Khai Quốc Công Tặc
Chương 260: Cao chót vót (7).
Chương 260: Cao chót vót (7).
Mặt trời tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt, cuối cùng quân phòng thủ trên núi Ngưu Đầu đã phát hiện ra kẻ thù. Bọn họ thổi kèn loạn lên, ý là cầu cứu chủ doanh ngoài mấy chục dặm. Nhưng đã quá muộn, quân Đường ngoài thành Phần Dương cách núi Ngưu Đầu khoảng ba mươi dặm, tính cả sau khi hai người Lý Thế Dân và Lý Kiến Thành nhận được tin báo động xác minh xung quanh có mai phục hay không, thời gian lại điều binh khiển tướng ít nhất cũng mất ba bốn canh giờ. Theo kinh nghiệm trước kia, ba canh giờ đã đủ để Uất Trì Kính Đức đánh cho đối thủ mấy chục lần, bảo đảm khiến cho viện quân đến nhặt cặn bã cốt xương cũng không có chỗ mà nhặt.
- Triển khai trân hình, xông thẳng từ dốc phía nam. San bằng bọn chúng!
Uất Trì Kính Đức nâng giáo dài trong tay lên, lớn tiếng hô to. Đêm qua những khốn nhiễu mà Lục Kiến Phương gây ra đã hoàn toàn bị y vứt qua sau đầu. Hiện giờ y nghĩ chính là chuyện xông lên sườn núi bắt tướng lĩnh của địch, đạp nát dưới vó ngựa, khiến mãi mãi không thể lật người lên được.
Gió sớm làm bay áo choàng của y, phần phật nhảy múa. Cái lồng giáp bọc màu bạc phản xạ ra màu ngọc bính, khiến cho ánh hào quang chiếu dài vô cùng. Ở giữa cái lồng giáp, là một miếng hộ tâm sáng bóng không một hạt bụi. Bên cạnh còn mơ hồ lộ ra một ngọn lửa màu đỏ nhảy múa tí tách, theo cách nói của Tát Mãn người Đột Quyết, đó là máu thịt và linh hồn và oán khí của tướng địch bị miếng hộ tâm vây khốn, chỉ có thể cam tâm tình nguyện hiệu lực cho chủ nhân của miếng hộ tâm này.
Phá phong tướng quân Đỗ Thế quý dắt chiến mã đi ở đội ngũ đầu tiên. Tất cả có khoảng hai mươi mấy kị binh, sau đó còn có khoảng hơn một trăm người. Phía nam chân núi Ngưu Đầu địa thế bằng phẳng có thể phi ngựa được. Tuy nhiên sẽ ảnh hưởng đến tốc độ tấn công một chút, nhưng đối với với bộ binh mà nói ngựa chạy chậm thì cũng giống như áp đỉnh Thái Sơn, trừ việc né tránh ra, chỉ còn lựa chọn duy nhất là ôm đầu chờ chết thôi.
Kiêu Kị Đô úy Tôn Đại An dẫn theo hơn 200 danh kỵ cung thủ đi theo đội của Đỗ Thế Qúy. Nếu Đỗ Thế Qúy tấn công mà bị ngăn cản thì y sẽ cho đối phương một trận mưa tên. Loại cưỡi ngựa, bắn tên trên thảo nguyên này phải là người có kỹ thuật tuyệt vời. Uất Trì Kính Đức từng tham khảo và thay đổi nó khiến nó trở thành một cuốn sách quý phá quân địch của Lưu Vũ Chu. Bình thường Đỗ Thế Qúy tấn công đợt đầu đều là để thử, điều quân giữ lực lượng, nhưng sau khi khiến phần lớn quân địch gặp phải chướng ngại vật thì vừa lúc sẽ trở thành bia bắn tên của nhóm cung thủ.
Vòng tấn công thứ ba là do Vũ Văn Nguyên Lượng đảm nhiệm. Gã là một người bà con xa của Uất Trì Kính Đức, nhưng vị trí hiện tại của người này cũng không cao lắm. Sau khi Tôn Đại An lần thứ hai bắn khiến cho đối phương đại loạn. 200 quân của y cầm dây thừng và móc câu câu ngựa định xông lên một loạt. Dùng móc câu gây ra chướng ngại vật cho kẻ thù. Mượn lực chiến mã chạy trốn xông lên, gạt chướng ngại vật thông đường cho đội phía sau.
Vòng thứ tư cũng là một vòng quan trọng nhất. Uất Trì Kính Đức định tự mình dẫn quân đi. Đối thủ chỉ là một tên hại dân hại nước không có danh tiếng gì, không nên đích thân xuất mã. Nhưng cảm giác bất an đến qua khiến cho y càng có phải quyết định thận trọng một chút. Đâu cần phải tử tế với đối phương cũng tránh xuất hiện điều đánh tiếc xảy ra.
Gió sớm thổi qua, giáo dài tạo thành rừng cây phát ra những tiếng thê lương nức nở. Nghe thấy âm thanh này quân canh gác trên núi càng hoảng sợ hơn. Cờ chiến không ngừng đung đưa đám sĩ tốt cầm doi da và lưỡi đao sắc bén chạy đi chạy lại. Đây là một đám khốn nạn chuyên ức hiếp dân chúng nhà lành, có tố chất để huấn luyện thành quân chính quy chỉ là chúng tự tìm đường chết mà thôi. Nghĩ đến đây Uất Trì Kính Đức đè giáo dài phía trước lại lớn tiếng ra lệnh:
- Tiên phong, xuất kích!
Tiếng trống chợt nổ vang, sao đó là tiếng vó ngựa. Tướng quân Đỗ Thế Qúy rút hoành đao ra quỳ phục xuống, lấy lưỡi đao bên cạnh thăm dò thành một cánh tử. Ngoài ra, 100 quân tinh nhuệ cũng học theo y cúi nguời thăm dò cánh tay, từ từ tăng tốc độ, chậm rãi xông lên sường núi áp sát quân địch.
Sau khi đợt tấn công thứ nhất lao ra được hơn 100 bước, đột tấn công thứ hai ưới sự dẫn dắt của Kiêu Kỵ Đô úy Tôn Đại An nhanh chóng đuổi kịp. Số quân của hai đội cũng không nhiều nhưng chiến mã phi bụi bay mù mịt che phủ cả bầu trời. Uất Trì Kính Đức bị che khuất tầm mắt chỉ có thể dựa vào năng lực phán đoán nhạy bén của mình là phán đoán ra động tĩnh của ta và địch. Trong tiếng vó ngựa như tiếng sấm, y nghe thấy quân địch hét lên bối rối, tiếng kèn trầm thấp. Rồi bỗng nhiên lại rõ ràng vang vọng, sau đó lại gầm rống lên như xuyên thấu màn khói bụi.
- Ô ô ô
Tiếng kèn không hề đề phòng gì của Minh Châu quân vang lên làm núi rừng xung quanh bừng tỉnh làm cho tinh thần của các tướng sĩ Minh châu phấn chấn hẳn lên. Họ nhanh chóng chỉnh đốn đội hình, nhặt cung trên mặt đất lên, giương cung, gài tên bắn trắng xóa cả một bầu trời.
Gần như theo tiếng kèn là tiếng gió rít của cung tên lông vũ, lướt qua 120 bước, thành một trận mưa tên to rơi xuống đầu quân địch. Hoa máu từng bông nở rộ trên bầu trời, tươi đẹp đến lóa cả mắt. Hai gã thân vệ trung thành và tận tâm dùng hoành đao chắn mũi tên. Bọn họ cố gắng đảm bảo an toàn cho Đỗ Thế Qúy, nhưng trên người mình lại trúng 5,6 mũi tên do mất máu quá nhiều mà từ từ ngã xuống.
Mắc lừa rồi, bằng trực giác Đỗ Thế Qúy có thể phán đoán ra được. Trên núi lấy đâu ra kẻ hại dân hại nước bình thường được. Người bắn cung tên này còn có tố chất được huấn luyện hơn cả trước đó đoàn người đụng phải quân Đại Đường. Trong nháy mắt, huynh đệ của Đỗ Thế Qúy chỉ còn có ba người ngã xuống. Nhưng đã bắt đầu tấn công, bọn họ lại không thể truyền cho chủ soái bất cứ thông tin gì, chỉ có thể liều mạng cưỡi ngựa tìm lấy khả năng sống sót.
Trăm bước tiếp trận, sắp đánh không lại được ba mũi tên. Những lời là chỉ trích này là do binh mã tấn công trên bình nguyên, cung tên của quân địch có tần suất sát thương lớn nhất. Chiến mã trên bình nguyên chỉ cần xông lên 100 bước, chỉ trong khoảng thời gian này một cung thủ được huấn luyện sẽ bắn ra ba mũi tên. Cung thủ chưa đươc huấn luyện nhiều nhất là bắn được hai mũi tên, nếu lòng quân hoảng loạn thì... Sau một mũi tên phải bỏ trốn ngay, nếu không chắc chắn sẽ phải chịu chết. Nhưng trong cuộc chiến hôm nay không thể sử dụng câu ngạn ngữ này được. Sườn núi làm chậm tốc độ của kỵ binh, còn cung thủ của Minh châu doanh đều trải đã trải qua bách trận họ không sợ mà xông lên ngay trước mặt kẻ thù. Chỉ thấy bọn họ từ ngửa bắn thành cúi bắn mỗi người đều bình tĩnh bắn ra 5 mũi tên. Dưới sự chỉ huy của tiếng kèn, thuộc hạ của Đỗ Thế Qúy còn chưa đến mười người, trên mình cắm đầy mũi tên, có những thân quân bên cạnh Đỗ Tướng quân do áo giáp dày mới không bị chết trận. Tiến cũng không được mà lùi cũng không xong, cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn.
- Tránh ra, tránh ra để báo tin cho Đại tướng quân!
Đỗ Thế Qúy phun ra một ngụm máu, ho to đến khàn cả giọng. Giáo dài của quân địch đã biến thành chướng ngại vật, hơn mười kỵ binh tiến lên chỉ có thành những xiên thịt mà thôi. Trong mắt y tràn đầy thù hận nhưng không y không đánh mất ý chí. Y liều mạng ra lệnh rút lui, sau đó cơ thể mềm nhũn ra nằm trên lưng ngựa cưỡi trốn vào đồng hoang.
Không đợi cho Đỗ Thế Qúy trốn khỏi chiến trường, vòng tấn công thứ hai đã đuổi đến. Bọn họ gần như tận mắt nhìn thấy thảm kịch của quân mình, một đám hai mắt bốc hỏa. Nhưng tầm bắn sát thương của kỵ cung thua xa sơ với bộ cung, lại cần bắn ngửa cho nên bọn họ không nhịn nổi sự thù hận này. Tướng địch hai bên chỉ còn cách nhau khoảng 50 bước.
Muốn trực tiếp phá bỏ trân địa của địch là không thể nào. Kiêu Kỵ Đô úy Tôn Đại An thầm nghĩ có thể bắn nhiều mũi tên hơn, lợi dụng chiến thuật bắn lao, có số lượng sát thương kẻ thù lớn nhất. Bỏ dây cương ra, tay trái nắm chặt cánh cung, tay phải kẹp lấy mũi tên giương cung. Đây là tuyệt kĩ của dũng sĩ thảo nguyên, ba mũi tên liên tiếp cướp mạng.
Một người bắt tên cưỡi ngựa cần phải huấn luyện trong ba năm. Trong ba năm này, hằng ngày không ngừng giục ngựa lao nhanh, giương cung, bắn tên, huấn luyện trong thời gian dài cung thủ mới có phản ứng. Chỉ cần khoảng cách gần đối thủ sẽ mở cung ra lắp mũi tên vào bắn. Hoặc là hai mũi, hoặc là ba mũi kẹp vào ngón tay giữa đuổi đến khoảng cách sát thương gần nhất. Trước kia chiêu thức này sử dụng hầu như là thuận lợi. Nhưng hôm nay, giáo dài của đối thủ chất như núi, khiến mọi người hơi rối mắt. Bỗng nhiên có người hô lên một tiếng, nhanh chóng buông dây cung ra. Mũi tên xẹt qua hơn 70 bước trúng mũ giáp một gã mặc áo giáp cầm giáo dài, lại mất hết sức lực người mềm nhũn ngã trên mặt đất.
- Đợi...
Đỗ Thế Qúy gọi to ý là bảo binh lính dưới trướng không cần phải tốn công, tiếp cục tấn công. Nhưng rất nhanh, y cũng bắn ra ba mũi tên không biết có trúng mục tiêu không rồi lại thúc ngựa lao đi.
Sau chướng ngại vật bất động như núi, các Trường sóc thủ trọng giáp toàn bộ ngồi xổm xuống, lộ ra một sát chiêu thực sự. Một loạt tướng sĩ Minh châu doanh mang nỏ ra, xuất hiện sau lưng Trường sóc thủ, bóp cơ quan, tên nỏ bắn thành một cơn lốc màu đen. Đang quay ngựa thì quân của Lưu Vũ Chu bị cơn lốc này quấn lấy, người trên lưng ngựa ngã xuống liên tiếp.
Không nhìn xem quân địch rốt cuộc chết nhiều hay ít. Đội bắn nỏ của Minh châu doanh lập tức lui về phía sau. Đội bắn nỏ thứ hai nhanh chóng tiến lên thay cho đồng đội bắn ra một cơn lốc xoáy khác.
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng bên tai, nhóm kỵ xạ thủ của Lưu Vũ Chu quân muốn né tránh nhưng tốc độ bắn của nỏ nhanh hơn của cung tên, đuổi ngay sát sườn bọn chúng, làm từng lớp từng lớp ngã xuống khỏi chiến mã. Mất đi chủ nhân, chiến mã thất kinh, không thể tiếp tục chạy trốn, gào thét trước trận. Rất nhanh, hơn mười nhánh nỏ tiễn xuyên vào thân thể của ngựa, máu trên cơ thể phun ra như suối, mang theo nhiệt huyết nhuộm đỏ cả bầu trời.
Trên trời dưới đất một màu đỏ au. Tôn Đại An như một con nhím ôm lấy cổ ngựa cố không để ngã xuống. Vào lúc này, y nghĩ đến những lời của Lục Kiến Phương đêm qua hận là năm đó không chết tại bờ đông sông Liêu. Năm đó, y cũng là một trong những dũng sĩ giết nhập vào trận địa của địch, tay cầm chông sắt cái vồ trốn sau Lưu Vũ Chu, hò hét thà chết không lùi. Từ đó về sau, y giao tính mạng của mình cho Lưu tướng quân, đi theo ông ta y không hề hối hận. Nhưng Lưu tướng quân hôm nay không phải là Lưu tướng quân ngày xưa, mặc dù vẫn là doanh trướng nam nhi nhà Hán, nhưng ngày ngày lại hát bài ca dao người Hồ.
- Đại An!
Lúc sắp chết y còn nghe thấy có người gọi tên mình:
- Đi đi, báo thù cho Mạch lão tướng quân!
Cố gắng đến sức cuối cùng, Tôn Đại An xé cổ gào lên, máu từ cổ chảy ra nhuộm đỏ cả áo giáp, đỏ cả ngựa, đỏ cả đất dưới chân.
Mảnh đất tối như mực ôm lấy cơ thể và linh hồn của y. Tướng sĩ đợt tấn công thứ ba đã đuổi đến, tạm dừng ở bên ngoài tầm nỏ bắn, dùng dây thừng quấn quanh người Tôn Đại An xốc y lên mình ngựa từ từ rút lui. Không tấn công nữa là điều tất yếu. Kỵ Đô úy Lư Vũ Văn Nguyên Lượng bất chấp mạo hiểm sẽ bị quân pháp trừng trị, lúc này y chủ động dừng cuộc chiến, mang theo huynh đệ cố gắng cướp lấy thi thể của đồng đội mình, sau đó thổi kèn lui quân.
- Ô ô ô ô...
Tiếng kèn nghe nghẹn ngào như tiếng khóc. Toàn bộ công kích, như một trận gió thổi qua vó ngựa tung bụi mù. Uất Trì Kính Đức đứng ở trên yên ngựa dựa vào thị lực và thính lực đã phát giác tình thế không đúng, ánh mắt xuyên qua màn bụi, ngơ ngác.
Trước sau chưa đến một khắc. Gần ba trăm huynh đệ đã chết dưới mũi tên của địch. Đến hiện tại mới thôi, ngay cả quần áo giáp của quân địch y còn chưa đụng tới. Đây là một tên giặc cỏ điên sao? Y không dám tin vào những lời thám báo nói... Chỉ cảm thấy trước mắt là một màu đen tối, y khổ sở, nước mắt đọng quanh, lau thế nào cũng không sạch.
“Hiện giờ Lục mỗ chỉ hận sao năm đó không chết ở bờ đông sông Liêu!”
Câu nói của Lục Kiến Phương lại vang lên từng hồi ở tai y. Trận này đánh tiếp đáng giá sao? Rốt cuộc mọi người vì ai mà chết, cuối cùng được cái gì? Chưa từng nghĩ đến vấn đề này, hôm nay lần đầu tiên y có một cảm giác mờ mịt. Trong nháy mắt, ân nghĩa của Lưu Vũ Chu từ trước đến nay, thù hận vì Tống Kim Cương đầu một nơi thân một nẻo. Còn chất vấn trong tuyệt vọng của Lục Kiến Phương, nặng như núi đè không thở nổi. Lúc này một bài dân ca như cố tình ở trên núi hát vang lên:
- Nam nhi nam nhi kẻ đáng thương, đầu một nơi thân một nẻo chết trong mương máng, xương cốt chết trận không người thu, vợ cơn trông mong trong giấc mộng...
Nam nhi, nham nhi kẻ đáng thương, xuân qua thu đến không về, cốc đậu ở nhà chẳng người thu, chim đa đa hót trên ngọn cây. Nam nhi, nam nhi kẻ đáng thương, đầu một nơi thân một nẻo trong mương máng, chết trận xương cốt không người thu, vợ con ngóng trông trong giấc mộng...
100%
18px
910px
Mặt trời tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt, cuối cùng quân phòng thủ trên núi Ngưu Đầu đã phát hiện ra kẻ thù. Bọn họ thổi kèn loạn lên, ý là cầu cứu chủ doanh ngoài mấy chục dặm. Nhưng đã quá muộn, quân Đường ngoài thành Phần Dương cách núi Ngưu Đầu khoảng ba mươi dặm, tính cả sau khi hai người Lý Thế Dân và Lý Kiến Thành nhận được tin báo động xác minh xung quanh có mai phục hay không, thời gian lại điều binh khiển tướng ít nhất cũng mất ba bốn canh giờ. Theo kinh nghiệm trước kia, ba canh giờ đã đủ để Uất Trì Kính Đức đánh cho đối thủ mấy chục lần, bảo đảm khiến cho viện quân đến nhặt cặn bã cốt xương cũng không có chỗ mà nhặt.
- Triển khai trân hình, xông thẳng từ dốc phía nam. San bằng bọn chúng!
Uất Trì Kính Đức nâng giáo dài trong tay lên, lớn tiếng hô to. Đêm qua những khốn nhiễu mà Lục Kiến Phương gây ra đã hoàn toàn bị y vứt qua sau đầu. Hiện giờ y nghĩ chính là chuyện xông lên sườn núi bắt tướng lĩnh của địch, đạp nát dưới vó ngựa, khiến mãi mãi không thể lật người lên được.
Gió sớm làm bay áo choàng của y, phần phật nhảy múa. Cái lồng giáp bọc màu bạc phản xạ ra màu ngọc bính, khiến cho ánh hào quang chiếu dài vô cùng. Ở giữa cái lồng giáp, là một miếng hộ tâm sáng bóng không một hạt bụi. Bên cạnh còn mơ hồ lộ ra một ngọn lửa màu đỏ nhảy múa tí tách, theo cách nói của Tát Mãn người Đột Quyết, đó là máu thịt và linh hồn và oán khí của tướng địch bị miếng hộ tâm vây khốn, chỉ có thể cam tâm tình nguyện hiệu lực cho chủ nhân của miếng hộ tâm này.
Phá phong tướng quân Đỗ Thế quý dắt chiến mã đi ở đội ngũ đầu tiên. Tất cả có khoảng hai mươi mấy kị binh, sau đó còn có khoảng hơn một trăm người. Phía nam chân núi Ngưu Đầu địa thế bằng phẳng có thể phi ngựa được. Tuy nhiên sẽ ảnh hưởng đến tốc độ tấn công một chút, nhưng đối với với bộ binh mà nói ngựa chạy chậm thì cũng giống như áp đỉnh Thái Sơn, trừ việc né tránh ra, chỉ còn lựa chọn duy nhất là ôm đầu chờ chết thôi.
Kiêu Kị Đô úy Tôn Đại An dẫn theo hơn 200 danh kỵ cung thủ đi theo đội của Đỗ Thế Qúy. Nếu Đỗ Thế Qúy tấn công mà bị ngăn cản thì y sẽ cho đối phương một trận mưa tên. Loại cưỡi ngựa, bắn tên trên thảo nguyên này phải là người có kỹ thuật tuyệt vời. Uất Trì Kính Đức từng tham khảo và thay đổi nó khiến nó trở thành một cuốn sách quý phá quân địch của Lưu Vũ Chu. Bình thường Đỗ Thế Qúy tấn công đợt đầu đều là để thử, điều quân giữ lực lượng, nhưng sau khi khiến phần lớn quân địch gặp phải chướng ngại vật thì vừa lúc sẽ trở thành bia bắn tên của nhóm cung thủ.
Vòng tấn công thứ ba là do Vũ Văn Nguyên Lượng đảm nhiệm. Gã là một người bà con xa của Uất Trì Kính Đức, nhưng vị trí hiện tại của người này cũng không cao lắm. Sau khi Tôn Đại An lần thứ hai bắn khiến cho đối phương đại loạn. 200 quân của y cầm dây thừng và móc câu câu ngựa định xông lên một loạt. Dùng móc câu gây ra chướng ngại vật cho kẻ thù. Mượn lực chiến mã chạy trốn xông lên, gạt chướng ngại vật thông đường cho đội phía sau.
Vòng thứ tư cũng là một vòng quan trọng nhất. Uất Trì Kính Đức định tự mình dẫn quân đi. Đối thủ chỉ là một tên hại dân hại nước không có danh tiếng gì, không nên đích thân xuất mã. Nhưng cảm giác bất an đến qua khiến cho y càng có phải quyết định thận trọng một chút. Đâu cần phải tử tế với đối phương cũng tránh xuất hiện điều đánh tiếc xảy ra.
Gió sớm thổi qua, giáo dài tạo thành rừng cây phát ra những tiếng thê lương nức nở. Nghe thấy âm thanh này quân canh gác trên núi càng hoảng sợ hơn. Cờ chiến không ngừng đung đưa đám sĩ tốt cầm doi da và lưỡi đao sắc bén chạy đi chạy lại. Đây là một đám khốn nạn chuyên ức hiếp dân chúng nhà lành, có tố chất để huấn luyện thành quân chính quy chỉ là chúng tự tìm đường chết mà thôi. Nghĩ đến đây Uất Trì Kính Đức đè giáo dài phía trước lại lớn tiếng ra lệnh:
- Tiên phong, xuất kích!
Tiếng trống chợt nổ vang, sao đó là tiếng vó ngựa. Tướng quân Đỗ Thế Qúy rút hoành đao ra quỳ phục xuống, lấy lưỡi đao bên cạnh thăm dò thành một cánh tử. Ngoài ra, 100 quân tinh nhuệ cũng học theo y cúi nguời thăm dò cánh tay, từ từ tăng tốc độ, chậm rãi xông lên sường núi áp sát quân địch.
Sau khi đợt tấn công thứ nhất lao ra được hơn 100 bước, đột tấn công thứ hai ưới sự dẫn dắt của Kiêu Kỵ Đô úy Tôn Đại An nhanh chóng đuổi kịp. Số quân của hai đội cũng không nhiều nhưng chiến mã phi bụi bay mù mịt che phủ cả bầu trời. Uất Trì Kính Đức bị che khuất tầm mắt chỉ có thể dựa vào năng lực phán đoán nhạy bén của mình là phán đoán ra động tĩnh của ta và địch. Trong tiếng vó ngựa như tiếng sấm, y nghe thấy quân địch hét lên bối rối, tiếng kèn trầm thấp. Rồi bỗng nhiên lại rõ ràng vang vọng, sau đó lại gầm rống lên như xuyên thấu màn khói bụi.
- Ô ô ô
Tiếng kèn không hề đề phòng gì của Minh Châu quân vang lên làm núi rừng xung quanh bừng tỉnh làm cho tinh thần của các tướng sĩ Minh châu phấn chấn hẳn lên. Họ nhanh chóng chỉnh đốn đội hình, nhặt cung trên mặt đất lên, giương cung, gài tên bắn trắng xóa cả một bầu trời.
Gần như theo tiếng kèn là tiếng gió rít của cung tên lông vũ, lướt qua 120 bước, thành một trận mưa tên to rơi xuống đầu quân địch. Hoa máu từng bông nở rộ trên bầu trời, tươi đẹp đến lóa cả mắt. Hai gã thân vệ trung thành và tận tâm dùng hoành đao chắn mũi tên. Bọn họ cố gắng đảm bảo an toàn cho Đỗ Thế Qúy, nhưng trên người mình lại trúng 5,6 mũi tên do mất máu quá nhiều mà từ từ ngã xuống.
Mắc lừa rồi, bằng trực giác Đỗ Thế Qúy có thể phán đoán ra được. Trên núi lấy đâu ra kẻ hại dân hại nước bình thường được. Người bắn cung tên này còn có tố chất được huấn luyện hơn cả trước đó đoàn người đụng phải quân Đại Đường. Trong nháy mắt, huynh đệ của Đỗ Thế Qúy chỉ còn có ba người ngã xuống. Nhưng đã bắt đầu tấn công, bọn họ lại không thể truyền cho chủ soái bất cứ thông tin gì, chỉ có thể liều mạng cưỡi ngựa tìm lấy khả năng sống sót.
Trăm bước tiếp trận, sắp đánh không lại được ba mũi tên. Những lời là chỉ trích này là do binh mã tấn công trên bình nguyên, cung tên của quân địch có tần suất sát thương lớn nhất. Chiến mã trên bình nguyên chỉ cần xông lên 100 bước, chỉ trong khoảng thời gian này một cung thủ được huấn luyện sẽ bắn ra ba mũi tên. Cung thủ chưa đươc huấn luyện nhiều nhất là bắn được hai mũi tên, nếu lòng quân hoảng loạn thì... Sau một mũi tên phải bỏ trốn ngay, nếu không chắc chắn sẽ phải chịu chết. Nhưng trong cuộc chiến hôm nay không thể sử dụng câu ngạn ngữ này được. Sườn núi làm chậm tốc độ của kỵ binh, còn cung thủ của Minh châu doanh đều trải đã trải qua bách trận họ không sợ mà xông lên ngay trước mặt kẻ thù. Chỉ thấy bọn họ từ ngửa bắn thành cúi bắn mỗi người đều bình tĩnh bắn ra 5 mũi tên. Dưới sự chỉ huy của tiếng kèn, thuộc hạ của Đỗ Thế Qúy còn chưa đến mười người, trên mình cắm đầy mũi tên, có những thân quân bên cạnh Đỗ Tướng quân do áo giáp dày mới không bị chết trận. Tiến cũng không được mà lùi cũng không xong, cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn.
- Tránh ra, tránh ra để báo tin cho Đại tướng quân!
Đỗ Thế Qúy phun ra một ngụm máu, ho to đến khàn cả giọng. Giáo dài của quân địch đã biến thành chướng ngại vật, hơn mười kỵ binh tiến lên chỉ có thành những xiên thịt mà thôi. Trong mắt y tràn đầy thù hận nhưng không y không đánh mất ý chí. Y liều mạng ra lệnh rút lui, sau đó cơ thể mềm nhũn ra nằm trên lưng ngựa cưỡi trốn vào đồng hoang.
Không đợi cho Đỗ Thế Qúy trốn khỏi chiến trường, vòng tấn công thứ hai đã đuổi đến. Bọn họ gần như tận mắt nhìn thấy thảm kịch của quân mình, một đám hai mắt bốc hỏa. Nhưng tầm bắn sát thương của kỵ cung thua xa sơ với bộ cung, lại cần bắn ngửa cho nên bọn họ không nhịn nổi sự thù hận này. Tướng địch hai bên chỉ còn cách nhau khoảng 50 bước.
Muốn trực tiếp phá bỏ trân địa của địch là không thể nào. Kiêu Kỵ Đô úy Tôn Đại An thầm nghĩ có thể bắn nhiều mũi tên hơn, lợi dụng chiến thuật bắn lao, có số lượng sát thương kẻ thù lớn nhất. Bỏ dây cương ra, tay trái nắm chặt cánh cung, tay phải kẹp lấy mũi tên giương cung. Đây là tuyệt kĩ của dũng sĩ thảo nguyên, ba mũi tên liên tiếp cướp mạng.
Một người bắt tên cưỡi ngựa cần phải huấn luyện trong ba năm. Trong ba năm này, hằng ngày không ngừng giục ngựa lao nhanh, giương cung, bắn tên, huấn luyện trong thời gian dài cung thủ mới có phản ứng. Chỉ cần khoảng cách gần đối thủ sẽ mở cung ra lắp mũi tên vào bắn. Hoặc là hai mũi, hoặc là ba mũi kẹp vào ngón tay giữa đuổi đến khoảng cách sát thương gần nhất. Trước kia chiêu thức này sử dụng hầu như là thuận lợi. Nhưng hôm nay, giáo dài của đối thủ chất như núi, khiến mọi người hơi rối mắt. Bỗng nhiên có người hô lên một tiếng, nhanh chóng buông dây cung ra. Mũi tên xẹt qua hơn 70 bước trúng mũ giáp một gã mặc áo giáp cầm giáo dài, lại mất hết sức lực người mềm nhũn ngã trên mặt đất.
- Đợi...
Đỗ Thế Qúy gọi to ý là bảo binh lính dưới trướng không cần phải tốn công, tiếp cục tấn công. Nhưng rất nhanh, y cũng bắn ra ba mũi tên không biết có trúng mục tiêu không rồi lại thúc ngựa lao đi.
Sau chướng ngại vật bất động như núi, các Trường sóc thủ trọng giáp toàn bộ ngồi xổm xuống, lộ ra một sát chiêu thực sự. Một loạt tướng sĩ Minh châu doanh mang nỏ ra, xuất hiện sau lưng Trường sóc thủ, bóp cơ quan, tên nỏ bắn thành một cơn lốc màu đen. Đang quay ngựa thì quân của Lưu Vũ Chu bị cơn lốc này quấn lấy, người trên lưng ngựa ngã xuống liên tiếp.
Không nhìn xem quân địch rốt cuộc chết nhiều hay ít. Đội bắn nỏ của Minh châu doanh lập tức lui về phía sau. Đội bắn nỏ thứ hai nhanh chóng tiến lên thay cho đồng đội bắn ra một cơn lốc xoáy khác.
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng bên tai, nhóm kỵ xạ thủ của Lưu Vũ Chu quân muốn né tránh nhưng tốc độ bắn của nỏ nhanh hơn của cung tên, đuổi ngay sát sườn bọn chúng, làm từng lớp từng lớp ngã xuống khỏi chiến mã. Mất đi chủ nhân, chiến mã thất kinh, không thể tiếp tục chạy trốn, gào thét trước trận. Rất nhanh, hơn mười nhánh nỏ tiễn xuyên vào thân thể của ngựa, máu trên cơ thể phun ra như suối, mang theo nhiệt huyết nhuộm đỏ cả bầu trời.
Trên trời dưới đất một màu đỏ au. Tôn Đại An như một con nhím ôm lấy cổ ngựa cố không để ngã xuống. Vào lúc này, y nghĩ đến những lời của Lục Kiến Phương đêm qua hận là năm đó không chết tại bờ đông sông Liêu. Năm đó, y cũng là một trong những dũng sĩ giết nhập vào trận địa của địch, tay cầm chông sắt cái vồ trốn sau Lưu Vũ Chu, hò hét thà chết không lùi. Từ đó về sau, y giao tính mạng của mình cho Lưu tướng quân, đi theo ông ta y không hề hối hận. Nhưng Lưu tướng quân hôm nay không phải là Lưu tướng quân ngày xưa, mặc dù vẫn là doanh trướng nam nhi nhà Hán, nhưng ngày ngày lại hát bài ca dao người Hồ.
- Đại An!
Lúc sắp chết y còn nghe thấy có người gọi tên mình:
- Đi đi, báo thù cho Mạch lão tướng quân!
Cố gắng đến sức cuối cùng, Tôn Đại An xé cổ gào lên, máu từ cổ chảy ra nhuộm đỏ cả áo giáp, đỏ cả ngựa, đỏ cả đất dưới chân.
Mảnh đất tối như mực ôm lấy cơ thể và linh hồn của y. Tướng sĩ đợt tấn công thứ ba đã đuổi đến, tạm dừng ở bên ngoài tầm nỏ bắn, dùng dây thừng quấn quanh người Tôn Đại An xốc y lên mình ngựa từ từ rút lui. Không tấn công nữa là điều tất yếu. Kỵ Đô úy Lư Vũ Văn Nguyên Lượng bất chấp mạo hiểm sẽ bị quân pháp trừng trị, lúc này y chủ động dừng cuộc chiến, mang theo huynh đệ cố gắng cướp lấy thi thể của đồng đội mình, sau đó thổi kèn lui quân.
- Ô ô ô ô...
Tiếng kèn nghe nghẹn ngào như tiếng khóc. Toàn bộ công kích, như một trận gió thổi qua vó ngựa tung bụi mù. Uất Trì Kính Đức đứng ở trên yên ngựa dựa vào thị lực và thính lực đã phát giác tình thế không đúng, ánh mắt xuyên qua màn bụi, ngơ ngác.
Trước sau chưa đến một khắc. Gần ba trăm huynh đệ đã chết dưới mũi tên của địch. Đến hiện tại mới thôi, ngay cả quần áo giáp của quân địch y còn chưa đụng tới. Đây là một tên giặc cỏ điên sao? Y không dám tin vào những lời thám báo nói... Chỉ cảm thấy trước mắt là một màu đen tối, y khổ sở, nước mắt đọng quanh, lau thế nào cũng không sạch.
“Hiện giờ Lục mỗ chỉ hận sao năm đó không chết ở bờ đông sông Liêu!”
Câu nói của Lục Kiến Phương lại vang lên từng hồi ở tai y. Trận này đánh tiếp đáng giá sao? Rốt cuộc mọi người vì ai mà chết, cuối cùng được cái gì? Chưa từng nghĩ đến vấn đề này, hôm nay lần đầu tiên y có một cảm giác mờ mịt. Trong nháy mắt, ân nghĩa của Lưu Vũ Chu từ trước đến nay, thù hận vì Tống Kim Cương đầu một nơi thân một nẻo. Còn chất vấn trong tuyệt vọng của Lục Kiến Phương, nặng như núi đè không thở nổi. Lúc này một bài dân ca như cố tình ở trên núi hát vang lên:
- Nam nhi nam nhi kẻ đáng thương, đầu một nơi thân một nẻo chết trong mương máng, xương cốt chết trận không người thu, vợ cơn trông mong trong giấc mộng...
Nam nhi, nham nhi kẻ đáng thương, xuân qua thu đến không về, cốc đậu ở nhà chẳng người thu, chim đa đa hót trên ngọn cây. Nam nhi, nam nhi kẻ đáng thương, đầu một nơi thân một nẻo trong mương máng, chết trận xương cốt không người thu, vợ con ngóng trông trong giấc mộng...
Danh sách chương
- Chương 1: Lời dẫn
- Chương 2: Thành Nam (1)
- Chương 3: Thành Nam (2)
- Chương 4: Thành Nam (3)
- Chương 5: Thành Nam (4)
- Chương 6: Thành Nam (5)
- Chương 7: Thành Nam (5)
- Chương 8: Thành Nam (7)
- Chương 9: Thành Nam (8)
- Chương 10: Thành Nam (9)
- Chương 11: Thành Nam (10)
- Chương 12: Thành Nam (11)
- Chương 13: Thành Nam (12)
- Chương 14: Thành Nam (13)
- Chương 15: Thành Nam (14)
- Chương 16: Thành Nam (15)
- Chương 17: Thành Nam (16)
- Chương 18: Thành Nam (17)
- Chương 19: Thành Nam (18)
- Chương 20: Thành Nam (19)
- Chương 21: Thành Nam (20)
- Chương 22: Thành Nam (21)
- Chương 23: Thành Nam (22)
- Chương 24: Oanh Kha (1)
- Chương 25: Oanh Kha (2)
- Chương 26: Oanh Kha (3)
- Chương 27: Oanh Kha (4)
- Chương 28: Oanh Kha (5)
- Chương 29: Oanh Kha (6)
- Chương 30: Oanh Kha (7)
- Chương 31: Oanh Kha (8)
- Chương 32: Oanh Kha (9)
- Chương 33: Oanh Kha (10)
- Chương 34: Oanh Kha (11)
- Chương 35: Oanh Kha (12)
- Chương 36: Oanh Kha (13)
- Chương 37: Oanh Kha (14)
- Chương 38: Oanh Kha (15)
- Chương 39: Oanh Kha (16)
- Chương 40: Oanh Kha (17)
- Chương 41: Oanh Kha (18)
- Chương 42: Oanh Kha (19)
- Chương 43: Oanh Kha (20)
- Chương 44: Oanh Kha (21)
- Chương 45: Oanh Kha (22)
- Chương 46: Oanh Kha (23)
- Chương 47: Oanh Kha (24)
- Chương 48: Oanh Kha (25)
- Chương 49: Đông Môn (1)
- Chương 50: Đông Môn (2)
- Chương 51: Đông Môn (3)
- Chương 52: Đông Môn (4)
- Chương 53: Đông Môn (5)
- Chương 54: Đông Môn (6)
- Chương 55: Đông Môn (7)
- Chương 56: Đông Môn (8)
- Chương 57: Đông Môn (9)
- Chương 58: Đông Môn (10)
- Chương 59: Đông Môn (11)
- Chương 60: Đông Môn (12)
- Chương 61: Đông Môn (13)
- Chương 62: Đông Môn (14)
- Chương 63: Đông Môn (15)
- Chương 64: Đông Môn (16)
- Chương 65: Đông Môn (17)
- Chương 66: Đông Môn (18)
- Chương 67: Đông Môn (19)
- Chương 68: Đông Môn (20)
- Chương 69: Đông Môn (21)
- Chương 70: Đông Môn (22)
- Chương 71: Đông Môn (23)
- Chương 72: Đông Môn (24)
- Chương 73: Đông Môn (25)
- Chương 74: Đông Môn (26)
- Chương 75: Đông Môn (27)
- Chương 76: Đông Môn (28)
- Chương 77: Đông Môn (29)
- Chương 78: Đông Môn (30)
- Chương 79: Đông Môn (31)
- Chương 80: Đông Môn (32)
- Chương 81: Đông Môn (33)
- Chương 82: Đông Môn (34)
- Chương 83: Đông Môn (35)
- Chương 84: Đông Môn (36)
- Chương 85: Hồng trần (1)
- Chương 86: Hồng trần (2)
- Chương 87: Hồng trần (3)
- Chương 88: Hồng trần (4)
- Chương 89: Hồng trần (5)
- Chương 90: Hồng trần (6)
- Chương 91: Hồng trần (7)
- Chương 92: Hồng trần (8)
- Chương 93: Hồng trần (9)
- Chương 94: Hồng trần (10)
- Chương 95: Hồng trần (11)
- Chương 96: Hồng trần (12)
- Chương 97: Hồng trần (13)
- Chương 98: Hồng trần (14)
- Chương 99: Hồng trần (15)
- Chương 100: Hồng trần (16)
- Chương 101: Hồng trần (17).
- Chương 102: Hồng trần (18).
- Chương 103: Hồng trần (19).
- Chương 104: Hồng trần (20).
- Chương 105: Hồng trần (21).
- Chương 106: Đông chí (1).
- Chương 107: Đông chí (2).
- Chương 108: Đông chí (3).
- Chương 109: Đông chí (4).
- Chương 110: Đông chí (5).
- Chương 111: Đông chí (6).
- Chương 112: Đông chí (7).
- Chương 113: Đông chí (8).
- Chương 114: Đông chí (9).
- Chương 115: Đông chí (10).
- Chương 116: Đông chí (11).
- Chương 117: Đông chí (12).
- Chương 118: Đông chí (13).
- Chương 119: Đông chí (14).
- Chương 120: Đông chí (15).
- Chương 121: Đông chí (16).
- Chương 122: Đông chí (17).
- Chương 123: Đông chí (18).
- Chương 124: Đông chí (19).
- Chương 125: Đông chí (20).
- Chương 126: Đông chí (21).
- Chương 127: Đông chí (22).
- Chương 128: Đông chí (23).
- Chương 129: Đông chí (24).
- Chương 130: Tây Cố (1).
- Chương 131: Tây Cố (2).
- Chương 132: Tây Cố (3).
- Chương 133: Tây Cố (4).
- Chương 134: Tây Cố (5).
- Chương 135: Tây Cố (6).
- Chương 136: Tây Cố (7).
- Chương 137: Tây Cố (8).
- Chương 138: Tây Cố (9).
- Chương 139: Tây Cố (10).
- Chương 140: Tây Cố (11).
- Chương 141: Tây Cố (12).
- Chương 142: Tây Cố (13).
- Chương 143: Chiết liễu (1).
- Chương 144: Chiết liễu (2).
- Chương 145: Chiết liễu (3).
- Chương 146: Chiết Liễu (4).
- Chương 147: Chiết Liễu (5).
- Chương 148: Chiết Liễu (6).
- Chương 149: Chiết Liễu (7).
- Chương 150: Chiết Liễu (8).
- Chương 151: Chiết Liễu (9).
- Chương 152: Chiết Liễu (10).
- Chương 153: Chiết Liễu (11).
- Chương 154: Chiết Liễu (14).
- Chương 155: Chiết Liễu (15).
- Chương 156: Chiết Liễu (16).
- Chương 157: Chiết Liễu (17).
- Chương 158: Chiết Liễu (18).
- Chương 159: Chiết Liễu (19).
- Chương 160: Chiết Liễu (20).
- Chương 161: Chiết Liễu (21).
- Chương 162: Chiết Liễu (22).
- Chương 163: Chiết Liễu (23).
- Chương 164: Chiết Liễu (24).
- Chương 165: Chiết Liễu (25).
- Chương 166: Đằng Uyên (1).
- Chương 167: Đằng Uyên (2).
- Chương 168: Đằng Uyên (3).
- Chương 169: Đằng Uyên (4).
- Chương 170: Đằng Uyên (5).
- Chương 171: Đằng Uyên (6).
- Chương 172: Đằng Uyên (7).
- Chương 173: Đằng Uyên (8).
- Chương 174: Đằng Uyên (9).
- Chương 175: Đằng Uyên (10).
- Chương 176: Đằng Uyên (11).
- Chương 177: Đằng Uyên (12).
- Chương 178: Đằng Uyên (13).
- Chương 179: Đằng Uyên (14).
- Chương 180: Đằng Uyên (15).
- Chương 181: Đằng Uyên (16).
- Chương 182: Đằng Uyên (17).
- Chương 183: Đằng Uyên (18).
- Chương 184: Đằng Uyên (19).
- Chương 185: Đằng Uyên (20).
- Chương 185: Đằng Uyên (21).
- Chương 186: Đằng Uyên (22).
- Chương 187: Đằng Uyên (23).
- Chương 188: Đằng Uyên (24).
- Chương 189: Đằng Uyên (25).
- Chương 190: Đằng Uyên (26).
- Chương 191: Đằng Uyên (27).
- Chương 192: Đằng Uyên (28).
- Chương 193: Đằng Uyên (29).
- Chương 194: Đằng Uyên (30).
- Chương 195: Đằng Uyên (31).
- Chương 196: Đằng Uyên (32).
- Chương 197: Đằng Uyên (33).
- Chương 1: Tiết thu (1)
- Chương 1: Tiết thu (2)
- Chương 1: Tiết thu (3)
- Chương 1: Tiết thu (4)
- Chương 1: Tiết thu (5)
- Chương 1: Tiết thu (6)
- Chương 1: Tiết thu (7)
- Chương 1: Tiết thu (8)
- Chương 1: Tiết thu (9)
- Chương 1: Tiết thu (10)
- Chương 1: Tiết thu (11)
- Chương 1: Tiết thu (12)
- Chương 1: Tiết thu (13)
- Chương 1: Tiết thu (14)
- Chương 1: Tiết thu (15)
- Chương 1: Tiết thu (16)
- Chương 1: Tiết thu (17)
- Chương 1: Tiết thu (18)
- Chương 1: Tiết thu (19)
- Chương 1: Tiết thu (20)
- Chương 1: Tiết thu (21)
- Chương 1: Tiết thu (22)
- Chương 1: Tiết thu (23)
- Chương 1: Tiết thu (24)
- Chương 1: Tiết thu (25)
- Chương 1: Tiết thu (26)
- Chương 1: Tiết thu (27)
- Chương 1: Tiết thu (28)
- Chương 1: Tiết thu (29)
- Chương 1: Tiết thu (30)
- Chương 1: Tiết thu (31)
- Chương 1: Tiết thu (32)
- Chương 1: Tiết thu (33)
- Chương 1: Tiết thu (34)
- Chương 2: Tử Lưu (1)
- Chương 2: Tử Lưu (2)
- Chương 2: Tử Lưu (3)
- Chương 2: Tử Lưu (4)
- Chương 2: Tử Lưu (5)
- Chương 2: Tử Lưu (6)
- Chương 2: Tử Lưu (7)
- Chương 2: Tử Lưu (8)
- Chương 2: Tử Lưu (9)
- Chương 2: Tử Lưu (10)
- Chương 2: Tử Lưu (11)
- Chương 2: Tử Lưu (12)
- Chương 2: Tử Lưu (13)
- Chương 2: Tử Lưu (14)
- Chương 2: Tử Lưu (15)
- Chương 2: Tử Lưu (16)
- Chương 2: Tử Lưu (17)
- Chương 2: Tử Lưu (18)
- Chương 2: Tử Lưu (19)
- Chương 2: Tử Lưu (20)
- Chương 2: Tử Lưu (21)
- Chương 2: Tử Lưu (22)
- Chương 2: Tử Lưu (23)
- Chương 2: Tử Lưu (24)
- Chương 2: Tử Lưu (25)
- Chương 2: Tử Lưu (26)
- Chương 2: Tử Lưu (27)
- Chương 2: Tử Lưu (28)
- Chương 2: Tử Lưu (29)
- Chương 2: Tử Lưu (30)
- Chương 2: Tử Lưu (31)
- Chương 2: Tử Lưu (32)
- Chương 2: Tử Lưu (33)
- Chương 2: Tử Lưu (34)
- Chương 2: Tử Lưu (35)
- Chương 2: Tử Lưu (36)
- Chương 2: Tử Lưu (37)
- Chương 2: Tử Lưu (38)
- Chương 2: Tử Lưu (39)
- Chương 2: Tử Lưu (40)
- Chương 3: Triều lộ (1)
- Chương 3: Triều lộ (2)
- Chương 3: Triều lộ (3)
- Chương 3: Triều lộ (4)
- Chương 3: Triều lộ (5)
- Chương 3: Triều lộ (6)
- Chương 3: Triều lộ (7)
- Chương 3: Triều lộ (8)
- Chương 3: Triều lộ (9)
- Chương 3: Triều lộ (10)
- Chương 3: Triều lộ (11)
- Chương 3: Triều lộ (12)
- Chương 3: Triều lộ (13)
- Chương 3: Triều lộ (14)
- Chương 3: Triều lộ (15)
- Chương 3: Triều lộ (16)
- Chương 3: Triều lộ (17)
- Chương 3: Triều lộ (18)
- Chương 3: Triều lộ (19)
- Chương 3: Triều lộ (20)
- Chương 3: Triều lộ (21)
- Chương 3: Triều lộ (22)
- Chương 3: Triều lộ (23)
- Chương 3: Triều lộ (24)
- Chương 3: Triều lộ (25)
- Chương 3: Triều lộ (26)
- Chương 3: Triều lộ (27)
- Chương 3: Triều lộ (28)
- Chương 3: Triều lộ (29)
- Chương 3: Triều lộ (30)
- Chương 3: Triều lộ (31)
- Chương 3: Triều lộ (32)
- Chương 3: Triều lộ (33)
- Chương 3: Triều lộ (34)
- Chương 3: Triều lộ (35)
- Chương 3: Triều lộ (36)
- Chương 3: Triều lộ (37)
- Chương 3: Triều lộ (38)
- Chương 3: Triều lộ (39)
- Chương 3: Triều lộ (40)
- Chương 3: Triều lộ (41)
- Chương 3: Triều lộ (42)
- Chương 3: Triều lộ (43)
- Chương 3: Triều lộ (44)
- Chương 3: Triều lộ (45)
- Chương 3: Triều lộ (46)
- Chương 3: Triều lộ (47)
- Chương 3: Triều lộ (48)
- Chương 3: Triều lộ (49)
- Chương 3: Triều lộ (50)
- Chương 3: Triều lộ (51)
- Chương 3: Triều lộ (52)
- Chương 3: Triều lộ (53)
- Chương 3: Triều lộ (54)
- Chương 3: Triều lộ (55)
- Chương 3: Triều lộ (56)
- Chương 4: Thải vi (*) (1)
- Chương 4: Thải vi (2)
- Chương 4: Thải vi (3)
- Chương 4: Thải vi (4)
- Chương 4: Thải vi (5.1)
- Chương 4: Thải vi (5.2)
- Chương 4: Thải vi (6)
- Chương 4: Thải vi (7)
- Chương 4: Thải vi (8)
- Chương 4: Thải vi (9)
- Chương 4: Thải vi (10)
- Chương 4: Thải vi (11)
- Chương 4: Thải vi (12)
- Chương 4: Thải vi (13)
- Chương 4: Thải vi (14)
- Chương 4: Thải vi (15)
- Chương 4: Thải vi (16)
- Chương 4: Thải vi (17)
- Chương 4: Thải vi (18)
- Chương 4: Thải vi (19)
- Chương 4: Thải vi (20)
- Chương 4: Thải vi (21)
- Chương 4: Thải vi (22)
- Chương 4: Thải vi (23)
- Chương 4: Thải vi (24)
- Chương 4: Thải vi (25)
- Chương 1: Ván bài (1)
- Chương 2: Ván bài (2)
- Chương 3: Ván bài (3)
- Chương 4: Ván bài (4)
- Chương 5: Ván bài (5)
- Chương 6: Ván bài (6)
- Chương 7: Ván bài (7)
- Chương 8: Ván bài (8)
- Chương 9: Ván bài (9)
- Chương 10: Ván bài (10)
- Chương 11: Ván bài (11)
- Chương 12: Ván bài (12)
- Chương 13: Ván bài (13)
- Chương 14: Ván bài (14)
- Chương 15: Ván bài (15)
- Chương 16: Ván bài (16)
- Chương 17: Ván bài (17)
- Chương 18: Ván bài (18)
- Chương 19: Ván bài (19)
- Chương 20: Ván bài (20)
- Chương 21: Ván bài (21)
- Chương 22: Ván bài (22)
- Chương 23: Ván bài (23)
- Chương 24: Ván bài (24)
- Chương 25: Ván bài (25)
- Chương 26: Ván bài (26)
- Chương 27: Ván bài (27)
- Chương 28: Ván bài (28)
- Chương 29: Ván bài (29)
- Chương 30: Ván bài (30)
- Chương 31: Ván bài (31)
- Chương 32: Ván bài (32)
- Chương 33: Ván bài (33)
- Chương 34: Ván bài (34)
- Chương 35: Ván bài (35)
- Chương 36: Ván bài (36)
- Chương 37: Ván bài (37)
- Chương 38: Ván bài (38)
- Chương 39: Hoàng tước (1)
- Chương 40: Hoàng tước (2)
- Chương 41: Hoàng tước (2)
- Chương 42: Hoàng tước (3)
- Chương 43: Hoàng tước (4)
- Chương 44: Hoàng tước (5)
- Chương 45: Hoàng tước (6)
- Chương 46: Hoàng tước (7)
- Chương 47: Hoàng tước (8)
- Chương 48: Hoàng tước (9)
- Chương 49: Hoàng tước (10)
- Chương 50: Hoàng tước (11)
- Chương 51: Hoàng tước (12)
- Chương 52: Hoàng tước (13)
- Chương 53: Hoàng tước (14)
- Chương 54: Hoàng tước (15)
- Chương 55: Hoàng tước (16)
- Chương 56: Hoàng tước (17)
- Chương 57: Hoàng tước (18)
- Chương 58: Hoàng tước (19)
- Chương 59: Hoàng tước (20)
- Chương 60: Hoàng tước (21)
- Chương 61: Hoàng tước (22)
- Chương 62: Hoàng tước (23)
- Chương 63: Hoàng tước (24)
- Chương 64: Hoàng tước (25)
- Chương 65: Hoàng tước (26)
- Chương 66: Hoàng tước (27)
- Chương 67: Hoàng tước (28)
- Chương 68: Hoàng tước (29)
- Chương 69: Hoàng tước (30)
- Chương 70: Hoàng tước (31)
- Chương 71: Hoàng tước (32)
- Chương 72: Phiêu tơ
- Chương 73: Phiêu tơ (2)
- Chương 74: Phiêu tơ (3)
- Chương 75: Phiêu tơ (4)
- Chương 76: Phiêu tơ (5)
- Chương 77: Phiêu tơ (6)
- Chương 78: Phiêu tơ (7)
- Chương 79: Phiêu tơ (8)
- Chương 80: Phiêu tơ (9)
- Chương 81: Phiêu tơ (10)
- Chương 82: Phiêu tơ (11)
- Chương 83: Phiêu tơ (12)
- Chương 84: Phiêu tơ (13)
- Chương 85: Phiêu tơ (14)
- Chương 86: Phiêu tơ (15)
- Chương 87: Phiêu tơ (16)
- Chương 88: Phiêu tơ (17)
- Chương 89: Phiêu tơ (18)
- Chương 90: Phiêu tơ (19)
- Chương 91: Phiêu tơ (20)
- Chương 92: Phiêu tơ (21)
- Chương 93: Phiêu tơ (22)
- Chương 94: Phiêu tơ (23)
- Chương 95: Phiêu tơ (24)
- Chương 96: Phiêu tơ (25)
- Chương 97: Phiêu tơ (26)
- Chương 98: Phiêu tơ (27)
- Chương 99: Phiêu tơ (28)
- Chương 100: Phiêu tơ (29)
- Chương 101: Phiêu tơ (30)
- Chương 102: Phiêu tơ (31)
- Chương 103: Phiêu tơ (32)
- Chương 104: Phiêu tơ (33)
- Chương 105: Phiêu tơ (34)
- Chương 106: Phiêu tơ (35)
- Chương 107: Thăng trầm (1)
- Chương 108: Thăng trầm (2)
- Chương 109: Thăng trầm (3)
- Chương 110: Thăng trầm (4)
- Chương 111: Thăng trầm (5)
- Chương 112: Thăng trầm (6)
- Chương 113: Thăng trầm (7)
- Chương 114: Thăng trầm (8)
- Chương 115: Thăng trầm (9)
- Chương 116: Thăng trầm (10)
- Chương 117: Thăng trầm (11)
- Chương 118: Thăng trầm (12)
- Chương 119: Thăng trầm (13)
- Chương 120: Thăng trầm (14)
- Chương 121: Thăng trầm (15)
- Chương 122: Thăng trầm (16)
- Chương 123: Thăng trầm (17)
- Chương 124: Thăng trầm (18)
- Chương 125: Thăng trầm (19)
- Chương 126: Thăng trầm (20)
- Chương 127: Thăng trầm (21)
- Chương 128: Thăng trầm (22)
- Chương 129: Thăng trầm (23)
- Chương 130: Thăng trầm (24)
- Chương 131: Thăng trầm (25)
- Chương 132: Thăng trầm (26)
- Chương 133: Thăng trầm (27)
- Chương 134: Thăng trầm (28)
- Chương 135: Vấn đỉnh (1)
- Chương 136: Vấn đỉnh (2)
- Chương 137: Vấn đỉnh (3)
- Chương 138: Vấn đỉnh (4)
- Chương 139: Vấn đỉnh (5)
- Chương 140: Vấn đỉnh (6)
- Chương 141: Vấn đỉnh (7)
- Chương 142: Vấn đỉnh (8)
- Chương 143: Vấn đỉnh (9)
- Chương 144: Vấn đỉnh (10)
- Chương 145: Vấn đỉnh (11)
- Chương 146: Vấn đỉnh (12)
- Chương 147: Vấn đỉnh (13)
- Chương 148: Vấn đỉnh (14)
- Chương 149: Vấn đỉnh (15)
- Chương 150: Vấn đỉnh (16)
- Chương 151: Vấn đỉnh (17)
- Chương 152: Vấn đỉnh (18)
- Chương 153: Vấn đỉnh (19)
- Chương 154: Vấn đỉnh (20)
- Chương 155: Vấn đỉnh (21)
- Chương 156: Vấn đỉnh (22)
- Chương 157: Vấn đỉnh (23)
- Chương 158: Vấn đỉnh (24)
- Chương 159: Vấn đỉnh (25)
- Chương 160: Vấn đỉnh (26)
- Chương 161: Vấn đỉnh (27)
- Chương 162: Vấn đỉnh (28)
- Chương 163: Vấn đỉnh (29)
- Chương 164: Vấn đỉnh (30)
- Chương 165: Vấn đỉnh (31)
- Chương 166: Vấn đỉnh (32)
- Chương 167: Vấn đỉnh (33)
- Chương 168: Vấn đỉnh (34)
- Chương 169: Vấn đỉnh (35)
- Chương 170: Vấn đỉnh (36)
- Chương 171: Vấn đỉnh (37)
- Chương 172: Vấn đỉnh (38)
- Chương 173: Vấn đỉnh (39)
- Chương 174: Vấn đỉnh (40)
- Chương 175: Vấn đỉnh (41)
- Chương 176: Vấn đỉnh (42)
- Chương 177: Tranh giành (1).
- Chương 178: Tranh giành (2).
- Chương 179: Tranh giành (3).
- Chương 180: Tranh giành (4).
- Chương 181: Tranh giành (5).
- Chương 182: Tranh giành (6).
- Chương 183: Tranh giành (7).
- Chương 184: Tranh giành (8).
- Chương 185: Tranh giành (9).
- Chương 186: Tranh giành (10).
- Chương 187: Tranh giành (11).
- Chương 188: Tranh giành (12).
- Chương 189: Tranh giành (13).
- Chương 190: Tranh giành (14).
- Chương 191: Tranh giành (15).
- Chương 192: Tranh giành (16).
- Chương 193: Tranh giành (17).
- Chương 194: Canh bạc (1)
- Chương 195: Canh bạc (2)
- Chương 196: Canh bạc (3)
- Chương 197: Canh bạc (4)
- Chương 198: Canh bạc (5)
- Chương 199: Canh bạc (6)
- Chương 200: Canh bạc (7)
- Chương 201: Canh bạc (8)
- Chương 202: Canh bạc (9)
- Chương 203: Canh bạc (10)
- Chương 204: Canh bạc (11)
- Chương 205: Canh bạc (12)
- Chương 206: Canh bạc (13)
- Chương 207: Canh bạc (14)
- Chương 208: Canh bạc (15)
- Chương 209: Canh bạc (16)
- Chương 210: Canh bạc (17)
- Chương 211: Canh bạc (18)
- Chương 212: Canh bạc (19)
- Chương 213: Canh bạc (20)
- Chương 214: Canh bạc (21)
- Chương 215: Canh bạc (22)
- Chương 216: Canh bạc (23)
- Chương 217: Ân cừu (1).
- Chương 218: Ân cừu (2).
- Chương 219: Ân cừu (3).
- Chương 220: Ân cừu (4).
- Chương 221: Ân cừu (5).
- Chương 222: Ân cừu (6).
- Chương 223: Ân cừu (7).
- Chương 224: Ân cừu (8).
- Chương 225: Ân cừu (9).
- Chương 226: Ân cừu (10).
- Chương 227: Ân cừu (11).
- Chương 228: Ân cừu (12).
- Chương 229: Ân cừu (13).
- Chương 230: Ân cừu (14).
- Chương 231: Ân cừu (15).
- Chương 232: Ân cừu (16).
- Chương 233: Ân cừu (17).
- Chương 234: Ân cừu (18).
- Chương 235: Ân cừu (19).
- Chương 236: Ân cừu (20).
- Chương 237: Ân cừu (21).
- Chương 238: Ân cừu (22).
- Chương 239: Ân cừu (23).
- Chương 240: Ân cừu (24).
- Chương 241: Ân cừu (25).
- Chương 242: Cố Nhân (1)
- Chương 243: Cố Nhân (2)
- Chương 244: Cố Nhân (3)
- Chương 245: Cố Nhân (4)
- Chương 246: Cố Nhân (5)
- Chương 247: Cố Nhân (6)
- Chương 248: Cố Nhân (7)
- Chương 249: Cố Nhân (8)
- Chương 250: Cố Nhân (9)
- Chương 251: Cố Nhân (10)
- Chương 252: Cố Nhân (11)
- Chương 253: Cố Nhân (12)
- Chương 254: Cao chót vót (1).
- Chương 255: Cao chót vót (2).
- Chương 256: Cao chót vót (3).
- Chương 257: Cao chót vót (4).
- Chương 258: Cao chót vót (5).
- Chương 259: Cao chót vót (6).
- Chương 260: Cao chót vót (7).
- Chương 261: Cao chót vót (8).
- Chương 262: Cao chót vót (9).
- Chương 263: Cao chót vót (10).
- Chương 264: Cao chót vót (11).
- Chương 265: Phù hoa (1).
- Chương 266: Phù hoa (2).
- Chương 267: Phù hoa (3).
- Chương 268: Phù hoa (4).
- Chương 269: Phù hoa (5).
- Chương 270: Phù hoa (6).
- Chương 271: Phù hoa (7).
- Chương 272: Phù hoa (8).
- Chương 273: Phù hoa (9).
- Chương 274: Phù hoa (10).
- Chương 275: Phù hoa (11).
- Chương 276: Phù hoa (12).
- Chương 277: Phù hoa (13).
- Chương 278: Phù hoa (14).
- Chương 279: Phù hoa (15).
- Chương 280: Phù hoa (16).
- Chương 281: Phù hoa (17).
- Chương 282: Phù hoa (18).
- Chương 283: Phù hoa (19).
- Chương 284: Công tặc (1).
- Chương 285: Công tặc (2).
- Chương 286: Công tặc (3).
- Chương 287: Công tặc (4).
- Chương 288: Công tặc (5).
- Chương 289: Công tặc (6).
- Chương 290: Công tặc (7).
- Chương 291: Công tặc (8).
- Chương 292: Công tặc (9).
- Chương 293: Công tặc (10).
- Chương 294: Công tặc (11).
- Chương 295: Công tặc (12).
- Chương 296: Công tặc (13).
- Chương 297: Công tặc (14).
- Chương 298: Công tặc (15).
- Chương 299: Công tặc (16).
- Chương 300: Công tặc (17).
- Chương 301: Công tặc (18).
- Chương 302: Công tặc (19).
- Chương 303: Công tặc (20).
- Chương 304: Công tặc - Đại kết cục và vĩ thanh (1)
- Chương 305: Công tặc - Đại kết cục và vĩ thanh (2)
- Chương 306: Công tặc - Đại kết cục và vĩ thanh (3)
- Chương 307: Công tặc - Đại kết cục và vĩ thanh (4)
Bạn cần đăng nhập để bình luận