Khai Quốc Công Tặc
Chương 4: Thải vi (5.1)
Chương 4: Thải vi (5.1)
Tiếng kèn lệnh kéo dài lạnh lẽo, lướt qua mặt sông chỉ còn lại một tầng băng mỏng, sắc bén tựa thanh đao đâm vào xương tuỷ người ta.
Tiếng kèn trống lệnh truyền đến từ quân Tùy bờ đối diện mang hàm ý đại biểu, Trình Danh Chấn đã quá quen thuộc. Lúc nhỏ, hắn gần như ngày nào cũng đứng bên cạnh giáo trường của kinh doanh nghe thấy âm thanh giống vậy, thường bị giai điệu khẳng khái hào hùng ấy kích động đến mức nhiệt huyết sôi trào. Dù là hiện tại, đối với hắn mà nói âm thanh quen thuộc ngày trước vẫn mang lại cảm giác hoài niệm, mỗi âm thanh đều tựa như lời kêu gọi. Có điều, hắn đã không thể đến gần để lắng nghe nữa, mấy toán binh mã bờ bên kia đều là kẻ địch, ai nấy đều hận không thể bắt hắn bêu đầu thị chúng.
- Đều do Trương Kim Xưng mà ra!
Phía sau Trình Danh Chấn, Đoàn Thanh oán giận chửi rủa bằng phương ngữ miền Bắc.
- Lúc hiếp đáp chúng ta, còn ghê gớm hơn cả quan quân, vậy mà lại lập tức sa lầy.
- Muốn ta nói, lúc đó chúng ta đáng ra nên tự chạy đi. Để mặc gã họ Trương thích chết ở đâu thì chết!
Đội chính Quách Lục Nhi lầm bầm phụ họa. Giọng nói tuy không lớn, nhưng vừa vặn đảm bảo Trình Danh Chấn đang giục ngựa đi phía trước đội ngũ có thể nghe thấy. Đây là phương thức đề xuất kiến nghị đặc biệt của những người này, không đủ uyển chuyển, nhưng lại dễ dàng tránh làm cho Trình Danh Chấn nổi giận.
Trong Minh Châu quân, các tướng lĩnh có thái độ tương tự không phải là ít. Hầu hết mọi người đều cho rằng, nếu Trương Kim Xưng đã có ý đồ dùng kế điệu hổ ly sơn để chiếm lấy ba huyện Bình Ân, kể từ lúc đó Minh Châu quân và Cự Lộc Trạch đã chính thức ân đoạn nghĩ tuyệt. Bất kể việc Trình Danh Chấn thống lãnh đại quân đến chi viện cho Trương Kim Xưng hơn một tháng trước là xuất phát từ nghĩa khí cũng được, là vì báo ân cũng xong, nhưng đến giờ phút then chốt này, đã không còn cần phải tiếp tục giữ vững nữa. Ba nhánh quân đến bờ Chương Thuỷ đối diện đều là nhằm vào Trương Kim Xưng. Minh Châu quân sẽ không bán đứng giang hồ đồng đạo, nhưng cũng không nhất thiết phải vì bảo toàn người khác mà hi sinh bản thân. Cho đám tàn binh Trương gia quân mấy ngày lương khô, để chúng kịp thời cuốn xéo! Thích đi đâu thì đi! Miễn không ở lại trong phạm vi quản lý của Minh Châu quân là được. Về phần đám tàn binh Trương gia quân sau khi rời khỏi sự bảo hộ của Minh Châu quân có thể tồn tại được mấy ngày thì đó là chuyện của họ. Một chút vốn liếng Minh Châu quân tích góp được cho đến bây giờ không hề dễ chút nào, chẳng cần phải vì bảo vệ một đám sói kiêu ngạo mà tiêu tốn sạch sẽ.
- Các ngươi ai qua bờ bên kia làm liên lạc, bắt quan binh cam đoan sau khi Trương đại đương gia rời khỏi huyện Bình Ân, họ nhất định sẽ không đánh qua đây?
Trình Danh Chấn vừa cười vừa quay đầu lại, không nóng không lạnh nhắc nhở một câu.
Tiếng oán hận đột nhiên im bặt. Ai cũng biết, đám quan binh muốn chiếm thế thượng phong tuyệt đối đã chủ động dừng lại bên bờ Chương Thủy, không giống như bảo hổ lột da. Trương Kim Xưng là cái gai trong mắt triều đình, chủ soái Trình Danh Chấn nhà họ lẽ nào không phải? E là trong mắt một số người, Trình giáo đầu còn có sức uy hiếp lớn hơn cả Trương Kim Xưng, càng muốn nhanh chóng một đao tiêu trừ hậu hoạn!
- Môi hở răng lạnh! Chỉ cần Trương đại đương gia còn sống một ngày, mục tiêu chủ yếu chĩa mũi nhọn của quan quân triều đình sẽ không phải là chúng ta. Nếu ngày nào đó Trương đại đương gia bị giết, kẻ tiếp theo sẽ là chúng ta.
Trông thấy vẻ hoang mang của toàn quân, Trình Danh Chấn không khỏi lắc đầu cười khổ. Hắn không trách tầm nhìn của bọn họ nông cạn, đám thân tín dưới trướng hắn xuất thân hàn vi, nếu không phải vì thế sự loạn lạc, e là cả đời này đều ở cạnh vợ con nhóm bếp bửa củi, ngay cả những nơi ngoài đó năm mươi dặm cũng không đặt chân đến, vậy nên không thể có cái gọi là nhìn xa trông rộng gì gì đó. Nhưng làm người mà đại quân tin tưởng, hắn không dám chỉ lo hai mẫu ba phân đất trước mắt. Bất kì một kế sách sai lầm nào cũng đều có thể khiến Minh Châu quân rơi vào thảm cảnh vạn kiếp bất phục. Minh Châu quân mà tiêu tùng thì mười mấy vạn bá tánh của ba huyện Bình Ân của coi như xong theo. Thế sự loạn lạc như hiện nay, ngươi không thể trông mong rằng quan quân còn giữ gìn quân kỉ đối với loạn dân trong sào huyệt của thổ phỉ. Có câu nói, "hết binh đến cướp, hết cướp đến binh", hai lần bị giày vò bởi binh binh cướp cướp, thành thị có phồn hoa đến đâu, thứ còn sót lại cũng chỉ là cỏ khô.
- Lập tức khai thông dòng sông!
Đoàn Thanh đương nhiên không trông chờ vào dăm ba câu mà thuyết phục được Trình Danh Chấn, nhếch miệng nhắc nhở. Trước đó một lúc quan quân sỡ dĩ không thể đánh qua Chương Thủy, hoàn toàn không phải là vì hắn bố trí ổn thoả. Trên phương diện nào đó, sở dĩ đoàn người vẫn có thể bảo đảm chiến hỏa không lan đến bờ tây Chương Thủy là nhờ ông trời phù hộ. Lúc này đang là cuối đông đầu xuân, gió từ phương nam thổi đến lúc ấm lúc lạnh. Một phần mặt nước sông Chương Thủy đã tan ra, một phần vẫn còn trơn nhẵn như gương. Cả đoàn người ngựa đạp lên trên, cầm chắc là rớt xuống sông làm thức ăn cho ba ba. Còn nếu ngồi bè gỗ qua sông, lại bị những tản băng trôi trên mặt sông cản trở, khó mà cập được ào bờ.
Để tránh bị quân triều đình đánh úp, Trình Danh Chấn phái toàn bộ thám báo trong tay hắn và những kị binh do Vương Nhị Mao dẫn về, ngày đêm không ngừng nghỉ tuần tra men theo bờ sông. Hành động cảnh giới này vô hình chung khiến mấy nhánh quân triều đình đến từ các nơi khác nhau nảy sinh những phán đoán sai lầm về thực lực của Minh Châu quân. Kị binh là binh chủng nổi tiếng và quý giá, chưa kể đến võ giáp khí giới, lượng lương thực một viên khinh kị tiêu phí trong vỏn vẹn một ngày cho cả người lẫn ngựa thông thường phải gấp sáu lần một tên bộ binh. Mà Trình Danh Chấn đã nuôi "hơn ngàn" kị binh, ắt hẳn tổng số quân lính dưới trướng hắn phải hơn bảy ngàn như trong truyền thuyết. Chiếu theo số kị binh và bộ binh của Trương gia quân và Cao gia quân cùng những tướng lĩnh trước nay bị tiêu diệt mà suy đoán, đám quân lính dưới trướng Trình Danh Chấn chí ít cũng phải hơn hai vạn. Đây mới chỉ là những chiến binh không thôi, nếu tính gộp cả những lưu dân đi theo, hiện nay giằng co với quan phủ ở phụ cận thành Thanh Chương thành, chí ít có lẽ là năm vạn đại quân.
Trình Danh Chấn cũng vui mừng vì đã khiến địch thủ hiểu lầm. Trên thực tế, hiện nay nếu cộng tất cả Minh Châu quân có thể tham chiến, nhân số chưa đến một vạn. Chỉ dựa vào hơn năm ngàn chiến binh, hơn bốn ngàn binh lính già yếu trong tay, sao có thể đứng vững ở bờ sông ngăn cản đại quân tiến công? Đó quả thực là người ngốc nói mê! Một khi mặt sông Chương Thủy hoàn toàn tan hết băng, quan quân có điều kiện qua sông. Chẳng cần đến ba lộ đại quân cùng xông lên, chỉ cần chọn đại một lộ đánh qua, là có thể ép hắn không cách nào trở tay.
- Uuuuu........
Tiếng kèn hiệu phía bờ đối diện không xua đi được nỗi phiền não trong lòng, tiếng thổi khản đặc vẫn còn chưa dứt. Ba cánh quân triều đình đến từ ba hướng khác nhau đó ý đồ muốn liên kết với nhau, hiệp đồng tác chiến chuẩn bị vượt sông. Trong đó, âm điệu hùng tráng nhất, truyền đạt ý tứ cũng chuẩn xác nhất chính là cánh quân đến từ kinh thành, là thuộc hạ của Tả Vũ Hầu đại tướng quân Khúc Đột Thông, vốn đi theo Khúc Đột Thông giải vòng vây ở Nhạn Môn quan. Hiện giờ hôn quân Dương Quảng đã bình an trở về phương Nam, cánh binh mã này lại xuất thủ, do Hổ nha lang tướng Tang Hiển Hòa cầm đầu đến tiêu diệt thổ phỉ Hà Bắc.
- Uuuuu.........
Cùng với Tang Hiển Hòa liên tục kẻ hô người ứng là cánh quân Kiêu Quả đến từ Lạc Dương. Dẫn đầu là Hổ bôn lang tướng Đoàn Lệnh Minh, năm nay mới hai mươi hai tuổi, cũng chưa lập được chiến công gì. Nhưng vì quyền phụ của hắn là trọng thần đương triều Đoàn Đạt, nên mới được độc lĩnh một nhánh quân, đi theo Tang Hiển Hòa kiếm chút công danh.
So với hai cánh quân chính quy cờ trống rợp trời thể hiện sĩ khí cao ngút, sĩ khí của binh lính quận Võ Dương lộ rõ vẻ chán nản quá độ. Cũng khó trách họ buồn bã ủ rũ, một năm trước, Vương Nhị Mao dựa vào năm trăm khinh kị đã đánh Võ Dương quận binh nhân số gấp mười lần thua xiểng liểng. Trải qua hơn một năm nếm mật nằm gai, Quận thủ quận Võ Dương Nguyên Bảo Tàng gần như phải đập nồi bán sắt mới xây dựng lại được một đội quân hoàn toàn mới, nhưng tướng lĩnh dẫn đầu vẫn là Ngụy Đức Thâm hồi năm ngoái. Hai ngày nay ngăn trở bởi sông Chương Thủy, các binh lính gần như đều nhìn Vương Nhị Mao và Hùng Khoát Hải giễu võ dương oai. Họ muốn ra sức phục vụ Nguyên Bảo Tàng và Ngụy Đức Thâm, nhưng trong tình huống quân địch không đánh đến tận cửa nhà, dũng khí tùy tùy tiện tiện vượt sông tìm đường chết lại chẳng ai đề cập đến.
Thiếu mất lòng tin tất thắng nên tiếng kèn lệnh truyền đến từ doanh trại của quận binh Võ Dương cũng mềm nhũn vô lực. Nghe như một hán tử đã lâm vào bệnh tình nguy kịch, đang phát ra tiếng rên rỉ cuối cùng. Đúng lúc Vương Nhị Mao thúc ngựa tuần tra quay về, không khỏi dừng ngựa lại, nhổ bãi nước bọt về phía bờ đối diện nói:
- Làm trò gì đấy, không muốn chết thì đừng có ra đây làm chuyện mất mặt! Sớm cút ề nhà ôm con đi, cũng bớt được thứ khiến lão tử nhìn mà chướng mắt!
- Họ muốn nâng cao sĩ khí giống như hai cánh quan quân kia, chúng ta lại thêm phiền phức rồi!
Trình Danh Chấn cười cười tiến đến, cản đầu ngựa đối phương. Có hảo bằng hữu ở đây, nụ cười của hắn cũng nhẹ nhõm hơn nhiều. Dù là võ nghệ của Vương Nhị Mao và Đoàn Thanh cũng kẻ tám lạng người nửa cân.
- Ngươi chuẩn bị xử lý Trương Kim Xưng thế nào? Cứ cho ăn ngon mặc đẹp thế à?
Vương Nhị Mao tựa như không thấy đám quan quân bờ đối diện nhốn nháo không ngừng, thẳng thắn cười hỏi. Gã không tán thành ý kiến nhanh chóng trục xuất Trương Kim Xưng của đám người Đoàn Thanh, nhưng cũng không muốn nuôi không mấy ngàn tàn binh bại tướng của Trương Kim Xưng. Quân địch bờ đối diện quá nhiều, tuy sức chiến đấu của binh mã Trương Kim Xưng hơi kém một chút, nhưng chí ít cũng có thể đến đây bổ sung thêm số đầu người, gia tăng thanh thế của phe ta. Còn một điểm cực kì quan trọng nữa là, Vương Nhị Mao không có cách nào nói rõ ý kiến đó trước mặt mọi người, ngộ nhỡ Minh Châu quân và quan binh đánh nhau lưỡng bại câu thương, với nhân cách của Trương Kim Xưng, ông ta liệu có vong ân phụ nghĩa nhân cơ hội này chiếm lấy Bình Ân không? Rất khó mà đảm bảo.
- Một toán quân sĩ khí đã cạn kiệt, kéo theo chỉ liên lụy đến cả đoàn mà thôi!
Trình Danh Chấn nhún nhún vai, mỉm cười giải thích.
- Ngươi a!
Vương Nhị Mao bất lực lắc đầu, chẳng hề bình luận đáp án mà Trình Danh Chấn đưa ra. Vị bằng hữu tốt này chính là như thế, có lúc thông minh cơ biến, cũng có lúc lại hồ đồ ngoan cố. Gã không có bản lãnh thuyết phục đối phương, vậy nên cũng chẳng phí công vô ích.
Trình Danh Chấn bị vẻ mặt của Vương Nhị Mao chọc cười, lại kéo kéo cương ngựa, cùng gã kề vai sóng bước, lặng lẽ quan sát cờ trống phía đối diện. Trên thực tế, hắn cũng không thể giải thích rõ tại sao mình lại phải ra mặt thay Trương Kim Xưng. Nếu nói nguyên nhân lúc đầu là vì thấy đối phương thúc đẩy chiến tuyến quá nhanh, dẫn binh mã lên tiếp ứng chính là vì nghĩ đến giữa Minh Châu quân và Cự Lộc Trạch vẫn là mối quan hệ môi răng gắn bó, môi hở răng lạnh. Đến nay, Trương Kim Xưng và đám tàn binh dưới trướng đã hoàn toàn trở thành gánh nặng của Minh Châu quân. Hắn “nghĩa vô phản cố” chắn trước người Trương Kim Xưng như thế này, có lẽ là vì muốn báo đáp ơn cứu mạng của đối phương, có lẽ là vì nghĩa khí lục lâm đồng đạo, có lẽ vì sự trắc ẩn tự sâu trong đáy lòng... nguyên nhân rất nhiều, nhưng cụ thể cái nào là chính, hắn chưa bao giờ suy xét kỹ, cũng không muốn ép mình phải nghĩ cho rõ ràng.
- Tuyết ở thượng nguồn tan rất nhanh, không cần đến ba ngày, đường sông sẽ hoàn toàn được giải khai!
Thấy Trình Danh Chấn không nói gì, Vương Nhị Mao đè nén giọng xuống một chút, để chỉ có mấy người gần đó mới có khả năng nghe thấy kiến nghị.
- Chúng ta cứ một mực nghiêm phòng tử thủ cũng không phải là biện pháp. Tạ Ánh Đăng đề nghị chúng ta tiên hạ thủ vi cường, đánh qua sông kiếm một lộ yếu ớt diệt sạch.
- Lộ nào?
Trình Danh Chấn lập tức nhướn mày, thấp giọng hỏi.
- Bên đó!
Vương Nhị Mao hất cằm về phía bờ đối diện, đề nghị.
- Chúng và hai nhánh quân kia không cùng một lộ, dù bị tấn công, cũng chưa chắc đã có người đến ứng cứu!
Ba lộ quân triều đình cùng tề tựu nhưng không đồng lòng, đây là nhược điểm duy nhất đối với Minh Châu quân. Vậy nên Vương Nhị Mao đề nghị ra tay trước tiêu diệt toàn toán binh yếu nhất là quận binh quận Võ Dương. Thứ nhất, thực lực của Minh Châu quân mạnh hơn đối phương, hai bên giao chiến, chiến thắng phần lớn nắm chắc trong tay. Kế đó, có kinh nghiệm giao chiến lần trước, đại quân trong lòng rất coi thường sức chiến đấu của quận binh, tràn đầy sĩ khí xông lên. Thứ ba, từ vị trí đóng quân xem ra, Đại Tuỳ tinh nhuệ đến từ Tả Võ Hầu và Kiêu Quả đến từ Đông Đô hiển nhiên chẳng thèm nhập bọn với quận binh, nếu có thể khiến cho quận binh Võ Dương liều mạng với Minh Châu quân để cả hai cũng lưỡng bại câu thương, họ nhất định rất vui mừng chờ mong ước thành sự thật
Đây là chủ ý vô cùng thoả đáng, thế nhưng, Trình Danh Chấn lại không tán đồng với cách nghĩ của hảo bằng hữu. Ánh mắt hướng về phía ngã rẽ ở bờ sông Chương Thuỷ, hắn thấp giọng nói:
- Ta lại muốn tấn công bên đó hơn, ngươi nghĩ sao?
100%
18px
910px
Tiếng kèn lệnh kéo dài lạnh lẽo, lướt qua mặt sông chỉ còn lại một tầng băng mỏng, sắc bén tựa thanh đao đâm vào xương tuỷ người ta.
Tiếng kèn trống lệnh truyền đến từ quân Tùy bờ đối diện mang hàm ý đại biểu, Trình Danh Chấn đã quá quen thuộc. Lúc nhỏ, hắn gần như ngày nào cũng đứng bên cạnh giáo trường của kinh doanh nghe thấy âm thanh giống vậy, thường bị giai điệu khẳng khái hào hùng ấy kích động đến mức nhiệt huyết sôi trào. Dù là hiện tại, đối với hắn mà nói âm thanh quen thuộc ngày trước vẫn mang lại cảm giác hoài niệm, mỗi âm thanh đều tựa như lời kêu gọi. Có điều, hắn đã không thể đến gần để lắng nghe nữa, mấy toán binh mã bờ bên kia đều là kẻ địch, ai nấy đều hận không thể bắt hắn bêu đầu thị chúng.
- Đều do Trương Kim Xưng mà ra!
Phía sau Trình Danh Chấn, Đoàn Thanh oán giận chửi rủa bằng phương ngữ miền Bắc.
- Lúc hiếp đáp chúng ta, còn ghê gớm hơn cả quan quân, vậy mà lại lập tức sa lầy.
- Muốn ta nói, lúc đó chúng ta đáng ra nên tự chạy đi. Để mặc gã họ Trương thích chết ở đâu thì chết!
Đội chính Quách Lục Nhi lầm bầm phụ họa. Giọng nói tuy không lớn, nhưng vừa vặn đảm bảo Trình Danh Chấn đang giục ngựa đi phía trước đội ngũ có thể nghe thấy. Đây là phương thức đề xuất kiến nghị đặc biệt của những người này, không đủ uyển chuyển, nhưng lại dễ dàng tránh làm cho Trình Danh Chấn nổi giận.
Trong Minh Châu quân, các tướng lĩnh có thái độ tương tự không phải là ít. Hầu hết mọi người đều cho rằng, nếu Trương Kim Xưng đã có ý đồ dùng kế điệu hổ ly sơn để chiếm lấy ba huyện Bình Ân, kể từ lúc đó Minh Châu quân và Cự Lộc Trạch đã chính thức ân đoạn nghĩ tuyệt. Bất kể việc Trình Danh Chấn thống lãnh đại quân đến chi viện cho Trương Kim Xưng hơn một tháng trước là xuất phát từ nghĩa khí cũng được, là vì báo ân cũng xong, nhưng đến giờ phút then chốt này, đã không còn cần phải tiếp tục giữ vững nữa. Ba nhánh quân đến bờ Chương Thuỷ đối diện đều là nhằm vào Trương Kim Xưng. Minh Châu quân sẽ không bán đứng giang hồ đồng đạo, nhưng cũng không nhất thiết phải vì bảo toàn người khác mà hi sinh bản thân. Cho đám tàn binh Trương gia quân mấy ngày lương khô, để chúng kịp thời cuốn xéo! Thích đi đâu thì đi! Miễn không ở lại trong phạm vi quản lý của Minh Châu quân là được. Về phần đám tàn binh Trương gia quân sau khi rời khỏi sự bảo hộ của Minh Châu quân có thể tồn tại được mấy ngày thì đó là chuyện của họ. Một chút vốn liếng Minh Châu quân tích góp được cho đến bây giờ không hề dễ chút nào, chẳng cần phải vì bảo vệ một đám sói kiêu ngạo mà tiêu tốn sạch sẽ.
- Các ngươi ai qua bờ bên kia làm liên lạc, bắt quan binh cam đoan sau khi Trương đại đương gia rời khỏi huyện Bình Ân, họ nhất định sẽ không đánh qua đây?
Trình Danh Chấn vừa cười vừa quay đầu lại, không nóng không lạnh nhắc nhở một câu.
Tiếng oán hận đột nhiên im bặt. Ai cũng biết, đám quan binh muốn chiếm thế thượng phong tuyệt đối đã chủ động dừng lại bên bờ Chương Thủy, không giống như bảo hổ lột da. Trương Kim Xưng là cái gai trong mắt triều đình, chủ soái Trình Danh Chấn nhà họ lẽ nào không phải? E là trong mắt một số người, Trình giáo đầu còn có sức uy hiếp lớn hơn cả Trương Kim Xưng, càng muốn nhanh chóng một đao tiêu trừ hậu hoạn!
- Môi hở răng lạnh! Chỉ cần Trương đại đương gia còn sống một ngày, mục tiêu chủ yếu chĩa mũi nhọn của quan quân triều đình sẽ không phải là chúng ta. Nếu ngày nào đó Trương đại đương gia bị giết, kẻ tiếp theo sẽ là chúng ta.
Trông thấy vẻ hoang mang của toàn quân, Trình Danh Chấn không khỏi lắc đầu cười khổ. Hắn không trách tầm nhìn của bọn họ nông cạn, đám thân tín dưới trướng hắn xuất thân hàn vi, nếu không phải vì thế sự loạn lạc, e là cả đời này đều ở cạnh vợ con nhóm bếp bửa củi, ngay cả những nơi ngoài đó năm mươi dặm cũng không đặt chân đến, vậy nên không thể có cái gọi là nhìn xa trông rộng gì gì đó. Nhưng làm người mà đại quân tin tưởng, hắn không dám chỉ lo hai mẫu ba phân đất trước mắt. Bất kì một kế sách sai lầm nào cũng đều có thể khiến Minh Châu quân rơi vào thảm cảnh vạn kiếp bất phục. Minh Châu quân mà tiêu tùng thì mười mấy vạn bá tánh của ba huyện Bình Ân của coi như xong theo. Thế sự loạn lạc như hiện nay, ngươi không thể trông mong rằng quan quân còn giữ gìn quân kỉ đối với loạn dân trong sào huyệt của thổ phỉ. Có câu nói, "hết binh đến cướp, hết cướp đến binh", hai lần bị giày vò bởi binh binh cướp cướp, thành thị có phồn hoa đến đâu, thứ còn sót lại cũng chỉ là cỏ khô.
- Lập tức khai thông dòng sông!
Đoàn Thanh đương nhiên không trông chờ vào dăm ba câu mà thuyết phục được Trình Danh Chấn, nhếch miệng nhắc nhở. Trước đó một lúc quan quân sỡ dĩ không thể đánh qua Chương Thủy, hoàn toàn không phải là vì hắn bố trí ổn thoả. Trên phương diện nào đó, sở dĩ đoàn người vẫn có thể bảo đảm chiến hỏa không lan đến bờ tây Chương Thủy là nhờ ông trời phù hộ. Lúc này đang là cuối đông đầu xuân, gió từ phương nam thổi đến lúc ấm lúc lạnh. Một phần mặt nước sông Chương Thủy đã tan ra, một phần vẫn còn trơn nhẵn như gương. Cả đoàn người ngựa đạp lên trên, cầm chắc là rớt xuống sông làm thức ăn cho ba ba. Còn nếu ngồi bè gỗ qua sông, lại bị những tản băng trôi trên mặt sông cản trở, khó mà cập được ào bờ.
Để tránh bị quân triều đình đánh úp, Trình Danh Chấn phái toàn bộ thám báo trong tay hắn và những kị binh do Vương Nhị Mao dẫn về, ngày đêm không ngừng nghỉ tuần tra men theo bờ sông. Hành động cảnh giới này vô hình chung khiến mấy nhánh quân triều đình đến từ các nơi khác nhau nảy sinh những phán đoán sai lầm về thực lực của Minh Châu quân. Kị binh là binh chủng nổi tiếng và quý giá, chưa kể đến võ giáp khí giới, lượng lương thực một viên khinh kị tiêu phí trong vỏn vẹn một ngày cho cả người lẫn ngựa thông thường phải gấp sáu lần một tên bộ binh. Mà Trình Danh Chấn đã nuôi "hơn ngàn" kị binh, ắt hẳn tổng số quân lính dưới trướng hắn phải hơn bảy ngàn như trong truyền thuyết. Chiếu theo số kị binh và bộ binh của Trương gia quân và Cao gia quân cùng những tướng lĩnh trước nay bị tiêu diệt mà suy đoán, đám quân lính dưới trướng Trình Danh Chấn chí ít cũng phải hơn hai vạn. Đây mới chỉ là những chiến binh không thôi, nếu tính gộp cả những lưu dân đi theo, hiện nay giằng co với quan phủ ở phụ cận thành Thanh Chương thành, chí ít có lẽ là năm vạn đại quân.
Trình Danh Chấn cũng vui mừng vì đã khiến địch thủ hiểu lầm. Trên thực tế, hiện nay nếu cộng tất cả Minh Châu quân có thể tham chiến, nhân số chưa đến một vạn. Chỉ dựa vào hơn năm ngàn chiến binh, hơn bốn ngàn binh lính già yếu trong tay, sao có thể đứng vững ở bờ sông ngăn cản đại quân tiến công? Đó quả thực là người ngốc nói mê! Một khi mặt sông Chương Thủy hoàn toàn tan hết băng, quan quân có điều kiện qua sông. Chẳng cần đến ba lộ đại quân cùng xông lên, chỉ cần chọn đại một lộ đánh qua, là có thể ép hắn không cách nào trở tay.
- Uuuuu........
Tiếng kèn hiệu phía bờ đối diện không xua đi được nỗi phiền não trong lòng, tiếng thổi khản đặc vẫn còn chưa dứt. Ba cánh quân triều đình đến từ ba hướng khác nhau đó ý đồ muốn liên kết với nhau, hiệp đồng tác chiến chuẩn bị vượt sông. Trong đó, âm điệu hùng tráng nhất, truyền đạt ý tứ cũng chuẩn xác nhất chính là cánh quân đến từ kinh thành, là thuộc hạ của Tả Vũ Hầu đại tướng quân Khúc Đột Thông, vốn đi theo Khúc Đột Thông giải vòng vây ở Nhạn Môn quan. Hiện giờ hôn quân Dương Quảng đã bình an trở về phương Nam, cánh binh mã này lại xuất thủ, do Hổ nha lang tướng Tang Hiển Hòa cầm đầu đến tiêu diệt thổ phỉ Hà Bắc.
- Uuuuu.........
Cùng với Tang Hiển Hòa liên tục kẻ hô người ứng là cánh quân Kiêu Quả đến từ Lạc Dương. Dẫn đầu là Hổ bôn lang tướng Đoàn Lệnh Minh, năm nay mới hai mươi hai tuổi, cũng chưa lập được chiến công gì. Nhưng vì quyền phụ của hắn là trọng thần đương triều Đoàn Đạt, nên mới được độc lĩnh một nhánh quân, đi theo Tang Hiển Hòa kiếm chút công danh.
So với hai cánh quân chính quy cờ trống rợp trời thể hiện sĩ khí cao ngút, sĩ khí của binh lính quận Võ Dương lộ rõ vẻ chán nản quá độ. Cũng khó trách họ buồn bã ủ rũ, một năm trước, Vương Nhị Mao dựa vào năm trăm khinh kị đã đánh Võ Dương quận binh nhân số gấp mười lần thua xiểng liểng. Trải qua hơn một năm nếm mật nằm gai, Quận thủ quận Võ Dương Nguyên Bảo Tàng gần như phải đập nồi bán sắt mới xây dựng lại được một đội quân hoàn toàn mới, nhưng tướng lĩnh dẫn đầu vẫn là Ngụy Đức Thâm hồi năm ngoái. Hai ngày nay ngăn trở bởi sông Chương Thủy, các binh lính gần như đều nhìn Vương Nhị Mao và Hùng Khoát Hải giễu võ dương oai. Họ muốn ra sức phục vụ Nguyên Bảo Tàng và Ngụy Đức Thâm, nhưng trong tình huống quân địch không đánh đến tận cửa nhà, dũng khí tùy tùy tiện tiện vượt sông tìm đường chết lại chẳng ai đề cập đến.
Thiếu mất lòng tin tất thắng nên tiếng kèn lệnh truyền đến từ doanh trại của quận binh Võ Dương cũng mềm nhũn vô lực. Nghe như một hán tử đã lâm vào bệnh tình nguy kịch, đang phát ra tiếng rên rỉ cuối cùng. Đúng lúc Vương Nhị Mao thúc ngựa tuần tra quay về, không khỏi dừng ngựa lại, nhổ bãi nước bọt về phía bờ đối diện nói:
- Làm trò gì đấy, không muốn chết thì đừng có ra đây làm chuyện mất mặt! Sớm cút ề nhà ôm con đi, cũng bớt được thứ khiến lão tử nhìn mà chướng mắt!
- Họ muốn nâng cao sĩ khí giống như hai cánh quan quân kia, chúng ta lại thêm phiền phức rồi!
Trình Danh Chấn cười cười tiến đến, cản đầu ngựa đối phương. Có hảo bằng hữu ở đây, nụ cười của hắn cũng nhẹ nhõm hơn nhiều. Dù là võ nghệ của Vương Nhị Mao và Đoàn Thanh cũng kẻ tám lạng người nửa cân.
- Ngươi chuẩn bị xử lý Trương Kim Xưng thế nào? Cứ cho ăn ngon mặc đẹp thế à?
Vương Nhị Mao tựa như không thấy đám quan quân bờ đối diện nhốn nháo không ngừng, thẳng thắn cười hỏi. Gã không tán thành ý kiến nhanh chóng trục xuất Trương Kim Xưng của đám người Đoàn Thanh, nhưng cũng không muốn nuôi không mấy ngàn tàn binh bại tướng của Trương Kim Xưng. Quân địch bờ đối diện quá nhiều, tuy sức chiến đấu của binh mã Trương Kim Xưng hơi kém một chút, nhưng chí ít cũng có thể đến đây bổ sung thêm số đầu người, gia tăng thanh thế của phe ta. Còn một điểm cực kì quan trọng nữa là, Vương Nhị Mao không có cách nào nói rõ ý kiến đó trước mặt mọi người, ngộ nhỡ Minh Châu quân và quan binh đánh nhau lưỡng bại câu thương, với nhân cách của Trương Kim Xưng, ông ta liệu có vong ân phụ nghĩa nhân cơ hội này chiếm lấy Bình Ân không? Rất khó mà đảm bảo.
- Một toán quân sĩ khí đã cạn kiệt, kéo theo chỉ liên lụy đến cả đoàn mà thôi!
Trình Danh Chấn nhún nhún vai, mỉm cười giải thích.
- Ngươi a!
Vương Nhị Mao bất lực lắc đầu, chẳng hề bình luận đáp án mà Trình Danh Chấn đưa ra. Vị bằng hữu tốt này chính là như thế, có lúc thông minh cơ biến, cũng có lúc lại hồ đồ ngoan cố. Gã không có bản lãnh thuyết phục đối phương, vậy nên cũng chẳng phí công vô ích.
Trình Danh Chấn bị vẻ mặt của Vương Nhị Mao chọc cười, lại kéo kéo cương ngựa, cùng gã kề vai sóng bước, lặng lẽ quan sát cờ trống phía đối diện. Trên thực tế, hắn cũng không thể giải thích rõ tại sao mình lại phải ra mặt thay Trương Kim Xưng. Nếu nói nguyên nhân lúc đầu là vì thấy đối phương thúc đẩy chiến tuyến quá nhanh, dẫn binh mã lên tiếp ứng chính là vì nghĩ đến giữa Minh Châu quân và Cự Lộc Trạch vẫn là mối quan hệ môi răng gắn bó, môi hở răng lạnh. Đến nay, Trương Kim Xưng và đám tàn binh dưới trướng đã hoàn toàn trở thành gánh nặng của Minh Châu quân. Hắn “nghĩa vô phản cố” chắn trước người Trương Kim Xưng như thế này, có lẽ là vì muốn báo đáp ơn cứu mạng của đối phương, có lẽ là vì nghĩa khí lục lâm đồng đạo, có lẽ vì sự trắc ẩn tự sâu trong đáy lòng... nguyên nhân rất nhiều, nhưng cụ thể cái nào là chính, hắn chưa bao giờ suy xét kỹ, cũng không muốn ép mình phải nghĩ cho rõ ràng.
- Tuyết ở thượng nguồn tan rất nhanh, không cần đến ba ngày, đường sông sẽ hoàn toàn được giải khai!
Thấy Trình Danh Chấn không nói gì, Vương Nhị Mao đè nén giọng xuống một chút, để chỉ có mấy người gần đó mới có khả năng nghe thấy kiến nghị.
- Chúng ta cứ một mực nghiêm phòng tử thủ cũng không phải là biện pháp. Tạ Ánh Đăng đề nghị chúng ta tiên hạ thủ vi cường, đánh qua sông kiếm một lộ yếu ớt diệt sạch.
- Lộ nào?
Trình Danh Chấn lập tức nhướn mày, thấp giọng hỏi.
- Bên đó!
Vương Nhị Mao hất cằm về phía bờ đối diện, đề nghị.
- Chúng và hai nhánh quân kia không cùng một lộ, dù bị tấn công, cũng chưa chắc đã có người đến ứng cứu!
Ba lộ quân triều đình cùng tề tựu nhưng không đồng lòng, đây là nhược điểm duy nhất đối với Minh Châu quân. Vậy nên Vương Nhị Mao đề nghị ra tay trước tiêu diệt toàn toán binh yếu nhất là quận binh quận Võ Dương. Thứ nhất, thực lực của Minh Châu quân mạnh hơn đối phương, hai bên giao chiến, chiến thắng phần lớn nắm chắc trong tay. Kế đó, có kinh nghiệm giao chiến lần trước, đại quân trong lòng rất coi thường sức chiến đấu của quận binh, tràn đầy sĩ khí xông lên. Thứ ba, từ vị trí đóng quân xem ra, Đại Tuỳ tinh nhuệ đến từ Tả Võ Hầu và Kiêu Quả đến từ Đông Đô hiển nhiên chẳng thèm nhập bọn với quận binh, nếu có thể khiến cho quận binh Võ Dương liều mạng với Minh Châu quân để cả hai cũng lưỡng bại câu thương, họ nhất định rất vui mừng chờ mong ước thành sự thật
Đây là chủ ý vô cùng thoả đáng, thế nhưng, Trình Danh Chấn lại không tán đồng với cách nghĩ của hảo bằng hữu. Ánh mắt hướng về phía ngã rẽ ở bờ sông Chương Thuỷ, hắn thấp giọng nói:
- Ta lại muốn tấn công bên đó hơn, ngươi nghĩ sao?
Danh sách chương
- Chương 1: Lời dẫn
- Chương 2: Thành Nam (1)
- Chương 3: Thành Nam (2)
- Chương 4: Thành Nam (3)
- Chương 5: Thành Nam (4)
- Chương 6: Thành Nam (5)
- Chương 7: Thành Nam (5)
- Chương 8: Thành Nam (7)
- Chương 9: Thành Nam (8)
- Chương 10: Thành Nam (9)
- Chương 11: Thành Nam (10)
- Chương 12: Thành Nam (11)
- Chương 13: Thành Nam (12)
- Chương 14: Thành Nam (13)
- Chương 15: Thành Nam (14)
- Chương 16: Thành Nam (15)
- Chương 17: Thành Nam (16)
- Chương 18: Thành Nam (17)
- Chương 19: Thành Nam (18)
- Chương 20: Thành Nam (19)
- Chương 21: Thành Nam (20)
- Chương 22: Thành Nam (21)
- Chương 23: Thành Nam (22)
- Chương 24: Oanh Kha (1)
- Chương 25: Oanh Kha (2)
- Chương 26: Oanh Kha (3)
- Chương 27: Oanh Kha (4)
- Chương 28: Oanh Kha (5)
- Chương 29: Oanh Kha (6)
- Chương 30: Oanh Kha (7)
- Chương 31: Oanh Kha (8)
- Chương 32: Oanh Kha (9)
- Chương 33: Oanh Kha (10)
- Chương 34: Oanh Kha (11)
- Chương 35: Oanh Kha (12)
- Chương 36: Oanh Kha (13)
- Chương 37: Oanh Kha (14)
- Chương 38: Oanh Kha (15)
- Chương 39: Oanh Kha (16)
- Chương 40: Oanh Kha (17)
- Chương 41: Oanh Kha (18)
- Chương 42: Oanh Kha (19)
- Chương 43: Oanh Kha (20)
- Chương 44: Oanh Kha (21)
- Chương 45: Oanh Kha (22)
- Chương 46: Oanh Kha (23)
- Chương 47: Oanh Kha (24)
- Chương 48: Oanh Kha (25)
- Chương 49: Đông Môn (1)
- Chương 50: Đông Môn (2)
- Chương 51: Đông Môn (3)
- Chương 52: Đông Môn (4)
- Chương 53: Đông Môn (5)
- Chương 54: Đông Môn (6)
- Chương 55: Đông Môn (7)
- Chương 56: Đông Môn (8)
- Chương 57: Đông Môn (9)
- Chương 58: Đông Môn (10)
- Chương 59: Đông Môn (11)
- Chương 60: Đông Môn (12)
- Chương 61: Đông Môn (13)
- Chương 62: Đông Môn (14)
- Chương 63: Đông Môn (15)
- Chương 64: Đông Môn (16)
- Chương 65: Đông Môn (17)
- Chương 66: Đông Môn (18)
- Chương 67: Đông Môn (19)
- Chương 68: Đông Môn (20)
- Chương 69: Đông Môn (21)
- Chương 70: Đông Môn (22)
- Chương 71: Đông Môn (23)
- Chương 72: Đông Môn (24)
- Chương 73: Đông Môn (25)
- Chương 74: Đông Môn (26)
- Chương 75: Đông Môn (27)
- Chương 76: Đông Môn (28)
- Chương 77: Đông Môn (29)
- Chương 78: Đông Môn (30)
- Chương 79: Đông Môn (31)
- Chương 80: Đông Môn (32)
- Chương 81: Đông Môn (33)
- Chương 82: Đông Môn (34)
- Chương 83: Đông Môn (35)
- Chương 84: Đông Môn (36)
- Chương 85: Hồng trần (1)
- Chương 86: Hồng trần (2)
- Chương 87: Hồng trần (3)
- Chương 88: Hồng trần (4)
- Chương 89: Hồng trần (5)
- Chương 90: Hồng trần (6)
- Chương 91: Hồng trần (7)
- Chương 92: Hồng trần (8)
- Chương 93: Hồng trần (9)
- Chương 94: Hồng trần (10)
- Chương 95: Hồng trần (11)
- Chương 96: Hồng trần (12)
- Chương 97: Hồng trần (13)
- Chương 98: Hồng trần (14)
- Chương 99: Hồng trần (15)
- Chương 100: Hồng trần (16)
- Chương 101: Hồng trần (17).
- Chương 102: Hồng trần (18).
- Chương 103: Hồng trần (19).
- Chương 104: Hồng trần (20).
- Chương 105: Hồng trần (21).
- Chương 106: Đông chí (1).
- Chương 107: Đông chí (2).
- Chương 108: Đông chí (3).
- Chương 109: Đông chí (4).
- Chương 110: Đông chí (5).
- Chương 111: Đông chí (6).
- Chương 112: Đông chí (7).
- Chương 113: Đông chí (8).
- Chương 114: Đông chí (9).
- Chương 115: Đông chí (10).
- Chương 116: Đông chí (11).
- Chương 117: Đông chí (12).
- Chương 118: Đông chí (13).
- Chương 119: Đông chí (14).
- Chương 120: Đông chí (15).
- Chương 121: Đông chí (16).
- Chương 122: Đông chí (17).
- Chương 123: Đông chí (18).
- Chương 124: Đông chí (19).
- Chương 125: Đông chí (20).
- Chương 126: Đông chí (21).
- Chương 127: Đông chí (22).
- Chương 128: Đông chí (23).
- Chương 129: Đông chí (24).
- Chương 130: Tây Cố (1).
- Chương 131: Tây Cố (2).
- Chương 132: Tây Cố (3).
- Chương 133: Tây Cố (4).
- Chương 134: Tây Cố (5).
- Chương 135: Tây Cố (6).
- Chương 136: Tây Cố (7).
- Chương 137: Tây Cố (8).
- Chương 138: Tây Cố (9).
- Chương 139: Tây Cố (10).
- Chương 140: Tây Cố (11).
- Chương 141: Tây Cố (12).
- Chương 142: Tây Cố (13).
- Chương 143: Chiết liễu (1).
- Chương 144: Chiết liễu (2).
- Chương 145: Chiết liễu (3).
- Chương 146: Chiết Liễu (4).
- Chương 147: Chiết Liễu (5).
- Chương 148: Chiết Liễu (6).
- Chương 149: Chiết Liễu (7).
- Chương 150: Chiết Liễu (8).
- Chương 151: Chiết Liễu (9).
- Chương 152: Chiết Liễu (10).
- Chương 153: Chiết Liễu (11).
- Chương 154: Chiết Liễu (14).
- Chương 155: Chiết Liễu (15).
- Chương 156: Chiết Liễu (16).
- Chương 157: Chiết Liễu (17).
- Chương 158: Chiết Liễu (18).
- Chương 159: Chiết Liễu (19).
- Chương 160: Chiết Liễu (20).
- Chương 161: Chiết Liễu (21).
- Chương 162: Chiết Liễu (22).
- Chương 163: Chiết Liễu (23).
- Chương 164: Chiết Liễu (24).
- Chương 165: Chiết Liễu (25).
- Chương 166: Đằng Uyên (1).
- Chương 167: Đằng Uyên (2).
- Chương 168: Đằng Uyên (3).
- Chương 169: Đằng Uyên (4).
- Chương 170: Đằng Uyên (5).
- Chương 171: Đằng Uyên (6).
- Chương 172: Đằng Uyên (7).
- Chương 173: Đằng Uyên (8).
- Chương 174: Đằng Uyên (9).
- Chương 175: Đằng Uyên (10).
- Chương 176: Đằng Uyên (11).
- Chương 177: Đằng Uyên (12).
- Chương 178: Đằng Uyên (13).
- Chương 179: Đằng Uyên (14).
- Chương 180: Đằng Uyên (15).
- Chương 181: Đằng Uyên (16).
- Chương 182: Đằng Uyên (17).
- Chương 183: Đằng Uyên (18).
- Chương 184: Đằng Uyên (19).
- Chương 185: Đằng Uyên (20).
- Chương 185: Đằng Uyên (21).
- Chương 186: Đằng Uyên (22).
- Chương 187: Đằng Uyên (23).
- Chương 188: Đằng Uyên (24).
- Chương 189: Đằng Uyên (25).
- Chương 190: Đằng Uyên (26).
- Chương 191: Đằng Uyên (27).
- Chương 192: Đằng Uyên (28).
- Chương 193: Đằng Uyên (29).
- Chương 194: Đằng Uyên (30).
- Chương 195: Đằng Uyên (31).
- Chương 196: Đằng Uyên (32).
- Chương 197: Đằng Uyên (33).
- Chương 1: Tiết thu (1)
- Chương 1: Tiết thu (2)
- Chương 1: Tiết thu (3)
- Chương 1: Tiết thu (4)
- Chương 1: Tiết thu (5)
- Chương 1: Tiết thu (6)
- Chương 1: Tiết thu (7)
- Chương 1: Tiết thu (8)
- Chương 1: Tiết thu (9)
- Chương 1: Tiết thu (10)
- Chương 1: Tiết thu (11)
- Chương 1: Tiết thu (12)
- Chương 1: Tiết thu (13)
- Chương 1: Tiết thu (14)
- Chương 1: Tiết thu (15)
- Chương 1: Tiết thu (16)
- Chương 1: Tiết thu (17)
- Chương 1: Tiết thu (18)
- Chương 1: Tiết thu (19)
- Chương 1: Tiết thu (20)
- Chương 1: Tiết thu (21)
- Chương 1: Tiết thu (22)
- Chương 1: Tiết thu (23)
- Chương 1: Tiết thu (24)
- Chương 1: Tiết thu (25)
- Chương 1: Tiết thu (26)
- Chương 1: Tiết thu (27)
- Chương 1: Tiết thu (28)
- Chương 1: Tiết thu (29)
- Chương 1: Tiết thu (30)
- Chương 1: Tiết thu (31)
- Chương 1: Tiết thu (32)
- Chương 1: Tiết thu (33)
- Chương 1: Tiết thu (34)
- Chương 2: Tử Lưu (1)
- Chương 2: Tử Lưu (2)
- Chương 2: Tử Lưu (3)
- Chương 2: Tử Lưu (4)
- Chương 2: Tử Lưu (5)
- Chương 2: Tử Lưu (6)
- Chương 2: Tử Lưu (7)
- Chương 2: Tử Lưu (8)
- Chương 2: Tử Lưu (9)
- Chương 2: Tử Lưu (10)
- Chương 2: Tử Lưu (11)
- Chương 2: Tử Lưu (12)
- Chương 2: Tử Lưu (13)
- Chương 2: Tử Lưu (14)
- Chương 2: Tử Lưu (15)
- Chương 2: Tử Lưu (16)
- Chương 2: Tử Lưu (17)
- Chương 2: Tử Lưu (18)
- Chương 2: Tử Lưu (19)
- Chương 2: Tử Lưu (20)
- Chương 2: Tử Lưu (21)
- Chương 2: Tử Lưu (22)
- Chương 2: Tử Lưu (23)
- Chương 2: Tử Lưu (24)
- Chương 2: Tử Lưu (25)
- Chương 2: Tử Lưu (26)
- Chương 2: Tử Lưu (27)
- Chương 2: Tử Lưu (28)
- Chương 2: Tử Lưu (29)
- Chương 2: Tử Lưu (30)
- Chương 2: Tử Lưu (31)
- Chương 2: Tử Lưu (32)
- Chương 2: Tử Lưu (33)
- Chương 2: Tử Lưu (34)
- Chương 2: Tử Lưu (35)
- Chương 2: Tử Lưu (36)
- Chương 2: Tử Lưu (37)
- Chương 2: Tử Lưu (38)
- Chương 2: Tử Lưu (39)
- Chương 2: Tử Lưu (40)
- Chương 3: Triều lộ (1)
- Chương 3: Triều lộ (2)
- Chương 3: Triều lộ (3)
- Chương 3: Triều lộ (4)
- Chương 3: Triều lộ (5)
- Chương 3: Triều lộ (6)
- Chương 3: Triều lộ (7)
- Chương 3: Triều lộ (8)
- Chương 3: Triều lộ (9)
- Chương 3: Triều lộ (10)
- Chương 3: Triều lộ (11)
- Chương 3: Triều lộ (12)
- Chương 3: Triều lộ (13)
- Chương 3: Triều lộ (14)
- Chương 3: Triều lộ (15)
- Chương 3: Triều lộ (16)
- Chương 3: Triều lộ (17)
- Chương 3: Triều lộ (18)
- Chương 3: Triều lộ (19)
- Chương 3: Triều lộ (20)
- Chương 3: Triều lộ (21)
- Chương 3: Triều lộ (22)
- Chương 3: Triều lộ (23)
- Chương 3: Triều lộ (24)
- Chương 3: Triều lộ (25)
- Chương 3: Triều lộ (26)
- Chương 3: Triều lộ (27)
- Chương 3: Triều lộ (28)
- Chương 3: Triều lộ (29)
- Chương 3: Triều lộ (30)
- Chương 3: Triều lộ (31)
- Chương 3: Triều lộ (32)
- Chương 3: Triều lộ (33)
- Chương 3: Triều lộ (34)
- Chương 3: Triều lộ (35)
- Chương 3: Triều lộ (36)
- Chương 3: Triều lộ (37)
- Chương 3: Triều lộ (38)
- Chương 3: Triều lộ (39)
- Chương 3: Triều lộ (40)
- Chương 3: Triều lộ (41)
- Chương 3: Triều lộ (42)
- Chương 3: Triều lộ (43)
- Chương 3: Triều lộ (44)
- Chương 3: Triều lộ (45)
- Chương 3: Triều lộ (46)
- Chương 3: Triều lộ (47)
- Chương 3: Triều lộ (48)
- Chương 3: Triều lộ (49)
- Chương 3: Triều lộ (50)
- Chương 3: Triều lộ (51)
- Chương 3: Triều lộ (52)
- Chương 3: Triều lộ (53)
- Chương 3: Triều lộ (54)
- Chương 3: Triều lộ (55)
- Chương 3: Triều lộ (56)
- Chương 4: Thải vi (*) (1)
- Chương 4: Thải vi (2)
- Chương 4: Thải vi (3)
- Chương 4: Thải vi (4)
- Chương 4: Thải vi (5.1)
- Chương 4: Thải vi (5.2)
- Chương 4: Thải vi (6)
- Chương 4: Thải vi (7)
- Chương 4: Thải vi (8)
- Chương 4: Thải vi (9)
- Chương 4: Thải vi (10)
- Chương 4: Thải vi (11)
- Chương 4: Thải vi (12)
- Chương 4: Thải vi (13)
- Chương 4: Thải vi (14)
- Chương 4: Thải vi (15)
- Chương 4: Thải vi (16)
- Chương 4: Thải vi (17)
- Chương 4: Thải vi (18)
- Chương 4: Thải vi (19)
- Chương 4: Thải vi (20)
- Chương 4: Thải vi (21)
- Chương 4: Thải vi (22)
- Chương 4: Thải vi (23)
- Chương 4: Thải vi (24)
- Chương 4: Thải vi (25)
- Chương 1: Ván bài (1)
- Chương 2: Ván bài (2)
- Chương 3: Ván bài (3)
- Chương 4: Ván bài (4)
- Chương 5: Ván bài (5)
- Chương 6: Ván bài (6)
- Chương 7: Ván bài (7)
- Chương 8: Ván bài (8)
- Chương 9: Ván bài (9)
- Chương 10: Ván bài (10)
- Chương 11: Ván bài (11)
- Chương 12: Ván bài (12)
- Chương 13: Ván bài (13)
- Chương 14: Ván bài (14)
- Chương 15: Ván bài (15)
- Chương 16: Ván bài (16)
- Chương 17: Ván bài (17)
- Chương 18: Ván bài (18)
- Chương 19: Ván bài (19)
- Chương 20: Ván bài (20)
- Chương 21: Ván bài (21)
- Chương 22: Ván bài (22)
- Chương 23: Ván bài (23)
- Chương 24: Ván bài (24)
- Chương 25: Ván bài (25)
- Chương 26: Ván bài (26)
- Chương 27: Ván bài (27)
- Chương 28: Ván bài (28)
- Chương 29: Ván bài (29)
- Chương 30: Ván bài (30)
- Chương 31: Ván bài (31)
- Chương 32: Ván bài (32)
- Chương 33: Ván bài (33)
- Chương 34: Ván bài (34)
- Chương 35: Ván bài (35)
- Chương 36: Ván bài (36)
- Chương 37: Ván bài (37)
- Chương 38: Ván bài (38)
- Chương 39: Hoàng tước (1)
- Chương 40: Hoàng tước (2)
- Chương 41: Hoàng tước (2)
- Chương 42: Hoàng tước (3)
- Chương 43: Hoàng tước (4)
- Chương 44: Hoàng tước (5)
- Chương 45: Hoàng tước (6)
- Chương 46: Hoàng tước (7)
- Chương 47: Hoàng tước (8)
- Chương 48: Hoàng tước (9)
- Chương 49: Hoàng tước (10)
- Chương 50: Hoàng tước (11)
- Chương 51: Hoàng tước (12)
- Chương 52: Hoàng tước (13)
- Chương 53: Hoàng tước (14)
- Chương 54: Hoàng tước (15)
- Chương 55: Hoàng tước (16)
- Chương 56: Hoàng tước (17)
- Chương 57: Hoàng tước (18)
- Chương 58: Hoàng tước (19)
- Chương 59: Hoàng tước (20)
- Chương 60: Hoàng tước (21)
- Chương 61: Hoàng tước (22)
- Chương 62: Hoàng tước (23)
- Chương 63: Hoàng tước (24)
- Chương 64: Hoàng tước (25)
- Chương 65: Hoàng tước (26)
- Chương 66: Hoàng tước (27)
- Chương 67: Hoàng tước (28)
- Chương 68: Hoàng tước (29)
- Chương 69: Hoàng tước (30)
- Chương 70: Hoàng tước (31)
- Chương 71: Hoàng tước (32)
- Chương 72: Phiêu tơ
- Chương 73: Phiêu tơ (2)
- Chương 74: Phiêu tơ (3)
- Chương 75: Phiêu tơ (4)
- Chương 76: Phiêu tơ (5)
- Chương 77: Phiêu tơ (6)
- Chương 78: Phiêu tơ (7)
- Chương 79: Phiêu tơ (8)
- Chương 80: Phiêu tơ (9)
- Chương 81: Phiêu tơ (10)
- Chương 82: Phiêu tơ (11)
- Chương 83: Phiêu tơ (12)
- Chương 84: Phiêu tơ (13)
- Chương 85: Phiêu tơ (14)
- Chương 86: Phiêu tơ (15)
- Chương 87: Phiêu tơ (16)
- Chương 88: Phiêu tơ (17)
- Chương 89: Phiêu tơ (18)
- Chương 90: Phiêu tơ (19)
- Chương 91: Phiêu tơ (20)
- Chương 92: Phiêu tơ (21)
- Chương 93: Phiêu tơ (22)
- Chương 94: Phiêu tơ (23)
- Chương 95: Phiêu tơ (24)
- Chương 96: Phiêu tơ (25)
- Chương 97: Phiêu tơ (26)
- Chương 98: Phiêu tơ (27)
- Chương 99: Phiêu tơ (28)
- Chương 100: Phiêu tơ (29)
- Chương 101: Phiêu tơ (30)
- Chương 102: Phiêu tơ (31)
- Chương 103: Phiêu tơ (32)
- Chương 104: Phiêu tơ (33)
- Chương 105: Phiêu tơ (34)
- Chương 106: Phiêu tơ (35)
- Chương 107: Thăng trầm (1)
- Chương 108: Thăng trầm (2)
- Chương 109: Thăng trầm (3)
- Chương 110: Thăng trầm (4)
- Chương 111: Thăng trầm (5)
- Chương 112: Thăng trầm (6)
- Chương 113: Thăng trầm (7)
- Chương 114: Thăng trầm (8)
- Chương 115: Thăng trầm (9)
- Chương 116: Thăng trầm (10)
- Chương 117: Thăng trầm (11)
- Chương 118: Thăng trầm (12)
- Chương 119: Thăng trầm (13)
- Chương 120: Thăng trầm (14)
- Chương 121: Thăng trầm (15)
- Chương 122: Thăng trầm (16)
- Chương 123: Thăng trầm (17)
- Chương 124: Thăng trầm (18)
- Chương 125: Thăng trầm (19)
- Chương 126: Thăng trầm (20)
- Chương 127: Thăng trầm (21)
- Chương 128: Thăng trầm (22)
- Chương 129: Thăng trầm (23)
- Chương 130: Thăng trầm (24)
- Chương 131: Thăng trầm (25)
- Chương 132: Thăng trầm (26)
- Chương 133: Thăng trầm (27)
- Chương 134: Thăng trầm (28)
- Chương 135: Vấn đỉnh (1)
- Chương 136: Vấn đỉnh (2)
- Chương 137: Vấn đỉnh (3)
- Chương 138: Vấn đỉnh (4)
- Chương 139: Vấn đỉnh (5)
- Chương 140: Vấn đỉnh (6)
- Chương 141: Vấn đỉnh (7)
- Chương 142: Vấn đỉnh (8)
- Chương 143: Vấn đỉnh (9)
- Chương 144: Vấn đỉnh (10)
- Chương 145: Vấn đỉnh (11)
- Chương 146: Vấn đỉnh (12)
- Chương 147: Vấn đỉnh (13)
- Chương 148: Vấn đỉnh (14)
- Chương 149: Vấn đỉnh (15)
- Chương 150: Vấn đỉnh (16)
- Chương 151: Vấn đỉnh (17)
- Chương 152: Vấn đỉnh (18)
- Chương 153: Vấn đỉnh (19)
- Chương 154: Vấn đỉnh (20)
- Chương 155: Vấn đỉnh (21)
- Chương 156: Vấn đỉnh (22)
- Chương 157: Vấn đỉnh (23)
- Chương 158: Vấn đỉnh (24)
- Chương 159: Vấn đỉnh (25)
- Chương 160: Vấn đỉnh (26)
- Chương 161: Vấn đỉnh (27)
- Chương 162: Vấn đỉnh (28)
- Chương 163: Vấn đỉnh (29)
- Chương 164: Vấn đỉnh (30)
- Chương 165: Vấn đỉnh (31)
- Chương 166: Vấn đỉnh (32)
- Chương 167: Vấn đỉnh (33)
- Chương 168: Vấn đỉnh (34)
- Chương 169: Vấn đỉnh (35)
- Chương 170: Vấn đỉnh (36)
- Chương 171: Vấn đỉnh (37)
- Chương 172: Vấn đỉnh (38)
- Chương 173: Vấn đỉnh (39)
- Chương 174: Vấn đỉnh (40)
- Chương 175: Vấn đỉnh (41)
- Chương 176: Vấn đỉnh (42)
- Chương 177: Tranh giành (1).
- Chương 178: Tranh giành (2).
- Chương 179: Tranh giành (3).
- Chương 180: Tranh giành (4).
- Chương 181: Tranh giành (5).
- Chương 182: Tranh giành (6).
- Chương 183: Tranh giành (7).
- Chương 184: Tranh giành (8).
- Chương 185: Tranh giành (9).
- Chương 186: Tranh giành (10).
- Chương 187: Tranh giành (11).
- Chương 188: Tranh giành (12).
- Chương 189: Tranh giành (13).
- Chương 190: Tranh giành (14).
- Chương 191: Tranh giành (15).
- Chương 192: Tranh giành (16).
- Chương 193: Tranh giành (17).
- Chương 194: Canh bạc (1)
- Chương 195: Canh bạc (2)
- Chương 196: Canh bạc (3)
- Chương 197: Canh bạc (4)
- Chương 198: Canh bạc (5)
- Chương 199: Canh bạc (6)
- Chương 200: Canh bạc (7)
- Chương 201: Canh bạc (8)
- Chương 202: Canh bạc (9)
- Chương 203: Canh bạc (10)
- Chương 204: Canh bạc (11)
- Chương 205: Canh bạc (12)
- Chương 206: Canh bạc (13)
- Chương 207: Canh bạc (14)
- Chương 208: Canh bạc (15)
- Chương 209: Canh bạc (16)
- Chương 210: Canh bạc (17)
- Chương 211: Canh bạc (18)
- Chương 212: Canh bạc (19)
- Chương 213: Canh bạc (20)
- Chương 214: Canh bạc (21)
- Chương 215: Canh bạc (22)
- Chương 216: Canh bạc (23)
- Chương 217: Ân cừu (1).
- Chương 218: Ân cừu (2).
- Chương 219: Ân cừu (3).
- Chương 220: Ân cừu (4).
- Chương 221: Ân cừu (5).
- Chương 222: Ân cừu (6).
- Chương 223: Ân cừu (7).
- Chương 224: Ân cừu (8).
- Chương 225: Ân cừu (9).
- Chương 226: Ân cừu (10).
- Chương 227: Ân cừu (11).
- Chương 228: Ân cừu (12).
- Chương 229: Ân cừu (13).
- Chương 230: Ân cừu (14).
- Chương 231: Ân cừu (15).
- Chương 232: Ân cừu (16).
- Chương 233: Ân cừu (17).
- Chương 234: Ân cừu (18).
- Chương 235: Ân cừu (19).
- Chương 236: Ân cừu (20).
- Chương 237: Ân cừu (21).
- Chương 238: Ân cừu (22).
- Chương 239: Ân cừu (23).
- Chương 240: Ân cừu (24).
- Chương 241: Ân cừu (25).
- Chương 242: Cố Nhân (1)
- Chương 243: Cố Nhân (2)
- Chương 244: Cố Nhân (3)
- Chương 245: Cố Nhân (4)
- Chương 246: Cố Nhân (5)
- Chương 247: Cố Nhân (6)
- Chương 248: Cố Nhân (7)
- Chương 249: Cố Nhân (8)
- Chương 250: Cố Nhân (9)
- Chương 251: Cố Nhân (10)
- Chương 252: Cố Nhân (11)
- Chương 253: Cố Nhân (12)
- Chương 254: Cao chót vót (1).
- Chương 255: Cao chót vót (2).
- Chương 256: Cao chót vót (3).
- Chương 257: Cao chót vót (4).
- Chương 258: Cao chót vót (5).
- Chương 259: Cao chót vót (6).
- Chương 260: Cao chót vót (7).
- Chương 261: Cao chót vót (8).
- Chương 262: Cao chót vót (9).
- Chương 263: Cao chót vót (10).
- Chương 264: Cao chót vót (11).
- Chương 265: Phù hoa (1).
- Chương 266: Phù hoa (2).
- Chương 267: Phù hoa (3).
- Chương 268: Phù hoa (4).
- Chương 269: Phù hoa (5).
- Chương 270: Phù hoa (6).
- Chương 271: Phù hoa (7).
- Chương 272: Phù hoa (8).
- Chương 273: Phù hoa (9).
- Chương 274: Phù hoa (10).
- Chương 275: Phù hoa (11).
- Chương 276: Phù hoa (12).
- Chương 277: Phù hoa (13).
- Chương 278: Phù hoa (14).
- Chương 279: Phù hoa (15).
- Chương 280: Phù hoa (16).
- Chương 281: Phù hoa (17).
- Chương 282: Phù hoa (18).
- Chương 283: Phù hoa (19).
- Chương 284: Công tặc (1).
- Chương 285: Công tặc (2).
- Chương 286: Công tặc (3).
- Chương 287: Công tặc (4).
- Chương 288: Công tặc (5).
- Chương 289: Công tặc (6).
- Chương 290: Công tặc (7).
- Chương 291: Công tặc (8).
- Chương 292: Công tặc (9).
- Chương 293: Công tặc (10).
- Chương 294: Công tặc (11).
- Chương 295: Công tặc (12).
- Chương 296: Công tặc (13).
- Chương 297: Công tặc (14).
- Chương 298: Công tặc (15).
- Chương 299: Công tặc (16).
- Chương 300: Công tặc (17).
- Chương 301: Công tặc (18).
- Chương 302: Công tặc (19).
- Chương 303: Công tặc (20).
- Chương 304: Công tặc - Đại kết cục và vĩ thanh (1)
- Chương 305: Công tặc - Đại kết cục và vĩ thanh (2)
- Chương 306: Công tặc - Đại kết cục và vĩ thanh (3)
- Chương 307: Công tặc - Đại kết cục và vĩ thanh (4)
Bạn cần đăng nhập để bình luận