Khai Quốc Công Tặc
Chương 188: Tranh giành (12).
Chương 188: Tranh giành (12).
Tiễn Đậu Hồng Tuyến xong, Vương Nhị Mao cười đến ngã ngửa:
- Cô ngốc này, bị người bán còn giúp người đếm tiền đây mà! Nếu ngày mai lão Đậu phát hiện chúng ta là theo nàng sai khiến cứu đi Vương đại ca, đó mới thực đáng xem!
- Ôi!
Trình Danh Chấn không ngừng thở dài thở ngắn. Bị Đậu Hồng Tuyến xáo trộn như vậy, hiện tại hắn lại cảm thấy quá khẩn trương. Nhưng trong lòng không khỏi trở nên nặng nề, dường như bị một khối đá lớn đè lên. Đích xác, Đậu Hồng Tuyến rất đơn thuần, đơn thuần tới mức người ngoài thoạt nhìn đã thấy có một chút ngốc nghếch nông nổi. Mình và Vương Nhị Mao làm chút kỹ xảo, nàng liền chủ động nhảy vào trong hố Nhưng mình thông minh cũng mạnh hơn so với đồ ngốc này bao nhiêu đâu? Năm đó vào đầm Cự Lộc, là vì sống sót. Sau lại trở mặt với Trương Kim Xưng, vẫn là vì để sống sót. Hiện giờ với Đậu Kiến Đức lại như nước lửa rồi, vẫn là vì để sống sót. Qua nhiều năm như vậy, hóa ra chính mình không hề tiến thêm bước nào, trước sau vẫn vì sống sót mà đau khổ giãy dụa.
Sống sót, giãy dụa, giãy dụa, sống sót, vì sống sót mà càng không ngừng bán đứng, tính kế, sau đó càng không ngừng đề phòng người khác bán đứng và tính kế. Những ngày như vậy rốt cuộc còn có ý nghĩa gì? Còn không bằng Đậu Hồng Tuyến, ít nhất nàng làm mỗi một chuyện, đều có một lý do vô cùng đơn giản. Đều không làm thất vọng lương tri của chính nàng ta, về sau lương tâm sẽ không phải chịu dày vò.
- Làm sao vậy? Luyến tiếc cô gái nhỏ kia rồi hả? Năm đó lão Đậu nhưng là mòn mắt trông mong ngươi tới cửa nhưng ngươi lại không cần!
Vương Nhị Mao rất nhanh liền phát giác cảm xúc Trình Danh Chấn không cao, thiện ý nói đùa.
- Nào có chuyện đó!
Trình Danh Chấn lắc lắc đầu, vẻ mặt rất là mỏi mệt:
- Ngươi chính là cái tên không đứng đắn! Ta chỉ hơi mệt chút mà thôi!
- Mệt mỏi?
Vương Nhị Mao lướt nhìn qua, ánh mắt rất làm người ta nghiền ngẫm.
- Mệt rồi, cũng mỏi rồi!
Trình Danh Chấn nếu không thể gạt được, đơn giản thẳng thắn thừa nhận:
- Ngày đó lão Đậu nói gã phải san bằng bất công của thiên hạ, ta còn tưởng rằng chính mình thấy được chút hy vọng. Hiện giờ, ha hả...
Hắn không ngừng lắc đầu, khuôn mặt đã không còn tuổi trẻ tràn đầy chua xót:
- Chúng ta không phải kẻ trộm, người lấy mạnh hiếp yếu, thịt cá dân chúng mới là kẻ trộm!
- Hôm nay thiên hạ có bao nhiêu bất công, ta muốn dẫn dắt đoàn người loại bỏ hết!
- Giết một nam nhân như giết cha ta, nhục một nữ nhân như nhục mẹ ta.
Những lời này, hắn nhớ không rõ Đậu Kiến Đức đã từng nói khi nào. Nhưng từng chữ lại rành mạch khắc vào trong lòng. Hiện tại thoáng nhắm mắt lại, sẽ vang lên bên tai mà lừa gạt.
Không phải bị Đậu Kiến Đức lừa. Mà là khi nghe thấy những lời này, chính mình giống như thật sự thấy hy vọng được giải quyết. Kẻ có tiền phải sống, người không có tiền cũng phải sống. Giống Dương Bạch Nhãn dẫn dắt kẻ có tiền giết người nghèo không phải là biện pháp. Giống Trương Kim Xưng dẫn dắt người nghèo giết sạch kẻ có tiền cũng không phải biện pháp. Không ai trời sinh thích làm điều ác, chỉ có điều bọn họ không tìm thấy đường ra, không tìm thấy phương pháp xử lý giải quyết mâu thuẫn mà thôi. Từng thời gian rất lâu, Trình Danh Chấn nghĩ đến, hoặc là cố ý làm cho mình tin tưởng, Đậu Kiến Đức hiểu rõ. Nhưng hiện giờ, hắn phát hiện mình lại trở về điểm khởi đầu, tuyệt vọng giống nhau, mê man giống nhau...
- Lời hay không thể làm cơm ăn. Bất kể trong lòng nghĩ cái gì, chúng ta đầu tiên là phải sống sót!
Vương Nhị Mao cùng Trình Danh Chấn thở dài, sau đó nói.
- Chỉ là vì sống sót mà sống? Có ý nghĩa sao?
Trình Danh Chấn tiếp tục cười khổ, phảng phất tất cả tâm sức bên trong tích tụ lại đều bật ra theo tiếng cười:
- Về sau chúng ta có thể có chút thảm rồi, cổ có gia nô ba họ, sau khi chúng ta phản lão Đậu, cũng rất nhanh đủ ba họ rồi!
Nước đến chân, trong lòng Vương Nhị Mao ngược lại không nhiều ràng buộc như Trình Danh Chấn, trợn mắt lên, cười lạnh nói:
- Đương nhiên không phải là vì sống sót mà sống, mà là không ai có thể tùy tùy tiện tiện bắt chúng ta đi tìm chết! Gia nô ba họ thì tính sao? Lão Đậu cũng là một mũi hai con mắt, dựa vào cái gì gã muốn cắt đầu chúng ta, chúng ta liền ngoan ngoãn đem cổ đưa tới? Không có đạo lý này đâu? Cùng sinh trong thiên địa, ai so với ai ti tiện hơn?
- Cũng đúng, cùng sinh trong thiên địa, ai so với ai ti tiện hơn!
Trình Danh Chấn lắc lắc đầu, cười lặp lại. Cùng sinh trong thiên địa, ai so với ai ti tiện hơn? Nếu không ti tiện hơn so người khác, dựa vào cái gì nhất định phải bị hy sinh, bị giẫm đạp? Dựa vào cái gì vì ích lợi của người khác bỏ qua chính mình? Những lời này hắn bình thường cũng từng nghĩ tới, thời khắc mấu chốt lại bị ánh mắt trong suốt của Đậu Hồng Tuyến mà rối loạn tâm thần. Đột nhiên được Vương Nhị Mao nhắc nhở, hai tai nhất thời "Oanh!" vang lên một tiếng, ánh mắt mê man dần dần sáng lên, trên khóe miệng cũng dần dần hiện lên sự kiên định xưa nay.
- Ăn một chút gì đi, bữa tiếp theo không biết đợi đến khi nào đâu này?
Nhìn đến bạn tốt lại khôi phục bình thường, Vương Nhị Mao cười đề nghị.
- Ừ. Quấy rầy lão Đậu lần cuối một chút!
Trình Danh Chấn cười gật đầu. Đứng dậy đi đến cửa giao viện, hô gọi nam nữ bộc nhân hầu hạ đi phòng bếp lấy đồ ăn.
Nhóm nam nữ bộc nhân nào biết đâu rằng Trình Danh Chấn đã là tù nhân trong dự định của Đậu Kiến Đức, có cơ hội phục vụ đại anh hùng cứu vãn Đậu Gia Quân, trong lòng cảm thấy cực kỳ vinh hạnh. Rất nhanh liền đưa đồ ăn rượu nước đến. Hai huynh đệ Trình Danh Chấn và Vương Nhị Mao cái nâng ly cạn chén, ăn uống vui vẻ xả láng.
Đảo mắt trời đã vào canh ba, bên ngoài bóng đêm đen như mực. Trình Danh Chấn đẩy cửa sổ nhìn hướng ra phía ngoài, chỉ thấy toàn bộ Thanh Hà huyện bị bao phủ giữa một mảnh yên tĩnh. Đèn dầu nhà dân chúng lấp lóa, mơ hồ xếp thành mấy hàng, giống như bầu trời đầy sao. Quận thành này đang ở giữa chiến loạn, trong đau xót chậm rãi khôi phục nguyên khí, phụ cận thị thự nha môn, đã mơ hồ tái hiện sự phồn hoa của ngày xưa. Nhưng qua tối nay, không biết bao nhiêu người phải ly tán vợ con? Bọn họ sẽ hận mình sao? Giống như chính mình năm đó hận Lâm Huyện lệnh và Trương Kim Xưng? Mình cùng Đậu Kiến Đức trở mặt, liên quan gì đến bọn họ? Nhưng hết lần này đến lần khác bị giẫm đạp và bị hư hao, cuối cùng chính là bọn họ! Nếu như mình năm đó không nhấc đao lên, chỉ sợ vận mệnh cũng giống bọn họ thôi? Mọi thứ sở hữu đều bị người khác nắm giữ, không biết tai nạn giáng xuống lúc nào, cũng không biết bởi vì cái gì mà chết.
Đang ngơ ngác suy nghĩ, trong trời đêm phía xa đột nhiên có ánh sáng chợt lóe, lập tức, lại là một vùng ánh sáng lớn hơn nữa.
- Đắc thủ rồi!
Vương Nhị Mao nhảy
dựng lên, đẩy tỳ nữ đang thu thập canh thừa thịt nguội trên bàn ra, giơ tay rút hoành đao. Nhóm nữ nhân rất đáng thương không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, chén bát trong tay trên bàn rơi xuống đất vỡ nát bấy. Không đợi các nàng khóc thành tiếng, một luồng lửa sáng ngời xẹt qua bầu trời đêm, đập vào một gốc cây trong giao viện.
- Đông!
Thanh âm không lớn, nhưng khiến cả trạm nghỉ chân đều lung lay một cái. Ngọn lửa phiêu động nhanh chóng dâng lên, theo dòng dầu tưới trên thân cây cháy thẳng lên ngọn. Trên ngọn cây, vài cành khô lá héo cũng cháy theo, trong phút chốc khói đặc cuồn cuộn, hồng tinh lóe ra.
- Sao lại thế này?
Có người hô trong bóng đêm. Càng nhiều bóng người từ sương phòng chui ra, là thị vệ bên người của các lộ hào kiệt, thân thủ bọn họ đều là nhất đẳng, tốc độ phản ứng và kinh nghiệm lâm chiến mà người thường không thể sánh bằng.
Lại là mấy cành hỏa tiễn bay vào, hỗn loạn lọt vào xung quanh các viện vừa bị trưng dụng làm dịch quán. Hoặc là dừng ở trên đất trống, cô độc mà cháy, hoặc là bắn trúng cửa sổ cây cối và vật phẩm dễ cháy, dẫn phát hỗn loạn lớn hơn nữa. Tất cả mọi người ở tại dịch quán đều bị kinh sợ, chen nhau xông ra ngoài cửa, kêu loạn thành một đoàn. Bọn họ không biết chuyện gì xảy ra, cũng không biết hỏi thăm ai xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Đành phải tận lực đem thị vệ bên người của mình tập kết đến cùng nhau, chuẩn bị liều mạng bất cứ lúc nào.
Rất nhanh, tiếng kêu la bên ngoài liền cho đoàn người một đáp án xác thực:
- Phụng mệnh Đậu Vương Gia, tru sát phản tặc!
Tưởng Bách Linh một tay vung đao, một tay nhấc mồi lửa, dẫn theo hai mươi mấy tên thanh niên trai tráng vọt vào. Ven đường gặp phải những người cản đường, không hỏi xanh đỏ đen trắng, tất cả đều là một đao bổ xuống.
- Phụng mệnh Đậu Vương Gia, tru sát phản tặc!
Trong đêm tối ngoài sân, không biết bao nhiêu người đang la hét. Không biết bao nhiêu người u mê mà đầu rơi xuống đất. Nhóm hào kiệt trong dịch quán lập tức hiểu được mùi vị, đây là tru sát phản tặc, rõ ràng là mượn cớ đem đoàn người một lưới bắt hết.
- Đậu Kiến Đức hỏng lòng dạ rồi, chuẩn bị đen ăn đen, mọi người đi mau a. Tụ tập vệ đội giết đi ra ngoài!
Dường như mọi người cùng nghĩ tới một nơi đi, có người hắng giọng kêu la. Lập tức, hai người Vương Nhị Mao, Trình Danh Chấn giơ cao hoành đao, đi đầu đánh về phía "Lão Mộc" đang giết người lung tung. Hai bọn họ võ nghệ cao cường, "Lão Mộc" rất nhanh không địch lại, mang theo hơn mười người ác hán hốt hoảng bại lui. Ngoài viện, lại có nhiều hỏa tiễn bắn vào hơn, khiến trọn cái dịch quán bị chiếu sáng trưng.
Trong lòng mọi người cũng được chiếu sáng. Không cần do dự nữa rồi, không phát hiện Trình Danh Chấn vì Đậu Gia Quân mà lập nhiều công lao hiển hách đều đang phấn khởi chống cự sao? Nghe nói Vương Phục Bảo cũng bị vào ngục. Nếu Đậu Kiến Đức trở mặt, đừng trách chúng ta vô tình. Theo sát ở phía sau đám người, Trình Danh Chấn, Thì Đức Duệ, Vương Bạc, Dương Công Khanh dẫn dắt thị vệ bên người giết đi ra. Chỉ cần có người dám chặn đường, mặc kệ gã có phải Đậu Kiến Đức phái tới hay không, chính là một đao vào đầu.
Tinh nhuệ Đậu Gia Quân mai phục tại phụ cận dịch quán cũng hỗn loạn. Đột nhiên phát ra sự việc, bọn họ căn bản không rõ mệnh lệnh trong miệng "Lão Mộc" là thật là giả. Nhưng nếu đối tượng bị giám thị đều lao tới rồi, ít nhất mọi người cần chặn bọn họ trở về. Vào lúc quan quân cấp thấp choáng váng với mệnh lệnh hạ xuống, nhóm binh lính thất kinh quơ binh khí, chạy về đường hướng dịch quán. Không chờ bọn họ nói ra mục đích của mình, binh khí song phương đã đụng phải nhau.
Có người trúng đao ngã xuống đất. Có người lớn tiếng kêu thảm thiết, có người phẫn nộ quát mắng. Chỉ cần đổ máu, thế cục sẽ không chịu bất cứ kẻ nào khống chế. Chỉ trong chốc lát, hạ khách mang theo thân vệ và người giám thị đánh lẫn nhau, đao qua kiếm lại, máu thịt văng tung tóe. Chỉ trong chốc lát, hỗn loạn từ phụ cận dịch quán lan tràn tới toàn thành, thị thự nha môn, xa mã hành, miếu phu tử, phủ nha Thanh Hà, giáo trường, gần như phụ cận tất cả các khu vực trọng yếu trong thành đều nổi lửa. Nhiều đội Đậu Gia Quân không ngừng từ nơi dừng chân xông lên đường phố, ý đồ khống chế thế cục. Nhiều đội thị vệ mặc giáp giống như phát điên lao ra giáo trường, cùng chiến với Đậu Gia Quân.
Không phải ngươi chết chính là ta sống, không ai dám tin tưởng lời của đối phương, sau khi lộ đao ra, có thể sống sót mới là đạo lý duy nhất. Trong hỗn loạn, Trình Danh Chấn nhìn đến Thì Đức Duệ xông tới bên cạnh mình, tách ra sĩ tốt Đậu Gia Quân chặn đường, trực tiếp xông về cửa thành phía Tây. Tri Thế Lang Vương Bạc hùng hùng hổ hổ, toàn thân bị huyết tương bắn tung tóe, sau khi đi theo Thì Đức Duệ giết tạo ra chỗ hổng, phóng đi về hướng cửa thành.
Hỗn loạn lớn hơn nữa cũng không liên tục được lâu lắm. Nếu trước khi khôi phục trật tự không giết ra khỏi Thanh Hà thành, thì tất cả mọi người đều là thịt cá trên thớt của Đậu Kiến Đức. Bàn về kinh nghiệm sống mái với nhau trên giang hồ, trong dịch quán, tùy tiện một hào kiệt đều hơn rất nhiều so với Trình Danh Chấn. Cho nên bất kể tối nay sự tình xuất phát từ hiểu lầm hay không, mọi người đều đã cho rằng cùng một đạo lý, thì phải là, trước hết giết ra khỏi thành, thoát khỏi việc bị lão Đậu nắm trong tay rồi nói sau. Nếu giết nhầm người, về sau giáp mặt lại nói với lão Đậu lời xin lỗi là được. Nếu u mê chết ở giữa loạn quân, thì cơ hội gì cũng không còn.
100%
18px
910px
Tiễn Đậu Hồng Tuyến xong, Vương Nhị Mao cười đến ngã ngửa:
- Cô ngốc này, bị người bán còn giúp người đếm tiền đây mà! Nếu ngày mai lão Đậu phát hiện chúng ta là theo nàng sai khiến cứu đi Vương đại ca, đó mới thực đáng xem!
- Ôi!
Trình Danh Chấn không ngừng thở dài thở ngắn. Bị Đậu Hồng Tuyến xáo trộn như vậy, hiện tại hắn lại cảm thấy quá khẩn trương. Nhưng trong lòng không khỏi trở nên nặng nề, dường như bị một khối đá lớn đè lên. Đích xác, Đậu Hồng Tuyến rất đơn thuần, đơn thuần tới mức người ngoài thoạt nhìn đã thấy có một chút ngốc nghếch nông nổi. Mình và Vương Nhị Mao làm chút kỹ xảo, nàng liền chủ động nhảy vào trong hố Nhưng mình thông minh cũng mạnh hơn so với đồ ngốc này bao nhiêu đâu? Năm đó vào đầm Cự Lộc, là vì sống sót. Sau lại trở mặt với Trương Kim Xưng, vẫn là vì để sống sót. Hiện giờ với Đậu Kiến Đức lại như nước lửa rồi, vẫn là vì để sống sót. Qua nhiều năm như vậy, hóa ra chính mình không hề tiến thêm bước nào, trước sau vẫn vì sống sót mà đau khổ giãy dụa.
Sống sót, giãy dụa, giãy dụa, sống sót, vì sống sót mà càng không ngừng bán đứng, tính kế, sau đó càng không ngừng đề phòng người khác bán đứng và tính kế. Những ngày như vậy rốt cuộc còn có ý nghĩa gì? Còn không bằng Đậu Hồng Tuyến, ít nhất nàng làm mỗi một chuyện, đều có một lý do vô cùng đơn giản. Đều không làm thất vọng lương tri của chính nàng ta, về sau lương tâm sẽ không phải chịu dày vò.
- Làm sao vậy? Luyến tiếc cô gái nhỏ kia rồi hả? Năm đó lão Đậu nhưng là mòn mắt trông mong ngươi tới cửa nhưng ngươi lại không cần!
Vương Nhị Mao rất nhanh liền phát giác cảm xúc Trình Danh Chấn không cao, thiện ý nói đùa.
- Nào có chuyện đó!
Trình Danh Chấn lắc lắc đầu, vẻ mặt rất là mỏi mệt:
- Ngươi chính là cái tên không đứng đắn! Ta chỉ hơi mệt chút mà thôi!
- Mệt mỏi?
Vương Nhị Mao lướt nhìn qua, ánh mắt rất làm người ta nghiền ngẫm.
- Mệt rồi, cũng mỏi rồi!
Trình Danh Chấn nếu không thể gạt được, đơn giản thẳng thắn thừa nhận:
- Ngày đó lão Đậu nói gã phải san bằng bất công của thiên hạ, ta còn tưởng rằng chính mình thấy được chút hy vọng. Hiện giờ, ha hả...
Hắn không ngừng lắc đầu, khuôn mặt đã không còn tuổi trẻ tràn đầy chua xót:
- Chúng ta không phải kẻ trộm, người lấy mạnh hiếp yếu, thịt cá dân chúng mới là kẻ trộm!
- Hôm nay thiên hạ có bao nhiêu bất công, ta muốn dẫn dắt đoàn người loại bỏ hết!
- Giết một nam nhân như giết cha ta, nhục một nữ nhân như nhục mẹ ta.
Những lời này, hắn nhớ không rõ Đậu Kiến Đức đã từng nói khi nào. Nhưng từng chữ lại rành mạch khắc vào trong lòng. Hiện tại thoáng nhắm mắt lại, sẽ vang lên bên tai mà lừa gạt.
Không phải bị Đậu Kiến Đức lừa. Mà là khi nghe thấy những lời này, chính mình giống như thật sự thấy hy vọng được giải quyết. Kẻ có tiền phải sống, người không có tiền cũng phải sống. Giống Dương Bạch Nhãn dẫn dắt kẻ có tiền giết người nghèo không phải là biện pháp. Giống Trương Kim Xưng dẫn dắt người nghèo giết sạch kẻ có tiền cũng không phải biện pháp. Không ai trời sinh thích làm điều ác, chỉ có điều bọn họ không tìm thấy đường ra, không tìm thấy phương pháp xử lý giải quyết mâu thuẫn mà thôi. Từng thời gian rất lâu, Trình Danh Chấn nghĩ đến, hoặc là cố ý làm cho mình tin tưởng, Đậu Kiến Đức hiểu rõ. Nhưng hiện giờ, hắn phát hiện mình lại trở về điểm khởi đầu, tuyệt vọng giống nhau, mê man giống nhau...
- Lời hay không thể làm cơm ăn. Bất kể trong lòng nghĩ cái gì, chúng ta đầu tiên là phải sống sót!
Vương Nhị Mao cùng Trình Danh Chấn thở dài, sau đó nói.
- Chỉ là vì sống sót mà sống? Có ý nghĩa sao?
Trình Danh Chấn tiếp tục cười khổ, phảng phất tất cả tâm sức bên trong tích tụ lại đều bật ra theo tiếng cười:
- Về sau chúng ta có thể có chút thảm rồi, cổ có gia nô ba họ, sau khi chúng ta phản lão Đậu, cũng rất nhanh đủ ba họ rồi!
Nước đến chân, trong lòng Vương Nhị Mao ngược lại không nhiều ràng buộc như Trình Danh Chấn, trợn mắt lên, cười lạnh nói:
- Đương nhiên không phải là vì sống sót mà sống, mà là không ai có thể tùy tùy tiện tiện bắt chúng ta đi tìm chết! Gia nô ba họ thì tính sao? Lão Đậu cũng là một mũi hai con mắt, dựa vào cái gì gã muốn cắt đầu chúng ta, chúng ta liền ngoan ngoãn đem cổ đưa tới? Không có đạo lý này đâu? Cùng sinh trong thiên địa, ai so với ai ti tiện hơn?
- Cũng đúng, cùng sinh trong thiên địa, ai so với ai ti tiện hơn!
Trình Danh Chấn lắc lắc đầu, cười lặp lại. Cùng sinh trong thiên địa, ai so với ai ti tiện hơn? Nếu không ti tiện hơn so người khác, dựa vào cái gì nhất định phải bị hy sinh, bị giẫm đạp? Dựa vào cái gì vì ích lợi của người khác bỏ qua chính mình? Những lời này hắn bình thường cũng từng nghĩ tới, thời khắc mấu chốt lại bị ánh mắt trong suốt của Đậu Hồng Tuyến mà rối loạn tâm thần. Đột nhiên được Vương Nhị Mao nhắc nhở, hai tai nhất thời "Oanh!" vang lên một tiếng, ánh mắt mê man dần dần sáng lên, trên khóe miệng cũng dần dần hiện lên sự kiên định xưa nay.
- Ăn một chút gì đi, bữa tiếp theo không biết đợi đến khi nào đâu này?
Nhìn đến bạn tốt lại khôi phục bình thường, Vương Nhị Mao cười đề nghị.
- Ừ. Quấy rầy lão Đậu lần cuối một chút!
Trình Danh Chấn cười gật đầu. Đứng dậy đi đến cửa giao viện, hô gọi nam nữ bộc nhân hầu hạ đi phòng bếp lấy đồ ăn.
Nhóm nam nữ bộc nhân nào biết đâu rằng Trình Danh Chấn đã là tù nhân trong dự định của Đậu Kiến Đức, có cơ hội phục vụ đại anh hùng cứu vãn Đậu Gia Quân, trong lòng cảm thấy cực kỳ vinh hạnh. Rất nhanh liền đưa đồ ăn rượu nước đến. Hai huynh đệ Trình Danh Chấn và Vương Nhị Mao cái nâng ly cạn chén, ăn uống vui vẻ xả láng.
Đảo mắt trời đã vào canh ba, bên ngoài bóng đêm đen như mực. Trình Danh Chấn đẩy cửa sổ nhìn hướng ra phía ngoài, chỉ thấy toàn bộ Thanh Hà huyện bị bao phủ giữa một mảnh yên tĩnh. Đèn dầu nhà dân chúng lấp lóa, mơ hồ xếp thành mấy hàng, giống như bầu trời đầy sao. Quận thành này đang ở giữa chiến loạn, trong đau xót chậm rãi khôi phục nguyên khí, phụ cận thị thự nha môn, đã mơ hồ tái hiện sự phồn hoa của ngày xưa. Nhưng qua tối nay, không biết bao nhiêu người phải ly tán vợ con? Bọn họ sẽ hận mình sao? Giống như chính mình năm đó hận Lâm Huyện lệnh và Trương Kim Xưng? Mình cùng Đậu Kiến Đức trở mặt, liên quan gì đến bọn họ? Nhưng hết lần này đến lần khác bị giẫm đạp và bị hư hao, cuối cùng chính là bọn họ! Nếu như mình năm đó không nhấc đao lên, chỉ sợ vận mệnh cũng giống bọn họ thôi? Mọi thứ sở hữu đều bị người khác nắm giữ, không biết tai nạn giáng xuống lúc nào, cũng không biết bởi vì cái gì mà chết.
Đang ngơ ngác suy nghĩ, trong trời đêm phía xa đột nhiên có ánh sáng chợt lóe, lập tức, lại là một vùng ánh sáng lớn hơn nữa.
- Đắc thủ rồi!
Vương Nhị Mao nhảy
dựng lên, đẩy tỳ nữ đang thu thập canh thừa thịt nguội trên bàn ra, giơ tay rút hoành đao. Nhóm nữ nhân rất đáng thương không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, chén bát trong tay trên bàn rơi xuống đất vỡ nát bấy. Không đợi các nàng khóc thành tiếng, một luồng lửa sáng ngời xẹt qua bầu trời đêm, đập vào một gốc cây trong giao viện.
- Đông!
Thanh âm không lớn, nhưng khiến cả trạm nghỉ chân đều lung lay một cái. Ngọn lửa phiêu động nhanh chóng dâng lên, theo dòng dầu tưới trên thân cây cháy thẳng lên ngọn. Trên ngọn cây, vài cành khô lá héo cũng cháy theo, trong phút chốc khói đặc cuồn cuộn, hồng tinh lóe ra.
- Sao lại thế này?
Có người hô trong bóng đêm. Càng nhiều bóng người từ sương phòng chui ra, là thị vệ bên người của các lộ hào kiệt, thân thủ bọn họ đều là nhất đẳng, tốc độ phản ứng và kinh nghiệm lâm chiến mà người thường không thể sánh bằng.
Lại là mấy cành hỏa tiễn bay vào, hỗn loạn lọt vào xung quanh các viện vừa bị trưng dụng làm dịch quán. Hoặc là dừng ở trên đất trống, cô độc mà cháy, hoặc là bắn trúng cửa sổ cây cối và vật phẩm dễ cháy, dẫn phát hỗn loạn lớn hơn nữa. Tất cả mọi người ở tại dịch quán đều bị kinh sợ, chen nhau xông ra ngoài cửa, kêu loạn thành một đoàn. Bọn họ không biết chuyện gì xảy ra, cũng không biết hỏi thăm ai xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Đành phải tận lực đem thị vệ bên người của mình tập kết đến cùng nhau, chuẩn bị liều mạng bất cứ lúc nào.
Rất nhanh, tiếng kêu la bên ngoài liền cho đoàn người một đáp án xác thực:
- Phụng mệnh Đậu Vương Gia, tru sát phản tặc!
Tưởng Bách Linh một tay vung đao, một tay nhấc mồi lửa, dẫn theo hai mươi mấy tên thanh niên trai tráng vọt vào. Ven đường gặp phải những người cản đường, không hỏi xanh đỏ đen trắng, tất cả đều là một đao bổ xuống.
- Phụng mệnh Đậu Vương Gia, tru sát phản tặc!
Trong đêm tối ngoài sân, không biết bao nhiêu người đang la hét. Không biết bao nhiêu người u mê mà đầu rơi xuống đất. Nhóm hào kiệt trong dịch quán lập tức hiểu được mùi vị, đây là tru sát phản tặc, rõ ràng là mượn cớ đem đoàn người một lưới bắt hết.
- Đậu Kiến Đức hỏng lòng dạ rồi, chuẩn bị đen ăn đen, mọi người đi mau a. Tụ tập vệ đội giết đi ra ngoài!
Dường như mọi người cùng nghĩ tới một nơi đi, có người hắng giọng kêu la. Lập tức, hai người Vương Nhị Mao, Trình Danh Chấn giơ cao hoành đao, đi đầu đánh về phía "Lão Mộc" đang giết người lung tung. Hai bọn họ võ nghệ cao cường, "Lão Mộc" rất nhanh không địch lại, mang theo hơn mười người ác hán hốt hoảng bại lui. Ngoài viện, lại có nhiều hỏa tiễn bắn vào hơn, khiến trọn cái dịch quán bị chiếu sáng trưng.
Trong lòng mọi người cũng được chiếu sáng. Không cần do dự nữa rồi, không phát hiện Trình Danh Chấn vì Đậu Gia Quân mà lập nhiều công lao hiển hách đều đang phấn khởi chống cự sao? Nghe nói Vương Phục Bảo cũng bị vào ngục. Nếu Đậu Kiến Đức trở mặt, đừng trách chúng ta vô tình. Theo sát ở phía sau đám người, Trình Danh Chấn, Thì Đức Duệ, Vương Bạc, Dương Công Khanh dẫn dắt thị vệ bên người giết đi ra. Chỉ cần có người dám chặn đường, mặc kệ gã có phải Đậu Kiến Đức phái tới hay không, chính là một đao vào đầu.
Tinh nhuệ Đậu Gia Quân mai phục tại phụ cận dịch quán cũng hỗn loạn. Đột nhiên phát ra sự việc, bọn họ căn bản không rõ mệnh lệnh trong miệng "Lão Mộc" là thật là giả. Nhưng nếu đối tượng bị giám thị đều lao tới rồi, ít nhất mọi người cần chặn bọn họ trở về. Vào lúc quan quân cấp thấp choáng váng với mệnh lệnh hạ xuống, nhóm binh lính thất kinh quơ binh khí, chạy về đường hướng dịch quán. Không chờ bọn họ nói ra mục đích của mình, binh khí song phương đã đụng phải nhau.
Có người trúng đao ngã xuống đất. Có người lớn tiếng kêu thảm thiết, có người phẫn nộ quát mắng. Chỉ cần đổ máu, thế cục sẽ không chịu bất cứ kẻ nào khống chế. Chỉ trong chốc lát, hạ khách mang theo thân vệ và người giám thị đánh lẫn nhau, đao qua kiếm lại, máu thịt văng tung tóe. Chỉ trong chốc lát, hỗn loạn từ phụ cận dịch quán lan tràn tới toàn thành, thị thự nha môn, xa mã hành, miếu phu tử, phủ nha Thanh Hà, giáo trường, gần như phụ cận tất cả các khu vực trọng yếu trong thành đều nổi lửa. Nhiều đội Đậu Gia Quân không ngừng từ nơi dừng chân xông lên đường phố, ý đồ khống chế thế cục. Nhiều đội thị vệ mặc giáp giống như phát điên lao ra giáo trường, cùng chiến với Đậu Gia Quân.
Không phải ngươi chết chính là ta sống, không ai dám tin tưởng lời của đối phương, sau khi lộ đao ra, có thể sống sót mới là đạo lý duy nhất. Trong hỗn loạn, Trình Danh Chấn nhìn đến Thì Đức Duệ xông tới bên cạnh mình, tách ra sĩ tốt Đậu Gia Quân chặn đường, trực tiếp xông về cửa thành phía Tây. Tri Thế Lang Vương Bạc hùng hùng hổ hổ, toàn thân bị huyết tương bắn tung tóe, sau khi đi theo Thì Đức Duệ giết tạo ra chỗ hổng, phóng đi về hướng cửa thành.
Hỗn loạn lớn hơn nữa cũng không liên tục được lâu lắm. Nếu trước khi khôi phục trật tự không giết ra khỏi Thanh Hà thành, thì tất cả mọi người đều là thịt cá trên thớt của Đậu Kiến Đức. Bàn về kinh nghiệm sống mái với nhau trên giang hồ, trong dịch quán, tùy tiện một hào kiệt đều hơn rất nhiều so với Trình Danh Chấn. Cho nên bất kể tối nay sự tình xuất phát từ hiểu lầm hay không, mọi người đều đã cho rằng cùng một đạo lý, thì phải là, trước hết giết ra khỏi thành, thoát khỏi việc bị lão Đậu nắm trong tay rồi nói sau. Nếu giết nhầm người, về sau giáp mặt lại nói với lão Đậu lời xin lỗi là được. Nếu u mê chết ở giữa loạn quân, thì cơ hội gì cũng không còn.
Danh sách chương
- Chương 1: Lời dẫn
- Chương 2: Thành Nam (1)
- Chương 3: Thành Nam (2)
- Chương 4: Thành Nam (3)
- Chương 5: Thành Nam (4)
- Chương 6: Thành Nam (5)
- Chương 7: Thành Nam (5)
- Chương 8: Thành Nam (7)
- Chương 9: Thành Nam (8)
- Chương 10: Thành Nam (9)
- Chương 11: Thành Nam (10)
- Chương 12: Thành Nam (11)
- Chương 13: Thành Nam (12)
- Chương 14: Thành Nam (13)
- Chương 15: Thành Nam (14)
- Chương 16: Thành Nam (15)
- Chương 17: Thành Nam (16)
- Chương 18: Thành Nam (17)
- Chương 19: Thành Nam (18)
- Chương 20: Thành Nam (19)
- Chương 21: Thành Nam (20)
- Chương 22: Thành Nam (21)
- Chương 23: Thành Nam (22)
- Chương 24: Oanh Kha (1)
- Chương 25: Oanh Kha (2)
- Chương 26: Oanh Kha (3)
- Chương 27: Oanh Kha (4)
- Chương 28: Oanh Kha (5)
- Chương 29: Oanh Kha (6)
- Chương 30: Oanh Kha (7)
- Chương 31: Oanh Kha (8)
- Chương 32: Oanh Kha (9)
- Chương 33: Oanh Kha (10)
- Chương 34: Oanh Kha (11)
- Chương 35: Oanh Kha (12)
- Chương 36: Oanh Kha (13)
- Chương 37: Oanh Kha (14)
- Chương 38: Oanh Kha (15)
- Chương 39: Oanh Kha (16)
- Chương 40: Oanh Kha (17)
- Chương 41: Oanh Kha (18)
- Chương 42: Oanh Kha (19)
- Chương 43: Oanh Kha (20)
- Chương 44: Oanh Kha (21)
- Chương 45: Oanh Kha (22)
- Chương 46: Oanh Kha (23)
- Chương 47: Oanh Kha (24)
- Chương 48: Oanh Kha (25)
- Chương 49: Đông Môn (1)
- Chương 50: Đông Môn (2)
- Chương 51: Đông Môn (3)
- Chương 52: Đông Môn (4)
- Chương 53: Đông Môn (5)
- Chương 54: Đông Môn (6)
- Chương 55: Đông Môn (7)
- Chương 56: Đông Môn (8)
- Chương 57: Đông Môn (9)
- Chương 58: Đông Môn (10)
- Chương 59: Đông Môn (11)
- Chương 60: Đông Môn (12)
- Chương 61: Đông Môn (13)
- Chương 62: Đông Môn (14)
- Chương 63: Đông Môn (15)
- Chương 64: Đông Môn (16)
- Chương 65: Đông Môn (17)
- Chương 66: Đông Môn (18)
- Chương 67: Đông Môn (19)
- Chương 68: Đông Môn (20)
- Chương 69: Đông Môn (21)
- Chương 70: Đông Môn (22)
- Chương 71: Đông Môn (23)
- Chương 72: Đông Môn (24)
- Chương 73: Đông Môn (25)
- Chương 74: Đông Môn (26)
- Chương 75: Đông Môn (27)
- Chương 76: Đông Môn (28)
- Chương 77: Đông Môn (29)
- Chương 78: Đông Môn (30)
- Chương 79: Đông Môn (31)
- Chương 80: Đông Môn (32)
- Chương 81: Đông Môn (33)
- Chương 82: Đông Môn (34)
- Chương 83: Đông Môn (35)
- Chương 84: Đông Môn (36)
- Chương 85: Hồng trần (1)
- Chương 86: Hồng trần (2)
- Chương 87: Hồng trần (3)
- Chương 88: Hồng trần (4)
- Chương 89: Hồng trần (5)
- Chương 90: Hồng trần (6)
- Chương 91: Hồng trần (7)
- Chương 92: Hồng trần (8)
- Chương 93: Hồng trần (9)
- Chương 94: Hồng trần (10)
- Chương 95: Hồng trần (11)
- Chương 96: Hồng trần (12)
- Chương 97: Hồng trần (13)
- Chương 98: Hồng trần (14)
- Chương 99: Hồng trần (15)
- Chương 100: Hồng trần (16)
- Chương 101: Hồng trần (17).
- Chương 102: Hồng trần (18).
- Chương 103: Hồng trần (19).
- Chương 104: Hồng trần (20).
- Chương 105: Hồng trần (21).
- Chương 106: Đông chí (1).
- Chương 107: Đông chí (2).
- Chương 108: Đông chí (3).
- Chương 109: Đông chí (4).
- Chương 110: Đông chí (5).
- Chương 111: Đông chí (6).
- Chương 112: Đông chí (7).
- Chương 113: Đông chí (8).
- Chương 114: Đông chí (9).
- Chương 115: Đông chí (10).
- Chương 116: Đông chí (11).
- Chương 117: Đông chí (12).
- Chương 118: Đông chí (13).
- Chương 119: Đông chí (14).
- Chương 120: Đông chí (15).
- Chương 121: Đông chí (16).
- Chương 122: Đông chí (17).
- Chương 123: Đông chí (18).
- Chương 124: Đông chí (19).
- Chương 125: Đông chí (20).
- Chương 126: Đông chí (21).
- Chương 127: Đông chí (22).
- Chương 128: Đông chí (23).
- Chương 129: Đông chí (24).
- Chương 130: Tây Cố (1).
- Chương 131: Tây Cố (2).
- Chương 132: Tây Cố (3).
- Chương 133: Tây Cố (4).
- Chương 134: Tây Cố (5).
- Chương 135: Tây Cố (6).
- Chương 136: Tây Cố (7).
- Chương 137: Tây Cố (8).
- Chương 138: Tây Cố (9).
- Chương 139: Tây Cố (10).
- Chương 140: Tây Cố (11).
- Chương 141: Tây Cố (12).
- Chương 142: Tây Cố (13).
- Chương 143: Chiết liễu (1).
- Chương 144: Chiết liễu (2).
- Chương 145: Chiết liễu (3).
- Chương 146: Chiết Liễu (4).
- Chương 147: Chiết Liễu (5).
- Chương 148: Chiết Liễu (6).
- Chương 149: Chiết Liễu (7).
- Chương 150: Chiết Liễu (8).
- Chương 151: Chiết Liễu (9).
- Chương 152: Chiết Liễu (10).
- Chương 153: Chiết Liễu (11).
- Chương 154: Chiết Liễu (14).
- Chương 155: Chiết Liễu (15).
- Chương 156: Chiết Liễu (16).
- Chương 157: Chiết Liễu (17).
- Chương 158: Chiết Liễu (18).
- Chương 159: Chiết Liễu (19).
- Chương 160: Chiết Liễu (20).
- Chương 161: Chiết Liễu (21).
- Chương 162: Chiết Liễu (22).
- Chương 163: Chiết Liễu (23).
- Chương 164: Chiết Liễu (24).
- Chương 165: Chiết Liễu (25).
- Chương 166: Đằng Uyên (1).
- Chương 167: Đằng Uyên (2).
- Chương 168: Đằng Uyên (3).
- Chương 169: Đằng Uyên (4).
- Chương 170: Đằng Uyên (5).
- Chương 171: Đằng Uyên (6).
- Chương 172: Đằng Uyên (7).
- Chương 173: Đằng Uyên (8).
- Chương 174: Đằng Uyên (9).
- Chương 175: Đằng Uyên (10).
- Chương 176: Đằng Uyên (11).
- Chương 177: Đằng Uyên (12).
- Chương 178: Đằng Uyên (13).
- Chương 179: Đằng Uyên (14).
- Chương 180: Đằng Uyên (15).
- Chương 181: Đằng Uyên (16).
- Chương 182: Đằng Uyên (17).
- Chương 183: Đằng Uyên (18).
- Chương 184: Đằng Uyên (19).
- Chương 185: Đằng Uyên (20).
- Chương 185: Đằng Uyên (21).
- Chương 186: Đằng Uyên (22).
- Chương 187: Đằng Uyên (23).
- Chương 188: Đằng Uyên (24).
- Chương 189: Đằng Uyên (25).
- Chương 190: Đằng Uyên (26).
- Chương 191: Đằng Uyên (27).
- Chương 192: Đằng Uyên (28).
- Chương 193: Đằng Uyên (29).
- Chương 194: Đằng Uyên (30).
- Chương 195: Đằng Uyên (31).
- Chương 196: Đằng Uyên (32).
- Chương 197: Đằng Uyên (33).
- Chương 1: Tiết thu (1)
- Chương 1: Tiết thu (2)
- Chương 1: Tiết thu (3)
- Chương 1: Tiết thu (4)
- Chương 1: Tiết thu (5)
- Chương 1: Tiết thu (6)
- Chương 1: Tiết thu (7)
- Chương 1: Tiết thu (8)
- Chương 1: Tiết thu (9)
- Chương 1: Tiết thu (10)
- Chương 1: Tiết thu (11)
- Chương 1: Tiết thu (12)
- Chương 1: Tiết thu (13)
- Chương 1: Tiết thu (14)
- Chương 1: Tiết thu (15)
- Chương 1: Tiết thu (16)
- Chương 1: Tiết thu (17)
- Chương 1: Tiết thu (18)
- Chương 1: Tiết thu (19)
- Chương 1: Tiết thu (20)
- Chương 1: Tiết thu (21)
- Chương 1: Tiết thu (22)
- Chương 1: Tiết thu (23)
- Chương 1: Tiết thu (24)
- Chương 1: Tiết thu (25)
- Chương 1: Tiết thu (26)
- Chương 1: Tiết thu (27)
- Chương 1: Tiết thu (28)
- Chương 1: Tiết thu (29)
- Chương 1: Tiết thu (30)
- Chương 1: Tiết thu (31)
- Chương 1: Tiết thu (32)
- Chương 1: Tiết thu (33)
- Chương 1: Tiết thu (34)
- Chương 2: Tử Lưu (1)
- Chương 2: Tử Lưu (2)
- Chương 2: Tử Lưu (3)
- Chương 2: Tử Lưu (4)
- Chương 2: Tử Lưu (5)
- Chương 2: Tử Lưu (6)
- Chương 2: Tử Lưu (7)
- Chương 2: Tử Lưu (8)
- Chương 2: Tử Lưu (9)
- Chương 2: Tử Lưu (10)
- Chương 2: Tử Lưu (11)
- Chương 2: Tử Lưu (12)
- Chương 2: Tử Lưu (13)
- Chương 2: Tử Lưu (14)
- Chương 2: Tử Lưu (15)
- Chương 2: Tử Lưu (16)
- Chương 2: Tử Lưu (17)
- Chương 2: Tử Lưu (18)
- Chương 2: Tử Lưu (19)
- Chương 2: Tử Lưu (20)
- Chương 2: Tử Lưu (21)
- Chương 2: Tử Lưu (22)
- Chương 2: Tử Lưu (23)
- Chương 2: Tử Lưu (24)
- Chương 2: Tử Lưu (25)
- Chương 2: Tử Lưu (26)
- Chương 2: Tử Lưu (27)
- Chương 2: Tử Lưu (28)
- Chương 2: Tử Lưu (29)
- Chương 2: Tử Lưu (30)
- Chương 2: Tử Lưu (31)
- Chương 2: Tử Lưu (32)
- Chương 2: Tử Lưu (33)
- Chương 2: Tử Lưu (34)
- Chương 2: Tử Lưu (35)
- Chương 2: Tử Lưu (36)
- Chương 2: Tử Lưu (37)
- Chương 2: Tử Lưu (38)
- Chương 2: Tử Lưu (39)
- Chương 2: Tử Lưu (40)
- Chương 3: Triều lộ (1)
- Chương 3: Triều lộ (2)
- Chương 3: Triều lộ (3)
- Chương 3: Triều lộ (4)
- Chương 3: Triều lộ (5)
- Chương 3: Triều lộ (6)
- Chương 3: Triều lộ (7)
- Chương 3: Triều lộ (8)
- Chương 3: Triều lộ (9)
- Chương 3: Triều lộ (10)
- Chương 3: Triều lộ (11)
- Chương 3: Triều lộ (12)
- Chương 3: Triều lộ (13)
- Chương 3: Triều lộ (14)
- Chương 3: Triều lộ (15)
- Chương 3: Triều lộ (16)
- Chương 3: Triều lộ (17)
- Chương 3: Triều lộ (18)
- Chương 3: Triều lộ (19)
- Chương 3: Triều lộ (20)
- Chương 3: Triều lộ (21)
- Chương 3: Triều lộ (22)
- Chương 3: Triều lộ (23)
- Chương 3: Triều lộ (24)
- Chương 3: Triều lộ (25)
- Chương 3: Triều lộ (26)
- Chương 3: Triều lộ (27)
- Chương 3: Triều lộ (28)
- Chương 3: Triều lộ (29)
- Chương 3: Triều lộ (30)
- Chương 3: Triều lộ (31)
- Chương 3: Triều lộ (32)
- Chương 3: Triều lộ (33)
- Chương 3: Triều lộ (34)
- Chương 3: Triều lộ (35)
- Chương 3: Triều lộ (36)
- Chương 3: Triều lộ (37)
- Chương 3: Triều lộ (38)
- Chương 3: Triều lộ (39)
- Chương 3: Triều lộ (40)
- Chương 3: Triều lộ (41)
- Chương 3: Triều lộ (42)
- Chương 3: Triều lộ (43)
- Chương 3: Triều lộ (44)
- Chương 3: Triều lộ (45)
- Chương 3: Triều lộ (46)
- Chương 3: Triều lộ (47)
- Chương 3: Triều lộ (48)
- Chương 3: Triều lộ (49)
- Chương 3: Triều lộ (50)
- Chương 3: Triều lộ (51)
- Chương 3: Triều lộ (52)
- Chương 3: Triều lộ (53)
- Chương 3: Triều lộ (54)
- Chương 3: Triều lộ (55)
- Chương 3: Triều lộ (56)
- Chương 4: Thải vi (*) (1)
- Chương 4: Thải vi (2)
- Chương 4: Thải vi (3)
- Chương 4: Thải vi (4)
- Chương 4: Thải vi (5.1)
- Chương 4: Thải vi (5.2)
- Chương 4: Thải vi (6)
- Chương 4: Thải vi (7)
- Chương 4: Thải vi (8)
- Chương 4: Thải vi (9)
- Chương 4: Thải vi (10)
- Chương 4: Thải vi (11)
- Chương 4: Thải vi (12)
- Chương 4: Thải vi (13)
- Chương 4: Thải vi (14)
- Chương 4: Thải vi (15)
- Chương 4: Thải vi (16)
- Chương 4: Thải vi (17)
- Chương 4: Thải vi (18)
- Chương 4: Thải vi (19)
- Chương 4: Thải vi (20)
- Chương 4: Thải vi (21)
- Chương 4: Thải vi (22)
- Chương 4: Thải vi (23)
- Chương 4: Thải vi (24)
- Chương 4: Thải vi (25)
- Chương 1: Ván bài (1)
- Chương 2: Ván bài (2)
- Chương 3: Ván bài (3)
- Chương 4: Ván bài (4)
- Chương 5: Ván bài (5)
- Chương 6: Ván bài (6)
- Chương 7: Ván bài (7)
- Chương 8: Ván bài (8)
- Chương 9: Ván bài (9)
- Chương 10: Ván bài (10)
- Chương 11: Ván bài (11)
- Chương 12: Ván bài (12)
- Chương 13: Ván bài (13)
- Chương 14: Ván bài (14)
- Chương 15: Ván bài (15)
- Chương 16: Ván bài (16)
- Chương 17: Ván bài (17)
- Chương 18: Ván bài (18)
- Chương 19: Ván bài (19)
- Chương 20: Ván bài (20)
- Chương 21: Ván bài (21)
- Chương 22: Ván bài (22)
- Chương 23: Ván bài (23)
- Chương 24: Ván bài (24)
- Chương 25: Ván bài (25)
- Chương 26: Ván bài (26)
- Chương 27: Ván bài (27)
- Chương 28: Ván bài (28)
- Chương 29: Ván bài (29)
- Chương 30: Ván bài (30)
- Chương 31: Ván bài (31)
- Chương 32: Ván bài (32)
- Chương 33: Ván bài (33)
- Chương 34: Ván bài (34)
- Chương 35: Ván bài (35)
- Chương 36: Ván bài (36)
- Chương 37: Ván bài (37)
- Chương 38: Ván bài (38)
- Chương 39: Hoàng tước (1)
- Chương 40: Hoàng tước (2)
- Chương 41: Hoàng tước (2)
- Chương 42: Hoàng tước (3)
- Chương 43: Hoàng tước (4)
- Chương 44: Hoàng tước (5)
- Chương 45: Hoàng tước (6)
- Chương 46: Hoàng tước (7)
- Chương 47: Hoàng tước (8)
- Chương 48: Hoàng tước (9)
- Chương 49: Hoàng tước (10)
- Chương 50: Hoàng tước (11)
- Chương 51: Hoàng tước (12)
- Chương 52: Hoàng tước (13)
- Chương 53: Hoàng tước (14)
- Chương 54: Hoàng tước (15)
- Chương 55: Hoàng tước (16)
- Chương 56: Hoàng tước (17)
- Chương 57: Hoàng tước (18)
- Chương 58: Hoàng tước (19)
- Chương 59: Hoàng tước (20)
- Chương 60: Hoàng tước (21)
- Chương 61: Hoàng tước (22)
- Chương 62: Hoàng tước (23)
- Chương 63: Hoàng tước (24)
- Chương 64: Hoàng tước (25)
- Chương 65: Hoàng tước (26)
- Chương 66: Hoàng tước (27)
- Chương 67: Hoàng tước (28)
- Chương 68: Hoàng tước (29)
- Chương 69: Hoàng tước (30)
- Chương 70: Hoàng tước (31)
- Chương 71: Hoàng tước (32)
- Chương 72: Phiêu tơ
- Chương 73: Phiêu tơ (2)
- Chương 74: Phiêu tơ (3)
- Chương 75: Phiêu tơ (4)
- Chương 76: Phiêu tơ (5)
- Chương 77: Phiêu tơ (6)
- Chương 78: Phiêu tơ (7)
- Chương 79: Phiêu tơ (8)
- Chương 80: Phiêu tơ (9)
- Chương 81: Phiêu tơ (10)
- Chương 82: Phiêu tơ (11)
- Chương 83: Phiêu tơ (12)
- Chương 84: Phiêu tơ (13)
- Chương 85: Phiêu tơ (14)
- Chương 86: Phiêu tơ (15)
- Chương 87: Phiêu tơ (16)
- Chương 88: Phiêu tơ (17)
- Chương 89: Phiêu tơ (18)
- Chương 90: Phiêu tơ (19)
- Chương 91: Phiêu tơ (20)
- Chương 92: Phiêu tơ (21)
- Chương 93: Phiêu tơ (22)
- Chương 94: Phiêu tơ (23)
- Chương 95: Phiêu tơ (24)
- Chương 96: Phiêu tơ (25)
- Chương 97: Phiêu tơ (26)
- Chương 98: Phiêu tơ (27)
- Chương 99: Phiêu tơ (28)
- Chương 100: Phiêu tơ (29)
- Chương 101: Phiêu tơ (30)
- Chương 102: Phiêu tơ (31)
- Chương 103: Phiêu tơ (32)
- Chương 104: Phiêu tơ (33)
- Chương 105: Phiêu tơ (34)
- Chương 106: Phiêu tơ (35)
- Chương 107: Thăng trầm (1)
- Chương 108: Thăng trầm (2)
- Chương 109: Thăng trầm (3)
- Chương 110: Thăng trầm (4)
- Chương 111: Thăng trầm (5)
- Chương 112: Thăng trầm (6)
- Chương 113: Thăng trầm (7)
- Chương 114: Thăng trầm (8)
- Chương 115: Thăng trầm (9)
- Chương 116: Thăng trầm (10)
- Chương 117: Thăng trầm (11)
- Chương 118: Thăng trầm (12)
- Chương 119: Thăng trầm (13)
- Chương 120: Thăng trầm (14)
- Chương 121: Thăng trầm (15)
- Chương 122: Thăng trầm (16)
- Chương 123: Thăng trầm (17)
- Chương 124: Thăng trầm (18)
- Chương 125: Thăng trầm (19)
- Chương 126: Thăng trầm (20)
- Chương 127: Thăng trầm (21)
- Chương 128: Thăng trầm (22)
- Chương 129: Thăng trầm (23)
- Chương 130: Thăng trầm (24)
- Chương 131: Thăng trầm (25)
- Chương 132: Thăng trầm (26)
- Chương 133: Thăng trầm (27)
- Chương 134: Thăng trầm (28)
- Chương 135: Vấn đỉnh (1)
- Chương 136: Vấn đỉnh (2)
- Chương 137: Vấn đỉnh (3)
- Chương 138: Vấn đỉnh (4)
- Chương 139: Vấn đỉnh (5)
- Chương 140: Vấn đỉnh (6)
- Chương 141: Vấn đỉnh (7)
- Chương 142: Vấn đỉnh (8)
- Chương 143: Vấn đỉnh (9)
- Chương 144: Vấn đỉnh (10)
- Chương 145: Vấn đỉnh (11)
- Chương 146: Vấn đỉnh (12)
- Chương 147: Vấn đỉnh (13)
- Chương 148: Vấn đỉnh (14)
- Chương 149: Vấn đỉnh (15)
- Chương 150: Vấn đỉnh (16)
- Chương 151: Vấn đỉnh (17)
- Chương 152: Vấn đỉnh (18)
- Chương 153: Vấn đỉnh (19)
- Chương 154: Vấn đỉnh (20)
- Chương 155: Vấn đỉnh (21)
- Chương 156: Vấn đỉnh (22)
- Chương 157: Vấn đỉnh (23)
- Chương 158: Vấn đỉnh (24)
- Chương 159: Vấn đỉnh (25)
- Chương 160: Vấn đỉnh (26)
- Chương 161: Vấn đỉnh (27)
- Chương 162: Vấn đỉnh (28)
- Chương 163: Vấn đỉnh (29)
- Chương 164: Vấn đỉnh (30)
- Chương 165: Vấn đỉnh (31)
- Chương 166: Vấn đỉnh (32)
- Chương 167: Vấn đỉnh (33)
- Chương 168: Vấn đỉnh (34)
- Chương 169: Vấn đỉnh (35)
- Chương 170: Vấn đỉnh (36)
- Chương 171: Vấn đỉnh (37)
- Chương 172: Vấn đỉnh (38)
- Chương 173: Vấn đỉnh (39)
- Chương 174: Vấn đỉnh (40)
- Chương 175: Vấn đỉnh (41)
- Chương 176: Vấn đỉnh (42)
- Chương 177: Tranh giành (1).
- Chương 178: Tranh giành (2).
- Chương 179: Tranh giành (3).
- Chương 180: Tranh giành (4).
- Chương 181: Tranh giành (5).
- Chương 182: Tranh giành (6).
- Chương 183: Tranh giành (7).
- Chương 184: Tranh giành (8).
- Chương 185: Tranh giành (9).
- Chương 186: Tranh giành (10).
- Chương 187: Tranh giành (11).
- Chương 188: Tranh giành (12).
- Chương 189: Tranh giành (13).
- Chương 190: Tranh giành (14).
- Chương 191: Tranh giành (15).
- Chương 192: Tranh giành (16).
- Chương 193: Tranh giành (17).
- Chương 194: Canh bạc (1)
- Chương 195: Canh bạc (2)
- Chương 196: Canh bạc (3)
- Chương 197: Canh bạc (4)
- Chương 198: Canh bạc (5)
- Chương 199: Canh bạc (6)
- Chương 200: Canh bạc (7)
- Chương 201: Canh bạc (8)
- Chương 202: Canh bạc (9)
- Chương 203: Canh bạc (10)
- Chương 204: Canh bạc (11)
- Chương 205: Canh bạc (12)
- Chương 206: Canh bạc (13)
- Chương 207: Canh bạc (14)
- Chương 208: Canh bạc (15)
- Chương 209: Canh bạc (16)
- Chương 210: Canh bạc (17)
- Chương 211: Canh bạc (18)
- Chương 212: Canh bạc (19)
- Chương 213: Canh bạc (20)
- Chương 214: Canh bạc (21)
- Chương 215: Canh bạc (22)
- Chương 216: Canh bạc (23)
- Chương 217: Ân cừu (1).
- Chương 218: Ân cừu (2).
- Chương 219: Ân cừu (3).
- Chương 220: Ân cừu (4).
- Chương 221: Ân cừu (5).
- Chương 222: Ân cừu (6).
- Chương 223: Ân cừu (7).
- Chương 224: Ân cừu (8).
- Chương 225: Ân cừu (9).
- Chương 226: Ân cừu (10).
- Chương 227: Ân cừu (11).
- Chương 228: Ân cừu (12).
- Chương 229: Ân cừu (13).
- Chương 230: Ân cừu (14).
- Chương 231: Ân cừu (15).
- Chương 232: Ân cừu (16).
- Chương 233: Ân cừu (17).
- Chương 234: Ân cừu (18).
- Chương 235: Ân cừu (19).
- Chương 236: Ân cừu (20).
- Chương 237: Ân cừu (21).
- Chương 238: Ân cừu (22).
- Chương 239: Ân cừu (23).
- Chương 240: Ân cừu (24).
- Chương 241: Ân cừu (25).
- Chương 242: Cố Nhân (1)
- Chương 243: Cố Nhân (2)
- Chương 244: Cố Nhân (3)
- Chương 245: Cố Nhân (4)
- Chương 246: Cố Nhân (5)
- Chương 247: Cố Nhân (6)
- Chương 248: Cố Nhân (7)
- Chương 249: Cố Nhân (8)
- Chương 250: Cố Nhân (9)
- Chương 251: Cố Nhân (10)
- Chương 252: Cố Nhân (11)
- Chương 253: Cố Nhân (12)
- Chương 254: Cao chót vót (1).
- Chương 255: Cao chót vót (2).
- Chương 256: Cao chót vót (3).
- Chương 257: Cao chót vót (4).
- Chương 258: Cao chót vót (5).
- Chương 259: Cao chót vót (6).
- Chương 260: Cao chót vót (7).
- Chương 261: Cao chót vót (8).
- Chương 262: Cao chót vót (9).
- Chương 263: Cao chót vót (10).
- Chương 264: Cao chót vót (11).
- Chương 265: Phù hoa (1).
- Chương 266: Phù hoa (2).
- Chương 267: Phù hoa (3).
- Chương 268: Phù hoa (4).
- Chương 269: Phù hoa (5).
- Chương 270: Phù hoa (6).
- Chương 271: Phù hoa (7).
- Chương 272: Phù hoa (8).
- Chương 273: Phù hoa (9).
- Chương 274: Phù hoa (10).
- Chương 275: Phù hoa (11).
- Chương 276: Phù hoa (12).
- Chương 277: Phù hoa (13).
- Chương 278: Phù hoa (14).
- Chương 279: Phù hoa (15).
- Chương 280: Phù hoa (16).
- Chương 281: Phù hoa (17).
- Chương 282: Phù hoa (18).
- Chương 283: Phù hoa (19).
- Chương 284: Công tặc (1).
- Chương 285: Công tặc (2).
- Chương 286: Công tặc (3).
- Chương 287: Công tặc (4).
- Chương 288: Công tặc (5).
- Chương 289: Công tặc (6).
- Chương 290: Công tặc (7).
- Chương 291: Công tặc (8).
- Chương 292: Công tặc (9).
- Chương 293: Công tặc (10).
- Chương 294: Công tặc (11).
- Chương 295: Công tặc (12).
- Chương 296: Công tặc (13).
- Chương 297: Công tặc (14).
- Chương 298: Công tặc (15).
- Chương 299: Công tặc (16).
- Chương 300: Công tặc (17).
- Chương 301: Công tặc (18).
- Chương 302: Công tặc (19).
- Chương 303: Công tặc (20).
- Chương 304: Công tặc - Đại kết cục và vĩ thanh (1)
- Chương 305: Công tặc - Đại kết cục và vĩ thanh (2)
- Chương 306: Công tặc - Đại kết cục và vĩ thanh (3)
- Chương 307: Công tặc - Đại kết cục và vĩ thanh (4)
Bạn cần đăng nhập để bình luận