Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Đến Ta Gặp Ta Vô Địch

Chương 28: Ta nói cho hắn biết

Chương 28: Ta nói cho hắn biết
Bốn vị thái thượng trưởng lão cuối cùng vẫn không thể có được câu trả lời đáng giá nào từ Cổ Trường Sinh. Chỉ là nhìn bộ dạng phong khinh vân đạm của Cổ Trường Sinh, bọn họ luôn cảm thấy lão Mộ có lẽ đã lưu lại hậu thủ gì đó trên người Cổ Trường Sinh. Nếu không thì sao tiểu tử này lại có thể bình tĩnh như vậy? Gia hỏa này nhìn thì có vẻ mới 11 tuổi, nhưng cảm giác cả người toàn là ý nghĩ xấu xa. Chắc chắn là đang kìm nén chuyện gì đó không tốt.
Bốn người trở lại ẩn phong, tiếp tục tu luyện, cố gắng trong ngày cuối cùng này để công pháp có thể tiến thêm một bước. Tứ trưởng lão thì ở lại nói chuyện với Cổ Trường Sinh một lát. Tứ trưởng lão phát hiện tiểu tử Cổ Trường Sinh này đặc biệt hợp khẩu vị với mình, hắn cũng nói rõ rằng dù thế nào thì mình cũng sẽ ủng hộ Cổ Trường Sinh.
Cổ Trường Sinh hỏi Tứ trưởng lão một câu: "Chưởng môn vì sao vẫn chưa trở về?" Theo lý thì chưởng môn nên trở về từ hôm qua rồi chứ. Nhưng đến giờ vẫn chưa thấy đâu.
Tứ trưởng lão nghe vậy, sắc mặt bỗng nhiên trở nên ngưng trọng: "Ngươi là thủ tịch, có một số việc có thể nói cho ngươi, nhưng ngươi đừng kể với ai khác." Nói xong, hắn nhìn Hồng Ly và Ninh Dao một chút. Hai người cũng rất thức thời mà tránh đi.
Đợi đến khi hai người rời đi, Tứ trưởng lão trầm giọng nói: "Các đời chưởng môn, kỳ thực đều mang một nhiệm vụ tuyệt mật, cụ thể như thế nào thì ta cũng không biết, nhưng càng trong lúc nguy cấp thì chưởng môn càng không được xuất hiện, đây cũng là nguyên nhân vì sao chưởng môn đến giờ vẫn chưa về."
"Thậm chí trong lịch sử tông môn từng ghi chép, có người vì muốn biết bí mật này, đã cố ý bao vây tấn công tông ta, muốn bức đời chưởng môn đó hiện thân, cuối cùng cũng không thành công."
Tứ trưởng lão nghiêm mặt nói: "Thế cục tông ta, xưa nay chưa bao giờ tốt đẹp, ngươi xuất hiện càng khiến tình hình thêm nguy hiểm. Nói những lời này không phải để trút trách nhiệm lên người ngươi, mà là vì bây giờ ngươi là thủ tịch của tông ta, có một số việc ngươi cần phải biết, có những trách nhiệm ngươi cũng cần gánh vác, hiểu chưa?"
Cổ Trường Sinh khẽ mỉm cười nói: "Ngươi có từng nghĩ rằng, lần này cho dù không có ta thì cũng sẽ có một âm mưu nhắm vào Thiên Kiếm Đạo Tông mà thôi?"
Tứ trưởng lão trong lòng chấn động, con ngươi có chút co lại: "Không loại trừ khả năng này!"
Cổ Trường Sinh nói nhỏ: "Nếu các ngươi có cách liên hệ với chưởng môn thì hãy nói với ông ấy rằng, sau ngày mai là có thể trở về tông môn rồi."
Khóe miệng Tứ trưởng lão có chút giật giật: "Chúng ta tán gẫu thì cứ tán gẫu, khoác lác thì cứ khoác, nhưng có thể đừng cứ mãi thổi mấy thứ chuyện trên trời như thế được không, nó giả quá..."
Cổ Trường Sinh vẻ mặt vô cùng nghi hoặc: "Ta lúc nào đã từng thổi chuyện gì quá đà đâu?"
Tứ trưởng lão vẻ mặt coi thường: "Đây không phải là ngươi đang khoác lác thì là cái gì..."
Vừa dứt lời, Tứ trưởng lão lại cẩn thận hồi tưởng một chút, những lời không nghiêm túc mà Cổ Trường Sinh đã từng nói, dường như đều đã được nghiệm chứng. Tỉ như việc trở thành thủ tịch. Tỉ như việc sở hữu thiên kiếm. Lại như việc ở trên thang lên trời đã giúp bọn họ mở rộng tầm mắt. Tất cả mọi chuyện, không ngừng hiện lên trong đầu Tứ trưởng lão.
Tứ trưởng lão nhìn Cổ Trường Sinh, bỗng nhiên bật cười: "Tiểu tử ngươi, có khi nào là tổ sư gia chuyển thế đến cứu vớt tông môn không?"
Cổ Trường Sinh sờ cằm, nghiêm trang nói: "Này nhóc, quỳ xuống kêu một tiếng lão tổ nghe coi."
Tứ trưởng lão lập tức cứng đờ cả khuôn mặt: "Thảo, vừa khen ngươi béo một chút ngươi liền thở không ra hơi à!"
Cổ Trường Sinh nhếch miệng cười một tiếng. Tứ trưởng lão liền biết tiểu tử này đầy bụng ý đồ xấu xa, không thèm để ý đến hắn nữa, phất tay nói: "Đi rồi, ngày mai tự mình liệu tình huống mà hành động."
Khoảnh khắc xoay người, thần sắc của Tứ trưởng lão trở nên vô cùng nghiêm túc. Trong lòng hắn đã có quyết định. Ngày mai chiến sự xảy ra, dù thế nào cũng phải bảo toàn cho Cổ Trường Sinh. Tiểu tử này, là hi vọng quật khởi của Thiên Kiếm Đạo Tông!
Cổ Trường Sinh nhìn bóng lưng rộng lớn của Tứ trưởng lão, nhỏ giọng lầm bầm: "Tuổi còn nhỏ mà đã mang tâm sự nặng nề như vậy làm gì?" "Thôi." "Ngày mai giải quyết cho tốt một chút, nếu không chưởng môn không về tông thì món đồ kia cứ lưu lạc ở bên ngoài cũng không hay…" Câu nói này, Cổ Trường Sinh chỉ nói trong lòng, không nói ra.
Cổ Trường Sinh quay đầu nhìn về phía khu rừng cách đó không xa, lười biếng nói: "Đừng có trốn nữa, ra đây tiếp tục nấu cơm đi."
Một bóng hình mặc váy trắng, đeo đai lưng ngọc, Ninh Dao chậm rãi bước tới, trong đôi mắt đẹp thoáng vẻ áy náy.
"Thật xin lỗi..." Ninh Dao nói lời xin lỗi với Cổ Trường Sinh: "Ta không nghĩ mọi chuyện lại thành ra như thế này."
Cổ Trường Sinh bình tĩnh nhìn Ninh Dao, nhẹ nhàng nói: "Vị sư thúc kia của ngươi cuối cùng vẫn không hiểu, việc ngươi xuất hiện ở Vấn Tâm cung, chính là chủ ý của lão Mộ. Theo quan điểm của nàng ta, ngươi chỉ là một thiên kiêu tuyệt thế được Vấn Tâm cung bồi dưỡng, đại diện cho hi vọng của thế hệ này của Vấn Tâm cung, tự nhiên không muốn ngươi gia nhập Thiên Kiếm Đạo Tông."
"Bất quá chuyện này, lão tổ nhà ngươi hẳn là rất rõ ràng, cho nên trước khi ngươi đến Thiên Kiếm Đạo Tông, thật ra trong lòng ngươi đã có đáp án rồi."
"Đúng không?"
Giọng nói của Cổ Trường Sinh không lớn, nhưng lại khiến từng đợt sóng gợn nổi lên trong lòng Ninh Dao. Ninh Dao kinh ngạc nhìn người yêu chỉ mới 11 tuổi này, trầm mặc hồi lâu rồi mới lên tiếng: "Lão Mộ nói cho ngươi?"
Cổ Trường Sinh cười thần bí: "Là ta nói cho ông ta biết."
Con ngươi Ninh Dao đột nhiên co lại.
Còn chưa đợi Ninh Dao suy nghĩ sâu xa hơn, Cổ Trường Sinh đã nhíu mày nói: "Một người là ngươi, một người là tỷ tỷ Hồng Ly, khoảng thời gian này ta thật sự không được thảnh thơi."
Ninh Dao lập tức ngây ngốc.
Trong túp lều, Hồng Ly mặt mày lạnh tanh, trong đôi mắt đẹp mang theo một tia tức giận, nhưng nàng cuối cùng vẫn không đi ra ngoài để đối chất với Cổ Trường Sinh.

Vấn Tâm cung.
Dư Thu Vân mang theo một đám cao thủ vất vả đuổi theo, cuối cùng cũng đã trở về tông môn. Việc đầu tiên nàng làm là bẩm báo lên tông môn, kể lại việc Ninh Dao ở lại Thiên Kiếm Đạo Tông. Ngoài ra, còn thêm mắm dặm muối kể về lời mà Cổ Trường Sinh đã nói với nàng. Chuyện này lập tức gây ra một trận chấn động lớn trong giới cao tầng Vấn Tâm cung.
"Thiên Kiếm Đạo Tông này quả thực là muốn làm trời làm đất sao? Lại dám có ý đồ với thánh nữ!"
"Một cái Thiên Kiếm Đạo Tông nhỏ bé, không biết trời cao đất rộng, nhất định phải giáo huấn chúng một trận!"
Thậm chí còn có trưởng lão nghiêm giọng ra lệnh, muốn phái người đi giáo huấn Thiên Kiếm Đạo Tông. Điều này cũng đúng ý của Dư Thu Vân.
Nhưng cung chủ Vấn Tâm cung đã ra tay trấn áp tất cả mọi người, bởi vì bà ta đã nói một câu: "Việc Ninh Dao đến đó, là do lão tổ sắp xếp."
Dù cho các trưởng lão cao tầng của Vấn Tâm cung không hiểu, cũng chẳng có cách nào khác. Lệnh của lão tổ, không thể không nghe theo.
Dư Thu Vân vẫn không phục.
Thế là cung chủ Vấn Tâm cung đã đơn độc triệu kiến Dư Thu Vân. Trên đại điện Vấn Tâm cao ngất. Ngoài vị cung chủ Vấn Tâm đang ngồi ở vị trí chủ tọa thì Dư Thu Vân chỉ đứng bên dưới điện để nghe lệnh.
"Bốp!"
Sau khi Dư Thu Vân nghe xong lệnh, thứ nghênh đón nàng chính là một cái tát vang dội. Trực tiếp đánh cho má của Dư Thu Vân sưng đỏ, khóe miệng rớm máu.
Cung chủ Vấn Tâm cung chậm rãi nói: "Mang theo ba đầu linh mạch thượng phẩm, tự mình đến tạ lỗi với Cổ Trường Sinh, cầu được sự tha thứ của hắn, nếu không... trục xuất khỏi Vấn Tâm cung!"
Dư Thu Vân ngây người, ngẩng đầu nhìn bóng dáng tựa như thần tiên kia: "Cung chủ..."
Cung chủ Vấn Tâm cung thở dài: "Thu Vân, đây là ý của lão tổ."
Dư Thu Vân không dám tin. Nàng không dám hỏi vì sao, chỉ có thể thành thật quỳ xuống đất tiếp lệnh.
Đợi đến khi Dư Thu Vân rời đi. Cung chủ Vấn Tâm cung im lặng một lát rồi hỏi: "Lão tổ, thiếu niên kia, thật sự đáng sợ đến thế sao?"
Một giọng nói trong trẻo chậm rãi vang lên: "Ngươi chỉ cần biết rằng, năm đó tiền bối Lão Mộ đưa A Dao đến Vấn Tâm cung, cũng không phải ý của ông ta, mà là ý của người đứng sau ông ta. Mà ý này cũng rất rõ ràng, là muốn cho Vấn Tâm cung một mối thiện duyên."
"Vấn Tâm cung ta bồi dưỡng A Dao nhiều năm, thật ra cũng là trả lại món nhân tình này."
"Sau này… ngươi sẽ hiểu."
Nghe những lời này, cung chủ Vấn Tâm cung vẫn cảm thấy rất khó hiểu, liền nói ra nghi vấn lớn nhất của mình: "Thiên Kiếm Đạo Tông... còn có tương lai sao?"
Giọng nói trong trẻo kia nghe vậy trầm mặc một lát rồi nhẹ nhàng nói: "Thiên Kiếm Đạo Tông rốt cuộc chuẩn bị những gì ở sau lưng, thật ra ta cũng không rõ, nhưng ta tin vào phán đoán của tiền bối Lão Mộ."
"Bởi vì tin tưởng nên mới phái viện quân đi trợ giúp trận chiến vốn chẳng có chút cơ hội nào!"
"Ngoài ra... thiếu niên kia đến từ Táng Thiên Cựu Thổ, là do tiền bối Lão Mộ tự tay mang ra."
Nói xong câu này, giọng nói kia liền biến mất.
Con ngươi cung chủ Vấn Tâm cung đột nhiên co rút, trong lòng kinh hãi đến cực điểm. Táng Thiên Cựu Thổ? Tiền bối Lão Mộ vậy mà lại có thể mang người từ nơi đó ra ngoài?! Lòng cung chủ Vấn Tâm cung đã lâu không thể bình tĩnh được.
Kỳ thật bà ta từng gặp tiền bối Lão Mộ mà lão tổ trong miệng nhắc tới. Đó chỉ là một ông lão bình thường, rất thích uống rượu, có vẻ hóm hỉnh.
Một người bí ẩn như vậy, nếu luôn ở tại Thiên Kiếm Đạo Tông thì tại sao lại không giúp Thiên Kiếm Đạo Tông quật khởi trở lại?
Năm xưa sau khi Thiên Kiếm Đạo Tông gặp phải chuyện đó, liền triệt để suy sụp, thậm chí suýt chút nữa là đoạn tuyệt truyền thừa. Sau chuyện này, Thiên Kiếm Đạo Tông về cơ bản không có cơ hội nào để vươn lên nữa. Chỉ có một lần duy nhất là 3000 năm trước xuất hiện một kiếm đạo yêu nghiệt là Tề Kiến Long. Nhưng ngay sau đó, kiếm đạo của Thiên Kiếm đã bị thánh vực chèn ép, ép Tề Kiến Long cứ thế mà biến mất.
Vị người được mệnh danh là yêu nghiệt kiếm đạo số một của Đông Hoang Đạo Châu trong 3000 năm qua cuối cùng cũng chỉ như hoa phù dung sớm nở tối tàn.
Nhưng mấy ngày trước bà đã nhận được tin, vị kiếm đạo yêu nghiệt này thật ra luôn ở trong Thiên Kiếm Đạo Tông, bây giờ đã rời tông môn, ở Nam Vực xuất ba kiếm.
Kiếm thứ nhất rơi vào Thương Hải thánh địa, một trong bảy thánh địa lớn ở Nam Vực. Nghe nói một thái thượng trưởng lão của Thương Hải thánh địa đã trực tiếp bị đánh bại. Một kiếm đã xong, tiêu sái rời đi.
Dường như vẫn là vị kiếm đạo yêu nghiệt năm đó.
Sau đó, vị kiếm xuất Đông Hoang Tề Kiến Long này, lại lần lượt xuất hiện trên địa bàn của bảy thánh địa ở Nam Vực, liên trảm mấy vị cường giả đỉnh cấp!
Nhưng cung chủ Vấn Tâm cung hiểu rằng, hành động lần này sẽ khiến liên quân Nam Vực càng thêm phẫn nộ, ngày mai đối với Thiên Kiếm Đạo Tông vây công, e rằng sẽ vượt quá sức tưởng tượng.
"Hi vọng A Dao có thể bình an…" Cung chủ Vấn Tâm cung khe khẽ thở dài trong lòng, từ đầu đến cuối vẫn có chút lo lắng cho học trò cưng của mình.
Tuy rằng dựa theo ý của lão tổ, phía sau Thiên Kiếm Đạo Tông có thể có cường giả bí ẩn hỗ trợ, có thể coi là giải quyết liên quân Nam Vực, nhưng nhỡ đâu phía trên thánh vực cảm thấy Thiên Kiếm Đạo Tông có dấu hiệu quật khởi mà lại phải trấn áp nữa thì phải làm sao? Bà ta nhìn xa trông rộng nên lòng đầy lo âu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận