Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Đến Ta Gặp Ta Vô Địch

Chương 938: Cọng lông đều không có đốt đoạn một cái

Bọn hắn chỉ có thể dùng hai chữ thần tiên để hình dung. Cái gọi là người trong Ma giáo này, thực sự quá quỷ dị, khiến người ta cảm thấy kinh sợ. Giết không chết đã đành, còn mẹ nó ngưu bức như vậy!
Chẳng bao lâu. Cổ Trường Sinh nhấc mình lên, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Đồ chơi này không được a!" Nói xong liền trèo ra ngoài. Hai người bị dọa cho liên tiếp lùi về sau, đây là sự thật đã bị hù sợ rồi. Thần bí, không thể đoán biết thường là thứ khiến người ta cảm thấy kinh hãi nhất. Bây giờ Cổ Trường Sinh, trong mắt hai vị lão hình nhân, chính là một sự tồn tại thần bí như vậy, thật đáng sợ. Mẹ nó, quả thực là quái vật mà!
"Miệng vết thương của hắn đang lành lại..." Một trong hai người gầy gò phát hiện ra, hắn thấy Cổ Trường Sinh đi ngâm trong nước ngục một hồi, không những không sao cả mà những vết thương trên cổ và miệng bụng lại rõ ràng nhỏ đi rất nhiều. Theo đà này, tên gia hỏa này sẽ rất nhanh lành hẳn! Điều này phải làm thế nào đây! Nhất thời, cả hai người hoàn toàn hết cách.
Cổ Trường Sinh chẳng thèm để ý những chuyện đó, trèo ra khỏi thủy lao, nhíu mày hỏi: "Còn có trò khác không?" Lão hình nhân vạm vỡ chỉ còn cách nhắm mắt nói: "Cấp trên nói, sau khi nhúng nước có thể dùng thiêu chết." Cổ Trường Sinh vung tay lên: "Nhanh chóng sắp xếp đi!"
Thế là. Hai vị lão hình nhân lập tức hành động. Bọn hắn xem như đã nhìn ra, gia hỏa này đúng là đang muốn tìm cái chết, cũng có thể nói là đang thể nghiệm cái loại kích thích này. Còn tại sao lại làm như vậy, với cái đầu óc nhỏ bé của bọn họ thì khẳng định là nghĩ không ra, chỉ còn cách thuận theo làm theo mà thôi. Đồng thời không quên báo cáo lên trên.
Lúc này. Ba người đã mang Cổ Trường Sinh trở về, người thủ lĩnh, người râu quai nón, người phụ nữ từng trải vừa hồi báo xong xuôi, đang chuẩn bị đi thẩm tra một phen Cổ Trường Sinh. Nhận được tin báo xong, ba người đột nhiên biến sắc.
Khi bọn hắn chạy đến hiện trường thì hai vị lão hình nhân đã phái người nhấc lên cái bàn ủi nóng hôi hổi, chuẩn bị in dấu lên người Cổ Trường Sinh. Cổ Trường Sinh xem xong, trực tiếp lắc đầu nói: "Cứ trực tiếp dội nước thép lên người ta đi." Lời này khiến cho hai vị lão hình nhân mí mắt giật giật. Ba người vừa chạy tới cũng có ánh mắt hơi trầm xuống, không ai mở miệng, ngược lại muốn xem cái tên yêu nhân Ma giáo này định làm cái gì!
Hai vị lão hình nhân thấy có thủ trưởng ở đó, cũng không nói nhảm, bảo người dựng cái nồi nước thép lên, trực tiếp dội lên đầu Cổ Trường Sinh. Cảnh tượng đó, cho dù là ba người thủ lĩnh cũng không nhịn được quay mặt đi. Sao mà thê thảm quá vậy. Có thể điều kỳ quái là, người kia thế mà không phát ra tiếng kêu thảm thiết nào? Hay là đã trực tiếp bị bỏng chết rồi? Trong lòng mọi người đều thấy kì quái.
Chẳng bao lâu, một giọng nói đầy buồn bực vang lên: "Đồ chơi này cũng không được a..." Cổ Trường Sinh bất đắc dĩ nói. Mọi người nhìn kỹ lại, lúc này mới phát hiện Cổ Trường Sinh ngoại trừ quần áo trên người đã bị hư hết thì bản thân lại không hề hấn gì cả!" Quái vật..." Đến đây, sắc mặt ba người thủ lĩnh đã trở nên ngưng trọng đến cực điểm. Bọn hắn không cách nào tưởng tượng nổi, gia hỏa này rốt cuộc là vật gì, cực hình như thế mà lại chẳng hề bị sao cả. Hơn nữa, vết thương ở cổ và miệng bụng của gã lại càng ngày càng nhỏ đi! Cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn sẽ hoàn toàn khép miệng lại. Nhưng những tin tức mà người ở lại dò hỏi được thì người làm bị thương Cổ Trường Sinh, lại chỉ là một người nông phụ trung niên ở trấn Đào Dương, và một đứa con trai nông dân đã chết. Cả hai người đều không có chút võ công nào, sao có thể làm bị thương người này? Cổ quái. Rất là cổ quái!
Nhất thời, ba người cũng cảm thấy chuyện này có chút khó làm. Có thể chẳng còn cách nào, dù khó khăn cũng phải xử lý. "Dùng thiêu chết!" Thủ lĩnh khẽ quát một tiếng. Thế là, lão hình nhân lại gọi những người khác, tại quảng trường bên ngoài thiên lao dựng lên một đống củi lửa, cột Cổ Trường Sinh vào giữa. Trong lúc trói, tất cả mọi người đều rất e ngại Cổ Trường Sinh. Dù sao thì đủ thứ chuyện đã xảy ra trước đó đã cho thấy sự bất phàm của Cổ Trường Sinh. May là Cổ Trường Sinh đều rất phối hợp, trái lại làm cho bọn hắn thở phào nhẹ nhõm. "Châm lửa!" Lão hình nhân vạm vỡ miễn cưỡng lên tinh thần, theo lệnh của thủ lĩnh, hô lớn một tiếng. Những người xung quanh đài thiêu đốt, nhao nhao đưa đuốc ra, củi khô được lửa lớn tiếp sức, cấp tốc lan tràn. Trong nháy mắt, một trận lửa lớn bùng lên, cấp tốc bao phủ Cổ Trường Sinh trong đó. Nhiệt độ hừng hực, khiến người ta không thể không rời xa một chút. Chỉ còn lại ngọn lửa lớn ngút trời điên cuồng thiêu đốt, hung dữ vô cùng.
"Sẽ chết sao?" Trong lòng mọi người đều có một sự nghi hoặc như thế. Không ai biết liệu có thể thiêu chết Cổ Trường Sinh hay không. Nếu còn không đốt chết được nữa, vậy thì thật sự hết cách. Dần dần. Củi lửa đã qua giai đoạn rực nhất, bắt đầu tắt dần, nhưng tro tàn tỏa ra nhiệt độ cao, vẫn khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi. Trong tầm mắt mọi người, trên cọc thiêu còn lại một hình người cháy đen. Đám người chăm chú nhìn qua, "Chết sao?" Bọn hắn đều rất hồi hộp. "Hô..." Lúc này. Hình người cháy đen kia trên cột thở ra, lớp vật chất đen trên người không ngừng rơi xuống. Trong nháy mắt, một thân thể trần trụi xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Đường cong cơ bắp hoàn mỹ. Thêm vào đó là mái tóc đen tùy ý rối tung. Gương mặt tuấn lãng bất phàm, giờ phút này tràn đầy vẻ thất vọng. Cảnh tượng đó, càng làm cho tất cả mọi người đều há hốc miệng. Như thế này mà vẫn không bị thiêu chết! ? Đây mẹ nó thật là thần tiên không thành!?"Trời ạ!" "Hắn thậm chí một cọng lông cũng không bị cháy! Cái này còn là người sao! ?" Hai vị lão hình nhân từng trải, giờ phút này cũng bị rung động đến cực điểm. Điểm chú ý của bọn họ cũng hơi đặc biệt. Chú ý tới huynh đệ của Cổ Trường Sinh, và cũng để ý đến lông tóc huynh đệ Cổ Trường Sinh phi thường đầy đủ. Theo lý mà nói. Một mồi lửa đốt xuống, cho dù người không sao thì lông tóc cũng sẽ bị thiêu rụi mới đúng. Đằng này, Cổ Trường Sinh chẳng hề hấn gì! Đến một cọng lông cũng không bị đốt rụng. Đây chính là đánh giá tốt nhất rồi. "Thần tiên!" Hai vị lão hình nhân không quan tâm đến những người khác nghĩ như thế nào, cả hai hoàn toàn bái phục, trực tiếp quỳ bái Cổ Trường Sinh. Những người còn lại cũng bị kéo theo. Chỉ có ba người thủ lĩnh là vẫn còn đứng. Đó không phải là do tâm lý của bọn hắn quá cứng rắn, mà là phi thường xoắn xuýt, bởi vì theo như bọn họ nghĩ, Cổ Trường Sinh là yêu nhân Ma giáo tàn sát toàn bộ trấn Đào Dương! Cho dù gia hỏa này thể hiện ra thêm bao nhiêu thủ đoạn phi phàm đi nữa, theo bọn họ nghĩ, đó cũng là 'Ma'! 'Ma' thì không thể tha thứ!
Cổ Trường Sinh từ đài thiêu đốt đi xuống, giẫm lên than lửa từng bước mà đi đến. Lão hình nhân và những người khác, sớm đã quỳ trên mặt đất run rẩy, trong lòng tràn đầy cuồng nhiệt. Cổ Trường Sinh đi về phía ba người thủ lĩnh. Ba người thủ lĩnh đều vô thức nắm chặt chuôi đao bên hông, khẩn trương đến cực điểm. "Người trong lúc tuyệt vọng thường có ý thức nắm chặt vũ khí mà mình tin cậy nhất, cho dù vũ khí đó không tạo ra được bất cứ tác dụng gì." Cổ Trường Sinh nhẹ nhàng nói ra, đã đi tới trước mặt người thủ lĩnh. Người thủ lĩnh cao lớn lực lưỡng, khi đối mặt với Cổ Trường Sinh thấp hơn mình một cái đầu, sửng sốt cảm thấy khí thế của mình thấp đi một phần, mồ hôi lạnh trên trán tuôn ra. Cổ Trường Sinh tay không tấc sắt, đồng thời không một mảnh vải, cười ha ha nói: "Đừng sợ, rút đao." Cánh tay của thủ lĩnh có chút run rẩy, đó là do quá khẩn trương. Không chỉ có hắn, mà cả người râu quai nón và người phụ nữ từng trải đứng sau, cũng đều như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận