Khai Quốc Công Tặc
Chương 179: Tranh giành (3).
Chương 179: Tranh giành (3).
- Tống Nạp Ngôn gần đây quá bận rộn thay chủ công phân phối lương thảo đồ quân nhu, cho nên còn chưa kịp ký tên vào đây!
Khổng Đức Thiệu không muốn nói Tống Chính Bản phản đối ủng hộ lên ngôi, đáp lại một cách uyển chuyển. Trên thực tế, Tống Chính Bản đã xem qua biểu ủng hộ lên ngôi này từ lâu, chẳng những không chịu ký tên, đồng thời còn cười lạnh nói đoàn người tự lừa mình dối người. Chiến bại chính là chiến bại, sau lần giáo huấn này đánh trở lại là được. Không nên làm cái trò lập quốc, bày ra mấy thủ đoạn bịp bợm này, vu bà thôn quê nhảy đại thần có cái gì khác biệt?
Khổng Tử không nói chuyện quái dị, dũng lực, phản loạn, quỷ thần. Tuy rằng tổ huấn như vậy, nhưng Khổng Đức Thiệu lại cho rằng chỉ cần đạt được mục đích thì thủ đoạn cũng không quan trọng. Có thể cổ vũ quân tâm, tỉnh lại sĩ khí là được, thỉnh thoảng mượn một chút biện pháp của vu bà thầy cúng vẫn có thể xem là một kế khẩn cấp. Huống hồ năm xưa Hán Cao Tổ và Hán Quang Vũ được thiên hạ, cũng dùng một ít cố lộng hư huyền. Một người chém bạch xà, một người tạo sách sấm. Chỉ là cuối cùng bọn họ đều thành công, cho nên hư huyền liền thành thiên mệnh. Mà việc thất bại, liền bị biến thành giả thần giả quỷ.
- Tống Nạp Ngôn là một người thẳng thắn!
Hạng cơ trí như Đậu Kiến Đức, nghe xong Khổng Đức Thiệu nói, lập tức hiểu ngay Tống Chính Bản phản đối mọi người làm như vậy, cười lắc đầu, thấp giọng bổ sung nói:
- Đáng tiếc có lúc gã có phần quá tích cực rồi. Căn bản không hiểu được cái gì gọi là trường hợp khẩn cấp!
- Tống Nạp Ngôn cầm chính là chính đạo, là gốc rể của nhân thần. Mà lời của thần khuyên chủ công đi, là vương đạo!
Khổng Đức Thiệu nghe nói nghe âm thanh, thuận theo giọng điệu của Đậu Kiến Đức. Y không muốn để Đậu Kiến Đức lưu lại ấn tượng đấu đá đồng liêu, băng dày ba thước không phải do một ngày lạnh. Có công lao thành tích và quan hệ qua lại lúc trước, bên trong Đậu Gia Quân hiện tại không ai có thể đơn giản thay thế được vị trí của Tống Chính Bản. Nhưng y chỉ cần đi trước một bước là đủ rồi, một ngày nào đó có thể sánh vai với đối phương.
- Ân!
Đậu Kiến Đức trầm ngâm thở dài. Từ khi nào mình cùng Tống Chính Bản nổi lên ngăn cách, chính ông cũng không làm rõ được. Có thể là từ một khắc mình kiên trì Bắc Phạt đi, cũng có lẽ lâu hơn trước đó. Vốn quân thần không có gì không thể bàn, hiện tại gặp mặt ba câu không hợp sẽ tranh chấp với nhau. Đây cũng chính ứng với đề pháp của Khổng Đức Thiệu, chính đạo với vương đạo nói chung phân biệt khác nhau. Đạo bất đồng khó có thể vi mưu!
- Nếu không, ngày khác thần đi khuyên nhủ Tống Nạp Ngôn!
Khổng Đức Thiệu biết làm sao để phân ưu thay chủ, thấy trên mặt Đậu Kiến Đức hiện lên tầng mây đen, lập tức thay đổi khẩu khí.
- Quên đi! Lão nguyện ý làm một trực thần, Cô dung nhượng một ít đi!
Đậu Kiến Đức cười khổ xua tay:
- Biểu ủng hộ lên ngôi này, cô để lại. Ngày mai khi thần nghị lấy ra bàn bạc, tin tưởng một vài người sẽ phản đối. Được rồi, nếu như lập quốc như đã nói, thì ấy tên là gì?
- Thần vẫn nhớ ban đầu khi chủ công lĩnh quân Bắc thượng, phú hộ bách tính Hà Gian đã từng dâng lên một đôi huyền khuê. Năm đó Đại Vũ trị thủy, cũng từng nhận được vật đồng dạng. Hôm nay phụ lão hiến huyền khuê cho chủ công, chính ứng với vận số ngày đó, cho nên, nếu như chủ công lập quốc, hãy xưng là Hạ!
- Hạ quốc?
Đậu Kiến Đức thấp giọng trầm ngâm:
- Ừ, tên không tệ, so với hai chữ Trường Nhạc thì đại khí hơn nhiều lắm, cũng có vị đạo hơn nhiều lắm!
Hai chữ Trường Nhạc, vốn dùng để ứng phó một lúc thôi! Khổng Đức Thiệu âm thầm trào phúng trong lòng, ngoài miệng lại nói rất có trật tự:
- Ngày trước thiên tử Đại Tùy ở trên, đương nhiên chủ công chỉ có thể cầu bình an vui vẻ. Mà hôm nay Đại Tùy đã mất kỳ lộc, anh hùng thiên hạ đều đang nhòm ngó ngôi báu. Chủ công tự nhiên phải thuận theo thời thế, đổi một cái danh hào đường đường chính chính!
Những lời này, nghe ra rất thuận tai, lại làm cho người nghe cảm thấy hãnh diện. Đậu Kiến Đức rất nhanh liền quên mất ảo não do Tống Chính Bản mang đến, gật đầu, cười nói:
- Không sai. Cô tấn vị là Hạ vương. Chỉ là...
- Thần có một bà con xa, am hiểu huấn luyện chim thú. Chuẩn bị một con chim trắng bay tới không thành vấn đề!
Khổng Đức Thiệu hiểu sai ý, lớn tiếng giới thiệu hiền tài với Đậu Kiến Đức.
- Tùy ý chuẩn bị, vừa phải thì thôi!
Đối với thuyết điềm lành, trước đây Đậu Kiến Đức vẫn rất là xem thường. Cho nên cũng không dự định làm thái quá:
- Cô vừa muốn hỏi, nếu như lập quốc là Hạ, đô thành định ở nơi nào thì thỏa đáng?
- Quỷ thần thuật, tự nhiên không phải vì để lừa dối bực anh hùng hào kiệt như chủ công. Mà là một loại thủ đoạn dùng để cho đám ngu phu ngu phụ quy tâm!
Khổng Đức Thiệu cười cười, thấp giọng giải thích với Đậu Kiến Đức:
- Về phần chọn nơi định đô...
Y do dự chốc lát, tiếp tục bổ sung nói:
- Nếu làm đô thành, phải suy nghĩ lâu dài một chút. Ngoại trừ phong thuỷ tốt, còn phải chọn nơi thông nhau tiện lợi, dân gian giàu có, tốt nhất là địa phương giống như Lạc Dương, Trường An đó dễ thủ khó công. Nơi đủ ba điều kiện này, phóng nhãn khắp Hà Bắc cũng không có bao nhiêu!
- Nhất nhất kể ra cho cô nghe một chút?
Đậu Kiến Đức không nghĩ tới định đô còn có nhiều chú ý như vậy, hứng thú lập tức bị câu dẫn ra. Lúc trước ông tuyển chọn Liêu thành, chỉ là bên kia có sẵn hành cung. Có thể trực tiếp đi vào ở, không cần nhiễu dân. Hiện tại không được, nếu muốn buông tay tranh đoạt thiên hạ, phải đưa ra dự định lâu dài. Không thể sống giống như bách tính, ngày hôm nay vừa thay đổi phòng ở, ngày mai liền dọn nhà.
Đang lúc cân nhắc đạo lý trong đó, lại nghe Khổng Đức Thiệu thấp giọng nói rằng:
- Chúng thần lén bàn bạc một phen, hiện nay địa phương thích hợp làm đô thành có mấy chỗ. Thứ nhất, là Nhạc Thọ ở phương Bắc...
Không đợi y nói hết lời, Đậu Kiến Đức lập tức lắc đầu cắt đứt:
- Không được, không được, Nhạc Thọ tuy rằng nằm giữa hai dòng sông lớn, cũng không phải là chỗ tốt. Hồi trước Cao Sĩ Đạt và Lưu Phách Đạo đã chết trận tại vùng đó, nhớ tới liền khiến người xui xẻo!
“Trước đây khi làm Trường Nhạc Vương, chủ công thế nhưng từng nghĩ tới tu kiến cung thành tại Nhạc Thọ?”
Khổng Đức Thiệu cười thầm trong lòng. Ngoài miệng cũng không dám trạc phá lời nói của Đậu Kiến Đức, do dự chốc lát, tiếp tục nói rằng:
- Nếu Nhạc Thọ không vào mắt chủ công, cũng đành phải tính đến nơi thứ nhì. Từ góc độ dễ thủ khó công mà nhìn, Vũ Thành, Vĩnh Niên, Hàm Đan và An Dương đều có thể đưa ra để lựa chon, Hậu Lưỡng đô thành ngày xưa của Triệu quốc và Ngụy quốc, nói là từ xưa đã có vương khí tràn đầy!
- Ừ!
Đậu Kiến Đức xoa huyệt Thái Dương, có chút do dự. Sở dĩ ông buông tha Nhạc Thọ, là bởi vì nơi đó tới Bác Lăng gần. Vấn đề hai người Lý Trọng Kiên và La Nghệ sẽ xâm nhập phía nam hay không còn chưa có định luận trước, bất kể như thế nào cũng không thể chọn Nhạc Thọ. Nhỡ vừa tuyên bố định đô, dũng sĩ U Châu liền nguy cấp rồi, chính mình đến lúc đó liền bẽ mặt lớn rồi.
Suy xét đến nhân tố nhân khẩu, hai vùng Vũ Thành và An Dương cũng không thể chọn. Tuy rằng phía trước Vũ Thành dựa vào Cao Kê Bạc, phía sau lưng chính là Đại Vận Hà, phía tây còn có Chương Thủy, ba đạo sông đào thiên nhiên vây quanh bảo vệ thành. Nhưng địa phương Vũ Thành đó trải qua nhiều nạn trộm cướp, sớm bị cướp đến rách mướp. Mình định đô ở nơi đó, không biết phải tốn bao nhiêu khí lực đi thu thập. Chuẩn bị không tốt còn phải tổ chức di dân, khiến người người oán trách, không công lại bị người mượn cớ công kích mình.
Tình hình của An Dương và Võ Thành cũng gần giống nhau. Canh giữ ở bên cạnh chân núi Lâm Lự, năm xưa bị đám tặc Vương Đức Nhân luân phiên cướp sạch, hầu như cướp thành đất trống. Còn lại, cũng chỉ có Hàm Đan và Vĩnh Niên có thể tuyển chọn, nhưng hai vùng này đều là địa bàn Trình Tiểu Cửu, thực lực hiện tại vốn có của mình không áp được gã, lại bàn đến trong nhà hắn, ăn uống toàn bộ dựa vào hắn cung cấp, vậy không phải tinh khiết chờ bị hắn lật đổ sao?
Nghĩ tới nghĩ lui, Đậu Kiến Đức cũng không chọn từ trong đó ra được một nơi thích hợp để định đô. Cười khổ liếc mắt nhìn Khổng Đức Thiệu, thấp giọng hỏi:
- Còn có địa phương khác sao? Tỷ như nói Võ Dương, Thanh Dương?
- Võ Dương thành cách quân Ngoã Cương của Từ Mậu Công quá gần, mới đây Liêu Thành lại rơi vào tay Lưu Hắc Thát. Chủ công định đô ở đó, thế nào cũng bị quân Ngoã Cương hai mặt giáp công.
Khổng Đức Thiệu lắc đầu, thấp giọng vạch ra chỗ thiếu hụt của Võ Dương thành nếu định quốc đô ở đó:
- Về phần Thanh Dương, bốn bề hầu như là vùng đất bằng phẳng...
- Ừ, ngươi nói đúng. Ngươi về trước nghỉ ngơi đi, về vấn đề lựa chọn đô thành, cô suy nghĩ đã, chờ ngày mai quyết định chuyện lập quốc, lại cùng quần thần thương thảo cũng không muộn!
Đậu Kiến Đức ngáp một cái, rất là bất đắc dĩ nói.
Đã sắp đến canh tư rồi, theo đạo lý, nếu Đậu Kiến Đức đã quyết định việc này, Khổng Đức Thiệu hẳn là lập tức xin cáo lui mới phải. Nhưng y lại mất đi tính tự giác, cẩn thận liếc mắt nhìn Đậu Kiến Đức, thấp giọng cường điệu:
- Việc này nên làm càng sớm càng tốt. Quân ta mới bại, nhanh chóng làm vài việc để đề cao sĩ khí. Dù cho chỉ là dời đi lực chú ý cũng tốt, miễn cho nhân tâm hoang mang!
Đậu Kiến Đức thấy bộ dáng y do do dự dự, suy đoán khả năng y nghe được tin đồn gì, buông biểu ủng hộ lên ngôi, đi tới bên người đối phương hỏi:
- Thế nào? Có người nhanh như vậy đã muốn thay đổi địa vị rồi, tên Vương bát đản nào cơ linh như thế, ngươi nói ra để ta mở mắt!
- Cũng không phải muốn thay cổng đổi sân, chỉ là gần đây lưu hành một lời nói!
Khổng Đức Thiệu rất là do dự, không xác định mình có nên tố cáo cái tên tiểu nhân kia hay không.
- Là lời nói gì?
Đậu Kiến Đức cười lạnh truy vấn. Đẩy mọi người xuống tường, đây là tập quán xưa nay của Lục Lâm Đạo. Nhưng chính mình bây giờ còn xa mới tới nông nỗi sơn cùng thủy tận, hiện tại lại có người đã khẩn cấp rồi! Ha hả, thực sự là hiếm lạ!
- Thần nghe người ta, thần nghe người ta nói...
Khổng Đức Thiệu vẫn do dự như trước, nhưng vì tiền đồ tương lai của đoàn người, y nghĩ mình cần phải nhắc nhở Đậu Kiến Đức một chút, miễn cho có chút lời nói truyền bá lâu lắm, rối loạn quân tâm:
- Thần nghe nói, ở trước khi xuất binh, rất nhiều tướng lĩnh không xem trọng lần Bắc Phạt này!
- Là như vậy. Không riêng gì tướng lĩnh, Tống Nạp Ngôn và Phương Đại Phu cũng từng phản đối. Lúc đó ngươi ở đó, cũng đã nghe cách nghĩ của bọn họ!
- Không phải những người này!
Tim Khổng Đức Thiệu nảy lên một cái, lớn tiếng khải tấu nói:
- Thần còn nghe đồn đãi trong quân, nói cuộc chiến này rất vô nghĩa. Phải trái chết đều là hương thân Hà Bắc, mà đoàn người lúc đầu sở dĩ tạo phản, chính là vì sống sót, sống được giống con người một chút!
- Hử!
Thanh âm Đậu Kiến Đức lập tức trở nên bén nhọn, tiếng hít thở cũng lập tức trầm trọng:
- Hoang đường! Ngươi không tranh, người khác để ngươi sống sót sao? Còn không phải ngồi chờ người đến giết? Lời này là ai nói ra? Ngươi tra được đầu nguồn của lời này rồi sao?
- Thần không đi thăm dò!
Khổng Đức Thiệu cúi đầu, ánh mắt chỉ dám nhìn mũi giày của mình:
- Thần cho rằng, nói ra từ miệng ai không quan trọng. Quan trọng là, chủ công phải sớm kịp thời đè ép loại ngôn luận này xuống. Bằng không, thế tất ảnh hưởng đến đại kế quân ta tranh thiên hạ!
- Ha hả ——
Đậu Kiến Đức liên thanh cười lạnh:
- Khổng thị lang không phải không truy tra, là không muốn làm tiểu nhân đi? Được rồi, cô đã biết. Ngươi đi nghỉ ngơi trước đi, cô tự mình nghĩ biện pháp ngăn chặn loại lời nói vô căn cứ này!
- Chủ công bớt giận, thần... Thần xin cáo lui!
Khổng Đức Thiệu không ngờ tới một câu nói của mình lại đưa tới phiền phức lớn như vậy, vốn định bổ cứu một chút, nhất thời lại không biết nên bổ cứu thế nào mới tốt. Chỉ đành vái chào, vội vã đi ra cửa.
Trời đã có chút lạnh, gió đêm thổi tới. Trên người y nổi lên một tầng da gà, đây không phải bởi vì gió lạnh, mà là bởi vì vài tiếng cười nhạt kia của Đậu Kiến Đức. Tiếng cười đó tựa như dao nhỏ, trực tiếp đâm vào đáy lòng y.
- Ta ngày hôm nay nên nói những lời này sao?
Khổng Đức thiệu để tay lên ngực tự hỏi. Y rất hoài nghi có phải bởi vì mình nhất thời lắm miệng hay không, mà tạo phiền phức khó có thể tưởng tượng được cho người khác:
- Nhưng Đậu Vương gia đối thuộc hạ từ trước đến nay nhân nghĩa, người nói lời đó lại có quan hệ thân thiết với gã như vậy, hẳn là không có chuyện gì đi?
Y không ngừng tự an ủi chính mình, cước bộ từ từ nhanh hơn, đem thân ảnh chính mình tiến vào trong gió Bắc đang gào thét.
Mùa đông tới, người đi ở trong gió mới biết được ấm lạnh trong đó.
100%
18px
910px
- Tống Nạp Ngôn gần đây quá bận rộn thay chủ công phân phối lương thảo đồ quân nhu, cho nên còn chưa kịp ký tên vào đây!
Khổng Đức Thiệu không muốn nói Tống Chính Bản phản đối ủng hộ lên ngôi, đáp lại một cách uyển chuyển. Trên thực tế, Tống Chính Bản đã xem qua biểu ủng hộ lên ngôi này từ lâu, chẳng những không chịu ký tên, đồng thời còn cười lạnh nói đoàn người tự lừa mình dối người. Chiến bại chính là chiến bại, sau lần giáo huấn này đánh trở lại là được. Không nên làm cái trò lập quốc, bày ra mấy thủ đoạn bịp bợm này, vu bà thôn quê nhảy đại thần có cái gì khác biệt?
Khổng Tử không nói chuyện quái dị, dũng lực, phản loạn, quỷ thần. Tuy rằng tổ huấn như vậy, nhưng Khổng Đức Thiệu lại cho rằng chỉ cần đạt được mục đích thì thủ đoạn cũng không quan trọng. Có thể cổ vũ quân tâm, tỉnh lại sĩ khí là được, thỉnh thoảng mượn một chút biện pháp của vu bà thầy cúng vẫn có thể xem là một kế khẩn cấp. Huống hồ năm xưa Hán Cao Tổ và Hán Quang Vũ được thiên hạ, cũng dùng một ít cố lộng hư huyền. Một người chém bạch xà, một người tạo sách sấm. Chỉ là cuối cùng bọn họ đều thành công, cho nên hư huyền liền thành thiên mệnh. Mà việc thất bại, liền bị biến thành giả thần giả quỷ.
- Tống Nạp Ngôn là một người thẳng thắn!
Hạng cơ trí như Đậu Kiến Đức, nghe xong Khổng Đức Thiệu nói, lập tức hiểu ngay Tống Chính Bản phản đối mọi người làm như vậy, cười lắc đầu, thấp giọng bổ sung nói:
- Đáng tiếc có lúc gã có phần quá tích cực rồi. Căn bản không hiểu được cái gì gọi là trường hợp khẩn cấp!
- Tống Nạp Ngôn cầm chính là chính đạo, là gốc rể của nhân thần. Mà lời của thần khuyên chủ công đi, là vương đạo!
Khổng Đức Thiệu nghe nói nghe âm thanh, thuận theo giọng điệu của Đậu Kiến Đức. Y không muốn để Đậu Kiến Đức lưu lại ấn tượng đấu đá đồng liêu, băng dày ba thước không phải do một ngày lạnh. Có công lao thành tích và quan hệ qua lại lúc trước, bên trong Đậu Gia Quân hiện tại không ai có thể đơn giản thay thế được vị trí của Tống Chính Bản. Nhưng y chỉ cần đi trước một bước là đủ rồi, một ngày nào đó có thể sánh vai với đối phương.
- Ân!
Đậu Kiến Đức trầm ngâm thở dài. Từ khi nào mình cùng Tống Chính Bản nổi lên ngăn cách, chính ông cũng không làm rõ được. Có thể là từ một khắc mình kiên trì Bắc Phạt đi, cũng có lẽ lâu hơn trước đó. Vốn quân thần không có gì không thể bàn, hiện tại gặp mặt ba câu không hợp sẽ tranh chấp với nhau. Đây cũng chính ứng với đề pháp của Khổng Đức Thiệu, chính đạo với vương đạo nói chung phân biệt khác nhau. Đạo bất đồng khó có thể vi mưu!
- Nếu không, ngày khác thần đi khuyên nhủ Tống Nạp Ngôn!
Khổng Đức Thiệu biết làm sao để phân ưu thay chủ, thấy trên mặt Đậu Kiến Đức hiện lên tầng mây đen, lập tức thay đổi khẩu khí.
- Quên đi! Lão nguyện ý làm một trực thần, Cô dung nhượng một ít đi!
Đậu Kiến Đức cười khổ xua tay:
- Biểu ủng hộ lên ngôi này, cô để lại. Ngày mai khi thần nghị lấy ra bàn bạc, tin tưởng một vài người sẽ phản đối. Được rồi, nếu như lập quốc như đã nói, thì ấy tên là gì?
- Thần vẫn nhớ ban đầu khi chủ công lĩnh quân Bắc thượng, phú hộ bách tính Hà Gian đã từng dâng lên một đôi huyền khuê. Năm đó Đại Vũ trị thủy, cũng từng nhận được vật đồng dạng. Hôm nay phụ lão hiến huyền khuê cho chủ công, chính ứng với vận số ngày đó, cho nên, nếu như chủ công lập quốc, hãy xưng là Hạ!
- Hạ quốc?
Đậu Kiến Đức thấp giọng trầm ngâm:
- Ừ, tên không tệ, so với hai chữ Trường Nhạc thì đại khí hơn nhiều lắm, cũng có vị đạo hơn nhiều lắm!
Hai chữ Trường Nhạc, vốn dùng để ứng phó một lúc thôi! Khổng Đức Thiệu âm thầm trào phúng trong lòng, ngoài miệng lại nói rất có trật tự:
- Ngày trước thiên tử Đại Tùy ở trên, đương nhiên chủ công chỉ có thể cầu bình an vui vẻ. Mà hôm nay Đại Tùy đã mất kỳ lộc, anh hùng thiên hạ đều đang nhòm ngó ngôi báu. Chủ công tự nhiên phải thuận theo thời thế, đổi một cái danh hào đường đường chính chính!
Những lời này, nghe ra rất thuận tai, lại làm cho người nghe cảm thấy hãnh diện. Đậu Kiến Đức rất nhanh liền quên mất ảo não do Tống Chính Bản mang đến, gật đầu, cười nói:
- Không sai. Cô tấn vị là Hạ vương. Chỉ là...
- Thần có một bà con xa, am hiểu huấn luyện chim thú. Chuẩn bị một con chim trắng bay tới không thành vấn đề!
Khổng Đức Thiệu hiểu sai ý, lớn tiếng giới thiệu hiền tài với Đậu Kiến Đức.
- Tùy ý chuẩn bị, vừa phải thì thôi!
Đối với thuyết điềm lành, trước đây Đậu Kiến Đức vẫn rất là xem thường. Cho nên cũng không dự định làm thái quá:
- Cô vừa muốn hỏi, nếu như lập quốc là Hạ, đô thành định ở nơi nào thì thỏa đáng?
- Quỷ thần thuật, tự nhiên không phải vì để lừa dối bực anh hùng hào kiệt như chủ công. Mà là một loại thủ đoạn dùng để cho đám ngu phu ngu phụ quy tâm!
Khổng Đức Thiệu cười cười, thấp giọng giải thích với Đậu Kiến Đức:
- Về phần chọn nơi định đô...
Y do dự chốc lát, tiếp tục bổ sung nói:
- Nếu làm đô thành, phải suy nghĩ lâu dài một chút. Ngoại trừ phong thuỷ tốt, còn phải chọn nơi thông nhau tiện lợi, dân gian giàu có, tốt nhất là địa phương giống như Lạc Dương, Trường An đó dễ thủ khó công. Nơi đủ ba điều kiện này, phóng nhãn khắp Hà Bắc cũng không có bao nhiêu!
- Nhất nhất kể ra cho cô nghe một chút?
Đậu Kiến Đức không nghĩ tới định đô còn có nhiều chú ý như vậy, hứng thú lập tức bị câu dẫn ra. Lúc trước ông tuyển chọn Liêu thành, chỉ là bên kia có sẵn hành cung. Có thể trực tiếp đi vào ở, không cần nhiễu dân. Hiện tại không được, nếu muốn buông tay tranh đoạt thiên hạ, phải đưa ra dự định lâu dài. Không thể sống giống như bách tính, ngày hôm nay vừa thay đổi phòng ở, ngày mai liền dọn nhà.
Đang lúc cân nhắc đạo lý trong đó, lại nghe Khổng Đức Thiệu thấp giọng nói rằng:
- Chúng thần lén bàn bạc một phen, hiện nay địa phương thích hợp làm đô thành có mấy chỗ. Thứ nhất, là Nhạc Thọ ở phương Bắc...
Không đợi y nói hết lời, Đậu Kiến Đức lập tức lắc đầu cắt đứt:
- Không được, không được, Nhạc Thọ tuy rằng nằm giữa hai dòng sông lớn, cũng không phải là chỗ tốt. Hồi trước Cao Sĩ Đạt và Lưu Phách Đạo đã chết trận tại vùng đó, nhớ tới liền khiến người xui xẻo!
“Trước đây khi làm Trường Nhạc Vương, chủ công thế nhưng từng nghĩ tới tu kiến cung thành tại Nhạc Thọ?”
Khổng Đức Thiệu cười thầm trong lòng. Ngoài miệng cũng không dám trạc phá lời nói của Đậu Kiến Đức, do dự chốc lát, tiếp tục nói rằng:
- Nếu Nhạc Thọ không vào mắt chủ công, cũng đành phải tính đến nơi thứ nhì. Từ góc độ dễ thủ khó công mà nhìn, Vũ Thành, Vĩnh Niên, Hàm Đan và An Dương đều có thể đưa ra để lựa chon, Hậu Lưỡng đô thành ngày xưa của Triệu quốc và Ngụy quốc, nói là từ xưa đã có vương khí tràn đầy!
- Ừ!
Đậu Kiến Đức xoa huyệt Thái Dương, có chút do dự. Sở dĩ ông buông tha Nhạc Thọ, là bởi vì nơi đó tới Bác Lăng gần. Vấn đề hai người Lý Trọng Kiên và La Nghệ sẽ xâm nhập phía nam hay không còn chưa có định luận trước, bất kể như thế nào cũng không thể chọn Nhạc Thọ. Nhỡ vừa tuyên bố định đô, dũng sĩ U Châu liền nguy cấp rồi, chính mình đến lúc đó liền bẽ mặt lớn rồi.
Suy xét đến nhân tố nhân khẩu, hai vùng Vũ Thành và An Dương cũng không thể chọn. Tuy rằng phía trước Vũ Thành dựa vào Cao Kê Bạc, phía sau lưng chính là Đại Vận Hà, phía tây còn có Chương Thủy, ba đạo sông đào thiên nhiên vây quanh bảo vệ thành. Nhưng địa phương Vũ Thành đó trải qua nhiều nạn trộm cướp, sớm bị cướp đến rách mướp. Mình định đô ở nơi đó, không biết phải tốn bao nhiêu khí lực đi thu thập. Chuẩn bị không tốt còn phải tổ chức di dân, khiến người người oán trách, không công lại bị người mượn cớ công kích mình.
Tình hình của An Dương và Võ Thành cũng gần giống nhau. Canh giữ ở bên cạnh chân núi Lâm Lự, năm xưa bị đám tặc Vương Đức Nhân luân phiên cướp sạch, hầu như cướp thành đất trống. Còn lại, cũng chỉ có Hàm Đan và Vĩnh Niên có thể tuyển chọn, nhưng hai vùng này đều là địa bàn Trình Tiểu Cửu, thực lực hiện tại vốn có của mình không áp được gã, lại bàn đến trong nhà hắn, ăn uống toàn bộ dựa vào hắn cung cấp, vậy không phải tinh khiết chờ bị hắn lật đổ sao?
Nghĩ tới nghĩ lui, Đậu Kiến Đức cũng không chọn từ trong đó ra được một nơi thích hợp để định đô. Cười khổ liếc mắt nhìn Khổng Đức Thiệu, thấp giọng hỏi:
- Còn có địa phương khác sao? Tỷ như nói Võ Dương, Thanh Dương?
- Võ Dương thành cách quân Ngoã Cương của Từ Mậu Công quá gần, mới đây Liêu Thành lại rơi vào tay Lưu Hắc Thát. Chủ công định đô ở đó, thế nào cũng bị quân Ngoã Cương hai mặt giáp công.
Khổng Đức Thiệu lắc đầu, thấp giọng vạch ra chỗ thiếu hụt của Võ Dương thành nếu định quốc đô ở đó:
- Về phần Thanh Dương, bốn bề hầu như là vùng đất bằng phẳng...
- Ừ, ngươi nói đúng. Ngươi về trước nghỉ ngơi đi, về vấn đề lựa chọn đô thành, cô suy nghĩ đã, chờ ngày mai quyết định chuyện lập quốc, lại cùng quần thần thương thảo cũng không muộn!
Đậu Kiến Đức ngáp một cái, rất là bất đắc dĩ nói.
Đã sắp đến canh tư rồi, theo đạo lý, nếu Đậu Kiến Đức đã quyết định việc này, Khổng Đức Thiệu hẳn là lập tức xin cáo lui mới phải. Nhưng y lại mất đi tính tự giác, cẩn thận liếc mắt nhìn Đậu Kiến Đức, thấp giọng cường điệu:
- Việc này nên làm càng sớm càng tốt. Quân ta mới bại, nhanh chóng làm vài việc để đề cao sĩ khí. Dù cho chỉ là dời đi lực chú ý cũng tốt, miễn cho nhân tâm hoang mang!
Đậu Kiến Đức thấy bộ dáng y do do dự dự, suy đoán khả năng y nghe được tin đồn gì, buông biểu ủng hộ lên ngôi, đi tới bên người đối phương hỏi:
- Thế nào? Có người nhanh như vậy đã muốn thay đổi địa vị rồi, tên Vương bát đản nào cơ linh như thế, ngươi nói ra để ta mở mắt!
- Cũng không phải muốn thay cổng đổi sân, chỉ là gần đây lưu hành một lời nói!
Khổng Đức Thiệu rất là do dự, không xác định mình có nên tố cáo cái tên tiểu nhân kia hay không.
- Là lời nói gì?
Đậu Kiến Đức cười lạnh truy vấn. Đẩy mọi người xuống tường, đây là tập quán xưa nay của Lục Lâm Đạo. Nhưng chính mình bây giờ còn xa mới tới nông nỗi sơn cùng thủy tận, hiện tại lại có người đã khẩn cấp rồi! Ha hả, thực sự là hiếm lạ!
- Thần nghe người ta, thần nghe người ta nói...
Khổng Đức Thiệu vẫn do dự như trước, nhưng vì tiền đồ tương lai của đoàn người, y nghĩ mình cần phải nhắc nhở Đậu Kiến Đức một chút, miễn cho có chút lời nói truyền bá lâu lắm, rối loạn quân tâm:
- Thần nghe nói, ở trước khi xuất binh, rất nhiều tướng lĩnh không xem trọng lần Bắc Phạt này!
- Là như vậy. Không riêng gì tướng lĩnh, Tống Nạp Ngôn và Phương Đại Phu cũng từng phản đối. Lúc đó ngươi ở đó, cũng đã nghe cách nghĩ của bọn họ!
- Không phải những người này!
Tim Khổng Đức Thiệu nảy lên một cái, lớn tiếng khải tấu nói:
- Thần còn nghe đồn đãi trong quân, nói cuộc chiến này rất vô nghĩa. Phải trái chết đều là hương thân Hà Bắc, mà đoàn người lúc đầu sở dĩ tạo phản, chính là vì sống sót, sống được giống con người một chút!
- Hử!
Thanh âm Đậu Kiến Đức lập tức trở nên bén nhọn, tiếng hít thở cũng lập tức trầm trọng:
- Hoang đường! Ngươi không tranh, người khác để ngươi sống sót sao? Còn không phải ngồi chờ người đến giết? Lời này là ai nói ra? Ngươi tra được đầu nguồn của lời này rồi sao?
- Thần không đi thăm dò!
Khổng Đức Thiệu cúi đầu, ánh mắt chỉ dám nhìn mũi giày của mình:
- Thần cho rằng, nói ra từ miệng ai không quan trọng. Quan trọng là, chủ công phải sớm kịp thời đè ép loại ngôn luận này xuống. Bằng không, thế tất ảnh hưởng đến đại kế quân ta tranh thiên hạ!
- Ha hả ——
Đậu Kiến Đức liên thanh cười lạnh:
- Khổng thị lang không phải không truy tra, là không muốn làm tiểu nhân đi? Được rồi, cô đã biết. Ngươi đi nghỉ ngơi trước đi, cô tự mình nghĩ biện pháp ngăn chặn loại lời nói vô căn cứ này!
- Chủ công bớt giận, thần... Thần xin cáo lui!
Khổng Đức Thiệu không ngờ tới một câu nói của mình lại đưa tới phiền phức lớn như vậy, vốn định bổ cứu một chút, nhất thời lại không biết nên bổ cứu thế nào mới tốt. Chỉ đành vái chào, vội vã đi ra cửa.
Trời đã có chút lạnh, gió đêm thổi tới. Trên người y nổi lên một tầng da gà, đây không phải bởi vì gió lạnh, mà là bởi vì vài tiếng cười nhạt kia của Đậu Kiến Đức. Tiếng cười đó tựa như dao nhỏ, trực tiếp đâm vào đáy lòng y.
- Ta ngày hôm nay nên nói những lời này sao?
Khổng Đức thiệu để tay lên ngực tự hỏi. Y rất hoài nghi có phải bởi vì mình nhất thời lắm miệng hay không, mà tạo phiền phức khó có thể tưởng tượng được cho người khác:
- Nhưng Đậu Vương gia đối thuộc hạ từ trước đến nay nhân nghĩa, người nói lời đó lại có quan hệ thân thiết với gã như vậy, hẳn là không có chuyện gì đi?
Y không ngừng tự an ủi chính mình, cước bộ từ từ nhanh hơn, đem thân ảnh chính mình tiến vào trong gió Bắc đang gào thét.
Mùa đông tới, người đi ở trong gió mới biết được ấm lạnh trong đó.
Danh sách chương
- Chương 1: Lời dẫn
- Chương 2: Thành Nam (1)
- Chương 3: Thành Nam (2)
- Chương 4: Thành Nam (3)
- Chương 5: Thành Nam (4)
- Chương 6: Thành Nam (5)
- Chương 7: Thành Nam (5)
- Chương 8: Thành Nam (7)
- Chương 9: Thành Nam (8)
- Chương 10: Thành Nam (9)
- Chương 11: Thành Nam (10)
- Chương 12: Thành Nam (11)
- Chương 13: Thành Nam (12)
- Chương 14: Thành Nam (13)
- Chương 15: Thành Nam (14)
- Chương 16: Thành Nam (15)
- Chương 17: Thành Nam (16)
- Chương 18: Thành Nam (17)
- Chương 19: Thành Nam (18)
- Chương 20: Thành Nam (19)
- Chương 21: Thành Nam (20)
- Chương 22: Thành Nam (21)
- Chương 23: Thành Nam (22)
- Chương 24: Oanh Kha (1)
- Chương 25: Oanh Kha (2)
- Chương 26: Oanh Kha (3)
- Chương 27: Oanh Kha (4)
- Chương 28: Oanh Kha (5)
- Chương 29: Oanh Kha (6)
- Chương 30: Oanh Kha (7)
- Chương 31: Oanh Kha (8)
- Chương 32: Oanh Kha (9)
- Chương 33: Oanh Kha (10)
- Chương 34: Oanh Kha (11)
- Chương 35: Oanh Kha (12)
- Chương 36: Oanh Kha (13)
- Chương 37: Oanh Kha (14)
- Chương 38: Oanh Kha (15)
- Chương 39: Oanh Kha (16)
- Chương 40: Oanh Kha (17)
- Chương 41: Oanh Kha (18)
- Chương 42: Oanh Kha (19)
- Chương 43: Oanh Kha (20)
- Chương 44: Oanh Kha (21)
- Chương 45: Oanh Kha (22)
- Chương 46: Oanh Kha (23)
- Chương 47: Oanh Kha (24)
- Chương 48: Oanh Kha (25)
- Chương 49: Đông Môn (1)
- Chương 50: Đông Môn (2)
- Chương 51: Đông Môn (3)
- Chương 52: Đông Môn (4)
- Chương 53: Đông Môn (5)
- Chương 54: Đông Môn (6)
- Chương 55: Đông Môn (7)
- Chương 56: Đông Môn (8)
- Chương 57: Đông Môn (9)
- Chương 58: Đông Môn (10)
- Chương 59: Đông Môn (11)
- Chương 60: Đông Môn (12)
- Chương 61: Đông Môn (13)
- Chương 62: Đông Môn (14)
- Chương 63: Đông Môn (15)
- Chương 64: Đông Môn (16)
- Chương 65: Đông Môn (17)
- Chương 66: Đông Môn (18)
- Chương 67: Đông Môn (19)
- Chương 68: Đông Môn (20)
- Chương 69: Đông Môn (21)
- Chương 70: Đông Môn (22)
- Chương 71: Đông Môn (23)
- Chương 72: Đông Môn (24)
- Chương 73: Đông Môn (25)
- Chương 74: Đông Môn (26)
- Chương 75: Đông Môn (27)
- Chương 76: Đông Môn (28)
- Chương 77: Đông Môn (29)
- Chương 78: Đông Môn (30)
- Chương 79: Đông Môn (31)
- Chương 80: Đông Môn (32)
- Chương 81: Đông Môn (33)
- Chương 82: Đông Môn (34)
- Chương 83: Đông Môn (35)
- Chương 84: Đông Môn (36)
- Chương 85: Hồng trần (1)
- Chương 86: Hồng trần (2)
- Chương 87: Hồng trần (3)
- Chương 88: Hồng trần (4)
- Chương 89: Hồng trần (5)
- Chương 90: Hồng trần (6)
- Chương 91: Hồng trần (7)
- Chương 92: Hồng trần (8)
- Chương 93: Hồng trần (9)
- Chương 94: Hồng trần (10)
- Chương 95: Hồng trần (11)
- Chương 96: Hồng trần (12)
- Chương 97: Hồng trần (13)
- Chương 98: Hồng trần (14)
- Chương 99: Hồng trần (15)
- Chương 100: Hồng trần (16)
- Chương 101: Hồng trần (17).
- Chương 102: Hồng trần (18).
- Chương 103: Hồng trần (19).
- Chương 104: Hồng trần (20).
- Chương 105: Hồng trần (21).
- Chương 106: Đông chí (1).
- Chương 107: Đông chí (2).
- Chương 108: Đông chí (3).
- Chương 109: Đông chí (4).
- Chương 110: Đông chí (5).
- Chương 111: Đông chí (6).
- Chương 112: Đông chí (7).
- Chương 113: Đông chí (8).
- Chương 114: Đông chí (9).
- Chương 115: Đông chí (10).
- Chương 116: Đông chí (11).
- Chương 117: Đông chí (12).
- Chương 118: Đông chí (13).
- Chương 119: Đông chí (14).
- Chương 120: Đông chí (15).
- Chương 121: Đông chí (16).
- Chương 122: Đông chí (17).
- Chương 123: Đông chí (18).
- Chương 124: Đông chí (19).
- Chương 125: Đông chí (20).
- Chương 126: Đông chí (21).
- Chương 127: Đông chí (22).
- Chương 128: Đông chí (23).
- Chương 129: Đông chí (24).
- Chương 130: Tây Cố (1).
- Chương 131: Tây Cố (2).
- Chương 132: Tây Cố (3).
- Chương 133: Tây Cố (4).
- Chương 134: Tây Cố (5).
- Chương 135: Tây Cố (6).
- Chương 136: Tây Cố (7).
- Chương 137: Tây Cố (8).
- Chương 138: Tây Cố (9).
- Chương 139: Tây Cố (10).
- Chương 140: Tây Cố (11).
- Chương 141: Tây Cố (12).
- Chương 142: Tây Cố (13).
- Chương 143: Chiết liễu (1).
- Chương 144: Chiết liễu (2).
- Chương 145: Chiết liễu (3).
- Chương 146: Chiết Liễu (4).
- Chương 147: Chiết Liễu (5).
- Chương 148: Chiết Liễu (6).
- Chương 149: Chiết Liễu (7).
- Chương 150: Chiết Liễu (8).
- Chương 151: Chiết Liễu (9).
- Chương 152: Chiết Liễu (10).
- Chương 153: Chiết Liễu (11).
- Chương 154: Chiết Liễu (14).
- Chương 155: Chiết Liễu (15).
- Chương 156: Chiết Liễu (16).
- Chương 157: Chiết Liễu (17).
- Chương 158: Chiết Liễu (18).
- Chương 159: Chiết Liễu (19).
- Chương 160: Chiết Liễu (20).
- Chương 161: Chiết Liễu (21).
- Chương 162: Chiết Liễu (22).
- Chương 163: Chiết Liễu (23).
- Chương 164: Chiết Liễu (24).
- Chương 165: Chiết Liễu (25).
- Chương 166: Đằng Uyên (1).
- Chương 167: Đằng Uyên (2).
- Chương 168: Đằng Uyên (3).
- Chương 169: Đằng Uyên (4).
- Chương 170: Đằng Uyên (5).
- Chương 171: Đằng Uyên (6).
- Chương 172: Đằng Uyên (7).
- Chương 173: Đằng Uyên (8).
- Chương 174: Đằng Uyên (9).
- Chương 175: Đằng Uyên (10).
- Chương 176: Đằng Uyên (11).
- Chương 177: Đằng Uyên (12).
- Chương 178: Đằng Uyên (13).
- Chương 179: Đằng Uyên (14).
- Chương 180: Đằng Uyên (15).
- Chương 181: Đằng Uyên (16).
- Chương 182: Đằng Uyên (17).
- Chương 183: Đằng Uyên (18).
- Chương 184: Đằng Uyên (19).
- Chương 185: Đằng Uyên (20).
- Chương 185: Đằng Uyên (21).
- Chương 186: Đằng Uyên (22).
- Chương 187: Đằng Uyên (23).
- Chương 188: Đằng Uyên (24).
- Chương 189: Đằng Uyên (25).
- Chương 190: Đằng Uyên (26).
- Chương 191: Đằng Uyên (27).
- Chương 192: Đằng Uyên (28).
- Chương 193: Đằng Uyên (29).
- Chương 194: Đằng Uyên (30).
- Chương 195: Đằng Uyên (31).
- Chương 196: Đằng Uyên (32).
- Chương 197: Đằng Uyên (33).
- Chương 1: Tiết thu (1)
- Chương 1: Tiết thu (2)
- Chương 1: Tiết thu (3)
- Chương 1: Tiết thu (4)
- Chương 1: Tiết thu (5)
- Chương 1: Tiết thu (6)
- Chương 1: Tiết thu (7)
- Chương 1: Tiết thu (8)
- Chương 1: Tiết thu (9)
- Chương 1: Tiết thu (10)
- Chương 1: Tiết thu (11)
- Chương 1: Tiết thu (12)
- Chương 1: Tiết thu (13)
- Chương 1: Tiết thu (14)
- Chương 1: Tiết thu (15)
- Chương 1: Tiết thu (16)
- Chương 1: Tiết thu (17)
- Chương 1: Tiết thu (18)
- Chương 1: Tiết thu (19)
- Chương 1: Tiết thu (20)
- Chương 1: Tiết thu (21)
- Chương 1: Tiết thu (22)
- Chương 1: Tiết thu (23)
- Chương 1: Tiết thu (24)
- Chương 1: Tiết thu (25)
- Chương 1: Tiết thu (26)
- Chương 1: Tiết thu (27)
- Chương 1: Tiết thu (28)
- Chương 1: Tiết thu (29)
- Chương 1: Tiết thu (30)
- Chương 1: Tiết thu (31)
- Chương 1: Tiết thu (32)
- Chương 1: Tiết thu (33)
- Chương 1: Tiết thu (34)
- Chương 2: Tử Lưu (1)
- Chương 2: Tử Lưu (2)
- Chương 2: Tử Lưu (3)
- Chương 2: Tử Lưu (4)
- Chương 2: Tử Lưu (5)
- Chương 2: Tử Lưu (6)
- Chương 2: Tử Lưu (7)
- Chương 2: Tử Lưu (8)
- Chương 2: Tử Lưu (9)
- Chương 2: Tử Lưu (10)
- Chương 2: Tử Lưu (11)
- Chương 2: Tử Lưu (12)
- Chương 2: Tử Lưu (13)
- Chương 2: Tử Lưu (14)
- Chương 2: Tử Lưu (15)
- Chương 2: Tử Lưu (16)
- Chương 2: Tử Lưu (17)
- Chương 2: Tử Lưu (18)
- Chương 2: Tử Lưu (19)
- Chương 2: Tử Lưu (20)
- Chương 2: Tử Lưu (21)
- Chương 2: Tử Lưu (22)
- Chương 2: Tử Lưu (23)
- Chương 2: Tử Lưu (24)
- Chương 2: Tử Lưu (25)
- Chương 2: Tử Lưu (26)
- Chương 2: Tử Lưu (27)
- Chương 2: Tử Lưu (28)
- Chương 2: Tử Lưu (29)
- Chương 2: Tử Lưu (30)
- Chương 2: Tử Lưu (31)
- Chương 2: Tử Lưu (32)
- Chương 2: Tử Lưu (33)
- Chương 2: Tử Lưu (34)
- Chương 2: Tử Lưu (35)
- Chương 2: Tử Lưu (36)
- Chương 2: Tử Lưu (37)
- Chương 2: Tử Lưu (38)
- Chương 2: Tử Lưu (39)
- Chương 2: Tử Lưu (40)
- Chương 3: Triều lộ (1)
- Chương 3: Triều lộ (2)
- Chương 3: Triều lộ (3)
- Chương 3: Triều lộ (4)
- Chương 3: Triều lộ (5)
- Chương 3: Triều lộ (6)
- Chương 3: Triều lộ (7)
- Chương 3: Triều lộ (8)
- Chương 3: Triều lộ (9)
- Chương 3: Triều lộ (10)
- Chương 3: Triều lộ (11)
- Chương 3: Triều lộ (12)
- Chương 3: Triều lộ (13)
- Chương 3: Triều lộ (14)
- Chương 3: Triều lộ (15)
- Chương 3: Triều lộ (16)
- Chương 3: Triều lộ (17)
- Chương 3: Triều lộ (18)
- Chương 3: Triều lộ (19)
- Chương 3: Triều lộ (20)
- Chương 3: Triều lộ (21)
- Chương 3: Triều lộ (22)
- Chương 3: Triều lộ (23)
- Chương 3: Triều lộ (24)
- Chương 3: Triều lộ (25)
- Chương 3: Triều lộ (26)
- Chương 3: Triều lộ (27)
- Chương 3: Triều lộ (28)
- Chương 3: Triều lộ (29)
- Chương 3: Triều lộ (30)
- Chương 3: Triều lộ (31)
- Chương 3: Triều lộ (32)
- Chương 3: Triều lộ (33)
- Chương 3: Triều lộ (34)
- Chương 3: Triều lộ (35)
- Chương 3: Triều lộ (36)
- Chương 3: Triều lộ (37)
- Chương 3: Triều lộ (38)
- Chương 3: Triều lộ (39)
- Chương 3: Triều lộ (40)
- Chương 3: Triều lộ (41)
- Chương 3: Triều lộ (42)
- Chương 3: Triều lộ (43)
- Chương 3: Triều lộ (44)
- Chương 3: Triều lộ (45)
- Chương 3: Triều lộ (46)
- Chương 3: Triều lộ (47)
- Chương 3: Triều lộ (48)
- Chương 3: Triều lộ (49)
- Chương 3: Triều lộ (50)
- Chương 3: Triều lộ (51)
- Chương 3: Triều lộ (52)
- Chương 3: Triều lộ (53)
- Chương 3: Triều lộ (54)
- Chương 3: Triều lộ (55)
- Chương 3: Triều lộ (56)
- Chương 4: Thải vi (*) (1)
- Chương 4: Thải vi (2)
- Chương 4: Thải vi (3)
- Chương 4: Thải vi (4)
- Chương 4: Thải vi (5.1)
- Chương 4: Thải vi (5.2)
- Chương 4: Thải vi (6)
- Chương 4: Thải vi (7)
- Chương 4: Thải vi (8)
- Chương 4: Thải vi (9)
- Chương 4: Thải vi (10)
- Chương 4: Thải vi (11)
- Chương 4: Thải vi (12)
- Chương 4: Thải vi (13)
- Chương 4: Thải vi (14)
- Chương 4: Thải vi (15)
- Chương 4: Thải vi (16)
- Chương 4: Thải vi (17)
- Chương 4: Thải vi (18)
- Chương 4: Thải vi (19)
- Chương 4: Thải vi (20)
- Chương 4: Thải vi (21)
- Chương 4: Thải vi (22)
- Chương 4: Thải vi (23)
- Chương 4: Thải vi (24)
- Chương 4: Thải vi (25)
- Chương 1: Ván bài (1)
- Chương 2: Ván bài (2)
- Chương 3: Ván bài (3)
- Chương 4: Ván bài (4)
- Chương 5: Ván bài (5)
- Chương 6: Ván bài (6)
- Chương 7: Ván bài (7)
- Chương 8: Ván bài (8)
- Chương 9: Ván bài (9)
- Chương 10: Ván bài (10)
- Chương 11: Ván bài (11)
- Chương 12: Ván bài (12)
- Chương 13: Ván bài (13)
- Chương 14: Ván bài (14)
- Chương 15: Ván bài (15)
- Chương 16: Ván bài (16)
- Chương 17: Ván bài (17)
- Chương 18: Ván bài (18)
- Chương 19: Ván bài (19)
- Chương 20: Ván bài (20)
- Chương 21: Ván bài (21)
- Chương 22: Ván bài (22)
- Chương 23: Ván bài (23)
- Chương 24: Ván bài (24)
- Chương 25: Ván bài (25)
- Chương 26: Ván bài (26)
- Chương 27: Ván bài (27)
- Chương 28: Ván bài (28)
- Chương 29: Ván bài (29)
- Chương 30: Ván bài (30)
- Chương 31: Ván bài (31)
- Chương 32: Ván bài (32)
- Chương 33: Ván bài (33)
- Chương 34: Ván bài (34)
- Chương 35: Ván bài (35)
- Chương 36: Ván bài (36)
- Chương 37: Ván bài (37)
- Chương 38: Ván bài (38)
- Chương 39: Hoàng tước (1)
- Chương 40: Hoàng tước (2)
- Chương 41: Hoàng tước (2)
- Chương 42: Hoàng tước (3)
- Chương 43: Hoàng tước (4)
- Chương 44: Hoàng tước (5)
- Chương 45: Hoàng tước (6)
- Chương 46: Hoàng tước (7)
- Chương 47: Hoàng tước (8)
- Chương 48: Hoàng tước (9)
- Chương 49: Hoàng tước (10)
- Chương 50: Hoàng tước (11)
- Chương 51: Hoàng tước (12)
- Chương 52: Hoàng tước (13)
- Chương 53: Hoàng tước (14)
- Chương 54: Hoàng tước (15)
- Chương 55: Hoàng tước (16)
- Chương 56: Hoàng tước (17)
- Chương 57: Hoàng tước (18)
- Chương 58: Hoàng tước (19)
- Chương 59: Hoàng tước (20)
- Chương 60: Hoàng tước (21)
- Chương 61: Hoàng tước (22)
- Chương 62: Hoàng tước (23)
- Chương 63: Hoàng tước (24)
- Chương 64: Hoàng tước (25)
- Chương 65: Hoàng tước (26)
- Chương 66: Hoàng tước (27)
- Chương 67: Hoàng tước (28)
- Chương 68: Hoàng tước (29)
- Chương 69: Hoàng tước (30)
- Chương 70: Hoàng tước (31)
- Chương 71: Hoàng tước (32)
- Chương 72: Phiêu tơ
- Chương 73: Phiêu tơ (2)
- Chương 74: Phiêu tơ (3)
- Chương 75: Phiêu tơ (4)
- Chương 76: Phiêu tơ (5)
- Chương 77: Phiêu tơ (6)
- Chương 78: Phiêu tơ (7)
- Chương 79: Phiêu tơ (8)
- Chương 80: Phiêu tơ (9)
- Chương 81: Phiêu tơ (10)
- Chương 82: Phiêu tơ (11)
- Chương 83: Phiêu tơ (12)
- Chương 84: Phiêu tơ (13)
- Chương 85: Phiêu tơ (14)
- Chương 86: Phiêu tơ (15)
- Chương 87: Phiêu tơ (16)
- Chương 88: Phiêu tơ (17)
- Chương 89: Phiêu tơ (18)
- Chương 90: Phiêu tơ (19)
- Chương 91: Phiêu tơ (20)
- Chương 92: Phiêu tơ (21)
- Chương 93: Phiêu tơ (22)
- Chương 94: Phiêu tơ (23)
- Chương 95: Phiêu tơ (24)
- Chương 96: Phiêu tơ (25)
- Chương 97: Phiêu tơ (26)
- Chương 98: Phiêu tơ (27)
- Chương 99: Phiêu tơ (28)
- Chương 100: Phiêu tơ (29)
- Chương 101: Phiêu tơ (30)
- Chương 102: Phiêu tơ (31)
- Chương 103: Phiêu tơ (32)
- Chương 104: Phiêu tơ (33)
- Chương 105: Phiêu tơ (34)
- Chương 106: Phiêu tơ (35)
- Chương 107: Thăng trầm (1)
- Chương 108: Thăng trầm (2)
- Chương 109: Thăng trầm (3)
- Chương 110: Thăng trầm (4)
- Chương 111: Thăng trầm (5)
- Chương 112: Thăng trầm (6)
- Chương 113: Thăng trầm (7)
- Chương 114: Thăng trầm (8)
- Chương 115: Thăng trầm (9)
- Chương 116: Thăng trầm (10)
- Chương 117: Thăng trầm (11)
- Chương 118: Thăng trầm (12)
- Chương 119: Thăng trầm (13)
- Chương 120: Thăng trầm (14)
- Chương 121: Thăng trầm (15)
- Chương 122: Thăng trầm (16)
- Chương 123: Thăng trầm (17)
- Chương 124: Thăng trầm (18)
- Chương 125: Thăng trầm (19)
- Chương 126: Thăng trầm (20)
- Chương 127: Thăng trầm (21)
- Chương 128: Thăng trầm (22)
- Chương 129: Thăng trầm (23)
- Chương 130: Thăng trầm (24)
- Chương 131: Thăng trầm (25)
- Chương 132: Thăng trầm (26)
- Chương 133: Thăng trầm (27)
- Chương 134: Thăng trầm (28)
- Chương 135: Vấn đỉnh (1)
- Chương 136: Vấn đỉnh (2)
- Chương 137: Vấn đỉnh (3)
- Chương 138: Vấn đỉnh (4)
- Chương 139: Vấn đỉnh (5)
- Chương 140: Vấn đỉnh (6)
- Chương 141: Vấn đỉnh (7)
- Chương 142: Vấn đỉnh (8)
- Chương 143: Vấn đỉnh (9)
- Chương 144: Vấn đỉnh (10)
- Chương 145: Vấn đỉnh (11)
- Chương 146: Vấn đỉnh (12)
- Chương 147: Vấn đỉnh (13)
- Chương 148: Vấn đỉnh (14)
- Chương 149: Vấn đỉnh (15)
- Chương 150: Vấn đỉnh (16)
- Chương 151: Vấn đỉnh (17)
- Chương 152: Vấn đỉnh (18)
- Chương 153: Vấn đỉnh (19)
- Chương 154: Vấn đỉnh (20)
- Chương 155: Vấn đỉnh (21)
- Chương 156: Vấn đỉnh (22)
- Chương 157: Vấn đỉnh (23)
- Chương 158: Vấn đỉnh (24)
- Chương 159: Vấn đỉnh (25)
- Chương 160: Vấn đỉnh (26)
- Chương 161: Vấn đỉnh (27)
- Chương 162: Vấn đỉnh (28)
- Chương 163: Vấn đỉnh (29)
- Chương 164: Vấn đỉnh (30)
- Chương 165: Vấn đỉnh (31)
- Chương 166: Vấn đỉnh (32)
- Chương 167: Vấn đỉnh (33)
- Chương 168: Vấn đỉnh (34)
- Chương 169: Vấn đỉnh (35)
- Chương 170: Vấn đỉnh (36)
- Chương 171: Vấn đỉnh (37)
- Chương 172: Vấn đỉnh (38)
- Chương 173: Vấn đỉnh (39)
- Chương 174: Vấn đỉnh (40)
- Chương 175: Vấn đỉnh (41)
- Chương 176: Vấn đỉnh (42)
- Chương 177: Tranh giành (1).
- Chương 178: Tranh giành (2).
- Chương 179: Tranh giành (3).
- Chương 180: Tranh giành (4).
- Chương 181: Tranh giành (5).
- Chương 182: Tranh giành (6).
- Chương 183: Tranh giành (7).
- Chương 184: Tranh giành (8).
- Chương 185: Tranh giành (9).
- Chương 186: Tranh giành (10).
- Chương 187: Tranh giành (11).
- Chương 188: Tranh giành (12).
- Chương 189: Tranh giành (13).
- Chương 190: Tranh giành (14).
- Chương 191: Tranh giành (15).
- Chương 192: Tranh giành (16).
- Chương 193: Tranh giành (17).
- Chương 194: Canh bạc (1)
- Chương 195: Canh bạc (2)
- Chương 196: Canh bạc (3)
- Chương 197: Canh bạc (4)
- Chương 198: Canh bạc (5)
- Chương 199: Canh bạc (6)
- Chương 200: Canh bạc (7)
- Chương 201: Canh bạc (8)
- Chương 202: Canh bạc (9)
- Chương 203: Canh bạc (10)
- Chương 204: Canh bạc (11)
- Chương 205: Canh bạc (12)
- Chương 206: Canh bạc (13)
- Chương 207: Canh bạc (14)
- Chương 208: Canh bạc (15)
- Chương 209: Canh bạc (16)
- Chương 210: Canh bạc (17)
- Chương 211: Canh bạc (18)
- Chương 212: Canh bạc (19)
- Chương 213: Canh bạc (20)
- Chương 214: Canh bạc (21)
- Chương 215: Canh bạc (22)
- Chương 216: Canh bạc (23)
- Chương 217: Ân cừu (1).
- Chương 218: Ân cừu (2).
- Chương 219: Ân cừu (3).
- Chương 220: Ân cừu (4).
- Chương 221: Ân cừu (5).
- Chương 222: Ân cừu (6).
- Chương 223: Ân cừu (7).
- Chương 224: Ân cừu (8).
- Chương 225: Ân cừu (9).
- Chương 226: Ân cừu (10).
- Chương 227: Ân cừu (11).
- Chương 228: Ân cừu (12).
- Chương 229: Ân cừu (13).
- Chương 230: Ân cừu (14).
- Chương 231: Ân cừu (15).
- Chương 232: Ân cừu (16).
- Chương 233: Ân cừu (17).
- Chương 234: Ân cừu (18).
- Chương 235: Ân cừu (19).
- Chương 236: Ân cừu (20).
- Chương 237: Ân cừu (21).
- Chương 238: Ân cừu (22).
- Chương 239: Ân cừu (23).
- Chương 240: Ân cừu (24).
- Chương 241: Ân cừu (25).
- Chương 242: Cố Nhân (1)
- Chương 243: Cố Nhân (2)
- Chương 244: Cố Nhân (3)
- Chương 245: Cố Nhân (4)
- Chương 246: Cố Nhân (5)
- Chương 247: Cố Nhân (6)
- Chương 248: Cố Nhân (7)
- Chương 249: Cố Nhân (8)
- Chương 250: Cố Nhân (9)
- Chương 251: Cố Nhân (10)
- Chương 252: Cố Nhân (11)
- Chương 253: Cố Nhân (12)
- Chương 254: Cao chót vót (1).
- Chương 255: Cao chót vót (2).
- Chương 256: Cao chót vót (3).
- Chương 257: Cao chót vót (4).
- Chương 258: Cao chót vót (5).
- Chương 259: Cao chót vót (6).
- Chương 260: Cao chót vót (7).
- Chương 261: Cao chót vót (8).
- Chương 262: Cao chót vót (9).
- Chương 263: Cao chót vót (10).
- Chương 264: Cao chót vót (11).
- Chương 265: Phù hoa (1).
- Chương 266: Phù hoa (2).
- Chương 267: Phù hoa (3).
- Chương 268: Phù hoa (4).
- Chương 269: Phù hoa (5).
- Chương 270: Phù hoa (6).
- Chương 271: Phù hoa (7).
- Chương 272: Phù hoa (8).
- Chương 273: Phù hoa (9).
- Chương 274: Phù hoa (10).
- Chương 275: Phù hoa (11).
- Chương 276: Phù hoa (12).
- Chương 277: Phù hoa (13).
- Chương 278: Phù hoa (14).
- Chương 279: Phù hoa (15).
- Chương 280: Phù hoa (16).
- Chương 281: Phù hoa (17).
- Chương 282: Phù hoa (18).
- Chương 283: Phù hoa (19).
- Chương 284: Công tặc (1).
- Chương 285: Công tặc (2).
- Chương 286: Công tặc (3).
- Chương 287: Công tặc (4).
- Chương 288: Công tặc (5).
- Chương 289: Công tặc (6).
- Chương 290: Công tặc (7).
- Chương 291: Công tặc (8).
- Chương 292: Công tặc (9).
- Chương 293: Công tặc (10).
- Chương 294: Công tặc (11).
- Chương 295: Công tặc (12).
- Chương 296: Công tặc (13).
- Chương 297: Công tặc (14).
- Chương 298: Công tặc (15).
- Chương 299: Công tặc (16).
- Chương 300: Công tặc (17).
- Chương 301: Công tặc (18).
- Chương 302: Công tặc (19).
- Chương 303: Công tặc (20).
- Chương 304: Công tặc - Đại kết cục và vĩ thanh (1)
- Chương 305: Công tặc - Đại kết cục và vĩ thanh (2)
- Chương 306: Công tặc - Đại kết cục và vĩ thanh (3)
- Chương 307: Công tặc - Đại kết cục và vĩ thanh (4)
Bạn cần đăng nhập để bình luận