Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên

Chương 1444 - Nhận ra gương mặt của chính mình (3)



Chương 1444 - Nhận ra gương mặt của chính mình (3)




Trần Tư Vũ nắm tay chị gái, định lùi ra xa, Khương Ninh giơ tay: “Không cần.”
Trần Tư Tình thấy vậy, lòng vui mừng, dù hắn nói chuyện với nam sinh khác, cũng không có chủ nghĩa nam quyền mà đuổi các nàng đi, sự tin tưởng này khiến người ta rất vui.
Nhưng nàng vẫn vui vẻ cùng em gái lùi lại.
“Là thế này…” Quách Khôn Nam kể.
“Được.” Khương Ninh đáp, bắt chuyện với cô gái thôi, đối với hắn, đây là trải nghiệm mới lạ.
Hắn bước đi, xuất hiện trước mặt Thương Vãn Tình.
Thương Vãn Tình thấy có người đến nữa, vốn trong lòng rất khó chịu, chuyện gì thế này, hôm nay từng người từng người tìm đến ta à?
Nàng khó chịu ngẩng đầu lên, rồi chạm phải đôi mắt, đôi mắt này như bức tranh thủy mặc chuyển động, toát lên vẻ cổ kính vô tận.
Thiếu nữ choáng váng một lúc, chìm vào thế giới thủy mặc mênh mông này.

“Nàng trả lời sao?” Quách Khôn Nam vội vã vây quanh, mong chờ câu trả lời của Khương Ninh.
Thôi Vũ, Liễu Truyền Đạo cũng rất háo hức.
Đặc biệt là Liễu Truyền Đạo, hắn luôn tự cho mình là đẹp trai nhất, không coi ai trong lớp ra gì.
Khương Ninh vẻ mặt bình tĩnh: “Nàng nói chưa từng yêu ai, hiện giờ rất muốn có một tình yêu ngọt ngào, còn thêm cả WeChat của ta.”
Thôi Vũ bước đi loạng choạng, không chịu nổi đả kích: “Tiểu Quế Tử, đỡ ta một chút.”
Quách Khôn Nam kinh ngạc: “Nàng không phải có bạn trai sao?”
Vương Long Long chậm rãi nói: “Không hiểu à, đây gọi là trông mặt mà bắt hình dongi.”
Tiếng chuông vang lên.
Học sinh tan học chen chúc nhau, tạo thành một dòng người đông đúc tràn ra hành lang.
Khương Ninh vẫn ngồi yên tại chỗ, cũng không phải là hắn không muốn đứng dậy đi căn tin, mà vì Tiết Nguyên Đồng chiếm đang chiếm chỗ, cản trở bước chân ăn cơm của hắn.
Thường ngày, lúc này Tiết Nguyên Đồng vẫn còn ngủ đến mơ mơ màng màng, còn cần hắn chỉ dẫn mới có thể tìm được đường đến căn tin.
Nhưng hôm nay, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiết Nguyên Đồng lộ rõ vẻ đau đớn: "Khương Ninh, ta bị chuột rút rồi.”
Vốn ngủ gật trong giờ học rất sảng khoái, kết quả chân bị chuột rút thì lại chẳng dễn chịu chút nào, đau đến mức nàng suýt chút nữa cắn Khương Ninh một cái.
Nhìn dáng vẻ ốm yếu của nàng, Khương Ninh nói: "Chuyện tốt, chứng tỏ ngươi đang trong thời kỳ phát dục, sắp cao lên rồi.”
Tiết Nguyên Đồng vốn đang đau đến muốn khóc, vừa nghe những lời này, nhất thời phấn khích: "Thật sao? Ta đã nửa năm không cao thêm chút nào rồi.”
Khương Ninh: "Rất có thể, khoảng thời gian ta cao lên, chân cũng thường bị chuột rút.
“Thật tuyệt!”
Vóc dáng Khương Ninh cao như vậy, lời nói của hắn về việc tăng chiều cao quả thật rất có trọng lượng.
Liều thuốc kích thích này khiến Tiết Nguyên Đồng lại tràn đầy sức sống. Nghĩ đến việc nàng sắp cao lên, cơn đau ở bắp chân cũng giảm đi phần nào. Bây giờ, nàng cần phải nghĩ đến việc quan trọng hơn!
Nàng quả thực mặt mày hớn hở, thế nhưng rồi lại hơi lo lắng: "Ngươi nói nếu ta cao lên thì quần áo bây giờ có còn mặc vừa không?”
“Tất nhiên là không rồi, sẽ ngắn hết.” Khương Ninh nói.
“Vậy là ta phải mua rất nhiều quần áo mới, tốn kém quá đi!” Tiết Nguyên Đồng hơi tiếc, nàng vốn là người rất tiết kiệm.
“Cái cũ không đi cái mới không đến." Khương Ninh an ủi.
“Ai, nếu mà ta cao lên thì chẳng ai dám nói ta lùn nữa." Tiết Nguyên Đồng ảo tưởng, sau này khi đối mặt với Đường Phù cao to cũng sẽ không còn hận như vậy.
Không có cách nào, ai biểu khi nàng tiến lên một bậc, cảnh giới cũng theo đó mà nâng cao.
Đợi cho học sinh bên ngoài hành lang dần thưa thớt, chân không còn đau nữa, Tiết Nguyên Đồng đi theo Khương Ninh ra khỏi lớp. Dọc đường đi, nàng líu ríu kể lại cảnh tượng sau khi cao lên.
Nàng cố ý kiễng chân, nâng cao tầm mắt, trải nghiệm thế giới kia trước thời hạn.
Khương Ninh thì nhìn về phía Đông, thần thức của hắn vượt qua tòa nhà dạy học, vượt qua sân thể dục, kéo dài đến tận đường Nam Hoành xa xa.
Con đường này không chỉ là đường về nhà của hắn, mà còn là đường về nhà của Tiết Sở Sở.
Trong phạm vi thần thức của hắn, Tiết Sở Sở đang đi xe điện, mũ bảo hiểm kiểu cũ không không che hết được vẻ đẹp của tuyệt trần của nàng, mái tóc dài bay nhẹ theo gió, dáng vẻ thanh thoát.
Khương Ninh hiểu ý cười một tiếng, nhưng một giây sau, nụ cười của hắn giảm đi đôi chút, vì phía sau Tiết Sở Sở mấy chục mét, một người lái xe mô tô hầm hố đang nhìn chằm chằm Tiết Sở Sở.
Người lái xe là một thanh niên xăm trổ, lớn lên miệng nhọn má khỉ, không tính là cường tráng, diện mạo có vài phần hung dữ.
“Không ổn rồi.” Khương Ninh nghĩ như thế: "Sở Sở bị theo dõi rồi.”
Nhưng Khương Ninh không quá lo lắng, đập sông cũng không phải khu không người, phía trên luôn có người đi bộ hoặc đi xe đạp đi ngang qua. Hơn nữa, Tiết Sở Sở rất thông minh, chắc chắn sẽ không cố ý đi vào những nơi vắng vẻ.
Nếu không, với vẻ ngoài xinh đẹp như vậy, chỉ sợ nàng đã không biết bao nhiêu lần gặp rắc rối rồi.
Một nữ sinh có vẻ ngoài xinh đẹp như vậy, có thể từ một ngôi trường cấp hai ở vùng quê đầy hỗn loạn vào thập niên 10, bình an vô sự mà vào được trường cấp ba tốt nhất của Vũ Châu, tránh khỏi những tên côn đồ độc ác và cả những nữ sinh côn đồ độc ác và đố kỵ hơn, Khương Ninh ất tin vào khả năng tự bảo vệ bản thân của nàng.
Nhưng, người khôn cũng có lúc hóa khờ.
Xã hội hiểm ác muôn hình vạn trượng, vì phòng ngừa tình huống ngoài ý muốn, lần trước Khương Ninh đã gia cố trận pháp cho ngọc bội hộ thân của Sở Sở.



Bạn cần đăng nhập để bình luận