Khai Quốc Công Tặc
Chương 171: Đằng Uyên (6).
Chương 171: Đằng Uyên (6).
Với hiểu biết sâu rộng của Ngụy Trưng, y hiểu Nguyễn Tịch đã đem so sánh đại gia tộc như “con giận trong đũng quần”, bài văn cay độc này nghe nhiều nên thuộc. Nhưng bây giờ, y có chút cười không nổi. Nguyên Bảo Tàng nói rất hay, lúc này con rận chỉ để ý có hút được nhiều máu hay không, chứ không lo gì đến cái đũng quần quận Võ Dương có bị rách hay không. “Nhóm con rận” này vẫn còn có chỗ để đi là ngực, nách của Lạc Dương, kinh thành. Chỉ cần thân chủ là Đại Tùy không bị hút khô thì những người đó vô tư. Còn y và Đông chủ của mình Nguyên Bảo Tàng thì phải sinh tồn ở Võ Dương, tự chịu hủy diệt.
Lúc này cả khách và chủ đều mất đi hứng thú nói chuyện. Đứng cạnh cửa sổ lặng lẽ nhìn ra ngoài bóng đêm, không khí ngoài trời không quá nóng, tia chớp liên tục lóe lên trên trời sau đó bầu trời có vẻ đen hơn, đen đến nỗi làm cho con người không thở được, đen đên nỗi làm cho người ta phải tuyệt vọng.
Buồn chán đếm chớp một lúc, Nguyên Bảo Tàng thở dài hỏi:
- Huyền Thành, có phải ông cảm thấy Quận thủ Nguyên mỗ này hèn nhát hay không?
- Đông Ông là người tận tụy với công việc, thanh liêm thời nay hiếm mà có được!
Ngụy Trưng không đành lòng mắng ông ta là hồ đồ, lại không thích nói trái với lương tâm như vậy, đành phải đổi lại tìm ra ưu điểm của đối phương.
Nguyên Bảo Tàng cười khổ lắc đầu:
- Ta làm quanh thanh liêm không mong để đời cái gì là thanh danh tốt, tốt xấu gì cũng sẽ không mong lưu danh hay bêu danh gì.
Ông ta cười xoa xoa khóe mắt rồi nói tiếp:
- Nếu như, nếu như tiên đế còn tại vị... ta nhất định sẽ trở thành rường cột của nước nhà, Huyền Thành, câu này ông có tin không?
Ngụy Trưng vừa mới qua tuổi ba mươi, ấn tượng với Hoàng Đế khai quốc Đại Tùy Dương Kiên khá nhạt nhòa cho nên cũng không hiểu lắm tâm trạng của Nguyên Bảo Tàng. Làm phụ tá tâm phúc, y không thể làm cho lúc Đông Chủ liên tiếp gặp nạn lại càng thêm chán nản, bèn cười cười, thấp giọng đáp lại:
- Đông Ông có tài chỉ có điều bị thời vận trói tay trói chân, có khát vọng mà không thể thực hiện được! Ngài đừng thở dài, vẫn còn sống trong thời này, chưa biết chừng Đông Ông còn có thể mượn được sấm chớp mà bay lên mây xanh ấy chứ!
- Không phải là thời vận mà là người!
Nguyên Bảo Tàng lại lắc đầu, dường như bị tia chớp trên trời dẫn ra sự chua xót trong lòng:
- Huyền Thành tài hoa đều hơn ta gấp bội, hôm nào có cơ hội chúng ta sẽ thi đấu. Haiii, kẻ bề tôi cũng khó! Được người thì chưa chắc đã được kỳ chủ, được kỳ chủ chưa chắc đã được người. Bất đắc dĩ nhất không ai qua được, lúc đó kỳ chủ đều không thể được, nhưng lại chiếm được vị trí người tốt. Nguyên mỗ tự hỏi nếu tiên đế còn sống, chỉ dựa vào bản lĩnh xưa nay từng lập được của Nguyên mỗ, nhất định có thể tạo phúc một phương, khiến thiên hạ an cư lạc nghiệp. Công tích rơi vào trong tay tiên đế, với bản tính cần kiệm mà yêu dân, cũng sẽ không uổng công Nguyên mỗ lao lực. Đáng tiếc, ôi! Đáng tiếc…
Cụ thể đáng tiếc cái gì, ông ta cũng không cần rõ, Ngụy Trưng cũng hoàn toàn có thể đoán được và rất đồng tình. Nếu đứng từ phương diện của dân địa phương mà đánh giá, Quận Thủ quận Võ Dương Nguyên Bảo Tàng đúng là một vị quan tốt làm đúng chức trách, cần cho cương vị công tác, liêm khiết. Hơn nữa người này lá gan vẫn còn nhỏ, cho nên cũng không lỗ mãng, hấp tấp làm cho hao tốn công sức. Đúng với cổ nhân đã từng nói câu “Vô vi mà trị, dân chúng tự an”
Nhưng lúc này thế đạo cố tình tạo loạn, loại thần tử giữ gìn thành tựu đã có là Nguyên Bảo Tàng sẽ rất khó để thích ứng với sự biến hóa của thế đạo. Vừa không có năng lực đối phó với lưu tặc lại không quyết đoán ăn nói thẳng thắn, gọi Hoàng Đế và chư côngcầm quyền trong triều thức tỉnh. Bởi vậy, ông ta than sinh ra không gặp thời, cũng không có được kỳ chủ, cũng là lời than thở có lý mà thôi.
Chỉ có điều tình thế bên ngoài thì bất chấp người trong cuộc khó xử thế nào. Nguyên Bảo Tàng than thở có lý cũng không thể “hiểu và bỏ qua” cho đám giặc cỏ được. Bảy ngày sau, tin xấu cũng truyền đến quận Võ Dương, nhân lúc mưa to gió lớn, nước sông Chương Thủy dâng cao chắn đường, trùm thổ phỉ Trình Danh Chấn, Vương Nhị Mao, Hách Lão Đao, Đỗ Ba Lạt, Vương Ma Tử đã cùng hợp binh công phá huyện Kinh Thành thuộc quận Thanh Hà, nằm ở bờ tây Chương Thủy. Đợi khi Quận thừa Thanh Hà lĩnh viện binh đuổi tới, bọn thổ phỉ đã lục soát hết rồi cướp hết lương thực trong thành, nghênh ngang bỏ đi rồi.
Dương Tích Thiện đuổi theo không kịp, lại không dám xâm nhập đầm Cự Lộc để phá tan giặc cỏ, đành phải quay về. Ngay sau khi ông ta vượt qua Chương Thủy, Trình Danh Chấn lại ra cờ hiệu Trương Kim Xưng xuất hiện tại huyện Thanh Chương hiện tại đã bị quan phủ vứt bỏ, đóng quân ở đây bất động mấy ngày. Các nơi quận Võ Dương cách bởi Chương Thủy một ngày ba lần kinh sợ, quan phủ sợ hãi ban ngày cũng không dám mở cửa.
Cửa thành không mở, hàng hóa không thể vào trong, vùng ngoại thành đã đến kì thu hoạch mà thiếu hụt lao động cũng đang khó khăn. Không phải là Nguyên Bảo Tàng bị bức không có cách gì đành cầu đến tâm phúc Ngụy Trưng. Cả chủ và khách vẫn thương lượng từ xế chiều cho đến tận nửa đêm, xem xét kĩ bản đề xuất của Ngụy Trưng, trong đó có ba hạ sách. Rốt cuộc cuối cùng đã quyết định thực hiện trung sách chiêu an thử xem có hiệu quả gì không.
- Huyền Thành hãy thay ta viết một lá thư cho y, hãy nói rằng ta biết y có oan khuất, đã sai người dâng biểu buộc tội Lâm Đức Ân bức người tốt làm tặc. Trong nửa tháng, triều đình sẽ trả lời. Nếu y đồng ý cải tà quy chính sẽ cho y giữ chức Kỵ Đô Uý quận Võ Dương. Sau này, y có công lao cũng sẽ được trình lên triều đình, tự tay minh oan cho cha.
Nguyên Bảo Tàng vẫn như cũ không dám đụng chạm đến bản án mưu phản của Cao Dĩnh, nhưng lại chính mồm mình đã đồng ý với Ngụy Trưng, nếu Trình Danh Chấn đồng ý đầu hàng, sẽ tiến cử y giữ chức Quận Binh Đô Uý, để y có thể minh oan cho cha mình. Còn về phần hứa hẹn khi nào sẽ thực hiện và chi tiết thực hiện thế nào thì chiếu theo lệ quan trường của Đại Tùy mà làm.
Ngụy Trưng hiểu Đông Chủ chứa tâm tưcó thể lừa gạt được thì lừa gạt, được chăng hay chớ, cũng không dám vạch trần, gật đầu trầm giọng nói:
- Trình tặc hiểu rất rõ động tĩnh ở quận Dương Thừa như lòng bàn tay, nói vậy chắc cũng đều hiểu hết các quận quanh đầm Cự Lộc. Bức thư này của Đông Ông, không lo không đưa được đến tay y. Thuộc hạ nghĩ, chúng ta không ngại viết thêm trong thư mời y chuyển lời đến các chư tặc đầm Cự Lộc, tất cả bao gồm cả Trương Kim Xưng cũng có thể được nhận chiêu an. Một khi buông binh khí, mọi tội nghiệpđều được xóa bỏ. Bản quận còn có thể căn cứ vào tài cán từng người mà xem xét phong cho chức quan tương ứng.
Danh đầu là Trương Kim Xưng, sau khi y đầu hàng có được đặc xá hay không thì không trong phạm vi quyết định của Nguyên Bảo Tàng. Nhưng sau khi ông ta suy nghĩ một lúc vẫn gật đầu tỏ vẻ đồng ý:
- Cũng được, như vậy ít nhất cũng làm cho kẻ tặc dao động quân tâm. Trương tặc nghiệp chướng nặng nề, chắc chắn không muốn quay đầu lại. Nhưng Trình tặc vừa gia nhập, căn cơ và tâm tư chưa chắc đã ổn định, nếu hắn và Trương tặc nảy sinh hiềm khích, hừ hừ...
Vốn dĩ Ngụy Trưng đúng là không ôm hy vọng Trình Danh Chấn có thể bị một phong thư của mình mà chiêu hàng, bởi vậy cũng muốn thông qua loại thủ đoạn ly gián đám tặc này. Ý tưởng về sau của Nguyên Bảo Tàng cũng ăn ý với, cả khách và chủ đều nhìn nhau cười. Viết như thế nào, để thành ý và nắm chắc phần thắng cần phải bàn bạc, một bức thư chiêu hàng rất nhanh đã được ra lò.
Ngụy Trưng lại tìm người sao chép ra làm mất bản, giao cho Nguyên Bảo Tàng đóng quan ấn lên, sau đó tự mình và cấp dưới đi một chuyến đến Quán Đào, còn nhớ hay là quên điểm tốt của Trình Danh Chấn hay không, cũng không thèm để ý đối phương có cho mật thám đầm Cự Lộc theo dõi không, bất kể dùng biện pháp gì, cũng nhất định phải đem thư này đến đúng đích của nó.
- Ngụy, Ngụy đại gia, chúng ta đã không qua lại với Lưu tặc rồi!
Không ngờ khen người lại có thể khen ra tai họa, mấy kẻ nhàn rỗi ở huyện Quán Đào ra mặt cầu xin. Hiện tại rốt cuộc thì bọn họ cũng nhận ra rồi, mấy ngày trước đó đạo sĩ thối xem bói cho mọi người chẳng phải là tiên đồ qua đường gì cả, mà chính là tâm phúc của Quận Thủ quận Võ Dương, Ngụy Trưng.
- Đưa một bức thư thì có gì khó. Bọn ngươi không phải là luôn mồm nói Trình tướng quân có ơn với mình sao. Hiện tại, y đang đóng trú ở huyện Thanh Chương, nếu các ngươi với y là đồng hương thì đưa một bức thư tới, sợ cái gì, mất đầu chắc?
Lần đầu tiên sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn đến ức hiếp người lương thiện, trong lòng Ngụy Trưng cũng không đành:
- Hơn nữa, bức thư này cũng không có ác ý gì với hắn cả, ở đây có hai xâu tiền, nếu các ngươi chịu đi truyền tin thì lấy mà chia nhau. Không đi, thì hãy theo ta đến trước mặt Quận thủ đại nhâm mà ăn nói.
Có thể không bị quy tội liên đới, bọn họ đã cảm ơn trời đất lắm rồi còn đâu mà dám đến trước mặt Quận thủ đại nhân? Mấy người bọn họ nhìn nhau, nhận lấy xâu tiền, rồi mang thư đi tìm Trình Danh Chấn.
Đoàn người cũng may mắn, Trình Danh Chẫn suất lĩnh hơn ba nghìn lâu la bước đầu huấn luyện đạt yêu cầu vẫn trú ở Thanh Chương, cũng không vội vã đánh đẹp quan phủ. Sau khi nhận thư lại thưởng tiền cho mỗi người đi truyền tin, sau đó hắn mời người truyền tin chờ nửa ngày, để mang thư hồi âm của mình về cho Ngụy Trưng.
- Ngươi thật sự không muốn nhận chiêu an?
Thấy Trình Danh Chấn hết sức lịch sự với người mang tin, Vương Nhị Mao đến gần cau mày truy hỏi. Mấy tháng ra khỏi đầm đánh đấm, y cũng biết quý giá cái đầu của mình. Y cũng đã cao hơn đám bạn cùng tuổi, lại bởi vì trước đây từng khiêng hàng kiếm sống nên vạm vỡ hơn nhiều so với thiếu niên cùng tuổi.
- Nếu người ta đã ra chiêu rồi thì chúng ta không thế thất lễ!
Trình Danh Chấn cười cười, cầm lấy bức thư của Ngụy Trưng giao cho Vương Nhị Mao:
- Ngươi hãy lập tức đến đầm Cự Lộc một chuyến, đem toàn bộ tin này cho Trương Đại Đương Gia. Nhân tiện hỏi xem ta thành thân dùng phòng nào mới tốt?
- Chuyện này?
Vương Nhị Mao không rõ suy nghĩ của Trình Danh Chấn, có hơi giật mình nhận thư, đi cũng không được mà ở lại cũng không xong.
- Đi về thăm tiểu thư Chu gia thôi!
Trình Danh Chấn gõ đầu Vương Nhị Mao một cái, cười trêu:
- Đừng quên mang lễ vật cho nàng, sau đó lập tức cưỡi ngựa quay về, chúng ta còn có trận đánh ác liệt nữa.
- Vâng, ôi!
Rốt cuộc thì Vương Nhị Mao cũng đoán ra ý của Trình Danh Chấn, rồi thoải mái cười chạy đi. Trình Danh Chấn nhìn theo bóng của cậu ta lắc đầu thở dài, rồi chậm rãi thong thả bước về thư phòng của mình.
Trải giấy, hắn bắt đầu hồi âm cho Ngụy Trưng. Cảm ơn đối phương đã để ý đến mình, cũng cảm ơn đối phương đã mất nhiều công sức tra rõ những oan ức của mình. Ân huệ này, hắn sẽ khắc sâu trong lòng và sớm muộn gì cũng sẽ tìm cơ hội báo đáp.
Về chuyện chiêu an, và chức quan mà Nguyên Bảo Tàng hứa hẹn, một chữ hắn cũng không hề động tới. Kỵ đô úy tất nhiên là quan võ, theo quy cách của quận Võ Dương thì Quận Thủ chính Tứ phẩm, Kỵ đô úy là quan ngũ phẩm, chức vị đã cao hơn huyện lệnh Quán Đào. Cái này một năm trước đúng là trong mộng của hắn, nhưng hiện tại thì hắn cũng đã không cần nữa.
Thậm chí hắn cũng không vạch trần, theo pháp luật Đại Tùy, Quận thủ quận Võ Dương không có quyền chen vào quan võ, căn bản là không phong được cho bất cứ kẻ nào làm Đô úy cả.
Có đôi khi làm kẻ ngốc trước mặt người thông minh cũng là chuyện tốt.
100%
18px
910px
Với hiểu biết sâu rộng của Ngụy Trưng, y hiểu Nguyễn Tịch đã đem so sánh đại gia tộc như “con giận trong đũng quần”, bài văn cay độc này nghe nhiều nên thuộc. Nhưng bây giờ, y có chút cười không nổi. Nguyên Bảo Tàng nói rất hay, lúc này con rận chỉ để ý có hút được nhiều máu hay không, chứ không lo gì đến cái đũng quần quận Võ Dương có bị rách hay không. “Nhóm con rận” này vẫn còn có chỗ để đi là ngực, nách của Lạc Dương, kinh thành. Chỉ cần thân chủ là Đại Tùy không bị hút khô thì những người đó vô tư. Còn y và Đông chủ của mình Nguyên Bảo Tàng thì phải sinh tồn ở Võ Dương, tự chịu hủy diệt.
Lúc này cả khách và chủ đều mất đi hứng thú nói chuyện. Đứng cạnh cửa sổ lặng lẽ nhìn ra ngoài bóng đêm, không khí ngoài trời không quá nóng, tia chớp liên tục lóe lên trên trời sau đó bầu trời có vẻ đen hơn, đen đến nỗi làm cho con người không thở được, đen đên nỗi làm cho người ta phải tuyệt vọng.
Buồn chán đếm chớp một lúc, Nguyên Bảo Tàng thở dài hỏi:
- Huyền Thành, có phải ông cảm thấy Quận thủ Nguyên mỗ này hèn nhát hay không?
- Đông Ông là người tận tụy với công việc, thanh liêm thời nay hiếm mà có được!
Ngụy Trưng không đành lòng mắng ông ta là hồ đồ, lại không thích nói trái với lương tâm như vậy, đành phải đổi lại tìm ra ưu điểm của đối phương.
Nguyên Bảo Tàng cười khổ lắc đầu:
- Ta làm quanh thanh liêm không mong để đời cái gì là thanh danh tốt, tốt xấu gì cũng sẽ không mong lưu danh hay bêu danh gì.
Ông ta cười xoa xoa khóe mắt rồi nói tiếp:
- Nếu như, nếu như tiên đế còn tại vị... ta nhất định sẽ trở thành rường cột của nước nhà, Huyền Thành, câu này ông có tin không?
Ngụy Trưng vừa mới qua tuổi ba mươi, ấn tượng với Hoàng Đế khai quốc Đại Tùy Dương Kiên khá nhạt nhòa cho nên cũng không hiểu lắm tâm trạng của Nguyên Bảo Tàng. Làm phụ tá tâm phúc, y không thể làm cho lúc Đông Chủ liên tiếp gặp nạn lại càng thêm chán nản, bèn cười cười, thấp giọng đáp lại:
- Đông Ông có tài chỉ có điều bị thời vận trói tay trói chân, có khát vọng mà không thể thực hiện được! Ngài đừng thở dài, vẫn còn sống trong thời này, chưa biết chừng Đông Ông còn có thể mượn được sấm chớp mà bay lên mây xanh ấy chứ!
- Không phải là thời vận mà là người!
Nguyên Bảo Tàng lại lắc đầu, dường như bị tia chớp trên trời dẫn ra sự chua xót trong lòng:
- Huyền Thành tài hoa đều hơn ta gấp bội, hôm nào có cơ hội chúng ta sẽ thi đấu. Haiii, kẻ bề tôi cũng khó! Được người thì chưa chắc đã được kỳ chủ, được kỳ chủ chưa chắc đã được người. Bất đắc dĩ nhất không ai qua được, lúc đó kỳ chủ đều không thể được, nhưng lại chiếm được vị trí người tốt. Nguyên mỗ tự hỏi nếu tiên đế còn sống, chỉ dựa vào bản lĩnh xưa nay từng lập được của Nguyên mỗ, nhất định có thể tạo phúc một phương, khiến thiên hạ an cư lạc nghiệp. Công tích rơi vào trong tay tiên đế, với bản tính cần kiệm mà yêu dân, cũng sẽ không uổng công Nguyên mỗ lao lực. Đáng tiếc, ôi! Đáng tiếc…
Cụ thể đáng tiếc cái gì, ông ta cũng không cần rõ, Ngụy Trưng cũng hoàn toàn có thể đoán được và rất đồng tình. Nếu đứng từ phương diện của dân địa phương mà đánh giá, Quận Thủ quận Võ Dương Nguyên Bảo Tàng đúng là một vị quan tốt làm đúng chức trách, cần cho cương vị công tác, liêm khiết. Hơn nữa người này lá gan vẫn còn nhỏ, cho nên cũng không lỗ mãng, hấp tấp làm cho hao tốn công sức. Đúng với cổ nhân đã từng nói câu “Vô vi mà trị, dân chúng tự an”
Nhưng lúc này thế đạo cố tình tạo loạn, loại thần tử giữ gìn thành tựu đã có là Nguyên Bảo Tàng sẽ rất khó để thích ứng với sự biến hóa của thế đạo. Vừa không có năng lực đối phó với lưu tặc lại không quyết đoán ăn nói thẳng thắn, gọi Hoàng Đế và chư côngcầm quyền trong triều thức tỉnh. Bởi vậy, ông ta than sinh ra không gặp thời, cũng không có được kỳ chủ, cũng là lời than thở có lý mà thôi.
Chỉ có điều tình thế bên ngoài thì bất chấp người trong cuộc khó xử thế nào. Nguyên Bảo Tàng than thở có lý cũng không thể “hiểu và bỏ qua” cho đám giặc cỏ được. Bảy ngày sau, tin xấu cũng truyền đến quận Võ Dương, nhân lúc mưa to gió lớn, nước sông Chương Thủy dâng cao chắn đường, trùm thổ phỉ Trình Danh Chấn, Vương Nhị Mao, Hách Lão Đao, Đỗ Ba Lạt, Vương Ma Tử đã cùng hợp binh công phá huyện Kinh Thành thuộc quận Thanh Hà, nằm ở bờ tây Chương Thủy. Đợi khi Quận thừa Thanh Hà lĩnh viện binh đuổi tới, bọn thổ phỉ đã lục soát hết rồi cướp hết lương thực trong thành, nghênh ngang bỏ đi rồi.
Dương Tích Thiện đuổi theo không kịp, lại không dám xâm nhập đầm Cự Lộc để phá tan giặc cỏ, đành phải quay về. Ngay sau khi ông ta vượt qua Chương Thủy, Trình Danh Chấn lại ra cờ hiệu Trương Kim Xưng xuất hiện tại huyện Thanh Chương hiện tại đã bị quan phủ vứt bỏ, đóng quân ở đây bất động mấy ngày. Các nơi quận Võ Dương cách bởi Chương Thủy một ngày ba lần kinh sợ, quan phủ sợ hãi ban ngày cũng không dám mở cửa.
Cửa thành không mở, hàng hóa không thể vào trong, vùng ngoại thành đã đến kì thu hoạch mà thiếu hụt lao động cũng đang khó khăn. Không phải là Nguyên Bảo Tàng bị bức không có cách gì đành cầu đến tâm phúc Ngụy Trưng. Cả chủ và khách vẫn thương lượng từ xế chiều cho đến tận nửa đêm, xem xét kĩ bản đề xuất của Ngụy Trưng, trong đó có ba hạ sách. Rốt cuộc cuối cùng đã quyết định thực hiện trung sách chiêu an thử xem có hiệu quả gì không.
- Huyền Thành hãy thay ta viết một lá thư cho y, hãy nói rằng ta biết y có oan khuất, đã sai người dâng biểu buộc tội Lâm Đức Ân bức người tốt làm tặc. Trong nửa tháng, triều đình sẽ trả lời. Nếu y đồng ý cải tà quy chính sẽ cho y giữ chức Kỵ Đô Uý quận Võ Dương. Sau này, y có công lao cũng sẽ được trình lên triều đình, tự tay minh oan cho cha.
Nguyên Bảo Tàng vẫn như cũ không dám đụng chạm đến bản án mưu phản của Cao Dĩnh, nhưng lại chính mồm mình đã đồng ý với Ngụy Trưng, nếu Trình Danh Chấn đồng ý đầu hàng, sẽ tiến cử y giữ chức Quận Binh Đô Uý, để y có thể minh oan cho cha mình. Còn về phần hứa hẹn khi nào sẽ thực hiện và chi tiết thực hiện thế nào thì chiếu theo lệ quan trường của Đại Tùy mà làm.
Ngụy Trưng hiểu Đông Chủ chứa tâm tưcó thể lừa gạt được thì lừa gạt, được chăng hay chớ, cũng không dám vạch trần, gật đầu trầm giọng nói:
- Trình tặc hiểu rất rõ động tĩnh ở quận Dương Thừa như lòng bàn tay, nói vậy chắc cũng đều hiểu hết các quận quanh đầm Cự Lộc. Bức thư này của Đông Ông, không lo không đưa được đến tay y. Thuộc hạ nghĩ, chúng ta không ngại viết thêm trong thư mời y chuyển lời đến các chư tặc đầm Cự Lộc, tất cả bao gồm cả Trương Kim Xưng cũng có thể được nhận chiêu an. Một khi buông binh khí, mọi tội nghiệpđều được xóa bỏ. Bản quận còn có thể căn cứ vào tài cán từng người mà xem xét phong cho chức quan tương ứng.
Danh đầu là Trương Kim Xưng, sau khi y đầu hàng có được đặc xá hay không thì không trong phạm vi quyết định của Nguyên Bảo Tàng. Nhưng sau khi ông ta suy nghĩ một lúc vẫn gật đầu tỏ vẻ đồng ý:
- Cũng được, như vậy ít nhất cũng làm cho kẻ tặc dao động quân tâm. Trương tặc nghiệp chướng nặng nề, chắc chắn không muốn quay đầu lại. Nhưng Trình tặc vừa gia nhập, căn cơ và tâm tư chưa chắc đã ổn định, nếu hắn và Trương tặc nảy sinh hiềm khích, hừ hừ...
Vốn dĩ Ngụy Trưng đúng là không ôm hy vọng Trình Danh Chấn có thể bị một phong thư của mình mà chiêu hàng, bởi vậy cũng muốn thông qua loại thủ đoạn ly gián đám tặc này. Ý tưởng về sau của Nguyên Bảo Tàng cũng ăn ý với, cả khách và chủ đều nhìn nhau cười. Viết như thế nào, để thành ý và nắm chắc phần thắng cần phải bàn bạc, một bức thư chiêu hàng rất nhanh đã được ra lò.
Ngụy Trưng lại tìm người sao chép ra làm mất bản, giao cho Nguyên Bảo Tàng đóng quan ấn lên, sau đó tự mình và cấp dưới đi một chuyến đến Quán Đào, còn nhớ hay là quên điểm tốt của Trình Danh Chấn hay không, cũng không thèm để ý đối phương có cho mật thám đầm Cự Lộc theo dõi không, bất kể dùng biện pháp gì, cũng nhất định phải đem thư này đến đúng đích của nó.
- Ngụy, Ngụy đại gia, chúng ta đã không qua lại với Lưu tặc rồi!
Không ngờ khen người lại có thể khen ra tai họa, mấy kẻ nhàn rỗi ở huyện Quán Đào ra mặt cầu xin. Hiện tại rốt cuộc thì bọn họ cũng nhận ra rồi, mấy ngày trước đó đạo sĩ thối xem bói cho mọi người chẳng phải là tiên đồ qua đường gì cả, mà chính là tâm phúc của Quận Thủ quận Võ Dương, Ngụy Trưng.
- Đưa một bức thư thì có gì khó. Bọn ngươi không phải là luôn mồm nói Trình tướng quân có ơn với mình sao. Hiện tại, y đang đóng trú ở huyện Thanh Chương, nếu các ngươi với y là đồng hương thì đưa một bức thư tới, sợ cái gì, mất đầu chắc?
Lần đầu tiên sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn đến ức hiếp người lương thiện, trong lòng Ngụy Trưng cũng không đành:
- Hơn nữa, bức thư này cũng không có ác ý gì với hắn cả, ở đây có hai xâu tiền, nếu các ngươi chịu đi truyền tin thì lấy mà chia nhau. Không đi, thì hãy theo ta đến trước mặt Quận thủ đại nhâm mà ăn nói.
Có thể không bị quy tội liên đới, bọn họ đã cảm ơn trời đất lắm rồi còn đâu mà dám đến trước mặt Quận thủ đại nhân? Mấy người bọn họ nhìn nhau, nhận lấy xâu tiền, rồi mang thư đi tìm Trình Danh Chấn.
Đoàn người cũng may mắn, Trình Danh Chẫn suất lĩnh hơn ba nghìn lâu la bước đầu huấn luyện đạt yêu cầu vẫn trú ở Thanh Chương, cũng không vội vã đánh đẹp quan phủ. Sau khi nhận thư lại thưởng tiền cho mỗi người đi truyền tin, sau đó hắn mời người truyền tin chờ nửa ngày, để mang thư hồi âm của mình về cho Ngụy Trưng.
- Ngươi thật sự không muốn nhận chiêu an?
Thấy Trình Danh Chấn hết sức lịch sự với người mang tin, Vương Nhị Mao đến gần cau mày truy hỏi. Mấy tháng ra khỏi đầm đánh đấm, y cũng biết quý giá cái đầu của mình. Y cũng đã cao hơn đám bạn cùng tuổi, lại bởi vì trước đây từng khiêng hàng kiếm sống nên vạm vỡ hơn nhiều so với thiếu niên cùng tuổi.
- Nếu người ta đã ra chiêu rồi thì chúng ta không thế thất lễ!
Trình Danh Chấn cười cười, cầm lấy bức thư của Ngụy Trưng giao cho Vương Nhị Mao:
- Ngươi hãy lập tức đến đầm Cự Lộc một chuyến, đem toàn bộ tin này cho Trương Đại Đương Gia. Nhân tiện hỏi xem ta thành thân dùng phòng nào mới tốt?
- Chuyện này?
Vương Nhị Mao không rõ suy nghĩ của Trình Danh Chấn, có hơi giật mình nhận thư, đi cũng không được mà ở lại cũng không xong.
- Đi về thăm tiểu thư Chu gia thôi!
Trình Danh Chấn gõ đầu Vương Nhị Mao một cái, cười trêu:
- Đừng quên mang lễ vật cho nàng, sau đó lập tức cưỡi ngựa quay về, chúng ta còn có trận đánh ác liệt nữa.
- Vâng, ôi!
Rốt cuộc thì Vương Nhị Mao cũng đoán ra ý của Trình Danh Chấn, rồi thoải mái cười chạy đi. Trình Danh Chấn nhìn theo bóng của cậu ta lắc đầu thở dài, rồi chậm rãi thong thả bước về thư phòng của mình.
Trải giấy, hắn bắt đầu hồi âm cho Ngụy Trưng. Cảm ơn đối phương đã để ý đến mình, cũng cảm ơn đối phương đã mất nhiều công sức tra rõ những oan ức của mình. Ân huệ này, hắn sẽ khắc sâu trong lòng và sớm muộn gì cũng sẽ tìm cơ hội báo đáp.
Về chuyện chiêu an, và chức quan mà Nguyên Bảo Tàng hứa hẹn, một chữ hắn cũng không hề động tới. Kỵ đô úy tất nhiên là quan võ, theo quy cách của quận Võ Dương thì Quận Thủ chính Tứ phẩm, Kỵ đô úy là quan ngũ phẩm, chức vị đã cao hơn huyện lệnh Quán Đào. Cái này một năm trước đúng là trong mộng của hắn, nhưng hiện tại thì hắn cũng đã không cần nữa.
Thậm chí hắn cũng không vạch trần, theo pháp luật Đại Tùy, Quận thủ quận Võ Dương không có quyền chen vào quan võ, căn bản là không phong được cho bất cứ kẻ nào làm Đô úy cả.
Có đôi khi làm kẻ ngốc trước mặt người thông minh cũng là chuyện tốt.
Danh sách chương
- Chương 1: Lời dẫn
- Chương 2: Thành Nam (1)
- Chương 3: Thành Nam (2)
- Chương 4: Thành Nam (3)
- Chương 5: Thành Nam (4)
- Chương 6: Thành Nam (5)
- Chương 7: Thành Nam (5)
- Chương 8: Thành Nam (7)
- Chương 9: Thành Nam (8)
- Chương 10: Thành Nam (9)
- Chương 11: Thành Nam (10)
- Chương 12: Thành Nam (11)
- Chương 13: Thành Nam (12)
- Chương 14: Thành Nam (13)
- Chương 15: Thành Nam (14)
- Chương 16: Thành Nam (15)
- Chương 17: Thành Nam (16)
- Chương 18: Thành Nam (17)
- Chương 19: Thành Nam (18)
- Chương 20: Thành Nam (19)
- Chương 21: Thành Nam (20)
- Chương 22: Thành Nam (21)
- Chương 23: Thành Nam (22)
- Chương 24: Oanh Kha (1)
- Chương 25: Oanh Kha (2)
- Chương 26: Oanh Kha (3)
- Chương 27: Oanh Kha (4)
- Chương 28: Oanh Kha (5)
- Chương 29: Oanh Kha (6)
- Chương 30: Oanh Kha (7)
- Chương 31: Oanh Kha (8)
- Chương 32: Oanh Kha (9)
- Chương 33: Oanh Kha (10)
- Chương 34: Oanh Kha (11)
- Chương 35: Oanh Kha (12)
- Chương 36: Oanh Kha (13)
- Chương 37: Oanh Kha (14)
- Chương 38: Oanh Kha (15)
- Chương 39: Oanh Kha (16)
- Chương 40: Oanh Kha (17)
- Chương 41: Oanh Kha (18)
- Chương 42: Oanh Kha (19)
- Chương 43: Oanh Kha (20)
- Chương 44: Oanh Kha (21)
- Chương 45: Oanh Kha (22)
- Chương 46: Oanh Kha (23)
- Chương 47: Oanh Kha (24)
- Chương 48: Oanh Kha (25)
- Chương 49: Đông Môn (1)
- Chương 50: Đông Môn (2)
- Chương 51: Đông Môn (3)
- Chương 52: Đông Môn (4)
- Chương 53: Đông Môn (5)
- Chương 54: Đông Môn (6)
- Chương 55: Đông Môn (7)
- Chương 56: Đông Môn (8)
- Chương 57: Đông Môn (9)
- Chương 58: Đông Môn (10)
- Chương 59: Đông Môn (11)
- Chương 60: Đông Môn (12)
- Chương 61: Đông Môn (13)
- Chương 62: Đông Môn (14)
- Chương 63: Đông Môn (15)
- Chương 64: Đông Môn (16)
- Chương 65: Đông Môn (17)
- Chương 66: Đông Môn (18)
- Chương 67: Đông Môn (19)
- Chương 68: Đông Môn (20)
- Chương 69: Đông Môn (21)
- Chương 70: Đông Môn (22)
- Chương 71: Đông Môn (23)
- Chương 72: Đông Môn (24)
- Chương 73: Đông Môn (25)
- Chương 74: Đông Môn (26)
- Chương 75: Đông Môn (27)
- Chương 76: Đông Môn (28)
- Chương 77: Đông Môn (29)
- Chương 78: Đông Môn (30)
- Chương 79: Đông Môn (31)
- Chương 80: Đông Môn (32)
- Chương 81: Đông Môn (33)
- Chương 82: Đông Môn (34)
- Chương 83: Đông Môn (35)
- Chương 84: Đông Môn (36)
- Chương 85: Hồng trần (1)
- Chương 86: Hồng trần (2)
- Chương 87: Hồng trần (3)
- Chương 88: Hồng trần (4)
- Chương 89: Hồng trần (5)
- Chương 90: Hồng trần (6)
- Chương 91: Hồng trần (7)
- Chương 92: Hồng trần (8)
- Chương 93: Hồng trần (9)
- Chương 94: Hồng trần (10)
- Chương 95: Hồng trần (11)
- Chương 96: Hồng trần (12)
- Chương 97: Hồng trần (13)
- Chương 98: Hồng trần (14)
- Chương 99: Hồng trần (15)
- Chương 100: Hồng trần (16)
- Chương 101: Hồng trần (17).
- Chương 102: Hồng trần (18).
- Chương 103: Hồng trần (19).
- Chương 104: Hồng trần (20).
- Chương 105: Hồng trần (21).
- Chương 106: Đông chí (1).
- Chương 107: Đông chí (2).
- Chương 108: Đông chí (3).
- Chương 109: Đông chí (4).
- Chương 110: Đông chí (5).
- Chương 111: Đông chí (6).
- Chương 112: Đông chí (7).
- Chương 113: Đông chí (8).
- Chương 114: Đông chí (9).
- Chương 115: Đông chí (10).
- Chương 116: Đông chí (11).
- Chương 117: Đông chí (12).
- Chương 118: Đông chí (13).
- Chương 119: Đông chí (14).
- Chương 120: Đông chí (15).
- Chương 121: Đông chí (16).
- Chương 122: Đông chí (17).
- Chương 123: Đông chí (18).
- Chương 124: Đông chí (19).
- Chương 125: Đông chí (20).
- Chương 126: Đông chí (21).
- Chương 127: Đông chí (22).
- Chương 128: Đông chí (23).
- Chương 129: Đông chí (24).
- Chương 130: Tây Cố (1).
- Chương 131: Tây Cố (2).
- Chương 132: Tây Cố (3).
- Chương 133: Tây Cố (4).
- Chương 134: Tây Cố (5).
- Chương 135: Tây Cố (6).
- Chương 136: Tây Cố (7).
- Chương 137: Tây Cố (8).
- Chương 138: Tây Cố (9).
- Chương 139: Tây Cố (10).
- Chương 140: Tây Cố (11).
- Chương 141: Tây Cố (12).
- Chương 142: Tây Cố (13).
- Chương 143: Chiết liễu (1).
- Chương 144: Chiết liễu (2).
- Chương 145: Chiết liễu (3).
- Chương 146: Chiết Liễu (4).
- Chương 147: Chiết Liễu (5).
- Chương 148: Chiết Liễu (6).
- Chương 149: Chiết Liễu (7).
- Chương 150: Chiết Liễu (8).
- Chương 151: Chiết Liễu (9).
- Chương 152: Chiết Liễu (10).
- Chương 153: Chiết Liễu (11).
- Chương 154: Chiết Liễu (14).
- Chương 155: Chiết Liễu (15).
- Chương 156: Chiết Liễu (16).
- Chương 157: Chiết Liễu (17).
- Chương 158: Chiết Liễu (18).
- Chương 159: Chiết Liễu (19).
- Chương 160: Chiết Liễu (20).
- Chương 161: Chiết Liễu (21).
- Chương 162: Chiết Liễu (22).
- Chương 163: Chiết Liễu (23).
- Chương 164: Chiết Liễu (24).
- Chương 165: Chiết Liễu (25).
- Chương 166: Đằng Uyên (1).
- Chương 167: Đằng Uyên (2).
- Chương 168: Đằng Uyên (3).
- Chương 169: Đằng Uyên (4).
- Chương 170: Đằng Uyên (5).
- Chương 171: Đằng Uyên (6).
- Chương 172: Đằng Uyên (7).
- Chương 173: Đằng Uyên (8).
- Chương 174: Đằng Uyên (9).
- Chương 175: Đằng Uyên (10).
- Chương 176: Đằng Uyên (11).
- Chương 177: Đằng Uyên (12).
- Chương 178: Đằng Uyên (13).
- Chương 179: Đằng Uyên (14).
- Chương 180: Đằng Uyên (15).
- Chương 181: Đằng Uyên (16).
- Chương 182: Đằng Uyên (17).
- Chương 183: Đằng Uyên (18).
- Chương 184: Đằng Uyên (19).
- Chương 185: Đằng Uyên (20).
- Chương 185: Đằng Uyên (21).
- Chương 186: Đằng Uyên (22).
- Chương 187: Đằng Uyên (23).
- Chương 188: Đằng Uyên (24).
- Chương 189: Đằng Uyên (25).
- Chương 190: Đằng Uyên (26).
- Chương 191: Đằng Uyên (27).
- Chương 192: Đằng Uyên (28).
- Chương 193: Đằng Uyên (29).
- Chương 194: Đằng Uyên (30).
- Chương 195: Đằng Uyên (31).
- Chương 196: Đằng Uyên (32).
- Chương 197: Đằng Uyên (33).
- Chương 1: Tiết thu (1)
- Chương 1: Tiết thu (2)
- Chương 1: Tiết thu (3)
- Chương 1: Tiết thu (4)
- Chương 1: Tiết thu (5)
- Chương 1: Tiết thu (6)
- Chương 1: Tiết thu (7)
- Chương 1: Tiết thu (8)
- Chương 1: Tiết thu (9)
- Chương 1: Tiết thu (10)
- Chương 1: Tiết thu (11)
- Chương 1: Tiết thu (12)
- Chương 1: Tiết thu (13)
- Chương 1: Tiết thu (14)
- Chương 1: Tiết thu (15)
- Chương 1: Tiết thu (16)
- Chương 1: Tiết thu (17)
- Chương 1: Tiết thu (18)
- Chương 1: Tiết thu (19)
- Chương 1: Tiết thu (20)
- Chương 1: Tiết thu (21)
- Chương 1: Tiết thu (22)
- Chương 1: Tiết thu (23)
- Chương 1: Tiết thu (24)
- Chương 1: Tiết thu (25)
- Chương 1: Tiết thu (26)
- Chương 1: Tiết thu (27)
- Chương 1: Tiết thu (28)
- Chương 1: Tiết thu (29)
- Chương 1: Tiết thu (30)
- Chương 1: Tiết thu (31)
- Chương 1: Tiết thu (32)
- Chương 1: Tiết thu (33)
- Chương 1: Tiết thu (34)
- Chương 2: Tử Lưu (1)
- Chương 2: Tử Lưu (2)
- Chương 2: Tử Lưu (3)
- Chương 2: Tử Lưu (4)
- Chương 2: Tử Lưu (5)
- Chương 2: Tử Lưu (6)
- Chương 2: Tử Lưu (7)
- Chương 2: Tử Lưu (8)
- Chương 2: Tử Lưu (9)
- Chương 2: Tử Lưu (10)
- Chương 2: Tử Lưu (11)
- Chương 2: Tử Lưu (12)
- Chương 2: Tử Lưu (13)
- Chương 2: Tử Lưu (14)
- Chương 2: Tử Lưu (15)
- Chương 2: Tử Lưu (16)
- Chương 2: Tử Lưu (17)
- Chương 2: Tử Lưu (18)
- Chương 2: Tử Lưu (19)
- Chương 2: Tử Lưu (20)
- Chương 2: Tử Lưu (21)
- Chương 2: Tử Lưu (22)
- Chương 2: Tử Lưu (23)
- Chương 2: Tử Lưu (24)
- Chương 2: Tử Lưu (25)
- Chương 2: Tử Lưu (26)
- Chương 2: Tử Lưu (27)
- Chương 2: Tử Lưu (28)
- Chương 2: Tử Lưu (29)
- Chương 2: Tử Lưu (30)
- Chương 2: Tử Lưu (31)
- Chương 2: Tử Lưu (32)
- Chương 2: Tử Lưu (33)
- Chương 2: Tử Lưu (34)
- Chương 2: Tử Lưu (35)
- Chương 2: Tử Lưu (36)
- Chương 2: Tử Lưu (37)
- Chương 2: Tử Lưu (38)
- Chương 2: Tử Lưu (39)
- Chương 2: Tử Lưu (40)
- Chương 3: Triều lộ (1)
- Chương 3: Triều lộ (2)
- Chương 3: Triều lộ (3)
- Chương 3: Triều lộ (4)
- Chương 3: Triều lộ (5)
- Chương 3: Triều lộ (6)
- Chương 3: Triều lộ (7)
- Chương 3: Triều lộ (8)
- Chương 3: Triều lộ (9)
- Chương 3: Triều lộ (10)
- Chương 3: Triều lộ (11)
- Chương 3: Triều lộ (12)
- Chương 3: Triều lộ (13)
- Chương 3: Triều lộ (14)
- Chương 3: Triều lộ (15)
- Chương 3: Triều lộ (16)
- Chương 3: Triều lộ (17)
- Chương 3: Triều lộ (18)
- Chương 3: Triều lộ (19)
- Chương 3: Triều lộ (20)
- Chương 3: Triều lộ (21)
- Chương 3: Triều lộ (22)
- Chương 3: Triều lộ (23)
- Chương 3: Triều lộ (24)
- Chương 3: Triều lộ (25)
- Chương 3: Triều lộ (26)
- Chương 3: Triều lộ (27)
- Chương 3: Triều lộ (28)
- Chương 3: Triều lộ (29)
- Chương 3: Triều lộ (30)
- Chương 3: Triều lộ (31)
- Chương 3: Triều lộ (32)
- Chương 3: Triều lộ (33)
- Chương 3: Triều lộ (34)
- Chương 3: Triều lộ (35)
- Chương 3: Triều lộ (36)
- Chương 3: Triều lộ (37)
- Chương 3: Triều lộ (38)
- Chương 3: Triều lộ (39)
- Chương 3: Triều lộ (40)
- Chương 3: Triều lộ (41)
- Chương 3: Triều lộ (42)
- Chương 3: Triều lộ (43)
- Chương 3: Triều lộ (44)
- Chương 3: Triều lộ (45)
- Chương 3: Triều lộ (46)
- Chương 3: Triều lộ (47)
- Chương 3: Triều lộ (48)
- Chương 3: Triều lộ (49)
- Chương 3: Triều lộ (50)
- Chương 3: Triều lộ (51)
- Chương 3: Triều lộ (52)
- Chương 3: Triều lộ (53)
- Chương 3: Triều lộ (54)
- Chương 3: Triều lộ (55)
- Chương 3: Triều lộ (56)
- Chương 4: Thải vi (*) (1)
- Chương 4: Thải vi (2)
- Chương 4: Thải vi (3)
- Chương 4: Thải vi (4)
- Chương 4: Thải vi (5.1)
- Chương 4: Thải vi (5.2)
- Chương 4: Thải vi (6)
- Chương 4: Thải vi (7)
- Chương 4: Thải vi (8)
- Chương 4: Thải vi (9)
- Chương 4: Thải vi (10)
- Chương 4: Thải vi (11)
- Chương 4: Thải vi (12)
- Chương 4: Thải vi (13)
- Chương 4: Thải vi (14)
- Chương 4: Thải vi (15)
- Chương 4: Thải vi (16)
- Chương 4: Thải vi (17)
- Chương 4: Thải vi (18)
- Chương 4: Thải vi (19)
- Chương 4: Thải vi (20)
- Chương 4: Thải vi (21)
- Chương 4: Thải vi (22)
- Chương 4: Thải vi (23)
- Chương 4: Thải vi (24)
- Chương 4: Thải vi (25)
- Chương 1: Ván bài (1)
- Chương 2: Ván bài (2)
- Chương 3: Ván bài (3)
- Chương 4: Ván bài (4)
- Chương 5: Ván bài (5)
- Chương 6: Ván bài (6)
- Chương 7: Ván bài (7)
- Chương 8: Ván bài (8)
- Chương 9: Ván bài (9)
- Chương 10: Ván bài (10)
- Chương 11: Ván bài (11)
- Chương 12: Ván bài (12)
- Chương 13: Ván bài (13)
- Chương 14: Ván bài (14)
- Chương 15: Ván bài (15)
- Chương 16: Ván bài (16)
- Chương 17: Ván bài (17)
- Chương 18: Ván bài (18)
- Chương 19: Ván bài (19)
- Chương 20: Ván bài (20)
- Chương 21: Ván bài (21)
- Chương 22: Ván bài (22)
- Chương 23: Ván bài (23)
- Chương 24: Ván bài (24)
- Chương 25: Ván bài (25)
- Chương 26: Ván bài (26)
- Chương 27: Ván bài (27)
- Chương 28: Ván bài (28)
- Chương 29: Ván bài (29)
- Chương 30: Ván bài (30)
- Chương 31: Ván bài (31)
- Chương 32: Ván bài (32)
- Chương 33: Ván bài (33)
- Chương 34: Ván bài (34)
- Chương 35: Ván bài (35)
- Chương 36: Ván bài (36)
- Chương 37: Ván bài (37)
- Chương 38: Ván bài (38)
- Chương 39: Hoàng tước (1)
- Chương 40: Hoàng tước (2)
- Chương 41: Hoàng tước (2)
- Chương 42: Hoàng tước (3)
- Chương 43: Hoàng tước (4)
- Chương 44: Hoàng tước (5)
- Chương 45: Hoàng tước (6)
- Chương 46: Hoàng tước (7)
- Chương 47: Hoàng tước (8)
- Chương 48: Hoàng tước (9)
- Chương 49: Hoàng tước (10)
- Chương 50: Hoàng tước (11)
- Chương 51: Hoàng tước (12)
- Chương 52: Hoàng tước (13)
- Chương 53: Hoàng tước (14)
- Chương 54: Hoàng tước (15)
- Chương 55: Hoàng tước (16)
- Chương 56: Hoàng tước (17)
- Chương 57: Hoàng tước (18)
- Chương 58: Hoàng tước (19)
- Chương 59: Hoàng tước (20)
- Chương 60: Hoàng tước (21)
- Chương 61: Hoàng tước (22)
- Chương 62: Hoàng tước (23)
- Chương 63: Hoàng tước (24)
- Chương 64: Hoàng tước (25)
- Chương 65: Hoàng tước (26)
- Chương 66: Hoàng tước (27)
- Chương 67: Hoàng tước (28)
- Chương 68: Hoàng tước (29)
- Chương 69: Hoàng tước (30)
- Chương 70: Hoàng tước (31)
- Chương 71: Hoàng tước (32)
- Chương 72: Phiêu tơ
- Chương 73: Phiêu tơ (2)
- Chương 74: Phiêu tơ (3)
- Chương 75: Phiêu tơ (4)
- Chương 76: Phiêu tơ (5)
- Chương 77: Phiêu tơ (6)
- Chương 78: Phiêu tơ (7)
- Chương 79: Phiêu tơ (8)
- Chương 80: Phiêu tơ (9)
- Chương 81: Phiêu tơ (10)
- Chương 82: Phiêu tơ (11)
- Chương 83: Phiêu tơ (12)
- Chương 84: Phiêu tơ (13)
- Chương 85: Phiêu tơ (14)
- Chương 86: Phiêu tơ (15)
- Chương 87: Phiêu tơ (16)
- Chương 88: Phiêu tơ (17)
- Chương 89: Phiêu tơ (18)
- Chương 90: Phiêu tơ (19)
- Chương 91: Phiêu tơ (20)
- Chương 92: Phiêu tơ (21)
- Chương 93: Phiêu tơ (22)
- Chương 94: Phiêu tơ (23)
- Chương 95: Phiêu tơ (24)
- Chương 96: Phiêu tơ (25)
- Chương 97: Phiêu tơ (26)
- Chương 98: Phiêu tơ (27)
- Chương 99: Phiêu tơ (28)
- Chương 100: Phiêu tơ (29)
- Chương 101: Phiêu tơ (30)
- Chương 102: Phiêu tơ (31)
- Chương 103: Phiêu tơ (32)
- Chương 104: Phiêu tơ (33)
- Chương 105: Phiêu tơ (34)
- Chương 106: Phiêu tơ (35)
- Chương 107: Thăng trầm (1)
- Chương 108: Thăng trầm (2)
- Chương 109: Thăng trầm (3)
- Chương 110: Thăng trầm (4)
- Chương 111: Thăng trầm (5)
- Chương 112: Thăng trầm (6)
- Chương 113: Thăng trầm (7)
- Chương 114: Thăng trầm (8)
- Chương 115: Thăng trầm (9)
- Chương 116: Thăng trầm (10)
- Chương 117: Thăng trầm (11)
- Chương 118: Thăng trầm (12)
- Chương 119: Thăng trầm (13)
- Chương 120: Thăng trầm (14)
- Chương 121: Thăng trầm (15)
- Chương 122: Thăng trầm (16)
- Chương 123: Thăng trầm (17)
- Chương 124: Thăng trầm (18)
- Chương 125: Thăng trầm (19)
- Chương 126: Thăng trầm (20)
- Chương 127: Thăng trầm (21)
- Chương 128: Thăng trầm (22)
- Chương 129: Thăng trầm (23)
- Chương 130: Thăng trầm (24)
- Chương 131: Thăng trầm (25)
- Chương 132: Thăng trầm (26)
- Chương 133: Thăng trầm (27)
- Chương 134: Thăng trầm (28)
- Chương 135: Vấn đỉnh (1)
- Chương 136: Vấn đỉnh (2)
- Chương 137: Vấn đỉnh (3)
- Chương 138: Vấn đỉnh (4)
- Chương 139: Vấn đỉnh (5)
- Chương 140: Vấn đỉnh (6)
- Chương 141: Vấn đỉnh (7)
- Chương 142: Vấn đỉnh (8)
- Chương 143: Vấn đỉnh (9)
- Chương 144: Vấn đỉnh (10)
- Chương 145: Vấn đỉnh (11)
- Chương 146: Vấn đỉnh (12)
- Chương 147: Vấn đỉnh (13)
- Chương 148: Vấn đỉnh (14)
- Chương 149: Vấn đỉnh (15)
- Chương 150: Vấn đỉnh (16)
- Chương 151: Vấn đỉnh (17)
- Chương 152: Vấn đỉnh (18)
- Chương 153: Vấn đỉnh (19)
- Chương 154: Vấn đỉnh (20)
- Chương 155: Vấn đỉnh (21)
- Chương 156: Vấn đỉnh (22)
- Chương 157: Vấn đỉnh (23)
- Chương 158: Vấn đỉnh (24)
- Chương 159: Vấn đỉnh (25)
- Chương 160: Vấn đỉnh (26)
- Chương 161: Vấn đỉnh (27)
- Chương 162: Vấn đỉnh (28)
- Chương 163: Vấn đỉnh (29)
- Chương 164: Vấn đỉnh (30)
- Chương 165: Vấn đỉnh (31)
- Chương 166: Vấn đỉnh (32)
- Chương 167: Vấn đỉnh (33)
- Chương 168: Vấn đỉnh (34)
- Chương 169: Vấn đỉnh (35)
- Chương 170: Vấn đỉnh (36)
- Chương 171: Vấn đỉnh (37)
- Chương 172: Vấn đỉnh (38)
- Chương 173: Vấn đỉnh (39)
- Chương 174: Vấn đỉnh (40)
- Chương 175: Vấn đỉnh (41)
- Chương 176: Vấn đỉnh (42)
- Chương 177: Tranh giành (1).
- Chương 178: Tranh giành (2).
- Chương 179: Tranh giành (3).
- Chương 180: Tranh giành (4).
- Chương 181: Tranh giành (5).
- Chương 182: Tranh giành (6).
- Chương 183: Tranh giành (7).
- Chương 184: Tranh giành (8).
- Chương 185: Tranh giành (9).
- Chương 186: Tranh giành (10).
- Chương 187: Tranh giành (11).
- Chương 188: Tranh giành (12).
- Chương 189: Tranh giành (13).
- Chương 190: Tranh giành (14).
- Chương 191: Tranh giành (15).
- Chương 192: Tranh giành (16).
- Chương 193: Tranh giành (17).
- Chương 194: Canh bạc (1)
- Chương 195: Canh bạc (2)
- Chương 196: Canh bạc (3)
- Chương 197: Canh bạc (4)
- Chương 198: Canh bạc (5)
- Chương 199: Canh bạc (6)
- Chương 200: Canh bạc (7)
- Chương 201: Canh bạc (8)
- Chương 202: Canh bạc (9)
- Chương 203: Canh bạc (10)
- Chương 204: Canh bạc (11)
- Chương 205: Canh bạc (12)
- Chương 206: Canh bạc (13)
- Chương 207: Canh bạc (14)
- Chương 208: Canh bạc (15)
- Chương 209: Canh bạc (16)
- Chương 210: Canh bạc (17)
- Chương 211: Canh bạc (18)
- Chương 212: Canh bạc (19)
- Chương 213: Canh bạc (20)
- Chương 214: Canh bạc (21)
- Chương 215: Canh bạc (22)
- Chương 216: Canh bạc (23)
- Chương 217: Ân cừu (1).
- Chương 218: Ân cừu (2).
- Chương 219: Ân cừu (3).
- Chương 220: Ân cừu (4).
- Chương 221: Ân cừu (5).
- Chương 222: Ân cừu (6).
- Chương 223: Ân cừu (7).
- Chương 224: Ân cừu (8).
- Chương 225: Ân cừu (9).
- Chương 226: Ân cừu (10).
- Chương 227: Ân cừu (11).
- Chương 228: Ân cừu (12).
- Chương 229: Ân cừu (13).
- Chương 230: Ân cừu (14).
- Chương 231: Ân cừu (15).
- Chương 232: Ân cừu (16).
- Chương 233: Ân cừu (17).
- Chương 234: Ân cừu (18).
- Chương 235: Ân cừu (19).
- Chương 236: Ân cừu (20).
- Chương 237: Ân cừu (21).
- Chương 238: Ân cừu (22).
- Chương 239: Ân cừu (23).
- Chương 240: Ân cừu (24).
- Chương 241: Ân cừu (25).
- Chương 242: Cố Nhân (1)
- Chương 243: Cố Nhân (2)
- Chương 244: Cố Nhân (3)
- Chương 245: Cố Nhân (4)
- Chương 246: Cố Nhân (5)
- Chương 247: Cố Nhân (6)
- Chương 248: Cố Nhân (7)
- Chương 249: Cố Nhân (8)
- Chương 250: Cố Nhân (9)
- Chương 251: Cố Nhân (10)
- Chương 252: Cố Nhân (11)
- Chương 253: Cố Nhân (12)
- Chương 254: Cao chót vót (1).
- Chương 255: Cao chót vót (2).
- Chương 256: Cao chót vót (3).
- Chương 257: Cao chót vót (4).
- Chương 258: Cao chót vót (5).
- Chương 259: Cao chót vót (6).
- Chương 260: Cao chót vót (7).
- Chương 261: Cao chót vót (8).
- Chương 262: Cao chót vót (9).
- Chương 263: Cao chót vót (10).
- Chương 264: Cao chót vót (11).
- Chương 265: Phù hoa (1).
- Chương 266: Phù hoa (2).
- Chương 267: Phù hoa (3).
- Chương 268: Phù hoa (4).
- Chương 269: Phù hoa (5).
- Chương 270: Phù hoa (6).
- Chương 271: Phù hoa (7).
- Chương 272: Phù hoa (8).
- Chương 273: Phù hoa (9).
- Chương 274: Phù hoa (10).
- Chương 275: Phù hoa (11).
- Chương 276: Phù hoa (12).
- Chương 277: Phù hoa (13).
- Chương 278: Phù hoa (14).
- Chương 279: Phù hoa (15).
- Chương 280: Phù hoa (16).
- Chương 281: Phù hoa (17).
- Chương 282: Phù hoa (18).
- Chương 283: Phù hoa (19).
- Chương 284: Công tặc (1).
- Chương 285: Công tặc (2).
- Chương 286: Công tặc (3).
- Chương 287: Công tặc (4).
- Chương 288: Công tặc (5).
- Chương 289: Công tặc (6).
- Chương 290: Công tặc (7).
- Chương 291: Công tặc (8).
- Chương 292: Công tặc (9).
- Chương 293: Công tặc (10).
- Chương 294: Công tặc (11).
- Chương 295: Công tặc (12).
- Chương 296: Công tặc (13).
- Chương 297: Công tặc (14).
- Chương 298: Công tặc (15).
- Chương 299: Công tặc (16).
- Chương 300: Công tặc (17).
- Chương 301: Công tặc (18).
- Chương 302: Công tặc (19).
- Chương 303: Công tặc (20).
- Chương 304: Công tặc - Đại kết cục và vĩ thanh (1)
- Chương 305: Công tặc - Đại kết cục và vĩ thanh (2)
- Chương 306: Công tặc - Đại kết cục và vĩ thanh (3)
- Chương 307: Công tặc - Đại kết cục và vĩ thanh (4)
Bạn cần đăng nhập để bình luận