Khai Quốc Công Tặc
Chương 4: Thải vi (18)
Chương 4: Thải vi (18)
- Đạo nghĩa nhìn thì giống như là yếu đuối, nhưng lại có ở khắp mọi nơi!
Lần đầu tiên nghe được những lời này, Trình Danh Chấn đang thân trong tù ngục. Trong lòng ngoại trừ nỗi căm hận mãnh liệt ra, hầu như đều tuyệt vọng với cả cuộc đời này. Đạo lý như đúng mà như sai, lải nhải suốt ngày của lão già mù, hắn đương nhiên không thể nghe lọt tai, cũng không thể khiến hắn tin phục. Nhưng sau khi trải qua vô số phong ba, hắn mới từ từ giác ngộ được hàm ý sâu sắc trong lời nói của lão già mù, hơn nữa lại càng thêm kính phục người sư phụ dạy mình chưa đến nửa tháng.
Nhìn ra thế gian, cho dù là người đại gian đại ác thế nào, cũng sẽ không tuyên bố rằng mình là người lưu manh ác ôn chính cống. Bọn họ thường tìm cho mình một lí do đường hoàng để bào chữa cho hành vi của mình. Thí dụ như các đạo Lục Lâm thi nhau lập lên, tuy rằng những gì làm được là đốt nhà cướp của, bắt cóc tống tiền, nhưng lại muốn ngụy trang thành thay trời hành đạo, cướp của người giàu chia cho người nghèo. Một số kẻ gian manh xảo quyệt, mặc dù dựa vào thủ đoạn đê tiện âm hiểm để đoạt được cái lợi nhất thời, sau này cũng tất nhiên cũng ghi khắc hành động của mình thành chính nghĩa. Còn quan phủ nha môn mỗi ngày đều cầm đuốc giơ gậy, cậy quyền cậy thế, ở ngoài lại tuyên bố là giáo hóa dân chúng, giữ gìn công đạo. Những người này sở dĩ làm như vậy, không gì khác, trong lòng vẫn luôn không thoát khỏi sự kính sợ hai chữ “đạo nghĩa” mà thôi.
Đối với bản thân Trình Danh Chấn mà nói, Trình Danh Chấn đã từng cứu mạng của hắn, cho nên hắn không thể đạp một chân khi Trương Kim Xưng gặp nạn. Nếu không, trên đại kỳ của Minh Châu Quân của hắn sẽ lưu lại một vết ô bẩn, rất khó thu hút nhiều hào kiệt thu nhập vào. Mà chẳng may ngày nào đó Trình Danh Chấn không may gặp khó khăn, các tướng lĩnh dưới trướng có thể học cách đối đãi của hắn với Trương Kim Xưng ngày hôm này, hơn nữa trong lòng cũng sẽ không thấy áy náy.
Cuộc sống và sự gặp gỡ của con người đều số trời định sẵn, nhưng giao nhân ác, chắc chắn sẽ thu được kết quả như vậy. Đây mới là nguyên nhân thực sự mà Trình Danh Chấn đối đãi với Trương Kim Xưng, không phải vì cảm kích, cũng không phải là vì một ý niệm nào đó về kiên trì và đồng cảm trong lòng. Ngươi có thể cười hắn còn trẻ con ngây thơ, hoặc là ngu ngốc, nhưng cũng không thể không phục tính cố chấp của hắn.
Tính cố chấp này không chỉ có mình Vương Nhị Mao cảm thấy, nội thành Bình Ân sau đêm Giao Thừa còn có rất nhiều người lặng lẽ lựa chọn. Bọn họ đột nhiên phát hiện, cuộc sống hiện tại nhìn như rất đơn giản và bình thường, không ngờ lại khiến người ta lưu luyến như thế. Trước kia tùy ý tung hoành mặc dù vui vẻ thoải mái, nhưng lại vĩnh viễn không đổi lại được một đêm ngủ ngon. Còn tiếng cười xung quanh và khói bếp trong không trung lại giống như một liều thuốc tốt, làm cho người ta có thể dễ dàng nhắm mắt lại.
Nếu đi theo Đại Đương Gia chết trận trong u mê, chi bằng ở vùng huyện Bình Ân tìm một mảnh đất hoang mà ổn định, mặt trời mọc thì khiêng cuốc đi ra ruộng, mặt trời lặn thì nhìn vợ con nói cười. Cửu Đương Gia là một người có bản lĩnh và giữ uy tín, hắn đã không thể phụ Đại Đương Gia, chắc chắn cũng có thể lo cho mọi người chu toàn. Nghĩ như vậy, rất nhiều lâu la lặng lẽ rời khỏi quân doanh, chạy đến chỗ Lí Chính, Đình Trưởng, Hương Lão ở Minh Châu Quân thỉnh cầu cho ở lại khai hoang, nhận đãi ngộ giống như những lưu dân chạy đến xin nương tựa. Một số Đầu mục lớn nhỏ thì không đành lòng không từ mà biệt, nhân cơ hội chúc tết sau khi đến hậu viện thăm Trương Kim Xưng, nói gần nói xa lộ ra tính toán muốn “rửa tay chậu vàng”.
Phản ứng của Trương Kim Xưng không chậm chạp đến nỗi có nguy hiểm cũng không hề nhận ra. Nhưng lão vẫn chần chừ không thực hiện bất kì hành động nào, mỗi ngày chỉ ngủ, đi dạo, đi dạo, ngủ, giống như lf cố gắng tận hưởng cuộc sống tuổi già. Đến tận lúc Lục Đương Gia Tôn Đà Tử thật sự nhìn không nổi, tức giận tìm đến tận cửa, lão mới cười miễn cưỡng, khẽ đáp lại:
- Những người muốn đi thì để cho bọn họ đi đi. Đi theo ta bao nhiêu năm rồi, có thể gặp nhau có thể chia tay, cũng không dễ dàng!
Đà Tử không ngờ được Trương Kim Xưng đột nhiên trở nên rộng rãi như thế, trước đó những lí do thoái thác đã chuẩn bị ổn thỏa còn nghẹn ứ ở nơi cổ họng. Ậm ừ hồi lâu, y mới lầm bầm một câu.
- Nếu như ngươi không tiện ra mặt, ta đi tìm Tiểu Cửu Tử là được rồi. Hỏi một chút xem hắn làm như vậy là có ý gì?
- Thôi đi!
Trương Kim Xưng chán nản khoát tay, cười khuyên can.
- Cần gì chứ, bên Tiểu Cửu Tử đã đủ bận rồi, chúng ta đừng vì chuyện nhỏ mà làm cho hắn thêm phiền phức. Nuôi mấy con gà, trồng mấy mẫu ruộng, cuộc sống thế này đến ta cũng thích, cần gì phải ngăn cản người khác? Thương binh không không ngừng đưa về sao?
- Đã không còn quá bận rộn!
Tôn Đà Tử thấy Trương Kim Xưng trước sau không muốn đối diện, từ từ tản chủ đề, đành phải thuận theo ý của lão, nói sang cái khác.
- Sau khi đánh bại Tang Hiển Hòa, hai nhanh quân Tùy đều sợ vỡ mật. Tiểu Cửu là người thật sự khôn khéo, trước giờ không đánh trận nào mà không chắc chắn. Chó nên gần đây trên cơ bản không có xung đột gì lớn với các quan quân mặc dù binh sĩ tuần tra hai bên gặp nhau, cũng cho hai mũi tên rồi đi. Chỉ cần chúng ta không đuổi cùng giết tận, bên phía quan phủ cũng vui vì không nhìn thấy máu!
- Xem ra lần này Tiểu Cửu lại bảo vệ được huyện Bình Ân rồi!
Trương Kim Xưng hài lòng gật đầu, không hề truy cứu ngày trước báo cáo chỉ có một nhóm quân Tần xâm phạm, bây giờ đột nhiên biến thành ba nhóm.
- Tiết Lão Nhị đâu rồi, có tin tức của hắn không? Gần đay ta khá là nhớ hắn đấy!
Đà Tử uể oải lắc đầu. Từ mùa đông năm trước sau khi bại trận, Nhị Đương Gia Tiết Tụng liền bặt vô âm tín. Theo sự nhờ vả của Trương Kim Xưng, Trình Danh Chấn phái rất nhiều mật thám hỏi thăm khắp nơi, nhưng cũng không thể điều tra ra cái gì. Bên quan phủ kia không thấy treo đầu của lão, cũng không thấy có tin tức lão ở nơi nào. Mà dạo gần đây đồng hành Lục Lâm cũng không ai nghe nói thấy sự xuất hiện của Tiết Nhị Đương Gia ở nơi nào.
- Tám phần mười là chết trận trong đám loạn quân rồi. Con người của hắn, thật ra là giỏi quản lí việc tạp vụ, chứ đánh giặc, mất linh! Là ta, ta cố tính kéo hắn đi!
Trương Kim Xưng thở dài, trong lời nói lộ ra vài phần hối hận.
- Nhị Đương Gia làm việc cẩn thận, sẽ không dễ dàng chết thế đâu!
Tôn Đà Tử trong lòng cũng buồn rầu, cố gắng vực tinh thần để nghĩ cách an ủi Trương Kim Xưng.
- Chết thì chết đi, người mà! Sớm muộn gì cũng có một ngày như vậy!
Trương Kim Xưng dường như không nghe thấy lời an ủi của y, khẽ thì thầm:
- Lão Lục, gần đây ngươi có gặp Lão Ngũ không, hắn bận cái gì vậy?
- Bị Lão Ba Lạt bắt đi huấn luyện tân binh rồi. Lão già đó, thương con rể, việc gì cũng đều đảm nhiệm hết!
Tôn Đà Tử lắc lắc đầu, cười nói.
Tam Đương Gia Đỗ Ba Lạt trở thành quản gia của con gái và con rể! Nghĩ lại sự thay đổi của người này, Trương Kim Xưng lại cảm thấy buồn cười. Nghĩ tới năm đó ở dưới trướng của lão, Đỗ Ba Lạt là một tên lười biếng đến đèn dầu đổ cũng không chịu giơ tay ra nhặt dậy, chứ không chịu khó như bây giờ.
- Lão Tam đang hưởng thụ. Ha ha. Mấy người chúng ta, bây giờ chỉ có hắn là cuộc sống trôi qua nhẹ nhàng! Trông coi gia nghiệp của nữ nhi và con rể, ngày sau bế cháu, ha ha ha ha!
- Êm dịu cái gì, vốn là nhạc phụ, lại thành con ở của con gái con rể ý chứ!
Tôn Đà Tử lại gắt lên, gắt gỏng quở trách.
Trương Kim Xưng biết lão huynh đệ nói câu này chỉ là để dụ cho mình vui, lại cười ha ha mấy tiếng, tiếp tục nói:
- Lão Ngũ nếu như muốn ở lại nơi này, thì cứ ở lại chỗ này đi! Còn ngươi, Lão Đà Tử, dựa vào tài y thuật của ngươi, chi bằng mở một tiệm thuốc, tự mình ngồi hành nghề y, bất luận là quan binh hay là hảo hán Lục Lâm, ai không có lúc đau đầu ốm yếu? Vì nhu cầu của bọn họ, bọn họ cũng sẽ không làm khó xử một lang trung!
- Đại Đương Gia…
Tôn Đà Tử xúc động kêu lên một tiếng, đôi mắt đỏ hoe.
- Đại Đương Gia hôm nay làm sao vậy, sao lại nói những lời thế này. Huynh đệ chúng ta năm đó từng thề…
- Lời thề của đạo Lục Lâm!
Trương Kim Xưng cười lắc đầu, khóe miệng nhếch đến tận mang tai.
- Nhắc đến trong lòng lại nhớ, nó là cái rắm, là cái rắm!
- Đại Đương Gia đừng có gấp, ngày khác ta đi tìm Trình Tiểu Cửu!
Tôn Đà Tử thấy lời nói của Trương Kim Xưng bất thường, liền vội vàng an ủi.
- Không phải vì chuyện này! Ta nói là thật lòng!
Trương Kim Xưng định thần lại, tiếp tục lắc đầu.
- Lão Lục, tuổi của ngươi cũng lớn rồi, chân tay cũng không còn linh hoạt, không cần phải đi theo ta tứ xứ. Sự yên bình khó có được ở chỗ Tiểu Cửu, người mở một tiệm thuốc, tuổi già cũng sẽ dễ sống hơn một chút. Huynh đệ chúng ta, ta phải nói một chút lương tâm, không thể cứ để ngươi chui vào trong khe tối!
- Đại Đương Gia!
Tôn Đà Tử lại xúc động hô lên một tiếng, nước mắt lăn dài xuống. Y cuối cùng cũng nghe ra chủ ý của Trương Kim Xưng, đôi môi rung rung:
- Đại Đương Gia muốn đi sao? Ngươi chuẩn bị đi đâu?
- Đến lúc phải đi rồi, đến lúc phải đi rồi, cứ ở mãi sẽ khiến người ta ghét! Ta không phải nói Tiểu Cửu Tử, hắn là một đứa trẻ ngoan, sẽ không đuổi ta đi. Nhưng ta là một vật xui xẻo, ở đây, sẽ khiến người ta không được yên bình!
Trương Kim Xưng chậm rãi đứng thẳng người, lấy tay vỗ nhè nhẹ lên bả vai Tôn Đà Tử:
- Ngươi giúp ta đem thư cho Tiểu Cửu, cứ nói trước khi đi ta vẫn muốn dặn dò hắn mấy câu. Nếu như chiến sự tiền phương không bận rộn, bảo hắn bớt thời gian trở về một chuyến!
Đà Từ lau nước mắt, nghẹn ngào gật đầu. Y cũng tin, hành động dụ dỗ mấy huynh đệ trong đầm Cự Lộc đi không phải là xuất phát từ chủ ý của Trình Danh Chấn. Nhưng Trình Danh Chấn một người kính trọng Trương Đại Đương Gia, không đồng nghĩa với trên dưới Minh Châu Quân đều đối đãi với Trương Kim Xưng như trưởng bối của mình. Dù sao mùa hè năm ngoái hai bên còn suýt chút nữa xích mích, lưỡi đao của đầm Cự Lộc gần như đã đặt lên trên cổ mọi người trong Minh Châu Quân.
Cho nên, thừa dịp Trình Danh Chấn bận rộn quân vụ, không rảnh lo việc phía sau, những hành động phân tán, tan rã, dụ dỗ, thu nạp nhìn tưởng chừng quang minh chính đại hoặc là chẳng quang minh chính đại lắm vẫn liên tục tiến hành xung quanh đám tàn quân của đầm Cự Lộc. Dù sao chấp hành đều là vì bảo vệ lợi ích của Minh Châu Quân. Sau này mặc dù Trình Danh Chấn biết, nhưng cũng không vì thế mà trách mắng mọi người.
Đối với Trương Kim Xưng mà nói, điều này giống như là đuổi khách không lên tiếng. Nếu lão thức thời rời đi, quan viên địa phương của Minh Châu Quân đương nhiên sẽ đưa tiễn tặng quà, hơn nữa còn hậu hĩnh. Nhưng nếu Trương Kim Xưng vẫn không thức thời, e là không cần đến mấy tháng, lão sẽ chẳng còn điều động được một binh một tốt nào dưới trướng nữa rồi.
Trương Kim Xưng trước giờ không phải là chủ nhân ăn nhờ ở đậu, cho nên lão nhất định phải rời đi. Về phần sau khi rời khỏi phạm vi bảo hộ của Minh Châu Quân, Trương Đại Đương Gia có thể đi được bao xa? Không ai có thể nhìn ra đáp án.
100%
18px
910px
- Đạo nghĩa nhìn thì giống như là yếu đuối, nhưng lại có ở khắp mọi nơi!
Lần đầu tiên nghe được những lời này, Trình Danh Chấn đang thân trong tù ngục. Trong lòng ngoại trừ nỗi căm hận mãnh liệt ra, hầu như đều tuyệt vọng với cả cuộc đời này. Đạo lý như đúng mà như sai, lải nhải suốt ngày của lão già mù, hắn đương nhiên không thể nghe lọt tai, cũng không thể khiến hắn tin phục. Nhưng sau khi trải qua vô số phong ba, hắn mới từ từ giác ngộ được hàm ý sâu sắc trong lời nói của lão già mù, hơn nữa lại càng thêm kính phục người sư phụ dạy mình chưa đến nửa tháng.
Nhìn ra thế gian, cho dù là người đại gian đại ác thế nào, cũng sẽ không tuyên bố rằng mình là người lưu manh ác ôn chính cống. Bọn họ thường tìm cho mình một lí do đường hoàng để bào chữa cho hành vi của mình. Thí dụ như các đạo Lục Lâm thi nhau lập lên, tuy rằng những gì làm được là đốt nhà cướp của, bắt cóc tống tiền, nhưng lại muốn ngụy trang thành thay trời hành đạo, cướp của người giàu chia cho người nghèo. Một số kẻ gian manh xảo quyệt, mặc dù dựa vào thủ đoạn đê tiện âm hiểm để đoạt được cái lợi nhất thời, sau này cũng tất nhiên cũng ghi khắc hành động của mình thành chính nghĩa. Còn quan phủ nha môn mỗi ngày đều cầm đuốc giơ gậy, cậy quyền cậy thế, ở ngoài lại tuyên bố là giáo hóa dân chúng, giữ gìn công đạo. Những người này sở dĩ làm như vậy, không gì khác, trong lòng vẫn luôn không thoát khỏi sự kính sợ hai chữ “đạo nghĩa” mà thôi.
Đối với bản thân Trình Danh Chấn mà nói, Trình Danh Chấn đã từng cứu mạng của hắn, cho nên hắn không thể đạp một chân khi Trương Kim Xưng gặp nạn. Nếu không, trên đại kỳ của Minh Châu Quân của hắn sẽ lưu lại một vết ô bẩn, rất khó thu hút nhiều hào kiệt thu nhập vào. Mà chẳng may ngày nào đó Trình Danh Chấn không may gặp khó khăn, các tướng lĩnh dưới trướng có thể học cách đối đãi của hắn với Trương Kim Xưng ngày hôm này, hơn nữa trong lòng cũng sẽ không thấy áy náy.
Cuộc sống và sự gặp gỡ của con người đều số trời định sẵn, nhưng giao nhân ác, chắc chắn sẽ thu được kết quả như vậy. Đây mới là nguyên nhân thực sự mà Trình Danh Chấn đối đãi với Trương Kim Xưng, không phải vì cảm kích, cũng không phải là vì một ý niệm nào đó về kiên trì và đồng cảm trong lòng. Ngươi có thể cười hắn còn trẻ con ngây thơ, hoặc là ngu ngốc, nhưng cũng không thể không phục tính cố chấp của hắn.
Tính cố chấp này không chỉ có mình Vương Nhị Mao cảm thấy, nội thành Bình Ân sau đêm Giao Thừa còn có rất nhiều người lặng lẽ lựa chọn. Bọn họ đột nhiên phát hiện, cuộc sống hiện tại nhìn như rất đơn giản và bình thường, không ngờ lại khiến người ta lưu luyến như thế. Trước kia tùy ý tung hoành mặc dù vui vẻ thoải mái, nhưng lại vĩnh viễn không đổi lại được một đêm ngủ ngon. Còn tiếng cười xung quanh và khói bếp trong không trung lại giống như một liều thuốc tốt, làm cho người ta có thể dễ dàng nhắm mắt lại.
Nếu đi theo Đại Đương Gia chết trận trong u mê, chi bằng ở vùng huyện Bình Ân tìm một mảnh đất hoang mà ổn định, mặt trời mọc thì khiêng cuốc đi ra ruộng, mặt trời lặn thì nhìn vợ con nói cười. Cửu Đương Gia là một người có bản lĩnh và giữ uy tín, hắn đã không thể phụ Đại Đương Gia, chắc chắn cũng có thể lo cho mọi người chu toàn. Nghĩ như vậy, rất nhiều lâu la lặng lẽ rời khỏi quân doanh, chạy đến chỗ Lí Chính, Đình Trưởng, Hương Lão ở Minh Châu Quân thỉnh cầu cho ở lại khai hoang, nhận đãi ngộ giống như những lưu dân chạy đến xin nương tựa. Một số Đầu mục lớn nhỏ thì không đành lòng không từ mà biệt, nhân cơ hội chúc tết sau khi đến hậu viện thăm Trương Kim Xưng, nói gần nói xa lộ ra tính toán muốn “rửa tay chậu vàng”.
Phản ứng của Trương Kim Xưng không chậm chạp đến nỗi có nguy hiểm cũng không hề nhận ra. Nhưng lão vẫn chần chừ không thực hiện bất kì hành động nào, mỗi ngày chỉ ngủ, đi dạo, đi dạo, ngủ, giống như lf cố gắng tận hưởng cuộc sống tuổi già. Đến tận lúc Lục Đương Gia Tôn Đà Tử thật sự nhìn không nổi, tức giận tìm đến tận cửa, lão mới cười miễn cưỡng, khẽ đáp lại:
- Những người muốn đi thì để cho bọn họ đi đi. Đi theo ta bao nhiêu năm rồi, có thể gặp nhau có thể chia tay, cũng không dễ dàng!
Đà Tử không ngờ được Trương Kim Xưng đột nhiên trở nên rộng rãi như thế, trước đó những lí do thoái thác đã chuẩn bị ổn thỏa còn nghẹn ứ ở nơi cổ họng. Ậm ừ hồi lâu, y mới lầm bầm một câu.
- Nếu như ngươi không tiện ra mặt, ta đi tìm Tiểu Cửu Tử là được rồi. Hỏi một chút xem hắn làm như vậy là có ý gì?
- Thôi đi!
Trương Kim Xưng chán nản khoát tay, cười khuyên can.
- Cần gì chứ, bên Tiểu Cửu Tử đã đủ bận rồi, chúng ta đừng vì chuyện nhỏ mà làm cho hắn thêm phiền phức. Nuôi mấy con gà, trồng mấy mẫu ruộng, cuộc sống thế này đến ta cũng thích, cần gì phải ngăn cản người khác? Thương binh không không ngừng đưa về sao?
- Đã không còn quá bận rộn!
Tôn Đà Tử thấy Trương Kim Xưng trước sau không muốn đối diện, từ từ tản chủ đề, đành phải thuận theo ý của lão, nói sang cái khác.
- Sau khi đánh bại Tang Hiển Hòa, hai nhanh quân Tùy đều sợ vỡ mật. Tiểu Cửu là người thật sự khôn khéo, trước giờ không đánh trận nào mà không chắc chắn. Chó nên gần đây trên cơ bản không có xung đột gì lớn với các quan quân mặc dù binh sĩ tuần tra hai bên gặp nhau, cũng cho hai mũi tên rồi đi. Chỉ cần chúng ta không đuổi cùng giết tận, bên phía quan phủ cũng vui vì không nhìn thấy máu!
- Xem ra lần này Tiểu Cửu lại bảo vệ được huyện Bình Ân rồi!
Trương Kim Xưng hài lòng gật đầu, không hề truy cứu ngày trước báo cáo chỉ có một nhóm quân Tần xâm phạm, bây giờ đột nhiên biến thành ba nhóm.
- Tiết Lão Nhị đâu rồi, có tin tức của hắn không? Gần đay ta khá là nhớ hắn đấy!
Đà Tử uể oải lắc đầu. Từ mùa đông năm trước sau khi bại trận, Nhị Đương Gia Tiết Tụng liền bặt vô âm tín. Theo sự nhờ vả của Trương Kim Xưng, Trình Danh Chấn phái rất nhiều mật thám hỏi thăm khắp nơi, nhưng cũng không thể điều tra ra cái gì. Bên quan phủ kia không thấy treo đầu của lão, cũng không thấy có tin tức lão ở nơi nào. Mà dạo gần đây đồng hành Lục Lâm cũng không ai nghe nói thấy sự xuất hiện của Tiết Nhị Đương Gia ở nơi nào.
- Tám phần mười là chết trận trong đám loạn quân rồi. Con người của hắn, thật ra là giỏi quản lí việc tạp vụ, chứ đánh giặc, mất linh! Là ta, ta cố tính kéo hắn đi!
Trương Kim Xưng thở dài, trong lời nói lộ ra vài phần hối hận.
- Nhị Đương Gia làm việc cẩn thận, sẽ không dễ dàng chết thế đâu!
Tôn Đà Tử trong lòng cũng buồn rầu, cố gắng vực tinh thần để nghĩ cách an ủi Trương Kim Xưng.
- Chết thì chết đi, người mà! Sớm muộn gì cũng có một ngày như vậy!
Trương Kim Xưng dường như không nghe thấy lời an ủi của y, khẽ thì thầm:
- Lão Lục, gần đây ngươi có gặp Lão Ngũ không, hắn bận cái gì vậy?
- Bị Lão Ba Lạt bắt đi huấn luyện tân binh rồi. Lão già đó, thương con rể, việc gì cũng đều đảm nhiệm hết!
Tôn Đà Tử lắc lắc đầu, cười nói.
Tam Đương Gia Đỗ Ba Lạt trở thành quản gia của con gái và con rể! Nghĩ lại sự thay đổi của người này, Trương Kim Xưng lại cảm thấy buồn cười. Nghĩ tới năm đó ở dưới trướng của lão, Đỗ Ba Lạt là một tên lười biếng đến đèn dầu đổ cũng không chịu giơ tay ra nhặt dậy, chứ không chịu khó như bây giờ.
- Lão Tam đang hưởng thụ. Ha ha. Mấy người chúng ta, bây giờ chỉ có hắn là cuộc sống trôi qua nhẹ nhàng! Trông coi gia nghiệp của nữ nhi và con rể, ngày sau bế cháu, ha ha ha ha!
- Êm dịu cái gì, vốn là nhạc phụ, lại thành con ở của con gái con rể ý chứ!
Tôn Đà Tử lại gắt lên, gắt gỏng quở trách.
Trương Kim Xưng biết lão huynh đệ nói câu này chỉ là để dụ cho mình vui, lại cười ha ha mấy tiếng, tiếp tục nói:
- Lão Ngũ nếu như muốn ở lại nơi này, thì cứ ở lại chỗ này đi! Còn ngươi, Lão Đà Tử, dựa vào tài y thuật của ngươi, chi bằng mở một tiệm thuốc, tự mình ngồi hành nghề y, bất luận là quan binh hay là hảo hán Lục Lâm, ai không có lúc đau đầu ốm yếu? Vì nhu cầu của bọn họ, bọn họ cũng sẽ không làm khó xử một lang trung!
- Đại Đương Gia…
Tôn Đà Tử xúc động kêu lên một tiếng, đôi mắt đỏ hoe.
- Đại Đương Gia hôm nay làm sao vậy, sao lại nói những lời thế này. Huynh đệ chúng ta năm đó từng thề…
- Lời thề của đạo Lục Lâm!
Trương Kim Xưng cười lắc đầu, khóe miệng nhếch đến tận mang tai.
- Nhắc đến trong lòng lại nhớ, nó là cái rắm, là cái rắm!
- Đại Đương Gia đừng có gấp, ngày khác ta đi tìm Trình Tiểu Cửu!
Tôn Đà Tử thấy lời nói của Trương Kim Xưng bất thường, liền vội vàng an ủi.
- Không phải vì chuyện này! Ta nói là thật lòng!
Trương Kim Xưng định thần lại, tiếp tục lắc đầu.
- Lão Lục, tuổi của ngươi cũng lớn rồi, chân tay cũng không còn linh hoạt, không cần phải đi theo ta tứ xứ. Sự yên bình khó có được ở chỗ Tiểu Cửu, người mở một tiệm thuốc, tuổi già cũng sẽ dễ sống hơn một chút. Huynh đệ chúng ta, ta phải nói một chút lương tâm, không thể cứ để ngươi chui vào trong khe tối!
- Đại Đương Gia!
Tôn Đà Tử lại xúc động hô lên một tiếng, nước mắt lăn dài xuống. Y cuối cùng cũng nghe ra chủ ý của Trương Kim Xưng, đôi môi rung rung:
- Đại Đương Gia muốn đi sao? Ngươi chuẩn bị đi đâu?
- Đến lúc phải đi rồi, đến lúc phải đi rồi, cứ ở mãi sẽ khiến người ta ghét! Ta không phải nói Tiểu Cửu Tử, hắn là một đứa trẻ ngoan, sẽ không đuổi ta đi. Nhưng ta là một vật xui xẻo, ở đây, sẽ khiến người ta không được yên bình!
Trương Kim Xưng chậm rãi đứng thẳng người, lấy tay vỗ nhè nhẹ lên bả vai Tôn Đà Tử:
- Ngươi giúp ta đem thư cho Tiểu Cửu, cứ nói trước khi đi ta vẫn muốn dặn dò hắn mấy câu. Nếu như chiến sự tiền phương không bận rộn, bảo hắn bớt thời gian trở về một chuyến!
Đà Từ lau nước mắt, nghẹn ngào gật đầu. Y cũng tin, hành động dụ dỗ mấy huynh đệ trong đầm Cự Lộc đi không phải là xuất phát từ chủ ý của Trình Danh Chấn. Nhưng Trình Danh Chấn một người kính trọng Trương Đại Đương Gia, không đồng nghĩa với trên dưới Minh Châu Quân đều đối đãi với Trương Kim Xưng như trưởng bối của mình. Dù sao mùa hè năm ngoái hai bên còn suýt chút nữa xích mích, lưỡi đao của đầm Cự Lộc gần như đã đặt lên trên cổ mọi người trong Minh Châu Quân.
Cho nên, thừa dịp Trình Danh Chấn bận rộn quân vụ, không rảnh lo việc phía sau, những hành động phân tán, tan rã, dụ dỗ, thu nạp nhìn tưởng chừng quang minh chính đại hoặc là chẳng quang minh chính đại lắm vẫn liên tục tiến hành xung quanh đám tàn quân của đầm Cự Lộc. Dù sao chấp hành đều là vì bảo vệ lợi ích của Minh Châu Quân. Sau này mặc dù Trình Danh Chấn biết, nhưng cũng không vì thế mà trách mắng mọi người.
Đối với Trương Kim Xưng mà nói, điều này giống như là đuổi khách không lên tiếng. Nếu lão thức thời rời đi, quan viên địa phương của Minh Châu Quân đương nhiên sẽ đưa tiễn tặng quà, hơn nữa còn hậu hĩnh. Nhưng nếu Trương Kim Xưng vẫn không thức thời, e là không cần đến mấy tháng, lão sẽ chẳng còn điều động được một binh một tốt nào dưới trướng nữa rồi.
Trương Kim Xưng trước giờ không phải là chủ nhân ăn nhờ ở đậu, cho nên lão nhất định phải rời đi. Về phần sau khi rời khỏi phạm vi bảo hộ của Minh Châu Quân, Trương Đại Đương Gia có thể đi được bao xa? Không ai có thể nhìn ra đáp án.
Danh sách chương
- Chương 1: Lời dẫn
- Chương 2: Thành Nam (1)
- Chương 3: Thành Nam (2)
- Chương 4: Thành Nam (3)
- Chương 5: Thành Nam (4)
- Chương 6: Thành Nam (5)
- Chương 7: Thành Nam (5)
- Chương 8: Thành Nam (7)
- Chương 9: Thành Nam (8)
- Chương 10: Thành Nam (9)
- Chương 11: Thành Nam (10)
- Chương 12: Thành Nam (11)
- Chương 13: Thành Nam (12)
- Chương 14: Thành Nam (13)
- Chương 15: Thành Nam (14)
- Chương 16: Thành Nam (15)
- Chương 17: Thành Nam (16)
- Chương 18: Thành Nam (17)
- Chương 19: Thành Nam (18)
- Chương 20: Thành Nam (19)
- Chương 21: Thành Nam (20)
- Chương 22: Thành Nam (21)
- Chương 23: Thành Nam (22)
- Chương 24: Oanh Kha (1)
- Chương 25: Oanh Kha (2)
- Chương 26: Oanh Kha (3)
- Chương 27: Oanh Kha (4)
- Chương 28: Oanh Kha (5)
- Chương 29: Oanh Kha (6)
- Chương 30: Oanh Kha (7)
- Chương 31: Oanh Kha (8)
- Chương 32: Oanh Kha (9)
- Chương 33: Oanh Kha (10)
- Chương 34: Oanh Kha (11)
- Chương 35: Oanh Kha (12)
- Chương 36: Oanh Kha (13)
- Chương 37: Oanh Kha (14)
- Chương 38: Oanh Kha (15)
- Chương 39: Oanh Kha (16)
- Chương 40: Oanh Kha (17)
- Chương 41: Oanh Kha (18)
- Chương 42: Oanh Kha (19)
- Chương 43: Oanh Kha (20)
- Chương 44: Oanh Kha (21)
- Chương 45: Oanh Kha (22)
- Chương 46: Oanh Kha (23)
- Chương 47: Oanh Kha (24)
- Chương 48: Oanh Kha (25)
- Chương 49: Đông Môn (1)
- Chương 50: Đông Môn (2)
- Chương 51: Đông Môn (3)
- Chương 52: Đông Môn (4)
- Chương 53: Đông Môn (5)
- Chương 54: Đông Môn (6)
- Chương 55: Đông Môn (7)
- Chương 56: Đông Môn (8)
- Chương 57: Đông Môn (9)
- Chương 58: Đông Môn (10)
- Chương 59: Đông Môn (11)
- Chương 60: Đông Môn (12)
- Chương 61: Đông Môn (13)
- Chương 62: Đông Môn (14)
- Chương 63: Đông Môn (15)
- Chương 64: Đông Môn (16)
- Chương 65: Đông Môn (17)
- Chương 66: Đông Môn (18)
- Chương 67: Đông Môn (19)
- Chương 68: Đông Môn (20)
- Chương 69: Đông Môn (21)
- Chương 70: Đông Môn (22)
- Chương 71: Đông Môn (23)
- Chương 72: Đông Môn (24)
- Chương 73: Đông Môn (25)
- Chương 74: Đông Môn (26)
- Chương 75: Đông Môn (27)
- Chương 76: Đông Môn (28)
- Chương 77: Đông Môn (29)
- Chương 78: Đông Môn (30)
- Chương 79: Đông Môn (31)
- Chương 80: Đông Môn (32)
- Chương 81: Đông Môn (33)
- Chương 82: Đông Môn (34)
- Chương 83: Đông Môn (35)
- Chương 84: Đông Môn (36)
- Chương 85: Hồng trần (1)
- Chương 86: Hồng trần (2)
- Chương 87: Hồng trần (3)
- Chương 88: Hồng trần (4)
- Chương 89: Hồng trần (5)
- Chương 90: Hồng trần (6)
- Chương 91: Hồng trần (7)
- Chương 92: Hồng trần (8)
- Chương 93: Hồng trần (9)
- Chương 94: Hồng trần (10)
- Chương 95: Hồng trần (11)
- Chương 96: Hồng trần (12)
- Chương 97: Hồng trần (13)
- Chương 98: Hồng trần (14)
- Chương 99: Hồng trần (15)
- Chương 100: Hồng trần (16)
- Chương 101: Hồng trần (17).
- Chương 102: Hồng trần (18).
- Chương 103: Hồng trần (19).
- Chương 104: Hồng trần (20).
- Chương 105: Hồng trần (21).
- Chương 106: Đông chí (1).
- Chương 107: Đông chí (2).
- Chương 108: Đông chí (3).
- Chương 109: Đông chí (4).
- Chương 110: Đông chí (5).
- Chương 111: Đông chí (6).
- Chương 112: Đông chí (7).
- Chương 113: Đông chí (8).
- Chương 114: Đông chí (9).
- Chương 115: Đông chí (10).
- Chương 116: Đông chí (11).
- Chương 117: Đông chí (12).
- Chương 118: Đông chí (13).
- Chương 119: Đông chí (14).
- Chương 120: Đông chí (15).
- Chương 121: Đông chí (16).
- Chương 122: Đông chí (17).
- Chương 123: Đông chí (18).
- Chương 124: Đông chí (19).
- Chương 125: Đông chí (20).
- Chương 126: Đông chí (21).
- Chương 127: Đông chí (22).
- Chương 128: Đông chí (23).
- Chương 129: Đông chí (24).
- Chương 130: Tây Cố (1).
- Chương 131: Tây Cố (2).
- Chương 132: Tây Cố (3).
- Chương 133: Tây Cố (4).
- Chương 134: Tây Cố (5).
- Chương 135: Tây Cố (6).
- Chương 136: Tây Cố (7).
- Chương 137: Tây Cố (8).
- Chương 138: Tây Cố (9).
- Chương 139: Tây Cố (10).
- Chương 140: Tây Cố (11).
- Chương 141: Tây Cố (12).
- Chương 142: Tây Cố (13).
- Chương 143: Chiết liễu (1).
- Chương 144: Chiết liễu (2).
- Chương 145: Chiết liễu (3).
- Chương 146: Chiết Liễu (4).
- Chương 147: Chiết Liễu (5).
- Chương 148: Chiết Liễu (6).
- Chương 149: Chiết Liễu (7).
- Chương 150: Chiết Liễu (8).
- Chương 151: Chiết Liễu (9).
- Chương 152: Chiết Liễu (10).
- Chương 153: Chiết Liễu (11).
- Chương 154: Chiết Liễu (14).
- Chương 155: Chiết Liễu (15).
- Chương 156: Chiết Liễu (16).
- Chương 157: Chiết Liễu (17).
- Chương 158: Chiết Liễu (18).
- Chương 159: Chiết Liễu (19).
- Chương 160: Chiết Liễu (20).
- Chương 161: Chiết Liễu (21).
- Chương 162: Chiết Liễu (22).
- Chương 163: Chiết Liễu (23).
- Chương 164: Chiết Liễu (24).
- Chương 165: Chiết Liễu (25).
- Chương 166: Đằng Uyên (1).
- Chương 167: Đằng Uyên (2).
- Chương 168: Đằng Uyên (3).
- Chương 169: Đằng Uyên (4).
- Chương 170: Đằng Uyên (5).
- Chương 171: Đằng Uyên (6).
- Chương 172: Đằng Uyên (7).
- Chương 173: Đằng Uyên (8).
- Chương 174: Đằng Uyên (9).
- Chương 175: Đằng Uyên (10).
- Chương 176: Đằng Uyên (11).
- Chương 177: Đằng Uyên (12).
- Chương 178: Đằng Uyên (13).
- Chương 179: Đằng Uyên (14).
- Chương 180: Đằng Uyên (15).
- Chương 181: Đằng Uyên (16).
- Chương 182: Đằng Uyên (17).
- Chương 183: Đằng Uyên (18).
- Chương 184: Đằng Uyên (19).
- Chương 185: Đằng Uyên (20).
- Chương 185: Đằng Uyên (21).
- Chương 186: Đằng Uyên (22).
- Chương 187: Đằng Uyên (23).
- Chương 188: Đằng Uyên (24).
- Chương 189: Đằng Uyên (25).
- Chương 190: Đằng Uyên (26).
- Chương 191: Đằng Uyên (27).
- Chương 192: Đằng Uyên (28).
- Chương 193: Đằng Uyên (29).
- Chương 194: Đằng Uyên (30).
- Chương 195: Đằng Uyên (31).
- Chương 196: Đằng Uyên (32).
- Chương 197: Đằng Uyên (33).
- Chương 1: Tiết thu (1)
- Chương 1: Tiết thu (2)
- Chương 1: Tiết thu (3)
- Chương 1: Tiết thu (4)
- Chương 1: Tiết thu (5)
- Chương 1: Tiết thu (6)
- Chương 1: Tiết thu (7)
- Chương 1: Tiết thu (8)
- Chương 1: Tiết thu (9)
- Chương 1: Tiết thu (10)
- Chương 1: Tiết thu (11)
- Chương 1: Tiết thu (12)
- Chương 1: Tiết thu (13)
- Chương 1: Tiết thu (14)
- Chương 1: Tiết thu (15)
- Chương 1: Tiết thu (16)
- Chương 1: Tiết thu (17)
- Chương 1: Tiết thu (18)
- Chương 1: Tiết thu (19)
- Chương 1: Tiết thu (20)
- Chương 1: Tiết thu (21)
- Chương 1: Tiết thu (22)
- Chương 1: Tiết thu (23)
- Chương 1: Tiết thu (24)
- Chương 1: Tiết thu (25)
- Chương 1: Tiết thu (26)
- Chương 1: Tiết thu (27)
- Chương 1: Tiết thu (28)
- Chương 1: Tiết thu (29)
- Chương 1: Tiết thu (30)
- Chương 1: Tiết thu (31)
- Chương 1: Tiết thu (32)
- Chương 1: Tiết thu (33)
- Chương 1: Tiết thu (34)
- Chương 2: Tử Lưu (1)
- Chương 2: Tử Lưu (2)
- Chương 2: Tử Lưu (3)
- Chương 2: Tử Lưu (4)
- Chương 2: Tử Lưu (5)
- Chương 2: Tử Lưu (6)
- Chương 2: Tử Lưu (7)
- Chương 2: Tử Lưu (8)
- Chương 2: Tử Lưu (9)
- Chương 2: Tử Lưu (10)
- Chương 2: Tử Lưu (11)
- Chương 2: Tử Lưu (12)
- Chương 2: Tử Lưu (13)
- Chương 2: Tử Lưu (14)
- Chương 2: Tử Lưu (15)
- Chương 2: Tử Lưu (16)
- Chương 2: Tử Lưu (17)
- Chương 2: Tử Lưu (18)
- Chương 2: Tử Lưu (19)
- Chương 2: Tử Lưu (20)
- Chương 2: Tử Lưu (21)
- Chương 2: Tử Lưu (22)
- Chương 2: Tử Lưu (23)
- Chương 2: Tử Lưu (24)
- Chương 2: Tử Lưu (25)
- Chương 2: Tử Lưu (26)
- Chương 2: Tử Lưu (27)
- Chương 2: Tử Lưu (28)
- Chương 2: Tử Lưu (29)
- Chương 2: Tử Lưu (30)
- Chương 2: Tử Lưu (31)
- Chương 2: Tử Lưu (32)
- Chương 2: Tử Lưu (33)
- Chương 2: Tử Lưu (34)
- Chương 2: Tử Lưu (35)
- Chương 2: Tử Lưu (36)
- Chương 2: Tử Lưu (37)
- Chương 2: Tử Lưu (38)
- Chương 2: Tử Lưu (39)
- Chương 2: Tử Lưu (40)
- Chương 3: Triều lộ (1)
- Chương 3: Triều lộ (2)
- Chương 3: Triều lộ (3)
- Chương 3: Triều lộ (4)
- Chương 3: Triều lộ (5)
- Chương 3: Triều lộ (6)
- Chương 3: Triều lộ (7)
- Chương 3: Triều lộ (8)
- Chương 3: Triều lộ (9)
- Chương 3: Triều lộ (10)
- Chương 3: Triều lộ (11)
- Chương 3: Triều lộ (12)
- Chương 3: Triều lộ (13)
- Chương 3: Triều lộ (14)
- Chương 3: Triều lộ (15)
- Chương 3: Triều lộ (16)
- Chương 3: Triều lộ (17)
- Chương 3: Triều lộ (18)
- Chương 3: Triều lộ (19)
- Chương 3: Triều lộ (20)
- Chương 3: Triều lộ (21)
- Chương 3: Triều lộ (22)
- Chương 3: Triều lộ (23)
- Chương 3: Triều lộ (24)
- Chương 3: Triều lộ (25)
- Chương 3: Triều lộ (26)
- Chương 3: Triều lộ (27)
- Chương 3: Triều lộ (28)
- Chương 3: Triều lộ (29)
- Chương 3: Triều lộ (30)
- Chương 3: Triều lộ (31)
- Chương 3: Triều lộ (32)
- Chương 3: Triều lộ (33)
- Chương 3: Triều lộ (34)
- Chương 3: Triều lộ (35)
- Chương 3: Triều lộ (36)
- Chương 3: Triều lộ (37)
- Chương 3: Triều lộ (38)
- Chương 3: Triều lộ (39)
- Chương 3: Triều lộ (40)
- Chương 3: Triều lộ (41)
- Chương 3: Triều lộ (42)
- Chương 3: Triều lộ (43)
- Chương 3: Triều lộ (44)
- Chương 3: Triều lộ (45)
- Chương 3: Triều lộ (46)
- Chương 3: Triều lộ (47)
- Chương 3: Triều lộ (48)
- Chương 3: Triều lộ (49)
- Chương 3: Triều lộ (50)
- Chương 3: Triều lộ (51)
- Chương 3: Triều lộ (52)
- Chương 3: Triều lộ (53)
- Chương 3: Triều lộ (54)
- Chương 3: Triều lộ (55)
- Chương 3: Triều lộ (56)
- Chương 4: Thải vi (*) (1)
- Chương 4: Thải vi (2)
- Chương 4: Thải vi (3)
- Chương 4: Thải vi (4)
- Chương 4: Thải vi (5.1)
- Chương 4: Thải vi (5.2)
- Chương 4: Thải vi (6)
- Chương 4: Thải vi (7)
- Chương 4: Thải vi (8)
- Chương 4: Thải vi (9)
- Chương 4: Thải vi (10)
- Chương 4: Thải vi (11)
- Chương 4: Thải vi (12)
- Chương 4: Thải vi (13)
- Chương 4: Thải vi (14)
- Chương 4: Thải vi (15)
- Chương 4: Thải vi (16)
- Chương 4: Thải vi (17)
- Chương 4: Thải vi (18)
- Chương 4: Thải vi (19)
- Chương 4: Thải vi (20)
- Chương 4: Thải vi (21)
- Chương 4: Thải vi (22)
- Chương 4: Thải vi (23)
- Chương 4: Thải vi (24)
- Chương 4: Thải vi (25)
- Chương 1: Ván bài (1)
- Chương 2: Ván bài (2)
- Chương 3: Ván bài (3)
- Chương 4: Ván bài (4)
- Chương 5: Ván bài (5)
- Chương 6: Ván bài (6)
- Chương 7: Ván bài (7)
- Chương 8: Ván bài (8)
- Chương 9: Ván bài (9)
- Chương 10: Ván bài (10)
- Chương 11: Ván bài (11)
- Chương 12: Ván bài (12)
- Chương 13: Ván bài (13)
- Chương 14: Ván bài (14)
- Chương 15: Ván bài (15)
- Chương 16: Ván bài (16)
- Chương 17: Ván bài (17)
- Chương 18: Ván bài (18)
- Chương 19: Ván bài (19)
- Chương 20: Ván bài (20)
- Chương 21: Ván bài (21)
- Chương 22: Ván bài (22)
- Chương 23: Ván bài (23)
- Chương 24: Ván bài (24)
- Chương 25: Ván bài (25)
- Chương 26: Ván bài (26)
- Chương 27: Ván bài (27)
- Chương 28: Ván bài (28)
- Chương 29: Ván bài (29)
- Chương 30: Ván bài (30)
- Chương 31: Ván bài (31)
- Chương 32: Ván bài (32)
- Chương 33: Ván bài (33)
- Chương 34: Ván bài (34)
- Chương 35: Ván bài (35)
- Chương 36: Ván bài (36)
- Chương 37: Ván bài (37)
- Chương 38: Ván bài (38)
- Chương 39: Hoàng tước (1)
- Chương 40: Hoàng tước (2)
- Chương 41: Hoàng tước (2)
- Chương 42: Hoàng tước (3)
- Chương 43: Hoàng tước (4)
- Chương 44: Hoàng tước (5)
- Chương 45: Hoàng tước (6)
- Chương 46: Hoàng tước (7)
- Chương 47: Hoàng tước (8)
- Chương 48: Hoàng tước (9)
- Chương 49: Hoàng tước (10)
- Chương 50: Hoàng tước (11)
- Chương 51: Hoàng tước (12)
- Chương 52: Hoàng tước (13)
- Chương 53: Hoàng tước (14)
- Chương 54: Hoàng tước (15)
- Chương 55: Hoàng tước (16)
- Chương 56: Hoàng tước (17)
- Chương 57: Hoàng tước (18)
- Chương 58: Hoàng tước (19)
- Chương 59: Hoàng tước (20)
- Chương 60: Hoàng tước (21)
- Chương 61: Hoàng tước (22)
- Chương 62: Hoàng tước (23)
- Chương 63: Hoàng tước (24)
- Chương 64: Hoàng tước (25)
- Chương 65: Hoàng tước (26)
- Chương 66: Hoàng tước (27)
- Chương 67: Hoàng tước (28)
- Chương 68: Hoàng tước (29)
- Chương 69: Hoàng tước (30)
- Chương 70: Hoàng tước (31)
- Chương 71: Hoàng tước (32)
- Chương 72: Phiêu tơ
- Chương 73: Phiêu tơ (2)
- Chương 74: Phiêu tơ (3)
- Chương 75: Phiêu tơ (4)
- Chương 76: Phiêu tơ (5)
- Chương 77: Phiêu tơ (6)
- Chương 78: Phiêu tơ (7)
- Chương 79: Phiêu tơ (8)
- Chương 80: Phiêu tơ (9)
- Chương 81: Phiêu tơ (10)
- Chương 82: Phiêu tơ (11)
- Chương 83: Phiêu tơ (12)
- Chương 84: Phiêu tơ (13)
- Chương 85: Phiêu tơ (14)
- Chương 86: Phiêu tơ (15)
- Chương 87: Phiêu tơ (16)
- Chương 88: Phiêu tơ (17)
- Chương 89: Phiêu tơ (18)
- Chương 90: Phiêu tơ (19)
- Chương 91: Phiêu tơ (20)
- Chương 92: Phiêu tơ (21)
- Chương 93: Phiêu tơ (22)
- Chương 94: Phiêu tơ (23)
- Chương 95: Phiêu tơ (24)
- Chương 96: Phiêu tơ (25)
- Chương 97: Phiêu tơ (26)
- Chương 98: Phiêu tơ (27)
- Chương 99: Phiêu tơ (28)
- Chương 100: Phiêu tơ (29)
- Chương 101: Phiêu tơ (30)
- Chương 102: Phiêu tơ (31)
- Chương 103: Phiêu tơ (32)
- Chương 104: Phiêu tơ (33)
- Chương 105: Phiêu tơ (34)
- Chương 106: Phiêu tơ (35)
- Chương 107: Thăng trầm (1)
- Chương 108: Thăng trầm (2)
- Chương 109: Thăng trầm (3)
- Chương 110: Thăng trầm (4)
- Chương 111: Thăng trầm (5)
- Chương 112: Thăng trầm (6)
- Chương 113: Thăng trầm (7)
- Chương 114: Thăng trầm (8)
- Chương 115: Thăng trầm (9)
- Chương 116: Thăng trầm (10)
- Chương 117: Thăng trầm (11)
- Chương 118: Thăng trầm (12)
- Chương 119: Thăng trầm (13)
- Chương 120: Thăng trầm (14)
- Chương 121: Thăng trầm (15)
- Chương 122: Thăng trầm (16)
- Chương 123: Thăng trầm (17)
- Chương 124: Thăng trầm (18)
- Chương 125: Thăng trầm (19)
- Chương 126: Thăng trầm (20)
- Chương 127: Thăng trầm (21)
- Chương 128: Thăng trầm (22)
- Chương 129: Thăng trầm (23)
- Chương 130: Thăng trầm (24)
- Chương 131: Thăng trầm (25)
- Chương 132: Thăng trầm (26)
- Chương 133: Thăng trầm (27)
- Chương 134: Thăng trầm (28)
- Chương 135: Vấn đỉnh (1)
- Chương 136: Vấn đỉnh (2)
- Chương 137: Vấn đỉnh (3)
- Chương 138: Vấn đỉnh (4)
- Chương 139: Vấn đỉnh (5)
- Chương 140: Vấn đỉnh (6)
- Chương 141: Vấn đỉnh (7)
- Chương 142: Vấn đỉnh (8)
- Chương 143: Vấn đỉnh (9)
- Chương 144: Vấn đỉnh (10)
- Chương 145: Vấn đỉnh (11)
- Chương 146: Vấn đỉnh (12)
- Chương 147: Vấn đỉnh (13)
- Chương 148: Vấn đỉnh (14)
- Chương 149: Vấn đỉnh (15)
- Chương 150: Vấn đỉnh (16)
- Chương 151: Vấn đỉnh (17)
- Chương 152: Vấn đỉnh (18)
- Chương 153: Vấn đỉnh (19)
- Chương 154: Vấn đỉnh (20)
- Chương 155: Vấn đỉnh (21)
- Chương 156: Vấn đỉnh (22)
- Chương 157: Vấn đỉnh (23)
- Chương 158: Vấn đỉnh (24)
- Chương 159: Vấn đỉnh (25)
- Chương 160: Vấn đỉnh (26)
- Chương 161: Vấn đỉnh (27)
- Chương 162: Vấn đỉnh (28)
- Chương 163: Vấn đỉnh (29)
- Chương 164: Vấn đỉnh (30)
- Chương 165: Vấn đỉnh (31)
- Chương 166: Vấn đỉnh (32)
- Chương 167: Vấn đỉnh (33)
- Chương 168: Vấn đỉnh (34)
- Chương 169: Vấn đỉnh (35)
- Chương 170: Vấn đỉnh (36)
- Chương 171: Vấn đỉnh (37)
- Chương 172: Vấn đỉnh (38)
- Chương 173: Vấn đỉnh (39)
- Chương 174: Vấn đỉnh (40)
- Chương 175: Vấn đỉnh (41)
- Chương 176: Vấn đỉnh (42)
- Chương 177: Tranh giành (1).
- Chương 178: Tranh giành (2).
- Chương 179: Tranh giành (3).
- Chương 180: Tranh giành (4).
- Chương 181: Tranh giành (5).
- Chương 182: Tranh giành (6).
- Chương 183: Tranh giành (7).
- Chương 184: Tranh giành (8).
- Chương 185: Tranh giành (9).
- Chương 186: Tranh giành (10).
- Chương 187: Tranh giành (11).
- Chương 188: Tranh giành (12).
- Chương 189: Tranh giành (13).
- Chương 190: Tranh giành (14).
- Chương 191: Tranh giành (15).
- Chương 192: Tranh giành (16).
- Chương 193: Tranh giành (17).
- Chương 194: Canh bạc (1)
- Chương 195: Canh bạc (2)
- Chương 196: Canh bạc (3)
- Chương 197: Canh bạc (4)
- Chương 198: Canh bạc (5)
- Chương 199: Canh bạc (6)
- Chương 200: Canh bạc (7)
- Chương 201: Canh bạc (8)
- Chương 202: Canh bạc (9)
- Chương 203: Canh bạc (10)
- Chương 204: Canh bạc (11)
- Chương 205: Canh bạc (12)
- Chương 206: Canh bạc (13)
- Chương 207: Canh bạc (14)
- Chương 208: Canh bạc (15)
- Chương 209: Canh bạc (16)
- Chương 210: Canh bạc (17)
- Chương 211: Canh bạc (18)
- Chương 212: Canh bạc (19)
- Chương 213: Canh bạc (20)
- Chương 214: Canh bạc (21)
- Chương 215: Canh bạc (22)
- Chương 216: Canh bạc (23)
- Chương 217: Ân cừu (1).
- Chương 218: Ân cừu (2).
- Chương 219: Ân cừu (3).
- Chương 220: Ân cừu (4).
- Chương 221: Ân cừu (5).
- Chương 222: Ân cừu (6).
- Chương 223: Ân cừu (7).
- Chương 224: Ân cừu (8).
- Chương 225: Ân cừu (9).
- Chương 226: Ân cừu (10).
- Chương 227: Ân cừu (11).
- Chương 228: Ân cừu (12).
- Chương 229: Ân cừu (13).
- Chương 230: Ân cừu (14).
- Chương 231: Ân cừu (15).
- Chương 232: Ân cừu (16).
- Chương 233: Ân cừu (17).
- Chương 234: Ân cừu (18).
- Chương 235: Ân cừu (19).
- Chương 236: Ân cừu (20).
- Chương 237: Ân cừu (21).
- Chương 238: Ân cừu (22).
- Chương 239: Ân cừu (23).
- Chương 240: Ân cừu (24).
- Chương 241: Ân cừu (25).
- Chương 242: Cố Nhân (1)
- Chương 243: Cố Nhân (2)
- Chương 244: Cố Nhân (3)
- Chương 245: Cố Nhân (4)
- Chương 246: Cố Nhân (5)
- Chương 247: Cố Nhân (6)
- Chương 248: Cố Nhân (7)
- Chương 249: Cố Nhân (8)
- Chương 250: Cố Nhân (9)
- Chương 251: Cố Nhân (10)
- Chương 252: Cố Nhân (11)
- Chương 253: Cố Nhân (12)
- Chương 254: Cao chót vót (1).
- Chương 255: Cao chót vót (2).
- Chương 256: Cao chót vót (3).
- Chương 257: Cao chót vót (4).
- Chương 258: Cao chót vót (5).
- Chương 259: Cao chót vót (6).
- Chương 260: Cao chót vót (7).
- Chương 261: Cao chót vót (8).
- Chương 262: Cao chót vót (9).
- Chương 263: Cao chót vót (10).
- Chương 264: Cao chót vót (11).
- Chương 265: Phù hoa (1).
- Chương 266: Phù hoa (2).
- Chương 267: Phù hoa (3).
- Chương 268: Phù hoa (4).
- Chương 269: Phù hoa (5).
- Chương 270: Phù hoa (6).
- Chương 271: Phù hoa (7).
- Chương 272: Phù hoa (8).
- Chương 273: Phù hoa (9).
- Chương 274: Phù hoa (10).
- Chương 275: Phù hoa (11).
- Chương 276: Phù hoa (12).
- Chương 277: Phù hoa (13).
- Chương 278: Phù hoa (14).
- Chương 279: Phù hoa (15).
- Chương 280: Phù hoa (16).
- Chương 281: Phù hoa (17).
- Chương 282: Phù hoa (18).
- Chương 283: Phù hoa (19).
- Chương 284: Công tặc (1).
- Chương 285: Công tặc (2).
- Chương 286: Công tặc (3).
- Chương 287: Công tặc (4).
- Chương 288: Công tặc (5).
- Chương 289: Công tặc (6).
- Chương 290: Công tặc (7).
- Chương 291: Công tặc (8).
- Chương 292: Công tặc (9).
- Chương 293: Công tặc (10).
- Chương 294: Công tặc (11).
- Chương 295: Công tặc (12).
- Chương 296: Công tặc (13).
- Chương 297: Công tặc (14).
- Chương 298: Công tặc (15).
- Chương 299: Công tặc (16).
- Chương 300: Công tặc (17).
- Chương 301: Công tặc (18).
- Chương 302: Công tặc (19).
- Chương 303: Công tặc (20).
- Chương 304: Công tặc - Đại kết cục và vĩ thanh (1)
- Chương 305: Công tặc - Đại kết cục và vĩ thanh (2)
- Chương 306: Công tặc - Đại kết cục và vĩ thanh (3)
- Chương 307: Công tặc - Đại kết cục và vĩ thanh (4)
Bạn cần đăng nhập để bình luận