Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên

Chương 977: Chuẩn hoàn toàn thể 8 ban

Chương 977: Lớp 8 chuẩn hoàn toàn thể
Dưới lầu, muôn người chú ý.
Quách Khôn Nam và Vân Đình Đình đang đánh cầu lông, hắn vì kích động nên mặt đỏ bừng.
Thôi Vũ ghen tị: "Mặt Nam ca trông như trứng muối vậy."
Mạnh Quế nén giận, mân mê Phật châu, nhàn nhạt thì thầm: "Ngươi không phải là Khôn, sao biết được niềm vui của Khôn?"
Bọn họ dù ghen tị với hảo huynh đệ, nhưng cũng không làm loạn.
Ngược lại thì đám người Liễu Truyện Đạo lại không nhịn được, Liễu Truyện Đạo nhăn nhó mặt mày, lớn tiếng hỏi: "Vân Đình Đình, ngươi thích mẫu con trai nào?"
Lời vừa dứt, tất cả mọi người đầu tiên là nhìn Liễu Truyện Đạo một chút, sau đó, không hẹn mà cùng nhìn về phía Vân Đình Đình có vóc người xinh đẹp.
Vân Đình Đình không nhanh không chậm xoay người, nàng ngẩng mặt lên, nhìn thẳng Liễu Truyện Đạo trên lầu, cười duyên: "Kiểu như ngươi."
Câu nói này, giống như một trái tim lớn màu hồng, nổ tung thành vô số trái tim nhỏ, nổ vang bên tai Liễu Truyện Đạo, ong ong không ngừng.
Vân Đình Đình tuy phóng khoáng, nhưng thật ra rất lạnh nhạt với nhiều người.
Bây giờ, lại công khai nói ra mẫu người lý tưởng của nàng.
Hóa ra, nàng thích kiểu đàn ông cao lớn anh vũ như ta!
Phòng bên cạnh Sử Tiền Tiến siết chặt nắm đấm, trên lầu Cố Thái tức giận, dưới lầu đám nam sinh lớp 3 tan nát cõi lòng, ngay cả Quách Khôn Nam đang đánh cầu lông với Vân Đình Đình, trong lòng hắn cũng tràn đầy không cam lòng!
Quách Khôn Nam: Chẳng lẽ, ta chỉ là vật thay thế sao?
Liễu Truyện Đạo đắm chìm trong hạnh phúc to lớn.
Lại thấy Vân Đình Đình mở miệng nói tiếp: "Kiểu như ngươi, ta không thích!"
Nói xong, Vân Đình Đình hất đuôi tóc ngựa, tiếp tục chơi bóng.
Liễu Truyện Đạo ngây người tại chỗ.
Cùng lúc đó, vô số bạn học nam trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Liễu Truyện Đạo cứng đờ mặt, Du Văn cùng Giang Á Nam chạy tới từ hành lang phía tây, vừa vặn nhìn thấy vẻ mặt của Liễu Truyện Đạo, Giang Á Nam kỳ quái hỏi: "Liễu Truyện Đạo, ngươi bị bệnh hả?"
Liễu Truyện Đạo thấy Giang Á Nam da trắng xinh đẹp nhưng mắt hơi híp đang quan tâm, hắn phấn chấn lên một chút, nặn ra nụ cười: "Vân Đình Đình nói nàng không thích kiểu người như ta."
Du Văn liếc hắn một cái, nói như điều hiển nhiên: "Nàng không thích là bình thường mà, chúng ta cũng không thích kiểu như ngươi."
Nói xong, Du Văn kéo Giang Á Nam chạy đi.
Cọng rơm cuối cùng của Liễu Truyện Đạo cũng sụp đổ.
Du Văn chạy thẳng đến bên Mạnh Quế, nhờ vả: "Mạnh Quế, nghe nói ngươi xem bói rất giỏi?"
Mạnh Quế quay người, nói giọng như Đại Sư: "Chút pháp lực nhỏ, không đáng khoe khoang."
Du Văn lấy điện thoại di động ra, chỉ vào số QQ: "Được, vậy ngươi giúp ta tính xem, tiện nhân này là ai?"
Mạnh Quế nhìn nàng một cái, hỏi: "Du Văn, sao ngươi lại vô cớ mắng chửi người khác?"
Du Văn: "Ta gửi hồng bao cho nàng, nhờ nàng giúp ta đăng bài mời trên diễn đàn, nàng nhận tiền xong lại xóa ta, ngươi giúp ta đòi lại tiền."
Mạnh Quế: "Bao nhiêu tiền?"
"18 tệ."
Mạnh Quế chìa tay ra: "Phí xem bói 50."
Du Văn rút ra một tờ tiền giấy mệnh giá năm mươi, đập vào tay hắn: "Đây!"
Trương Trì thấy vậy cười to, chạy nhanh tới giành mối làm ăn: "Du Văn, ngươi đưa ta 50, ta cũng giúp ngươi đòi lại 18 tệ được!"
Du Văn nhìn hắn, khinh thường nói: "Ngươi không phải định lật tay đưa lại ta 18 tệ sao?"
Trương Trì ngẩn người: "Sao ngươi biết?"
Du Văn khinh bỉ không hề che giấu: "Cho nên ngươi không có chiều sâu, vĩnh viễn không kiếm được nhiều tiền!"
Trương Trì nổi giận: "Nếu ta kiếm được tiền thì sao?"
Du Văn cười ha hả: "Ngươi?"
Trương Trì thề phải kiếm được tiền, vả mặt Du Văn một cách tàn nhẫn.
Mạnh Quế nhận được năm mươi tệ xong, nhàn nhạt nói: "Trước buổi tự học tối, ta sẽ khiến nàng trả lại tiền cho ngươi."
Du Văn gật đầu: "Được."
Trương Trì nhìn kiểu tóc sắc bén của Mạnh Quế, hắn khó tin: "Ngươi dựa vào cái gì mà kết luận như vậy?"
Mạnh Quế không đáp lại.
Phụ tá của hắn là Thôi Vũ nhảy ra: "Trương Trì, ngươi có biết Mạnh Quế có địa vị cao thế nào trong giới xem bói không? Để ta phổ cập kiến thức cho ngươi!"
Trương Trì nửa tin nửa ngờ: "Địa vị cao thế nào?"
Thôi Vũ: "Ta cũng không biết."
Tiết tự học tối đầu tiên, cửa phòng học lớp 8 tụ tập một nhóm người.
Đan Khánh Vinh đi vào phòng học, nhìn thấy Tiết Nguyên Đồng đang yên ổn ngủ say, nụ cười của hắn trở nên hòa ái hơn nhiều, sau đó, hắn ra hiệu cho đám học sinh ngoài cửa đi theo vào.
Loạt xoạt một tiếng, sáu học sinh đi vào, ánh mắt cả lớp lập tức tập trung lại.
Thôi Vũ hạ thấp giọng: "Ngọa Tào, lại tới thêm hai nam sinh."
Đan Khánh Vinh hắng giọng, giới thiệu: "Từ lúc lớp chúng ta có mấy em học sinh năng khiếu thể dục nghệ thuật chuyển đi, lớp lại trống ra mấy chỗ ngồi, nhà trường đã sắp xếp học sinh mới vào lớp chúng ta."
Thôi Vũ vỗ tay nhiệt liệt: "Hoan nghênh gia nhập đại gia đình lớp 8 chúng ta!"
Đan Kiêu thật thà chất phác: "Hoan nghênh!"
Nhất thời, tiếng vỗ tay vang lên không ngớt, vô cùng náo nhiệt, khiến các bạn học mới cảm nhận được cảm giác thân thuộc như ở nhà.
Tim Cung Cẩn đập thịch một cái, hắn núp sau tấm lưng hùng tráng của Bàng Kiều, khó tin: "Vĩnh Tử, sao lại có người quen ở đây?"
Vào lúc này, Doãn Ngọc mặc chiếc áo khoác màu sẫm, đang đứng trên bục giảng, nở nụ cười yêu kiều.
Quách Khôn Nam nhìn chằm chằm khuôn mặt nàng, phảng phất nụ cười ấy chạm đến trái tim hắn, chạm đến sâu thẳm đạo tâm.
Đan Khải Tuyền liếc hắn một cái, đột nhiên nói: "Đạo tâm của ngươi lại sống lại rồi sao?"
Quách Khôn Nam hít sâu một hơi, trịnh trọng tụng niệm: "Khắc sâu vào! Người yêu của ta!"
Trong nháy mắt, vô số bóng hình quyến rũ lướt qua tâm trí hắn, Mạn Mạn, Từ Nhạn, Lục Nhã Nhã, Vân Đình Đình... và bây giờ, trên bia đá tình yêu, lại khắc thêm một người yêu nữa!
Quách Khôn Nam sẽ dùng cả đời để nhớ nàng.
Đan Khánh Vinh khá hòa ái: "Mời các bạn học mới giới thiệu về mình một chút."
Lời vừa dứt, Chung Hoài, người tự nhận mình có thiên phú lãnh đạo, dẫn đầu bước lên bục giảng. Hắn mặc chiếc áo khoác kiểu cũ, trông chững chạc, già dặn.
Hắn nhìn các bạn học trong lớp, thầm nghĩ: Đây chính là một võ đài lớn hơn, ta nhất định phải thắng!
Khoan đã, sao lại có một bạn học đang ngủ? Chung Hoài giật mình một giây, điều này không hợp lẽ thường.
Tuy nhiên, hắn cũng không vì thế mà rối loạn, Chung Hoài không hề mất bình tĩnh, tự giới thiệu: "Chào mọi người, ta tên là Chung Hoài, đến từ trường trung học Hồ Miếu..."
Sau một hồi giới thiệu, hắn nói: "Ta rất thích lấy việc giúp người làm niềm vui, mọi người có gì không hiểu cứ tùy thời hỏi ta!"
Hắn vừa nói xong, trong phòng học trống trải, Thôi Vũ liền hỏi: "Mẹ ngươi và lão bà ngươi cùng nhảy lầu, ngươi cứu ai trước?"
Chung Hoài bị hỏi đột ngột, suy nghĩ mấy giây, theo bản năng định trả lời.
Trần Khiêm đẩy gọng kính, nói: "Hai người họ sẽ rơi xuống đất cùng lúc."
Đan Khánh Vinh trừng mắt nhìn Thôi Vũ: "Ngươi cút ra phía sau đứng cho ta!"
Thôi Vũ mặt mày ủ rũ đi ra phía sau.
Người thứ hai là Doãn Ngọc, nàng bước lên bục giảng, mặt mày xinh đẹp.
Mạnh Tử Vận nhìn nàng, không hiểu sao lại có cảm giác quen thuộc, phảng phất như trước đây các nàng từng là cùng một loại người.
Nàng nói nhỏ: "Nàng xinh đẹp thật đó, nếu ta mà trông giống nàng, chắc nằm mơ cũng cười đến tỉnh."
Đổng Thanh Phong giả vờ không biết: "Thật hả? Ta hơi bị mù mặt thì phải?"
Doãn Ngọc đứng thẳng, mặt lộ nụ cười rạng rỡ, nói năng rõ ràng: "Chào mọi người, ta tên Doãn Ngọc, năm nay ta 16 tuổi..."
Giọng nói cực kỳ trôi chảy, có vẻ đẹp của người phát thanh chuyên nghiệp.
Mạnh Quế ngoáy ngoáy lỗ tai: "Doãn nào?"
Doãn Ngọc: "Doãn trong phủ doãn."
Từ này hơi lạ, Mạnh Quế không nhớ rõ lắm: "Phủ doãn nào?"
Liễu Truyện Đạo nói lớn tiếng: "Doãn trong Long Kỵ Sĩ ấy!"
Nghe câu này, Mạnh Quế lập tức hiểu ra, mặt nhiều bạn học hiện lên vẻ mờ ám.
Mạnh Quế: "Ngọc nào?"
Doãn Ngọc: "Ngọc trong ngọc thạch."
Mạnh Quế gật đầu: "Doãn Ngọc? Sao không gọi là Tiếng Anh?"
Đan Khánh Vinh hết nhịn nổi: "Ngươi cũng cút ra phía sau đứng cho ta!"
"Được, vậy ta ra sau nghe!" Mạnh Quế mân mê Phật châu, hài lòng đi về phía sau, lại có thể cùng hảo huynh đệ đồng cam cộng khổ rồi.
Kết quả chủ nhiệm lớp nói: "Thôi Vũ, ngươi quay lại chỗ."
Mạnh Quế đứng hình.
Doãn Ngọc giới thiệu xong, lại một nữ sinh mặt đẹp dáng chuẩn bước lên bục giảng. Mặt nàng có chút nét hồ ly, nói chuyện lại rất nghiêm túc: "Chào mọi người, ta tên Trương Chiêu Đệ. Mọi người có thể thấy tên ta quê mùa, nhưng ta thấy nó rất êm tai."
Liễu Truyện Đạo thăm dò: "Có bạn trai chưa?"
"Rồi."
Hồ Quân vốn không hay chú ý nữ sinh, đột nhiên mắt sáng lên: "Ta rất ngưỡng mộ ngươi, bạn học!"
"Cảm ơn, ta chỉ muốn học cho giỏi." Trương Chiêu Đệ đi sang một bên.
Sau đó là Tiếu Thiếu Hùng, hắn cũng không hề mất bình tĩnh: "Chào mọi người, ta tên Tiếu Thiếu Hùng, cha ta lái Rolls-Royce, mẹ ta lái Bentley, ta thích nói đùa!"
Đoạn Thế Cương cảm thấy cậu nhóc này trông có vẻ phóng khoáng, có thể là người cùng chí hướng, liền vỗ tay hoan nghênh.
Tiếp theo, đến lượt Hàn Vấn Noãn. Nàng rất gầy, nhưng mắt rất sáng. Nàng nói: "Chào mọi người, ta là Hàn Vấn Noãn, sở thích của ta là tiết kiệm thời gian, cho nên thời gian tiếp theo, xin nhường lại cho bạn học kế tiếp."
Vì vậy, đến người cuối cùng. Nàng là một cô gái đeo kính gọng đen, nói chuyện rất nhỏ: "Chào... chào mọi người, ta tên là Giản Khê, đến từ trường trung học Từ Tập."
Đan Khánh Vinh nói: "Được rồi, trong lớp còn mấy chỗ trống, mấy đứa tự chọn chỗ ngồi đi. Đợi đến thi giữa kỳ, sẽ xếp lại chỗ ngồi một lần nữa."
Trong lòng Cung Cẩn dâng lên một tia hy vọng: "Ráng chịu khổ thêm chút nữa, thi giữa kỳ xong là được giải phóng."
Sau khi Đan Khánh Vinh đi, phòng học lại trở nên yên tĩnh. Vương Long Long như thường lệ lên bục giảng điều hành công việc của lớp.
Chung Hoài và Hàn Vấn Noãn chọn ngồi ở góc tây bắc phòng học, phía sau bàn Đan Kiêu, trước bàn Liễu Truyện Đạo và Trương Trì - một nơi đúng là đầm rồng hang hổ.
Trương Trì chủ động chào hỏi: "Này, Hàn Vấn Noãn, ngươi có tiền không, cho ta mượn 200, ta hết tiền ăn cơm rồi."
Hàn Vấn Noãn gầy gò quay người lại, nói: "Cảm ơn."
Trương Trì nghi ngờ: "Ngươi cảm ơn ta làm gì?"
Hàn Vấn Noãn: "Ngươi là người đầu tiên trên thế giới này nghĩ rằng ta có 200 tệ."
Trương Trì thầm nghĩ, 200 tệ cũng không có, đúng là nghèo rớt mồng tơi.
Chung Hoài quyết tâm thể hiện bản thân tại lớp 8, xem như là bạn học cùng trường với Hàn Vấn Noãn, nói giúp: "Gia cảnh Vấn Noãn tương đối bình thường, vẫn luôn định vừa học vừa làm. Nếu các ngươi có công việc làm thêm kiếm tiền nào, có thể giới thiệu cho nàng."
Trương Trì nhìn Hàn Vấn Noãn thêm lần nữa: "Ngươi đi làm thêm à?"
Chợt, hắn khẽ gật đầu: "Không kham nổi đâu."
Hàn Vấn Noãn không cho rằng đám học sinh thành phố ăn sung mặc sướng này có thể sớm biết tầm quan trọng của tiền, cho nên nàng cũng không để tâm: "Không cần, ta tự tìm được."
Trương Trì không hiểu sao, lại nhìn ra một tia khinh miệt trong mắt nàng!
Lòng tự ái của Trương Trì bị xúc phạm, không vui: "Ngươi?"
Dứt lời, Trương Trì móc ra một hộp đào vàng đóng hộp, dùng giấy nhám lấy từ chỗ Đan Kiêu, giả vờ chuẩn bị mở nắp.
Chung Hoài thấy hắn vặn hai lần vẫn không ra, Chung Hoài nhiệt tình: "Để ta."
Hắn cầm lấy hộp đào vàng, dùng sức vặn một cái, nắp hộp lập tức rời ra.
Đúng là kiểu con nhà thành phố. Chung Hoài tự kết luận.
Kết quả giây tiếp theo, Trương Trì chìa tay: "Mười lăm tệ."
Chung Hoài: "Ý gì?"
Trương Trì la lối: "Ta chỉ lấy ra lau chút bụi thôi, ngươi lại mở nó ra, ngươi có quá đáng không?"
Ngọa Tào! Chung Hoài không muốn gây chuyện, chỉ đành sầm mặt móc ra mười lăm tệ.
Trương Trì ngay trước mặt Hàn Vấn Noãn, ung dung búng tờ tiền giấy: "Một phút kiếm được mười lăm tệ."
Bạn cùng bàn Liễu Truyện Đạo nhìn Chung Hoài một chút, thầm nghĩ: Trời ạ, cái thứ như Trương Trì đến ta còn không dám đụng vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận