Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên

Chương 1788: Buổi dạ tiệc (4)

Chương 1788: Buổi dạ tiệc (4)Chương 1788: Buổi dạ tiệc (4)
Chương 1788: Buổi dạ tiệc 4) Ngụy Tu Viễn nghiến răng nghiến lợi: "Chết tiệt!" Trong lòng hắn gào thét: "Ngày sau công thành danh toại... Hiệu trưởng kết thúc bài phát biểu, MC của buổi tối hôm nay là Nhan Sơ Thân - học tỷ năm ba bước lên khán đài, cô mặc một bộ lễ phục dạ hội màu đen, toát lên vẻ ung dung và phóng khoáng, đối mặt với hàng nghìn học sinh, cử chỉ nho nhã, không hề tỏ ra sợ sệt. Khí chất ấy khiến người ta vừa gặp đã khó quên, gặp lân nữa chỉ thấy tự ti mặc cảm.
Quách Khôn Nam: 'Hình như ta đã yêu nàng ấy rồi."
Mã Sự Thành: Nam ca, ngươi bớt sến súa đi.
Đan Khải Tuyền: "Đừng mơ mộng hão huyền nữa."
Sài Uy cười khẩy: "Hai người không cùng đẳng cấp với người ta đâu.
Tâ Thiên Hằng lớp 2 nghe vậy, không khỏi bật cười, hắn ta trêu chọc: "Tiểu đệ, không có gì là không cùng đẳng cấp, nếu ngươi thích, ta bỏ chút tiên là có thể mời nàng ấy làm MC cho ngươi..
Sài Uy không ưa Tề Thiên Hằng. bèn mỉa mai: "Ngươi có tiền người ta cũng chẳng thèm để ý đến ngươi đâu."
Triệu Hiểu Phong vội vàng lên tiếng bảo vệ chủ nhân: "Ha ha, tâm nhìn hạn hẹp rồi, trước đây ta từng bỏ tiền mời cô ấy làm MC rồi đấy, không tin ngươi cứ hỏi bọn họ xem."
Hồ Quân nói: "Đúng vậy, thực lực của Thiên ca không phải dạng vừa đâu.'
Quách Khôn Nam nhớ tới chuyện Tê Thiên Hằng cho Hồ Quân 8000 tệ chỉ để dạy dỗ con mèo, bèn nói: 'Lời nói thật lòng đấy”
Đan Khải Tuyên khinh thường việc bán rẻ linh hồn vì tiền, không nói gì.
Mấy người cùng lên tiếng xác nhận, Sài Uy tức đến mức mặt mày đỏ gay, may mà trời tối, người khác không nhìn rõ lắm. Tê Thiên Hằng nhấch mép cười, ra hiệu vê phía chiếc bánh kem sáu tâng phía sau, thản nhiên nói: "Mấy vị không tệ, lát nữa ta bảo cô ấy cắt bánh kem cho mấy vị."
Quách Khôn Nam ngẩn người: "Thật sao?"
Triệu Hiểu Phong lập tức được thể: "Thiên ca, để ta đi trước một bước.'
Hắn ta mang theo dự toán, khom lưng đi xuyên qua hàng ghế. ...
"Chào mọi người, vừa rôi nghe hiệu trưởng đọc diễn văn, tôi rất xúc động...
Nói đến cuối cùng, giọng Nhan Sơ Thân bỗng nhiên vang dội, cô hô to: "Tôi tuyên bố, Đêm hội Trung thu năm 2015 của trường Tứ Trung, chính thức bắt đầu!" Cùng lúc đó, cả sân trường vang lên tiếng reo hò, không khí vô cùng náo nhiệt.
Nhan Sơ Thần câm micro, cúi đầu nhìn bảng danh sách tiết mục, nói: "Mời các bạn thưởng thức tiết mục đàn hát "Ngày nắng" do bạn Hoàng Trung Phi lớp 11 thể hiện. Xin mọi người cho một tràng pháo tay!"
Cô khẽ cúi người chào, sau đó rời khỏi sân khấu, nhường vị trí lại cho Hoàng Trung Phi.
Dưới khán đài, Du Văn lớp 8 vừa lắc gậy phát sáng, vừa ra sức hét lớn, tiếng hét chói tai đến nỗi thu hút sự chú ý của nhóm giáo viên cách đó không xa. Ánh đèn trên bục diễn thuyết đột nhiên tắt đi, chỉ còn lại PPT màu sắc rực rỡ được chiếu bởi tấm phông nên, bên trên có ghi tên tiết mục và người biểu diễn. Trong u ám, Hoàng Trung Phi một thân trang phục thường ngày màu đen bước lên bục diễn thuyết, đợi đến khi hắn xuất hiện ở trung tâm sân khấu, hai luồng truy quang giao thoa, chiếu sáng hắn.
Hoàng Trung Phi ôm cây guitar điện, ngồi trên băng ghế cao, vóc người thon dài, khuôn mặt tuấn tú của hắn hoàn toàn hiện ra trước mặt bạn học toàn trường.
Từng tiếng kinh hô vang lên, không riêng gì nữ hài tử, càng có không ít nam nhân.
Đây là một kiểu nam nhân sau khi nhìn, vẫn cảm thấy đẹp trai. Năm nhất, tiểu trà xanh Thương Vấn Tình câm trà sữa, cười tủm tim: "Thì ra hắn tên Hoàng Trung Phi."
Nàng tất nhiên là đã gặp qua hắn ở trong sân trường, chỉ là chưa từng nghe danh.
Lớp thực nghiệm năm nhất, một bạn học nữ mặt tròn hai mắt sáng ngời, kích động phát run: A a al Thật đẹp trail Ta thích nhất là đẹp trail"
Mấy nam sinh xung quanh sắc mặt không cam lòng, cô gái bình thường đáng yêu này là cô gái giống như bảo bối của lớp bọn họ, ngày thường đối với ai cũng một bộ vui vẻ sáng sủa, lúc này lại thất thố như thất
Lớp 11, Ngụy Tu Viễn nhìn thấy ánh sáng trong mắt Đổng Giai Di, hắn tự hỏi xem như đẹp trai, nhưng so sánh với Hoàng Trung Phi, trong lòng hắn bỗng nhiên bi ai: "Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân ta thất bại sao?” Sau một thoáng xao động ngắn ngủi, trong âm thanh truyền ra khúc nhạc dạo của guitar điện. Trên sân thể dục ảm đạm, hàng trăm chiếc điện thoại giơ lên cao, toàn bộ camera nhắm ngay Hoàng Trung Phi.
Hoàng Trung Phi gảy đàn guitar, hắn nhẹ nhàng ngâm nga, giọng nói nhu hòa trong trẻo truyền ra: "Hoa vàng nhỏ trong câu chuyện - ˆ Người sẽ chờ đợi hay là rời đi... Hát đến đây, Hoàng Trung Phi chợt hô: Mọi người cùng hát được không?”
Hắn hát đến: "Hôm nay ta thử nắm tay người..."
Cùng lúc đó, trong sân thể dục nhất thời vang lên tiếng hát của vô số nữ sinh,/'Còn cần bao lâu nữa ta mới có thể ở bên cạnh người...
Có người mở đèn pin điện thoại, ánh đèn sáng lên, chợt vô số đèn pin điện thoại sáng lên, lân này ngay cả rất nhiêu nam sinh cũng mở đèn pin lắc lư, cả sân thể dục biến thành biển đèn. Nương theo ánh đèn, tiếng hát ngàn người hợp xướng vang lên, bao trùm khối học sinh, thậm chí còn thổi qua khối giáo viên. Cao Hà Soái không kịp đề phòng trông thấy thao trường ôn ào này, hắn theo bản năng muốn khống chế, muốn duy trì trật tự, để cho buổi dạ tiệc Nguyên Đán được tổ chức một cách yên tĩnh.
Lập tức, hắn cảm khái thở dài, đây chính là tỉnh thần phấn chấn của tuổi mười sáu mười bảy, đối với ngày mai tràn đầy hi vọng cùng nhiệt tình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận