Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Đến Ta Gặp Ta Vô Địch

Chương 395: Hai người các ngươi liền yết kiến tư cách của ta đều không có

Hai câu ‘Bởi vì ta là Cổ Trường Sinh’ mang những ý nghĩa hoàn toàn khác nhau bên trong. Nhưng cả hai đều thể hiện sự tự tin vô địch của Cổ Trường Sinh. Giống như những tồn tại cổ xưa đã hình dung về Cổ Trường Sinh qua rất nhiều kỷ nguyên. Trên này không ai sánh bằng! Đây chính là Cổ Trường Sinh! Cổ Trường Sinh trên này không ai sánh bằng lại nguyện ý đồng hành với chúng sinh phía dưới. Đây chính là Cổ Trường Sinh! Lai lịch của hắn đáng sợ đến mức nào, không ai biết. Thực lực của hắn đến tột cùng ở vị trí nào, cũng không ai biết. Tính tình của hắn cổ quái, khiến người ta không thể nhìn thấu. Nhưng chỉ có một điểm rất hiển nhiên. Hắn yêu quý nhân thế. Đó là mấu chốt duy nhất có thể khiến cho trái tim tựa như đã hóa thành tro tàn của hắn vẫn còn tiếp tục nhảy nhót. "Đến mức như lời ngươi nói tư cách?" Cổ Trường Sinh vẫn tiếp tục nói chuyện, lạnh nhạt cười nói: "Theo cái nhìn của các ngươi thì, đơn giản chỉ cần có thực lực, mới có tư cách thuyết giáo...". Cổ Trường Sinh từ từ thu lại ý cười, ánh mắt dần trở nên lạnh nhạt. Tựa hồ hết thảy thế gian này, đều không hề liên quan đến Cổ Trường Sinh. Hắn giờ phút này, tựa như là một kẻ độc hành đang đi trên dòng thời gian, mắt thấy năm tháng đổi thay, không hề chút gợn sóng. "Công tử..." Thái Hoang Đế tử đứng một bên, không khỏi trong lòng kinh hãi, vội vàng nằm rạp xuống đất. Thọ Tai Chi Thần cũng kinh hãi không thôi, cảm nhận được một cảm giác nguy cơ khó tả. Phảng phất như mình tùy thời sẽ bị nghiền nát! Mà cội nguồn của sự nguy hiểm này lại đến từ Cổ Trường Sinh! "Vĩ đại Cổ Trường Sinh!" Thọ Tai Chi Thần hô lớn một tiếng, rồi cũng ngã xuống đất, cung kính bái lạy! "Đây là..." Giờ khắc này. Thương Khuynh Đại Đế và Vũ Hóa Đại Đế trừng lớn hai mắt, trong lòng dậy lên sóng to gió lớn! Bởi vì Cổ Trường Sinh trong mắt bọn họ, giờ phút này trở nên vô cùng vĩ đại. Phảng phất như bao trùm toàn bộ chư thiên vạn giới. Sự biến hóa không có dấu hiệu nào đó khiến Thương Khuynh Đại Đế và Vũ Hóa Đại Đế như bị dốc hết sức lực toàn thân. Rõ ràng Cổ Trường Sinh đứng ở đó, căn bản không có bất kỳ động tác gì. Nhưng trong mắt nhị đế, Cổ Trường Sinh lúc này tựa như vị đế mạnh nhất thế gian! Thân hình hùng vĩ như Vô Biên Giới Vực! Còn hai người họ, thì giống như hai hạt bụi tầm thường nhất thế gian, chỉ có thể phó mặc dòng đời! Cũng đúng vào lúc này. Thanh âm của Cổ Trường Sinh chậm rãi vang lên, tràn ngập sự lạnh nhạt: "Rất tiếc phải nói cho các ngươi biết." "Nếu dựa theo cách nói của các ngươi để luận..." "Hai người các ngươi ngay cả tư cách yết kiến ta cũng không có!" Oanh! Lời vừa dứt. Vũ Hóa Đại Đế và Thương Khuynh Đại Đế, chỉ cảm thấy trong đầu tựa hồ có một tiếng thần lôi khai thiên tích địa nổ vang khiến hai người trực tiếp ngây người tại chỗ. Nhị đế phảng phất hóa thành tượng đá, đứng im ở đó. Khí tức mục nát trên người, đang điên cuồng bộc phát. Đó là sinh mệnh của nhị đế, đang điên cuồng trôi qua. Vốn dĩ thọ nguyên của họ đã không còn nhiều, nay lại bị trôi nhanh như vậy, chẳng bao lâu nữa sẽ mất mạng. Nhưng nhị đế lại như đã mất đi linh hồn, ngơ ngác bất động. Mặc cho sinh mệnh trôi qua. Từ đầu đến cuối, Cổ Trường Sinh thậm chí không hề động tay, chỉ từ tốn nói vài câu. Chỉ có vậy thôi! Một lời. Trấn áp nhị đế! Nếu bị người ngoài nhìn thấy, không biết sẽ kinh động đến mức nào. Một lát sau. Cổ Trường Sinh xoa xoa mi tâm, nhăn nhó mặt mày nói: "Thật đáng ghét, đàm luận đàng hoàng không tốt sao? Nhất định phải giả bộ cái gì chứ..." Vừa dứt lời, Thái Hoang Đế tử và Thọ Tai Chi Thần đang ở trong trạng thái kinh hãi, cuối cùng cũng hoàn hồn. "Công tử vô địch!" Thái Hoang Đế tử vừa lấy lại tinh thần đã phát ra lời tán dương từ tận đáy lòng. Quá mạnh rồi! Sức mạnh như vậy, chỉ cần thả ra trong nháy mắt, cho dù là Đại Đế cũng phải bị chấn đến mức không thể động đậy, căn bản không có chỗ để phản kháng! "Vĩ đại Cổ Trường Sinh, thiên thu vạn cổ!" Thọ Tai Chi Thần cung kính nói. Cổ Trường Sinh buông tay phải xuống, không thèm nhìn hai kẻ sinh mệnh đang trôi qua nhanh chóng kia, ngẩng đầu nhìn biển hỗn độn mịt mờ, chậm rãi nói: "Đi thôi, đi dạo tòa tân thần đình kia." "Vâng, công tử!" Thái Hoang Đế tử vội vàng đứng dậy. "Cẩn tuân theo ý ngài!" Thọ Tai Chi Thần không khỏi kích động. Đến rồi! Cuối cùng cũng sắp đến lúc này! Mà cùng lúc đó. Tại tòa ‘Tân thần đình’ biển vũ trụ bao la vô ngần kia. Chư thần chư đế, đều đã không còn chú ý, mà trở về xây dựng thần đình. Tân thần đình còn cách hoàn thành một quãng thời gian rất dài. Trước mắt không phải là lúc để lười biếng. Tại mái vòm của biển vũ trụ. 6 thần 5 đế ngồi trên cao tại đây. Vốn dĩ đều chú ý tới Vũ Hóa Đại Đế và Thương Khuynh Đại Đế. Kết quả không ngờ sau khi nhị đế xuyên qua Huyền Hoàng Giới, bọn họ đã mất đi cảm giác về nhị đế. Cho nên không biết tình hình như thế nào. Thời gian trôi qua, không khỏi có chút hoài nghi liệu nhị đế có phải đã không thể giải quyết việc này hay không. "Thiên Mệnh đạo hữu, hai vị Đại Đế dưới trướng ngươi được chứ?" Hải Thần là người nóng tính, lúc này nhịn không được nhìn về phía Thiên Mệnh Đại Đế, dò hỏi. Giới Thần cũng nhìn về phía Thiên Mệnh Đại Đế. Thiên Mệnh Đại Đế vẫn rất bình tĩnh, giọng nói mờ mịt: "Bản đế đã nói rồi, mỗi vị Đại Đế nhân tộc đều là một tồn tại độc lập, cũng không phải là thuộc hạ của bản đế, về phần thực lực của họ, chắc hẳn khi thần đạo mời chào họ năm xưa đã được chứng kiến rồi, không cần phải hỏi câu này?" Hải Thần nghe vậy khẽ hừ một tiếng: "Chỉ sợ bọn họ đều là Đại Đế nhân tộc, không nhẫn tâm ra tay." "Ngươi đang chất vấn quyết định của bản thần?" Đáp lại Hải Thần không phải Thiên Mệnh Đại Đế, mà là Giới Thần. Giới Thần lạnh lùng nhìn Hải Thần. Hải Thần lập tức sững sờ, rồi cau mày nói: "Giới Thần, trước hết thanh minh là bản thần không trêu chọc ngươi, tiếp theo... Từ khi ngươi trở về đến giờ, vẫn nhằm vào bản thần là có ý gì?" "Ngươi cho rằng bản thần sợ ngươi sao?" Ánh mắt của Hải Thần có chút lạnh. Trước đó, Giới Thần vẫn còn tranh cãi. Bây giờ lại tranh cãi vào lúc mấu chốt này, chẳng phải là nhằm vào hắn sao? Giới Thần lạnh lùng nói: "Là bản thần bảo Thiên Mệnh đạo hữu kêu Đại Đế nhân tộc xuất thủ, chẳng phải là lời của ngươi đang chọc bản thần sao?" "Ngươi!" Hải Thần triệt để bó tay, cái tên chó chết này đơn giản không thể nói lý! Giống hệt như mẹ đàn bà! Mẹ kiếp quá đáng ghét! 5 vị đế thấy Giới Thần và Hải Thần đối chọi gay gắt, mặt ngoài không thay đổi, trong lòng vụng trộm cũng có chút buồn cười. "Đều là người một nhà, hòa khí sinh tài." Minh Đế cười khuyên. Hải Thần hừ lạnh một tiếng, nói: "Vẫn là Minh Đế đạo hữu hiểu chuyện." Giới Thần ngược lại không nói gì nữa. Hắn chỉ là bàn luận sự việc thôi. Chỉ có điều lần này phía dưới thật lâu không có động tĩnh, hắn thật sự có chút lo lắng. Cũng không biết đám Tinh Vương Thần thế nào rồi. Lường trước tên Cổ Trường Sinh kia sẽ không gây chuyện đâu, dù sao mình cũng dựa theo lời của hắn mà quay về kiểm chứng. Ồn Ào. Nhưng đúng vào lúc này. 6 thần 5 đế đồng thời nhìn xuống phía dưới. Bọn họ ở khoảng cách rất xa cũng nhìn thấy Thọ Tai Chi Thần với thân hình to lớn. Mà trên đầu Thọ Tai Chi Thần, lại có hai người đứng. Một người là Cổ Trường Sinh. Còn người kia... Không biết là ai. Hình như có liên quan đến Thái Hoang Đại Đế?
Bạn cần đăng nhập để bình luận