Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Đến Ta Gặp Ta Vô Địch

Chương 95: Ngẫu nhiên gặp Vấn Tâm cung

Chương 95: Ngẫu nhiên gặp Vấn Tâm Cung
Bên ngoài dậy sóng.
Dường như không liên quan đến mọi người trong cổ động thiên.
Giờ phút này.
Cổ Trường Sinh và đoàn người đã xâm nhập vào vụ nguyên.
Sương mù dày đặc che phủ, khiến tầm nhìn bị cản trở.
"Có người?"
Không lâu sau, Ninh Dao nhướng mày liễu, cảnh giác nhìn về phía trước.
"Không có gì."
Cổ Trường Sinh khoát tay nói: "Là người cùng môn của ngươi."
"Đồng môn?"
Ninh Dao ngạc nhiên: "Vấn Tâm Cung không phải không đến cổ động thiên sao?"
Trước khi cổ động thiên mở ra, bọn họ không hề phát hiện người của Vấn Tâm Cung.
Chẳng lẽ là sau khi cổ động thiên mở ra vào ngày hôm sau, mới phái đệ tử tiến vào đây?
Khanh khanh khanh
Theo ba người không ngừng tiến lên, phía trước truyền đến tiếng chiến đấu không ngớt.
Giờ phút này, đám người Vấn Tâm Cung bị một đám phi cương tập kích, dù Vấn Tâm Cung đã vận dụng đủ loại kiếm quyết, phù lục, vẫn không làm gì được những phi cương này.
Phi cương đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm.
Cho dù là phi kiếm sắc bén, cũng không chém vào được.
Đã có mấy nữ đệ tử bị phi cương bắt đi, ngay tại chỗ hút khô tinh huyết mà chết.
Điều này càng đánh vào sĩ khí của các nữ đệ tử.
"Thật có phi cương?"
Ninh Dao thấy những phi cương kia thì da đầu không khỏi tê rần.
Hồng Ly đánh giá đám phi cương kia, rục rịch muốn động thủ.
Cổ Trường Sinh sờ cằm, nói: "Vốn nơi này không nên có, bất quá các nàng đến, dẫn ra đám gia hỏa này."
"Cẩn thận!"
Lúc này, Ninh Dao thấy một nữ đệ tử suýt bị phi cương bắt đi, liền lập tức ra tay, bức lui phi cương kia.
Nữ đệ tử kia vốn tưởng mình hẳn phải chết, thấy Ninh Dao đến cứu thì lập tức vui mừng đến phát khóc: "Là Ninh Dao sư tỷ!"
"Không sao là tốt rồi."
Ninh Dao nhẹ giọng trấn an nói.
Cổ Trường Sinh không để ý đến những người này, mà là ngồi xổm trên mặt đất, đưa tay đào một ít đất, nắm trong tay vuốt ve, tựa hồ đang cảm ứng điều gì.
Hồng Ly đứng bên cạnh, lẳng lặng bảo vệ.
Còn Ninh Dao thì gia nhập chiến đấu, trợ giúp những người từng là đồng môn.
Theo Ninh Dao gia nhập chiến trường, những phi cương kia bị đánh lui liên tục, cuối cùng ẩn nấp, biến mất không thấy tăm hơi.
Mọi người Vấn Tâm Cung nhất thời thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nghĩ đến những sư tỷ sư muội đã chết, nỗi đau thương lại ùa về, khiến họ thương tâm rơi lệ.
"Khóc cái gì mà khóc, lịch luyện lẽ nào không có hung hiểm?"
Nữ tử thanh lãnh dẫn đầu lạnh giọng quát.
Những nữ đệ tử đang nức nở lập tức im bặt.
Có một nữ đệ tử quật cường phản bác: "Nhưng trước đó rõ ràng nói đây là động thiên cỡ trung, dù có nguy hiểm cũng ở trong phạm vi có thể khống chế."
"Nếu không phải Ninh Dao sư tỷ đến, chỉ sợ chúng ta phải chết hơn một nửa rồi!"
Lời này khiến nữ tử thanh lãnh kia có chút khó coi.
Nàng liếc nhìn Ninh Dao, lại nhìn Cổ Trường Sinh và Hồng Ly, lạnh lùng nói: "Ninh Dao không còn là người của Vấn Tâm Cung, cẩn trọng lời nói."
Ninh Dao trấn an những nữ đệ tử đang đau buồn, cũng không để ý đến nữ tử kia.
Nữ tử thấy vậy, ánh mắt càng thêm âm lãnh, trầm giọng nói: "Ninh Dao, ngươi bớt ở đó giả nhân giả nghĩa đi, Vấn Tâm Cung không còn quan hệ gì với ngươi, ngươi bây giờ là người của Thiên Kiếm Đạo Tông, đừng đến hại Vấn Tâm Cung ta!"
"Liễu sư tỷ..."
Nữ đệ tử bên cạnh khuyên ngăn.
Nữ tử hừ lạnh một tiếng: "Không cần nhiều lời, ta hiện tại mới là Thánh nữ của Vấn Tâm Cung."
Ninh Dao đứng lên, nhìn về phía nữ tử, khẽ mỉm cười nói: "Chúc mừng nha."
Nói xong, Ninh Dao liền quay về bên cạnh Cổ Trường Sinh, không thèm phản ứng nữ tử kia nữa.
Ngày trước ở Vấn Tâm Cung, nữ tử tên Liễu Phỉ này đã không ưa gì nàng.
Bất quá Ninh Dao trước nay không thích tranh cãi với người khác.
Sau khi ở bên cạnh Cổ Trường Sinh, dường như càng không quan tâm đến những chuyện này.
Ngược lại, Hồng Ly lại rất hứng thú nhìn Ninh Dao, như muốn xem Ninh Dao và nữ tử này đánh nhau.
Ninh Dao cảm nhận được ánh mắt của Hồng Ly, bật cười: "Hồng Ly muội muội lại có sở thích này sao?"
Hồng Ly thấy Ninh Dao hoàn toàn không để ý cô gái kia, có chút thất vọng nói: "Nếu là ta, nàng đã chết rồi."
Ninh Dao cười lắc đầu, không nói gì.
Cổ Trường Sinh phủi bùn đất trên tay, nhìn về phương xa, nhíu mày: "Ta nói sao những phi cương này lại chạy ra ngoài, hóa ra là bị ép tới đây."
"Ừm?"
Hồng Ly và Ninh Dao đều thấy kỳ lạ.
Bị ép tới đây?
Những phi cương này cũng biết kiêng kị thứ khác sao?
"Các ngươi vừa nói gì vậy?"
Cổ Trường Sinh không giải thích mà hỏi lại.
Ninh Dao nhanh chóng trả lời: "Không có gì."
Cổ Trường Sinh nhìn đám người Vấn Tâm Cung, khẽ mỉm cười nói: "Nơi này không phải chỗ các ngươi nên đến, sớm lui đi."
Nữ tử tên Liễu Phỉ lạnh giọng, cười khẩy nói: "Khối bảo địa này là chúng ta tìm được trước, vì vậy chúng ta thậm chí đã phải bỏ ra tính mạng, bây giờ các ngươi đến, nói một câu nơi này không phải chỗ chúng ta đến, rồi muốn chúng ta lui ra sao?"
"Trên đời này làm gì có chuyện đơn giản như vậy."
Những nữ đệ tử ủng hộ Liễu Phỉ cũng gật đầu theo, ánh mắt mang theo địch ý nhìn chằm chằm Cổ Trường Sinh và hai người còn lại.
"Liễu Phỉ, ta biết ngươi có rất nhiều ý kiến với ta, nhưng chuyện này quan trọng, các ngươi nghe Cổ Trường Sinh đi." Ninh Dao lên tiếng.
Liễu Phỉ giễu cợt một tiếng, chỉ vào Cổ Trường Sinh, nói với Ninh Dao: "Ngươi nói ta dựa vào cái gì nghe hắn? Chẳng lẽ dựa vào hắn là Cổ Trường Sinh mà ngươi Ninh Dao thích sao?"
"Ngươi có biết hay không khi đó ngươi nói ra những lời này, mặt mũi Vấn Tâm Cung đều bị ngươi giẫm dưới chân rồi!"
"Ninh Dao, ngươi không có tư cách gì để ra lệnh cho Vấn Tâm Cung!"
Liễu Phỉ lạnh lùng nói.
Khuôn mặt xinh đẹp của Ninh Dao trở nên lạnh lùng, tuy nàng không thích tranh cãi với Liễu Phỉ, nhưng đối phương năm lần bảy lượt ăn nói lỗ mãng, khiến Ninh Dao có chút tức giận.
Cổ Trường Sinh cười ha ha: "Không sao, ta chỉ nói bừa, nghe hay không là tự do của các ngươi."
Hắn chẳng qua nể mặt Ninh Dao nên mới nói nhiều một câu.
Nghe hay không không quan trọng.
Nhưng Ninh Dao biết Cổ Trường Sinh tuyệt đối không nói linh tinh, nơi vụ nguyên này chắc chắn có nguy hiểm rất đáng sợ!
Ninh Dao không khỏi nhìn những sư tỷ sư muội thân thiết, ánh mắt ám chỉ.
Những nữ đệ tử Vấn Tâm Cung kia cũng hiểu ý, lên tiếng nói: "Nơi này xuất hiện phi cương trong truyền thuyết, với thực lực của chúng ta căn bản không thể đối kháng, vẫn nên sớm rời đi thì tốt hơn, dù sao động thiên cổ này lớn như vậy, đâu chỉ có chỗ này là bảo địa."
"Nếu các vị muốn cùng Liễu sư tỷ, cũng có thể đi theo, chúng ta xin phép cáo lui trước."
Nói xong, mấy người kia cũng mặc kệ ý định của những người khác, liền dẫn đầu rời đi.
Trước khi đi tự nhiên chào hỏi Ninh Dao.
Trong mắt Liễu Phỉ lóe lên ánh lạnh, nhưng nàng cũng biết mấy người kia và Ninh Dao có quan hệ rất tốt, các nàng rời đi lại là việc tốt.
"Còn ai muốn đi không?"
Liễu Phỉ nhìn quanh một lượt.
Lại có mấy nữ đệ tử tính tình nhu nhược vội vàng rời đi.
Phần lớn vẫn ở lại, nguyện ý đi theo Liễu Phỉ.
Liễu Phỉ có chút ngạo nghễ liếc nhìn Ninh Dao, như muốn nói, thấy không, ta là Thánh nữ, lực hiệu triệu cũng không kém gì ngươi.
Nhưng Liễu Phỉ lại phát hiện Ninh Dao căn bản không nhìn nàng.
Dường như theo suy nghĩ của Ninh Dao, chỉ cần những người mình quan tâm đi rồi, thì không còn gì nữa.
Còn những kẻ như Liễu Phỉ làm gì, không liên quan đến nàng.
Giờ phút này, Cổ Trường Sinh đã dẫn theo Ninh Dao và Hồng Ly tiếp tục đi sâu vào.
Liễu Phỉ đương nhiên thấy Ninh Dao và Hồng Ly giả bộ cất đồ vào túi càn khôn, trong mắt nàng lóe lên tia tinh quang, vung tay: "Đuổi theo."
Bạn cần đăng nhập để bình luận