Khai Quốc Công Tặc
Chương 49: Hoàng tước (10)
Chương 49: Hoàng tước (10)
Đi thẳng đến dưới thành Thanh Hà, Trình Danh Chấn lấy lại trạng thái bình thường không khiếp sợ như trước nữa.
Lý Trọng Kiến binh bại thân vong, từng khiến cho cuộc sống của người dân sáu quận Bác Lăng ăn không ngon ngủ không yên đang giãy dụa dưới thiết kị của La Nghệ, bất cứ lúc nào cũng có thể bị giết chết. Còn hắn nhiều sự chuẩn bị của gần một năm nay, đều xây dựng trên nền tảng “Bác Lăng Quân phụng mệnh xuôi nam, ba huyện Minh Châu Quân đứng mũi chịu sào”. Bây giờ Bác Lăng Quân đã bị biến thành tro bụi rồi, rất nhiều sự chuẩn bị của hắn thành ra đều tan biến. Điều khiến người ta càng khó chịu hơn chính là, nếu như sớm biết Bác Lăng Quân có kết quả như vậy, thì căn bản là hắn không cần phải vội vã chiến tranh liên tiếp với bọn Dương Thiện Hội, Lư Phương Nguyên. Nếu không chủ động lên Bắc để công kích họ thì đường lui của hắn sẽ không bị Dương Thiện Hội chặn, đương nhiên cũng sẽ không phải đối mặt với Vương Đức Nhân Ngõa Cương Quân đương lúc sức cùng lực kiệt, càng không xảy ra lựa chọn không ra nhập quân của Đậu Kiến Đức là không được.
Xét đến cùng, lần này, Trình Danh Chấn vẫn là chịu thiệt vì tin tức bế tắc, thiếu cái nhìn đại cục. Còn vào thời khắc quan trọng thì Đậu Kiến Đức ngồi như ngư ông đắc lợi, e rằng hai chữ “may mắn” cũng không giải thích được. Câu nói của Vương Phục Bảo rất rõ ràng, mỗi ngày Đậu Kiến Đức đều chú ý đến động tĩnh của các hào kiệt Hà Bắc, y đều cố gắng tìm hiểu những cuộc chiến đấu phát sinh trên mảnh đất này, phân tích giải thích từng người trong Lục Lâm đồng hành và đối thủ.
Đây chính là chênh lệch giữa Trình Danh Chấn và Đậu Kiến Đức. Hắn giỏi về tổ chức còn Đậu Kiến Đức lại giỏi về suy nghĩ toàn cục. Người không mưu toàn cục sẽ không mưu được từng chuyện. Cho nên Minh Châu Quân bách chiến bách thắng lại càng đánh càng yếu. Đậu Gia Quân chiến bại liên tiếp lại thẳng vút lên trời. Cho nên cuối cùng Minh Châu Quân đã biến thành một bộ phân của Đậu Gia Quân, thực ra cũng không oan chút nào.
Đậu Kiến Đức là người rất cẩn thân, dọc đường sau khi thấy Trình Danh Chấn nặng trĩu suy tư, liền cố hết sức đưa ra sách lược không phái Minh Châu Quân làm chủ lực, tránh không gây ấn tượng mình mưu đồ mượn tay kẻ địch tiêu diệt họ cho đám tướng sĩ Minh Châu quân. Vì đến Trình Danh Chấn yên tâm về mình, Đậu Kiến Đức không điều động bất cứ một người nào dưới trướng của hắn, còn chọn ra hai ngàn người trong đám lâu la mới chiêu mộ, toàn là những tay sai bình thường không căn không cơ, chức vị trên đội trưởng đều còn trống, để cho hắn tự bổ nhiệm.
Hành động rộng lượng này dù xuất phát từ thật lòng hay giả tạo thì đều khiến người ta không thể không cảm động. Sau khi lập doanh trại ngoài thành Thanh Chương về, hắn dẫn theo những tướng lĩnh chủ chốt là Vương Nhị Mao, Trương Cẩn, Đoàn Thanh đích thân đến cảm ơn Đậu Kiến Đức. Lúc đó Đậu Kiến Đức đang ăn cơm, nghe thân binh báo cáo xong liền để bát đũa xuống đứng lên, dặm dò những người xung quanh:
- Dọn xuống trước, đợi tí hâm lại cho ta, sai người pha ấm trà ngon để ta và Trình tướng quân vừa uống vừa tán gẫu.
Xung quanh đáp một tiếng, quay đi chuẩn bị. Đậu Kiến Đức vừa thay quần áo vừa cau mày nói thêm một câu:
- Trong tủ chén ở hậu doanh, có ít trà mới Lý Mật tặng, Các ngươi hãy đi tìm lão Khổng lấy chìa khóa. Hồi nhỏ Trình tướng quân từng pha tà với mật ong, trà kém chút chắc là hợp với khẩu vị của hắn.
Nhóm thân binh lại đáp lần nữa rồi đi như bay, trong lòng không khỏi thầm kinh ngạc:
- Không phải chỉ là một con gà rừng rơi cây ư? Sao mà Đậu Thiên Vương phải coi trọng như thế?
Những lời như vậy lọt vào tai kẻ bị ép buộc tới đây - huyện lệnh Chiêu Dương của Đại Tùy Tống Chính Bản, hiệu quả lại hoàn toàn khác. Từ sau khi doanh trại bị giặc cỏ chiếm đóng, hắn đã từng mưu đồ chọc giận Đậu Kiến Đức để cầu cái chết, cũng từng có ý đồ học Từ Thứ của Tiến Tào Doanh, lặng lẽ bày tỏ kháng nghị của mình. Nhưng những cách này đều chưa có được bất kì hiệu quả gì, thì đã bị Đậu Kiến Đức ủy thác cho cái địa vị cao là hành dinh chủ bộ, lúc nào cũng lôi hắn theo bên mình. Có mưu kế gì, dù hắn có chịu mở miệng hay không thì cũng luôn cho hắn ở bên lắng nghe.
Cứ kiên trì như thế chưa được nửa tháng, Tống Chính Bản không quản nổi miệng của mình nữa. Rất nhiều người dưới trướng của Đậu Kiến Đức thiếu cái nhìn xa, còn chủ bộ huyện Bình Xương Lăng Kính thân là quan văn, lại chỉ biết gật đầu phụ họa, không hề có một chút khí thái nào của văn nhân. Tống Chính Bản không thể chịu được nữa, châm chọc, trêu tức. Đậu Kiến Đức lập tức tìm ra được cái hắn thực sự cần từ trong những lời châm chọc, khiêu khích, không chút để ý những lời trào phúng kia.
Tống Chính Bản có thể nhìn thấy, Đậu Kiến Đức không chỉ đối xử rộng rãi với mình, mà với tất cả những văn nhân mặc khách khách, với tất cả nhữnglục lâm hào kiệt tìm đến y nương tựa thì đều như vậy. Thậm chí đến cả bọn giặc cỏ loạn thế sau khi bị đánh bại miễn cưỡng gia nhập đồi Đậu Tử ông ta cũng rất nhân hậu, rất bao dung. Cái kiểu bao dung này có lúc khiến người ta có một cảm giác vô cùng mênh mông, nhưng dần dần cái cảm giác mênh mông này dường như hòa tan với tất cả mọi người.
Đại Tùy đã lung lay sắp đổ. Nhưng thiên hạ không thể mãi mãi lao đao. Vừa loạn vừa trị, từ trước đến nay gần như là số mệnh của Trung Nguyên. Làm một người đọc sách mang giấc mộng “trị quốc bình thiên hạ”, Tống Chính Bản ắt phải tìm cho mình một anh hùng chân chính để phò tá. Mượn tay anh hùng để thực hiện giấc mộng của mình, giống như Tư Mã Tương Như, Gia Cát Khổng Minh đều lưu danh thiên cổ. Đậu Kiến Đức có là minh chủ sáng giá để đi theo không? Tống Chính Bản không rõ lắm nhưng qua mấy ngày tiếp cận và quan sát, hắn ít nhất cũng biết được một sự thật. Con người phẩm chất của ông ta so với thiên tử Đại Tùy và cả những quan to hiển quý mình từng gặp qua ưu tú hơn nhiều. Nói ở góc độ khác, trừ chuyện ông ta xuất thân hàn vi, nói chuyện có chút quá thẳng thắn ra, thì con người Đậu Kiến Đức có được rất nhiều đặc điểm mà rất nhiều minh chủ khai quốc như trong điển tích ghi chép lại cần có,, nhất là tấm lòng và phong thái của y, rất nhiều các anh hùng từ trước đến nay đều theo không kịp.
Lúc đang suy nghĩ miên man, tiếng cười của hai người Đậu Kiến Đức và Trình Danh Chấn truyền từ ngoài vào:
- Không vội, không vội, ta đã bao vây thành Thanh Hà, ta phái Vương Phục Bảo và Dương Công Khanh ra ngoài tuần tra. Dương Thiện Hội lại không có cánh, lẽ nào còn có thể bay ra ngoài được?. Ngươi và các huynh đệ dưới trướng của ngươi đánh giặc mãi cũng mệt rồi, không ngại thì hãy nghỉ ngơi mấy ngày để người khác lên trước. Đợi khi mọi người cũng không được, ngươi sẽ dẫn các huynh đệ Minh Châu Quân giết lên cho Dương Thiện Hội cuối cũng lập tức...
- Chủ công ưu ái, mạt tướng vô cùng cảm kích. Nhưng mạt tướng và các huynh đệ năm lần bảy lượt được chủ công chiếu cố không thể không báo đáp. Chỉ biết mượn đầu của Dương Thiện Hội dùng tạm, coi như lễ vật gặp mặt!
- Không cần, không cần, người có thể gia nhập liên minh là lễ vật tốt rồi!
Lời của ông ta rất chân thành không có chút nào là giấu diếm tác dụng mở rộng thanh thế của Minh Châu Quân với Đậu Tử Cương:
- Dương Công Khanh, Từ Nguyên Lãng ở gần ta dễ mở lời. Ngươi cách ta xa như vậy không ngờ lại có thể sảng khoái đồng ý như thế. Sau này các hào kiệt khác ở các nơi trong Hà Bắc nghe nói, trong lòng đương nhiên sẽ suy nghĩ một chút. Lão Đậu ta phái người đi khuyên bọn họ, cũng làm chơi ăn thật rồi!
Vừa nói chuyện, hai người lần lượt vào cửa. Tống Chính Bản không biết hai bên chuẩn bị nói chuyện gì, đứng lên định lui ra thì Đậu Kiến Đức kéo ống tay áo của y:
- Tống tiên sinh đừng vội. Trình huynh đệ thông thuộc tình hình Thanh Chương, vừa lúc có thể bổ sung mưu kế cho chúng ta. Ngươi hãy ở bên cạnh nghe một chút, tiện đâu hãy chỉ điểm cho Đậu mỗ mấy câu!
Đối mặt sự nhiệt tình, tươi cười như thế Tống Chính Bản hơi ngại phất tay áo dời đi. Vừa mới chuẩn bị cho mình lối thoát Đậu Kiến Đức lôi Trình Danh Chấn qua:
- Trình huynh đệ đến muộn, chắc là vẫn chưa có ai giới thiệu cho các ngươi. Đây là Tống chủ bộ, vốn là huyện lệnh Nhiêu Dương, là viên quan giữ mình trong sạch duy nhất của cả vùng Hà Bắc. Chỉ là vận mệnh không được may mắn, gặp thời loạn lạc. Sau này hai ngươi thân thiết đều là người đọc sách có lẽ cũng có thể có được tiếng nói chung!
Trước đó Trình Danh Chấn đã chứng kiến tính tình con lừa của Tống Chính Bản. Y so với hắn có khách sáo hơn người khác một chút, chỉ cười, chắp tay đáp nửa lễ.
Đậu Kiến Đức thấy lạ liền hỏi:
- Tâm trạng hôm nay của Tống tiên sinh xem ra không tệ? Trước kia người thủ hạ của ta, ngươi chắc gặp ai chế nhạo người ấy!
Tống Chính Bản cười khổ lắc đầu:
- Những người chỉ bết giết người đó, Tống mỗ đương nhiên là mặc kệ không hỏi! Còn Trình tướng quân ở huyện Bình Ân đáng giá mấy vạn người, đáng để Tống mỗ đáp nửa cái lễ.
Mắt Đậu Kiến Đức sáng lên cười ha hả. Hôm nay đối với y mà nói đúng là song hỉ lâm môn, đầu tiên là Trình Danh Chấn có thể chủ động xin đi giết giặc, chứng minh sự cố gắng mấy ngày liên tiếp của mình đã có hiệu quả. Tin vui thứ hai sao? Tống Chính Bản không tự cao tự đại, lại khó mở miệng không chê trách người khác, nói rõ thái độ của thư sinh bắt đầu mềm hóa, thừa nhận địa vị chủ công của mình.
Ông ta đắc ý nói càng nhiệt tình hơn:
- Ngồi, ngồi hết xuống nói chuyện. Chỗ này không có người ngoài, cũng không phải trường hợp chính thức gì cả, hai người cứ nói chuyện tự nhiên, ta cũng thoải mái chút.
“Trường hợp chính thức, ngươi cũng đủ tùy tiện!”
Tống Chính Bản nói thầm trong lòng, bản thân lại ngồi xuống theo ý của Đậu Kiến Đức.
Đám thân binh chạy lên chạy xuống dâng trà nóng. Tự tay Đậu Kiến Đức rót hai bát, một bát cho Tống Chính Bản, một bát cho Trình Danh Chấn:
- Đây là trà ngon. Cụ thể ngon ở chỗ nào thì ta cũng không rõ lắm. Hai ngươi chắc có thể nhận ra, lão Đậu ta thuần túy là làm hỏng cái ngon của nó!
Trình Danh Chấn vội đứng dậy, nhận bằng hai tay. Vốn định khách sáo mấy câu nhưng nhìn Tống Chính Bản lại phát hiện đối phương còn ngồi lì ra đấy, đành phải “nhập gia tùy tục”, bưng trà lên uống.
Đậu Kiến Đức cũng rót cho mình một bát, thổi cho nguội rồi uống một hơi cạn sạch:
- Hương vị hơi nhạt, không đủ sát miệng. Lão Đậu ta muốn uống vẫn là trà Giang Nam mới thật sự...
- Khụ khụ...
Tống Chính Bản suýt nữa thì uống trà vào phế quản, bị sặc ho khan. Đậu Kiến Đức vội đứng dậy, tay vuốt lưng cho y:
- Tiên sinh hãy chậm một chút, chậm một chút, trà vẫn còn, nếu thích tiên sinh cứ việc mang về.
Trình Danh Chấn suýt nữa cũng bị sặc, hắn dùng bát trà che miệng thở. Trà bánh được chuyển ra ngoài ải thường được chế từ những lá trà thô nhất, so với chén trà Minh Tiền trong tay này, thực là so sánh cục đất với trân châu. Điều hiếm có là Đậu Kiến Đức không biết phân biệt tốt xấu, càng hiếm thấy là con người Đậu Kiến Đức này còn không để ý cứ thể hiện như thế trước mặt thuộc hạ.
- Đậu Kiến Đức ta là người thô thiển, bị ép buộc mới từng bước đi đến vị trí hôm nay. Cho nên ta càng cần sự giúp đỡ của mọi người. Để lão Đậu ta còn sống sót, để hương thân phụ lão Bắc Hà có thể sống qua được thời loạn thế, hai vị, sau này xin nhờ cậy!
Đột nhiên Đậu Kiến Đức không cười nữa mà trịnh trọng thỉnh cầu.
100%
18px
910px
Đi thẳng đến dưới thành Thanh Hà, Trình Danh Chấn lấy lại trạng thái bình thường không khiếp sợ như trước nữa.
Lý Trọng Kiến binh bại thân vong, từng khiến cho cuộc sống của người dân sáu quận Bác Lăng ăn không ngon ngủ không yên đang giãy dụa dưới thiết kị của La Nghệ, bất cứ lúc nào cũng có thể bị giết chết. Còn hắn nhiều sự chuẩn bị của gần một năm nay, đều xây dựng trên nền tảng “Bác Lăng Quân phụng mệnh xuôi nam, ba huyện Minh Châu Quân đứng mũi chịu sào”. Bây giờ Bác Lăng Quân đã bị biến thành tro bụi rồi, rất nhiều sự chuẩn bị của hắn thành ra đều tan biến. Điều khiến người ta càng khó chịu hơn chính là, nếu như sớm biết Bác Lăng Quân có kết quả như vậy, thì căn bản là hắn không cần phải vội vã chiến tranh liên tiếp với bọn Dương Thiện Hội, Lư Phương Nguyên. Nếu không chủ động lên Bắc để công kích họ thì đường lui của hắn sẽ không bị Dương Thiện Hội chặn, đương nhiên cũng sẽ không phải đối mặt với Vương Đức Nhân Ngõa Cương Quân đương lúc sức cùng lực kiệt, càng không xảy ra lựa chọn không ra nhập quân của Đậu Kiến Đức là không được.
Xét đến cùng, lần này, Trình Danh Chấn vẫn là chịu thiệt vì tin tức bế tắc, thiếu cái nhìn đại cục. Còn vào thời khắc quan trọng thì Đậu Kiến Đức ngồi như ngư ông đắc lợi, e rằng hai chữ “may mắn” cũng không giải thích được. Câu nói của Vương Phục Bảo rất rõ ràng, mỗi ngày Đậu Kiến Đức đều chú ý đến động tĩnh của các hào kiệt Hà Bắc, y đều cố gắng tìm hiểu những cuộc chiến đấu phát sinh trên mảnh đất này, phân tích giải thích từng người trong Lục Lâm đồng hành và đối thủ.
Đây chính là chênh lệch giữa Trình Danh Chấn và Đậu Kiến Đức. Hắn giỏi về tổ chức còn Đậu Kiến Đức lại giỏi về suy nghĩ toàn cục. Người không mưu toàn cục sẽ không mưu được từng chuyện. Cho nên Minh Châu Quân bách chiến bách thắng lại càng đánh càng yếu. Đậu Gia Quân chiến bại liên tiếp lại thẳng vút lên trời. Cho nên cuối cùng Minh Châu Quân đã biến thành một bộ phân của Đậu Gia Quân, thực ra cũng không oan chút nào.
Đậu Kiến Đức là người rất cẩn thân, dọc đường sau khi thấy Trình Danh Chấn nặng trĩu suy tư, liền cố hết sức đưa ra sách lược không phái Minh Châu Quân làm chủ lực, tránh không gây ấn tượng mình mưu đồ mượn tay kẻ địch tiêu diệt họ cho đám tướng sĩ Minh Châu quân. Vì đến Trình Danh Chấn yên tâm về mình, Đậu Kiến Đức không điều động bất cứ một người nào dưới trướng của hắn, còn chọn ra hai ngàn người trong đám lâu la mới chiêu mộ, toàn là những tay sai bình thường không căn không cơ, chức vị trên đội trưởng đều còn trống, để cho hắn tự bổ nhiệm.
Hành động rộng lượng này dù xuất phát từ thật lòng hay giả tạo thì đều khiến người ta không thể không cảm động. Sau khi lập doanh trại ngoài thành Thanh Chương về, hắn dẫn theo những tướng lĩnh chủ chốt là Vương Nhị Mao, Trương Cẩn, Đoàn Thanh đích thân đến cảm ơn Đậu Kiến Đức. Lúc đó Đậu Kiến Đức đang ăn cơm, nghe thân binh báo cáo xong liền để bát đũa xuống đứng lên, dặm dò những người xung quanh:
- Dọn xuống trước, đợi tí hâm lại cho ta, sai người pha ấm trà ngon để ta và Trình tướng quân vừa uống vừa tán gẫu.
Xung quanh đáp một tiếng, quay đi chuẩn bị. Đậu Kiến Đức vừa thay quần áo vừa cau mày nói thêm một câu:
- Trong tủ chén ở hậu doanh, có ít trà mới Lý Mật tặng, Các ngươi hãy đi tìm lão Khổng lấy chìa khóa. Hồi nhỏ Trình tướng quân từng pha tà với mật ong, trà kém chút chắc là hợp với khẩu vị của hắn.
Nhóm thân binh lại đáp lần nữa rồi đi như bay, trong lòng không khỏi thầm kinh ngạc:
- Không phải chỉ là một con gà rừng rơi cây ư? Sao mà Đậu Thiên Vương phải coi trọng như thế?
Những lời như vậy lọt vào tai kẻ bị ép buộc tới đây - huyện lệnh Chiêu Dương của Đại Tùy Tống Chính Bản, hiệu quả lại hoàn toàn khác. Từ sau khi doanh trại bị giặc cỏ chiếm đóng, hắn đã từng mưu đồ chọc giận Đậu Kiến Đức để cầu cái chết, cũng từng có ý đồ học Từ Thứ của Tiến Tào Doanh, lặng lẽ bày tỏ kháng nghị của mình. Nhưng những cách này đều chưa có được bất kì hiệu quả gì, thì đã bị Đậu Kiến Đức ủy thác cho cái địa vị cao là hành dinh chủ bộ, lúc nào cũng lôi hắn theo bên mình. Có mưu kế gì, dù hắn có chịu mở miệng hay không thì cũng luôn cho hắn ở bên lắng nghe.
Cứ kiên trì như thế chưa được nửa tháng, Tống Chính Bản không quản nổi miệng của mình nữa. Rất nhiều người dưới trướng của Đậu Kiến Đức thiếu cái nhìn xa, còn chủ bộ huyện Bình Xương Lăng Kính thân là quan văn, lại chỉ biết gật đầu phụ họa, không hề có một chút khí thái nào của văn nhân. Tống Chính Bản không thể chịu được nữa, châm chọc, trêu tức. Đậu Kiến Đức lập tức tìm ra được cái hắn thực sự cần từ trong những lời châm chọc, khiêu khích, không chút để ý những lời trào phúng kia.
Tống Chính Bản có thể nhìn thấy, Đậu Kiến Đức không chỉ đối xử rộng rãi với mình, mà với tất cả những văn nhân mặc khách khách, với tất cả nhữnglục lâm hào kiệt tìm đến y nương tựa thì đều như vậy. Thậm chí đến cả bọn giặc cỏ loạn thế sau khi bị đánh bại miễn cưỡng gia nhập đồi Đậu Tử ông ta cũng rất nhân hậu, rất bao dung. Cái kiểu bao dung này có lúc khiến người ta có một cảm giác vô cùng mênh mông, nhưng dần dần cái cảm giác mênh mông này dường như hòa tan với tất cả mọi người.
Đại Tùy đã lung lay sắp đổ. Nhưng thiên hạ không thể mãi mãi lao đao. Vừa loạn vừa trị, từ trước đến nay gần như là số mệnh của Trung Nguyên. Làm một người đọc sách mang giấc mộng “trị quốc bình thiên hạ”, Tống Chính Bản ắt phải tìm cho mình một anh hùng chân chính để phò tá. Mượn tay anh hùng để thực hiện giấc mộng của mình, giống như Tư Mã Tương Như, Gia Cát Khổng Minh đều lưu danh thiên cổ. Đậu Kiến Đức có là minh chủ sáng giá để đi theo không? Tống Chính Bản không rõ lắm nhưng qua mấy ngày tiếp cận và quan sát, hắn ít nhất cũng biết được một sự thật. Con người phẩm chất của ông ta so với thiên tử Đại Tùy và cả những quan to hiển quý mình từng gặp qua ưu tú hơn nhiều. Nói ở góc độ khác, trừ chuyện ông ta xuất thân hàn vi, nói chuyện có chút quá thẳng thắn ra, thì con người Đậu Kiến Đức có được rất nhiều đặc điểm mà rất nhiều minh chủ khai quốc như trong điển tích ghi chép lại cần có,, nhất là tấm lòng và phong thái của y, rất nhiều các anh hùng từ trước đến nay đều theo không kịp.
Lúc đang suy nghĩ miên man, tiếng cười của hai người Đậu Kiến Đức và Trình Danh Chấn truyền từ ngoài vào:
- Không vội, không vội, ta đã bao vây thành Thanh Hà, ta phái Vương Phục Bảo và Dương Công Khanh ra ngoài tuần tra. Dương Thiện Hội lại không có cánh, lẽ nào còn có thể bay ra ngoài được?. Ngươi và các huynh đệ dưới trướng của ngươi đánh giặc mãi cũng mệt rồi, không ngại thì hãy nghỉ ngơi mấy ngày để người khác lên trước. Đợi khi mọi người cũng không được, ngươi sẽ dẫn các huynh đệ Minh Châu Quân giết lên cho Dương Thiện Hội cuối cũng lập tức...
- Chủ công ưu ái, mạt tướng vô cùng cảm kích. Nhưng mạt tướng và các huynh đệ năm lần bảy lượt được chủ công chiếu cố không thể không báo đáp. Chỉ biết mượn đầu của Dương Thiện Hội dùng tạm, coi như lễ vật gặp mặt!
- Không cần, không cần, người có thể gia nhập liên minh là lễ vật tốt rồi!
Lời của ông ta rất chân thành không có chút nào là giấu diếm tác dụng mở rộng thanh thế của Minh Châu Quân với Đậu Tử Cương:
- Dương Công Khanh, Từ Nguyên Lãng ở gần ta dễ mở lời. Ngươi cách ta xa như vậy không ngờ lại có thể sảng khoái đồng ý như thế. Sau này các hào kiệt khác ở các nơi trong Hà Bắc nghe nói, trong lòng đương nhiên sẽ suy nghĩ một chút. Lão Đậu ta phái người đi khuyên bọn họ, cũng làm chơi ăn thật rồi!
Vừa nói chuyện, hai người lần lượt vào cửa. Tống Chính Bản không biết hai bên chuẩn bị nói chuyện gì, đứng lên định lui ra thì Đậu Kiến Đức kéo ống tay áo của y:
- Tống tiên sinh đừng vội. Trình huynh đệ thông thuộc tình hình Thanh Chương, vừa lúc có thể bổ sung mưu kế cho chúng ta. Ngươi hãy ở bên cạnh nghe một chút, tiện đâu hãy chỉ điểm cho Đậu mỗ mấy câu!
Đối mặt sự nhiệt tình, tươi cười như thế Tống Chính Bản hơi ngại phất tay áo dời đi. Vừa mới chuẩn bị cho mình lối thoát Đậu Kiến Đức lôi Trình Danh Chấn qua:
- Trình huynh đệ đến muộn, chắc là vẫn chưa có ai giới thiệu cho các ngươi. Đây là Tống chủ bộ, vốn là huyện lệnh Nhiêu Dương, là viên quan giữ mình trong sạch duy nhất của cả vùng Hà Bắc. Chỉ là vận mệnh không được may mắn, gặp thời loạn lạc. Sau này hai ngươi thân thiết đều là người đọc sách có lẽ cũng có thể có được tiếng nói chung!
Trước đó Trình Danh Chấn đã chứng kiến tính tình con lừa của Tống Chính Bản. Y so với hắn có khách sáo hơn người khác một chút, chỉ cười, chắp tay đáp nửa lễ.
Đậu Kiến Đức thấy lạ liền hỏi:
- Tâm trạng hôm nay của Tống tiên sinh xem ra không tệ? Trước kia người thủ hạ của ta, ngươi chắc gặp ai chế nhạo người ấy!
Tống Chính Bản cười khổ lắc đầu:
- Những người chỉ bết giết người đó, Tống mỗ đương nhiên là mặc kệ không hỏi! Còn Trình tướng quân ở huyện Bình Ân đáng giá mấy vạn người, đáng để Tống mỗ đáp nửa cái lễ.
Mắt Đậu Kiến Đức sáng lên cười ha hả. Hôm nay đối với y mà nói đúng là song hỉ lâm môn, đầu tiên là Trình Danh Chấn có thể chủ động xin đi giết giặc, chứng minh sự cố gắng mấy ngày liên tiếp của mình đã có hiệu quả. Tin vui thứ hai sao? Tống Chính Bản không tự cao tự đại, lại khó mở miệng không chê trách người khác, nói rõ thái độ của thư sinh bắt đầu mềm hóa, thừa nhận địa vị chủ công của mình.
Ông ta đắc ý nói càng nhiệt tình hơn:
- Ngồi, ngồi hết xuống nói chuyện. Chỗ này không có người ngoài, cũng không phải trường hợp chính thức gì cả, hai người cứ nói chuyện tự nhiên, ta cũng thoải mái chút.
“Trường hợp chính thức, ngươi cũng đủ tùy tiện!”
Tống Chính Bản nói thầm trong lòng, bản thân lại ngồi xuống theo ý của Đậu Kiến Đức.
Đám thân binh chạy lên chạy xuống dâng trà nóng. Tự tay Đậu Kiến Đức rót hai bát, một bát cho Tống Chính Bản, một bát cho Trình Danh Chấn:
- Đây là trà ngon. Cụ thể ngon ở chỗ nào thì ta cũng không rõ lắm. Hai ngươi chắc có thể nhận ra, lão Đậu ta thuần túy là làm hỏng cái ngon của nó!
Trình Danh Chấn vội đứng dậy, nhận bằng hai tay. Vốn định khách sáo mấy câu nhưng nhìn Tống Chính Bản lại phát hiện đối phương còn ngồi lì ra đấy, đành phải “nhập gia tùy tục”, bưng trà lên uống.
Đậu Kiến Đức cũng rót cho mình một bát, thổi cho nguội rồi uống một hơi cạn sạch:
- Hương vị hơi nhạt, không đủ sát miệng. Lão Đậu ta muốn uống vẫn là trà Giang Nam mới thật sự...
- Khụ khụ...
Tống Chính Bản suýt nữa thì uống trà vào phế quản, bị sặc ho khan. Đậu Kiến Đức vội đứng dậy, tay vuốt lưng cho y:
- Tiên sinh hãy chậm một chút, chậm một chút, trà vẫn còn, nếu thích tiên sinh cứ việc mang về.
Trình Danh Chấn suýt nữa cũng bị sặc, hắn dùng bát trà che miệng thở. Trà bánh được chuyển ra ngoài ải thường được chế từ những lá trà thô nhất, so với chén trà Minh Tiền trong tay này, thực là so sánh cục đất với trân châu. Điều hiếm có là Đậu Kiến Đức không biết phân biệt tốt xấu, càng hiếm thấy là con người Đậu Kiến Đức này còn không để ý cứ thể hiện như thế trước mặt thuộc hạ.
- Đậu Kiến Đức ta là người thô thiển, bị ép buộc mới từng bước đi đến vị trí hôm nay. Cho nên ta càng cần sự giúp đỡ của mọi người. Để lão Đậu ta còn sống sót, để hương thân phụ lão Bắc Hà có thể sống qua được thời loạn thế, hai vị, sau này xin nhờ cậy!
Đột nhiên Đậu Kiến Đức không cười nữa mà trịnh trọng thỉnh cầu.
Danh sách chương
- Chương 1: Lời dẫn
- Chương 2: Thành Nam (1)
- Chương 3: Thành Nam (2)
- Chương 4: Thành Nam (3)
- Chương 5: Thành Nam (4)
- Chương 6: Thành Nam (5)
- Chương 7: Thành Nam (5)
- Chương 8: Thành Nam (7)
- Chương 9: Thành Nam (8)
- Chương 10: Thành Nam (9)
- Chương 11: Thành Nam (10)
- Chương 12: Thành Nam (11)
- Chương 13: Thành Nam (12)
- Chương 14: Thành Nam (13)
- Chương 15: Thành Nam (14)
- Chương 16: Thành Nam (15)
- Chương 17: Thành Nam (16)
- Chương 18: Thành Nam (17)
- Chương 19: Thành Nam (18)
- Chương 20: Thành Nam (19)
- Chương 21: Thành Nam (20)
- Chương 22: Thành Nam (21)
- Chương 23: Thành Nam (22)
- Chương 24: Oanh Kha (1)
- Chương 25: Oanh Kha (2)
- Chương 26: Oanh Kha (3)
- Chương 27: Oanh Kha (4)
- Chương 28: Oanh Kha (5)
- Chương 29: Oanh Kha (6)
- Chương 30: Oanh Kha (7)
- Chương 31: Oanh Kha (8)
- Chương 32: Oanh Kha (9)
- Chương 33: Oanh Kha (10)
- Chương 34: Oanh Kha (11)
- Chương 35: Oanh Kha (12)
- Chương 36: Oanh Kha (13)
- Chương 37: Oanh Kha (14)
- Chương 38: Oanh Kha (15)
- Chương 39: Oanh Kha (16)
- Chương 40: Oanh Kha (17)
- Chương 41: Oanh Kha (18)
- Chương 42: Oanh Kha (19)
- Chương 43: Oanh Kha (20)
- Chương 44: Oanh Kha (21)
- Chương 45: Oanh Kha (22)
- Chương 46: Oanh Kha (23)
- Chương 47: Oanh Kha (24)
- Chương 48: Oanh Kha (25)
- Chương 49: Đông Môn (1)
- Chương 50: Đông Môn (2)
- Chương 51: Đông Môn (3)
- Chương 52: Đông Môn (4)
- Chương 53: Đông Môn (5)
- Chương 54: Đông Môn (6)
- Chương 55: Đông Môn (7)
- Chương 56: Đông Môn (8)
- Chương 57: Đông Môn (9)
- Chương 58: Đông Môn (10)
- Chương 59: Đông Môn (11)
- Chương 60: Đông Môn (12)
- Chương 61: Đông Môn (13)
- Chương 62: Đông Môn (14)
- Chương 63: Đông Môn (15)
- Chương 64: Đông Môn (16)
- Chương 65: Đông Môn (17)
- Chương 66: Đông Môn (18)
- Chương 67: Đông Môn (19)
- Chương 68: Đông Môn (20)
- Chương 69: Đông Môn (21)
- Chương 70: Đông Môn (22)
- Chương 71: Đông Môn (23)
- Chương 72: Đông Môn (24)
- Chương 73: Đông Môn (25)
- Chương 74: Đông Môn (26)
- Chương 75: Đông Môn (27)
- Chương 76: Đông Môn (28)
- Chương 77: Đông Môn (29)
- Chương 78: Đông Môn (30)
- Chương 79: Đông Môn (31)
- Chương 80: Đông Môn (32)
- Chương 81: Đông Môn (33)
- Chương 82: Đông Môn (34)
- Chương 83: Đông Môn (35)
- Chương 84: Đông Môn (36)
- Chương 85: Hồng trần (1)
- Chương 86: Hồng trần (2)
- Chương 87: Hồng trần (3)
- Chương 88: Hồng trần (4)
- Chương 89: Hồng trần (5)
- Chương 90: Hồng trần (6)
- Chương 91: Hồng trần (7)
- Chương 92: Hồng trần (8)
- Chương 93: Hồng trần (9)
- Chương 94: Hồng trần (10)
- Chương 95: Hồng trần (11)
- Chương 96: Hồng trần (12)
- Chương 97: Hồng trần (13)
- Chương 98: Hồng trần (14)
- Chương 99: Hồng trần (15)
- Chương 100: Hồng trần (16)
- Chương 101: Hồng trần (17).
- Chương 102: Hồng trần (18).
- Chương 103: Hồng trần (19).
- Chương 104: Hồng trần (20).
- Chương 105: Hồng trần (21).
- Chương 106: Đông chí (1).
- Chương 107: Đông chí (2).
- Chương 108: Đông chí (3).
- Chương 109: Đông chí (4).
- Chương 110: Đông chí (5).
- Chương 111: Đông chí (6).
- Chương 112: Đông chí (7).
- Chương 113: Đông chí (8).
- Chương 114: Đông chí (9).
- Chương 115: Đông chí (10).
- Chương 116: Đông chí (11).
- Chương 117: Đông chí (12).
- Chương 118: Đông chí (13).
- Chương 119: Đông chí (14).
- Chương 120: Đông chí (15).
- Chương 121: Đông chí (16).
- Chương 122: Đông chí (17).
- Chương 123: Đông chí (18).
- Chương 124: Đông chí (19).
- Chương 125: Đông chí (20).
- Chương 126: Đông chí (21).
- Chương 127: Đông chí (22).
- Chương 128: Đông chí (23).
- Chương 129: Đông chí (24).
- Chương 130: Tây Cố (1).
- Chương 131: Tây Cố (2).
- Chương 132: Tây Cố (3).
- Chương 133: Tây Cố (4).
- Chương 134: Tây Cố (5).
- Chương 135: Tây Cố (6).
- Chương 136: Tây Cố (7).
- Chương 137: Tây Cố (8).
- Chương 138: Tây Cố (9).
- Chương 139: Tây Cố (10).
- Chương 140: Tây Cố (11).
- Chương 141: Tây Cố (12).
- Chương 142: Tây Cố (13).
- Chương 143: Chiết liễu (1).
- Chương 144: Chiết liễu (2).
- Chương 145: Chiết liễu (3).
- Chương 146: Chiết Liễu (4).
- Chương 147: Chiết Liễu (5).
- Chương 148: Chiết Liễu (6).
- Chương 149: Chiết Liễu (7).
- Chương 150: Chiết Liễu (8).
- Chương 151: Chiết Liễu (9).
- Chương 152: Chiết Liễu (10).
- Chương 153: Chiết Liễu (11).
- Chương 154: Chiết Liễu (14).
- Chương 155: Chiết Liễu (15).
- Chương 156: Chiết Liễu (16).
- Chương 157: Chiết Liễu (17).
- Chương 158: Chiết Liễu (18).
- Chương 159: Chiết Liễu (19).
- Chương 160: Chiết Liễu (20).
- Chương 161: Chiết Liễu (21).
- Chương 162: Chiết Liễu (22).
- Chương 163: Chiết Liễu (23).
- Chương 164: Chiết Liễu (24).
- Chương 165: Chiết Liễu (25).
- Chương 166: Đằng Uyên (1).
- Chương 167: Đằng Uyên (2).
- Chương 168: Đằng Uyên (3).
- Chương 169: Đằng Uyên (4).
- Chương 170: Đằng Uyên (5).
- Chương 171: Đằng Uyên (6).
- Chương 172: Đằng Uyên (7).
- Chương 173: Đằng Uyên (8).
- Chương 174: Đằng Uyên (9).
- Chương 175: Đằng Uyên (10).
- Chương 176: Đằng Uyên (11).
- Chương 177: Đằng Uyên (12).
- Chương 178: Đằng Uyên (13).
- Chương 179: Đằng Uyên (14).
- Chương 180: Đằng Uyên (15).
- Chương 181: Đằng Uyên (16).
- Chương 182: Đằng Uyên (17).
- Chương 183: Đằng Uyên (18).
- Chương 184: Đằng Uyên (19).
- Chương 185: Đằng Uyên (20).
- Chương 185: Đằng Uyên (21).
- Chương 186: Đằng Uyên (22).
- Chương 187: Đằng Uyên (23).
- Chương 188: Đằng Uyên (24).
- Chương 189: Đằng Uyên (25).
- Chương 190: Đằng Uyên (26).
- Chương 191: Đằng Uyên (27).
- Chương 192: Đằng Uyên (28).
- Chương 193: Đằng Uyên (29).
- Chương 194: Đằng Uyên (30).
- Chương 195: Đằng Uyên (31).
- Chương 196: Đằng Uyên (32).
- Chương 197: Đằng Uyên (33).
- Chương 1: Tiết thu (1)
- Chương 1: Tiết thu (2)
- Chương 1: Tiết thu (3)
- Chương 1: Tiết thu (4)
- Chương 1: Tiết thu (5)
- Chương 1: Tiết thu (6)
- Chương 1: Tiết thu (7)
- Chương 1: Tiết thu (8)
- Chương 1: Tiết thu (9)
- Chương 1: Tiết thu (10)
- Chương 1: Tiết thu (11)
- Chương 1: Tiết thu (12)
- Chương 1: Tiết thu (13)
- Chương 1: Tiết thu (14)
- Chương 1: Tiết thu (15)
- Chương 1: Tiết thu (16)
- Chương 1: Tiết thu (17)
- Chương 1: Tiết thu (18)
- Chương 1: Tiết thu (19)
- Chương 1: Tiết thu (20)
- Chương 1: Tiết thu (21)
- Chương 1: Tiết thu (22)
- Chương 1: Tiết thu (23)
- Chương 1: Tiết thu (24)
- Chương 1: Tiết thu (25)
- Chương 1: Tiết thu (26)
- Chương 1: Tiết thu (27)
- Chương 1: Tiết thu (28)
- Chương 1: Tiết thu (29)
- Chương 1: Tiết thu (30)
- Chương 1: Tiết thu (31)
- Chương 1: Tiết thu (32)
- Chương 1: Tiết thu (33)
- Chương 1: Tiết thu (34)
- Chương 2: Tử Lưu (1)
- Chương 2: Tử Lưu (2)
- Chương 2: Tử Lưu (3)
- Chương 2: Tử Lưu (4)
- Chương 2: Tử Lưu (5)
- Chương 2: Tử Lưu (6)
- Chương 2: Tử Lưu (7)
- Chương 2: Tử Lưu (8)
- Chương 2: Tử Lưu (9)
- Chương 2: Tử Lưu (10)
- Chương 2: Tử Lưu (11)
- Chương 2: Tử Lưu (12)
- Chương 2: Tử Lưu (13)
- Chương 2: Tử Lưu (14)
- Chương 2: Tử Lưu (15)
- Chương 2: Tử Lưu (16)
- Chương 2: Tử Lưu (17)
- Chương 2: Tử Lưu (18)
- Chương 2: Tử Lưu (19)
- Chương 2: Tử Lưu (20)
- Chương 2: Tử Lưu (21)
- Chương 2: Tử Lưu (22)
- Chương 2: Tử Lưu (23)
- Chương 2: Tử Lưu (24)
- Chương 2: Tử Lưu (25)
- Chương 2: Tử Lưu (26)
- Chương 2: Tử Lưu (27)
- Chương 2: Tử Lưu (28)
- Chương 2: Tử Lưu (29)
- Chương 2: Tử Lưu (30)
- Chương 2: Tử Lưu (31)
- Chương 2: Tử Lưu (32)
- Chương 2: Tử Lưu (33)
- Chương 2: Tử Lưu (34)
- Chương 2: Tử Lưu (35)
- Chương 2: Tử Lưu (36)
- Chương 2: Tử Lưu (37)
- Chương 2: Tử Lưu (38)
- Chương 2: Tử Lưu (39)
- Chương 2: Tử Lưu (40)
- Chương 3: Triều lộ (1)
- Chương 3: Triều lộ (2)
- Chương 3: Triều lộ (3)
- Chương 3: Triều lộ (4)
- Chương 3: Triều lộ (5)
- Chương 3: Triều lộ (6)
- Chương 3: Triều lộ (7)
- Chương 3: Triều lộ (8)
- Chương 3: Triều lộ (9)
- Chương 3: Triều lộ (10)
- Chương 3: Triều lộ (11)
- Chương 3: Triều lộ (12)
- Chương 3: Triều lộ (13)
- Chương 3: Triều lộ (14)
- Chương 3: Triều lộ (15)
- Chương 3: Triều lộ (16)
- Chương 3: Triều lộ (17)
- Chương 3: Triều lộ (18)
- Chương 3: Triều lộ (19)
- Chương 3: Triều lộ (20)
- Chương 3: Triều lộ (21)
- Chương 3: Triều lộ (22)
- Chương 3: Triều lộ (23)
- Chương 3: Triều lộ (24)
- Chương 3: Triều lộ (25)
- Chương 3: Triều lộ (26)
- Chương 3: Triều lộ (27)
- Chương 3: Triều lộ (28)
- Chương 3: Triều lộ (29)
- Chương 3: Triều lộ (30)
- Chương 3: Triều lộ (31)
- Chương 3: Triều lộ (32)
- Chương 3: Triều lộ (33)
- Chương 3: Triều lộ (34)
- Chương 3: Triều lộ (35)
- Chương 3: Triều lộ (36)
- Chương 3: Triều lộ (37)
- Chương 3: Triều lộ (38)
- Chương 3: Triều lộ (39)
- Chương 3: Triều lộ (40)
- Chương 3: Triều lộ (41)
- Chương 3: Triều lộ (42)
- Chương 3: Triều lộ (43)
- Chương 3: Triều lộ (44)
- Chương 3: Triều lộ (45)
- Chương 3: Triều lộ (46)
- Chương 3: Triều lộ (47)
- Chương 3: Triều lộ (48)
- Chương 3: Triều lộ (49)
- Chương 3: Triều lộ (50)
- Chương 3: Triều lộ (51)
- Chương 3: Triều lộ (52)
- Chương 3: Triều lộ (53)
- Chương 3: Triều lộ (54)
- Chương 3: Triều lộ (55)
- Chương 3: Triều lộ (56)
- Chương 4: Thải vi (*) (1)
- Chương 4: Thải vi (2)
- Chương 4: Thải vi (3)
- Chương 4: Thải vi (4)
- Chương 4: Thải vi (5.1)
- Chương 4: Thải vi (5.2)
- Chương 4: Thải vi (6)
- Chương 4: Thải vi (7)
- Chương 4: Thải vi (8)
- Chương 4: Thải vi (9)
- Chương 4: Thải vi (10)
- Chương 4: Thải vi (11)
- Chương 4: Thải vi (12)
- Chương 4: Thải vi (13)
- Chương 4: Thải vi (14)
- Chương 4: Thải vi (15)
- Chương 4: Thải vi (16)
- Chương 4: Thải vi (17)
- Chương 4: Thải vi (18)
- Chương 4: Thải vi (19)
- Chương 4: Thải vi (20)
- Chương 4: Thải vi (21)
- Chương 4: Thải vi (22)
- Chương 4: Thải vi (23)
- Chương 4: Thải vi (24)
- Chương 4: Thải vi (25)
- Chương 1: Ván bài (1)
- Chương 2: Ván bài (2)
- Chương 3: Ván bài (3)
- Chương 4: Ván bài (4)
- Chương 5: Ván bài (5)
- Chương 6: Ván bài (6)
- Chương 7: Ván bài (7)
- Chương 8: Ván bài (8)
- Chương 9: Ván bài (9)
- Chương 10: Ván bài (10)
- Chương 11: Ván bài (11)
- Chương 12: Ván bài (12)
- Chương 13: Ván bài (13)
- Chương 14: Ván bài (14)
- Chương 15: Ván bài (15)
- Chương 16: Ván bài (16)
- Chương 17: Ván bài (17)
- Chương 18: Ván bài (18)
- Chương 19: Ván bài (19)
- Chương 20: Ván bài (20)
- Chương 21: Ván bài (21)
- Chương 22: Ván bài (22)
- Chương 23: Ván bài (23)
- Chương 24: Ván bài (24)
- Chương 25: Ván bài (25)
- Chương 26: Ván bài (26)
- Chương 27: Ván bài (27)
- Chương 28: Ván bài (28)
- Chương 29: Ván bài (29)
- Chương 30: Ván bài (30)
- Chương 31: Ván bài (31)
- Chương 32: Ván bài (32)
- Chương 33: Ván bài (33)
- Chương 34: Ván bài (34)
- Chương 35: Ván bài (35)
- Chương 36: Ván bài (36)
- Chương 37: Ván bài (37)
- Chương 38: Ván bài (38)
- Chương 39: Hoàng tước (1)
- Chương 40: Hoàng tước (2)
- Chương 41: Hoàng tước (2)
- Chương 42: Hoàng tước (3)
- Chương 43: Hoàng tước (4)
- Chương 44: Hoàng tước (5)
- Chương 45: Hoàng tước (6)
- Chương 46: Hoàng tước (7)
- Chương 47: Hoàng tước (8)
- Chương 48: Hoàng tước (9)
- Chương 49: Hoàng tước (10)
- Chương 50: Hoàng tước (11)
- Chương 51: Hoàng tước (12)
- Chương 52: Hoàng tước (13)
- Chương 53: Hoàng tước (14)
- Chương 54: Hoàng tước (15)
- Chương 55: Hoàng tước (16)
- Chương 56: Hoàng tước (17)
- Chương 57: Hoàng tước (18)
- Chương 58: Hoàng tước (19)
- Chương 59: Hoàng tước (20)
- Chương 60: Hoàng tước (21)
- Chương 61: Hoàng tước (22)
- Chương 62: Hoàng tước (23)
- Chương 63: Hoàng tước (24)
- Chương 64: Hoàng tước (25)
- Chương 65: Hoàng tước (26)
- Chương 66: Hoàng tước (27)
- Chương 67: Hoàng tước (28)
- Chương 68: Hoàng tước (29)
- Chương 69: Hoàng tước (30)
- Chương 70: Hoàng tước (31)
- Chương 71: Hoàng tước (32)
- Chương 72: Phiêu tơ
- Chương 73: Phiêu tơ (2)
- Chương 74: Phiêu tơ (3)
- Chương 75: Phiêu tơ (4)
- Chương 76: Phiêu tơ (5)
- Chương 77: Phiêu tơ (6)
- Chương 78: Phiêu tơ (7)
- Chương 79: Phiêu tơ (8)
- Chương 80: Phiêu tơ (9)
- Chương 81: Phiêu tơ (10)
- Chương 82: Phiêu tơ (11)
- Chương 83: Phiêu tơ (12)
- Chương 84: Phiêu tơ (13)
- Chương 85: Phiêu tơ (14)
- Chương 86: Phiêu tơ (15)
- Chương 87: Phiêu tơ (16)
- Chương 88: Phiêu tơ (17)
- Chương 89: Phiêu tơ (18)
- Chương 90: Phiêu tơ (19)
- Chương 91: Phiêu tơ (20)
- Chương 92: Phiêu tơ (21)
- Chương 93: Phiêu tơ (22)
- Chương 94: Phiêu tơ (23)
- Chương 95: Phiêu tơ (24)
- Chương 96: Phiêu tơ (25)
- Chương 97: Phiêu tơ (26)
- Chương 98: Phiêu tơ (27)
- Chương 99: Phiêu tơ (28)
- Chương 100: Phiêu tơ (29)
- Chương 101: Phiêu tơ (30)
- Chương 102: Phiêu tơ (31)
- Chương 103: Phiêu tơ (32)
- Chương 104: Phiêu tơ (33)
- Chương 105: Phiêu tơ (34)
- Chương 106: Phiêu tơ (35)
- Chương 107: Thăng trầm (1)
- Chương 108: Thăng trầm (2)
- Chương 109: Thăng trầm (3)
- Chương 110: Thăng trầm (4)
- Chương 111: Thăng trầm (5)
- Chương 112: Thăng trầm (6)
- Chương 113: Thăng trầm (7)
- Chương 114: Thăng trầm (8)
- Chương 115: Thăng trầm (9)
- Chương 116: Thăng trầm (10)
- Chương 117: Thăng trầm (11)
- Chương 118: Thăng trầm (12)
- Chương 119: Thăng trầm (13)
- Chương 120: Thăng trầm (14)
- Chương 121: Thăng trầm (15)
- Chương 122: Thăng trầm (16)
- Chương 123: Thăng trầm (17)
- Chương 124: Thăng trầm (18)
- Chương 125: Thăng trầm (19)
- Chương 126: Thăng trầm (20)
- Chương 127: Thăng trầm (21)
- Chương 128: Thăng trầm (22)
- Chương 129: Thăng trầm (23)
- Chương 130: Thăng trầm (24)
- Chương 131: Thăng trầm (25)
- Chương 132: Thăng trầm (26)
- Chương 133: Thăng trầm (27)
- Chương 134: Thăng trầm (28)
- Chương 135: Vấn đỉnh (1)
- Chương 136: Vấn đỉnh (2)
- Chương 137: Vấn đỉnh (3)
- Chương 138: Vấn đỉnh (4)
- Chương 139: Vấn đỉnh (5)
- Chương 140: Vấn đỉnh (6)
- Chương 141: Vấn đỉnh (7)
- Chương 142: Vấn đỉnh (8)
- Chương 143: Vấn đỉnh (9)
- Chương 144: Vấn đỉnh (10)
- Chương 145: Vấn đỉnh (11)
- Chương 146: Vấn đỉnh (12)
- Chương 147: Vấn đỉnh (13)
- Chương 148: Vấn đỉnh (14)
- Chương 149: Vấn đỉnh (15)
- Chương 150: Vấn đỉnh (16)
- Chương 151: Vấn đỉnh (17)
- Chương 152: Vấn đỉnh (18)
- Chương 153: Vấn đỉnh (19)
- Chương 154: Vấn đỉnh (20)
- Chương 155: Vấn đỉnh (21)
- Chương 156: Vấn đỉnh (22)
- Chương 157: Vấn đỉnh (23)
- Chương 158: Vấn đỉnh (24)
- Chương 159: Vấn đỉnh (25)
- Chương 160: Vấn đỉnh (26)
- Chương 161: Vấn đỉnh (27)
- Chương 162: Vấn đỉnh (28)
- Chương 163: Vấn đỉnh (29)
- Chương 164: Vấn đỉnh (30)
- Chương 165: Vấn đỉnh (31)
- Chương 166: Vấn đỉnh (32)
- Chương 167: Vấn đỉnh (33)
- Chương 168: Vấn đỉnh (34)
- Chương 169: Vấn đỉnh (35)
- Chương 170: Vấn đỉnh (36)
- Chương 171: Vấn đỉnh (37)
- Chương 172: Vấn đỉnh (38)
- Chương 173: Vấn đỉnh (39)
- Chương 174: Vấn đỉnh (40)
- Chương 175: Vấn đỉnh (41)
- Chương 176: Vấn đỉnh (42)
- Chương 177: Tranh giành (1).
- Chương 178: Tranh giành (2).
- Chương 179: Tranh giành (3).
- Chương 180: Tranh giành (4).
- Chương 181: Tranh giành (5).
- Chương 182: Tranh giành (6).
- Chương 183: Tranh giành (7).
- Chương 184: Tranh giành (8).
- Chương 185: Tranh giành (9).
- Chương 186: Tranh giành (10).
- Chương 187: Tranh giành (11).
- Chương 188: Tranh giành (12).
- Chương 189: Tranh giành (13).
- Chương 190: Tranh giành (14).
- Chương 191: Tranh giành (15).
- Chương 192: Tranh giành (16).
- Chương 193: Tranh giành (17).
- Chương 194: Canh bạc (1)
- Chương 195: Canh bạc (2)
- Chương 196: Canh bạc (3)
- Chương 197: Canh bạc (4)
- Chương 198: Canh bạc (5)
- Chương 199: Canh bạc (6)
- Chương 200: Canh bạc (7)
- Chương 201: Canh bạc (8)
- Chương 202: Canh bạc (9)
- Chương 203: Canh bạc (10)
- Chương 204: Canh bạc (11)
- Chương 205: Canh bạc (12)
- Chương 206: Canh bạc (13)
- Chương 207: Canh bạc (14)
- Chương 208: Canh bạc (15)
- Chương 209: Canh bạc (16)
- Chương 210: Canh bạc (17)
- Chương 211: Canh bạc (18)
- Chương 212: Canh bạc (19)
- Chương 213: Canh bạc (20)
- Chương 214: Canh bạc (21)
- Chương 215: Canh bạc (22)
- Chương 216: Canh bạc (23)
- Chương 217: Ân cừu (1).
- Chương 218: Ân cừu (2).
- Chương 219: Ân cừu (3).
- Chương 220: Ân cừu (4).
- Chương 221: Ân cừu (5).
- Chương 222: Ân cừu (6).
- Chương 223: Ân cừu (7).
- Chương 224: Ân cừu (8).
- Chương 225: Ân cừu (9).
- Chương 226: Ân cừu (10).
- Chương 227: Ân cừu (11).
- Chương 228: Ân cừu (12).
- Chương 229: Ân cừu (13).
- Chương 230: Ân cừu (14).
- Chương 231: Ân cừu (15).
- Chương 232: Ân cừu (16).
- Chương 233: Ân cừu (17).
- Chương 234: Ân cừu (18).
- Chương 235: Ân cừu (19).
- Chương 236: Ân cừu (20).
- Chương 237: Ân cừu (21).
- Chương 238: Ân cừu (22).
- Chương 239: Ân cừu (23).
- Chương 240: Ân cừu (24).
- Chương 241: Ân cừu (25).
- Chương 242: Cố Nhân (1)
- Chương 243: Cố Nhân (2)
- Chương 244: Cố Nhân (3)
- Chương 245: Cố Nhân (4)
- Chương 246: Cố Nhân (5)
- Chương 247: Cố Nhân (6)
- Chương 248: Cố Nhân (7)
- Chương 249: Cố Nhân (8)
- Chương 250: Cố Nhân (9)
- Chương 251: Cố Nhân (10)
- Chương 252: Cố Nhân (11)
- Chương 253: Cố Nhân (12)
- Chương 254: Cao chót vót (1).
- Chương 255: Cao chót vót (2).
- Chương 256: Cao chót vót (3).
- Chương 257: Cao chót vót (4).
- Chương 258: Cao chót vót (5).
- Chương 259: Cao chót vót (6).
- Chương 260: Cao chót vót (7).
- Chương 261: Cao chót vót (8).
- Chương 262: Cao chót vót (9).
- Chương 263: Cao chót vót (10).
- Chương 264: Cao chót vót (11).
- Chương 265: Phù hoa (1).
- Chương 266: Phù hoa (2).
- Chương 267: Phù hoa (3).
- Chương 268: Phù hoa (4).
- Chương 269: Phù hoa (5).
- Chương 270: Phù hoa (6).
- Chương 271: Phù hoa (7).
- Chương 272: Phù hoa (8).
- Chương 273: Phù hoa (9).
- Chương 274: Phù hoa (10).
- Chương 275: Phù hoa (11).
- Chương 276: Phù hoa (12).
- Chương 277: Phù hoa (13).
- Chương 278: Phù hoa (14).
- Chương 279: Phù hoa (15).
- Chương 280: Phù hoa (16).
- Chương 281: Phù hoa (17).
- Chương 282: Phù hoa (18).
- Chương 283: Phù hoa (19).
- Chương 284: Công tặc (1).
- Chương 285: Công tặc (2).
- Chương 286: Công tặc (3).
- Chương 287: Công tặc (4).
- Chương 288: Công tặc (5).
- Chương 289: Công tặc (6).
- Chương 290: Công tặc (7).
- Chương 291: Công tặc (8).
- Chương 292: Công tặc (9).
- Chương 293: Công tặc (10).
- Chương 294: Công tặc (11).
- Chương 295: Công tặc (12).
- Chương 296: Công tặc (13).
- Chương 297: Công tặc (14).
- Chương 298: Công tặc (15).
- Chương 299: Công tặc (16).
- Chương 300: Công tặc (17).
- Chương 301: Công tặc (18).
- Chương 302: Công tặc (19).
- Chương 303: Công tặc (20).
- Chương 304: Công tặc - Đại kết cục và vĩ thanh (1)
- Chương 305: Công tặc - Đại kết cục và vĩ thanh (2)
- Chương 306: Công tặc - Đại kết cục và vĩ thanh (3)
- Chương 307: Công tặc - Đại kết cục và vĩ thanh (4)
Bạn cần đăng nhập để bình luận