Khai Quốc Công Tặc
Chương 123: Thăng trầm (17)
Chương 123: Thăng trầm (17)
Mọi người vừa nghe, nụ cười trên mặt lập tức đơ lại. Không đợi nghĩ xong cách mỉa lại cái tên chanh chua này, chỉ thấy Vương Nhị Mao tranh nói trước:
- Lời này của trưởng sử có thể nói là đúng, cũng có thể nói là không đúng!
- Ồ! Vương tướng quân có gì chỉ bảo?
Phòng Ngạn Tảo đã biếu đạt hết ý muốn nhắc nhở Vương Đức Nhân của mình, tâm trạng rất tốt, cười hỏi.
- Con Côn Bằng kia lớn đến mấy nghìn dặm, còn con cú mèo chỉ to bằng lòng bàn tay. Nếu Côn Bằng định cướp đồ ăn của nó, tất nhiên là rất dễ dàng. Thế nên là cú mèo, cẩn thận một chút cũng không phải là chuyện xấu.
Vương Nhị Mao uống cạn chỗ rượu trong chén của mình, mang theo chút ngà say giải thích,
- Nếu ta là con cú mèo đó, nhất định phải giấu thật kĩ con chuột chết đó, còn phải trốn cho thật xa nữa. Tránh chuyện Côn Bằng đại nhân một ngày nào đó tâm trạng không tốt, có thể tung móng vuốt với ta bất cứ lúc nào, ta thực là đến chỗ chôn thân cũng không có!
- Đúng vậy, đúng vậy, cú mèo có cách sống của cú mèo. Côn Bằng có cách sống của côn bằng.ai cũng không có tư cách đi chê cười người khác!
Mọi người nghe xong, chợt cảm thấy hãnh diện, cười ha hả phụ họa.
Phòng Ngạn Tảo đang định mở miệng phản bác, tay Cổ Cường Bang ngồi phía sau cũng không cho y cơ hội, vỗ vỗ cái kỉ thấp trước mặt, la lớn:
- Đến phiên ta, tới phiên ta, ta xem các ngươi nghe xong, ai dám không cười!
Hò hét xong, hắng hắng giọng, lớn tiếng nói:
- Chuyện kể rằng quê ta có người có chứng bệnh dễ quên, mình nói chuyện gì, quay đầu cái là quên sạch sành sanh. Thời gian lâu rồi, vợ lão bắt đầu ghét bỏ lão, có tư tình với hàng xóm
Chuyện xưa tuy thô tục, lại lọt tai mọi người hơn câu chuyện trước. Ngoài Phòng Ngạn Tảo khẽ chau mày ra, người còn lại đều nghe rất chăm chú. Sau khi kể xong mấy chuyện ngu ngốc của tên có bệnh hay quên, Cổ Cường Bang khoa chân múa tay, dần dần đẩy cả câu chuyện lên cao trào:
- Có một hôm, vợ tên hay quên nói với lão ta, Lục Cơ tiên sinh là một người thông minh, ông đi tìm ông ấy, nói không chừng ông ta có thể trị khỏi bệnh cho ông. Tên mắc bệnh quên vừa nghe, liền leo lên ngựa đi. Chân trước bước ra khỏi cửa, vợ lão ta lập tức đón gian phu về nhà. Đúng lúc hai người đang tằng tịu với nhau, ai ngờ gã hay quên nhớ ra chưa chuẩn bị lễ vật cho Lục Cơ tiên sinh, lại vội vội vàng vàng chạy về. Vợ gã vội vàng buông mành xuống, giấu gian phu trên giường. Sau đó ra đón chồng mình, sau đó bưng nước rót trà xum xoe. Sau khi uống xong một bát trà, cái tật của gã hay quên lại bắt đầu, chỉ cái giày dưới đất hỏi:
- Đó là giày của ai vậy? Sao trông rất quen.
Vợ Kiện Vong Chứng hoảng sợ, vội vàng nhặt đôi giày lên, cười đáp:
- Chẳng phải là giày ông vừa bỏ ra bảo ta đi giặt hay sao, sao chưa gì đã quên thế.
Gã hay quên nghe xong, trong lòng có chút mơ hồ, chỉ vào phòng hỏi:
- Ta ở đâu, chỗ này trông rất quen.
- Tất nhiên là ở nhà mình rồi!
Vợ lão bất đắc dĩ trả lời.
- Nhà của ta? Vậy thằng đàn ông nằm trên giường là ai vậy?
Gã hay quên càng ngày càng hồ đồ, hỏi bừa.
Vợ lão ta thấy giấu không nổi, bình tâm lại như cũ:
- Người nằm trên giường ta, không phải là ông thì còn là ai?
- Phải rồi, không phải là ta thì còn có thể là ai. Vậy hắn ta là ta, thế thì ta là ai?
Lời còn chưa dứt, hào kiệt trong tiệc đã cười cả lũ. Cổ Cường Bang cũng cười đến chảy nước mắt, thở một lát xong, tiếp tục bổ sung:
- Cho nên mới nói, làm người có thể không nhớ mình đã làm những gì, đã nói những gì, nhưng tuyệt đối không được quên mình là ai!
Tiếp theo là đến lượt Ngũ Thiên Tích, gã không có sở trường nói chuyện, kể bừa một tin đồn trên chiến trận, chọc cười được một nửa, đành phải cúi đầu chịu phạt. Sau đó là Tần Đức Cương, Vương Phi.... có chuyện cười hiệu quả rất tốt, thoắt cái đã đến lượt vòng lại, phạt Chu Văn Cương năm chén, đến lượt Vương Nhị Mao. Phòng Ngạn Tảo sợ đối phương mượn cơ hội chế nhạo mình, vội vàng vểnh tai, tìm kiếm sơ hở.
Chỉ thấy Vương Nhị Mao chầm rì rì nói:
- Chỗ quê nhỏ chúng ta, dân phong thuần phác. Mọi người đều khâm phục đại danh sĩ có học, toàn coi việc được nói chuyện với họ là vẻ vang. Nhưng mà cái lũ danh sĩ đó lại rất không thích nói chuyện, rất khó để nói được câu với bọn họ!
Vừa nói, vừa cố ý hướng ánh mắt về phía Phòng Ngạn Tảo, Phòng Ngạn Tảo bị nhìn mà chột dạ, vội vàng cười tiếp lời giải thích:
- Bởi vì cái gọi là quý nhân lời nói chậm. Lời nói gói vàng, vốn là phong phạm của danh sĩ!
- Ừ, ta cũng nghĩ như vậy!
Vương Nhị Mao cười gật đầu:
- Kết quả là, có một ngày, trong thôn có một người tên là Hoa Tử, cao hứng khoe khoang khắp nơi, Lục đại danh sĩ nói chuyện với ta rồi, Lục đại danh sĩ nói chuyện với ta rồi!
- Tên danh sĩ họ Lục kia trước nay được gọi là Nam Mộc Bồ, là kẻ không thích nói chuyện nhất trong số các danh sĩ. Mọi người nghe thấy thế hiếu kì, liền gọi hỏi Hoa Tử, Lục đại danh sĩ nói gì với ngươi vậy? Kể cho chúng ta nghe một chút!
- Tên Hoa Tử vô cùng kiêu ngạo, ngẩng đầu nói “ta kéo tay áo ông ấy lại đòi tiền, ông ta nói với ta: cút!”
- Ha ha, ha ha, ha ha!
Mọi người cười lăn lóc, vừa lau nước mắt, vừa nói miệng lưỡi Vương Nhị Mao nham hiểm. Phòng Ngạn Tảo chép chép miệng tư vị, nhanh chóng hiểu ra mình lại bị chơi một vố, cười cũng không được, mà tức cũng không xong, đành phải mượn rượu để che đậy cái xấu hổ trên gương mặt.
Có một câu chuyện cười to đoành trước mặt như thế, những người phía sau muốn chọc cười mọi người cũng có chút khó khăn. Trong cuộc vui, Trình Danh Chấn cũng bị phạt mất mấy chén, may mà thể lực tốt, mới không bị hạ gục. Thoáng một cái đã hết một vòng, cuối cùng đã đến lượt Vương Đức Nhân. Nhìn Phòng Ngạn Tảo thở hổn hển, lại nhìn các huynh đệ hứng thú bừng bừng, trong lòng y thực khó xử. Thở dài một tiếng, thấp giọng nói:
- Ta cứ chịu phạt đi cho xong. Con người ta, kém mồm kém miệng, không biết kể chuyện cười!
- Đại đương gia kể chuyện thú vị gì đã trải qua, nói hai chuyện cũng được!
Mọi người không thuận theo, cười khuyên bảo. Vương Đức Nhân cười khổ lắc đầu:
- Lấy đâu ra nhiều chuyện thú vị như vậy, ta nghèo đến nỗi không sống tiếp được, ngày nào cũng vì chuyện bữa nay ăn gì mà lo lắng. Sau khi làm phỉ, bao nhiêu năm nay chỉ biết có biết giết người phóng hỏa, tính ra, chỉ có lúc phiền lòng thì nhiều, lúc vui vẻ thì ít!
- Không được, không được, Đại đương gia không thể dẫn đầu phá hỏng tửu lệnh như vậy được!
Mọi người vẫn không chịu buông tha Vương Đức Nhân như cũ, nhất định ép lão kể một câu chuyện cười mới cho qua.
Vương Nhị Mao nhìn Trình Danh Chấn, lại nhìn Phòng Ngạn Tảo, rót đầy chén rượu trước mặt, cười ha hả bưng lên:
- Hay là, ta thay Vương đại nhân kể một câu chuyện vậy. Chúng ta đều họ Vương, một nét không thể viết ra nổi hai chữ vương được!
Mọi người nghe vậy, đành tha cho Vương Đức Nhân, quay đầu nghe Vương Nhị Mao kể chuyện cười. Phòng Ngạn Tảo vừa thấy tư thế của Vương Nhị Mao, biết ngay đối phương lại nhân cơ hội chế nhạo mình, cũng chẳng quan tâm được đến chuyện ép Vương Đức Nhân ra tay hại Trình Danh Chấn nữa, tranh trước, lớn giọng đề nghị:
- Ngươi muốn kể cũng được, nhưng không thể chỉ có mỗi chọc cười mọi người. Phải, phải nghe tương đối có ý nghĩa, đồng thời phải để mọi người cũng ngộ ra mới được!
- Được!
Vương Nhị Mao đáp sảng khoái. Chỉnh đốn lại tư duy một chút, cười bắt đầu kể:
- Chuyện kể rằng có một tên hòa thượng Bắc triều, ngày ngày cầu nguyện trước mặt phật tổ, xin phật tổ chỉ cho một con đường sáng, để hắn có thể giết được phụ thân của mình!
- Như vậy là ngỗ nghịch, còn làm hòa thượng cái gì?
Mọi người vừa nghe liền lập tức mở miệng phản bác.
- Không phải, không phải, tên hòa thượng này là một kẻ rất hiếu thuận!
Vương Nhị Mao xua xua tay, lập tức khơi dậy tinh thần của cả bọn.
Thời khắc tên hiếu tử đó phải giết cha mình, thật là không thể tưởng tượng được. Đúng lúc mọi người nghĩ mãi không ra thì, Vương Nhị Mao uống một ngụm rượu, tiếp tục nói:
- Hắn ta sở dĩ muốn giết phụ thân là vì, hắn là con riêng. Mẹ hắn năm đó ra ngoài nhặt củi, bị một tên võ tướng tộc Tiên Ti làm nhục, vì thế nên mới có hắn. Cho nên, sau khi sinh hắn không lâu, mẹ hắn buồn sầu mà chết!
Nói đến đây, mọi người lại thầm cảm thấy cái tên phụ thân cầm thú đó đáng chết. Không đợi nói tiếp, lại nghe thấy Vương Nhị Mao hạ giọng nói tiếp:
- Nhưng mà cái tên phụ thân súc sinh kia của hắn lại là hậu duệ quý tộc, tất nhiên hộ vệ nhiều vô cùng, người bình thường khó mà tiếp cận được. Hòa thượng ngày cầu, đêm cầu, nghĩ chắc cũng bức cho phật tổ phát phiền, một ngày nọ cuối cùng cũng có hồi đáp. Đánh xuống pháp chỉ, nói để hòa thượng ngủ trên giường, phật tổ sẽ tự làm phép đưa hắn tới một nơi. Ở nơi đó, hắn sẽ có được một cơ hội giết cha duy nhất, nếu bỏ lỡ sẽ không bao giờ có nữa!
- Hòa thượng vô cùng vui mừng. Tắm rửa thay quần áo, ôm một thanh đao thép ngủ. Khi tỉnh dậy, quả nhiên trông thấy một cánh rừng, một tên võ tướng tộc Tiên Ti đè một cô gái ra đất, đang làm chuyện cầm thú. Xem mặt mày, tên cầm thú này chính là tên phụ thân súc sinh hắn muốn chính tay giết!
Nói đến đây, Vương Nhị Mao thở dài một tiếng, ngậm miệng lại.
- Sau đó thì sao?
Mọi người bị gã làm cho mất hứng ăn uống, mồm năm miệng mười truy hỏi.
- Sau đó, hắn tỉnh giấc mộng, không bao giờ còn nhắc chuyện giết cha nữa.
Vương Nhị Mao tự rót đầy rượu cho mình, vừa uống vừa trả lời.
- Từ nay về sau, dốc lòng tu phật, sẽ thành một cao tăng!
- Thế là tại sao?
Cổ Cường Bang nhấp nhổm trong lòng, nhanh nhảu hỏi.
- Bởi vì
Vương Nhị Mao cười bí hiểm, vẻ mặt thê lương:
- Bởi vì người bị tên cầm thú kia đè ra đất, hình như là mẫu thân hắn!
- A!
Mọi người không kìm nổi bịt miệng, ai cũng không cười nổi, chẳng ai còn quan tâm Vương Nhị Mao uống rượu nữa. Nếu hòa thượng giết phụ thân hắn, thì đồng nghĩa với việc thế gian không bao giờ có hắn. Thù hận chất chứa cũng không biết nói từ đâu. Nếu hòa thượng không giết cha mình, vậy mẫu thân hắn tự nhiên có bầu, sau đó hắn giáng sinh nhân thế, chịu đủ khổ cực. Sau khi lớn lên, lập chí giết cha báo thù cho mẹ, chẳng phải là một vòng tuần hoàn sao?
Vòng tuần hoàn này đời đời kiếp kiếp lặp lại, nhân quả báo ứng, có mấy người hiểu được, có mấy người nói rõ được?
100%
18px
910px
Mọi người vừa nghe, nụ cười trên mặt lập tức đơ lại. Không đợi nghĩ xong cách mỉa lại cái tên chanh chua này, chỉ thấy Vương Nhị Mao tranh nói trước:
- Lời này của trưởng sử có thể nói là đúng, cũng có thể nói là không đúng!
- Ồ! Vương tướng quân có gì chỉ bảo?
Phòng Ngạn Tảo đã biếu đạt hết ý muốn nhắc nhở Vương Đức Nhân của mình, tâm trạng rất tốt, cười hỏi.
- Con Côn Bằng kia lớn đến mấy nghìn dặm, còn con cú mèo chỉ to bằng lòng bàn tay. Nếu Côn Bằng định cướp đồ ăn của nó, tất nhiên là rất dễ dàng. Thế nên là cú mèo, cẩn thận một chút cũng không phải là chuyện xấu.
Vương Nhị Mao uống cạn chỗ rượu trong chén của mình, mang theo chút ngà say giải thích,
- Nếu ta là con cú mèo đó, nhất định phải giấu thật kĩ con chuột chết đó, còn phải trốn cho thật xa nữa. Tránh chuyện Côn Bằng đại nhân một ngày nào đó tâm trạng không tốt, có thể tung móng vuốt với ta bất cứ lúc nào, ta thực là đến chỗ chôn thân cũng không có!
- Đúng vậy, đúng vậy, cú mèo có cách sống của cú mèo. Côn Bằng có cách sống của côn bằng.ai cũng không có tư cách đi chê cười người khác!
Mọi người nghe xong, chợt cảm thấy hãnh diện, cười ha hả phụ họa.
Phòng Ngạn Tảo đang định mở miệng phản bác, tay Cổ Cường Bang ngồi phía sau cũng không cho y cơ hội, vỗ vỗ cái kỉ thấp trước mặt, la lớn:
- Đến phiên ta, tới phiên ta, ta xem các ngươi nghe xong, ai dám không cười!
Hò hét xong, hắng hắng giọng, lớn tiếng nói:
- Chuyện kể rằng quê ta có người có chứng bệnh dễ quên, mình nói chuyện gì, quay đầu cái là quên sạch sành sanh. Thời gian lâu rồi, vợ lão bắt đầu ghét bỏ lão, có tư tình với hàng xóm
Chuyện xưa tuy thô tục, lại lọt tai mọi người hơn câu chuyện trước. Ngoài Phòng Ngạn Tảo khẽ chau mày ra, người còn lại đều nghe rất chăm chú. Sau khi kể xong mấy chuyện ngu ngốc của tên có bệnh hay quên, Cổ Cường Bang khoa chân múa tay, dần dần đẩy cả câu chuyện lên cao trào:
- Có một hôm, vợ tên hay quên nói với lão ta, Lục Cơ tiên sinh là một người thông minh, ông đi tìm ông ấy, nói không chừng ông ta có thể trị khỏi bệnh cho ông. Tên mắc bệnh quên vừa nghe, liền leo lên ngựa đi. Chân trước bước ra khỏi cửa, vợ lão ta lập tức đón gian phu về nhà. Đúng lúc hai người đang tằng tịu với nhau, ai ngờ gã hay quên nhớ ra chưa chuẩn bị lễ vật cho Lục Cơ tiên sinh, lại vội vội vàng vàng chạy về. Vợ gã vội vàng buông mành xuống, giấu gian phu trên giường. Sau đó ra đón chồng mình, sau đó bưng nước rót trà xum xoe. Sau khi uống xong một bát trà, cái tật của gã hay quên lại bắt đầu, chỉ cái giày dưới đất hỏi:
- Đó là giày của ai vậy? Sao trông rất quen.
Vợ Kiện Vong Chứng hoảng sợ, vội vàng nhặt đôi giày lên, cười đáp:
- Chẳng phải là giày ông vừa bỏ ra bảo ta đi giặt hay sao, sao chưa gì đã quên thế.
Gã hay quên nghe xong, trong lòng có chút mơ hồ, chỉ vào phòng hỏi:
- Ta ở đâu, chỗ này trông rất quen.
- Tất nhiên là ở nhà mình rồi!
Vợ lão bất đắc dĩ trả lời.
- Nhà của ta? Vậy thằng đàn ông nằm trên giường là ai vậy?
Gã hay quên càng ngày càng hồ đồ, hỏi bừa.
Vợ lão ta thấy giấu không nổi, bình tâm lại như cũ:
- Người nằm trên giường ta, không phải là ông thì còn là ai?
- Phải rồi, không phải là ta thì còn có thể là ai. Vậy hắn ta là ta, thế thì ta là ai?
Lời còn chưa dứt, hào kiệt trong tiệc đã cười cả lũ. Cổ Cường Bang cũng cười đến chảy nước mắt, thở một lát xong, tiếp tục bổ sung:
- Cho nên mới nói, làm người có thể không nhớ mình đã làm những gì, đã nói những gì, nhưng tuyệt đối không được quên mình là ai!
Tiếp theo là đến lượt Ngũ Thiên Tích, gã không có sở trường nói chuyện, kể bừa một tin đồn trên chiến trận, chọc cười được một nửa, đành phải cúi đầu chịu phạt. Sau đó là Tần Đức Cương, Vương Phi.... có chuyện cười hiệu quả rất tốt, thoắt cái đã đến lượt vòng lại, phạt Chu Văn Cương năm chén, đến lượt Vương Nhị Mao. Phòng Ngạn Tảo sợ đối phương mượn cơ hội chế nhạo mình, vội vàng vểnh tai, tìm kiếm sơ hở.
Chỉ thấy Vương Nhị Mao chầm rì rì nói:
- Chỗ quê nhỏ chúng ta, dân phong thuần phác. Mọi người đều khâm phục đại danh sĩ có học, toàn coi việc được nói chuyện với họ là vẻ vang. Nhưng mà cái lũ danh sĩ đó lại rất không thích nói chuyện, rất khó để nói được câu với bọn họ!
Vừa nói, vừa cố ý hướng ánh mắt về phía Phòng Ngạn Tảo, Phòng Ngạn Tảo bị nhìn mà chột dạ, vội vàng cười tiếp lời giải thích:
- Bởi vì cái gọi là quý nhân lời nói chậm. Lời nói gói vàng, vốn là phong phạm của danh sĩ!
- Ừ, ta cũng nghĩ như vậy!
Vương Nhị Mao cười gật đầu:
- Kết quả là, có một ngày, trong thôn có một người tên là Hoa Tử, cao hứng khoe khoang khắp nơi, Lục đại danh sĩ nói chuyện với ta rồi, Lục đại danh sĩ nói chuyện với ta rồi!
- Tên danh sĩ họ Lục kia trước nay được gọi là Nam Mộc Bồ, là kẻ không thích nói chuyện nhất trong số các danh sĩ. Mọi người nghe thấy thế hiếu kì, liền gọi hỏi Hoa Tử, Lục đại danh sĩ nói gì với ngươi vậy? Kể cho chúng ta nghe một chút!
- Tên Hoa Tử vô cùng kiêu ngạo, ngẩng đầu nói “ta kéo tay áo ông ấy lại đòi tiền, ông ta nói với ta: cút!”
- Ha ha, ha ha, ha ha!
Mọi người cười lăn lóc, vừa lau nước mắt, vừa nói miệng lưỡi Vương Nhị Mao nham hiểm. Phòng Ngạn Tảo chép chép miệng tư vị, nhanh chóng hiểu ra mình lại bị chơi một vố, cười cũng không được, mà tức cũng không xong, đành phải mượn rượu để che đậy cái xấu hổ trên gương mặt.
Có một câu chuyện cười to đoành trước mặt như thế, những người phía sau muốn chọc cười mọi người cũng có chút khó khăn. Trong cuộc vui, Trình Danh Chấn cũng bị phạt mất mấy chén, may mà thể lực tốt, mới không bị hạ gục. Thoáng một cái đã hết một vòng, cuối cùng đã đến lượt Vương Đức Nhân. Nhìn Phòng Ngạn Tảo thở hổn hển, lại nhìn các huynh đệ hứng thú bừng bừng, trong lòng y thực khó xử. Thở dài một tiếng, thấp giọng nói:
- Ta cứ chịu phạt đi cho xong. Con người ta, kém mồm kém miệng, không biết kể chuyện cười!
- Đại đương gia kể chuyện thú vị gì đã trải qua, nói hai chuyện cũng được!
Mọi người không thuận theo, cười khuyên bảo. Vương Đức Nhân cười khổ lắc đầu:
- Lấy đâu ra nhiều chuyện thú vị như vậy, ta nghèo đến nỗi không sống tiếp được, ngày nào cũng vì chuyện bữa nay ăn gì mà lo lắng. Sau khi làm phỉ, bao nhiêu năm nay chỉ biết có biết giết người phóng hỏa, tính ra, chỉ có lúc phiền lòng thì nhiều, lúc vui vẻ thì ít!
- Không được, không được, Đại đương gia không thể dẫn đầu phá hỏng tửu lệnh như vậy được!
Mọi người vẫn không chịu buông tha Vương Đức Nhân như cũ, nhất định ép lão kể một câu chuyện cười mới cho qua.
Vương Nhị Mao nhìn Trình Danh Chấn, lại nhìn Phòng Ngạn Tảo, rót đầy chén rượu trước mặt, cười ha hả bưng lên:
- Hay là, ta thay Vương đại nhân kể một câu chuyện vậy. Chúng ta đều họ Vương, một nét không thể viết ra nổi hai chữ vương được!
Mọi người nghe vậy, đành tha cho Vương Đức Nhân, quay đầu nghe Vương Nhị Mao kể chuyện cười. Phòng Ngạn Tảo vừa thấy tư thế của Vương Nhị Mao, biết ngay đối phương lại nhân cơ hội chế nhạo mình, cũng chẳng quan tâm được đến chuyện ép Vương Đức Nhân ra tay hại Trình Danh Chấn nữa, tranh trước, lớn giọng đề nghị:
- Ngươi muốn kể cũng được, nhưng không thể chỉ có mỗi chọc cười mọi người. Phải, phải nghe tương đối có ý nghĩa, đồng thời phải để mọi người cũng ngộ ra mới được!
- Được!
Vương Nhị Mao đáp sảng khoái. Chỉnh đốn lại tư duy một chút, cười bắt đầu kể:
- Chuyện kể rằng có một tên hòa thượng Bắc triều, ngày ngày cầu nguyện trước mặt phật tổ, xin phật tổ chỉ cho một con đường sáng, để hắn có thể giết được phụ thân của mình!
- Như vậy là ngỗ nghịch, còn làm hòa thượng cái gì?
Mọi người vừa nghe liền lập tức mở miệng phản bác.
- Không phải, không phải, tên hòa thượng này là một kẻ rất hiếu thuận!
Vương Nhị Mao xua xua tay, lập tức khơi dậy tinh thần của cả bọn.
Thời khắc tên hiếu tử đó phải giết cha mình, thật là không thể tưởng tượng được. Đúng lúc mọi người nghĩ mãi không ra thì, Vương Nhị Mao uống một ngụm rượu, tiếp tục nói:
- Hắn ta sở dĩ muốn giết phụ thân là vì, hắn là con riêng. Mẹ hắn năm đó ra ngoài nhặt củi, bị một tên võ tướng tộc Tiên Ti làm nhục, vì thế nên mới có hắn. Cho nên, sau khi sinh hắn không lâu, mẹ hắn buồn sầu mà chết!
Nói đến đây, mọi người lại thầm cảm thấy cái tên phụ thân cầm thú đó đáng chết. Không đợi nói tiếp, lại nghe thấy Vương Nhị Mao hạ giọng nói tiếp:
- Nhưng mà cái tên phụ thân súc sinh kia của hắn lại là hậu duệ quý tộc, tất nhiên hộ vệ nhiều vô cùng, người bình thường khó mà tiếp cận được. Hòa thượng ngày cầu, đêm cầu, nghĩ chắc cũng bức cho phật tổ phát phiền, một ngày nọ cuối cùng cũng có hồi đáp. Đánh xuống pháp chỉ, nói để hòa thượng ngủ trên giường, phật tổ sẽ tự làm phép đưa hắn tới một nơi. Ở nơi đó, hắn sẽ có được một cơ hội giết cha duy nhất, nếu bỏ lỡ sẽ không bao giờ có nữa!
- Hòa thượng vô cùng vui mừng. Tắm rửa thay quần áo, ôm một thanh đao thép ngủ. Khi tỉnh dậy, quả nhiên trông thấy một cánh rừng, một tên võ tướng tộc Tiên Ti đè một cô gái ra đất, đang làm chuyện cầm thú. Xem mặt mày, tên cầm thú này chính là tên phụ thân súc sinh hắn muốn chính tay giết!
Nói đến đây, Vương Nhị Mao thở dài một tiếng, ngậm miệng lại.
- Sau đó thì sao?
Mọi người bị gã làm cho mất hứng ăn uống, mồm năm miệng mười truy hỏi.
- Sau đó, hắn tỉnh giấc mộng, không bao giờ còn nhắc chuyện giết cha nữa.
Vương Nhị Mao tự rót đầy rượu cho mình, vừa uống vừa trả lời.
- Từ nay về sau, dốc lòng tu phật, sẽ thành một cao tăng!
- Thế là tại sao?
Cổ Cường Bang nhấp nhổm trong lòng, nhanh nhảu hỏi.
- Bởi vì
Vương Nhị Mao cười bí hiểm, vẻ mặt thê lương:
- Bởi vì người bị tên cầm thú kia đè ra đất, hình như là mẫu thân hắn!
- A!
Mọi người không kìm nổi bịt miệng, ai cũng không cười nổi, chẳng ai còn quan tâm Vương Nhị Mao uống rượu nữa. Nếu hòa thượng giết phụ thân hắn, thì đồng nghĩa với việc thế gian không bao giờ có hắn. Thù hận chất chứa cũng không biết nói từ đâu. Nếu hòa thượng không giết cha mình, vậy mẫu thân hắn tự nhiên có bầu, sau đó hắn giáng sinh nhân thế, chịu đủ khổ cực. Sau khi lớn lên, lập chí giết cha báo thù cho mẹ, chẳng phải là một vòng tuần hoàn sao?
Vòng tuần hoàn này đời đời kiếp kiếp lặp lại, nhân quả báo ứng, có mấy người hiểu được, có mấy người nói rõ được?
Danh sách chương
- Chương 1: Lời dẫn
- Chương 2: Thành Nam (1)
- Chương 3: Thành Nam (2)
- Chương 4: Thành Nam (3)
- Chương 5: Thành Nam (4)
- Chương 6: Thành Nam (5)
- Chương 7: Thành Nam (5)
- Chương 8: Thành Nam (7)
- Chương 9: Thành Nam (8)
- Chương 10: Thành Nam (9)
- Chương 11: Thành Nam (10)
- Chương 12: Thành Nam (11)
- Chương 13: Thành Nam (12)
- Chương 14: Thành Nam (13)
- Chương 15: Thành Nam (14)
- Chương 16: Thành Nam (15)
- Chương 17: Thành Nam (16)
- Chương 18: Thành Nam (17)
- Chương 19: Thành Nam (18)
- Chương 20: Thành Nam (19)
- Chương 21: Thành Nam (20)
- Chương 22: Thành Nam (21)
- Chương 23: Thành Nam (22)
- Chương 24: Oanh Kha (1)
- Chương 25: Oanh Kha (2)
- Chương 26: Oanh Kha (3)
- Chương 27: Oanh Kha (4)
- Chương 28: Oanh Kha (5)
- Chương 29: Oanh Kha (6)
- Chương 30: Oanh Kha (7)
- Chương 31: Oanh Kha (8)
- Chương 32: Oanh Kha (9)
- Chương 33: Oanh Kha (10)
- Chương 34: Oanh Kha (11)
- Chương 35: Oanh Kha (12)
- Chương 36: Oanh Kha (13)
- Chương 37: Oanh Kha (14)
- Chương 38: Oanh Kha (15)
- Chương 39: Oanh Kha (16)
- Chương 40: Oanh Kha (17)
- Chương 41: Oanh Kha (18)
- Chương 42: Oanh Kha (19)
- Chương 43: Oanh Kha (20)
- Chương 44: Oanh Kha (21)
- Chương 45: Oanh Kha (22)
- Chương 46: Oanh Kha (23)
- Chương 47: Oanh Kha (24)
- Chương 48: Oanh Kha (25)
- Chương 49: Đông Môn (1)
- Chương 50: Đông Môn (2)
- Chương 51: Đông Môn (3)
- Chương 52: Đông Môn (4)
- Chương 53: Đông Môn (5)
- Chương 54: Đông Môn (6)
- Chương 55: Đông Môn (7)
- Chương 56: Đông Môn (8)
- Chương 57: Đông Môn (9)
- Chương 58: Đông Môn (10)
- Chương 59: Đông Môn (11)
- Chương 60: Đông Môn (12)
- Chương 61: Đông Môn (13)
- Chương 62: Đông Môn (14)
- Chương 63: Đông Môn (15)
- Chương 64: Đông Môn (16)
- Chương 65: Đông Môn (17)
- Chương 66: Đông Môn (18)
- Chương 67: Đông Môn (19)
- Chương 68: Đông Môn (20)
- Chương 69: Đông Môn (21)
- Chương 70: Đông Môn (22)
- Chương 71: Đông Môn (23)
- Chương 72: Đông Môn (24)
- Chương 73: Đông Môn (25)
- Chương 74: Đông Môn (26)
- Chương 75: Đông Môn (27)
- Chương 76: Đông Môn (28)
- Chương 77: Đông Môn (29)
- Chương 78: Đông Môn (30)
- Chương 79: Đông Môn (31)
- Chương 80: Đông Môn (32)
- Chương 81: Đông Môn (33)
- Chương 82: Đông Môn (34)
- Chương 83: Đông Môn (35)
- Chương 84: Đông Môn (36)
- Chương 85: Hồng trần (1)
- Chương 86: Hồng trần (2)
- Chương 87: Hồng trần (3)
- Chương 88: Hồng trần (4)
- Chương 89: Hồng trần (5)
- Chương 90: Hồng trần (6)
- Chương 91: Hồng trần (7)
- Chương 92: Hồng trần (8)
- Chương 93: Hồng trần (9)
- Chương 94: Hồng trần (10)
- Chương 95: Hồng trần (11)
- Chương 96: Hồng trần (12)
- Chương 97: Hồng trần (13)
- Chương 98: Hồng trần (14)
- Chương 99: Hồng trần (15)
- Chương 100: Hồng trần (16)
- Chương 101: Hồng trần (17).
- Chương 102: Hồng trần (18).
- Chương 103: Hồng trần (19).
- Chương 104: Hồng trần (20).
- Chương 105: Hồng trần (21).
- Chương 106: Đông chí (1).
- Chương 107: Đông chí (2).
- Chương 108: Đông chí (3).
- Chương 109: Đông chí (4).
- Chương 110: Đông chí (5).
- Chương 111: Đông chí (6).
- Chương 112: Đông chí (7).
- Chương 113: Đông chí (8).
- Chương 114: Đông chí (9).
- Chương 115: Đông chí (10).
- Chương 116: Đông chí (11).
- Chương 117: Đông chí (12).
- Chương 118: Đông chí (13).
- Chương 119: Đông chí (14).
- Chương 120: Đông chí (15).
- Chương 121: Đông chí (16).
- Chương 122: Đông chí (17).
- Chương 123: Đông chí (18).
- Chương 124: Đông chí (19).
- Chương 125: Đông chí (20).
- Chương 126: Đông chí (21).
- Chương 127: Đông chí (22).
- Chương 128: Đông chí (23).
- Chương 129: Đông chí (24).
- Chương 130: Tây Cố (1).
- Chương 131: Tây Cố (2).
- Chương 132: Tây Cố (3).
- Chương 133: Tây Cố (4).
- Chương 134: Tây Cố (5).
- Chương 135: Tây Cố (6).
- Chương 136: Tây Cố (7).
- Chương 137: Tây Cố (8).
- Chương 138: Tây Cố (9).
- Chương 139: Tây Cố (10).
- Chương 140: Tây Cố (11).
- Chương 141: Tây Cố (12).
- Chương 142: Tây Cố (13).
- Chương 143: Chiết liễu (1).
- Chương 144: Chiết liễu (2).
- Chương 145: Chiết liễu (3).
- Chương 146: Chiết Liễu (4).
- Chương 147: Chiết Liễu (5).
- Chương 148: Chiết Liễu (6).
- Chương 149: Chiết Liễu (7).
- Chương 150: Chiết Liễu (8).
- Chương 151: Chiết Liễu (9).
- Chương 152: Chiết Liễu (10).
- Chương 153: Chiết Liễu (11).
- Chương 154: Chiết Liễu (14).
- Chương 155: Chiết Liễu (15).
- Chương 156: Chiết Liễu (16).
- Chương 157: Chiết Liễu (17).
- Chương 158: Chiết Liễu (18).
- Chương 159: Chiết Liễu (19).
- Chương 160: Chiết Liễu (20).
- Chương 161: Chiết Liễu (21).
- Chương 162: Chiết Liễu (22).
- Chương 163: Chiết Liễu (23).
- Chương 164: Chiết Liễu (24).
- Chương 165: Chiết Liễu (25).
- Chương 166: Đằng Uyên (1).
- Chương 167: Đằng Uyên (2).
- Chương 168: Đằng Uyên (3).
- Chương 169: Đằng Uyên (4).
- Chương 170: Đằng Uyên (5).
- Chương 171: Đằng Uyên (6).
- Chương 172: Đằng Uyên (7).
- Chương 173: Đằng Uyên (8).
- Chương 174: Đằng Uyên (9).
- Chương 175: Đằng Uyên (10).
- Chương 176: Đằng Uyên (11).
- Chương 177: Đằng Uyên (12).
- Chương 178: Đằng Uyên (13).
- Chương 179: Đằng Uyên (14).
- Chương 180: Đằng Uyên (15).
- Chương 181: Đằng Uyên (16).
- Chương 182: Đằng Uyên (17).
- Chương 183: Đằng Uyên (18).
- Chương 184: Đằng Uyên (19).
- Chương 185: Đằng Uyên (20).
- Chương 185: Đằng Uyên (21).
- Chương 186: Đằng Uyên (22).
- Chương 187: Đằng Uyên (23).
- Chương 188: Đằng Uyên (24).
- Chương 189: Đằng Uyên (25).
- Chương 190: Đằng Uyên (26).
- Chương 191: Đằng Uyên (27).
- Chương 192: Đằng Uyên (28).
- Chương 193: Đằng Uyên (29).
- Chương 194: Đằng Uyên (30).
- Chương 195: Đằng Uyên (31).
- Chương 196: Đằng Uyên (32).
- Chương 197: Đằng Uyên (33).
- Chương 1: Tiết thu (1)
- Chương 1: Tiết thu (2)
- Chương 1: Tiết thu (3)
- Chương 1: Tiết thu (4)
- Chương 1: Tiết thu (5)
- Chương 1: Tiết thu (6)
- Chương 1: Tiết thu (7)
- Chương 1: Tiết thu (8)
- Chương 1: Tiết thu (9)
- Chương 1: Tiết thu (10)
- Chương 1: Tiết thu (11)
- Chương 1: Tiết thu (12)
- Chương 1: Tiết thu (13)
- Chương 1: Tiết thu (14)
- Chương 1: Tiết thu (15)
- Chương 1: Tiết thu (16)
- Chương 1: Tiết thu (17)
- Chương 1: Tiết thu (18)
- Chương 1: Tiết thu (19)
- Chương 1: Tiết thu (20)
- Chương 1: Tiết thu (21)
- Chương 1: Tiết thu (22)
- Chương 1: Tiết thu (23)
- Chương 1: Tiết thu (24)
- Chương 1: Tiết thu (25)
- Chương 1: Tiết thu (26)
- Chương 1: Tiết thu (27)
- Chương 1: Tiết thu (28)
- Chương 1: Tiết thu (29)
- Chương 1: Tiết thu (30)
- Chương 1: Tiết thu (31)
- Chương 1: Tiết thu (32)
- Chương 1: Tiết thu (33)
- Chương 1: Tiết thu (34)
- Chương 2: Tử Lưu (1)
- Chương 2: Tử Lưu (2)
- Chương 2: Tử Lưu (3)
- Chương 2: Tử Lưu (4)
- Chương 2: Tử Lưu (5)
- Chương 2: Tử Lưu (6)
- Chương 2: Tử Lưu (7)
- Chương 2: Tử Lưu (8)
- Chương 2: Tử Lưu (9)
- Chương 2: Tử Lưu (10)
- Chương 2: Tử Lưu (11)
- Chương 2: Tử Lưu (12)
- Chương 2: Tử Lưu (13)
- Chương 2: Tử Lưu (14)
- Chương 2: Tử Lưu (15)
- Chương 2: Tử Lưu (16)
- Chương 2: Tử Lưu (17)
- Chương 2: Tử Lưu (18)
- Chương 2: Tử Lưu (19)
- Chương 2: Tử Lưu (20)
- Chương 2: Tử Lưu (21)
- Chương 2: Tử Lưu (22)
- Chương 2: Tử Lưu (23)
- Chương 2: Tử Lưu (24)
- Chương 2: Tử Lưu (25)
- Chương 2: Tử Lưu (26)
- Chương 2: Tử Lưu (27)
- Chương 2: Tử Lưu (28)
- Chương 2: Tử Lưu (29)
- Chương 2: Tử Lưu (30)
- Chương 2: Tử Lưu (31)
- Chương 2: Tử Lưu (32)
- Chương 2: Tử Lưu (33)
- Chương 2: Tử Lưu (34)
- Chương 2: Tử Lưu (35)
- Chương 2: Tử Lưu (36)
- Chương 2: Tử Lưu (37)
- Chương 2: Tử Lưu (38)
- Chương 2: Tử Lưu (39)
- Chương 2: Tử Lưu (40)
- Chương 3: Triều lộ (1)
- Chương 3: Triều lộ (2)
- Chương 3: Triều lộ (3)
- Chương 3: Triều lộ (4)
- Chương 3: Triều lộ (5)
- Chương 3: Triều lộ (6)
- Chương 3: Triều lộ (7)
- Chương 3: Triều lộ (8)
- Chương 3: Triều lộ (9)
- Chương 3: Triều lộ (10)
- Chương 3: Triều lộ (11)
- Chương 3: Triều lộ (12)
- Chương 3: Triều lộ (13)
- Chương 3: Triều lộ (14)
- Chương 3: Triều lộ (15)
- Chương 3: Triều lộ (16)
- Chương 3: Triều lộ (17)
- Chương 3: Triều lộ (18)
- Chương 3: Triều lộ (19)
- Chương 3: Triều lộ (20)
- Chương 3: Triều lộ (21)
- Chương 3: Triều lộ (22)
- Chương 3: Triều lộ (23)
- Chương 3: Triều lộ (24)
- Chương 3: Triều lộ (25)
- Chương 3: Triều lộ (26)
- Chương 3: Triều lộ (27)
- Chương 3: Triều lộ (28)
- Chương 3: Triều lộ (29)
- Chương 3: Triều lộ (30)
- Chương 3: Triều lộ (31)
- Chương 3: Triều lộ (32)
- Chương 3: Triều lộ (33)
- Chương 3: Triều lộ (34)
- Chương 3: Triều lộ (35)
- Chương 3: Triều lộ (36)
- Chương 3: Triều lộ (37)
- Chương 3: Triều lộ (38)
- Chương 3: Triều lộ (39)
- Chương 3: Triều lộ (40)
- Chương 3: Triều lộ (41)
- Chương 3: Triều lộ (42)
- Chương 3: Triều lộ (43)
- Chương 3: Triều lộ (44)
- Chương 3: Triều lộ (45)
- Chương 3: Triều lộ (46)
- Chương 3: Triều lộ (47)
- Chương 3: Triều lộ (48)
- Chương 3: Triều lộ (49)
- Chương 3: Triều lộ (50)
- Chương 3: Triều lộ (51)
- Chương 3: Triều lộ (52)
- Chương 3: Triều lộ (53)
- Chương 3: Triều lộ (54)
- Chương 3: Triều lộ (55)
- Chương 3: Triều lộ (56)
- Chương 4: Thải vi (*) (1)
- Chương 4: Thải vi (2)
- Chương 4: Thải vi (3)
- Chương 4: Thải vi (4)
- Chương 4: Thải vi (5.1)
- Chương 4: Thải vi (5.2)
- Chương 4: Thải vi (6)
- Chương 4: Thải vi (7)
- Chương 4: Thải vi (8)
- Chương 4: Thải vi (9)
- Chương 4: Thải vi (10)
- Chương 4: Thải vi (11)
- Chương 4: Thải vi (12)
- Chương 4: Thải vi (13)
- Chương 4: Thải vi (14)
- Chương 4: Thải vi (15)
- Chương 4: Thải vi (16)
- Chương 4: Thải vi (17)
- Chương 4: Thải vi (18)
- Chương 4: Thải vi (19)
- Chương 4: Thải vi (20)
- Chương 4: Thải vi (21)
- Chương 4: Thải vi (22)
- Chương 4: Thải vi (23)
- Chương 4: Thải vi (24)
- Chương 4: Thải vi (25)
- Chương 1: Ván bài (1)
- Chương 2: Ván bài (2)
- Chương 3: Ván bài (3)
- Chương 4: Ván bài (4)
- Chương 5: Ván bài (5)
- Chương 6: Ván bài (6)
- Chương 7: Ván bài (7)
- Chương 8: Ván bài (8)
- Chương 9: Ván bài (9)
- Chương 10: Ván bài (10)
- Chương 11: Ván bài (11)
- Chương 12: Ván bài (12)
- Chương 13: Ván bài (13)
- Chương 14: Ván bài (14)
- Chương 15: Ván bài (15)
- Chương 16: Ván bài (16)
- Chương 17: Ván bài (17)
- Chương 18: Ván bài (18)
- Chương 19: Ván bài (19)
- Chương 20: Ván bài (20)
- Chương 21: Ván bài (21)
- Chương 22: Ván bài (22)
- Chương 23: Ván bài (23)
- Chương 24: Ván bài (24)
- Chương 25: Ván bài (25)
- Chương 26: Ván bài (26)
- Chương 27: Ván bài (27)
- Chương 28: Ván bài (28)
- Chương 29: Ván bài (29)
- Chương 30: Ván bài (30)
- Chương 31: Ván bài (31)
- Chương 32: Ván bài (32)
- Chương 33: Ván bài (33)
- Chương 34: Ván bài (34)
- Chương 35: Ván bài (35)
- Chương 36: Ván bài (36)
- Chương 37: Ván bài (37)
- Chương 38: Ván bài (38)
- Chương 39: Hoàng tước (1)
- Chương 40: Hoàng tước (2)
- Chương 41: Hoàng tước (2)
- Chương 42: Hoàng tước (3)
- Chương 43: Hoàng tước (4)
- Chương 44: Hoàng tước (5)
- Chương 45: Hoàng tước (6)
- Chương 46: Hoàng tước (7)
- Chương 47: Hoàng tước (8)
- Chương 48: Hoàng tước (9)
- Chương 49: Hoàng tước (10)
- Chương 50: Hoàng tước (11)
- Chương 51: Hoàng tước (12)
- Chương 52: Hoàng tước (13)
- Chương 53: Hoàng tước (14)
- Chương 54: Hoàng tước (15)
- Chương 55: Hoàng tước (16)
- Chương 56: Hoàng tước (17)
- Chương 57: Hoàng tước (18)
- Chương 58: Hoàng tước (19)
- Chương 59: Hoàng tước (20)
- Chương 60: Hoàng tước (21)
- Chương 61: Hoàng tước (22)
- Chương 62: Hoàng tước (23)
- Chương 63: Hoàng tước (24)
- Chương 64: Hoàng tước (25)
- Chương 65: Hoàng tước (26)
- Chương 66: Hoàng tước (27)
- Chương 67: Hoàng tước (28)
- Chương 68: Hoàng tước (29)
- Chương 69: Hoàng tước (30)
- Chương 70: Hoàng tước (31)
- Chương 71: Hoàng tước (32)
- Chương 72: Phiêu tơ
- Chương 73: Phiêu tơ (2)
- Chương 74: Phiêu tơ (3)
- Chương 75: Phiêu tơ (4)
- Chương 76: Phiêu tơ (5)
- Chương 77: Phiêu tơ (6)
- Chương 78: Phiêu tơ (7)
- Chương 79: Phiêu tơ (8)
- Chương 80: Phiêu tơ (9)
- Chương 81: Phiêu tơ (10)
- Chương 82: Phiêu tơ (11)
- Chương 83: Phiêu tơ (12)
- Chương 84: Phiêu tơ (13)
- Chương 85: Phiêu tơ (14)
- Chương 86: Phiêu tơ (15)
- Chương 87: Phiêu tơ (16)
- Chương 88: Phiêu tơ (17)
- Chương 89: Phiêu tơ (18)
- Chương 90: Phiêu tơ (19)
- Chương 91: Phiêu tơ (20)
- Chương 92: Phiêu tơ (21)
- Chương 93: Phiêu tơ (22)
- Chương 94: Phiêu tơ (23)
- Chương 95: Phiêu tơ (24)
- Chương 96: Phiêu tơ (25)
- Chương 97: Phiêu tơ (26)
- Chương 98: Phiêu tơ (27)
- Chương 99: Phiêu tơ (28)
- Chương 100: Phiêu tơ (29)
- Chương 101: Phiêu tơ (30)
- Chương 102: Phiêu tơ (31)
- Chương 103: Phiêu tơ (32)
- Chương 104: Phiêu tơ (33)
- Chương 105: Phiêu tơ (34)
- Chương 106: Phiêu tơ (35)
- Chương 107: Thăng trầm (1)
- Chương 108: Thăng trầm (2)
- Chương 109: Thăng trầm (3)
- Chương 110: Thăng trầm (4)
- Chương 111: Thăng trầm (5)
- Chương 112: Thăng trầm (6)
- Chương 113: Thăng trầm (7)
- Chương 114: Thăng trầm (8)
- Chương 115: Thăng trầm (9)
- Chương 116: Thăng trầm (10)
- Chương 117: Thăng trầm (11)
- Chương 118: Thăng trầm (12)
- Chương 119: Thăng trầm (13)
- Chương 120: Thăng trầm (14)
- Chương 121: Thăng trầm (15)
- Chương 122: Thăng trầm (16)
- Chương 123: Thăng trầm (17)
- Chương 124: Thăng trầm (18)
- Chương 125: Thăng trầm (19)
- Chương 126: Thăng trầm (20)
- Chương 127: Thăng trầm (21)
- Chương 128: Thăng trầm (22)
- Chương 129: Thăng trầm (23)
- Chương 130: Thăng trầm (24)
- Chương 131: Thăng trầm (25)
- Chương 132: Thăng trầm (26)
- Chương 133: Thăng trầm (27)
- Chương 134: Thăng trầm (28)
- Chương 135: Vấn đỉnh (1)
- Chương 136: Vấn đỉnh (2)
- Chương 137: Vấn đỉnh (3)
- Chương 138: Vấn đỉnh (4)
- Chương 139: Vấn đỉnh (5)
- Chương 140: Vấn đỉnh (6)
- Chương 141: Vấn đỉnh (7)
- Chương 142: Vấn đỉnh (8)
- Chương 143: Vấn đỉnh (9)
- Chương 144: Vấn đỉnh (10)
- Chương 145: Vấn đỉnh (11)
- Chương 146: Vấn đỉnh (12)
- Chương 147: Vấn đỉnh (13)
- Chương 148: Vấn đỉnh (14)
- Chương 149: Vấn đỉnh (15)
- Chương 150: Vấn đỉnh (16)
- Chương 151: Vấn đỉnh (17)
- Chương 152: Vấn đỉnh (18)
- Chương 153: Vấn đỉnh (19)
- Chương 154: Vấn đỉnh (20)
- Chương 155: Vấn đỉnh (21)
- Chương 156: Vấn đỉnh (22)
- Chương 157: Vấn đỉnh (23)
- Chương 158: Vấn đỉnh (24)
- Chương 159: Vấn đỉnh (25)
- Chương 160: Vấn đỉnh (26)
- Chương 161: Vấn đỉnh (27)
- Chương 162: Vấn đỉnh (28)
- Chương 163: Vấn đỉnh (29)
- Chương 164: Vấn đỉnh (30)
- Chương 165: Vấn đỉnh (31)
- Chương 166: Vấn đỉnh (32)
- Chương 167: Vấn đỉnh (33)
- Chương 168: Vấn đỉnh (34)
- Chương 169: Vấn đỉnh (35)
- Chương 170: Vấn đỉnh (36)
- Chương 171: Vấn đỉnh (37)
- Chương 172: Vấn đỉnh (38)
- Chương 173: Vấn đỉnh (39)
- Chương 174: Vấn đỉnh (40)
- Chương 175: Vấn đỉnh (41)
- Chương 176: Vấn đỉnh (42)
- Chương 177: Tranh giành (1).
- Chương 178: Tranh giành (2).
- Chương 179: Tranh giành (3).
- Chương 180: Tranh giành (4).
- Chương 181: Tranh giành (5).
- Chương 182: Tranh giành (6).
- Chương 183: Tranh giành (7).
- Chương 184: Tranh giành (8).
- Chương 185: Tranh giành (9).
- Chương 186: Tranh giành (10).
- Chương 187: Tranh giành (11).
- Chương 188: Tranh giành (12).
- Chương 189: Tranh giành (13).
- Chương 190: Tranh giành (14).
- Chương 191: Tranh giành (15).
- Chương 192: Tranh giành (16).
- Chương 193: Tranh giành (17).
- Chương 194: Canh bạc (1)
- Chương 195: Canh bạc (2)
- Chương 196: Canh bạc (3)
- Chương 197: Canh bạc (4)
- Chương 198: Canh bạc (5)
- Chương 199: Canh bạc (6)
- Chương 200: Canh bạc (7)
- Chương 201: Canh bạc (8)
- Chương 202: Canh bạc (9)
- Chương 203: Canh bạc (10)
- Chương 204: Canh bạc (11)
- Chương 205: Canh bạc (12)
- Chương 206: Canh bạc (13)
- Chương 207: Canh bạc (14)
- Chương 208: Canh bạc (15)
- Chương 209: Canh bạc (16)
- Chương 210: Canh bạc (17)
- Chương 211: Canh bạc (18)
- Chương 212: Canh bạc (19)
- Chương 213: Canh bạc (20)
- Chương 214: Canh bạc (21)
- Chương 215: Canh bạc (22)
- Chương 216: Canh bạc (23)
- Chương 217: Ân cừu (1).
- Chương 218: Ân cừu (2).
- Chương 219: Ân cừu (3).
- Chương 220: Ân cừu (4).
- Chương 221: Ân cừu (5).
- Chương 222: Ân cừu (6).
- Chương 223: Ân cừu (7).
- Chương 224: Ân cừu (8).
- Chương 225: Ân cừu (9).
- Chương 226: Ân cừu (10).
- Chương 227: Ân cừu (11).
- Chương 228: Ân cừu (12).
- Chương 229: Ân cừu (13).
- Chương 230: Ân cừu (14).
- Chương 231: Ân cừu (15).
- Chương 232: Ân cừu (16).
- Chương 233: Ân cừu (17).
- Chương 234: Ân cừu (18).
- Chương 235: Ân cừu (19).
- Chương 236: Ân cừu (20).
- Chương 237: Ân cừu (21).
- Chương 238: Ân cừu (22).
- Chương 239: Ân cừu (23).
- Chương 240: Ân cừu (24).
- Chương 241: Ân cừu (25).
- Chương 242: Cố Nhân (1)
- Chương 243: Cố Nhân (2)
- Chương 244: Cố Nhân (3)
- Chương 245: Cố Nhân (4)
- Chương 246: Cố Nhân (5)
- Chương 247: Cố Nhân (6)
- Chương 248: Cố Nhân (7)
- Chương 249: Cố Nhân (8)
- Chương 250: Cố Nhân (9)
- Chương 251: Cố Nhân (10)
- Chương 252: Cố Nhân (11)
- Chương 253: Cố Nhân (12)
- Chương 254: Cao chót vót (1).
- Chương 255: Cao chót vót (2).
- Chương 256: Cao chót vót (3).
- Chương 257: Cao chót vót (4).
- Chương 258: Cao chót vót (5).
- Chương 259: Cao chót vót (6).
- Chương 260: Cao chót vót (7).
- Chương 261: Cao chót vót (8).
- Chương 262: Cao chót vót (9).
- Chương 263: Cao chót vót (10).
- Chương 264: Cao chót vót (11).
- Chương 265: Phù hoa (1).
- Chương 266: Phù hoa (2).
- Chương 267: Phù hoa (3).
- Chương 268: Phù hoa (4).
- Chương 269: Phù hoa (5).
- Chương 270: Phù hoa (6).
- Chương 271: Phù hoa (7).
- Chương 272: Phù hoa (8).
- Chương 273: Phù hoa (9).
- Chương 274: Phù hoa (10).
- Chương 275: Phù hoa (11).
- Chương 276: Phù hoa (12).
- Chương 277: Phù hoa (13).
- Chương 278: Phù hoa (14).
- Chương 279: Phù hoa (15).
- Chương 280: Phù hoa (16).
- Chương 281: Phù hoa (17).
- Chương 282: Phù hoa (18).
- Chương 283: Phù hoa (19).
- Chương 284: Công tặc (1).
- Chương 285: Công tặc (2).
- Chương 286: Công tặc (3).
- Chương 287: Công tặc (4).
- Chương 288: Công tặc (5).
- Chương 289: Công tặc (6).
- Chương 290: Công tặc (7).
- Chương 291: Công tặc (8).
- Chương 292: Công tặc (9).
- Chương 293: Công tặc (10).
- Chương 294: Công tặc (11).
- Chương 295: Công tặc (12).
- Chương 296: Công tặc (13).
- Chương 297: Công tặc (14).
- Chương 298: Công tặc (15).
- Chương 299: Công tặc (16).
- Chương 300: Công tặc (17).
- Chương 301: Công tặc (18).
- Chương 302: Công tặc (19).
- Chương 303: Công tặc (20).
- Chương 304: Công tặc - Đại kết cục và vĩ thanh (1)
- Chương 305: Công tặc - Đại kết cục và vĩ thanh (2)
- Chương 306: Công tặc - Đại kết cục và vĩ thanh (3)
- Chương 307: Công tặc - Đại kết cục và vĩ thanh (4)
Bạn cần đăng nhập để bình luận