Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Đến Ta Gặp Ta Vô Địch

Chương 190: Ta rất lười, có thể không xuất thủ liền không xuất thủ

"Ấy!?!"
"Đại sư huynh!"
Lâm Tử Họa là người phản ứng đầu tiên, mừng rỡ khôn xiết.
Còn Tam hoàng tử Đại Hạ vốn đã ngà ngà say, đang ôm ấp hai mỹ nhân.
Nghe thấy giọng của Cổ Trường Sinh, lập tức tỉnh rượu hơn phân nửa, vô thức đẩy hai mỹ nhân ra, chạy đến trước mặt Cổ Trường Sinh, nghiêm mặt nói: "Đại sư huynh, sao người lại đến đây? Cũng không báo trước, tiểu đệ còn đi đón người."
Cổ Trường Sinh ngồi vào vị trí trống, cười tủm tỉm nói: "Không cần để ý đến ta, cứ tiếp tục đi."
Tam hoàng tử Đại Hạ nào còn dám tiếp tục nữa. Dù sao làm trước mặt người thì cũng hơi xấu hổ, phải không? Thế là liền qua một bên bóp chân cho Cổ Trường Sinh, vừa thành khẩn hỏi: "Đại sư huynh, độ mạnh thế này được không?"
"Thôi thôi, lo uống r·ư·ợ·u của ngươi đi." Cổ Trường Sinh trực tiếp đá cho Tam hoàng tử Đại Hạ một cước, hùng hùng hổ hổ nói: "Muốn nịnh nọt cũng phải gọi mỹ nhân đến nịnh nọt, ngươi thì được cái rắm!"
Những người trong nhã gian vốn dĩ bị sự xuất hiện bất ngờ của Cổ Trường Sinh làm cho hoảng sợ, nghe được câu nói này của Cổ Trường Sinh thì lại không khỏi nở nụ cười kiểu đàn ông với nhau.
Nạp Lan Kiệt lại càng không nhịn được cười nói: "Ngạo Thiên vừa nãy nói kia, không hề miêu tả được khí khái hào hiệp của Cổ huynh, giờ gặp mặt mới hiểu, đây mới chính là hào kiệt chân chính!"
Mọi người đều nhịn không được cười ồ lên.
Tam hoàng tử Đại Hạ cũng không phải kẻ không biết gì, đứng dậy, ưỡn ngực ngẩng đầu, kiêu ngạo nói: "Vậy là sao, đại sư huynh nhà ta, vạn cổ không ai sánh bằng!"
Không khí trong phút chốc lại trở nên hòa hợp.
Chủ đề trên bàn lúc đầu vốn xoay quanh Cổ Trường Sinh, bây giờ Cổ Trường Sinh đã đến, lại càng trở nên náo nhiệt hơn.
Đều là những hào kiệt trẻ tuổi của Đông Hoa đạo châu, trước đó đã cùng nhau đến Thần Du Các.
Ít nhiều gì thì bọn họ cũng đã nghe qua những truyền thuyết về Cổ Trường Sinh.
Giờ tận mắt thấy người thật, không thể thiếu một hồi trò chuyện.
Lâm Tử Họa lại cảm thấy có chút kỳ quái, đại sư huynh sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây?
Tuy nói mỹ nhân ở Túy Tiên Lâu rất đẹp, nhưng so với Ninh Dao sư tỷ và Hồng Ly sư tỷ bên cạnh đại sư huynh thì còn kém xa.
Đại sư huynh cũng không thích mấy thứ này mới đúng.
Dù sao hắn thì không thích.
Trên bàn chỉ có hắn và Lưu Thiết Trụ là không có chút mỹ nhân nào, những người khác đều gọi cả.
Nhất là Tam hoàng tử Đại Hạ, trực tiếp gọi hai, nói là muốn thưởng thức đặc sắc của Đông Hoa đạo châu.
Mẹ nó. Thật tục a!
"Đại sư huynh, xảy ra chuyện gì vậy?" Lâm Tử Họa nhỏ giọng hỏi.
Thấy Lâm Tử Họa hỏi, Cổ Trường Sinh nhẹ nhàng nói: "Nói với bọn họ một tiếng, tốt nhất phái trọng binh trấn giữ Ma Vực chi môn, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì mấy ngày nay tất cả Ma Vực chi môn ở Đông Hoa đạo châu đều sẽ mở ra."
"Cái gì?!" Lâm Tử Họa con ngươi co rút, khó mà tin được.
"Cổ huynh, thật sự như vậy sao?"
Vì Cổ Trường Sinh cũng không hạ giọng nên mọi người ở đây đều nghe được, lập tức sắc mặt thay đổi.
Toàn bộ Ma Vực chi môn cùng mở ra, có nghĩa là ma tai xâm nhập.
Hơn nữa là nhằm vào toàn bộ Đông Hoa đạo châu!
Cổ Trường Sinh rót cho mình chén trà, khẽ nhấp một ngụm, khẽ nói: "Các ngươi tin Lâm Tử Họa chứ?"
Mọi người không khỏi nhìn về phía Lâm Tử Họa.
Lâm Tử Họa lúc này cũng đang rất khiếp sợ, nhưng sau khi nghe Cổ Trường Sinh nói thì liền tỉnh táo lại, nhìn mọi người, trầm giọng nói: "Chư vị, chuyện này hệ trọng, nếu tin được ta Lâm Tử Họa thì bây giờ hãy đem tin tức này truyền về tông môn!"
Không khí ở hiện trường trở nên có chút nặng nề.
Tất cả mọi người không phải là trẻ con, lúc tu hành ở tông môn cũng đã được giảng về sự nguy hại của ma tai.
Nếu như thật sự Ma Vực chi môn ở một châu đồng loạt mở ra thì chắc chắn tai họa sẽ giáng xuống!
Thậm chí còn có khả năng gây nguy hiểm cho ba ngàn đạo châu!
Lần trước xảy ra chuyện như vậy là từ bốn vạn năm trước, sau khi Thiên Kiếm Đạo Tông bị vây công.
Lần đó Ma Vực chi môn mở ra, không chỉ ở riêng Đông Hoang đạo châu, mà ở các đại châu khác đều phát sinh, chẳng qua cuối cùng bị liên thủ trấn áp.
"Chư vị huynh đệ, Lâm Tử Họa là hảo huynh đệ của ta Nạp Lan Kiệt, nếu tin ta, xin hãy tin tưởng hắn!"
Nạp Lan Kiệt cũng vừa lúc đứng lên, chắp tay nói.
"Nạp Lan huynh không cần nhiều lời."
Mọi người nhao nhao hành động.
Vài ba câu sau đó liền vội vàng rời đi, quyết định đem tin tức này truyền về tông môn.
Bởi vì bất kể tin tức này thật giả thế nào thì cũng đều phải xem trọng.
Chuyện liên quan đến ma tai, không thể không phòng bị!
Huống hồ Cổ Trường Sinh có thể trảm thần đồ thánh, không cần thiết phải đùa với bọn họ kiểu này.
Điểm này mới là nguyên nhân lớn nhất khiến mọi người tin tưởng!
"Đại sư huynh, dưới Vạn Bảo thành cũng có một tòa Ma Vực chi môn."
Lâm Tử Họa trầm giọng nói.
Trong nhã gian, hiện tại chỉ còn lại Lâm Tử Họa, Cổ Trường Sinh, Tam hoàng tử Đại Hạ, Nạp Lan Kiệt và Lưu Thiết Trụ.
Mấy người nghe vậy thì đều tỏ vẻ mặt nghiêm túc.
"Xem ra, phiên đấu giá long trọng hai ngày nữa sẽ rất nguy hiểm." Nạp Lan Kiệt nhíu mày nói.
Trong thời điểm quan trọng này, nếu ma tai bộc phát thì thật sự là khó khăn.
"Thế thì không sao, bởi vì ta ở đây." Cổ Trường Sinh khẽ mỉm cười nói.
Vừa nói xong, Nạp Lan Kiệt bị sặc ho sặc sụa mấy tiếng.
Sau đó, Nạp Lan Kiệt có chút lúng túng nói: "Cổ huynh, tại hạ không có ý gì khác."
Hắn thật sự không có ý gì khác, thật sự là bị lời tự tin của Cổ Trường Sinh làm cho lú lẫn rồi.
Từ xưa đến nay, dường như vẫn chưa có ai dám nói mình có thể trấn áp tuyệt đối ma tai.
Bất kỳ Đại Đế tiên môn nào cũng không dám nói thế này.
"Nạp Lan huynh đừng không tin, có đại sư huynh ở đây thì hết thảy đều không phải là vấn đề!" Tam hoàng tử Đại Hạ nói.
Nạp Lan Kiệt xua tay ra hiệu mình không hề không tin.
"Ta có thể khiêu chiến ngươi sao?" Lúc này, Lưu Thiết Trụ đột nhiên đứng dậy, ánh mắt rực sáng nhìn chằm chằm Cổ Trường Sinh.
Vừa nói ra thì lập tức khiến mấy người còn lại trừ Cổ Trường Sinh giật mình, bọn họ không phải đang nói chuyện về ma tai sao, sao ngươi đột nhiên nhảy ra muốn khiêu chiến Cổ Trường Sinh vậy?
Mấy người vội vàng khuyên Lưu Thiết Trụ.
Lưu Thiết Trụ lại một mực kiên quyết nói: "Lúc hộp họa nói về ngươi trước đó, ta đã muốn khiêu chiến ngươi rồi, nhưng mãi không có cơ hội, bây giờ ngươi đến rồi thì chúng ta đ·á·n·h một trận đi."
Cổ Trường Sinh ngược lại thì chẳng nghĩ ngợi gì, sau khi hắn đến thì Lưu Thiết Trụ vẫn trầm mặc không nói, chỉ nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt chưa từng rút đi chiến ý.
Cổ Trường Sinh ném vào trong miệng một hạt lạc, vừa nhấm vừa nói: "Ta rất lười, bình thường có thể không ra tay thì sẽ không ra tay."
Lưu Thiết Trụ thấy thế thì liền ngẩn người ra.
Lâm Tử Họa và Nạp Lan Kiệt vội vàng ra sức thuyết phục, nói không đánh là tốt nhất, tránh tổn thương hòa khí.
Lưu Thiết Trụ lắc đầu nói: "Cổ huynh, ta tuyệt đối không có ý gì khác, chỉ là muốn khiêu chiến ngươi thôi."
Cổ Trường Sinh có vẻ không hứng thú: "Có chỗ tốt gì?"
Đối với kiểu khiêu chiến vô vị này, hắn thực sự quá lười để xuất thủ.
Lưu Thiết Trụ có chút không hiểu ra sao, hắn không hiểu đánh nhau thì cần chỗ tốt gì, chẳng lẽ không phải đánh nhau vì thích đánh nhau sao? Đánh nhau sảng khoái hơn mà?
Một ngày không đánh nhau thì toàn thân hắn khó chịu! Cứ như có con kiến bò vậy.
Cho nên hắn không thể hiểu được vấn đề của Cổ Trường Sinh.
Cổ Trường Sinh nhìn con ngốc đầu óc t·h·iếu một sợi dây này, không khỏi cười nói: "Ngươi nếu thật sự muốn khiêu chiến ta thì cũng không phải là không được, đ·á·n·h xong nhớ đến Thiên Kiếm Đạo Tông báo danh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận