Khai Quốc Công Tặc
Chương 4: Thải vi (3)
Chương 4: Thải vi (3)
Đương lúc lão đang oán hận tự mình trách móc bản thân, Tôn Đà Tử hai tay bưng một chén thuốc đến, chậm rãi bước qua ngạch cửa.
- Đại đương gia tỉnh rồi, uống chén canh sâm này đi!
Nụ cười đầy "hư tình giả ý", ánh mắt tràn đầy vẻ quan tâm "tàn nhẫn". Tựa như vô cùng thích thú cười nhạo một con hổ đã mất hết răng nanh.
- Vừa mới nấu xong, nhân lúc còn nóng mau uống một chút. Ta đã sai người hầm canh thịt cừu, sau khi ngươi uống thuốc xong sẽ bưng lên!
- Cút! Đừng đến làm phiền lão tử!
Trương Kim Xưng bỗng nhiên ngồi dậy, vung tay đánh đổ chén thuốc trong tay đối phương. Nhưng Tôn Đà Tử đã kịp thời tránh đi, khi dễ lão bệnh tật lâu ngày, động tác chậm chạp.
- Bà nó!
Trương Kim Xưng nhấc chân lên đạp, đầu gối bỗng dưng nhũn ra, khụy xuống quỳ trên đất. Lão đã không còn sức chỉnh đốn một gã què, lão sống còn có ý nghĩa gì nữa chứ? Nước mắt tủi nhục trào ra, trong chớp mắt chảy đầy cả mặt. Còn Tôn Đà Tử vẫn vậy, hờ hững nhìn lão khóc. Mãi đến khi lão tự mình dùng tay lau khô mặt, mới xáp lại gần vài bước, không nóng không lạnh thúc ép:
- Đại đương gia, ngươi tốt hơn là uống bát thuốc này trước đi. Không uống thuốc, ngươi vĩnh viễn không có sức để báo thù đâu!
- Báo thù?
Trương Kim Xưng hoang mang ngẩng đầu lên, đánh giá Tôn Đà Tử lại lần nữa. Lão đột nhiên phát hiện ra trước sau vẻn vẹn hơn một tháng, lưng Tôn Đà Tử tựa như đã uốn cong thành hình lưỡi câu. Đây không phải là Tôn Đà Tử mà lão đã từng biết! Tôn Đà Tử mà lão biết trên mặt không có nhiều nếp nhăn như vậy, ánh mắt cũng không dại ra như bây giờ.
- Tìm ai báo thù? Hừ!
Trương Kim Xưng cười lạnh.
- Lão tử không thỏa mãn mục đích của các ngươi đâu. Trên thế gian này lão tử chẳng có kẻ thù nào cả?
Tôn Đà Tử không miễn cưỡng đối chọi với lão, ngồi xổm xuống như dỗ con nít, đưa chén thuốc đến bên miệng lão.
- Uống đi. Uống xong chúng ta ăn canh thịt cừu, canh nấu bằng cừu béo thượng hạng, cả một nồi thơm ngon béo ngậy!
Là cừu béo thượng hạng sao? Ánh mắt Trương Kim Xưng dần trở nên dịu lại, bụng cũng bắt đầu kêu ùng ục liên hồi. Vị cừu béo lão còn nhớ rõ, năm đó lần đầu đến tái ngoại, một mình Tiểu Kỉ tử đã ăn hết lưng một con cừu. Cả mặt dính đầy mỡ cũng không thèm bận tâm lau đi, trong mắt tràn đầy ý cười...
- Lão Lục?
Lão đột nhiên phấn chấn trở lại, mang theo mấy phần kì vọng kêu lên.
- Hửm?
Ánh mắt Tôn Đà Tử chợt lóe lên trong khoảnh khắc, tràn đầy mừng rỡ đáp lại. Hơn một tháng nay, đây là lần đầu tiên Trương Kim Xưng chủ động gọi ông. Từ góc độ y học mà nói, đồng nghĩa với việc bao nỗ lực ông bỏ ra không hề uổng phí. Chỉ cần lão chịu chủ động mở miệng nói chuyện, thì sẽ từ từ lấy lại hi vọng tiếp tục sống. Chỉ cần trong lòng Trương Kim Xưng còn kiên trì sống tiếp, ông liền có thể tiếp tục chữa trị, kéo lại cái mạng đang trên bờ vực sống chết đó.
Nhưng câu nói tiếp theo của Trương Kim Xưng trong nháy mắt đã đẩy tâm tình của Tôn Đà Tử từ trên đỉnh núi cao rơi xuống đáy vực.
- Ngươi nói xem, một người nếu bị đao mổ bụng, liệu còn có thể cứu sống không?
Sợ Tôn Đà Tử không hiểu, Trương Kim Xưng tiếp tục dùng tay mô tả.
- Vết thương to thế này này, không làm thương tổn đến lục phủ ngũ tạng. Ta lúc đó trông thấy rõ rành rành, hoàn toàn không tổn thương đến nội tạng!
- Có lẽ, có lẽ là được! Quân Đại Tùy có rất nhiều danh y. Năm đó La Nghệ trúng hơn trăm mũi tên mà còn có thể cứu được tính mạng kia mà!
Không đành lòng dập tắt ngọn lửa yếu ớt trong mắt Trương Kim Xưng, Tôn Đà Tử cố nén bi thương trả lời. Tình cảnh ngày hôm đó, thông qua các thân binh của Trương Kim Xưng, ông đã dần dần tra hỏi rõ ràng. Người tóc bạc tiễn người tóc xanh, hơn nữa còn trong tình huống đó, bất luận đổi lại là ai, đều sẽ mất đi dũng khí để sống tiếp. Vậy nên, hắn và bọn người Trình Danh Chấn không trách Trương Kim Xưng hơn một tháng nay hành sự ương bướng. Bọn họ chỉ coi lão như một lão già mất con bình thường mà đối đãi, phần cố gắng bởi sức người, phần đành nghe theo mệnh trời mà thôi.
- Ồ- - - - - -
Trương Kim Xưng thở dài thườn thượt, cảm thấy nhẹ nhõm tựa như một tên phạm nhân bị phán tội tử hình vừa được ân xá.
- Ngươi biết cách trị không? Trong tay có phương thuốc đó không?
- Ta không biết, nhưng người khác nhất định sẽ biết!
Tôn Đà Tử khẽ lắc đầu, trên mặt lại nhẹ nở nụ cười mang theo hi vọng.
- Đại phu trong đội quân của người ta, từ đời này sang đời khác đều là chuyên gia trị thương, bát cơm kiếm được là nhờ dựa vào tay nghề đó cả. Ta chỉ là một lang trung lang bạt giữa đường đổi nghề, phương thuốc sao có thể so được với đại phu trong đội quân của người ta được. Nào, uống thuốc đi, uống xong thuốc chúng ta uống canh thịt!
Điều khiến người khác vui mừng khôn xiết chính là lần này Trương Kim Xưng không phiền Tôn Đà Tử phải nghĩ cách bón thuốc cho nữa mà tự mình chủ động cầm lấy chén thuốc uống cạn. Đặt chén thuốc xuống, lão cười cười, nói với vẻ nịnh nọt:
- Uống xong rồi, có thể ăn thịt rồi. Dường như rất lâu rồi ta chưa được ăn thịt cừu! Thời gian gần đây các ngươi luôn tiếc rẻ không cho ta ăn!
- Uống canh được rồi. Ta đã sai đầu bếp giã thịt nhuyễn ra làm thành thịt băm cho ngươi.
Tôn Đà Tử vừa kinh ngạc vừa chật vật, miễn cưỡng mỉm cười trả lời. Xoay người đi ra cửa, ông lệnh thân binh đi chuẩn bị cơm nước cho Trương Kim Xưng. Sau đó lại tức tốc tập tễnh quay lại, thu dọn chén thuốc dưới đất.
- Chén gỗ, không chắc. Ha ha, ta dùng quen rồi, không nỡ vứt đi!
Trương Kim Xưng hoàn toàn không để ý thấy vẻ xấu hổ trên mặt ông, hai mắt ngây dại, lại một lần nữa đắm chìm vào trong ảo tưởng. Năm đó La Nghệ bị trúng hơn trăm mũi tên còn có thể cứu sống, Tiểu Kỉ tử có lẽ cũng vẫn còn khả năng sống sót! Dù gì nó cũng đã theo Lí Trọng Kiên lâu như thế, không có công lao cũng có khổ lao! Huống hồ, Lí Trọng Kiên đối nhân xử thế rất thiện lương độ lượng, nhất định sẽ không nỡ để Tiểu Kỉ tử chết.
Nếu lúc trước, lão không dẫn binh đi đánh Tín Đô thì có phải đã tốt rồi không? Lão lặng người thầm nghĩ. Nếu mình không đánh đến quận Tín Đô, thì sẽ không gặp Lí Húc, cũng sẽ không có ai nhận ra Trương Kim Xưng lão chính là gã bán rong Trương Nhị năm nào. Con trai lão sẽ không bị thương, Đầm Cự Lộc cũng sẽ không bị chiếm mất.
Không đúng! Một giọng nói dâng lên từ trong lòng lão, nhanh chóng phủ nhận tư tưởng không thiết thực trước đó. Nếu Đầm Cự Lộc không mất, lão sẽ vẫn là Trương Kim Xưng, thân phận thật sự sớm muộn gì cũng sẽ bị con trai lão phát hiện. Từ điểm này xem ra, Đầm Cự Lộc mất đi cũng tốt, vô cùng tốt, chỉ là, mất quá muộn, không kịp nữa rồi.
Những suy nghĩ đó trôi nổi trong không trung quá mê hoặc, quá hỗn loạn, thế nên Trương Kim Xưng nhanh chóng quên đi vị thịt cừu. Sau khi ăn sạch ít thịt băm và bát canh thịt do Tôn Đà Tử sai người mang lên, lão gắng gượng đứng dậy khỏi mặt đất, vịn vào tường khẩn cầu:
- Lão Lục à, để ta ra ngoài hít thở không khí, được không?
- Không thành vấn đề, ta sẽ đi sắp xếp!
Tôn Đà Tử cầu còn không được, chẳng nhiều lời lập tức đồng ý. Có thể vịn tường đi lại khắp nơi, chứng tỏ ý định muốn chết của Trương Kim Xưng đã mất đi phần nào. Để lão ra ngoài nhìn ngắm cảnh vật ấm áp một chút, qua một thời gian, Tôn Đà Tử tin rằng mình có bản lĩnh khiến lão khôi phục lại trạng thái bình thường.
Các thân binh vui mừng như được đón tết, chậm rãi chạy đến mang theo áo da, mũ da, ủng nỉ, đai gấm, ba chân bốn cẳng giúp Trương Kim Xưng sửa soạn chỉnh tề. Sau khi đợi Trương Kim Xưng được bao bọc như một tài chủ, họ niềm nở vén rèm lên, hai bên trái phải dìu tay lão.
- Ta có thể tự đi, có thể tự đi!
Trương Kim Xưng như một đứa trẻ để mặc mọi người sửa soạn hồi lâu, sốt ruột kháng nghị. Dưới ám hiệu của Tôn Đà Tử, bọn thị vệ lục tục buông hai cánh tay ra. Hộ tống Trương đại đương gia bước ra ngoài, một bước, hai bước, ba bước... Tạ ơn trời đất, sau hơn một tháng cố tìm đường chết, lần đầu tiên Trương đại đương gia dựa vào sức của chính mình đi lại dưới ánh mặt tời, đắc ý mỉm cười tựa như một đứa trẻ, tiếp tục tập tễnh bước về phía trước.
Nơi dưỡng thương là ở nha môn huyện Bình Ân, rất nhanh đã đi hết hậu hoa viên chỉ bằng lòng bàn tay. Trương Kim Xưng còn chưa thỏa mãn sai người mở cổng sau, vịn chân tường đi ra ngoài. Một lần nữa lão lại trông thấy cảnh phố phường của thế gian, giống hệt như trong kí ức rất lâu trước đây, rách nát nhưng tràn đầy sức sống. Lão nghe thấy tiếng kêu réo của bọn trẻ con trong ngõ nhỏ, thỉnh thoảng còn có cả tiếng pháo nổ giòn giã.
Sắp đến năm mới rồi, vì vậy nên nhà nhà người lớn đều đang bận rộn quét dọn phòng ốc nhà cửa. Bọn trẻ con không có ai quản, tùy ý chơi đùa đầy đường. Năm đó, Tiểu Kỉ tử cũng thế, mỗi lần như vậy lại lạnh đến mức nước mũi chảy ròng ròng, chảy dài xuống cả miệng. Sau khi bị người ta la rầy, liền cố gắng hít trở lại, thà giấu nước mũi, cũng không nỡ lau đi.
- Cẩu Thặng nhi, đừng chạy nữa, mau về nhà giúp cha chẻ củi!
Một giọng nữ đanh đá truyền đến từ sâu trong ngõ nhỏ, cảnh vật trước mắt như thêm mấy phần khói lửa. Đây mới là kiểu con dâu điển hình ở Hà Bắc, chỉnh đốn được chồng, quản lý được con, sau khi xuống giường còn có thể một tay khéo léo trồng hoa màu...
Trương Kim Xưng khẽ mỉm cười. Lão phát hiện ra, bản thân hắn lại có thể thích kiểu cuộc sống lặng lẽ mà bần hàn như vậy. Có lẽ thời gian ngăn cách quá lâu, có thể quên đi những khốn khó bất đắc dĩ ngày trước, chỉ còn lưu lại trong kí ức những điều ấm áp.
- Đừng chạy, còn chạy nữa, bảo Trương Kim Xưng bắt con đi lột da đó!
Người đàn bà đanh đá bực mình tóm lấy thằng nhóc, tức giận chống nạnh, gào lên dọa dẫm.
Trong chớp mắt, tất cả cảnh tượng trước mắt lại lần nữa bị gió lạnh đông cứng. Trương Kim Xưng tay vịn bức tường lạnh lẽo, từ từ trượt xuống ngồi xổm dưới đất.
100%
18px
910px
Đương lúc lão đang oán hận tự mình trách móc bản thân, Tôn Đà Tử hai tay bưng một chén thuốc đến, chậm rãi bước qua ngạch cửa.
- Đại đương gia tỉnh rồi, uống chén canh sâm này đi!
Nụ cười đầy "hư tình giả ý", ánh mắt tràn đầy vẻ quan tâm "tàn nhẫn". Tựa như vô cùng thích thú cười nhạo một con hổ đã mất hết răng nanh.
- Vừa mới nấu xong, nhân lúc còn nóng mau uống một chút. Ta đã sai người hầm canh thịt cừu, sau khi ngươi uống thuốc xong sẽ bưng lên!
- Cút! Đừng đến làm phiền lão tử!
Trương Kim Xưng bỗng nhiên ngồi dậy, vung tay đánh đổ chén thuốc trong tay đối phương. Nhưng Tôn Đà Tử đã kịp thời tránh đi, khi dễ lão bệnh tật lâu ngày, động tác chậm chạp.
- Bà nó!
Trương Kim Xưng nhấc chân lên đạp, đầu gối bỗng dưng nhũn ra, khụy xuống quỳ trên đất. Lão đã không còn sức chỉnh đốn một gã què, lão sống còn có ý nghĩa gì nữa chứ? Nước mắt tủi nhục trào ra, trong chớp mắt chảy đầy cả mặt. Còn Tôn Đà Tử vẫn vậy, hờ hững nhìn lão khóc. Mãi đến khi lão tự mình dùng tay lau khô mặt, mới xáp lại gần vài bước, không nóng không lạnh thúc ép:
- Đại đương gia, ngươi tốt hơn là uống bát thuốc này trước đi. Không uống thuốc, ngươi vĩnh viễn không có sức để báo thù đâu!
- Báo thù?
Trương Kim Xưng hoang mang ngẩng đầu lên, đánh giá Tôn Đà Tử lại lần nữa. Lão đột nhiên phát hiện ra trước sau vẻn vẹn hơn một tháng, lưng Tôn Đà Tử tựa như đã uốn cong thành hình lưỡi câu. Đây không phải là Tôn Đà Tử mà lão đã từng biết! Tôn Đà Tử mà lão biết trên mặt không có nhiều nếp nhăn như vậy, ánh mắt cũng không dại ra như bây giờ.
- Tìm ai báo thù? Hừ!
Trương Kim Xưng cười lạnh.
- Lão tử không thỏa mãn mục đích của các ngươi đâu. Trên thế gian này lão tử chẳng có kẻ thù nào cả?
Tôn Đà Tử không miễn cưỡng đối chọi với lão, ngồi xổm xuống như dỗ con nít, đưa chén thuốc đến bên miệng lão.
- Uống đi. Uống xong chúng ta ăn canh thịt cừu, canh nấu bằng cừu béo thượng hạng, cả một nồi thơm ngon béo ngậy!
Là cừu béo thượng hạng sao? Ánh mắt Trương Kim Xưng dần trở nên dịu lại, bụng cũng bắt đầu kêu ùng ục liên hồi. Vị cừu béo lão còn nhớ rõ, năm đó lần đầu đến tái ngoại, một mình Tiểu Kỉ tử đã ăn hết lưng một con cừu. Cả mặt dính đầy mỡ cũng không thèm bận tâm lau đi, trong mắt tràn đầy ý cười...
- Lão Lục?
Lão đột nhiên phấn chấn trở lại, mang theo mấy phần kì vọng kêu lên.
- Hửm?
Ánh mắt Tôn Đà Tử chợt lóe lên trong khoảnh khắc, tràn đầy mừng rỡ đáp lại. Hơn một tháng nay, đây là lần đầu tiên Trương Kim Xưng chủ động gọi ông. Từ góc độ y học mà nói, đồng nghĩa với việc bao nỗ lực ông bỏ ra không hề uổng phí. Chỉ cần lão chịu chủ động mở miệng nói chuyện, thì sẽ từ từ lấy lại hi vọng tiếp tục sống. Chỉ cần trong lòng Trương Kim Xưng còn kiên trì sống tiếp, ông liền có thể tiếp tục chữa trị, kéo lại cái mạng đang trên bờ vực sống chết đó.
Nhưng câu nói tiếp theo của Trương Kim Xưng trong nháy mắt đã đẩy tâm tình của Tôn Đà Tử từ trên đỉnh núi cao rơi xuống đáy vực.
- Ngươi nói xem, một người nếu bị đao mổ bụng, liệu còn có thể cứu sống không?
Sợ Tôn Đà Tử không hiểu, Trương Kim Xưng tiếp tục dùng tay mô tả.
- Vết thương to thế này này, không làm thương tổn đến lục phủ ngũ tạng. Ta lúc đó trông thấy rõ rành rành, hoàn toàn không tổn thương đến nội tạng!
- Có lẽ, có lẽ là được! Quân Đại Tùy có rất nhiều danh y. Năm đó La Nghệ trúng hơn trăm mũi tên mà còn có thể cứu được tính mạng kia mà!
Không đành lòng dập tắt ngọn lửa yếu ớt trong mắt Trương Kim Xưng, Tôn Đà Tử cố nén bi thương trả lời. Tình cảnh ngày hôm đó, thông qua các thân binh của Trương Kim Xưng, ông đã dần dần tra hỏi rõ ràng. Người tóc bạc tiễn người tóc xanh, hơn nữa còn trong tình huống đó, bất luận đổi lại là ai, đều sẽ mất đi dũng khí để sống tiếp. Vậy nên, hắn và bọn người Trình Danh Chấn không trách Trương Kim Xưng hơn một tháng nay hành sự ương bướng. Bọn họ chỉ coi lão như một lão già mất con bình thường mà đối đãi, phần cố gắng bởi sức người, phần đành nghe theo mệnh trời mà thôi.
- Ồ- - - - - -
Trương Kim Xưng thở dài thườn thượt, cảm thấy nhẹ nhõm tựa như một tên phạm nhân bị phán tội tử hình vừa được ân xá.
- Ngươi biết cách trị không? Trong tay có phương thuốc đó không?
- Ta không biết, nhưng người khác nhất định sẽ biết!
Tôn Đà Tử khẽ lắc đầu, trên mặt lại nhẹ nở nụ cười mang theo hi vọng.
- Đại phu trong đội quân của người ta, từ đời này sang đời khác đều là chuyên gia trị thương, bát cơm kiếm được là nhờ dựa vào tay nghề đó cả. Ta chỉ là một lang trung lang bạt giữa đường đổi nghề, phương thuốc sao có thể so được với đại phu trong đội quân của người ta được. Nào, uống thuốc đi, uống xong thuốc chúng ta uống canh thịt!
Điều khiến người khác vui mừng khôn xiết chính là lần này Trương Kim Xưng không phiền Tôn Đà Tử phải nghĩ cách bón thuốc cho nữa mà tự mình chủ động cầm lấy chén thuốc uống cạn. Đặt chén thuốc xuống, lão cười cười, nói với vẻ nịnh nọt:
- Uống xong rồi, có thể ăn thịt rồi. Dường như rất lâu rồi ta chưa được ăn thịt cừu! Thời gian gần đây các ngươi luôn tiếc rẻ không cho ta ăn!
- Uống canh được rồi. Ta đã sai đầu bếp giã thịt nhuyễn ra làm thành thịt băm cho ngươi.
Tôn Đà Tử vừa kinh ngạc vừa chật vật, miễn cưỡng mỉm cười trả lời. Xoay người đi ra cửa, ông lệnh thân binh đi chuẩn bị cơm nước cho Trương Kim Xưng. Sau đó lại tức tốc tập tễnh quay lại, thu dọn chén thuốc dưới đất.
- Chén gỗ, không chắc. Ha ha, ta dùng quen rồi, không nỡ vứt đi!
Trương Kim Xưng hoàn toàn không để ý thấy vẻ xấu hổ trên mặt ông, hai mắt ngây dại, lại một lần nữa đắm chìm vào trong ảo tưởng. Năm đó La Nghệ bị trúng hơn trăm mũi tên còn có thể cứu sống, Tiểu Kỉ tử có lẽ cũng vẫn còn khả năng sống sót! Dù gì nó cũng đã theo Lí Trọng Kiên lâu như thế, không có công lao cũng có khổ lao! Huống hồ, Lí Trọng Kiên đối nhân xử thế rất thiện lương độ lượng, nhất định sẽ không nỡ để Tiểu Kỉ tử chết.
Nếu lúc trước, lão không dẫn binh đi đánh Tín Đô thì có phải đã tốt rồi không? Lão lặng người thầm nghĩ. Nếu mình không đánh đến quận Tín Đô, thì sẽ không gặp Lí Húc, cũng sẽ không có ai nhận ra Trương Kim Xưng lão chính là gã bán rong Trương Nhị năm nào. Con trai lão sẽ không bị thương, Đầm Cự Lộc cũng sẽ không bị chiếm mất.
Không đúng! Một giọng nói dâng lên từ trong lòng lão, nhanh chóng phủ nhận tư tưởng không thiết thực trước đó. Nếu Đầm Cự Lộc không mất, lão sẽ vẫn là Trương Kim Xưng, thân phận thật sự sớm muộn gì cũng sẽ bị con trai lão phát hiện. Từ điểm này xem ra, Đầm Cự Lộc mất đi cũng tốt, vô cùng tốt, chỉ là, mất quá muộn, không kịp nữa rồi.
Những suy nghĩ đó trôi nổi trong không trung quá mê hoặc, quá hỗn loạn, thế nên Trương Kim Xưng nhanh chóng quên đi vị thịt cừu. Sau khi ăn sạch ít thịt băm và bát canh thịt do Tôn Đà Tử sai người mang lên, lão gắng gượng đứng dậy khỏi mặt đất, vịn vào tường khẩn cầu:
- Lão Lục à, để ta ra ngoài hít thở không khí, được không?
- Không thành vấn đề, ta sẽ đi sắp xếp!
Tôn Đà Tử cầu còn không được, chẳng nhiều lời lập tức đồng ý. Có thể vịn tường đi lại khắp nơi, chứng tỏ ý định muốn chết của Trương Kim Xưng đã mất đi phần nào. Để lão ra ngoài nhìn ngắm cảnh vật ấm áp một chút, qua một thời gian, Tôn Đà Tử tin rằng mình có bản lĩnh khiến lão khôi phục lại trạng thái bình thường.
Các thân binh vui mừng như được đón tết, chậm rãi chạy đến mang theo áo da, mũ da, ủng nỉ, đai gấm, ba chân bốn cẳng giúp Trương Kim Xưng sửa soạn chỉnh tề. Sau khi đợi Trương Kim Xưng được bao bọc như một tài chủ, họ niềm nở vén rèm lên, hai bên trái phải dìu tay lão.
- Ta có thể tự đi, có thể tự đi!
Trương Kim Xưng như một đứa trẻ để mặc mọi người sửa soạn hồi lâu, sốt ruột kháng nghị. Dưới ám hiệu của Tôn Đà Tử, bọn thị vệ lục tục buông hai cánh tay ra. Hộ tống Trương đại đương gia bước ra ngoài, một bước, hai bước, ba bước... Tạ ơn trời đất, sau hơn một tháng cố tìm đường chết, lần đầu tiên Trương đại đương gia dựa vào sức của chính mình đi lại dưới ánh mặt tời, đắc ý mỉm cười tựa như một đứa trẻ, tiếp tục tập tễnh bước về phía trước.
Nơi dưỡng thương là ở nha môn huyện Bình Ân, rất nhanh đã đi hết hậu hoa viên chỉ bằng lòng bàn tay. Trương Kim Xưng còn chưa thỏa mãn sai người mở cổng sau, vịn chân tường đi ra ngoài. Một lần nữa lão lại trông thấy cảnh phố phường của thế gian, giống hệt như trong kí ức rất lâu trước đây, rách nát nhưng tràn đầy sức sống. Lão nghe thấy tiếng kêu réo của bọn trẻ con trong ngõ nhỏ, thỉnh thoảng còn có cả tiếng pháo nổ giòn giã.
Sắp đến năm mới rồi, vì vậy nên nhà nhà người lớn đều đang bận rộn quét dọn phòng ốc nhà cửa. Bọn trẻ con không có ai quản, tùy ý chơi đùa đầy đường. Năm đó, Tiểu Kỉ tử cũng thế, mỗi lần như vậy lại lạnh đến mức nước mũi chảy ròng ròng, chảy dài xuống cả miệng. Sau khi bị người ta la rầy, liền cố gắng hít trở lại, thà giấu nước mũi, cũng không nỡ lau đi.
- Cẩu Thặng nhi, đừng chạy nữa, mau về nhà giúp cha chẻ củi!
Một giọng nữ đanh đá truyền đến từ sâu trong ngõ nhỏ, cảnh vật trước mắt như thêm mấy phần khói lửa. Đây mới là kiểu con dâu điển hình ở Hà Bắc, chỉnh đốn được chồng, quản lý được con, sau khi xuống giường còn có thể một tay khéo léo trồng hoa màu...
Trương Kim Xưng khẽ mỉm cười. Lão phát hiện ra, bản thân hắn lại có thể thích kiểu cuộc sống lặng lẽ mà bần hàn như vậy. Có lẽ thời gian ngăn cách quá lâu, có thể quên đi những khốn khó bất đắc dĩ ngày trước, chỉ còn lưu lại trong kí ức những điều ấm áp.
- Đừng chạy, còn chạy nữa, bảo Trương Kim Xưng bắt con đi lột da đó!
Người đàn bà đanh đá bực mình tóm lấy thằng nhóc, tức giận chống nạnh, gào lên dọa dẫm.
Trong chớp mắt, tất cả cảnh tượng trước mắt lại lần nữa bị gió lạnh đông cứng. Trương Kim Xưng tay vịn bức tường lạnh lẽo, từ từ trượt xuống ngồi xổm dưới đất.
Danh sách chương
- Chương 1: Lời dẫn
- Chương 2: Thành Nam (1)
- Chương 3: Thành Nam (2)
- Chương 4: Thành Nam (3)
- Chương 5: Thành Nam (4)
- Chương 6: Thành Nam (5)
- Chương 7: Thành Nam (5)
- Chương 8: Thành Nam (7)
- Chương 9: Thành Nam (8)
- Chương 10: Thành Nam (9)
- Chương 11: Thành Nam (10)
- Chương 12: Thành Nam (11)
- Chương 13: Thành Nam (12)
- Chương 14: Thành Nam (13)
- Chương 15: Thành Nam (14)
- Chương 16: Thành Nam (15)
- Chương 17: Thành Nam (16)
- Chương 18: Thành Nam (17)
- Chương 19: Thành Nam (18)
- Chương 20: Thành Nam (19)
- Chương 21: Thành Nam (20)
- Chương 22: Thành Nam (21)
- Chương 23: Thành Nam (22)
- Chương 24: Oanh Kha (1)
- Chương 25: Oanh Kha (2)
- Chương 26: Oanh Kha (3)
- Chương 27: Oanh Kha (4)
- Chương 28: Oanh Kha (5)
- Chương 29: Oanh Kha (6)
- Chương 30: Oanh Kha (7)
- Chương 31: Oanh Kha (8)
- Chương 32: Oanh Kha (9)
- Chương 33: Oanh Kha (10)
- Chương 34: Oanh Kha (11)
- Chương 35: Oanh Kha (12)
- Chương 36: Oanh Kha (13)
- Chương 37: Oanh Kha (14)
- Chương 38: Oanh Kha (15)
- Chương 39: Oanh Kha (16)
- Chương 40: Oanh Kha (17)
- Chương 41: Oanh Kha (18)
- Chương 42: Oanh Kha (19)
- Chương 43: Oanh Kha (20)
- Chương 44: Oanh Kha (21)
- Chương 45: Oanh Kha (22)
- Chương 46: Oanh Kha (23)
- Chương 47: Oanh Kha (24)
- Chương 48: Oanh Kha (25)
- Chương 49: Đông Môn (1)
- Chương 50: Đông Môn (2)
- Chương 51: Đông Môn (3)
- Chương 52: Đông Môn (4)
- Chương 53: Đông Môn (5)
- Chương 54: Đông Môn (6)
- Chương 55: Đông Môn (7)
- Chương 56: Đông Môn (8)
- Chương 57: Đông Môn (9)
- Chương 58: Đông Môn (10)
- Chương 59: Đông Môn (11)
- Chương 60: Đông Môn (12)
- Chương 61: Đông Môn (13)
- Chương 62: Đông Môn (14)
- Chương 63: Đông Môn (15)
- Chương 64: Đông Môn (16)
- Chương 65: Đông Môn (17)
- Chương 66: Đông Môn (18)
- Chương 67: Đông Môn (19)
- Chương 68: Đông Môn (20)
- Chương 69: Đông Môn (21)
- Chương 70: Đông Môn (22)
- Chương 71: Đông Môn (23)
- Chương 72: Đông Môn (24)
- Chương 73: Đông Môn (25)
- Chương 74: Đông Môn (26)
- Chương 75: Đông Môn (27)
- Chương 76: Đông Môn (28)
- Chương 77: Đông Môn (29)
- Chương 78: Đông Môn (30)
- Chương 79: Đông Môn (31)
- Chương 80: Đông Môn (32)
- Chương 81: Đông Môn (33)
- Chương 82: Đông Môn (34)
- Chương 83: Đông Môn (35)
- Chương 84: Đông Môn (36)
- Chương 85: Hồng trần (1)
- Chương 86: Hồng trần (2)
- Chương 87: Hồng trần (3)
- Chương 88: Hồng trần (4)
- Chương 89: Hồng trần (5)
- Chương 90: Hồng trần (6)
- Chương 91: Hồng trần (7)
- Chương 92: Hồng trần (8)
- Chương 93: Hồng trần (9)
- Chương 94: Hồng trần (10)
- Chương 95: Hồng trần (11)
- Chương 96: Hồng trần (12)
- Chương 97: Hồng trần (13)
- Chương 98: Hồng trần (14)
- Chương 99: Hồng trần (15)
- Chương 100: Hồng trần (16)
- Chương 101: Hồng trần (17).
- Chương 102: Hồng trần (18).
- Chương 103: Hồng trần (19).
- Chương 104: Hồng trần (20).
- Chương 105: Hồng trần (21).
- Chương 106: Đông chí (1).
- Chương 107: Đông chí (2).
- Chương 108: Đông chí (3).
- Chương 109: Đông chí (4).
- Chương 110: Đông chí (5).
- Chương 111: Đông chí (6).
- Chương 112: Đông chí (7).
- Chương 113: Đông chí (8).
- Chương 114: Đông chí (9).
- Chương 115: Đông chí (10).
- Chương 116: Đông chí (11).
- Chương 117: Đông chí (12).
- Chương 118: Đông chí (13).
- Chương 119: Đông chí (14).
- Chương 120: Đông chí (15).
- Chương 121: Đông chí (16).
- Chương 122: Đông chí (17).
- Chương 123: Đông chí (18).
- Chương 124: Đông chí (19).
- Chương 125: Đông chí (20).
- Chương 126: Đông chí (21).
- Chương 127: Đông chí (22).
- Chương 128: Đông chí (23).
- Chương 129: Đông chí (24).
- Chương 130: Tây Cố (1).
- Chương 131: Tây Cố (2).
- Chương 132: Tây Cố (3).
- Chương 133: Tây Cố (4).
- Chương 134: Tây Cố (5).
- Chương 135: Tây Cố (6).
- Chương 136: Tây Cố (7).
- Chương 137: Tây Cố (8).
- Chương 138: Tây Cố (9).
- Chương 139: Tây Cố (10).
- Chương 140: Tây Cố (11).
- Chương 141: Tây Cố (12).
- Chương 142: Tây Cố (13).
- Chương 143: Chiết liễu (1).
- Chương 144: Chiết liễu (2).
- Chương 145: Chiết liễu (3).
- Chương 146: Chiết Liễu (4).
- Chương 147: Chiết Liễu (5).
- Chương 148: Chiết Liễu (6).
- Chương 149: Chiết Liễu (7).
- Chương 150: Chiết Liễu (8).
- Chương 151: Chiết Liễu (9).
- Chương 152: Chiết Liễu (10).
- Chương 153: Chiết Liễu (11).
- Chương 154: Chiết Liễu (14).
- Chương 155: Chiết Liễu (15).
- Chương 156: Chiết Liễu (16).
- Chương 157: Chiết Liễu (17).
- Chương 158: Chiết Liễu (18).
- Chương 159: Chiết Liễu (19).
- Chương 160: Chiết Liễu (20).
- Chương 161: Chiết Liễu (21).
- Chương 162: Chiết Liễu (22).
- Chương 163: Chiết Liễu (23).
- Chương 164: Chiết Liễu (24).
- Chương 165: Chiết Liễu (25).
- Chương 166: Đằng Uyên (1).
- Chương 167: Đằng Uyên (2).
- Chương 168: Đằng Uyên (3).
- Chương 169: Đằng Uyên (4).
- Chương 170: Đằng Uyên (5).
- Chương 171: Đằng Uyên (6).
- Chương 172: Đằng Uyên (7).
- Chương 173: Đằng Uyên (8).
- Chương 174: Đằng Uyên (9).
- Chương 175: Đằng Uyên (10).
- Chương 176: Đằng Uyên (11).
- Chương 177: Đằng Uyên (12).
- Chương 178: Đằng Uyên (13).
- Chương 179: Đằng Uyên (14).
- Chương 180: Đằng Uyên (15).
- Chương 181: Đằng Uyên (16).
- Chương 182: Đằng Uyên (17).
- Chương 183: Đằng Uyên (18).
- Chương 184: Đằng Uyên (19).
- Chương 185: Đằng Uyên (20).
- Chương 185: Đằng Uyên (21).
- Chương 186: Đằng Uyên (22).
- Chương 187: Đằng Uyên (23).
- Chương 188: Đằng Uyên (24).
- Chương 189: Đằng Uyên (25).
- Chương 190: Đằng Uyên (26).
- Chương 191: Đằng Uyên (27).
- Chương 192: Đằng Uyên (28).
- Chương 193: Đằng Uyên (29).
- Chương 194: Đằng Uyên (30).
- Chương 195: Đằng Uyên (31).
- Chương 196: Đằng Uyên (32).
- Chương 197: Đằng Uyên (33).
- Chương 1: Tiết thu (1)
- Chương 1: Tiết thu (2)
- Chương 1: Tiết thu (3)
- Chương 1: Tiết thu (4)
- Chương 1: Tiết thu (5)
- Chương 1: Tiết thu (6)
- Chương 1: Tiết thu (7)
- Chương 1: Tiết thu (8)
- Chương 1: Tiết thu (9)
- Chương 1: Tiết thu (10)
- Chương 1: Tiết thu (11)
- Chương 1: Tiết thu (12)
- Chương 1: Tiết thu (13)
- Chương 1: Tiết thu (14)
- Chương 1: Tiết thu (15)
- Chương 1: Tiết thu (16)
- Chương 1: Tiết thu (17)
- Chương 1: Tiết thu (18)
- Chương 1: Tiết thu (19)
- Chương 1: Tiết thu (20)
- Chương 1: Tiết thu (21)
- Chương 1: Tiết thu (22)
- Chương 1: Tiết thu (23)
- Chương 1: Tiết thu (24)
- Chương 1: Tiết thu (25)
- Chương 1: Tiết thu (26)
- Chương 1: Tiết thu (27)
- Chương 1: Tiết thu (28)
- Chương 1: Tiết thu (29)
- Chương 1: Tiết thu (30)
- Chương 1: Tiết thu (31)
- Chương 1: Tiết thu (32)
- Chương 1: Tiết thu (33)
- Chương 1: Tiết thu (34)
- Chương 2: Tử Lưu (1)
- Chương 2: Tử Lưu (2)
- Chương 2: Tử Lưu (3)
- Chương 2: Tử Lưu (4)
- Chương 2: Tử Lưu (5)
- Chương 2: Tử Lưu (6)
- Chương 2: Tử Lưu (7)
- Chương 2: Tử Lưu (8)
- Chương 2: Tử Lưu (9)
- Chương 2: Tử Lưu (10)
- Chương 2: Tử Lưu (11)
- Chương 2: Tử Lưu (12)
- Chương 2: Tử Lưu (13)
- Chương 2: Tử Lưu (14)
- Chương 2: Tử Lưu (15)
- Chương 2: Tử Lưu (16)
- Chương 2: Tử Lưu (17)
- Chương 2: Tử Lưu (18)
- Chương 2: Tử Lưu (19)
- Chương 2: Tử Lưu (20)
- Chương 2: Tử Lưu (21)
- Chương 2: Tử Lưu (22)
- Chương 2: Tử Lưu (23)
- Chương 2: Tử Lưu (24)
- Chương 2: Tử Lưu (25)
- Chương 2: Tử Lưu (26)
- Chương 2: Tử Lưu (27)
- Chương 2: Tử Lưu (28)
- Chương 2: Tử Lưu (29)
- Chương 2: Tử Lưu (30)
- Chương 2: Tử Lưu (31)
- Chương 2: Tử Lưu (32)
- Chương 2: Tử Lưu (33)
- Chương 2: Tử Lưu (34)
- Chương 2: Tử Lưu (35)
- Chương 2: Tử Lưu (36)
- Chương 2: Tử Lưu (37)
- Chương 2: Tử Lưu (38)
- Chương 2: Tử Lưu (39)
- Chương 2: Tử Lưu (40)
- Chương 3: Triều lộ (1)
- Chương 3: Triều lộ (2)
- Chương 3: Triều lộ (3)
- Chương 3: Triều lộ (4)
- Chương 3: Triều lộ (5)
- Chương 3: Triều lộ (6)
- Chương 3: Triều lộ (7)
- Chương 3: Triều lộ (8)
- Chương 3: Triều lộ (9)
- Chương 3: Triều lộ (10)
- Chương 3: Triều lộ (11)
- Chương 3: Triều lộ (12)
- Chương 3: Triều lộ (13)
- Chương 3: Triều lộ (14)
- Chương 3: Triều lộ (15)
- Chương 3: Triều lộ (16)
- Chương 3: Triều lộ (17)
- Chương 3: Triều lộ (18)
- Chương 3: Triều lộ (19)
- Chương 3: Triều lộ (20)
- Chương 3: Triều lộ (21)
- Chương 3: Triều lộ (22)
- Chương 3: Triều lộ (23)
- Chương 3: Triều lộ (24)
- Chương 3: Triều lộ (25)
- Chương 3: Triều lộ (26)
- Chương 3: Triều lộ (27)
- Chương 3: Triều lộ (28)
- Chương 3: Triều lộ (29)
- Chương 3: Triều lộ (30)
- Chương 3: Triều lộ (31)
- Chương 3: Triều lộ (32)
- Chương 3: Triều lộ (33)
- Chương 3: Triều lộ (34)
- Chương 3: Triều lộ (35)
- Chương 3: Triều lộ (36)
- Chương 3: Triều lộ (37)
- Chương 3: Triều lộ (38)
- Chương 3: Triều lộ (39)
- Chương 3: Triều lộ (40)
- Chương 3: Triều lộ (41)
- Chương 3: Triều lộ (42)
- Chương 3: Triều lộ (43)
- Chương 3: Triều lộ (44)
- Chương 3: Triều lộ (45)
- Chương 3: Triều lộ (46)
- Chương 3: Triều lộ (47)
- Chương 3: Triều lộ (48)
- Chương 3: Triều lộ (49)
- Chương 3: Triều lộ (50)
- Chương 3: Triều lộ (51)
- Chương 3: Triều lộ (52)
- Chương 3: Triều lộ (53)
- Chương 3: Triều lộ (54)
- Chương 3: Triều lộ (55)
- Chương 3: Triều lộ (56)
- Chương 4: Thải vi (*) (1)
- Chương 4: Thải vi (2)
- Chương 4: Thải vi (3)
- Chương 4: Thải vi (4)
- Chương 4: Thải vi (5.1)
- Chương 4: Thải vi (5.2)
- Chương 4: Thải vi (6)
- Chương 4: Thải vi (7)
- Chương 4: Thải vi (8)
- Chương 4: Thải vi (9)
- Chương 4: Thải vi (10)
- Chương 4: Thải vi (11)
- Chương 4: Thải vi (12)
- Chương 4: Thải vi (13)
- Chương 4: Thải vi (14)
- Chương 4: Thải vi (15)
- Chương 4: Thải vi (16)
- Chương 4: Thải vi (17)
- Chương 4: Thải vi (18)
- Chương 4: Thải vi (19)
- Chương 4: Thải vi (20)
- Chương 4: Thải vi (21)
- Chương 4: Thải vi (22)
- Chương 4: Thải vi (23)
- Chương 4: Thải vi (24)
- Chương 4: Thải vi (25)
- Chương 1: Ván bài (1)
- Chương 2: Ván bài (2)
- Chương 3: Ván bài (3)
- Chương 4: Ván bài (4)
- Chương 5: Ván bài (5)
- Chương 6: Ván bài (6)
- Chương 7: Ván bài (7)
- Chương 8: Ván bài (8)
- Chương 9: Ván bài (9)
- Chương 10: Ván bài (10)
- Chương 11: Ván bài (11)
- Chương 12: Ván bài (12)
- Chương 13: Ván bài (13)
- Chương 14: Ván bài (14)
- Chương 15: Ván bài (15)
- Chương 16: Ván bài (16)
- Chương 17: Ván bài (17)
- Chương 18: Ván bài (18)
- Chương 19: Ván bài (19)
- Chương 20: Ván bài (20)
- Chương 21: Ván bài (21)
- Chương 22: Ván bài (22)
- Chương 23: Ván bài (23)
- Chương 24: Ván bài (24)
- Chương 25: Ván bài (25)
- Chương 26: Ván bài (26)
- Chương 27: Ván bài (27)
- Chương 28: Ván bài (28)
- Chương 29: Ván bài (29)
- Chương 30: Ván bài (30)
- Chương 31: Ván bài (31)
- Chương 32: Ván bài (32)
- Chương 33: Ván bài (33)
- Chương 34: Ván bài (34)
- Chương 35: Ván bài (35)
- Chương 36: Ván bài (36)
- Chương 37: Ván bài (37)
- Chương 38: Ván bài (38)
- Chương 39: Hoàng tước (1)
- Chương 40: Hoàng tước (2)
- Chương 41: Hoàng tước (2)
- Chương 42: Hoàng tước (3)
- Chương 43: Hoàng tước (4)
- Chương 44: Hoàng tước (5)
- Chương 45: Hoàng tước (6)
- Chương 46: Hoàng tước (7)
- Chương 47: Hoàng tước (8)
- Chương 48: Hoàng tước (9)
- Chương 49: Hoàng tước (10)
- Chương 50: Hoàng tước (11)
- Chương 51: Hoàng tước (12)
- Chương 52: Hoàng tước (13)
- Chương 53: Hoàng tước (14)
- Chương 54: Hoàng tước (15)
- Chương 55: Hoàng tước (16)
- Chương 56: Hoàng tước (17)
- Chương 57: Hoàng tước (18)
- Chương 58: Hoàng tước (19)
- Chương 59: Hoàng tước (20)
- Chương 60: Hoàng tước (21)
- Chương 61: Hoàng tước (22)
- Chương 62: Hoàng tước (23)
- Chương 63: Hoàng tước (24)
- Chương 64: Hoàng tước (25)
- Chương 65: Hoàng tước (26)
- Chương 66: Hoàng tước (27)
- Chương 67: Hoàng tước (28)
- Chương 68: Hoàng tước (29)
- Chương 69: Hoàng tước (30)
- Chương 70: Hoàng tước (31)
- Chương 71: Hoàng tước (32)
- Chương 72: Phiêu tơ
- Chương 73: Phiêu tơ (2)
- Chương 74: Phiêu tơ (3)
- Chương 75: Phiêu tơ (4)
- Chương 76: Phiêu tơ (5)
- Chương 77: Phiêu tơ (6)
- Chương 78: Phiêu tơ (7)
- Chương 79: Phiêu tơ (8)
- Chương 80: Phiêu tơ (9)
- Chương 81: Phiêu tơ (10)
- Chương 82: Phiêu tơ (11)
- Chương 83: Phiêu tơ (12)
- Chương 84: Phiêu tơ (13)
- Chương 85: Phiêu tơ (14)
- Chương 86: Phiêu tơ (15)
- Chương 87: Phiêu tơ (16)
- Chương 88: Phiêu tơ (17)
- Chương 89: Phiêu tơ (18)
- Chương 90: Phiêu tơ (19)
- Chương 91: Phiêu tơ (20)
- Chương 92: Phiêu tơ (21)
- Chương 93: Phiêu tơ (22)
- Chương 94: Phiêu tơ (23)
- Chương 95: Phiêu tơ (24)
- Chương 96: Phiêu tơ (25)
- Chương 97: Phiêu tơ (26)
- Chương 98: Phiêu tơ (27)
- Chương 99: Phiêu tơ (28)
- Chương 100: Phiêu tơ (29)
- Chương 101: Phiêu tơ (30)
- Chương 102: Phiêu tơ (31)
- Chương 103: Phiêu tơ (32)
- Chương 104: Phiêu tơ (33)
- Chương 105: Phiêu tơ (34)
- Chương 106: Phiêu tơ (35)
- Chương 107: Thăng trầm (1)
- Chương 108: Thăng trầm (2)
- Chương 109: Thăng trầm (3)
- Chương 110: Thăng trầm (4)
- Chương 111: Thăng trầm (5)
- Chương 112: Thăng trầm (6)
- Chương 113: Thăng trầm (7)
- Chương 114: Thăng trầm (8)
- Chương 115: Thăng trầm (9)
- Chương 116: Thăng trầm (10)
- Chương 117: Thăng trầm (11)
- Chương 118: Thăng trầm (12)
- Chương 119: Thăng trầm (13)
- Chương 120: Thăng trầm (14)
- Chương 121: Thăng trầm (15)
- Chương 122: Thăng trầm (16)
- Chương 123: Thăng trầm (17)
- Chương 124: Thăng trầm (18)
- Chương 125: Thăng trầm (19)
- Chương 126: Thăng trầm (20)
- Chương 127: Thăng trầm (21)
- Chương 128: Thăng trầm (22)
- Chương 129: Thăng trầm (23)
- Chương 130: Thăng trầm (24)
- Chương 131: Thăng trầm (25)
- Chương 132: Thăng trầm (26)
- Chương 133: Thăng trầm (27)
- Chương 134: Thăng trầm (28)
- Chương 135: Vấn đỉnh (1)
- Chương 136: Vấn đỉnh (2)
- Chương 137: Vấn đỉnh (3)
- Chương 138: Vấn đỉnh (4)
- Chương 139: Vấn đỉnh (5)
- Chương 140: Vấn đỉnh (6)
- Chương 141: Vấn đỉnh (7)
- Chương 142: Vấn đỉnh (8)
- Chương 143: Vấn đỉnh (9)
- Chương 144: Vấn đỉnh (10)
- Chương 145: Vấn đỉnh (11)
- Chương 146: Vấn đỉnh (12)
- Chương 147: Vấn đỉnh (13)
- Chương 148: Vấn đỉnh (14)
- Chương 149: Vấn đỉnh (15)
- Chương 150: Vấn đỉnh (16)
- Chương 151: Vấn đỉnh (17)
- Chương 152: Vấn đỉnh (18)
- Chương 153: Vấn đỉnh (19)
- Chương 154: Vấn đỉnh (20)
- Chương 155: Vấn đỉnh (21)
- Chương 156: Vấn đỉnh (22)
- Chương 157: Vấn đỉnh (23)
- Chương 158: Vấn đỉnh (24)
- Chương 159: Vấn đỉnh (25)
- Chương 160: Vấn đỉnh (26)
- Chương 161: Vấn đỉnh (27)
- Chương 162: Vấn đỉnh (28)
- Chương 163: Vấn đỉnh (29)
- Chương 164: Vấn đỉnh (30)
- Chương 165: Vấn đỉnh (31)
- Chương 166: Vấn đỉnh (32)
- Chương 167: Vấn đỉnh (33)
- Chương 168: Vấn đỉnh (34)
- Chương 169: Vấn đỉnh (35)
- Chương 170: Vấn đỉnh (36)
- Chương 171: Vấn đỉnh (37)
- Chương 172: Vấn đỉnh (38)
- Chương 173: Vấn đỉnh (39)
- Chương 174: Vấn đỉnh (40)
- Chương 175: Vấn đỉnh (41)
- Chương 176: Vấn đỉnh (42)
- Chương 177: Tranh giành (1).
- Chương 178: Tranh giành (2).
- Chương 179: Tranh giành (3).
- Chương 180: Tranh giành (4).
- Chương 181: Tranh giành (5).
- Chương 182: Tranh giành (6).
- Chương 183: Tranh giành (7).
- Chương 184: Tranh giành (8).
- Chương 185: Tranh giành (9).
- Chương 186: Tranh giành (10).
- Chương 187: Tranh giành (11).
- Chương 188: Tranh giành (12).
- Chương 189: Tranh giành (13).
- Chương 190: Tranh giành (14).
- Chương 191: Tranh giành (15).
- Chương 192: Tranh giành (16).
- Chương 193: Tranh giành (17).
- Chương 194: Canh bạc (1)
- Chương 195: Canh bạc (2)
- Chương 196: Canh bạc (3)
- Chương 197: Canh bạc (4)
- Chương 198: Canh bạc (5)
- Chương 199: Canh bạc (6)
- Chương 200: Canh bạc (7)
- Chương 201: Canh bạc (8)
- Chương 202: Canh bạc (9)
- Chương 203: Canh bạc (10)
- Chương 204: Canh bạc (11)
- Chương 205: Canh bạc (12)
- Chương 206: Canh bạc (13)
- Chương 207: Canh bạc (14)
- Chương 208: Canh bạc (15)
- Chương 209: Canh bạc (16)
- Chương 210: Canh bạc (17)
- Chương 211: Canh bạc (18)
- Chương 212: Canh bạc (19)
- Chương 213: Canh bạc (20)
- Chương 214: Canh bạc (21)
- Chương 215: Canh bạc (22)
- Chương 216: Canh bạc (23)
- Chương 217: Ân cừu (1).
- Chương 218: Ân cừu (2).
- Chương 219: Ân cừu (3).
- Chương 220: Ân cừu (4).
- Chương 221: Ân cừu (5).
- Chương 222: Ân cừu (6).
- Chương 223: Ân cừu (7).
- Chương 224: Ân cừu (8).
- Chương 225: Ân cừu (9).
- Chương 226: Ân cừu (10).
- Chương 227: Ân cừu (11).
- Chương 228: Ân cừu (12).
- Chương 229: Ân cừu (13).
- Chương 230: Ân cừu (14).
- Chương 231: Ân cừu (15).
- Chương 232: Ân cừu (16).
- Chương 233: Ân cừu (17).
- Chương 234: Ân cừu (18).
- Chương 235: Ân cừu (19).
- Chương 236: Ân cừu (20).
- Chương 237: Ân cừu (21).
- Chương 238: Ân cừu (22).
- Chương 239: Ân cừu (23).
- Chương 240: Ân cừu (24).
- Chương 241: Ân cừu (25).
- Chương 242: Cố Nhân (1)
- Chương 243: Cố Nhân (2)
- Chương 244: Cố Nhân (3)
- Chương 245: Cố Nhân (4)
- Chương 246: Cố Nhân (5)
- Chương 247: Cố Nhân (6)
- Chương 248: Cố Nhân (7)
- Chương 249: Cố Nhân (8)
- Chương 250: Cố Nhân (9)
- Chương 251: Cố Nhân (10)
- Chương 252: Cố Nhân (11)
- Chương 253: Cố Nhân (12)
- Chương 254: Cao chót vót (1).
- Chương 255: Cao chót vót (2).
- Chương 256: Cao chót vót (3).
- Chương 257: Cao chót vót (4).
- Chương 258: Cao chót vót (5).
- Chương 259: Cao chót vót (6).
- Chương 260: Cao chót vót (7).
- Chương 261: Cao chót vót (8).
- Chương 262: Cao chót vót (9).
- Chương 263: Cao chót vót (10).
- Chương 264: Cao chót vót (11).
- Chương 265: Phù hoa (1).
- Chương 266: Phù hoa (2).
- Chương 267: Phù hoa (3).
- Chương 268: Phù hoa (4).
- Chương 269: Phù hoa (5).
- Chương 270: Phù hoa (6).
- Chương 271: Phù hoa (7).
- Chương 272: Phù hoa (8).
- Chương 273: Phù hoa (9).
- Chương 274: Phù hoa (10).
- Chương 275: Phù hoa (11).
- Chương 276: Phù hoa (12).
- Chương 277: Phù hoa (13).
- Chương 278: Phù hoa (14).
- Chương 279: Phù hoa (15).
- Chương 280: Phù hoa (16).
- Chương 281: Phù hoa (17).
- Chương 282: Phù hoa (18).
- Chương 283: Phù hoa (19).
- Chương 284: Công tặc (1).
- Chương 285: Công tặc (2).
- Chương 286: Công tặc (3).
- Chương 287: Công tặc (4).
- Chương 288: Công tặc (5).
- Chương 289: Công tặc (6).
- Chương 290: Công tặc (7).
- Chương 291: Công tặc (8).
- Chương 292: Công tặc (9).
- Chương 293: Công tặc (10).
- Chương 294: Công tặc (11).
- Chương 295: Công tặc (12).
- Chương 296: Công tặc (13).
- Chương 297: Công tặc (14).
- Chương 298: Công tặc (15).
- Chương 299: Công tặc (16).
- Chương 300: Công tặc (17).
- Chương 301: Công tặc (18).
- Chương 302: Công tặc (19).
- Chương 303: Công tặc (20).
- Chương 304: Công tặc - Đại kết cục và vĩ thanh (1)
- Chương 305: Công tặc - Đại kết cục và vĩ thanh (2)
- Chương 306: Công tặc - Đại kết cục và vĩ thanh (3)
- Chương 307: Công tặc - Đại kết cục và vĩ thanh (4)
Bạn cần đăng nhập để bình luận