Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên

Chương 1832: Bẩm báo (2)

Chương 1832: Bẩm báo (2)Chương 1832: Bẩm báo (2)
Chương 1832: Bẩm báo (2) "Nhìn thằng nhóc này quen quen." Trương đồ tể nhận ra Lâm Tử Đạt và Trang Kiếm Huy. Lâm Tử Đạt nói: "Cháu là người hay ra đây câu cá đó..
Trương đồ tể: "À, thì ra là hai đứa bây."
Lâm Tử Đạt mời chào: "Ăn bát cơm rang không ạ? Hôm nay khai trương, mua một tặng một. "Được đấy." Hôm nay Trương đồ tể không muốn gây chuyện, bèn nói: "Không cân mua một tặng một đâu, cho ta một bát là được."
Lâm Tử Đạt thâm nghĩ, đúng là người hào phóng!
Hắn cũng hào phóng đáp: "Vậy lát nữa bác ăn xong, đưa cháu hai đồng rưỡi thôi ạ."
Trương đồ tể vỗ vai hắn: "Thằng nhóc được đấy."
Lâm Tử Đạt rất khéo ăn nói, vừa nói vừa cười khiến Trương đồ tế vui vẻ: "Ha ha, thằng nhóc này lanh lợi thật đấy, cái thằng hàng xóm nhà ta mà được như mày thì tốt biết mấy, tao thắp nhang cũng chẳng tiếc!"
Lâm Tử Đạt nghĩ bụng, chẳng phải hàng xóm của hắn là Khương Ninh sao?
"Xem ra Khương Ninh không chỉ bất hòa với ông già kia mà còn bất hòa với cả gã to con này nữa." Lâm Tử Đạt kết luận.
Gã to con này là người phóng khoáng, Lâm Tử Đạt thấy lão ta cũng không tệ.
Vài phút sau, Trang Kiếm Huy bưng bát cơm rang lên.
Trương đồ tể mới ăn được nửa miếng đã nôn ọe.
Trang Kiếm Huy lo lắng hỏi: "Có phải không ngon không ạ?” Trương đồ tể không nói gì, chỉ hắt bát cơm xuống đất cho chó ăn, con chó ngửi ngửi rồi quay mặt đi, không thèm ăn.
Trương đồ tể chửi âm lên: "Đến chó nó còn không thèm ăn!" Nói xong, hắn ta bỏ đi luôn. Trang Kiếm Huy hít sâu mấy hơi, cố gắng kìm nén cảm xúc, nói với Lâm Tử Đạt: "Tiểu Béo, đệ bớt ba hoa đi.
Lâm Tử Đạt cũng chán nản: "Ta chỉ muốn tạo mối quan hệ tốt đẹp thôi mà....
Hơn năm giờ, Khương Ninh đeo trường kiếm bằng gỗ, chính là thanh kiếm đã chém gãy bảo kiếm của Đông Đông, cùng Tiết Nguyên Đồng tay xách mô hình máy bay ra bờ sông.
Đây là lần đầu tiên Tiết Nguyên Đồng mang mô hình máy bay ra ngoài chơi, nàng còn hơi ngại ngùng, nhưng nhìn thấy Khương Ninh đi bên cạnh, nàng liên ưỡn ngực tự tin.
Hai người định đi qua chỗ đông người, tìm một bãi đất trống để chơi máy bay, đi ngang qua quán cơm rang của Trang Kiếm Huy, thấy quán vắng hoe chẳng có khách, trong khi những gian hàng bán đồ chiên rán, bánh bao bên cạnh lại đông nghịt người.
Khương Ninh hỏi: "Sao thế, không có ai mua à?”
Lâm Tử Đạt ngượng ngùng cúi đầu.
Trang Kiếm Huy giờ đã chấp nhận sự thật, thừa nhận: “Cơm rang khó ăn quá. Tiết Nguyên Đồng hỏi hắn: "Sao ngươi không làm cho ngon lên?” Trang Kiếm Huy thầm oán trách: "Ngươi tưởng ta không muốn à?'"
Tiết Nguyên Đồng thật sự không hiểu, bởi vì đối với nàng, chỉ cần nhìn mẫu thân nấu một lân là nàng có thể nấu lại y hệt. Nàng và Khương Ninh vui vẻ chơi đùa.
Trang Kiếm Huy ngồi thẫn thờ trên ghế, chán nản vô cùng.
Lâm Tử Đạt hiến kế: "Tự học không băng thây, hay là ngươi đi bái sư đi, Dương lão bản mà ngày nào chúng ta cũng gặp ở bờ sông ấy, chẳng phải ông ta là đầu bếp sao?"
Trang Kiếm Huy: "Thật vất vả mới được nghỉ, hay là để ngày mai rồi tính."
Lâm Tử Đạt: "Để ta gọi điện thoại cho ông ấy.'
Dương lão bản là người có mối quan hệ rộng rãi, lại mơ hồ biết được thân phận của Lâm Tử Đạt và Trang Kiếm Huy, nên khi nhận được điện thoại, ông ta lập tức chạy xe máy từ nhà hàng đến bờ sông.
Dương Phi là người cao lớn, vạm vỡ, trên mặt lúc nào cũng nở nụ cười.
Sau khi chào hỏi xã giao, ông ta rửa tay, bắt đầu trổ tài. Dương Phi xuất thân từ một huyện nhỏ, có thể cưới được con gái của một ông chủ lớn trong thành phố, chứng tỏ khả năng nội trợ của ông ta không phải dạng vừa.
Ông ta bắc chảo lên bếp, đổ dầu vào, đập trứng gà, đảo đều cho đến khi trứng chín vàng, sau đó cho cơm nguội vào, đảo đều... Cuối cùng rắc thêm muối, hành lá, một mùi thơm ngào ngạt lan tỏa.
Lâm Tử Đạt và Trang Kiếm Huy nhìn vào trong chảo, thấy từng hạt cơm săn chắc, bóng bẩy, hạt trứng vàng ươm được rắc đều lên trên, trông vô cùng đẹp mắt. Trang Kiếm Huy ăn thử một miếng, im lặng không nói gì. Lâm Tử Đạt tấm tắc: "Ngon quát"
Dương Phi cười khà khà hai tiếng: "Chứ sao, nếu không ngon thì dù có dùng trứng gà ta cũng chẳng dám bán mười tám tệ một phần đâu."
"Thực ra món này của ta vẫn chưa ngon bằng một người bạn đầu bếp của ta, đáng tiếc là ông ta đòi lương hai vạn tệ một tháng, ta không kham nổi" Dương Phi nói.
Lâm Tử Đạt vội hỏi: "Ông có số điện thoại của ông ấy không? Chuyện tiên nong không thành vấn đề."
Dương Phi: "Được, để ta gửi số cho cậu.
Vừa định lấy điện thoại ra, ông ta bỗng nhớ ra chuyện gì đó, ngập ngừng nói: Thật ra cô bé nhà bên cạnh, chính là Nguyên Đồng ấy, con bé nấu cơm rang cũng rất ngon."
Lâm Tử Đạt: "Làm sao có thể so với đầu bếp chuyên nghiệp được. ...
"Vù vù..." Cùng với tiếng động cơ, chiếc máy bay chiến đấu lao vút lên không trung, khiến đám trẻ con xung quanh ồ lên thích thú.
Tiểu bằng hữu đứng trên mặt đất, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn phi cơ bay lượn trên không trung, lại nhìn trúc thanh đình đáng thương trong tay, một cậu bé ném trúc thanh đình xuống đất, khóc lớn: "Nương, ta muốn chơi cái kial"
Hiện tại kỹ xảo điều khiển của Tiết Nguyên Đồng vô cùng cao siêu, nàng hạ thấp độ cao, điều khiển phi cơ bay qua đỉnh đầu, tiếng xé gió "Vù vù” vang vọng, khiến các bằng hữu nhỏ gấp đến độ kêu oa oa.
Tiết Nguyên Đồng tâm tình cực độ
Bạn cần đăng nhập để bình luận