Khai Quốc Công Tặc
Chương 140: Tây Cố (11).
Chương 140: Tây Cố (11).
Không biết là vì cảm động, hay xuất phát từ nguyên nhân gì. Tiểu Hạnh Hoa vẫn không trả lời, chỉ đứng yên lặng nhìn Trình Danh Chấn, nước mắt lại trực trào ra.
- Còn khóc cái gì nữa! Ngươi yên tâm ta chuẩn bị đủ tiền khẳng định đủ để ngươi đến huyện phủ khác mua được tòa nhà lớn!
Trình Danh Chấn như trước đây lấy tay lau nước mắt cho biểu muội, cười an ủi.
- Đi ngủ đi. Tối mai ta đóng xe đưa các ngươi ra khỏi thành!
- Thất, Thất đương gia muốn muội thề hầu hạ huynh cả đời!
Lời nói đáp lại ngoài dự tính của hắn. Tiểu Hạnh Hoa cầm lấy tay của hắn, trên mặt đầy nước mắt
Trình Danh Chấn bị động tác can đảm của biểu muội làm cho hoảng sợ, vội vã rút tay lại. Khuôn mặt đầy nước mắt như vậy, lần cuối cùng hắn nhìn thấy là năm hắn tám tuổi.
Trên cổ tay bất ngờ truyền đến một lực mạnh, thì Tiểu Hạnh Hoa càng cầm lấy tay hắn chặt hơn, đốt ngón tay trắng bệch, dường như nắm lấy tính mạng của mình.
- Thất đương gia để cho muội cả đời hầu hạ huynh!
Nàng một lần nữa nhắc lại, nước mắt không ngừng rơi, hơi thở ra càng lúc càng nóng lên.
Thất đương gia Đỗ Quyên nói là:
- Nếu ngươi không ngủ cùng hắn một lần, hắn cả đời sẽ không cam lòng. Ta hoàn toàn tác thành cho các ngươi, nhưng chính ngươi hãy nhớ rõ vị trí của mình!
Những lời nói xấu hổ như vậy, nàng không có cách nào lặp lại chi tiết cho Trình Danh Chấn nghe. Trong trí nhớ, nàng chưa từng gặp nữ nhân nào nói chuyện thô như Thất đương gia. Nhưng bây giờ nhớ lại, chính những lời nói này giống như một ngọn lửa, cháy sạch sự mơ mơ màng màng quên người ở chỗ nào của nàng.
- Thất đương gia kêu ngươi đến cho ta thị tẩm?
Trình Danh Chấn giật mình hỏi lại, nhưng nhất thời không có lực rút tay của mình lại. Hắn biết rằng Đỗ Quyên rất mạnh mẽ, nhưng không nghĩ rằng Thất đương gia lại làm như vậy. Không đợi xem tên khốn kiếp nào dạy Đỗ Quyên làm như vậy, Tiểu Hạnh Hoa lại lôi cánh tay hắn về phía thân thể của mình, đôi môi đỏ mọng như lửa cháy đưa ra chờ đợi hắn.
Ầm! Dường như vô số thái dương bùng nổ ở trước mắt, theo bản năng Trình Danh Chấn nhắm hai mắt lại. Sự nóng bỏng từ đôi môi chảy qua yết hầu chảy qua cổ, chảy qua dạ dày, và chảy qua nơi sâu thẳm trong linh hồn của hắn. Hắn cảm thấy bản thân bị đốt lên, thân thể trở nên cứng ngắc, tay chân đã luyện qua võ nhưng cũng không nghe sai bảo nữa. Hoàn toàn dựa vào bản năng hai cánh tay nhanh chóng khép lại, đem ôm nàng vào trong lòng. Ở bên trong, lý trí lại dâng lên hò hét…
Lúc này, lý trí cũng là bại binh như núi đổ, hai người liền lăn vào nhau. Trong phòng ngọn nến đang cháy, ánh nến toát ra vẫn không bằng lửa đang cháy trong nội tâm người. Đó là của ta, vốn là của ta. Vô số lý do tăm tối trùng trùng điệp điệp, đến từ một nơi xa xăm như tiếng kèn hoang dã. Bỗng nhiên một tiếng rên rỉ nhẹ nhàng vang lên, không thể làm ngừng sóng to gió lớn, chỉ có thể khiến tiếng kèn điên cuồng, hoang dã hơn mà thôi.
Tiểu Hạnh Hoa thân thể vừa mới tắm, vẫn còn thoang thoảng mùi thơm của tự nhiên. Thân thể nàng rất mềm, nhưng lại vững vàng, người nóng đến mức không thể hô hấp được. Trình Danh Chấn giơ tay cởi y phục trên người ra. Tiểu Hạnh Hoa cười cười hàm chứa nước mắt, chính tay mình kéo nhẹ, đem chút ràng buộc hoàn toàn buông ra.
Lúc hai người hoàn toàn đối diện nhau, Trình Danh Chấn như hốt hoảng. Hắn phát giác, chính mình không biết rõ ràng kế tiếp nên làm những gì. Chỉ thấy trên thân thể có một bộ vị cứng rắn đến lợi hại, cũng bị phỏng tệ hại.
- Hạnh Hoa - - -
Hắn nghe cổ họng mình phát ra âm thanh run rẩy, căn bản không phải là con người mình xưa nay vẫn bình tĩnh nữa. Sau đó nghe được Tiểu Hạnh Hoa ngân khẽ giống như đáp lại, tay lại chậm rãi kéo qua, chỗ mềm mại nhất ở trên nhân gian.
- Tamuốn muội!
Hắn bỗng nhiên lăng đầu lăng não kêu lên một câu, không cần biết bên ngoài có người nghe lén hay không. Trả lời lại hắn là một cơ thể mềm mại và thở dốc. Cơn gió đối diện thổi tới mang theo một đốm lửa, làm ngọn lửa trong cơ thể đang cháy lại càng cháy càng vượng. Cái gì là đạo đức, lý trí, cái gì là nam nữ phiền toái, tất cả đều không còn quan trọng. Nàng là của ta, vốn chính là của ta. Bất cứ kẻ nào cũng không thể cướp đi!
Tiểu Hạnh Hoa hơi nhắm mắt lại, muốn cự tuyệt nhưng lại làm ra vẻ mời chào. Từng tại mỗi sinh mệnh trong một khoảng thời gian ngắn, nàng dường như đang mong đợi thời khắc này. Chờ đợi quá trình lâu như vậy, thế cho nên cả người đều lạc đi. Cánh tay ôm lấy cổ Trình Danh Chấn, nàng đem đôi môi đè lên vòng quanh bộ ngực mình. Hai chân giống như cành mây, ôm chặt lấy eo. Thân hình rắn chắc này vốn dĩ thuộc về nàng, làn da thô ráp giống như bao cát to lớn được mài quá. Không đúng đây không phải là bao cát lớn, mà là miệng vết thương, vừa mới khép lại còn chưa kịp đóng vảy.
Đột nhiên, động tác của hai người đều dừng lại một chút. Lưng Trình Danh Chấn bị đau, thân thể đang quay cuồng trong ngọn lửa chợt trở nên lạnh, sau đó “Ầm” một tiếng, theo miệng phun ra ngoài.
Trong phòng nhanh chóng yên lặng trở lại. Gió Bắc bên ngoài thổi qua ngọn cây, những tiếng nức nở phát ra. Ánh nến “Đột đột đột đột” nhảy múa, bấc đèn cháy thêm một đoạn nhỏ. Hơi nóng và gió nam ấm áp đều biến mất, linh hồn xao động lại trở về trong thân thể của hắn. Ánh mắt sáng hơn ánh nến ở bên ngoài, điều đầu tiên hắn nhìn thấy là một vết nhơ bẩn trên người Tiểu Hạnh Hoa, còn chưa được gột rửa.
Nàng vẫn chưa thuộc về hắn. Ở thời khắc quan trọng nhất, nỗi đau xót đã giấu tận sâu trong đáy lòng lại dâng lên. Nếu nàng không chạm phải hắn, hắn đã tình nguyện vĩnh viễn quên đi nỗi đau đó, đời này sẽ không nhớ tới.
Nhưng mà, vết thương vẫn còn đấy. Cũng không phải muốn quên là quên luôn được. Giống như ngọn lửa trong lòng hắn, cũng không phải muốn cháy là có thể châm lại một lần nữa ngay được. Thất vọng cũng thế, buồn phiền cũng vậy, không thể nào thay đổi được kết quả.
- Tiểu Cửu ca!
Trình Hạnh Hoa bị vẻ mặt của Trình Danh Chấn làm cho hoảng sợ, hạ giọng, lấy những gì mình biết nhẹ nhàng gọi.
- Ừ!
Trình Danh Chấn nhẹ nhàng đáp lại. Ánh nhìn theo thứ tự đảo qua bộ ngực trắng như tuyết, thân thể trong sáng, sau đó cười khổ một cái, giơ tay kéo ở trên kệ rử mặt xuống một cái khăn, nhẹ nhàng lau vết bẩn trên người Tiểu Hoa đi.
- Không, không sợ, không sao đâu.
E sợ Trình Danh Chấn xấu hổ. Tiểu Hạnh Hoa cười cầm lấy cái khăn, làm cho nước rơi xuống bụng. Nước có chút lạnh, lau trên thân thể đang nóng bỏng, lập tức khiến thân thể nàng nổi da gà lên. Những giọt nước đọng lại làm da nàng nổi da gà, lần nữa lại hthu hút ánh mắt của Trình Danh Chấn, khiến hắn xem chăm chú, ánh mắt chưa từng rời khỏi một lát.
- Muội đã bảo rồi không có chuyện gì đâu! Tiểu Cửu ca!
Tiểu Hạnh Hoa thấy mình bị nhìn như vậy có chút thẹn thùng, giơ tay lục tìm cái yếm đỏ ở bên. Đó là một mảnh tơ lụa màu hồng phấn rất dễ làm, trên mặt có thêu hai con uyên ương rất đẹp mắt. Nàng đem cái yếm vào cho ra phía sau lưng, buộc lại rất thuần thục, sau đó vừa liếc mắt nhìn Trình Danh Chấn, vừa cười cười, thân thể ngồi dậy.
Nàng nhìn thấy những bắp thịt trên người Trình Danh Chấn, cứng rắn như nham thạch. Sau đó nhìn đến làn da của Trình Danh Chấn bắt gặp những vết sẹo, giăng khắp nơi, giống như đôi môi của những đứa trẻ còn chưa kịp khép lại. Còn có vết thương nãy nàng vừa chạm vào, được Trình Danh Chấn buộc cẩn thận phía sau lưng. Tự cho là giấu khá kín, vết thương đó nếu không nhìn kỹ căn bản không thể thấy được.
- Đó là muội thêu uyên ương!
Trình Danh Chấn dường như không biết Tiểu Hạnh Hoa đang nhìn mình, thì thào đặt câu hỏi.
- Dạ!
Tiểu Hạnh Hoa ngây ra một lúc, nhẹ nhàng gật đầu.
- Tay nghề của muội bây giờ tốt hơn nhiều so với trước kia rồi!
Tiếng nói của Trình Danh Chấn như trong gió Bắc đưa tới, không mang theo một chút oán hận nào trong nhân gian. Hắn nhớ rõ lần trước khi cùng biểu muội chia ly, nàng ấy cũng từng làm cho mình một bộ y phục. Nhưng chật quá không vừa với người, vừa mặc vào đã bị rách ra rồi.
- Tiểu Cửu ca nếu thích, về sau muội có thể thêu, rất đơn giản mà, một ngày là có thể thêu xong!
Trong lời nói của Tiểu Hạnh Hoa bỗng nhiên có chút bối rối, ánh mắt cụp xuống trả lời. Khi ngẩng đầu lên, khuôn mặt của nàng lại tràn đầy quyến rũ. Cúi người xuống phía dưới, không phải để mặc y phục, mà dùng môi nhẹ nhàng hôn lên thân thể của Trình Danh Chấn.
Giống như lúc đầu, đôi môi đỏ mọng kia giống như ngọn lửa đang cháy. Trình Danh Chấn nằm yên, mặc kệ Tiểu Hạnh Hoa làm gì thì làm. Hắn biết rằng chính mình không có bất kỳ tật xấu nào, máu lại từng thời điểm lạnh cả người, thân thể cũng dần dần tê liệt lại. Cuối cùng, ngoài đôi môi ấm áp, mềm mại ra, hắn cảm thấy có một cái gì đó, ẩm ướt, hơi nóng, chảy xuôi xuống ở trên ngực.
- Không cần!
Trình Danh Chấn biết đó là nước mắt. Giơ tay lên, dùng những ngón tay vuốt ve khuôn mặt của nàng. Mặt nàng thì rất mềm mại, còn tay hắn thì thô cứng như cục đá mài vậy. An ủi như vậy tất nhiên không có bất cứ tác dụng gì, rất nhiều nước mắt theo ngón tay của hắn, chảy qua cánh tay, chạm đến lồng ngực của hắn lại bắt đầu đau.
- Rất nhanh thì tốt rồi!
Lo sợ Trình Danh Chấn nổi giận, Tiểu Hạnh Hoa cười cười, tiếp tục cúi đầu ý đồ làm thức tỉnh tình cảm mãnh liệt trong lòng đối phương. Trình Danh Chấn lại dùng lấy bàn tay đầy vết chai sạn của mình vuốt lên mặt nàng, nhìn ánh mắt của nàng, thấp giọng hỏi,
- Muội rất thích y?
Lúc này không phải là thời cơ tốt để nói đến vấn đề đó, nàng không thể cố tình trốn tránh. Trước tiên dùng sức lắc đầu, theo sau, nước mắt chảy ra như mưa.
- Muội muốn cầu xin ta thả y, có phải không?
Trình Danh Chấn cảm thấy mình như đang bị rơi xuống vực, tất cả các xương sườn đều làm hắn đau. Hắn đang mong có một câu trả lời là không phải. Những ngoại trừ nước mắt và những tiếng nấc nghẹn ra hắn không nghe được thêm một lời nào.
- Tiểu Cửu ca, muội!
Tiểu hạnh Hoa giống như một đứa bé bị mắng oan vậy, nước mắt chảy ra, hai tay ôm lấy cánh tay Trình Danh Chấn không chịu buông ra.
- Huynh đừng giận, muội không biết, muội không biết, muội…
Thì ra muội không phải không biết gì! Ánh mắt Trình Danh Chấn bỗng nhiên sắc lạnh, rất nhanh sau đó lại tràn đầy ý đùa cợt.
- Ta cứu không được y. Cũng sẽ không cứu y. Muội bỏ cái ý nghĩ đó đi. Ngày mai trời tối, ta sẽ đưa cậu, mợ và muội đi khỏi đây!
Dứt lời, hắn bỏ tay của nàng ta ra, đứng dậy mặc y phục.
- Tiểu Cửu ca!
Tiếng nghẹn ngào, cuối cùng biến thành tiếng gào khóc. Tiểu Hạnh Hoa nhào đầu về phía trước, ôm lấy sau lưng hắn. Nước mắt xối xả rơi xuống miệng vết thương còn chưa kịp lành, đau giống như dao đâm vậy.
- Ta sẽ không cứu y, ta dựa vào cái gì mà phải cứu y! Lúc y hại ta, muội có thể cầu xin y tha cho ta một con đường sống?
Miệng vết thương chưa lành bị chạm phải, làm cho đầu óc hắn tỉnh hẳn, Trình Danh Chấn đứng dậy. Vừa mặc y phục vừa nguyền rủa.
- Nếu giờ này y rơi vào tay ta, tất cả những gì y đã làm với ta, nhất định trả sẽ trả lại không thiếu một thứ. Muội đi theo xem thì tốt rồi, nửa phần cũng sẽ không thiếu.
Không nghĩ đến sự việc lại đột nhiên chuyển biến như thế này. Tiểu Hạnh Hoa ngồi ở trên giường, nước mắt chảy khắp mặt. Không thể trách Trình Danh Chấn long dạ độc ác, chính mồm Xảo nhi đã nói với nàng, lúc đầu Chu gia đã đối phó với Trình Danh Chấn như thế nào. Nhưng, nhưng huynh ấy dù sao cũng là trượng phu của nàng, tuy rằng có làm một chút chuyện xấu xa đê tiện, nhưng lại đối với nàng rất tốt.
Tiếng bước chân Trình Danh Chấn ngày càng xa, cuối cùng cũng bị tiếng gió Bắc làm cho không còn nghe thấy gì. Tiểu Hạnh Hoa biết rằng tất cả mọi việc đã bị mình làm cho hỏng rồi, chính mình làm sai, hồ đồ ban đêm xé rách y phục, chính mình cũng không thể chấp nhận nữa là. Không thể cứu được lang quân, lại làm biểu ca nổi giận. Sau này còn phải đối đầu với hung thần ác sát Thất đương gia, nhìn nàng ta và biểu ca suốt ngày huynh huynh muội muội…
Giữa lúc đang hối hận, đột nhiên nghe cửa phòng bị đẩy mở ra. Trình Danh Chấn một tay giơ đuốc, nổi giận đùng đùng đi vào.
- Mặc y phục vào, tối nay ta đưa muội đi!
Hắn thấp giọng quát, giọng điệu lạnh như băng, bộ mặt trông rất dữ tợn.
100%
18px
910px
Không biết là vì cảm động, hay xuất phát từ nguyên nhân gì. Tiểu Hạnh Hoa vẫn không trả lời, chỉ đứng yên lặng nhìn Trình Danh Chấn, nước mắt lại trực trào ra.
- Còn khóc cái gì nữa! Ngươi yên tâm ta chuẩn bị đủ tiền khẳng định đủ để ngươi đến huyện phủ khác mua được tòa nhà lớn!
Trình Danh Chấn như trước đây lấy tay lau nước mắt cho biểu muội, cười an ủi.
- Đi ngủ đi. Tối mai ta đóng xe đưa các ngươi ra khỏi thành!
- Thất, Thất đương gia muốn muội thề hầu hạ huynh cả đời!
Lời nói đáp lại ngoài dự tính của hắn. Tiểu Hạnh Hoa cầm lấy tay của hắn, trên mặt đầy nước mắt
Trình Danh Chấn bị động tác can đảm của biểu muội làm cho hoảng sợ, vội vã rút tay lại. Khuôn mặt đầy nước mắt như vậy, lần cuối cùng hắn nhìn thấy là năm hắn tám tuổi.
Trên cổ tay bất ngờ truyền đến một lực mạnh, thì Tiểu Hạnh Hoa càng cầm lấy tay hắn chặt hơn, đốt ngón tay trắng bệch, dường như nắm lấy tính mạng của mình.
- Thất đương gia để cho muội cả đời hầu hạ huynh!
Nàng một lần nữa nhắc lại, nước mắt không ngừng rơi, hơi thở ra càng lúc càng nóng lên.
Thất đương gia Đỗ Quyên nói là:
- Nếu ngươi không ngủ cùng hắn một lần, hắn cả đời sẽ không cam lòng. Ta hoàn toàn tác thành cho các ngươi, nhưng chính ngươi hãy nhớ rõ vị trí của mình!
Những lời nói xấu hổ như vậy, nàng không có cách nào lặp lại chi tiết cho Trình Danh Chấn nghe. Trong trí nhớ, nàng chưa từng gặp nữ nhân nào nói chuyện thô như Thất đương gia. Nhưng bây giờ nhớ lại, chính những lời nói này giống như một ngọn lửa, cháy sạch sự mơ mơ màng màng quên người ở chỗ nào của nàng.
- Thất đương gia kêu ngươi đến cho ta thị tẩm?
Trình Danh Chấn giật mình hỏi lại, nhưng nhất thời không có lực rút tay của mình lại. Hắn biết rằng Đỗ Quyên rất mạnh mẽ, nhưng không nghĩ rằng Thất đương gia lại làm như vậy. Không đợi xem tên khốn kiếp nào dạy Đỗ Quyên làm như vậy, Tiểu Hạnh Hoa lại lôi cánh tay hắn về phía thân thể của mình, đôi môi đỏ mọng như lửa cháy đưa ra chờ đợi hắn.
Ầm! Dường như vô số thái dương bùng nổ ở trước mắt, theo bản năng Trình Danh Chấn nhắm hai mắt lại. Sự nóng bỏng từ đôi môi chảy qua yết hầu chảy qua cổ, chảy qua dạ dày, và chảy qua nơi sâu thẳm trong linh hồn của hắn. Hắn cảm thấy bản thân bị đốt lên, thân thể trở nên cứng ngắc, tay chân đã luyện qua võ nhưng cũng không nghe sai bảo nữa. Hoàn toàn dựa vào bản năng hai cánh tay nhanh chóng khép lại, đem ôm nàng vào trong lòng. Ở bên trong, lý trí lại dâng lên hò hét…
Lúc này, lý trí cũng là bại binh như núi đổ, hai người liền lăn vào nhau. Trong phòng ngọn nến đang cháy, ánh nến toát ra vẫn không bằng lửa đang cháy trong nội tâm người. Đó là của ta, vốn là của ta. Vô số lý do tăm tối trùng trùng điệp điệp, đến từ một nơi xa xăm như tiếng kèn hoang dã. Bỗng nhiên một tiếng rên rỉ nhẹ nhàng vang lên, không thể làm ngừng sóng to gió lớn, chỉ có thể khiến tiếng kèn điên cuồng, hoang dã hơn mà thôi.
Tiểu Hạnh Hoa thân thể vừa mới tắm, vẫn còn thoang thoảng mùi thơm của tự nhiên. Thân thể nàng rất mềm, nhưng lại vững vàng, người nóng đến mức không thể hô hấp được. Trình Danh Chấn giơ tay cởi y phục trên người ra. Tiểu Hạnh Hoa cười cười hàm chứa nước mắt, chính tay mình kéo nhẹ, đem chút ràng buộc hoàn toàn buông ra.
Lúc hai người hoàn toàn đối diện nhau, Trình Danh Chấn như hốt hoảng. Hắn phát giác, chính mình không biết rõ ràng kế tiếp nên làm những gì. Chỉ thấy trên thân thể có một bộ vị cứng rắn đến lợi hại, cũng bị phỏng tệ hại.
- Hạnh Hoa - - -
Hắn nghe cổ họng mình phát ra âm thanh run rẩy, căn bản không phải là con người mình xưa nay vẫn bình tĩnh nữa. Sau đó nghe được Tiểu Hạnh Hoa ngân khẽ giống như đáp lại, tay lại chậm rãi kéo qua, chỗ mềm mại nhất ở trên nhân gian.
- Tamuốn muội!
Hắn bỗng nhiên lăng đầu lăng não kêu lên một câu, không cần biết bên ngoài có người nghe lén hay không. Trả lời lại hắn là một cơ thể mềm mại và thở dốc. Cơn gió đối diện thổi tới mang theo một đốm lửa, làm ngọn lửa trong cơ thể đang cháy lại càng cháy càng vượng. Cái gì là đạo đức, lý trí, cái gì là nam nữ phiền toái, tất cả đều không còn quan trọng. Nàng là của ta, vốn chính là của ta. Bất cứ kẻ nào cũng không thể cướp đi!
Tiểu Hạnh Hoa hơi nhắm mắt lại, muốn cự tuyệt nhưng lại làm ra vẻ mời chào. Từng tại mỗi sinh mệnh trong một khoảng thời gian ngắn, nàng dường như đang mong đợi thời khắc này. Chờ đợi quá trình lâu như vậy, thế cho nên cả người đều lạc đi. Cánh tay ôm lấy cổ Trình Danh Chấn, nàng đem đôi môi đè lên vòng quanh bộ ngực mình. Hai chân giống như cành mây, ôm chặt lấy eo. Thân hình rắn chắc này vốn dĩ thuộc về nàng, làn da thô ráp giống như bao cát to lớn được mài quá. Không đúng đây không phải là bao cát lớn, mà là miệng vết thương, vừa mới khép lại còn chưa kịp đóng vảy.
Đột nhiên, động tác của hai người đều dừng lại một chút. Lưng Trình Danh Chấn bị đau, thân thể đang quay cuồng trong ngọn lửa chợt trở nên lạnh, sau đó “Ầm” một tiếng, theo miệng phun ra ngoài.
Trong phòng nhanh chóng yên lặng trở lại. Gió Bắc bên ngoài thổi qua ngọn cây, những tiếng nức nở phát ra. Ánh nến “Đột đột đột đột” nhảy múa, bấc đèn cháy thêm một đoạn nhỏ. Hơi nóng và gió nam ấm áp đều biến mất, linh hồn xao động lại trở về trong thân thể của hắn. Ánh mắt sáng hơn ánh nến ở bên ngoài, điều đầu tiên hắn nhìn thấy là một vết nhơ bẩn trên người Tiểu Hạnh Hoa, còn chưa được gột rửa.
Nàng vẫn chưa thuộc về hắn. Ở thời khắc quan trọng nhất, nỗi đau xót đã giấu tận sâu trong đáy lòng lại dâng lên. Nếu nàng không chạm phải hắn, hắn đã tình nguyện vĩnh viễn quên đi nỗi đau đó, đời này sẽ không nhớ tới.
Nhưng mà, vết thương vẫn còn đấy. Cũng không phải muốn quên là quên luôn được. Giống như ngọn lửa trong lòng hắn, cũng không phải muốn cháy là có thể châm lại một lần nữa ngay được. Thất vọng cũng thế, buồn phiền cũng vậy, không thể nào thay đổi được kết quả.
- Tiểu Cửu ca!
Trình Hạnh Hoa bị vẻ mặt của Trình Danh Chấn làm cho hoảng sợ, hạ giọng, lấy những gì mình biết nhẹ nhàng gọi.
- Ừ!
Trình Danh Chấn nhẹ nhàng đáp lại. Ánh nhìn theo thứ tự đảo qua bộ ngực trắng như tuyết, thân thể trong sáng, sau đó cười khổ một cái, giơ tay kéo ở trên kệ rử mặt xuống một cái khăn, nhẹ nhàng lau vết bẩn trên người Tiểu Hoa đi.
- Không, không sợ, không sao đâu.
E sợ Trình Danh Chấn xấu hổ. Tiểu Hạnh Hoa cười cầm lấy cái khăn, làm cho nước rơi xuống bụng. Nước có chút lạnh, lau trên thân thể đang nóng bỏng, lập tức khiến thân thể nàng nổi da gà lên. Những giọt nước đọng lại làm da nàng nổi da gà, lần nữa lại hthu hút ánh mắt của Trình Danh Chấn, khiến hắn xem chăm chú, ánh mắt chưa từng rời khỏi một lát.
- Muội đã bảo rồi không có chuyện gì đâu! Tiểu Cửu ca!
Tiểu Hạnh Hoa thấy mình bị nhìn như vậy có chút thẹn thùng, giơ tay lục tìm cái yếm đỏ ở bên. Đó là một mảnh tơ lụa màu hồng phấn rất dễ làm, trên mặt có thêu hai con uyên ương rất đẹp mắt. Nàng đem cái yếm vào cho ra phía sau lưng, buộc lại rất thuần thục, sau đó vừa liếc mắt nhìn Trình Danh Chấn, vừa cười cười, thân thể ngồi dậy.
Nàng nhìn thấy những bắp thịt trên người Trình Danh Chấn, cứng rắn như nham thạch. Sau đó nhìn đến làn da của Trình Danh Chấn bắt gặp những vết sẹo, giăng khắp nơi, giống như đôi môi của những đứa trẻ còn chưa kịp khép lại. Còn có vết thương nãy nàng vừa chạm vào, được Trình Danh Chấn buộc cẩn thận phía sau lưng. Tự cho là giấu khá kín, vết thương đó nếu không nhìn kỹ căn bản không thể thấy được.
- Đó là muội thêu uyên ương!
Trình Danh Chấn dường như không biết Tiểu Hạnh Hoa đang nhìn mình, thì thào đặt câu hỏi.
- Dạ!
Tiểu Hạnh Hoa ngây ra một lúc, nhẹ nhàng gật đầu.
- Tay nghề của muội bây giờ tốt hơn nhiều so với trước kia rồi!
Tiếng nói của Trình Danh Chấn như trong gió Bắc đưa tới, không mang theo một chút oán hận nào trong nhân gian. Hắn nhớ rõ lần trước khi cùng biểu muội chia ly, nàng ấy cũng từng làm cho mình một bộ y phục. Nhưng chật quá không vừa với người, vừa mặc vào đã bị rách ra rồi.
- Tiểu Cửu ca nếu thích, về sau muội có thể thêu, rất đơn giản mà, một ngày là có thể thêu xong!
Trong lời nói của Tiểu Hạnh Hoa bỗng nhiên có chút bối rối, ánh mắt cụp xuống trả lời. Khi ngẩng đầu lên, khuôn mặt của nàng lại tràn đầy quyến rũ. Cúi người xuống phía dưới, không phải để mặc y phục, mà dùng môi nhẹ nhàng hôn lên thân thể của Trình Danh Chấn.
Giống như lúc đầu, đôi môi đỏ mọng kia giống như ngọn lửa đang cháy. Trình Danh Chấn nằm yên, mặc kệ Tiểu Hạnh Hoa làm gì thì làm. Hắn biết rằng chính mình không có bất kỳ tật xấu nào, máu lại từng thời điểm lạnh cả người, thân thể cũng dần dần tê liệt lại. Cuối cùng, ngoài đôi môi ấm áp, mềm mại ra, hắn cảm thấy có một cái gì đó, ẩm ướt, hơi nóng, chảy xuôi xuống ở trên ngực.
- Không cần!
Trình Danh Chấn biết đó là nước mắt. Giơ tay lên, dùng những ngón tay vuốt ve khuôn mặt của nàng. Mặt nàng thì rất mềm mại, còn tay hắn thì thô cứng như cục đá mài vậy. An ủi như vậy tất nhiên không có bất cứ tác dụng gì, rất nhiều nước mắt theo ngón tay của hắn, chảy qua cánh tay, chạm đến lồng ngực của hắn lại bắt đầu đau.
- Rất nhanh thì tốt rồi!
Lo sợ Trình Danh Chấn nổi giận, Tiểu Hạnh Hoa cười cười, tiếp tục cúi đầu ý đồ làm thức tỉnh tình cảm mãnh liệt trong lòng đối phương. Trình Danh Chấn lại dùng lấy bàn tay đầy vết chai sạn của mình vuốt lên mặt nàng, nhìn ánh mắt của nàng, thấp giọng hỏi,
- Muội rất thích y?
Lúc này không phải là thời cơ tốt để nói đến vấn đề đó, nàng không thể cố tình trốn tránh. Trước tiên dùng sức lắc đầu, theo sau, nước mắt chảy ra như mưa.
- Muội muốn cầu xin ta thả y, có phải không?
Trình Danh Chấn cảm thấy mình như đang bị rơi xuống vực, tất cả các xương sườn đều làm hắn đau. Hắn đang mong có một câu trả lời là không phải. Những ngoại trừ nước mắt và những tiếng nấc nghẹn ra hắn không nghe được thêm một lời nào.
- Tiểu Cửu ca, muội!
Tiểu hạnh Hoa giống như một đứa bé bị mắng oan vậy, nước mắt chảy ra, hai tay ôm lấy cánh tay Trình Danh Chấn không chịu buông ra.
- Huynh đừng giận, muội không biết, muội không biết, muội…
Thì ra muội không phải không biết gì! Ánh mắt Trình Danh Chấn bỗng nhiên sắc lạnh, rất nhanh sau đó lại tràn đầy ý đùa cợt.
- Ta cứu không được y. Cũng sẽ không cứu y. Muội bỏ cái ý nghĩ đó đi. Ngày mai trời tối, ta sẽ đưa cậu, mợ và muội đi khỏi đây!
Dứt lời, hắn bỏ tay của nàng ta ra, đứng dậy mặc y phục.
- Tiểu Cửu ca!
Tiếng nghẹn ngào, cuối cùng biến thành tiếng gào khóc. Tiểu Hạnh Hoa nhào đầu về phía trước, ôm lấy sau lưng hắn. Nước mắt xối xả rơi xuống miệng vết thương còn chưa kịp lành, đau giống như dao đâm vậy.
- Ta sẽ không cứu y, ta dựa vào cái gì mà phải cứu y! Lúc y hại ta, muội có thể cầu xin y tha cho ta một con đường sống?
Miệng vết thương chưa lành bị chạm phải, làm cho đầu óc hắn tỉnh hẳn, Trình Danh Chấn đứng dậy. Vừa mặc y phục vừa nguyền rủa.
- Nếu giờ này y rơi vào tay ta, tất cả những gì y đã làm với ta, nhất định trả sẽ trả lại không thiếu một thứ. Muội đi theo xem thì tốt rồi, nửa phần cũng sẽ không thiếu.
Không nghĩ đến sự việc lại đột nhiên chuyển biến như thế này. Tiểu Hạnh Hoa ngồi ở trên giường, nước mắt chảy khắp mặt. Không thể trách Trình Danh Chấn long dạ độc ác, chính mồm Xảo nhi đã nói với nàng, lúc đầu Chu gia đã đối phó với Trình Danh Chấn như thế nào. Nhưng, nhưng huynh ấy dù sao cũng là trượng phu của nàng, tuy rằng có làm một chút chuyện xấu xa đê tiện, nhưng lại đối với nàng rất tốt.
Tiếng bước chân Trình Danh Chấn ngày càng xa, cuối cùng cũng bị tiếng gió Bắc làm cho không còn nghe thấy gì. Tiểu Hạnh Hoa biết rằng tất cả mọi việc đã bị mình làm cho hỏng rồi, chính mình làm sai, hồ đồ ban đêm xé rách y phục, chính mình cũng không thể chấp nhận nữa là. Không thể cứu được lang quân, lại làm biểu ca nổi giận. Sau này còn phải đối đầu với hung thần ác sát Thất đương gia, nhìn nàng ta và biểu ca suốt ngày huynh huynh muội muội…
Giữa lúc đang hối hận, đột nhiên nghe cửa phòng bị đẩy mở ra. Trình Danh Chấn một tay giơ đuốc, nổi giận đùng đùng đi vào.
- Mặc y phục vào, tối nay ta đưa muội đi!
Hắn thấp giọng quát, giọng điệu lạnh như băng, bộ mặt trông rất dữ tợn.
Danh sách chương
- Chương 1: Lời dẫn
- Chương 2: Thành Nam (1)
- Chương 3: Thành Nam (2)
- Chương 4: Thành Nam (3)
- Chương 5: Thành Nam (4)
- Chương 6: Thành Nam (5)
- Chương 7: Thành Nam (5)
- Chương 8: Thành Nam (7)
- Chương 9: Thành Nam (8)
- Chương 10: Thành Nam (9)
- Chương 11: Thành Nam (10)
- Chương 12: Thành Nam (11)
- Chương 13: Thành Nam (12)
- Chương 14: Thành Nam (13)
- Chương 15: Thành Nam (14)
- Chương 16: Thành Nam (15)
- Chương 17: Thành Nam (16)
- Chương 18: Thành Nam (17)
- Chương 19: Thành Nam (18)
- Chương 20: Thành Nam (19)
- Chương 21: Thành Nam (20)
- Chương 22: Thành Nam (21)
- Chương 23: Thành Nam (22)
- Chương 24: Oanh Kha (1)
- Chương 25: Oanh Kha (2)
- Chương 26: Oanh Kha (3)
- Chương 27: Oanh Kha (4)
- Chương 28: Oanh Kha (5)
- Chương 29: Oanh Kha (6)
- Chương 30: Oanh Kha (7)
- Chương 31: Oanh Kha (8)
- Chương 32: Oanh Kha (9)
- Chương 33: Oanh Kha (10)
- Chương 34: Oanh Kha (11)
- Chương 35: Oanh Kha (12)
- Chương 36: Oanh Kha (13)
- Chương 37: Oanh Kha (14)
- Chương 38: Oanh Kha (15)
- Chương 39: Oanh Kha (16)
- Chương 40: Oanh Kha (17)
- Chương 41: Oanh Kha (18)
- Chương 42: Oanh Kha (19)
- Chương 43: Oanh Kha (20)
- Chương 44: Oanh Kha (21)
- Chương 45: Oanh Kha (22)
- Chương 46: Oanh Kha (23)
- Chương 47: Oanh Kha (24)
- Chương 48: Oanh Kha (25)
- Chương 49: Đông Môn (1)
- Chương 50: Đông Môn (2)
- Chương 51: Đông Môn (3)
- Chương 52: Đông Môn (4)
- Chương 53: Đông Môn (5)
- Chương 54: Đông Môn (6)
- Chương 55: Đông Môn (7)
- Chương 56: Đông Môn (8)
- Chương 57: Đông Môn (9)
- Chương 58: Đông Môn (10)
- Chương 59: Đông Môn (11)
- Chương 60: Đông Môn (12)
- Chương 61: Đông Môn (13)
- Chương 62: Đông Môn (14)
- Chương 63: Đông Môn (15)
- Chương 64: Đông Môn (16)
- Chương 65: Đông Môn (17)
- Chương 66: Đông Môn (18)
- Chương 67: Đông Môn (19)
- Chương 68: Đông Môn (20)
- Chương 69: Đông Môn (21)
- Chương 70: Đông Môn (22)
- Chương 71: Đông Môn (23)
- Chương 72: Đông Môn (24)
- Chương 73: Đông Môn (25)
- Chương 74: Đông Môn (26)
- Chương 75: Đông Môn (27)
- Chương 76: Đông Môn (28)
- Chương 77: Đông Môn (29)
- Chương 78: Đông Môn (30)
- Chương 79: Đông Môn (31)
- Chương 80: Đông Môn (32)
- Chương 81: Đông Môn (33)
- Chương 82: Đông Môn (34)
- Chương 83: Đông Môn (35)
- Chương 84: Đông Môn (36)
- Chương 85: Hồng trần (1)
- Chương 86: Hồng trần (2)
- Chương 87: Hồng trần (3)
- Chương 88: Hồng trần (4)
- Chương 89: Hồng trần (5)
- Chương 90: Hồng trần (6)
- Chương 91: Hồng trần (7)
- Chương 92: Hồng trần (8)
- Chương 93: Hồng trần (9)
- Chương 94: Hồng trần (10)
- Chương 95: Hồng trần (11)
- Chương 96: Hồng trần (12)
- Chương 97: Hồng trần (13)
- Chương 98: Hồng trần (14)
- Chương 99: Hồng trần (15)
- Chương 100: Hồng trần (16)
- Chương 101: Hồng trần (17).
- Chương 102: Hồng trần (18).
- Chương 103: Hồng trần (19).
- Chương 104: Hồng trần (20).
- Chương 105: Hồng trần (21).
- Chương 106: Đông chí (1).
- Chương 107: Đông chí (2).
- Chương 108: Đông chí (3).
- Chương 109: Đông chí (4).
- Chương 110: Đông chí (5).
- Chương 111: Đông chí (6).
- Chương 112: Đông chí (7).
- Chương 113: Đông chí (8).
- Chương 114: Đông chí (9).
- Chương 115: Đông chí (10).
- Chương 116: Đông chí (11).
- Chương 117: Đông chí (12).
- Chương 118: Đông chí (13).
- Chương 119: Đông chí (14).
- Chương 120: Đông chí (15).
- Chương 121: Đông chí (16).
- Chương 122: Đông chí (17).
- Chương 123: Đông chí (18).
- Chương 124: Đông chí (19).
- Chương 125: Đông chí (20).
- Chương 126: Đông chí (21).
- Chương 127: Đông chí (22).
- Chương 128: Đông chí (23).
- Chương 129: Đông chí (24).
- Chương 130: Tây Cố (1).
- Chương 131: Tây Cố (2).
- Chương 132: Tây Cố (3).
- Chương 133: Tây Cố (4).
- Chương 134: Tây Cố (5).
- Chương 135: Tây Cố (6).
- Chương 136: Tây Cố (7).
- Chương 137: Tây Cố (8).
- Chương 138: Tây Cố (9).
- Chương 139: Tây Cố (10).
- Chương 140: Tây Cố (11).
- Chương 141: Tây Cố (12).
- Chương 142: Tây Cố (13).
- Chương 143: Chiết liễu (1).
- Chương 144: Chiết liễu (2).
- Chương 145: Chiết liễu (3).
- Chương 146: Chiết Liễu (4).
- Chương 147: Chiết Liễu (5).
- Chương 148: Chiết Liễu (6).
- Chương 149: Chiết Liễu (7).
- Chương 150: Chiết Liễu (8).
- Chương 151: Chiết Liễu (9).
- Chương 152: Chiết Liễu (10).
- Chương 153: Chiết Liễu (11).
- Chương 154: Chiết Liễu (14).
- Chương 155: Chiết Liễu (15).
- Chương 156: Chiết Liễu (16).
- Chương 157: Chiết Liễu (17).
- Chương 158: Chiết Liễu (18).
- Chương 159: Chiết Liễu (19).
- Chương 160: Chiết Liễu (20).
- Chương 161: Chiết Liễu (21).
- Chương 162: Chiết Liễu (22).
- Chương 163: Chiết Liễu (23).
- Chương 164: Chiết Liễu (24).
- Chương 165: Chiết Liễu (25).
- Chương 166: Đằng Uyên (1).
- Chương 167: Đằng Uyên (2).
- Chương 168: Đằng Uyên (3).
- Chương 169: Đằng Uyên (4).
- Chương 170: Đằng Uyên (5).
- Chương 171: Đằng Uyên (6).
- Chương 172: Đằng Uyên (7).
- Chương 173: Đằng Uyên (8).
- Chương 174: Đằng Uyên (9).
- Chương 175: Đằng Uyên (10).
- Chương 176: Đằng Uyên (11).
- Chương 177: Đằng Uyên (12).
- Chương 178: Đằng Uyên (13).
- Chương 179: Đằng Uyên (14).
- Chương 180: Đằng Uyên (15).
- Chương 181: Đằng Uyên (16).
- Chương 182: Đằng Uyên (17).
- Chương 183: Đằng Uyên (18).
- Chương 184: Đằng Uyên (19).
- Chương 185: Đằng Uyên (20).
- Chương 185: Đằng Uyên (21).
- Chương 186: Đằng Uyên (22).
- Chương 187: Đằng Uyên (23).
- Chương 188: Đằng Uyên (24).
- Chương 189: Đằng Uyên (25).
- Chương 190: Đằng Uyên (26).
- Chương 191: Đằng Uyên (27).
- Chương 192: Đằng Uyên (28).
- Chương 193: Đằng Uyên (29).
- Chương 194: Đằng Uyên (30).
- Chương 195: Đằng Uyên (31).
- Chương 196: Đằng Uyên (32).
- Chương 197: Đằng Uyên (33).
- Chương 1: Tiết thu (1)
- Chương 1: Tiết thu (2)
- Chương 1: Tiết thu (3)
- Chương 1: Tiết thu (4)
- Chương 1: Tiết thu (5)
- Chương 1: Tiết thu (6)
- Chương 1: Tiết thu (7)
- Chương 1: Tiết thu (8)
- Chương 1: Tiết thu (9)
- Chương 1: Tiết thu (10)
- Chương 1: Tiết thu (11)
- Chương 1: Tiết thu (12)
- Chương 1: Tiết thu (13)
- Chương 1: Tiết thu (14)
- Chương 1: Tiết thu (15)
- Chương 1: Tiết thu (16)
- Chương 1: Tiết thu (17)
- Chương 1: Tiết thu (18)
- Chương 1: Tiết thu (19)
- Chương 1: Tiết thu (20)
- Chương 1: Tiết thu (21)
- Chương 1: Tiết thu (22)
- Chương 1: Tiết thu (23)
- Chương 1: Tiết thu (24)
- Chương 1: Tiết thu (25)
- Chương 1: Tiết thu (26)
- Chương 1: Tiết thu (27)
- Chương 1: Tiết thu (28)
- Chương 1: Tiết thu (29)
- Chương 1: Tiết thu (30)
- Chương 1: Tiết thu (31)
- Chương 1: Tiết thu (32)
- Chương 1: Tiết thu (33)
- Chương 1: Tiết thu (34)
- Chương 2: Tử Lưu (1)
- Chương 2: Tử Lưu (2)
- Chương 2: Tử Lưu (3)
- Chương 2: Tử Lưu (4)
- Chương 2: Tử Lưu (5)
- Chương 2: Tử Lưu (6)
- Chương 2: Tử Lưu (7)
- Chương 2: Tử Lưu (8)
- Chương 2: Tử Lưu (9)
- Chương 2: Tử Lưu (10)
- Chương 2: Tử Lưu (11)
- Chương 2: Tử Lưu (12)
- Chương 2: Tử Lưu (13)
- Chương 2: Tử Lưu (14)
- Chương 2: Tử Lưu (15)
- Chương 2: Tử Lưu (16)
- Chương 2: Tử Lưu (17)
- Chương 2: Tử Lưu (18)
- Chương 2: Tử Lưu (19)
- Chương 2: Tử Lưu (20)
- Chương 2: Tử Lưu (21)
- Chương 2: Tử Lưu (22)
- Chương 2: Tử Lưu (23)
- Chương 2: Tử Lưu (24)
- Chương 2: Tử Lưu (25)
- Chương 2: Tử Lưu (26)
- Chương 2: Tử Lưu (27)
- Chương 2: Tử Lưu (28)
- Chương 2: Tử Lưu (29)
- Chương 2: Tử Lưu (30)
- Chương 2: Tử Lưu (31)
- Chương 2: Tử Lưu (32)
- Chương 2: Tử Lưu (33)
- Chương 2: Tử Lưu (34)
- Chương 2: Tử Lưu (35)
- Chương 2: Tử Lưu (36)
- Chương 2: Tử Lưu (37)
- Chương 2: Tử Lưu (38)
- Chương 2: Tử Lưu (39)
- Chương 2: Tử Lưu (40)
- Chương 3: Triều lộ (1)
- Chương 3: Triều lộ (2)
- Chương 3: Triều lộ (3)
- Chương 3: Triều lộ (4)
- Chương 3: Triều lộ (5)
- Chương 3: Triều lộ (6)
- Chương 3: Triều lộ (7)
- Chương 3: Triều lộ (8)
- Chương 3: Triều lộ (9)
- Chương 3: Triều lộ (10)
- Chương 3: Triều lộ (11)
- Chương 3: Triều lộ (12)
- Chương 3: Triều lộ (13)
- Chương 3: Triều lộ (14)
- Chương 3: Triều lộ (15)
- Chương 3: Triều lộ (16)
- Chương 3: Triều lộ (17)
- Chương 3: Triều lộ (18)
- Chương 3: Triều lộ (19)
- Chương 3: Triều lộ (20)
- Chương 3: Triều lộ (21)
- Chương 3: Triều lộ (22)
- Chương 3: Triều lộ (23)
- Chương 3: Triều lộ (24)
- Chương 3: Triều lộ (25)
- Chương 3: Triều lộ (26)
- Chương 3: Triều lộ (27)
- Chương 3: Triều lộ (28)
- Chương 3: Triều lộ (29)
- Chương 3: Triều lộ (30)
- Chương 3: Triều lộ (31)
- Chương 3: Triều lộ (32)
- Chương 3: Triều lộ (33)
- Chương 3: Triều lộ (34)
- Chương 3: Triều lộ (35)
- Chương 3: Triều lộ (36)
- Chương 3: Triều lộ (37)
- Chương 3: Triều lộ (38)
- Chương 3: Triều lộ (39)
- Chương 3: Triều lộ (40)
- Chương 3: Triều lộ (41)
- Chương 3: Triều lộ (42)
- Chương 3: Triều lộ (43)
- Chương 3: Triều lộ (44)
- Chương 3: Triều lộ (45)
- Chương 3: Triều lộ (46)
- Chương 3: Triều lộ (47)
- Chương 3: Triều lộ (48)
- Chương 3: Triều lộ (49)
- Chương 3: Triều lộ (50)
- Chương 3: Triều lộ (51)
- Chương 3: Triều lộ (52)
- Chương 3: Triều lộ (53)
- Chương 3: Triều lộ (54)
- Chương 3: Triều lộ (55)
- Chương 3: Triều lộ (56)
- Chương 4: Thải vi (*) (1)
- Chương 4: Thải vi (2)
- Chương 4: Thải vi (3)
- Chương 4: Thải vi (4)
- Chương 4: Thải vi (5.1)
- Chương 4: Thải vi (5.2)
- Chương 4: Thải vi (6)
- Chương 4: Thải vi (7)
- Chương 4: Thải vi (8)
- Chương 4: Thải vi (9)
- Chương 4: Thải vi (10)
- Chương 4: Thải vi (11)
- Chương 4: Thải vi (12)
- Chương 4: Thải vi (13)
- Chương 4: Thải vi (14)
- Chương 4: Thải vi (15)
- Chương 4: Thải vi (16)
- Chương 4: Thải vi (17)
- Chương 4: Thải vi (18)
- Chương 4: Thải vi (19)
- Chương 4: Thải vi (20)
- Chương 4: Thải vi (21)
- Chương 4: Thải vi (22)
- Chương 4: Thải vi (23)
- Chương 4: Thải vi (24)
- Chương 4: Thải vi (25)
- Chương 1: Ván bài (1)
- Chương 2: Ván bài (2)
- Chương 3: Ván bài (3)
- Chương 4: Ván bài (4)
- Chương 5: Ván bài (5)
- Chương 6: Ván bài (6)
- Chương 7: Ván bài (7)
- Chương 8: Ván bài (8)
- Chương 9: Ván bài (9)
- Chương 10: Ván bài (10)
- Chương 11: Ván bài (11)
- Chương 12: Ván bài (12)
- Chương 13: Ván bài (13)
- Chương 14: Ván bài (14)
- Chương 15: Ván bài (15)
- Chương 16: Ván bài (16)
- Chương 17: Ván bài (17)
- Chương 18: Ván bài (18)
- Chương 19: Ván bài (19)
- Chương 20: Ván bài (20)
- Chương 21: Ván bài (21)
- Chương 22: Ván bài (22)
- Chương 23: Ván bài (23)
- Chương 24: Ván bài (24)
- Chương 25: Ván bài (25)
- Chương 26: Ván bài (26)
- Chương 27: Ván bài (27)
- Chương 28: Ván bài (28)
- Chương 29: Ván bài (29)
- Chương 30: Ván bài (30)
- Chương 31: Ván bài (31)
- Chương 32: Ván bài (32)
- Chương 33: Ván bài (33)
- Chương 34: Ván bài (34)
- Chương 35: Ván bài (35)
- Chương 36: Ván bài (36)
- Chương 37: Ván bài (37)
- Chương 38: Ván bài (38)
- Chương 39: Hoàng tước (1)
- Chương 40: Hoàng tước (2)
- Chương 41: Hoàng tước (2)
- Chương 42: Hoàng tước (3)
- Chương 43: Hoàng tước (4)
- Chương 44: Hoàng tước (5)
- Chương 45: Hoàng tước (6)
- Chương 46: Hoàng tước (7)
- Chương 47: Hoàng tước (8)
- Chương 48: Hoàng tước (9)
- Chương 49: Hoàng tước (10)
- Chương 50: Hoàng tước (11)
- Chương 51: Hoàng tước (12)
- Chương 52: Hoàng tước (13)
- Chương 53: Hoàng tước (14)
- Chương 54: Hoàng tước (15)
- Chương 55: Hoàng tước (16)
- Chương 56: Hoàng tước (17)
- Chương 57: Hoàng tước (18)
- Chương 58: Hoàng tước (19)
- Chương 59: Hoàng tước (20)
- Chương 60: Hoàng tước (21)
- Chương 61: Hoàng tước (22)
- Chương 62: Hoàng tước (23)
- Chương 63: Hoàng tước (24)
- Chương 64: Hoàng tước (25)
- Chương 65: Hoàng tước (26)
- Chương 66: Hoàng tước (27)
- Chương 67: Hoàng tước (28)
- Chương 68: Hoàng tước (29)
- Chương 69: Hoàng tước (30)
- Chương 70: Hoàng tước (31)
- Chương 71: Hoàng tước (32)
- Chương 72: Phiêu tơ
- Chương 73: Phiêu tơ (2)
- Chương 74: Phiêu tơ (3)
- Chương 75: Phiêu tơ (4)
- Chương 76: Phiêu tơ (5)
- Chương 77: Phiêu tơ (6)
- Chương 78: Phiêu tơ (7)
- Chương 79: Phiêu tơ (8)
- Chương 80: Phiêu tơ (9)
- Chương 81: Phiêu tơ (10)
- Chương 82: Phiêu tơ (11)
- Chương 83: Phiêu tơ (12)
- Chương 84: Phiêu tơ (13)
- Chương 85: Phiêu tơ (14)
- Chương 86: Phiêu tơ (15)
- Chương 87: Phiêu tơ (16)
- Chương 88: Phiêu tơ (17)
- Chương 89: Phiêu tơ (18)
- Chương 90: Phiêu tơ (19)
- Chương 91: Phiêu tơ (20)
- Chương 92: Phiêu tơ (21)
- Chương 93: Phiêu tơ (22)
- Chương 94: Phiêu tơ (23)
- Chương 95: Phiêu tơ (24)
- Chương 96: Phiêu tơ (25)
- Chương 97: Phiêu tơ (26)
- Chương 98: Phiêu tơ (27)
- Chương 99: Phiêu tơ (28)
- Chương 100: Phiêu tơ (29)
- Chương 101: Phiêu tơ (30)
- Chương 102: Phiêu tơ (31)
- Chương 103: Phiêu tơ (32)
- Chương 104: Phiêu tơ (33)
- Chương 105: Phiêu tơ (34)
- Chương 106: Phiêu tơ (35)
- Chương 107: Thăng trầm (1)
- Chương 108: Thăng trầm (2)
- Chương 109: Thăng trầm (3)
- Chương 110: Thăng trầm (4)
- Chương 111: Thăng trầm (5)
- Chương 112: Thăng trầm (6)
- Chương 113: Thăng trầm (7)
- Chương 114: Thăng trầm (8)
- Chương 115: Thăng trầm (9)
- Chương 116: Thăng trầm (10)
- Chương 117: Thăng trầm (11)
- Chương 118: Thăng trầm (12)
- Chương 119: Thăng trầm (13)
- Chương 120: Thăng trầm (14)
- Chương 121: Thăng trầm (15)
- Chương 122: Thăng trầm (16)
- Chương 123: Thăng trầm (17)
- Chương 124: Thăng trầm (18)
- Chương 125: Thăng trầm (19)
- Chương 126: Thăng trầm (20)
- Chương 127: Thăng trầm (21)
- Chương 128: Thăng trầm (22)
- Chương 129: Thăng trầm (23)
- Chương 130: Thăng trầm (24)
- Chương 131: Thăng trầm (25)
- Chương 132: Thăng trầm (26)
- Chương 133: Thăng trầm (27)
- Chương 134: Thăng trầm (28)
- Chương 135: Vấn đỉnh (1)
- Chương 136: Vấn đỉnh (2)
- Chương 137: Vấn đỉnh (3)
- Chương 138: Vấn đỉnh (4)
- Chương 139: Vấn đỉnh (5)
- Chương 140: Vấn đỉnh (6)
- Chương 141: Vấn đỉnh (7)
- Chương 142: Vấn đỉnh (8)
- Chương 143: Vấn đỉnh (9)
- Chương 144: Vấn đỉnh (10)
- Chương 145: Vấn đỉnh (11)
- Chương 146: Vấn đỉnh (12)
- Chương 147: Vấn đỉnh (13)
- Chương 148: Vấn đỉnh (14)
- Chương 149: Vấn đỉnh (15)
- Chương 150: Vấn đỉnh (16)
- Chương 151: Vấn đỉnh (17)
- Chương 152: Vấn đỉnh (18)
- Chương 153: Vấn đỉnh (19)
- Chương 154: Vấn đỉnh (20)
- Chương 155: Vấn đỉnh (21)
- Chương 156: Vấn đỉnh (22)
- Chương 157: Vấn đỉnh (23)
- Chương 158: Vấn đỉnh (24)
- Chương 159: Vấn đỉnh (25)
- Chương 160: Vấn đỉnh (26)
- Chương 161: Vấn đỉnh (27)
- Chương 162: Vấn đỉnh (28)
- Chương 163: Vấn đỉnh (29)
- Chương 164: Vấn đỉnh (30)
- Chương 165: Vấn đỉnh (31)
- Chương 166: Vấn đỉnh (32)
- Chương 167: Vấn đỉnh (33)
- Chương 168: Vấn đỉnh (34)
- Chương 169: Vấn đỉnh (35)
- Chương 170: Vấn đỉnh (36)
- Chương 171: Vấn đỉnh (37)
- Chương 172: Vấn đỉnh (38)
- Chương 173: Vấn đỉnh (39)
- Chương 174: Vấn đỉnh (40)
- Chương 175: Vấn đỉnh (41)
- Chương 176: Vấn đỉnh (42)
- Chương 177: Tranh giành (1).
- Chương 178: Tranh giành (2).
- Chương 179: Tranh giành (3).
- Chương 180: Tranh giành (4).
- Chương 181: Tranh giành (5).
- Chương 182: Tranh giành (6).
- Chương 183: Tranh giành (7).
- Chương 184: Tranh giành (8).
- Chương 185: Tranh giành (9).
- Chương 186: Tranh giành (10).
- Chương 187: Tranh giành (11).
- Chương 188: Tranh giành (12).
- Chương 189: Tranh giành (13).
- Chương 190: Tranh giành (14).
- Chương 191: Tranh giành (15).
- Chương 192: Tranh giành (16).
- Chương 193: Tranh giành (17).
- Chương 194: Canh bạc (1)
- Chương 195: Canh bạc (2)
- Chương 196: Canh bạc (3)
- Chương 197: Canh bạc (4)
- Chương 198: Canh bạc (5)
- Chương 199: Canh bạc (6)
- Chương 200: Canh bạc (7)
- Chương 201: Canh bạc (8)
- Chương 202: Canh bạc (9)
- Chương 203: Canh bạc (10)
- Chương 204: Canh bạc (11)
- Chương 205: Canh bạc (12)
- Chương 206: Canh bạc (13)
- Chương 207: Canh bạc (14)
- Chương 208: Canh bạc (15)
- Chương 209: Canh bạc (16)
- Chương 210: Canh bạc (17)
- Chương 211: Canh bạc (18)
- Chương 212: Canh bạc (19)
- Chương 213: Canh bạc (20)
- Chương 214: Canh bạc (21)
- Chương 215: Canh bạc (22)
- Chương 216: Canh bạc (23)
- Chương 217: Ân cừu (1).
- Chương 218: Ân cừu (2).
- Chương 219: Ân cừu (3).
- Chương 220: Ân cừu (4).
- Chương 221: Ân cừu (5).
- Chương 222: Ân cừu (6).
- Chương 223: Ân cừu (7).
- Chương 224: Ân cừu (8).
- Chương 225: Ân cừu (9).
- Chương 226: Ân cừu (10).
- Chương 227: Ân cừu (11).
- Chương 228: Ân cừu (12).
- Chương 229: Ân cừu (13).
- Chương 230: Ân cừu (14).
- Chương 231: Ân cừu (15).
- Chương 232: Ân cừu (16).
- Chương 233: Ân cừu (17).
- Chương 234: Ân cừu (18).
- Chương 235: Ân cừu (19).
- Chương 236: Ân cừu (20).
- Chương 237: Ân cừu (21).
- Chương 238: Ân cừu (22).
- Chương 239: Ân cừu (23).
- Chương 240: Ân cừu (24).
- Chương 241: Ân cừu (25).
- Chương 242: Cố Nhân (1)
- Chương 243: Cố Nhân (2)
- Chương 244: Cố Nhân (3)
- Chương 245: Cố Nhân (4)
- Chương 246: Cố Nhân (5)
- Chương 247: Cố Nhân (6)
- Chương 248: Cố Nhân (7)
- Chương 249: Cố Nhân (8)
- Chương 250: Cố Nhân (9)
- Chương 251: Cố Nhân (10)
- Chương 252: Cố Nhân (11)
- Chương 253: Cố Nhân (12)
- Chương 254: Cao chót vót (1).
- Chương 255: Cao chót vót (2).
- Chương 256: Cao chót vót (3).
- Chương 257: Cao chót vót (4).
- Chương 258: Cao chót vót (5).
- Chương 259: Cao chót vót (6).
- Chương 260: Cao chót vót (7).
- Chương 261: Cao chót vót (8).
- Chương 262: Cao chót vót (9).
- Chương 263: Cao chót vót (10).
- Chương 264: Cao chót vót (11).
- Chương 265: Phù hoa (1).
- Chương 266: Phù hoa (2).
- Chương 267: Phù hoa (3).
- Chương 268: Phù hoa (4).
- Chương 269: Phù hoa (5).
- Chương 270: Phù hoa (6).
- Chương 271: Phù hoa (7).
- Chương 272: Phù hoa (8).
- Chương 273: Phù hoa (9).
- Chương 274: Phù hoa (10).
- Chương 275: Phù hoa (11).
- Chương 276: Phù hoa (12).
- Chương 277: Phù hoa (13).
- Chương 278: Phù hoa (14).
- Chương 279: Phù hoa (15).
- Chương 280: Phù hoa (16).
- Chương 281: Phù hoa (17).
- Chương 282: Phù hoa (18).
- Chương 283: Phù hoa (19).
- Chương 284: Công tặc (1).
- Chương 285: Công tặc (2).
- Chương 286: Công tặc (3).
- Chương 287: Công tặc (4).
- Chương 288: Công tặc (5).
- Chương 289: Công tặc (6).
- Chương 290: Công tặc (7).
- Chương 291: Công tặc (8).
- Chương 292: Công tặc (9).
- Chương 293: Công tặc (10).
- Chương 294: Công tặc (11).
- Chương 295: Công tặc (12).
- Chương 296: Công tặc (13).
- Chương 297: Công tặc (14).
- Chương 298: Công tặc (15).
- Chương 299: Công tặc (16).
- Chương 300: Công tặc (17).
- Chương 301: Công tặc (18).
- Chương 302: Công tặc (19).
- Chương 303: Công tặc (20).
- Chương 304: Công tặc - Đại kết cục và vĩ thanh (1)
- Chương 305: Công tặc - Đại kết cục và vĩ thanh (2)
- Chương 306: Công tặc - Đại kết cục và vĩ thanh (3)
- Chương 307: Công tặc - Đại kết cục và vĩ thanh (4)
Bạn cần đăng nhập để bình luận