Khai Quốc Công Tặc
Chương 164: Vấn đỉnh (30)
Chương 164: Vấn đỉnh (30)
- Thuộc hạ tác chiến không tốt, làm nhục quân uy, xin đại tướng quân trách phạt!
Chỉ đến khi bị lôi thẳng tới trước mặt Sài Thiệu, Trần Lương Thành cuối cùng mới từ tỉnh ra trong mê muội, xoay người quỳ gối, cúi đầu thỉnh tội.
- Đứng lên, đứng lên, ngươi đã cố hết sức rồi!
Sài Thiệu cười lớn bước lên trước, hai tay đỡ lấy cánh tay Trần Lương Thành, dùng sức đỡ gã dậy.
- Đại tướng quân!
Sức lực không mạnh bằng đối phương, Trần Lương Thành đành phải đứng thuận thế lên, nhìn vào mắt Sài Thiệu cầu khẩn. Còn một lúc nữa trời mới tối hẳn xuống, với tính cách của Sài Thiệu, rất có khả năng là sẽ bắt ép các huynh đệ tiến công lần hai. Nhưng đám kị binh bây giờ trên danh nghĩa đều là thuộc hạ của Trần Lương Thành gã, gã không có cách nào trơ mắt ra nhìn cả bọn đi chịu chết.
- Không chỉ có ngươi, các ngươi, đám kị binh dưới trướng ngươi kia đều đã cố hết sức rồi!
Nhìn Trần Lương Thành một cái, lại quay đầu nhìn về phía đám kị binh đang xôn xao không yên ở cách đó không xa, Tả Dực Vệ đại tướng quân Sài Thiệu lớn tiếng cười ha ha:
- Trên đời này không có quân đội nào chưa bại trận bao giờ, Sài mỗ cũng không phải không thua người bao giờ. Nhưng đánh bại trận cũng không thể thua cái gan. Bọn họ....
Rút một cánh tay ra, ra sức chỉ về mấy mươi tên sĩ tốt khắp người đầy máu phía sau Trần Lương Thành, Sài Thiệu lớn tiếng nói:
- Bọn họ, hôm nay không làm Sài mỗ thất vọng, thà chết trên trận, cũng không chịu quay gót rút lui. Bọn họ, hôm nay đã dùng máu để rửa sạch nỗi nhục của các ngươi. Bọn họ, khiến cho bờ đối diện trông thấy Lý gia quân ta chỉ có hảo hán tử chiến, chứ tuyệt đối không có bọn nhu nhược chỉ biết rút lui! Bọn họ, sau này chính là phụ tá đắc lực của Sài mỗ, chỉ cần Sài mỗ còn sống ngày nào, đảm bảo các ngươi công danh phú quý ngày đó!
Dứt lời, yy hướng tay ra sau vung lên:
- Người đâu, Sài mỗ xin nâng cốc vì mấy vị huynh đệ!
- Vâng!
Thân vệ tả hữu lập tức mang vò rượu tới, đổ đầy ắp mười mấy bất bên cạnh Sài Thiệu. Sài Thiệu tự mình bưng bát rượu lên, hai tay nâng, đưa đến tận tay đám binh sĩ đều gần như đứng không vững kia:
- Hảo hán tử, Sài mỗ khâm phục!
Vừa kính rượu cả bọn, y vừa vỗ vỗ vai người này, đấm đấm ngực người kia. Nhất thời, khiến mấy mươi tên sĩ tốt may mắn sống sót kia cảm động đến rơi nước mắt.
- Cạn đi!
Sài Thiệu cũng cầm lấy một bát, uống một hơi cạn sạch.
- Đa tạ đại tướng quân!
Đám sĩ tốt cảm xúc dạt dào, đâu còn dám ghi hận chuyện Sài Thiệu ép bọn họ đi chịu chết, giơ cao bát rượu trong tay, uống ừng ực.
- Trương trưởng sử, ghi hết công đầu cho bọn họ. Trên Giáo úy thăng thêm cấp nữa, chưa đến Giáo úy, tất cả đều thăng làm Giáo úy!
Sài Thiệu đặt bát rượu xuống, ngay sau đó là công khai khen ngượi những kẻ may mắn còn sống. Nếu nói bát rượu ban nãy chỉ là để cả bọn nhìn mà thèm, thì hành động lúc này lại làm cho tất cả đám kị binh không thể tham chiến đỏ cả mắt lên.
Cái cấp Giáo úy không phải là cao, chỉ là chủ quản cấp đoàn mà thôi. Nhưng mà chen chân được vào cái cấp này, cũng chính là binh trước tướng sau, từ nay sẽ chính thức bước vào hàng ngũ quan viên chính thức trong quân đội.rất nhiều người lăn lộn trong quân doanh mấy mươi năm, nếu không có kì ngộ gì hoặc là không có chiến công gì tuyệt vời thì, có khả năng thì cũng chỉ dừng lại ở chức Lữ soái không hơn. Căn bản là không có hi vọng đi xa hơn. Còn mấy mươi người này, chỉ là trên cầu kiên trì hơn một chút, là đã được đặc cách lên làm Giáo úy, như thế bảo sao không khiến mọi người đỏ mắt?
Trong chốc lát, mọi ánh mắt đều tập trung vào Trần Lương Thành và mấy mươi tên tàn binh, ánh mắt đầy sự ngưỡng mộ và đố kị. Cũng có không ít người tự oán thầm trong lòng, hận bản thân mình sao ban nãy không được chọn vào đội công kích. Ngộ nhỡ may mắn không chết trận, bây giờ cũng được đại tướng quân khen thưởng như người ta.
Cái mà Sài Thiệu cần chính là cái hiệu quả này, huấn luyện một đội kị binh không dễ dàng gì, y mới không nỡ đem tất cả đi chôn vùi trên cây cầu gỗ đó. Lúc đầu ép cả bọn đi liều mạng, chẳng qua chỉ là để giữ lại nhuệ khí của binh sĩ mà thôi. Bây giờ mục đích đã đạt được, không cần thiết phải tiếp tục hạ độc thủ nữa rồi. Cười cười vỗ vỗ vai Trần Lương Thành:
- Trần tướng quân, ban nãy ngươi làm gương cho sĩ tốt, anh dũng lên trước giết địch. Sài mỗ vô cùng khâm phục. Mấy chục huynh đệ đây, còn cả các huynh đệ kị binh còn lại, ngươi dẫn đi nghỉ ngơi hết đi. Sáng sớm ngày mai, xem Sài mỗ phá địch thế nào!
- Vâng!
Trần Lương Thành sửng sốt, chợt thả lỏng hoàn toàn. Các huynh đệ đơ ra, gã không phải tiếp tục ép các huynh đệ đi tìm cái chết nữa. Nhưng còn các huynh đệ đã tử trận thì sao? Lén nhìn cây cầu gỗ máu chảy đầm đìa kia, gã cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
- Lui xuống nghỉ ngơi đi, trước khi vượt sông, kị binh không cần tham chiến!
Trong lúc mơ màng, gã nghe thấy Sài Thiệu dặn dò như thế, không thể nsuy nghĩ được nữa, chỉ biết vâng dạ đồng ý. Sau đó gã nghe thấy có người thấp giọng mệnh lệnh, kêu các huynh đệ đỡ mình đi. Khi lần nữa từ trong mơ màng tỉnh lại, gã đã đi được ngoài trăm bước. Quay đầu lại tìm Sài Thiệu tướng quân, phát hiện đối phương đã cách mình rất xa rồi, đang cùng Đoàn Chí Đạt cười ha hả đi lên cây cầu gỗ chỉ chỉ trỏ trỏ.
Từ bất chưởng binh. Trần Lương Thành đột nhiên nhớ tới lời dạy của một trưởng y xa khi gã tham gia quân ngũ. Trong lòng bỗng chốc trở nên nặng nề, đến cả tiếng thở cũng trở nên nặng nề.
Từ lúc nhá nhem cho đến tối hẳn, Sài Thiệu cũng chưa phát động cường công lần hai. Sĩ tốt bờ đối diện rất ít, thông qua sự tiếp cận dò xét của thám báo lần trước, y đã biết rõ rồi, nhưng sức chiến đấu của binh sĩ bờ đối diện vô cùng dũng mãnh, nếu không tiếc cái giá phải trả thì, muốn lấy được cây cầu đó, ít nhất cũng phải lấp vào đó ba đến năm nghìn quân.
Tổn thất lớn như vậy, Sài Thiệu có chút không chấp nhận được. Mục đích y tới lần này là để bắt giết tên Đậu Kiến Đức, mà cái mặt Đậu Kiến Đức vẫn chưa nhìn thấy được, quân đội của mình đã bị đánh cho thảm bại trước đã, có phần mát nhiều hơn được.theo phương án tác chiến đã định trước mắt, Lý Trọng Kiện và La Nghệ sẽ liên thủ đuổi Đậu Kiến Đức tới bờ sông Hô Đà. Việc mình cần làm chỉ là chặn đứng đường lui của Đậu Kiến Đức mà thôi, nhiều nhất là trước khi Đậu Kiến Đức chết cho hắn thêm một đòn công kích cuối cùng là được. Căn bản là không cần phải liều sống liều chết với một đám giặc cỏ vô danh tiểu tốt.
Nhưng mà không giải quyết đám giặc cỏ trước mắt này đi, thì lại không có cách nào qua sông thuận lợi được cả! Đây đúng là vấn đề khiến người ta ảo não. Sài Thiệu chau chau mày suy đi nghĩ lại, cũng không tìm ra được một cách vẹn toàn. Theo lí mà nói, Đậu Kiến Đức mấy ngày gần đây bị Lý Trọng Kiên và La Nghệ liên thủ đánh bại, vậy thì cái tên Ngũ Thiên Tích kia không lo tháo chạy, còn ở bờ Nhu Thủy đọ sức cái gì chứ? Lâu đài sắp sập, thì một cái kèo mục như hắn có thể chống đỡ được sao? Còn nữa, người này lấy danh nghĩa là Minh Châu doanh, Minh Châu lại là cái xó xỉnh nào? Trên cả cái dư đồ, căn bản là không có cái chỗ này!
- Đại tướng quân, thuộc hạ có một câu, không biết có nên nói hay không!
Thấy Sài Thiệu dưới ánh đèn mặt mày cau có, Sử Đại Nại dẫn mấy tên sĩ tốt vừa mới tụt lại phía sau tiến lên trước mấy bước, thấp giọng hỏi.
- À! Sử, Sử tướng quân làm gì mà khách khí như vậy!
Sài Thiệu đột nhiên ngẩng đầu lên, sau đó gật đầu mỉm cười.
Sử Đại Nại ban ngày mới được lĩnh giáo cái oai vũ của vị quận công này, nói chuyện tự nhiên khắc hoàn toàn cẩn thận:
- Thuộc hạ không phải là khách khí, mà là không chắc chắn những gì mình nói, cho nên không muốn quấy nhiễu đại tướng quân suy nghĩ mà thôi. Thuộc hạ....
- Sử tướng quân cứ nói không phải ngại!
Sài Thiệu khoát tay, cười ra lệnh.
Được đối phương cho phép, Sử Đại Nại cuối cùng cũng chậm chạp mở miệng:
- Thuộc hạ cảm thấy, tên Ngũ tướng quân phía bờ bên kia hành sự cô cùng kì quái! Theo lí mà nói, hắn ta chỉ mang theo có tí người đó, căn bản là không thể thay đổi chiến cục. Chiếm được lợi rồi phải nên biến sớm mới đúng chứ, hà tất cứ phải liều mạng với chúng ta?
Sài Thiệu gật gật đầu, thấp giọng đáp lại:
- Sử tướng quân cũng nhìn ra rồi sao? Ta cũng cảm thấy chuyện này hết sức kì quặc? Tên họ Ngũ đó tuy là tên giặc cỏ, chỉ huy điều hành lại có quy có củ, cứ như thân chinh bách chiến ấy!
- Chỉ sợ là suất thân từ quận binh, bất đắc dĩ quy xuống dưới trướng Đậu Kiến Đức!
Đoàn Chí Đạt cũng vô cùng khâm phục tên tướng địch, ngẫm nghĩ một chút, thấp giọng phụ họa.
- Ừ!
Sài Thiệu gật đầu đồng ý, sau đó đưa mắt nhìn sang Sử Đại Nại:
- Sử tướng quân tiếp tục, chúng ta ở đây bất kể chuyện gì cũng có thể nói ra !
- Cho nên thuộc hạ đã nghĩ, tên họ Ngũ này sở dĩ liều mạng với chúng ta, e là vẫn còn mục đích khác.
Sử Đại Nại chắp tay, tiếp tục nhắc nhở.
- Sài mỗ cũng nghĩ như vậy, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra cái tên họ Ngũ đó đến vì mục đích gì! Sử tướng quân nếu có suy nghĩ gì, không ngại nói ra cho cả bọn tham khảo!
Sài Thiệu gật gật đầu, thản nhiên thừa nhận.
Không thể không nói, con người này ngoài tâm tư mờ ám ra, bề ngoài còn có vài phân phong độ của một vị đại tướng. Sử Đại Nại được cổ vũ, cười nói:
- Ta cũng chỉ là đoán mò. Tên họ Ngũ này sở dĩ vì một cây cầu mà sống mái với chúng ta, chỉ sợ là để trì hoãn hành trình của chúng ta. Chỉ cần trì hoãn được chúng ta ở bên cái rãnh nước thối này một ngày, tên Đậu Kiến Đức sẽ có cơ hội sống thêm một ngày!
- Ngươi nói là, Đậu Kiến Đức đã bại rồi sao?
Sài Thiệu chau chau mày, thấp giọng hỏi lại. Đậu Kiến Đức binh bại, chỉ là suy đoán của một mình y. Dù sao thì nơi đây cách Dịch huyện vẫn còn một ngày đường, tin tức không thể được truyền đến trong chốc lát được.
- Chẳng những bại rồi, mà có lẽ còn bại rất thê thảm. Tên họ Ngũ này là trung thần dưới trướng Đậu Kiến Đức, cho nên có liều chết cũng phải bảo vệ cho chủ công một con đường sống!
Sử Đại Nại gật gật đầu, thấp giọng phân tích.
- Không có khả năng này!
Sài Thiệu quả quyết phủ nhận:
- Nếu đã biết chúng ta kéo tới bờ sông Nhu Thủy rồi, Đậu Kiến Đức cũng không nên rút theo hướng này. Nếu không, chỉ cần chúng ta chặn đứng cầu phía nam, Đậu Kiến Đức cũng thế, vẫn không qua được!
Lời vừa dứt, y lại đột nhiên giật mình:
- Con bà nó, sập bẫy thằng nhãi họ Ngũ đó rồi. Thằng nhãi này, con mẹ nó đúng là nham hiểm!
- Sao vậy?
Các tướng đều lũ lượt ghé mắt, không hiểu Sài đại tướng quân vì cái gì mà thất thố như thế. Bước ngắn bước dài chạy đến trước bản đồ, ngón tay Sài Thiệu chỉ trỏ trên đó:
- Con bà nó, chúng ta không thông thuộc địa hình, thiệt nặng rồi. Nhu Thủy chỉ là một cái rãnh sông nhỏ mà thồi, cây cầu này không thể là con đường duy nhất lên bắc được. Nói không chừng, cách đây không xa là có chỗ vượt sông, hoặc là có chỗ nước cạn có thể lội qua được. Tên họ Ngũ đó chiếm được lợi thế mà không chịu bỏ đi, cũng không chịu đốt cầu, chính là để dụ bố mày sống mái với chúng nó!
Dứt lời, Sài Thiệu “ầm” một cái đấm lên mặt bàn, suýt chút nữa là làm tan cái giá bên cạnh thư án:
- Bà nội nhà nó, nham hiểm, nham hiểm. Đừng để bố mày tóm được, nếu không, nhất định không tha cho mày!
Thấy y sang sảng bừa bãi như vậy, các tướng lĩnh cũng bừng tỉnh ngộ. Đối thủ đâu phải muốn liều chết cùng cả bọn, chỉ là dùng cái liều mạng ngụy trang để kéo dài thời gian mà thôi. Nhưng mà chỗ vượt sông rốt cuộc là ở đâu, ai có thể nói rõ? Dư đồ trong tay cũng được vẽ từ mười mấy năm trước khi Đại Tùy còn hưng thịnh, có thể tìm ra được cây cầu này đã chẳng dề dàng gì rồi, đi đâu kiếm cái bến sông hay là cái chỗ vượt không đâu vào đâu kia?
- Người đâu!
Sau khi phát hiện ra, Sài Thiệu lớn tiếng ra lệnh:
- Phái thám báo đi các phía, thăm dò trong phạm vi năm mươi dặm, hễ là người còn thở mời hết tới đây cho ta, không phân biệt già trẻ trai gái!
- Đại tướng quân!
Đoàn Chí Đạt sợ chết khiếp, vội vàng thấp giọng nhắc nhở:
- Đại tướng quân, đây là địa bàn của chính chúng ta!
- Đúng vậy, cái tên tiểu tử Lý Trọng Kiên đó rất khó nói chuyện! Ngộ nhỡ sau này hắn ta gửi bên Đường vương một quyển....
Sử Đại Nại cũng vội vàng thấp giọng phụ họa. Dân tộc tắc ngoại tôn sùng kẻ mạnh nhất, mà cái tên Lý Trọng Kiên đối với hào kiệt tắc ngoại mà nói thì, nó tồn tại như là một vị hung thần ác sát vậy.
Nghe được những lời nhắc nhở của thuộc hạ, Sài Thiệu hơi chút do dự, nhưng vẫn hạ quyết tâm tranh thủ qua sông sớm bẳng bất cứ giá nào:
- Không sao, mời, đi mời. Lễ phép chút, cho nhiều tiết chút. Chỉ cần chúng ta cho tiền, và không có án mạng, sau này, Lý đại tướng quân cũng không có gì để nói!
100%
18px
910px
- Thuộc hạ tác chiến không tốt, làm nhục quân uy, xin đại tướng quân trách phạt!
Chỉ đến khi bị lôi thẳng tới trước mặt Sài Thiệu, Trần Lương Thành cuối cùng mới từ tỉnh ra trong mê muội, xoay người quỳ gối, cúi đầu thỉnh tội.
- Đứng lên, đứng lên, ngươi đã cố hết sức rồi!
Sài Thiệu cười lớn bước lên trước, hai tay đỡ lấy cánh tay Trần Lương Thành, dùng sức đỡ gã dậy.
- Đại tướng quân!
Sức lực không mạnh bằng đối phương, Trần Lương Thành đành phải đứng thuận thế lên, nhìn vào mắt Sài Thiệu cầu khẩn. Còn một lúc nữa trời mới tối hẳn xuống, với tính cách của Sài Thiệu, rất có khả năng là sẽ bắt ép các huynh đệ tiến công lần hai. Nhưng đám kị binh bây giờ trên danh nghĩa đều là thuộc hạ của Trần Lương Thành gã, gã không có cách nào trơ mắt ra nhìn cả bọn đi chịu chết.
- Không chỉ có ngươi, các ngươi, đám kị binh dưới trướng ngươi kia đều đã cố hết sức rồi!
Nhìn Trần Lương Thành một cái, lại quay đầu nhìn về phía đám kị binh đang xôn xao không yên ở cách đó không xa, Tả Dực Vệ đại tướng quân Sài Thiệu lớn tiếng cười ha ha:
- Trên đời này không có quân đội nào chưa bại trận bao giờ, Sài mỗ cũng không phải không thua người bao giờ. Nhưng đánh bại trận cũng không thể thua cái gan. Bọn họ....
Rút một cánh tay ra, ra sức chỉ về mấy mươi tên sĩ tốt khắp người đầy máu phía sau Trần Lương Thành, Sài Thiệu lớn tiếng nói:
- Bọn họ, hôm nay không làm Sài mỗ thất vọng, thà chết trên trận, cũng không chịu quay gót rút lui. Bọn họ, hôm nay đã dùng máu để rửa sạch nỗi nhục của các ngươi. Bọn họ, khiến cho bờ đối diện trông thấy Lý gia quân ta chỉ có hảo hán tử chiến, chứ tuyệt đối không có bọn nhu nhược chỉ biết rút lui! Bọn họ, sau này chính là phụ tá đắc lực của Sài mỗ, chỉ cần Sài mỗ còn sống ngày nào, đảm bảo các ngươi công danh phú quý ngày đó!
Dứt lời, yy hướng tay ra sau vung lên:
- Người đâu, Sài mỗ xin nâng cốc vì mấy vị huynh đệ!
- Vâng!
Thân vệ tả hữu lập tức mang vò rượu tới, đổ đầy ắp mười mấy bất bên cạnh Sài Thiệu. Sài Thiệu tự mình bưng bát rượu lên, hai tay nâng, đưa đến tận tay đám binh sĩ đều gần như đứng không vững kia:
- Hảo hán tử, Sài mỗ khâm phục!
Vừa kính rượu cả bọn, y vừa vỗ vỗ vai người này, đấm đấm ngực người kia. Nhất thời, khiến mấy mươi tên sĩ tốt may mắn sống sót kia cảm động đến rơi nước mắt.
- Cạn đi!
Sài Thiệu cũng cầm lấy một bát, uống một hơi cạn sạch.
- Đa tạ đại tướng quân!
Đám sĩ tốt cảm xúc dạt dào, đâu còn dám ghi hận chuyện Sài Thiệu ép bọn họ đi chịu chết, giơ cao bát rượu trong tay, uống ừng ực.
- Trương trưởng sử, ghi hết công đầu cho bọn họ. Trên Giáo úy thăng thêm cấp nữa, chưa đến Giáo úy, tất cả đều thăng làm Giáo úy!
Sài Thiệu đặt bát rượu xuống, ngay sau đó là công khai khen ngượi những kẻ may mắn còn sống. Nếu nói bát rượu ban nãy chỉ là để cả bọn nhìn mà thèm, thì hành động lúc này lại làm cho tất cả đám kị binh không thể tham chiến đỏ cả mắt lên.
Cái cấp Giáo úy không phải là cao, chỉ là chủ quản cấp đoàn mà thôi. Nhưng mà chen chân được vào cái cấp này, cũng chính là binh trước tướng sau, từ nay sẽ chính thức bước vào hàng ngũ quan viên chính thức trong quân đội.rất nhiều người lăn lộn trong quân doanh mấy mươi năm, nếu không có kì ngộ gì hoặc là không có chiến công gì tuyệt vời thì, có khả năng thì cũng chỉ dừng lại ở chức Lữ soái không hơn. Căn bản là không có hi vọng đi xa hơn. Còn mấy mươi người này, chỉ là trên cầu kiên trì hơn một chút, là đã được đặc cách lên làm Giáo úy, như thế bảo sao không khiến mọi người đỏ mắt?
Trong chốc lát, mọi ánh mắt đều tập trung vào Trần Lương Thành và mấy mươi tên tàn binh, ánh mắt đầy sự ngưỡng mộ và đố kị. Cũng có không ít người tự oán thầm trong lòng, hận bản thân mình sao ban nãy không được chọn vào đội công kích. Ngộ nhỡ may mắn không chết trận, bây giờ cũng được đại tướng quân khen thưởng như người ta.
Cái mà Sài Thiệu cần chính là cái hiệu quả này, huấn luyện một đội kị binh không dễ dàng gì, y mới không nỡ đem tất cả đi chôn vùi trên cây cầu gỗ đó. Lúc đầu ép cả bọn đi liều mạng, chẳng qua chỉ là để giữ lại nhuệ khí của binh sĩ mà thôi. Bây giờ mục đích đã đạt được, không cần thiết phải tiếp tục hạ độc thủ nữa rồi. Cười cười vỗ vỗ vai Trần Lương Thành:
- Trần tướng quân, ban nãy ngươi làm gương cho sĩ tốt, anh dũng lên trước giết địch. Sài mỗ vô cùng khâm phục. Mấy chục huynh đệ đây, còn cả các huynh đệ kị binh còn lại, ngươi dẫn đi nghỉ ngơi hết đi. Sáng sớm ngày mai, xem Sài mỗ phá địch thế nào!
- Vâng!
Trần Lương Thành sửng sốt, chợt thả lỏng hoàn toàn. Các huynh đệ đơ ra, gã không phải tiếp tục ép các huynh đệ đi tìm cái chết nữa. Nhưng còn các huynh đệ đã tử trận thì sao? Lén nhìn cây cầu gỗ máu chảy đầm đìa kia, gã cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
- Lui xuống nghỉ ngơi đi, trước khi vượt sông, kị binh không cần tham chiến!
Trong lúc mơ màng, gã nghe thấy Sài Thiệu dặn dò như thế, không thể nsuy nghĩ được nữa, chỉ biết vâng dạ đồng ý. Sau đó gã nghe thấy có người thấp giọng mệnh lệnh, kêu các huynh đệ đỡ mình đi. Khi lần nữa từ trong mơ màng tỉnh lại, gã đã đi được ngoài trăm bước. Quay đầu lại tìm Sài Thiệu tướng quân, phát hiện đối phương đã cách mình rất xa rồi, đang cùng Đoàn Chí Đạt cười ha hả đi lên cây cầu gỗ chỉ chỉ trỏ trỏ.
Từ bất chưởng binh. Trần Lương Thành đột nhiên nhớ tới lời dạy của một trưởng y xa khi gã tham gia quân ngũ. Trong lòng bỗng chốc trở nên nặng nề, đến cả tiếng thở cũng trở nên nặng nề.
Từ lúc nhá nhem cho đến tối hẳn, Sài Thiệu cũng chưa phát động cường công lần hai. Sĩ tốt bờ đối diện rất ít, thông qua sự tiếp cận dò xét của thám báo lần trước, y đã biết rõ rồi, nhưng sức chiến đấu của binh sĩ bờ đối diện vô cùng dũng mãnh, nếu không tiếc cái giá phải trả thì, muốn lấy được cây cầu đó, ít nhất cũng phải lấp vào đó ba đến năm nghìn quân.
Tổn thất lớn như vậy, Sài Thiệu có chút không chấp nhận được. Mục đích y tới lần này là để bắt giết tên Đậu Kiến Đức, mà cái mặt Đậu Kiến Đức vẫn chưa nhìn thấy được, quân đội của mình đã bị đánh cho thảm bại trước đã, có phần mát nhiều hơn được.theo phương án tác chiến đã định trước mắt, Lý Trọng Kiện và La Nghệ sẽ liên thủ đuổi Đậu Kiến Đức tới bờ sông Hô Đà. Việc mình cần làm chỉ là chặn đứng đường lui của Đậu Kiến Đức mà thôi, nhiều nhất là trước khi Đậu Kiến Đức chết cho hắn thêm một đòn công kích cuối cùng là được. Căn bản là không cần phải liều sống liều chết với một đám giặc cỏ vô danh tiểu tốt.
Nhưng mà không giải quyết đám giặc cỏ trước mắt này đi, thì lại không có cách nào qua sông thuận lợi được cả! Đây đúng là vấn đề khiến người ta ảo não. Sài Thiệu chau chau mày suy đi nghĩ lại, cũng không tìm ra được một cách vẹn toàn. Theo lí mà nói, Đậu Kiến Đức mấy ngày gần đây bị Lý Trọng Kiên và La Nghệ liên thủ đánh bại, vậy thì cái tên Ngũ Thiên Tích kia không lo tháo chạy, còn ở bờ Nhu Thủy đọ sức cái gì chứ? Lâu đài sắp sập, thì một cái kèo mục như hắn có thể chống đỡ được sao? Còn nữa, người này lấy danh nghĩa là Minh Châu doanh, Minh Châu lại là cái xó xỉnh nào? Trên cả cái dư đồ, căn bản là không có cái chỗ này!
- Đại tướng quân, thuộc hạ có một câu, không biết có nên nói hay không!
Thấy Sài Thiệu dưới ánh đèn mặt mày cau có, Sử Đại Nại dẫn mấy tên sĩ tốt vừa mới tụt lại phía sau tiến lên trước mấy bước, thấp giọng hỏi.
- À! Sử, Sử tướng quân làm gì mà khách khí như vậy!
Sài Thiệu đột nhiên ngẩng đầu lên, sau đó gật đầu mỉm cười.
Sử Đại Nại ban ngày mới được lĩnh giáo cái oai vũ của vị quận công này, nói chuyện tự nhiên khắc hoàn toàn cẩn thận:
- Thuộc hạ không phải là khách khí, mà là không chắc chắn những gì mình nói, cho nên không muốn quấy nhiễu đại tướng quân suy nghĩ mà thôi. Thuộc hạ....
- Sử tướng quân cứ nói không phải ngại!
Sài Thiệu khoát tay, cười ra lệnh.
Được đối phương cho phép, Sử Đại Nại cuối cùng cũng chậm chạp mở miệng:
- Thuộc hạ cảm thấy, tên Ngũ tướng quân phía bờ bên kia hành sự cô cùng kì quái! Theo lí mà nói, hắn ta chỉ mang theo có tí người đó, căn bản là không thể thay đổi chiến cục. Chiếm được lợi rồi phải nên biến sớm mới đúng chứ, hà tất cứ phải liều mạng với chúng ta?
Sài Thiệu gật gật đầu, thấp giọng đáp lại:
- Sử tướng quân cũng nhìn ra rồi sao? Ta cũng cảm thấy chuyện này hết sức kì quặc? Tên họ Ngũ đó tuy là tên giặc cỏ, chỉ huy điều hành lại có quy có củ, cứ như thân chinh bách chiến ấy!
- Chỉ sợ là suất thân từ quận binh, bất đắc dĩ quy xuống dưới trướng Đậu Kiến Đức!
Đoàn Chí Đạt cũng vô cùng khâm phục tên tướng địch, ngẫm nghĩ một chút, thấp giọng phụ họa.
- Ừ!
Sài Thiệu gật đầu đồng ý, sau đó đưa mắt nhìn sang Sử Đại Nại:
- Sử tướng quân tiếp tục, chúng ta ở đây bất kể chuyện gì cũng có thể nói ra !
- Cho nên thuộc hạ đã nghĩ, tên họ Ngũ này sở dĩ liều mạng với chúng ta, e là vẫn còn mục đích khác.
Sử Đại Nại chắp tay, tiếp tục nhắc nhở.
- Sài mỗ cũng nghĩ như vậy, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra cái tên họ Ngũ đó đến vì mục đích gì! Sử tướng quân nếu có suy nghĩ gì, không ngại nói ra cho cả bọn tham khảo!
Sài Thiệu gật gật đầu, thản nhiên thừa nhận.
Không thể không nói, con người này ngoài tâm tư mờ ám ra, bề ngoài còn có vài phân phong độ của một vị đại tướng. Sử Đại Nại được cổ vũ, cười nói:
- Ta cũng chỉ là đoán mò. Tên họ Ngũ này sở dĩ vì một cây cầu mà sống mái với chúng ta, chỉ sợ là để trì hoãn hành trình của chúng ta. Chỉ cần trì hoãn được chúng ta ở bên cái rãnh nước thối này một ngày, tên Đậu Kiến Đức sẽ có cơ hội sống thêm một ngày!
- Ngươi nói là, Đậu Kiến Đức đã bại rồi sao?
Sài Thiệu chau chau mày, thấp giọng hỏi lại. Đậu Kiến Đức binh bại, chỉ là suy đoán của một mình y. Dù sao thì nơi đây cách Dịch huyện vẫn còn một ngày đường, tin tức không thể được truyền đến trong chốc lát được.
- Chẳng những bại rồi, mà có lẽ còn bại rất thê thảm. Tên họ Ngũ này là trung thần dưới trướng Đậu Kiến Đức, cho nên có liều chết cũng phải bảo vệ cho chủ công một con đường sống!
Sử Đại Nại gật gật đầu, thấp giọng phân tích.
- Không có khả năng này!
Sài Thiệu quả quyết phủ nhận:
- Nếu đã biết chúng ta kéo tới bờ sông Nhu Thủy rồi, Đậu Kiến Đức cũng không nên rút theo hướng này. Nếu không, chỉ cần chúng ta chặn đứng cầu phía nam, Đậu Kiến Đức cũng thế, vẫn không qua được!
Lời vừa dứt, y lại đột nhiên giật mình:
- Con bà nó, sập bẫy thằng nhãi họ Ngũ đó rồi. Thằng nhãi này, con mẹ nó đúng là nham hiểm!
- Sao vậy?
Các tướng đều lũ lượt ghé mắt, không hiểu Sài đại tướng quân vì cái gì mà thất thố như thế. Bước ngắn bước dài chạy đến trước bản đồ, ngón tay Sài Thiệu chỉ trỏ trên đó:
- Con bà nó, chúng ta không thông thuộc địa hình, thiệt nặng rồi. Nhu Thủy chỉ là một cái rãnh sông nhỏ mà thồi, cây cầu này không thể là con đường duy nhất lên bắc được. Nói không chừng, cách đây không xa là có chỗ vượt sông, hoặc là có chỗ nước cạn có thể lội qua được. Tên họ Ngũ đó chiếm được lợi thế mà không chịu bỏ đi, cũng không chịu đốt cầu, chính là để dụ bố mày sống mái với chúng nó!
Dứt lời, Sài Thiệu “ầm” một cái đấm lên mặt bàn, suýt chút nữa là làm tan cái giá bên cạnh thư án:
- Bà nội nhà nó, nham hiểm, nham hiểm. Đừng để bố mày tóm được, nếu không, nhất định không tha cho mày!
Thấy y sang sảng bừa bãi như vậy, các tướng lĩnh cũng bừng tỉnh ngộ. Đối thủ đâu phải muốn liều chết cùng cả bọn, chỉ là dùng cái liều mạng ngụy trang để kéo dài thời gian mà thôi. Nhưng mà chỗ vượt sông rốt cuộc là ở đâu, ai có thể nói rõ? Dư đồ trong tay cũng được vẽ từ mười mấy năm trước khi Đại Tùy còn hưng thịnh, có thể tìm ra được cây cầu này đã chẳng dề dàng gì rồi, đi đâu kiếm cái bến sông hay là cái chỗ vượt không đâu vào đâu kia?
- Người đâu!
Sau khi phát hiện ra, Sài Thiệu lớn tiếng ra lệnh:
- Phái thám báo đi các phía, thăm dò trong phạm vi năm mươi dặm, hễ là người còn thở mời hết tới đây cho ta, không phân biệt già trẻ trai gái!
- Đại tướng quân!
Đoàn Chí Đạt sợ chết khiếp, vội vàng thấp giọng nhắc nhở:
- Đại tướng quân, đây là địa bàn của chính chúng ta!
- Đúng vậy, cái tên tiểu tử Lý Trọng Kiên đó rất khó nói chuyện! Ngộ nhỡ sau này hắn ta gửi bên Đường vương một quyển....
Sử Đại Nại cũng vội vàng thấp giọng phụ họa. Dân tộc tắc ngoại tôn sùng kẻ mạnh nhất, mà cái tên Lý Trọng Kiên đối với hào kiệt tắc ngoại mà nói thì, nó tồn tại như là một vị hung thần ác sát vậy.
Nghe được những lời nhắc nhở của thuộc hạ, Sài Thiệu hơi chút do dự, nhưng vẫn hạ quyết tâm tranh thủ qua sông sớm bẳng bất cứ giá nào:
- Không sao, mời, đi mời. Lễ phép chút, cho nhiều tiết chút. Chỉ cần chúng ta cho tiền, và không có án mạng, sau này, Lý đại tướng quân cũng không có gì để nói!
Danh sách chương
- Chương 1: Lời dẫn
- Chương 2: Thành Nam (1)
- Chương 3: Thành Nam (2)
- Chương 4: Thành Nam (3)
- Chương 5: Thành Nam (4)
- Chương 6: Thành Nam (5)
- Chương 7: Thành Nam (5)
- Chương 8: Thành Nam (7)
- Chương 9: Thành Nam (8)
- Chương 10: Thành Nam (9)
- Chương 11: Thành Nam (10)
- Chương 12: Thành Nam (11)
- Chương 13: Thành Nam (12)
- Chương 14: Thành Nam (13)
- Chương 15: Thành Nam (14)
- Chương 16: Thành Nam (15)
- Chương 17: Thành Nam (16)
- Chương 18: Thành Nam (17)
- Chương 19: Thành Nam (18)
- Chương 20: Thành Nam (19)
- Chương 21: Thành Nam (20)
- Chương 22: Thành Nam (21)
- Chương 23: Thành Nam (22)
- Chương 24: Oanh Kha (1)
- Chương 25: Oanh Kha (2)
- Chương 26: Oanh Kha (3)
- Chương 27: Oanh Kha (4)
- Chương 28: Oanh Kha (5)
- Chương 29: Oanh Kha (6)
- Chương 30: Oanh Kha (7)
- Chương 31: Oanh Kha (8)
- Chương 32: Oanh Kha (9)
- Chương 33: Oanh Kha (10)
- Chương 34: Oanh Kha (11)
- Chương 35: Oanh Kha (12)
- Chương 36: Oanh Kha (13)
- Chương 37: Oanh Kha (14)
- Chương 38: Oanh Kha (15)
- Chương 39: Oanh Kha (16)
- Chương 40: Oanh Kha (17)
- Chương 41: Oanh Kha (18)
- Chương 42: Oanh Kha (19)
- Chương 43: Oanh Kha (20)
- Chương 44: Oanh Kha (21)
- Chương 45: Oanh Kha (22)
- Chương 46: Oanh Kha (23)
- Chương 47: Oanh Kha (24)
- Chương 48: Oanh Kha (25)
- Chương 49: Đông Môn (1)
- Chương 50: Đông Môn (2)
- Chương 51: Đông Môn (3)
- Chương 52: Đông Môn (4)
- Chương 53: Đông Môn (5)
- Chương 54: Đông Môn (6)
- Chương 55: Đông Môn (7)
- Chương 56: Đông Môn (8)
- Chương 57: Đông Môn (9)
- Chương 58: Đông Môn (10)
- Chương 59: Đông Môn (11)
- Chương 60: Đông Môn (12)
- Chương 61: Đông Môn (13)
- Chương 62: Đông Môn (14)
- Chương 63: Đông Môn (15)
- Chương 64: Đông Môn (16)
- Chương 65: Đông Môn (17)
- Chương 66: Đông Môn (18)
- Chương 67: Đông Môn (19)
- Chương 68: Đông Môn (20)
- Chương 69: Đông Môn (21)
- Chương 70: Đông Môn (22)
- Chương 71: Đông Môn (23)
- Chương 72: Đông Môn (24)
- Chương 73: Đông Môn (25)
- Chương 74: Đông Môn (26)
- Chương 75: Đông Môn (27)
- Chương 76: Đông Môn (28)
- Chương 77: Đông Môn (29)
- Chương 78: Đông Môn (30)
- Chương 79: Đông Môn (31)
- Chương 80: Đông Môn (32)
- Chương 81: Đông Môn (33)
- Chương 82: Đông Môn (34)
- Chương 83: Đông Môn (35)
- Chương 84: Đông Môn (36)
- Chương 85: Hồng trần (1)
- Chương 86: Hồng trần (2)
- Chương 87: Hồng trần (3)
- Chương 88: Hồng trần (4)
- Chương 89: Hồng trần (5)
- Chương 90: Hồng trần (6)
- Chương 91: Hồng trần (7)
- Chương 92: Hồng trần (8)
- Chương 93: Hồng trần (9)
- Chương 94: Hồng trần (10)
- Chương 95: Hồng trần (11)
- Chương 96: Hồng trần (12)
- Chương 97: Hồng trần (13)
- Chương 98: Hồng trần (14)
- Chương 99: Hồng trần (15)
- Chương 100: Hồng trần (16)
- Chương 101: Hồng trần (17).
- Chương 102: Hồng trần (18).
- Chương 103: Hồng trần (19).
- Chương 104: Hồng trần (20).
- Chương 105: Hồng trần (21).
- Chương 106: Đông chí (1).
- Chương 107: Đông chí (2).
- Chương 108: Đông chí (3).
- Chương 109: Đông chí (4).
- Chương 110: Đông chí (5).
- Chương 111: Đông chí (6).
- Chương 112: Đông chí (7).
- Chương 113: Đông chí (8).
- Chương 114: Đông chí (9).
- Chương 115: Đông chí (10).
- Chương 116: Đông chí (11).
- Chương 117: Đông chí (12).
- Chương 118: Đông chí (13).
- Chương 119: Đông chí (14).
- Chương 120: Đông chí (15).
- Chương 121: Đông chí (16).
- Chương 122: Đông chí (17).
- Chương 123: Đông chí (18).
- Chương 124: Đông chí (19).
- Chương 125: Đông chí (20).
- Chương 126: Đông chí (21).
- Chương 127: Đông chí (22).
- Chương 128: Đông chí (23).
- Chương 129: Đông chí (24).
- Chương 130: Tây Cố (1).
- Chương 131: Tây Cố (2).
- Chương 132: Tây Cố (3).
- Chương 133: Tây Cố (4).
- Chương 134: Tây Cố (5).
- Chương 135: Tây Cố (6).
- Chương 136: Tây Cố (7).
- Chương 137: Tây Cố (8).
- Chương 138: Tây Cố (9).
- Chương 139: Tây Cố (10).
- Chương 140: Tây Cố (11).
- Chương 141: Tây Cố (12).
- Chương 142: Tây Cố (13).
- Chương 143: Chiết liễu (1).
- Chương 144: Chiết liễu (2).
- Chương 145: Chiết liễu (3).
- Chương 146: Chiết Liễu (4).
- Chương 147: Chiết Liễu (5).
- Chương 148: Chiết Liễu (6).
- Chương 149: Chiết Liễu (7).
- Chương 150: Chiết Liễu (8).
- Chương 151: Chiết Liễu (9).
- Chương 152: Chiết Liễu (10).
- Chương 153: Chiết Liễu (11).
- Chương 154: Chiết Liễu (14).
- Chương 155: Chiết Liễu (15).
- Chương 156: Chiết Liễu (16).
- Chương 157: Chiết Liễu (17).
- Chương 158: Chiết Liễu (18).
- Chương 159: Chiết Liễu (19).
- Chương 160: Chiết Liễu (20).
- Chương 161: Chiết Liễu (21).
- Chương 162: Chiết Liễu (22).
- Chương 163: Chiết Liễu (23).
- Chương 164: Chiết Liễu (24).
- Chương 165: Chiết Liễu (25).
- Chương 166: Đằng Uyên (1).
- Chương 167: Đằng Uyên (2).
- Chương 168: Đằng Uyên (3).
- Chương 169: Đằng Uyên (4).
- Chương 170: Đằng Uyên (5).
- Chương 171: Đằng Uyên (6).
- Chương 172: Đằng Uyên (7).
- Chương 173: Đằng Uyên (8).
- Chương 174: Đằng Uyên (9).
- Chương 175: Đằng Uyên (10).
- Chương 176: Đằng Uyên (11).
- Chương 177: Đằng Uyên (12).
- Chương 178: Đằng Uyên (13).
- Chương 179: Đằng Uyên (14).
- Chương 180: Đằng Uyên (15).
- Chương 181: Đằng Uyên (16).
- Chương 182: Đằng Uyên (17).
- Chương 183: Đằng Uyên (18).
- Chương 184: Đằng Uyên (19).
- Chương 185: Đằng Uyên (20).
- Chương 185: Đằng Uyên (21).
- Chương 186: Đằng Uyên (22).
- Chương 187: Đằng Uyên (23).
- Chương 188: Đằng Uyên (24).
- Chương 189: Đằng Uyên (25).
- Chương 190: Đằng Uyên (26).
- Chương 191: Đằng Uyên (27).
- Chương 192: Đằng Uyên (28).
- Chương 193: Đằng Uyên (29).
- Chương 194: Đằng Uyên (30).
- Chương 195: Đằng Uyên (31).
- Chương 196: Đằng Uyên (32).
- Chương 197: Đằng Uyên (33).
- Chương 1: Tiết thu (1)
- Chương 1: Tiết thu (2)
- Chương 1: Tiết thu (3)
- Chương 1: Tiết thu (4)
- Chương 1: Tiết thu (5)
- Chương 1: Tiết thu (6)
- Chương 1: Tiết thu (7)
- Chương 1: Tiết thu (8)
- Chương 1: Tiết thu (9)
- Chương 1: Tiết thu (10)
- Chương 1: Tiết thu (11)
- Chương 1: Tiết thu (12)
- Chương 1: Tiết thu (13)
- Chương 1: Tiết thu (14)
- Chương 1: Tiết thu (15)
- Chương 1: Tiết thu (16)
- Chương 1: Tiết thu (17)
- Chương 1: Tiết thu (18)
- Chương 1: Tiết thu (19)
- Chương 1: Tiết thu (20)
- Chương 1: Tiết thu (21)
- Chương 1: Tiết thu (22)
- Chương 1: Tiết thu (23)
- Chương 1: Tiết thu (24)
- Chương 1: Tiết thu (25)
- Chương 1: Tiết thu (26)
- Chương 1: Tiết thu (27)
- Chương 1: Tiết thu (28)
- Chương 1: Tiết thu (29)
- Chương 1: Tiết thu (30)
- Chương 1: Tiết thu (31)
- Chương 1: Tiết thu (32)
- Chương 1: Tiết thu (33)
- Chương 1: Tiết thu (34)
- Chương 2: Tử Lưu (1)
- Chương 2: Tử Lưu (2)
- Chương 2: Tử Lưu (3)
- Chương 2: Tử Lưu (4)
- Chương 2: Tử Lưu (5)
- Chương 2: Tử Lưu (6)
- Chương 2: Tử Lưu (7)
- Chương 2: Tử Lưu (8)
- Chương 2: Tử Lưu (9)
- Chương 2: Tử Lưu (10)
- Chương 2: Tử Lưu (11)
- Chương 2: Tử Lưu (12)
- Chương 2: Tử Lưu (13)
- Chương 2: Tử Lưu (14)
- Chương 2: Tử Lưu (15)
- Chương 2: Tử Lưu (16)
- Chương 2: Tử Lưu (17)
- Chương 2: Tử Lưu (18)
- Chương 2: Tử Lưu (19)
- Chương 2: Tử Lưu (20)
- Chương 2: Tử Lưu (21)
- Chương 2: Tử Lưu (22)
- Chương 2: Tử Lưu (23)
- Chương 2: Tử Lưu (24)
- Chương 2: Tử Lưu (25)
- Chương 2: Tử Lưu (26)
- Chương 2: Tử Lưu (27)
- Chương 2: Tử Lưu (28)
- Chương 2: Tử Lưu (29)
- Chương 2: Tử Lưu (30)
- Chương 2: Tử Lưu (31)
- Chương 2: Tử Lưu (32)
- Chương 2: Tử Lưu (33)
- Chương 2: Tử Lưu (34)
- Chương 2: Tử Lưu (35)
- Chương 2: Tử Lưu (36)
- Chương 2: Tử Lưu (37)
- Chương 2: Tử Lưu (38)
- Chương 2: Tử Lưu (39)
- Chương 2: Tử Lưu (40)
- Chương 3: Triều lộ (1)
- Chương 3: Triều lộ (2)
- Chương 3: Triều lộ (3)
- Chương 3: Triều lộ (4)
- Chương 3: Triều lộ (5)
- Chương 3: Triều lộ (6)
- Chương 3: Triều lộ (7)
- Chương 3: Triều lộ (8)
- Chương 3: Triều lộ (9)
- Chương 3: Triều lộ (10)
- Chương 3: Triều lộ (11)
- Chương 3: Triều lộ (12)
- Chương 3: Triều lộ (13)
- Chương 3: Triều lộ (14)
- Chương 3: Triều lộ (15)
- Chương 3: Triều lộ (16)
- Chương 3: Triều lộ (17)
- Chương 3: Triều lộ (18)
- Chương 3: Triều lộ (19)
- Chương 3: Triều lộ (20)
- Chương 3: Triều lộ (21)
- Chương 3: Triều lộ (22)
- Chương 3: Triều lộ (23)
- Chương 3: Triều lộ (24)
- Chương 3: Triều lộ (25)
- Chương 3: Triều lộ (26)
- Chương 3: Triều lộ (27)
- Chương 3: Triều lộ (28)
- Chương 3: Triều lộ (29)
- Chương 3: Triều lộ (30)
- Chương 3: Triều lộ (31)
- Chương 3: Triều lộ (32)
- Chương 3: Triều lộ (33)
- Chương 3: Triều lộ (34)
- Chương 3: Triều lộ (35)
- Chương 3: Triều lộ (36)
- Chương 3: Triều lộ (37)
- Chương 3: Triều lộ (38)
- Chương 3: Triều lộ (39)
- Chương 3: Triều lộ (40)
- Chương 3: Triều lộ (41)
- Chương 3: Triều lộ (42)
- Chương 3: Triều lộ (43)
- Chương 3: Triều lộ (44)
- Chương 3: Triều lộ (45)
- Chương 3: Triều lộ (46)
- Chương 3: Triều lộ (47)
- Chương 3: Triều lộ (48)
- Chương 3: Triều lộ (49)
- Chương 3: Triều lộ (50)
- Chương 3: Triều lộ (51)
- Chương 3: Triều lộ (52)
- Chương 3: Triều lộ (53)
- Chương 3: Triều lộ (54)
- Chương 3: Triều lộ (55)
- Chương 3: Triều lộ (56)
- Chương 4: Thải vi (*) (1)
- Chương 4: Thải vi (2)
- Chương 4: Thải vi (3)
- Chương 4: Thải vi (4)
- Chương 4: Thải vi (5.1)
- Chương 4: Thải vi (5.2)
- Chương 4: Thải vi (6)
- Chương 4: Thải vi (7)
- Chương 4: Thải vi (8)
- Chương 4: Thải vi (9)
- Chương 4: Thải vi (10)
- Chương 4: Thải vi (11)
- Chương 4: Thải vi (12)
- Chương 4: Thải vi (13)
- Chương 4: Thải vi (14)
- Chương 4: Thải vi (15)
- Chương 4: Thải vi (16)
- Chương 4: Thải vi (17)
- Chương 4: Thải vi (18)
- Chương 4: Thải vi (19)
- Chương 4: Thải vi (20)
- Chương 4: Thải vi (21)
- Chương 4: Thải vi (22)
- Chương 4: Thải vi (23)
- Chương 4: Thải vi (24)
- Chương 4: Thải vi (25)
- Chương 1: Ván bài (1)
- Chương 2: Ván bài (2)
- Chương 3: Ván bài (3)
- Chương 4: Ván bài (4)
- Chương 5: Ván bài (5)
- Chương 6: Ván bài (6)
- Chương 7: Ván bài (7)
- Chương 8: Ván bài (8)
- Chương 9: Ván bài (9)
- Chương 10: Ván bài (10)
- Chương 11: Ván bài (11)
- Chương 12: Ván bài (12)
- Chương 13: Ván bài (13)
- Chương 14: Ván bài (14)
- Chương 15: Ván bài (15)
- Chương 16: Ván bài (16)
- Chương 17: Ván bài (17)
- Chương 18: Ván bài (18)
- Chương 19: Ván bài (19)
- Chương 20: Ván bài (20)
- Chương 21: Ván bài (21)
- Chương 22: Ván bài (22)
- Chương 23: Ván bài (23)
- Chương 24: Ván bài (24)
- Chương 25: Ván bài (25)
- Chương 26: Ván bài (26)
- Chương 27: Ván bài (27)
- Chương 28: Ván bài (28)
- Chương 29: Ván bài (29)
- Chương 30: Ván bài (30)
- Chương 31: Ván bài (31)
- Chương 32: Ván bài (32)
- Chương 33: Ván bài (33)
- Chương 34: Ván bài (34)
- Chương 35: Ván bài (35)
- Chương 36: Ván bài (36)
- Chương 37: Ván bài (37)
- Chương 38: Ván bài (38)
- Chương 39: Hoàng tước (1)
- Chương 40: Hoàng tước (2)
- Chương 41: Hoàng tước (2)
- Chương 42: Hoàng tước (3)
- Chương 43: Hoàng tước (4)
- Chương 44: Hoàng tước (5)
- Chương 45: Hoàng tước (6)
- Chương 46: Hoàng tước (7)
- Chương 47: Hoàng tước (8)
- Chương 48: Hoàng tước (9)
- Chương 49: Hoàng tước (10)
- Chương 50: Hoàng tước (11)
- Chương 51: Hoàng tước (12)
- Chương 52: Hoàng tước (13)
- Chương 53: Hoàng tước (14)
- Chương 54: Hoàng tước (15)
- Chương 55: Hoàng tước (16)
- Chương 56: Hoàng tước (17)
- Chương 57: Hoàng tước (18)
- Chương 58: Hoàng tước (19)
- Chương 59: Hoàng tước (20)
- Chương 60: Hoàng tước (21)
- Chương 61: Hoàng tước (22)
- Chương 62: Hoàng tước (23)
- Chương 63: Hoàng tước (24)
- Chương 64: Hoàng tước (25)
- Chương 65: Hoàng tước (26)
- Chương 66: Hoàng tước (27)
- Chương 67: Hoàng tước (28)
- Chương 68: Hoàng tước (29)
- Chương 69: Hoàng tước (30)
- Chương 70: Hoàng tước (31)
- Chương 71: Hoàng tước (32)
- Chương 72: Phiêu tơ
- Chương 73: Phiêu tơ (2)
- Chương 74: Phiêu tơ (3)
- Chương 75: Phiêu tơ (4)
- Chương 76: Phiêu tơ (5)
- Chương 77: Phiêu tơ (6)
- Chương 78: Phiêu tơ (7)
- Chương 79: Phiêu tơ (8)
- Chương 80: Phiêu tơ (9)
- Chương 81: Phiêu tơ (10)
- Chương 82: Phiêu tơ (11)
- Chương 83: Phiêu tơ (12)
- Chương 84: Phiêu tơ (13)
- Chương 85: Phiêu tơ (14)
- Chương 86: Phiêu tơ (15)
- Chương 87: Phiêu tơ (16)
- Chương 88: Phiêu tơ (17)
- Chương 89: Phiêu tơ (18)
- Chương 90: Phiêu tơ (19)
- Chương 91: Phiêu tơ (20)
- Chương 92: Phiêu tơ (21)
- Chương 93: Phiêu tơ (22)
- Chương 94: Phiêu tơ (23)
- Chương 95: Phiêu tơ (24)
- Chương 96: Phiêu tơ (25)
- Chương 97: Phiêu tơ (26)
- Chương 98: Phiêu tơ (27)
- Chương 99: Phiêu tơ (28)
- Chương 100: Phiêu tơ (29)
- Chương 101: Phiêu tơ (30)
- Chương 102: Phiêu tơ (31)
- Chương 103: Phiêu tơ (32)
- Chương 104: Phiêu tơ (33)
- Chương 105: Phiêu tơ (34)
- Chương 106: Phiêu tơ (35)
- Chương 107: Thăng trầm (1)
- Chương 108: Thăng trầm (2)
- Chương 109: Thăng trầm (3)
- Chương 110: Thăng trầm (4)
- Chương 111: Thăng trầm (5)
- Chương 112: Thăng trầm (6)
- Chương 113: Thăng trầm (7)
- Chương 114: Thăng trầm (8)
- Chương 115: Thăng trầm (9)
- Chương 116: Thăng trầm (10)
- Chương 117: Thăng trầm (11)
- Chương 118: Thăng trầm (12)
- Chương 119: Thăng trầm (13)
- Chương 120: Thăng trầm (14)
- Chương 121: Thăng trầm (15)
- Chương 122: Thăng trầm (16)
- Chương 123: Thăng trầm (17)
- Chương 124: Thăng trầm (18)
- Chương 125: Thăng trầm (19)
- Chương 126: Thăng trầm (20)
- Chương 127: Thăng trầm (21)
- Chương 128: Thăng trầm (22)
- Chương 129: Thăng trầm (23)
- Chương 130: Thăng trầm (24)
- Chương 131: Thăng trầm (25)
- Chương 132: Thăng trầm (26)
- Chương 133: Thăng trầm (27)
- Chương 134: Thăng trầm (28)
- Chương 135: Vấn đỉnh (1)
- Chương 136: Vấn đỉnh (2)
- Chương 137: Vấn đỉnh (3)
- Chương 138: Vấn đỉnh (4)
- Chương 139: Vấn đỉnh (5)
- Chương 140: Vấn đỉnh (6)
- Chương 141: Vấn đỉnh (7)
- Chương 142: Vấn đỉnh (8)
- Chương 143: Vấn đỉnh (9)
- Chương 144: Vấn đỉnh (10)
- Chương 145: Vấn đỉnh (11)
- Chương 146: Vấn đỉnh (12)
- Chương 147: Vấn đỉnh (13)
- Chương 148: Vấn đỉnh (14)
- Chương 149: Vấn đỉnh (15)
- Chương 150: Vấn đỉnh (16)
- Chương 151: Vấn đỉnh (17)
- Chương 152: Vấn đỉnh (18)
- Chương 153: Vấn đỉnh (19)
- Chương 154: Vấn đỉnh (20)
- Chương 155: Vấn đỉnh (21)
- Chương 156: Vấn đỉnh (22)
- Chương 157: Vấn đỉnh (23)
- Chương 158: Vấn đỉnh (24)
- Chương 159: Vấn đỉnh (25)
- Chương 160: Vấn đỉnh (26)
- Chương 161: Vấn đỉnh (27)
- Chương 162: Vấn đỉnh (28)
- Chương 163: Vấn đỉnh (29)
- Chương 164: Vấn đỉnh (30)
- Chương 165: Vấn đỉnh (31)
- Chương 166: Vấn đỉnh (32)
- Chương 167: Vấn đỉnh (33)
- Chương 168: Vấn đỉnh (34)
- Chương 169: Vấn đỉnh (35)
- Chương 170: Vấn đỉnh (36)
- Chương 171: Vấn đỉnh (37)
- Chương 172: Vấn đỉnh (38)
- Chương 173: Vấn đỉnh (39)
- Chương 174: Vấn đỉnh (40)
- Chương 175: Vấn đỉnh (41)
- Chương 176: Vấn đỉnh (42)
- Chương 177: Tranh giành (1).
- Chương 178: Tranh giành (2).
- Chương 179: Tranh giành (3).
- Chương 180: Tranh giành (4).
- Chương 181: Tranh giành (5).
- Chương 182: Tranh giành (6).
- Chương 183: Tranh giành (7).
- Chương 184: Tranh giành (8).
- Chương 185: Tranh giành (9).
- Chương 186: Tranh giành (10).
- Chương 187: Tranh giành (11).
- Chương 188: Tranh giành (12).
- Chương 189: Tranh giành (13).
- Chương 190: Tranh giành (14).
- Chương 191: Tranh giành (15).
- Chương 192: Tranh giành (16).
- Chương 193: Tranh giành (17).
- Chương 194: Canh bạc (1)
- Chương 195: Canh bạc (2)
- Chương 196: Canh bạc (3)
- Chương 197: Canh bạc (4)
- Chương 198: Canh bạc (5)
- Chương 199: Canh bạc (6)
- Chương 200: Canh bạc (7)
- Chương 201: Canh bạc (8)
- Chương 202: Canh bạc (9)
- Chương 203: Canh bạc (10)
- Chương 204: Canh bạc (11)
- Chương 205: Canh bạc (12)
- Chương 206: Canh bạc (13)
- Chương 207: Canh bạc (14)
- Chương 208: Canh bạc (15)
- Chương 209: Canh bạc (16)
- Chương 210: Canh bạc (17)
- Chương 211: Canh bạc (18)
- Chương 212: Canh bạc (19)
- Chương 213: Canh bạc (20)
- Chương 214: Canh bạc (21)
- Chương 215: Canh bạc (22)
- Chương 216: Canh bạc (23)
- Chương 217: Ân cừu (1).
- Chương 218: Ân cừu (2).
- Chương 219: Ân cừu (3).
- Chương 220: Ân cừu (4).
- Chương 221: Ân cừu (5).
- Chương 222: Ân cừu (6).
- Chương 223: Ân cừu (7).
- Chương 224: Ân cừu (8).
- Chương 225: Ân cừu (9).
- Chương 226: Ân cừu (10).
- Chương 227: Ân cừu (11).
- Chương 228: Ân cừu (12).
- Chương 229: Ân cừu (13).
- Chương 230: Ân cừu (14).
- Chương 231: Ân cừu (15).
- Chương 232: Ân cừu (16).
- Chương 233: Ân cừu (17).
- Chương 234: Ân cừu (18).
- Chương 235: Ân cừu (19).
- Chương 236: Ân cừu (20).
- Chương 237: Ân cừu (21).
- Chương 238: Ân cừu (22).
- Chương 239: Ân cừu (23).
- Chương 240: Ân cừu (24).
- Chương 241: Ân cừu (25).
- Chương 242: Cố Nhân (1)
- Chương 243: Cố Nhân (2)
- Chương 244: Cố Nhân (3)
- Chương 245: Cố Nhân (4)
- Chương 246: Cố Nhân (5)
- Chương 247: Cố Nhân (6)
- Chương 248: Cố Nhân (7)
- Chương 249: Cố Nhân (8)
- Chương 250: Cố Nhân (9)
- Chương 251: Cố Nhân (10)
- Chương 252: Cố Nhân (11)
- Chương 253: Cố Nhân (12)
- Chương 254: Cao chót vót (1).
- Chương 255: Cao chót vót (2).
- Chương 256: Cao chót vót (3).
- Chương 257: Cao chót vót (4).
- Chương 258: Cao chót vót (5).
- Chương 259: Cao chót vót (6).
- Chương 260: Cao chót vót (7).
- Chương 261: Cao chót vót (8).
- Chương 262: Cao chót vót (9).
- Chương 263: Cao chót vót (10).
- Chương 264: Cao chót vót (11).
- Chương 265: Phù hoa (1).
- Chương 266: Phù hoa (2).
- Chương 267: Phù hoa (3).
- Chương 268: Phù hoa (4).
- Chương 269: Phù hoa (5).
- Chương 270: Phù hoa (6).
- Chương 271: Phù hoa (7).
- Chương 272: Phù hoa (8).
- Chương 273: Phù hoa (9).
- Chương 274: Phù hoa (10).
- Chương 275: Phù hoa (11).
- Chương 276: Phù hoa (12).
- Chương 277: Phù hoa (13).
- Chương 278: Phù hoa (14).
- Chương 279: Phù hoa (15).
- Chương 280: Phù hoa (16).
- Chương 281: Phù hoa (17).
- Chương 282: Phù hoa (18).
- Chương 283: Phù hoa (19).
- Chương 284: Công tặc (1).
- Chương 285: Công tặc (2).
- Chương 286: Công tặc (3).
- Chương 287: Công tặc (4).
- Chương 288: Công tặc (5).
- Chương 289: Công tặc (6).
- Chương 290: Công tặc (7).
- Chương 291: Công tặc (8).
- Chương 292: Công tặc (9).
- Chương 293: Công tặc (10).
- Chương 294: Công tặc (11).
- Chương 295: Công tặc (12).
- Chương 296: Công tặc (13).
- Chương 297: Công tặc (14).
- Chương 298: Công tặc (15).
- Chương 299: Công tặc (16).
- Chương 300: Công tặc (17).
- Chương 301: Công tặc (18).
- Chương 302: Công tặc (19).
- Chương 303: Công tặc (20).
- Chương 304: Công tặc - Đại kết cục và vĩ thanh (1)
- Chương 305: Công tặc - Đại kết cục và vĩ thanh (2)
- Chương 306: Công tặc - Đại kết cục và vĩ thanh (3)
- Chương 307: Công tặc - Đại kết cục và vĩ thanh (4)
Bạn cần đăng nhập để bình luận