Khai Quốc Công Tặc
Chương 4: Thải vi (6)
Chương 4: Thải vi (6)
Ánh trăng trên bầu trời chỉ còn là một đốm nhỏ, dưới ánh sao, người ta chỉ có thể quan sát xung quanh trong phạm vi năm thước. Ở bờ sông trong đêm, bờ bên kia quân địch quả thực rất khó phát hiện. Nhưng nếu chẳng may vô ý ngã xuống nước, thì bọn họ cũng không thể có được sự giúp đỡ.
Tầm nhìn quá thấp, không thể xác định được vị trí rơi xuống nước. Hơn nữa, nước sông còn lạnh như băng thời gian chỉ nửa tuần hương thôi thì cũng đủ để giết chết một con trâu rồi. Ngã xuống nước chưa chết đuối thì đã chết vì rét. Dù anh ta có thể giãy dụa bơi được vào bờ thì không thể tránh khỏi được vận mệnh. Gió lạnh thấu xương trong màn đêm sẽ như một thanh đao đâm vào người. Chó hoang và sói cũng chỉ mon men đi tìm đến nơi có nhiệt khí. Chúng đã quen ăn xác chết chắc chắn sẽ không bỏ qua mùi vị đặc biệt này. Ánh mắt thèm thuồng của nó sẽ nhìn thấu trong đêm sau đó nhanh chóng lao tới con mồi.
Khiến cho Tạ Ánh Đăng than vãn chính là phải đối mặt với hành trình chịu chết như vậy. Đương nhiên là biểu hiện làm việc nghĩa của Minh Châu Quân là không được chùn bước. Tuyệt đại đa số trong bọn họ thậm chí là còn không biết Trình Danh Chấn sẽ đưa mình đi về hướng nào, nghe thấy lãnh đạo trực tiếp có lệnh triệu tập, cầm bình khí đứng lên, sau đó miệng mỗi người ngậm một cây que để tránh bị run lên răng va vào nhau kêu cầm cập, rồi nối đuôi nhau hướng về phía sông Chương Thủy. Các huynh đệ ở hàng trước đã chuẩn bị sẵn một bè gỗ tốt, trong chốc lát đã biến mất không còn thấy tăm hơi đâu. Các huynh đệ phía sau cũng không quan tâm đến việc ở trước mặt mình có người chết đuối hay không vẫn men theo bờ, bước lên bè gỗ ra sức chống chèo lần lượt tiến vào màn đêm.
Khoảnh khắc đó, trong lòng Tạ Ánh Đăng lại dấy lên niềm hy vọng bằng sức mạnh Minh Châu Quân sẽ vượt được sông. Không có quá nhiều bè gỗ bị lật, chỉ cần có hai hàng quân không kịp lên bờ thì việc đánh lén tối nay sẽ hoàn toàn thất bại. Như vậy, hôm sau Ngõa Cương Quân hướng về Hà Bắc chắc chắn sẽ bớt đi một đối thủ mạnh. Vì ý nghĩ xấu xa trong lòng mà y thấy xấu hổ đỏ cả mặt, cố gắng không suy nghĩ về mặt xấu nữa. Tận đến khi đi tới bên cạnh Vương Nhị Mao, đặt tay lên vai anh ta, mới kéo tinh thần trở về một lần nữa, trước mắt đêm thật dài.
- Ngươi đi chuẩn bị một chút, đợi kèn bên kia vang lên thì lập tức hành động!
Mang theo hàm ý mệnh lệnh, Vương Nhị Mao thấp giọng dặn dò.
- Biết rồi, xin yên tâm, không dám chậm trễ đâu!
Tạ Ánh Đăng có chút không quen bị người ngoài Ngõa Cương Quân sai khiến, đáp lại có chút không vui.
Vương Nhị Mao lại không nghe ra ý kháng cự trong đó, cười cười lộ ra hàm răng trắng:
- Ta cũng đi chuẩn bị, trong vòng nửa canh giờ nhất định bờ bên kia sẽ thổi kèn. Chúng ta sẽ đánh xong cuộc chiến này.
- Đánh xong trận chiến này!
Tạ Ánh Đăng vỗ nhẹ vào mu bàn tay Vương Nhị Mao, định cáo biệt. Y không thể từ chối sự tín nhiệm của bạn bè, cho lên suy nghĩ trong lòng liền hỗn loạn, tạm thời cũng chỉ có thể không để tâm gì.
- Khoát Hải, theo sát Trình Giáo Đầu!
Vương Nhị Mao xoay người lại ôm chặt lấy bè gỗ lớn tiếng dặn dò.
- Huynh đệ, ngươi yên tâm đi. Túi ở trên người lão Hùng!
Hùng Khoát Hải mặc áp giáp nhỏ giọng đáp lại. Bước rộng giẫm lêm một bè gỗ quơ quơ, sau đó cầm sào khẽ chống nhanh chóng cách bờ ra.
Đồng đội trên bè bị cử chỉ lỗ mãng của Hùng Khoát Hải làm cho hoảng sợ, ngậm lấy côn gỗ mà than thở. Đã được thăng làm Giáo Uý, Hùng Khoát Hải có đặc quyền không phải ngậm tăm, miệng cười toe toét, sau đó dùng binh khí giúp người cầm lái chống bè.
Sức vóc của anh ta vượt xa một người bình thường, lại từng học võ cho nên sau khi nhập ngũ vẫn không hề tìm tới binh khí. Cầm hoành đao, phác đao trong tay mà không thấy có khí lực, cứ nhẹ tênh, giáo dài lại không thuần thục. Cuối cùng ở một nhà tài chủ tịch thu một then cài cửa gỗ hoàng lê, tìm hai thợ rèn chụp đồng ở bên ngoài thành Bát lăng sáo đồng dài ba thước, sử dụng nó để kiếm cơm.
Khi được anh ta giúp những người này đã vượt xa đồng bạn, trong nháy mắt đã đuổi vượt lên phía trước tiên và cập bờ. Hùng Khoát Hải đi đi đi lại trên bờ, tập kết người trên bè của mình thành một đội. Cái này đối với người làm quan quân lần đầu tiên mà nói là một khó khăn, khó hơn nhiều so với liều mạng. Chờ cho thuộc hạ đông đủ, các tướng lĩnh còn lại và đa số huynh đệ đều đã lên bờ. Mọi người học tiếng quạ kêu để liên lạc với nhau, càng ngày càng nhiều càng có thêm niềm tin. Dần dần tụ tập thành chiến trận hình chữ Đinh, từ từ hướng về phía doanh trại quân địch cách đó không xa.
Binh mã của Tả Võ Hầu thể không ngờ là mùa này trên sông Chương Thủy mà đò còn qua được. Bọn họ lại càng không thể ngờ Minh Châu Quân lại có can đảm vượt qua sông tấn công họ, cho nên doanh trại gần như không bố trí phòng vệ, chỉ duy trì truyền thống quan quân, có mấy tiểu đội tuần tra cùng phụ cận, còn một đám thì đang ngủ gật nước chảy cả ra dưới ánh đèn.
- Thổi kèn!
Trình Danh Chấn quyết định thật nhanh, phất tay ra lệnh.
- Ô ô, ô ô, ô ô
Tiếng kêu thê lương xé tan màn đêm, nặng như tiếng sét vậy. Không đợi cho tiếng kèn dừng lại hắn cầm thanh giáo dài trong tay chỉ về phía trước:
- Xuất kích! Xông vào doanh trại!
- Xông vào doanh trại!
Đám binh lính tiền phong cùng kêu la hò hét, đi theo sau là Đoàn Thanh đánh về phía trước. Không đợi cho bọn họ nhảy qua tường vào doanh trại quân địch Trình Danh Chấn lại giơ ngọn giáo dài trên tay:
- Xông vào doanh trại!
Vương Phi gào thét, tướng lĩnh lao vọt lên phía trước.
- Ô ô, ô ô, ô ô.
Đại doanh Tả Võ Hầu trong nháy mắt bừng tỉnh mộng, rên rỉ chói tai. Thưa thớt đã có những mũi tên bắn vào vùng gần doanh trại, mấy tên phía trước bất hạnh trúng tên, ngã xuống kêu thảm thiết. Tiếng kêu của họ khiến đồng bọn giận giữ:
- Xông vào doanh trại, xông vào doanh trại!
Sóng nối sóng, sĩ tốt Minh Châu Quân lao về phía quân địch, biến đám bắn tên chống cự của bọn họ thành bột mịn.
Binh lính Tả Võ Hầu đang làm nhiệm vụ không chống đỡ nổi, quay lại chạy trốn vào doanh trại nhà mình. Vải đay của doanh trại rách tả tơi, lấy được cây đuốc trong doanh trại còn binh lính đang giãy dụa. Thỉnh thoảng lại có quân Tùy từ trong ngọn lửa chạy ra, lập tức bị Minh Châu Quân gần đó chém ngã lăn trên mặt đất. Bất kể bọn họ còn sức mà chống cự hay không, một đao đâm xuống cổ họng, máu phun lên cao trong ánh lửa.
Hùng Khoát Hải nhớ kĩ lời dặn dò của Vương Nhị Mao, một tấc cũng không dời Trình Danh Chấn, rất nhanh, anh ta thấy nhiệm vụ này thật vô vị. Đoàn Thanh và Vương Nhị Mao làm đội tiên phong giết được quái ác, căn bản là không để lại cho người phía sau “rảnh rỗi”. Vất vả mới nhìn thấy bại binh lao từ trong khói đặc ra, không đợi cho Hùng Khoát Hải mang gậy gộc xông lên trước, sớm đã có đồng đội nhanh tay dùng cung tên để giải quyết xong phiền toái. Mấy lần như vậy, anh ta mất cả kiên nhẫn, rống to về phía tay sai của mình. Các huynh đệ trải qua huấn luyện nghiêm khắc không hề để ý đến vị Giáo úy mới tới này, nên bắn tên thì cứ bắn, bổ đao thì cứ bổ không ai thay đổi gì.
- Đánh cho ta!
Phùng Khoát Hải không dám dời quá xa Trình Danh Chấn, lại không am hiểu bắn tên trộm, tức giận gào lên. Trong loạn quân, việc này chẳng khác nào thu hút mục tiêu tập kích của đối phương, mấy tên bắn lén đang ở chiếc lều cháy từ đằng xa lao tới xẹt qua hai má của anh ta:
- Có bản lĩnh thì tiến lên đấu cũng ông nội mi đây!
Hùng Khoát Hải vừa trốn tránh vừa tức giân mắng chửi, giống như con mãnh hổ trong lồng giam vậy. Không ai nhận sự khiêu chiến của anh ta. Hai quân giao thủ, cá nhân có to mồm thì tác dụng cũng cực kì nhỏ bé. Thân là Giáo úy lĩnh quân khi ra chiến đấu lại không bằng một gã đao phủ. Ít nhất thì đối phương còn có thể dùng lá mộc để chắn bảo vệ cơ thể, còn khi bắn thì nhằm vào chỗ hiểu yếu để giết chết đối thủ, còn anh ta thì chẳng ma nào quan tâm, quân lệnh cũng không thể đưa ra được.
Tình huống này không duy trì được lâu. Rất nhanh Trình Danh Chấn phát hiện ra tình cảnh xấu hổ của Hùng Khoát Hải, vội sai người đến bên cạnh anh ta, nhỏ giọng dặn dò:
- Ngươi mang huynh đệ đi bảo vệ hướng tây bắc, nhìn thấy tường sau doanh trại thì quay lại tìm ta. Ven đường phóng hỏa, quấy phá quân địch càng loạn càng tốt.
Khoát Hải rất vui với sự sắp xếp này, nhưng lại không muốn thất hứa cứ quyến luyến không muốn đi.
- Quân đang loạn chưa chắc kẻ thù đã tìm ra ta, ngươi cứ đi đi, dù là ai chỉ ghiết không bắt!
Trình Danh Chấn tự tin cười to rồi lớn tiếng ra lệnh. Hắn quay đầu về phía thân vệ chỉ bảo:
- Thổi kèn, ra lệnh cho các huynh đệ cứ tiên lên phía trước, nhìn thấy tường sau doanh trại thì quay lại phố hợp với ta.
Hùng Khoát Hải và đám thân vệ đáp ứng, sau đó dẫn huynh đệ chạy ra khỏi vùng chỉ huy trung tâm. Rời khỏi chủ tướng, anh ta như cá gặp nước, tất cả những người phía sau đi theo anh ta thành một hàng dài, theo chủ lực phân ra họ vượt vào đại doanh Tả Võ Hầu.
Lực lượng của quân địch áp sát hai bên chủ công đã nhỏ lại, còn chưa hoàn toàn lâm vào hỗn loạn. Dưới sự tiếp đón phong phú của quan quân và lão binh, bọn họ từ từ tụ lại chờ mệnh lệnh để phản kích. Hùng Khoát Hải chạy về sau hơn sáu mươi bước, rồi gặp phải đợt sóng địch lần thứ nhất. Hai bên mắt đều đỏ ngàu, không do dự mà cùng đánh vào một chỗ, ngăn cản đám Phùng Khoát Hải, Minh Châu Quân không thể chú ý xem bên cạnh có bao nhiêu quan binh tập kết, một khi bị Hùng Khoát Hải phá tan dù quân lệnh có truyền đến đúng lúc thì quan binh cũng không có khă năng mà chấp hành.
Tả Võ Hầu là một trong mười hai tướng chủ lực của Đại Tùy. Mấy chục năm nay chiến công hiển hách, cho nên là vinh dự của các tướng sĩ dùng tính mạng để giữ gìn. Sau lưng Minh Châu Quân là gia viên vừa mới tạo dựng lên, lui về sau nửa bước chẳng khác nào đem tính mạng của vợ con giao cho kẻ khác. Song phương đều không có lý do để lùi bước, họ đều phấn đấu quên mình vừa tiếp xúc đã không ngừng tay giết người. Hùng Khoát Hải vung mạng côn đập một gã đối thủ, lập tức anh ta bị hai kẻ thù kẹp lấy. Anh ta xoay người, nện đứt chân của một kẻ trong đó, một kẻ khác lập tức đến gần, hoành đao lao thẳng vào áo giáp anh ta.
Không đợi Hùng Khoát Hải quay người trả đòn, sĩ tốt Tả Võ Hầu kia đã ngã trên mặt đất hai chân bị gãy đột nhiên lăn hai vòng về phía trước, hai tay ôm chặt lấy giày chiến. Hùng Khoát Hải vị đẩy lảo đảo, cố để không bị ngã, rồi lại trơ mắt nhìn hoành đao một lần nữa bổ về phía mặt mình.
Nhưng lúc này, thân binh của anh ta buông tha cho đối thủ, dùng tấm chắn chặn hoành đao của địch. Chợt thân binh đó kêu lên một tiếng trầm đục, thanh đao đâm thủng tấm khiên, máu bắn lên mặt của Hùng Khoát Hải màu đỏ sẫm, anh ta nhìn lên thấy thân binh ngã vật xuống trong đôi mắt còn tràn đầy vẻ không cam lòng.
- Huynh đệ!
Hùng Khoát Hải thấy như chính trái tim của mình bị đâm phải vậy. Anh ta căn bản không xứng làm Giáo úy, ngoài việc khiến thuộc hạ của mình phải chịu chết ra thì chẳng có sở trường nào khác. Anh ta cầm đại côn trong tay mang theo thù và hận nhìn Tùy binh cầm đao gần nhất với mình. Ngay sau đó, anh ta vung cây côn, đánh vào tiểu tốt quân Tùy vừa đâm trường mâu vào ngực đồng đội của mình, đồng thời đập vào mũ giáp và đầu của đối phương.
- Bảo vệ Giáo úy đại nhân! Bảo vệ Gíao úy đại nhân!
Sĩ tốt của Minh Châu Quân được huấn luyện có tố chất liền gieo hò, hướng về phía Hùng Khoát Hải. Tiếng của các huynh đệ và máu tươi khiến anh ta tỉnh táo, liên tiếp đánh mấy tên địch thủ, một lần nữa lại nhập vào trong các huynh đệ. Đoàn người hô ứng tập kết với nhau, dàn thành tam giác trận, binh khí dài ở phía trước, tâm khiên và đao chắn làm hai cánh, cung tên ở giữa nhất tề hướng về phía mục tiêu.
Chiến trận một lần nữa lại khởi dậy, hiệu suất giết người cao hơn đơn đả độc đấu. Trong khoảnh khắc, đoàn quân Tùy chắn ở trước mắt bị đoàn người đồng tâm hiệp lực đánh cho tan tác.
- Giết bọn chúng.
Phùng Khoát Hải rống to lên dẫn quân xoay người, hướng về bên trái của quân Tùy. Một gã mặc quân phục Lữ Soái ý đồ tổ chức đội ngũ một lần nữa, bị một cây trường mâu ném tới xuyên qua, bắn ra xa nửa trượng, máu thịt từ trên không trung rơi xuống, phun như mưa. Quân Tùy hoảng sợ, không dám phản ứng, Hùng Khoát Hải bị đám thuộc hạ vây quanh ép lên, đao, mâu giơ lên, máu thịt văng tung tóe.
Quân Tùy trong cự li gần nhất dùng sinh mạng để bảo vệ vinh dự của Võ Hầu. Tinh nhuệ Tả Võ Hầu phía sau thấy đồng bọn ngã xuống, lửa giận vạn trượng, tửchiến không lùi. Quân Tùy bong ra như từng mảng cỏ, choáng váng, sĩ tốt Đại Tùy khác đầu óc choáng váng, sự sợ hãi dâng lên, lấn át cả vinh dự. Có người bỏ lại binh khí, vừa khóc vừa chạy trốn. Chiến trường như tuyết gặp canh nóng, vỡ ra từng mảng lớn, càng lúc càng nhiều người chạy trốn la khóc, hàng ngũ mà Tả Võ Hầu vội vã tập hợp cũng tan rã.
- Giáo úy, quay đầu!
Có người lớn tiếng nhắc nhở. Phùng Khoát Hải nghe thấy vậy nhanh chóng kìm nén sự kích động lại, mang theo sĩ tốt dưới trướng điều chỉnh hướng tấn công về phía bên phải. Quân địch bị sức mạnh chiến đấu của đối thủ làm sợ hãi không biết làm sao, chỉ biết kêu thảm chạy tán loạn.
- Xoay người, xoay người, hướng về tây bắc, giết!
Hùng Khoát Hải lau máu và nước mắt trên mặt, cười to ra lệnh. Cuối cùng mấy tháng nay, anh ta cũng đã làm cho bản thân mình hòa nhập vào được Minh Châu Quân rồi, trong lòng anh ta cảm thấy vô cùng sảng khoái.
100%
18px
910px
Ánh trăng trên bầu trời chỉ còn là một đốm nhỏ, dưới ánh sao, người ta chỉ có thể quan sát xung quanh trong phạm vi năm thước. Ở bờ sông trong đêm, bờ bên kia quân địch quả thực rất khó phát hiện. Nhưng nếu chẳng may vô ý ngã xuống nước, thì bọn họ cũng không thể có được sự giúp đỡ.
Tầm nhìn quá thấp, không thể xác định được vị trí rơi xuống nước. Hơn nữa, nước sông còn lạnh như băng thời gian chỉ nửa tuần hương thôi thì cũng đủ để giết chết một con trâu rồi. Ngã xuống nước chưa chết đuối thì đã chết vì rét. Dù anh ta có thể giãy dụa bơi được vào bờ thì không thể tránh khỏi được vận mệnh. Gió lạnh thấu xương trong màn đêm sẽ như một thanh đao đâm vào người. Chó hoang và sói cũng chỉ mon men đi tìm đến nơi có nhiệt khí. Chúng đã quen ăn xác chết chắc chắn sẽ không bỏ qua mùi vị đặc biệt này. Ánh mắt thèm thuồng của nó sẽ nhìn thấu trong đêm sau đó nhanh chóng lao tới con mồi.
Khiến cho Tạ Ánh Đăng than vãn chính là phải đối mặt với hành trình chịu chết như vậy. Đương nhiên là biểu hiện làm việc nghĩa của Minh Châu Quân là không được chùn bước. Tuyệt đại đa số trong bọn họ thậm chí là còn không biết Trình Danh Chấn sẽ đưa mình đi về hướng nào, nghe thấy lãnh đạo trực tiếp có lệnh triệu tập, cầm bình khí đứng lên, sau đó miệng mỗi người ngậm một cây que để tránh bị run lên răng va vào nhau kêu cầm cập, rồi nối đuôi nhau hướng về phía sông Chương Thủy. Các huynh đệ ở hàng trước đã chuẩn bị sẵn một bè gỗ tốt, trong chốc lát đã biến mất không còn thấy tăm hơi đâu. Các huynh đệ phía sau cũng không quan tâm đến việc ở trước mặt mình có người chết đuối hay không vẫn men theo bờ, bước lên bè gỗ ra sức chống chèo lần lượt tiến vào màn đêm.
Khoảnh khắc đó, trong lòng Tạ Ánh Đăng lại dấy lên niềm hy vọng bằng sức mạnh Minh Châu Quân sẽ vượt được sông. Không có quá nhiều bè gỗ bị lật, chỉ cần có hai hàng quân không kịp lên bờ thì việc đánh lén tối nay sẽ hoàn toàn thất bại. Như vậy, hôm sau Ngõa Cương Quân hướng về Hà Bắc chắc chắn sẽ bớt đi một đối thủ mạnh. Vì ý nghĩ xấu xa trong lòng mà y thấy xấu hổ đỏ cả mặt, cố gắng không suy nghĩ về mặt xấu nữa. Tận đến khi đi tới bên cạnh Vương Nhị Mao, đặt tay lên vai anh ta, mới kéo tinh thần trở về một lần nữa, trước mắt đêm thật dài.
- Ngươi đi chuẩn bị một chút, đợi kèn bên kia vang lên thì lập tức hành động!
Mang theo hàm ý mệnh lệnh, Vương Nhị Mao thấp giọng dặn dò.
- Biết rồi, xin yên tâm, không dám chậm trễ đâu!
Tạ Ánh Đăng có chút không quen bị người ngoài Ngõa Cương Quân sai khiến, đáp lại có chút không vui.
Vương Nhị Mao lại không nghe ra ý kháng cự trong đó, cười cười lộ ra hàm răng trắng:
- Ta cũng đi chuẩn bị, trong vòng nửa canh giờ nhất định bờ bên kia sẽ thổi kèn. Chúng ta sẽ đánh xong cuộc chiến này.
- Đánh xong trận chiến này!
Tạ Ánh Đăng vỗ nhẹ vào mu bàn tay Vương Nhị Mao, định cáo biệt. Y không thể từ chối sự tín nhiệm của bạn bè, cho lên suy nghĩ trong lòng liền hỗn loạn, tạm thời cũng chỉ có thể không để tâm gì.
- Khoát Hải, theo sát Trình Giáo Đầu!
Vương Nhị Mao xoay người lại ôm chặt lấy bè gỗ lớn tiếng dặn dò.
- Huynh đệ, ngươi yên tâm đi. Túi ở trên người lão Hùng!
Hùng Khoát Hải mặc áp giáp nhỏ giọng đáp lại. Bước rộng giẫm lêm một bè gỗ quơ quơ, sau đó cầm sào khẽ chống nhanh chóng cách bờ ra.
Đồng đội trên bè bị cử chỉ lỗ mãng của Hùng Khoát Hải làm cho hoảng sợ, ngậm lấy côn gỗ mà than thở. Đã được thăng làm Giáo Uý, Hùng Khoát Hải có đặc quyền không phải ngậm tăm, miệng cười toe toét, sau đó dùng binh khí giúp người cầm lái chống bè.
Sức vóc của anh ta vượt xa một người bình thường, lại từng học võ cho nên sau khi nhập ngũ vẫn không hề tìm tới binh khí. Cầm hoành đao, phác đao trong tay mà không thấy có khí lực, cứ nhẹ tênh, giáo dài lại không thuần thục. Cuối cùng ở một nhà tài chủ tịch thu một then cài cửa gỗ hoàng lê, tìm hai thợ rèn chụp đồng ở bên ngoài thành Bát lăng sáo đồng dài ba thước, sử dụng nó để kiếm cơm.
Khi được anh ta giúp những người này đã vượt xa đồng bạn, trong nháy mắt đã đuổi vượt lên phía trước tiên và cập bờ. Hùng Khoát Hải đi đi đi lại trên bờ, tập kết người trên bè của mình thành một đội. Cái này đối với người làm quan quân lần đầu tiên mà nói là một khó khăn, khó hơn nhiều so với liều mạng. Chờ cho thuộc hạ đông đủ, các tướng lĩnh còn lại và đa số huynh đệ đều đã lên bờ. Mọi người học tiếng quạ kêu để liên lạc với nhau, càng ngày càng nhiều càng có thêm niềm tin. Dần dần tụ tập thành chiến trận hình chữ Đinh, từ từ hướng về phía doanh trại quân địch cách đó không xa.
Binh mã của Tả Võ Hầu thể không ngờ là mùa này trên sông Chương Thủy mà đò còn qua được. Bọn họ lại càng không thể ngờ Minh Châu Quân lại có can đảm vượt qua sông tấn công họ, cho nên doanh trại gần như không bố trí phòng vệ, chỉ duy trì truyền thống quan quân, có mấy tiểu đội tuần tra cùng phụ cận, còn một đám thì đang ngủ gật nước chảy cả ra dưới ánh đèn.
- Thổi kèn!
Trình Danh Chấn quyết định thật nhanh, phất tay ra lệnh.
- Ô ô, ô ô, ô ô
Tiếng kêu thê lương xé tan màn đêm, nặng như tiếng sét vậy. Không đợi cho tiếng kèn dừng lại hắn cầm thanh giáo dài trong tay chỉ về phía trước:
- Xuất kích! Xông vào doanh trại!
- Xông vào doanh trại!
Đám binh lính tiền phong cùng kêu la hò hét, đi theo sau là Đoàn Thanh đánh về phía trước. Không đợi cho bọn họ nhảy qua tường vào doanh trại quân địch Trình Danh Chấn lại giơ ngọn giáo dài trên tay:
- Xông vào doanh trại!
Vương Phi gào thét, tướng lĩnh lao vọt lên phía trước.
- Ô ô, ô ô, ô ô.
Đại doanh Tả Võ Hầu trong nháy mắt bừng tỉnh mộng, rên rỉ chói tai. Thưa thớt đã có những mũi tên bắn vào vùng gần doanh trại, mấy tên phía trước bất hạnh trúng tên, ngã xuống kêu thảm thiết. Tiếng kêu của họ khiến đồng bọn giận giữ:
- Xông vào doanh trại, xông vào doanh trại!
Sóng nối sóng, sĩ tốt Minh Châu Quân lao về phía quân địch, biến đám bắn tên chống cự của bọn họ thành bột mịn.
Binh lính Tả Võ Hầu đang làm nhiệm vụ không chống đỡ nổi, quay lại chạy trốn vào doanh trại nhà mình. Vải đay của doanh trại rách tả tơi, lấy được cây đuốc trong doanh trại còn binh lính đang giãy dụa. Thỉnh thoảng lại có quân Tùy từ trong ngọn lửa chạy ra, lập tức bị Minh Châu Quân gần đó chém ngã lăn trên mặt đất. Bất kể bọn họ còn sức mà chống cự hay không, một đao đâm xuống cổ họng, máu phun lên cao trong ánh lửa.
Hùng Khoát Hải nhớ kĩ lời dặn dò của Vương Nhị Mao, một tấc cũng không dời Trình Danh Chấn, rất nhanh, anh ta thấy nhiệm vụ này thật vô vị. Đoàn Thanh và Vương Nhị Mao làm đội tiên phong giết được quái ác, căn bản là không để lại cho người phía sau “rảnh rỗi”. Vất vả mới nhìn thấy bại binh lao từ trong khói đặc ra, không đợi cho Hùng Khoát Hải mang gậy gộc xông lên trước, sớm đã có đồng đội nhanh tay dùng cung tên để giải quyết xong phiền toái. Mấy lần như vậy, anh ta mất cả kiên nhẫn, rống to về phía tay sai của mình. Các huynh đệ trải qua huấn luyện nghiêm khắc không hề để ý đến vị Giáo úy mới tới này, nên bắn tên thì cứ bắn, bổ đao thì cứ bổ không ai thay đổi gì.
- Đánh cho ta!
Phùng Khoát Hải không dám dời quá xa Trình Danh Chấn, lại không am hiểu bắn tên trộm, tức giận gào lên. Trong loạn quân, việc này chẳng khác nào thu hút mục tiêu tập kích của đối phương, mấy tên bắn lén đang ở chiếc lều cháy từ đằng xa lao tới xẹt qua hai má của anh ta:
- Có bản lĩnh thì tiến lên đấu cũng ông nội mi đây!
Hùng Khoát Hải vừa trốn tránh vừa tức giân mắng chửi, giống như con mãnh hổ trong lồng giam vậy. Không ai nhận sự khiêu chiến của anh ta. Hai quân giao thủ, cá nhân có to mồm thì tác dụng cũng cực kì nhỏ bé. Thân là Giáo úy lĩnh quân khi ra chiến đấu lại không bằng một gã đao phủ. Ít nhất thì đối phương còn có thể dùng lá mộc để chắn bảo vệ cơ thể, còn khi bắn thì nhằm vào chỗ hiểu yếu để giết chết đối thủ, còn anh ta thì chẳng ma nào quan tâm, quân lệnh cũng không thể đưa ra được.
Tình huống này không duy trì được lâu. Rất nhanh Trình Danh Chấn phát hiện ra tình cảnh xấu hổ của Hùng Khoát Hải, vội sai người đến bên cạnh anh ta, nhỏ giọng dặn dò:
- Ngươi mang huynh đệ đi bảo vệ hướng tây bắc, nhìn thấy tường sau doanh trại thì quay lại tìm ta. Ven đường phóng hỏa, quấy phá quân địch càng loạn càng tốt.
Khoát Hải rất vui với sự sắp xếp này, nhưng lại không muốn thất hứa cứ quyến luyến không muốn đi.
- Quân đang loạn chưa chắc kẻ thù đã tìm ra ta, ngươi cứ đi đi, dù là ai chỉ ghiết không bắt!
Trình Danh Chấn tự tin cười to rồi lớn tiếng ra lệnh. Hắn quay đầu về phía thân vệ chỉ bảo:
- Thổi kèn, ra lệnh cho các huynh đệ cứ tiên lên phía trước, nhìn thấy tường sau doanh trại thì quay lại phố hợp với ta.
Hùng Khoát Hải và đám thân vệ đáp ứng, sau đó dẫn huynh đệ chạy ra khỏi vùng chỉ huy trung tâm. Rời khỏi chủ tướng, anh ta như cá gặp nước, tất cả những người phía sau đi theo anh ta thành một hàng dài, theo chủ lực phân ra họ vượt vào đại doanh Tả Võ Hầu.
Lực lượng của quân địch áp sát hai bên chủ công đã nhỏ lại, còn chưa hoàn toàn lâm vào hỗn loạn. Dưới sự tiếp đón phong phú của quan quân và lão binh, bọn họ từ từ tụ lại chờ mệnh lệnh để phản kích. Hùng Khoát Hải chạy về sau hơn sáu mươi bước, rồi gặp phải đợt sóng địch lần thứ nhất. Hai bên mắt đều đỏ ngàu, không do dự mà cùng đánh vào một chỗ, ngăn cản đám Phùng Khoát Hải, Minh Châu Quân không thể chú ý xem bên cạnh có bao nhiêu quan binh tập kết, một khi bị Hùng Khoát Hải phá tan dù quân lệnh có truyền đến đúng lúc thì quan binh cũng không có khă năng mà chấp hành.
Tả Võ Hầu là một trong mười hai tướng chủ lực của Đại Tùy. Mấy chục năm nay chiến công hiển hách, cho nên là vinh dự của các tướng sĩ dùng tính mạng để giữ gìn. Sau lưng Minh Châu Quân là gia viên vừa mới tạo dựng lên, lui về sau nửa bước chẳng khác nào đem tính mạng của vợ con giao cho kẻ khác. Song phương đều không có lý do để lùi bước, họ đều phấn đấu quên mình vừa tiếp xúc đã không ngừng tay giết người. Hùng Khoát Hải vung mạng côn đập một gã đối thủ, lập tức anh ta bị hai kẻ thù kẹp lấy. Anh ta xoay người, nện đứt chân của một kẻ trong đó, một kẻ khác lập tức đến gần, hoành đao lao thẳng vào áo giáp anh ta.
Không đợi Hùng Khoát Hải quay người trả đòn, sĩ tốt Tả Võ Hầu kia đã ngã trên mặt đất hai chân bị gãy đột nhiên lăn hai vòng về phía trước, hai tay ôm chặt lấy giày chiến. Hùng Khoát Hải vị đẩy lảo đảo, cố để không bị ngã, rồi lại trơ mắt nhìn hoành đao một lần nữa bổ về phía mặt mình.
Nhưng lúc này, thân binh của anh ta buông tha cho đối thủ, dùng tấm chắn chặn hoành đao của địch. Chợt thân binh đó kêu lên một tiếng trầm đục, thanh đao đâm thủng tấm khiên, máu bắn lên mặt của Hùng Khoát Hải màu đỏ sẫm, anh ta nhìn lên thấy thân binh ngã vật xuống trong đôi mắt còn tràn đầy vẻ không cam lòng.
- Huynh đệ!
Hùng Khoát Hải thấy như chính trái tim của mình bị đâm phải vậy. Anh ta căn bản không xứng làm Giáo úy, ngoài việc khiến thuộc hạ của mình phải chịu chết ra thì chẳng có sở trường nào khác. Anh ta cầm đại côn trong tay mang theo thù và hận nhìn Tùy binh cầm đao gần nhất với mình. Ngay sau đó, anh ta vung cây côn, đánh vào tiểu tốt quân Tùy vừa đâm trường mâu vào ngực đồng đội của mình, đồng thời đập vào mũ giáp và đầu của đối phương.
- Bảo vệ Giáo úy đại nhân! Bảo vệ Gíao úy đại nhân!
Sĩ tốt của Minh Châu Quân được huấn luyện có tố chất liền gieo hò, hướng về phía Hùng Khoát Hải. Tiếng của các huynh đệ và máu tươi khiến anh ta tỉnh táo, liên tiếp đánh mấy tên địch thủ, một lần nữa lại nhập vào trong các huynh đệ. Đoàn người hô ứng tập kết với nhau, dàn thành tam giác trận, binh khí dài ở phía trước, tâm khiên và đao chắn làm hai cánh, cung tên ở giữa nhất tề hướng về phía mục tiêu.
Chiến trận một lần nữa lại khởi dậy, hiệu suất giết người cao hơn đơn đả độc đấu. Trong khoảnh khắc, đoàn quân Tùy chắn ở trước mắt bị đoàn người đồng tâm hiệp lực đánh cho tan tác.
- Giết bọn chúng.
Phùng Khoát Hải rống to lên dẫn quân xoay người, hướng về bên trái của quân Tùy. Một gã mặc quân phục Lữ Soái ý đồ tổ chức đội ngũ một lần nữa, bị một cây trường mâu ném tới xuyên qua, bắn ra xa nửa trượng, máu thịt từ trên không trung rơi xuống, phun như mưa. Quân Tùy hoảng sợ, không dám phản ứng, Hùng Khoát Hải bị đám thuộc hạ vây quanh ép lên, đao, mâu giơ lên, máu thịt văng tung tóe.
Quân Tùy trong cự li gần nhất dùng sinh mạng để bảo vệ vinh dự của Võ Hầu. Tinh nhuệ Tả Võ Hầu phía sau thấy đồng bọn ngã xuống, lửa giận vạn trượng, tửchiến không lùi. Quân Tùy bong ra như từng mảng cỏ, choáng váng, sĩ tốt Đại Tùy khác đầu óc choáng váng, sự sợ hãi dâng lên, lấn át cả vinh dự. Có người bỏ lại binh khí, vừa khóc vừa chạy trốn. Chiến trường như tuyết gặp canh nóng, vỡ ra từng mảng lớn, càng lúc càng nhiều người chạy trốn la khóc, hàng ngũ mà Tả Võ Hầu vội vã tập hợp cũng tan rã.
- Giáo úy, quay đầu!
Có người lớn tiếng nhắc nhở. Phùng Khoát Hải nghe thấy vậy nhanh chóng kìm nén sự kích động lại, mang theo sĩ tốt dưới trướng điều chỉnh hướng tấn công về phía bên phải. Quân địch bị sức mạnh chiến đấu của đối thủ làm sợ hãi không biết làm sao, chỉ biết kêu thảm chạy tán loạn.
- Xoay người, xoay người, hướng về tây bắc, giết!
Hùng Khoát Hải lau máu và nước mắt trên mặt, cười to ra lệnh. Cuối cùng mấy tháng nay, anh ta cũng đã làm cho bản thân mình hòa nhập vào được Minh Châu Quân rồi, trong lòng anh ta cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Danh sách chương
- Chương 1: Lời dẫn
- Chương 2: Thành Nam (1)
- Chương 3: Thành Nam (2)
- Chương 4: Thành Nam (3)
- Chương 5: Thành Nam (4)
- Chương 6: Thành Nam (5)
- Chương 7: Thành Nam (5)
- Chương 8: Thành Nam (7)
- Chương 9: Thành Nam (8)
- Chương 10: Thành Nam (9)
- Chương 11: Thành Nam (10)
- Chương 12: Thành Nam (11)
- Chương 13: Thành Nam (12)
- Chương 14: Thành Nam (13)
- Chương 15: Thành Nam (14)
- Chương 16: Thành Nam (15)
- Chương 17: Thành Nam (16)
- Chương 18: Thành Nam (17)
- Chương 19: Thành Nam (18)
- Chương 20: Thành Nam (19)
- Chương 21: Thành Nam (20)
- Chương 22: Thành Nam (21)
- Chương 23: Thành Nam (22)
- Chương 24: Oanh Kha (1)
- Chương 25: Oanh Kha (2)
- Chương 26: Oanh Kha (3)
- Chương 27: Oanh Kha (4)
- Chương 28: Oanh Kha (5)
- Chương 29: Oanh Kha (6)
- Chương 30: Oanh Kha (7)
- Chương 31: Oanh Kha (8)
- Chương 32: Oanh Kha (9)
- Chương 33: Oanh Kha (10)
- Chương 34: Oanh Kha (11)
- Chương 35: Oanh Kha (12)
- Chương 36: Oanh Kha (13)
- Chương 37: Oanh Kha (14)
- Chương 38: Oanh Kha (15)
- Chương 39: Oanh Kha (16)
- Chương 40: Oanh Kha (17)
- Chương 41: Oanh Kha (18)
- Chương 42: Oanh Kha (19)
- Chương 43: Oanh Kha (20)
- Chương 44: Oanh Kha (21)
- Chương 45: Oanh Kha (22)
- Chương 46: Oanh Kha (23)
- Chương 47: Oanh Kha (24)
- Chương 48: Oanh Kha (25)
- Chương 49: Đông Môn (1)
- Chương 50: Đông Môn (2)
- Chương 51: Đông Môn (3)
- Chương 52: Đông Môn (4)
- Chương 53: Đông Môn (5)
- Chương 54: Đông Môn (6)
- Chương 55: Đông Môn (7)
- Chương 56: Đông Môn (8)
- Chương 57: Đông Môn (9)
- Chương 58: Đông Môn (10)
- Chương 59: Đông Môn (11)
- Chương 60: Đông Môn (12)
- Chương 61: Đông Môn (13)
- Chương 62: Đông Môn (14)
- Chương 63: Đông Môn (15)
- Chương 64: Đông Môn (16)
- Chương 65: Đông Môn (17)
- Chương 66: Đông Môn (18)
- Chương 67: Đông Môn (19)
- Chương 68: Đông Môn (20)
- Chương 69: Đông Môn (21)
- Chương 70: Đông Môn (22)
- Chương 71: Đông Môn (23)
- Chương 72: Đông Môn (24)
- Chương 73: Đông Môn (25)
- Chương 74: Đông Môn (26)
- Chương 75: Đông Môn (27)
- Chương 76: Đông Môn (28)
- Chương 77: Đông Môn (29)
- Chương 78: Đông Môn (30)
- Chương 79: Đông Môn (31)
- Chương 80: Đông Môn (32)
- Chương 81: Đông Môn (33)
- Chương 82: Đông Môn (34)
- Chương 83: Đông Môn (35)
- Chương 84: Đông Môn (36)
- Chương 85: Hồng trần (1)
- Chương 86: Hồng trần (2)
- Chương 87: Hồng trần (3)
- Chương 88: Hồng trần (4)
- Chương 89: Hồng trần (5)
- Chương 90: Hồng trần (6)
- Chương 91: Hồng trần (7)
- Chương 92: Hồng trần (8)
- Chương 93: Hồng trần (9)
- Chương 94: Hồng trần (10)
- Chương 95: Hồng trần (11)
- Chương 96: Hồng trần (12)
- Chương 97: Hồng trần (13)
- Chương 98: Hồng trần (14)
- Chương 99: Hồng trần (15)
- Chương 100: Hồng trần (16)
- Chương 101: Hồng trần (17).
- Chương 102: Hồng trần (18).
- Chương 103: Hồng trần (19).
- Chương 104: Hồng trần (20).
- Chương 105: Hồng trần (21).
- Chương 106: Đông chí (1).
- Chương 107: Đông chí (2).
- Chương 108: Đông chí (3).
- Chương 109: Đông chí (4).
- Chương 110: Đông chí (5).
- Chương 111: Đông chí (6).
- Chương 112: Đông chí (7).
- Chương 113: Đông chí (8).
- Chương 114: Đông chí (9).
- Chương 115: Đông chí (10).
- Chương 116: Đông chí (11).
- Chương 117: Đông chí (12).
- Chương 118: Đông chí (13).
- Chương 119: Đông chí (14).
- Chương 120: Đông chí (15).
- Chương 121: Đông chí (16).
- Chương 122: Đông chí (17).
- Chương 123: Đông chí (18).
- Chương 124: Đông chí (19).
- Chương 125: Đông chí (20).
- Chương 126: Đông chí (21).
- Chương 127: Đông chí (22).
- Chương 128: Đông chí (23).
- Chương 129: Đông chí (24).
- Chương 130: Tây Cố (1).
- Chương 131: Tây Cố (2).
- Chương 132: Tây Cố (3).
- Chương 133: Tây Cố (4).
- Chương 134: Tây Cố (5).
- Chương 135: Tây Cố (6).
- Chương 136: Tây Cố (7).
- Chương 137: Tây Cố (8).
- Chương 138: Tây Cố (9).
- Chương 139: Tây Cố (10).
- Chương 140: Tây Cố (11).
- Chương 141: Tây Cố (12).
- Chương 142: Tây Cố (13).
- Chương 143: Chiết liễu (1).
- Chương 144: Chiết liễu (2).
- Chương 145: Chiết liễu (3).
- Chương 146: Chiết Liễu (4).
- Chương 147: Chiết Liễu (5).
- Chương 148: Chiết Liễu (6).
- Chương 149: Chiết Liễu (7).
- Chương 150: Chiết Liễu (8).
- Chương 151: Chiết Liễu (9).
- Chương 152: Chiết Liễu (10).
- Chương 153: Chiết Liễu (11).
- Chương 154: Chiết Liễu (14).
- Chương 155: Chiết Liễu (15).
- Chương 156: Chiết Liễu (16).
- Chương 157: Chiết Liễu (17).
- Chương 158: Chiết Liễu (18).
- Chương 159: Chiết Liễu (19).
- Chương 160: Chiết Liễu (20).
- Chương 161: Chiết Liễu (21).
- Chương 162: Chiết Liễu (22).
- Chương 163: Chiết Liễu (23).
- Chương 164: Chiết Liễu (24).
- Chương 165: Chiết Liễu (25).
- Chương 166: Đằng Uyên (1).
- Chương 167: Đằng Uyên (2).
- Chương 168: Đằng Uyên (3).
- Chương 169: Đằng Uyên (4).
- Chương 170: Đằng Uyên (5).
- Chương 171: Đằng Uyên (6).
- Chương 172: Đằng Uyên (7).
- Chương 173: Đằng Uyên (8).
- Chương 174: Đằng Uyên (9).
- Chương 175: Đằng Uyên (10).
- Chương 176: Đằng Uyên (11).
- Chương 177: Đằng Uyên (12).
- Chương 178: Đằng Uyên (13).
- Chương 179: Đằng Uyên (14).
- Chương 180: Đằng Uyên (15).
- Chương 181: Đằng Uyên (16).
- Chương 182: Đằng Uyên (17).
- Chương 183: Đằng Uyên (18).
- Chương 184: Đằng Uyên (19).
- Chương 185: Đằng Uyên (20).
- Chương 185: Đằng Uyên (21).
- Chương 186: Đằng Uyên (22).
- Chương 187: Đằng Uyên (23).
- Chương 188: Đằng Uyên (24).
- Chương 189: Đằng Uyên (25).
- Chương 190: Đằng Uyên (26).
- Chương 191: Đằng Uyên (27).
- Chương 192: Đằng Uyên (28).
- Chương 193: Đằng Uyên (29).
- Chương 194: Đằng Uyên (30).
- Chương 195: Đằng Uyên (31).
- Chương 196: Đằng Uyên (32).
- Chương 197: Đằng Uyên (33).
- Chương 1: Tiết thu (1)
- Chương 1: Tiết thu (2)
- Chương 1: Tiết thu (3)
- Chương 1: Tiết thu (4)
- Chương 1: Tiết thu (5)
- Chương 1: Tiết thu (6)
- Chương 1: Tiết thu (7)
- Chương 1: Tiết thu (8)
- Chương 1: Tiết thu (9)
- Chương 1: Tiết thu (10)
- Chương 1: Tiết thu (11)
- Chương 1: Tiết thu (12)
- Chương 1: Tiết thu (13)
- Chương 1: Tiết thu (14)
- Chương 1: Tiết thu (15)
- Chương 1: Tiết thu (16)
- Chương 1: Tiết thu (17)
- Chương 1: Tiết thu (18)
- Chương 1: Tiết thu (19)
- Chương 1: Tiết thu (20)
- Chương 1: Tiết thu (21)
- Chương 1: Tiết thu (22)
- Chương 1: Tiết thu (23)
- Chương 1: Tiết thu (24)
- Chương 1: Tiết thu (25)
- Chương 1: Tiết thu (26)
- Chương 1: Tiết thu (27)
- Chương 1: Tiết thu (28)
- Chương 1: Tiết thu (29)
- Chương 1: Tiết thu (30)
- Chương 1: Tiết thu (31)
- Chương 1: Tiết thu (32)
- Chương 1: Tiết thu (33)
- Chương 1: Tiết thu (34)
- Chương 2: Tử Lưu (1)
- Chương 2: Tử Lưu (2)
- Chương 2: Tử Lưu (3)
- Chương 2: Tử Lưu (4)
- Chương 2: Tử Lưu (5)
- Chương 2: Tử Lưu (6)
- Chương 2: Tử Lưu (7)
- Chương 2: Tử Lưu (8)
- Chương 2: Tử Lưu (9)
- Chương 2: Tử Lưu (10)
- Chương 2: Tử Lưu (11)
- Chương 2: Tử Lưu (12)
- Chương 2: Tử Lưu (13)
- Chương 2: Tử Lưu (14)
- Chương 2: Tử Lưu (15)
- Chương 2: Tử Lưu (16)
- Chương 2: Tử Lưu (17)
- Chương 2: Tử Lưu (18)
- Chương 2: Tử Lưu (19)
- Chương 2: Tử Lưu (20)
- Chương 2: Tử Lưu (21)
- Chương 2: Tử Lưu (22)
- Chương 2: Tử Lưu (23)
- Chương 2: Tử Lưu (24)
- Chương 2: Tử Lưu (25)
- Chương 2: Tử Lưu (26)
- Chương 2: Tử Lưu (27)
- Chương 2: Tử Lưu (28)
- Chương 2: Tử Lưu (29)
- Chương 2: Tử Lưu (30)
- Chương 2: Tử Lưu (31)
- Chương 2: Tử Lưu (32)
- Chương 2: Tử Lưu (33)
- Chương 2: Tử Lưu (34)
- Chương 2: Tử Lưu (35)
- Chương 2: Tử Lưu (36)
- Chương 2: Tử Lưu (37)
- Chương 2: Tử Lưu (38)
- Chương 2: Tử Lưu (39)
- Chương 2: Tử Lưu (40)
- Chương 3: Triều lộ (1)
- Chương 3: Triều lộ (2)
- Chương 3: Triều lộ (3)
- Chương 3: Triều lộ (4)
- Chương 3: Triều lộ (5)
- Chương 3: Triều lộ (6)
- Chương 3: Triều lộ (7)
- Chương 3: Triều lộ (8)
- Chương 3: Triều lộ (9)
- Chương 3: Triều lộ (10)
- Chương 3: Triều lộ (11)
- Chương 3: Triều lộ (12)
- Chương 3: Triều lộ (13)
- Chương 3: Triều lộ (14)
- Chương 3: Triều lộ (15)
- Chương 3: Triều lộ (16)
- Chương 3: Triều lộ (17)
- Chương 3: Triều lộ (18)
- Chương 3: Triều lộ (19)
- Chương 3: Triều lộ (20)
- Chương 3: Triều lộ (21)
- Chương 3: Triều lộ (22)
- Chương 3: Triều lộ (23)
- Chương 3: Triều lộ (24)
- Chương 3: Triều lộ (25)
- Chương 3: Triều lộ (26)
- Chương 3: Triều lộ (27)
- Chương 3: Triều lộ (28)
- Chương 3: Triều lộ (29)
- Chương 3: Triều lộ (30)
- Chương 3: Triều lộ (31)
- Chương 3: Triều lộ (32)
- Chương 3: Triều lộ (33)
- Chương 3: Triều lộ (34)
- Chương 3: Triều lộ (35)
- Chương 3: Triều lộ (36)
- Chương 3: Triều lộ (37)
- Chương 3: Triều lộ (38)
- Chương 3: Triều lộ (39)
- Chương 3: Triều lộ (40)
- Chương 3: Triều lộ (41)
- Chương 3: Triều lộ (42)
- Chương 3: Triều lộ (43)
- Chương 3: Triều lộ (44)
- Chương 3: Triều lộ (45)
- Chương 3: Triều lộ (46)
- Chương 3: Triều lộ (47)
- Chương 3: Triều lộ (48)
- Chương 3: Triều lộ (49)
- Chương 3: Triều lộ (50)
- Chương 3: Triều lộ (51)
- Chương 3: Triều lộ (52)
- Chương 3: Triều lộ (53)
- Chương 3: Triều lộ (54)
- Chương 3: Triều lộ (55)
- Chương 3: Triều lộ (56)
- Chương 4: Thải vi (*) (1)
- Chương 4: Thải vi (2)
- Chương 4: Thải vi (3)
- Chương 4: Thải vi (4)
- Chương 4: Thải vi (5.1)
- Chương 4: Thải vi (5.2)
- Chương 4: Thải vi (6)
- Chương 4: Thải vi (7)
- Chương 4: Thải vi (8)
- Chương 4: Thải vi (9)
- Chương 4: Thải vi (10)
- Chương 4: Thải vi (11)
- Chương 4: Thải vi (12)
- Chương 4: Thải vi (13)
- Chương 4: Thải vi (14)
- Chương 4: Thải vi (15)
- Chương 4: Thải vi (16)
- Chương 4: Thải vi (17)
- Chương 4: Thải vi (18)
- Chương 4: Thải vi (19)
- Chương 4: Thải vi (20)
- Chương 4: Thải vi (21)
- Chương 4: Thải vi (22)
- Chương 4: Thải vi (23)
- Chương 4: Thải vi (24)
- Chương 4: Thải vi (25)
- Chương 1: Ván bài (1)
- Chương 2: Ván bài (2)
- Chương 3: Ván bài (3)
- Chương 4: Ván bài (4)
- Chương 5: Ván bài (5)
- Chương 6: Ván bài (6)
- Chương 7: Ván bài (7)
- Chương 8: Ván bài (8)
- Chương 9: Ván bài (9)
- Chương 10: Ván bài (10)
- Chương 11: Ván bài (11)
- Chương 12: Ván bài (12)
- Chương 13: Ván bài (13)
- Chương 14: Ván bài (14)
- Chương 15: Ván bài (15)
- Chương 16: Ván bài (16)
- Chương 17: Ván bài (17)
- Chương 18: Ván bài (18)
- Chương 19: Ván bài (19)
- Chương 20: Ván bài (20)
- Chương 21: Ván bài (21)
- Chương 22: Ván bài (22)
- Chương 23: Ván bài (23)
- Chương 24: Ván bài (24)
- Chương 25: Ván bài (25)
- Chương 26: Ván bài (26)
- Chương 27: Ván bài (27)
- Chương 28: Ván bài (28)
- Chương 29: Ván bài (29)
- Chương 30: Ván bài (30)
- Chương 31: Ván bài (31)
- Chương 32: Ván bài (32)
- Chương 33: Ván bài (33)
- Chương 34: Ván bài (34)
- Chương 35: Ván bài (35)
- Chương 36: Ván bài (36)
- Chương 37: Ván bài (37)
- Chương 38: Ván bài (38)
- Chương 39: Hoàng tước (1)
- Chương 40: Hoàng tước (2)
- Chương 41: Hoàng tước (2)
- Chương 42: Hoàng tước (3)
- Chương 43: Hoàng tước (4)
- Chương 44: Hoàng tước (5)
- Chương 45: Hoàng tước (6)
- Chương 46: Hoàng tước (7)
- Chương 47: Hoàng tước (8)
- Chương 48: Hoàng tước (9)
- Chương 49: Hoàng tước (10)
- Chương 50: Hoàng tước (11)
- Chương 51: Hoàng tước (12)
- Chương 52: Hoàng tước (13)
- Chương 53: Hoàng tước (14)
- Chương 54: Hoàng tước (15)
- Chương 55: Hoàng tước (16)
- Chương 56: Hoàng tước (17)
- Chương 57: Hoàng tước (18)
- Chương 58: Hoàng tước (19)
- Chương 59: Hoàng tước (20)
- Chương 60: Hoàng tước (21)
- Chương 61: Hoàng tước (22)
- Chương 62: Hoàng tước (23)
- Chương 63: Hoàng tước (24)
- Chương 64: Hoàng tước (25)
- Chương 65: Hoàng tước (26)
- Chương 66: Hoàng tước (27)
- Chương 67: Hoàng tước (28)
- Chương 68: Hoàng tước (29)
- Chương 69: Hoàng tước (30)
- Chương 70: Hoàng tước (31)
- Chương 71: Hoàng tước (32)
- Chương 72: Phiêu tơ
- Chương 73: Phiêu tơ (2)
- Chương 74: Phiêu tơ (3)
- Chương 75: Phiêu tơ (4)
- Chương 76: Phiêu tơ (5)
- Chương 77: Phiêu tơ (6)
- Chương 78: Phiêu tơ (7)
- Chương 79: Phiêu tơ (8)
- Chương 80: Phiêu tơ (9)
- Chương 81: Phiêu tơ (10)
- Chương 82: Phiêu tơ (11)
- Chương 83: Phiêu tơ (12)
- Chương 84: Phiêu tơ (13)
- Chương 85: Phiêu tơ (14)
- Chương 86: Phiêu tơ (15)
- Chương 87: Phiêu tơ (16)
- Chương 88: Phiêu tơ (17)
- Chương 89: Phiêu tơ (18)
- Chương 90: Phiêu tơ (19)
- Chương 91: Phiêu tơ (20)
- Chương 92: Phiêu tơ (21)
- Chương 93: Phiêu tơ (22)
- Chương 94: Phiêu tơ (23)
- Chương 95: Phiêu tơ (24)
- Chương 96: Phiêu tơ (25)
- Chương 97: Phiêu tơ (26)
- Chương 98: Phiêu tơ (27)
- Chương 99: Phiêu tơ (28)
- Chương 100: Phiêu tơ (29)
- Chương 101: Phiêu tơ (30)
- Chương 102: Phiêu tơ (31)
- Chương 103: Phiêu tơ (32)
- Chương 104: Phiêu tơ (33)
- Chương 105: Phiêu tơ (34)
- Chương 106: Phiêu tơ (35)
- Chương 107: Thăng trầm (1)
- Chương 108: Thăng trầm (2)
- Chương 109: Thăng trầm (3)
- Chương 110: Thăng trầm (4)
- Chương 111: Thăng trầm (5)
- Chương 112: Thăng trầm (6)
- Chương 113: Thăng trầm (7)
- Chương 114: Thăng trầm (8)
- Chương 115: Thăng trầm (9)
- Chương 116: Thăng trầm (10)
- Chương 117: Thăng trầm (11)
- Chương 118: Thăng trầm (12)
- Chương 119: Thăng trầm (13)
- Chương 120: Thăng trầm (14)
- Chương 121: Thăng trầm (15)
- Chương 122: Thăng trầm (16)
- Chương 123: Thăng trầm (17)
- Chương 124: Thăng trầm (18)
- Chương 125: Thăng trầm (19)
- Chương 126: Thăng trầm (20)
- Chương 127: Thăng trầm (21)
- Chương 128: Thăng trầm (22)
- Chương 129: Thăng trầm (23)
- Chương 130: Thăng trầm (24)
- Chương 131: Thăng trầm (25)
- Chương 132: Thăng trầm (26)
- Chương 133: Thăng trầm (27)
- Chương 134: Thăng trầm (28)
- Chương 135: Vấn đỉnh (1)
- Chương 136: Vấn đỉnh (2)
- Chương 137: Vấn đỉnh (3)
- Chương 138: Vấn đỉnh (4)
- Chương 139: Vấn đỉnh (5)
- Chương 140: Vấn đỉnh (6)
- Chương 141: Vấn đỉnh (7)
- Chương 142: Vấn đỉnh (8)
- Chương 143: Vấn đỉnh (9)
- Chương 144: Vấn đỉnh (10)
- Chương 145: Vấn đỉnh (11)
- Chương 146: Vấn đỉnh (12)
- Chương 147: Vấn đỉnh (13)
- Chương 148: Vấn đỉnh (14)
- Chương 149: Vấn đỉnh (15)
- Chương 150: Vấn đỉnh (16)
- Chương 151: Vấn đỉnh (17)
- Chương 152: Vấn đỉnh (18)
- Chương 153: Vấn đỉnh (19)
- Chương 154: Vấn đỉnh (20)
- Chương 155: Vấn đỉnh (21)
- Chương 156: Vấn đỉnh (22)
- Chương 157: Vấn đỉnh (23)
- Chương 158: Vấn đỉnh (24)
- Chương 159: Vấn đỉnh (25)
- Chương 160: Vấn đỉnh (26)
- Chương 161: Vấn đỉnh (27)
- Chương 162: Vấn đỉnh (28)
- Chương 163: Vấn đỉnh (29)
- Chương 164: Vấn đỉnh (30)
- Chương 165: Vấn đỉnh (31)
- Chương 166: Vấn đỉnh (32)
- Chương 167: Vấn đỉnh (33)
- Chương 168: Vấn đỉnh (34)
- Chương 169: Vấn đỉnh (35)
- Chương 170: Vấn đỉnh (36)
- Chương 171: Vấn đỉnh (37)
- Chương 172: Vấn đỉnh (38)
- Chương 173: Vấn đỉnh (39)
- Chương 174: Vấn đỉnh (40)
- Chương 175: Vấn đỉnh (41)
- Chương 176: Vấn đỉnh (42)
- Chương 177: Tranh giành (1).
- Chương 178: Tranh giành (2).
- Chương 179: Tranh giành (3).
- Chương 180: Tranh giành (4).
- Chương 181: Tranh giành (5).
- Chương 182: Tranh giành (6).
- Chương 183: Tranh giành (7).
- Chương 184: Tranh giành (8).
- Chương 185: Tranh giành (9).
- Chương 186: Tranh giành (10).
- Chương 187: Tranh giành (11).
- Chương 188: Tranh giành (12).
- Chương 189: Tranh giành (13).
- Chương 190: Tranh giành (14).
- Chương 191: Tranh giành (15).
- Chương 192: Tranh giành (16).
- Chương 193: Tranh giành (17).
- Chương 194: Canh bạc (1)
- Chương 195: Canh bạc (2)
- Chương 196: Canh bạc (3)
- Chương 197: Canh bạc (4)
- Chương 198: Canh bạc (5)
- Chương 199: Canh bạc (6)
- Chương 200: Canh bạc (7)
- Chương 201: Canh bạc (8)
- Chương 202: Canh bạc (9)
- Chương 203: Canh bạc (10)
- Chương 204: Canh bạc (11)
- Chương 205: Canh bạc (12)
- Chương 206: Canh bạc (13)
- Chương 207: Canh bạc (14)
- Chương 208: Canh bạc (15)
- Chương 209: Canh bạc (16)
- Chương 210: Canh bạc (17)
- Chương 211: Canh bạc (18)
- Chương 212: Canh bạc (19)
- Chương 213: Canh bạc (20)
- Chương 214: Canh bạc (21)
- Chương 215: Canh bạc (22)
- Chương 216: Canh bạc (23)
- Chương 217: Ân cừu (1).
- Chương 218: Ân cừu (2).
- Chương 219: Ân cừu (3).
- Chương 220: Ân cừu (4).
- Chương 221: Ân cừu (5).
- Chương 222: Ân cừu (6).
- Chương 223: Ân cừu (7).
- Chương 224: Ân cừu (8).
- Chương 225: Ân cừu (9).
- Chương 226: Ân cừu (10).
- Chương 227: Ân cừu (11).
- Chương 228: Ân cừu (12).
- Chương 229: Ân cừu (13).
- Chương 230: Ân cừu (14).
- Chương 231: Ân cừu (15).
- Chương 232: Ân cừu (16).
- Chương 233: Ân cừu (17).
- Chương 234: Ân cừu (18).
- Chương 235: Ân cừu (19).
- Chương 236: Ân cừu (20).
- Chương 237: Ân cừu (21).
- Chương 238: Ân cừu (22).
- Chương 239: Ân cừu (23).
- Chương 240: Ân cừu (24).
- Chương 241: Ân cừu (25).
- Chương 242: Cố Nhân (1)
- Chương 243: Cố Nhân (2)
- Chương 244: Cố Nhân (3)
- Chương 245: Cố Nhân (4)
- Chương 246: Cố Nhân (5)
- Chương 247: Cố Nhân (6)
- Chương 248: Cố Nhân (7)
- Chương 249: Cố Nhân (8)
- Chương 250: Cố Nhân (9)
- Chương 251: Cố Nhân (10)
- Chương 252: Cố Nhân (11)
- Chương 253: Cố Nhân (12)
- Chương 254: Cao chót vót (1).
- Chương 255: Cao chót vót (2).
- Chương 256: Cao chót vót (3).
- Chương 257: Cao chót vót (4).
- Chương 258: Cao chót vót (5).
- Chương 259: Cao chót vót (6).
- Chương 260: Cao chót vót (7).
- Chương 261: Cao chót vót (8).
- Chương 262: Cao chót vót (9).
- Chương 263: Cao chót vót (10).
- Chương 264: Cao chót vót (11).
- Chương 265: Phù hoa (1).
- Chương 266: Phù hoa (2).
- Chương 267: Phù hoa (3).
- Chương 268: Phù hoa (4).
- Chương 269: Phù hoa (5).
- Chương 270: Phù hoa (6).
- Chương 271: Phù hoa (7).
- Chương 272: Phù hoa (8).
- Chương 273: Phù hoa (9).
- Chương 274: Phù hoa (10).
- Chương 275: Phù hoa (11).
- Chương 276: Phù hoa (12).
- Chương 277: Phù hoa (13).
- Chương 278: Phù hoa (14).
- Chương 279: Phù hoa (15).
- Chương 280: Phù hoa (16).
- Chương 281: Phù hoa (17).
- Chương 282: Phù hoa (18).
- Chương 283: Phù hoa (19).
- Chương 284: Công tặc (1).
- Chương 285: Công tặc (2).
- Chương 286: Công tặc (3).
- Chương 287: Công tặc (4).
- Chương 288: Công tặc (5).
- Chương 289: Công tặc (6).
- Chương 290: Công tặc (7).
- Chương 291: Công tặc (8).
- Chương 292: Công tặc (9).
- Chương 293: Công tặc (10).
- Chương 294: Công tặc (11).
- Chương 295: Công tặc (12).
- Chương 296: Công tặc (13).
- Chương 297: Công tặc (14).
- Chương 298: Công tặc (15).
- Chương 299: Công tặc (16).
- Chương 300: Công tặc (17).
- Chương 301: Công tặc (18).
- Chương 302: Công tặc (19).
- Chương 303: Công tặc (20).
- Chương 304: Công tặc - Đại kết cục và vĩ thanh (1)
- Chương 305: Công tặc - Đại kết cục và vĩ thanh (2)
- Chương 306: Công tặc - Đại kết cục và vĩ thanh (3)
- Chương 307: Công tặc - Đại kết cục và vĩ thanh (4)
Bạn cần đăng nhập để bình luận