Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên

Chương 1513 - Giấu nghề



Chương 1513 - Giấu nghề




Vương Long Long: "Đúng vậy. Nếu không có sự khác biệt về cấp bậc sinh mệnh, thì người ta cũng sinh lão bệnh tử như ta vậy."
"Mà nếu không phải Trương Trì, chẳng phải nàng ấy sẽ thành thật trả giá gấp bốn lần để mua quả anh đào của Quân ca sao?"
Lúc này, điện thoại của Hồ Quân vang lên, hắn lấy ra thì thấy là Trương Trì gọi đến.
Đan Khải Tuyền mắng: “Đấy, mải chơi mà quên cho hắn bài học!”
"Ta đến đón."
Hắn lấy điện thoại và định nói cho Trương Trì rằng ở chỗ nào thì yên thân chỗ đó, đừng tới thêm rắc rối.
Hồ Quân nghĩ: “Đã muộn rồi.”
Đan Khải Tuyền rất ngạc nhiên, nhưng hắn vừa chạm vào điện thoại thì chuông reo đột ngột dừng lại, chưa kịp trả lời.
Đan Khải Tuyền bối rối.
Hồ Quân cho biết: "Trương Trì là đứa bùn xỉn, không muốn tốn cước phí. Chuông điện thoại của hắn chỉ đổ chuông hai lần nên hầu hết mọi người đều không thể trả lời cuộc gọi của hắn."

Buổi chiều gió nổi trên đập sông.
Tiết Nguyên Đồng đang ngồi chéo trên xe điện, hai bắp chân thon thả của nàng hơi lắc lư. Nàng đeo một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ, khiến khuôn mặt trông trắng bóc.
“Ha ha, mẹ Sở Sở nói trưa mai sẽ đãi chúng ta ăn cơm.”
Khương Ninh nắm tay lái xe, hơi giảm tốc độ để đường đi chậm hơn: “Sao đột nhiên lại mời ăn cơm?”
Gần đây hắn đang tập trung nghiên cứu trận pháp, thần thức tập trung cao độ, chưa có lan rộng đến nhà Sở Sở.
“Mẹ Sở Sở nói ngươi thường xuyên cho Sở Sở đồ ăn, bà ấy thấy ngại nên định nấu vài món để chiêu đãi.” Tiết Nguyên Đồng vẻ mặt vui vẻ, “Dì đã mua một số nguyên liệu quý hiếm ở bộ phận thu mua của dịch Trường Thanh.
"Được rồi, buổi trưa ngày mai chúng ta không đi nhà ăn." Khương Ninh nói.
Hắn nên nể tình mẹ Sở Sở một chút, nếu không sợ rằng nàng ấy sẽ nghĩ lung tung do vốn tính nhạy cảm.

Phòng học lớp 8, hàng sau.
Du Văn trông mặt có vẻ thất vọng. Nàng đã tán tỉnh Hoàng Trung Phi vô số lần, nhưng tất cả đều bị vô ích.
Nàng đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể đưa mối quan hệ này tiến xa hơn.
Nàng chỉ là một nữ sinh cấp ba nhỏ bé, không mạnh mẽ như bản thân đã nghĩ, nàng nản chí nói: "Có thể sau này mình sẽ phải tìm bừa lấy thằng nào để yêu, và có lẽ sẽ không bao giờ vui vẻ nữa."
Trầm Thanh Nga an ủi: “Ta nhớ có lần Giang Á Nam rủ chúng ta đi trung tâm mua sắm ăn uống, chúng ta cũng bảo là ăn đại đi, thế rồi cái bữa ấy lại rất ngon.”
Du Văn: “Nhưng đó không phải thứ ta muốn ăn.”
Trầm Thanh Nga: “Khó chiều quá đấy.”
Mạnh Quế, để cắt tóc dài 10 cm, tham gia trò chuyện: "Ta thực sự ghen tị với các ngươi. Dù không tìm được người mình thích nhưng vẫn có thể tìm được người để yêu."
Lư Kỳ Kỳ nhìn Mạnh Quế nói: “Con gái dù trẻ thế nào cũng vẫn có người theo đuổi, các ngươi phải cố gắng mới có được vợ.”
Mạnh Quế: “Cho nên ta quyết định sau khi tốt nghiệp đại học sẽ kết hôn.”
Lư Kỳ Kỳ: "Ngươi yêu ai rồi à?"
Mạnh Quế: “Chưa, nhưng ta sẽ hẹn ngày trước.”
Lư Kỳ Kỳ đổ mồ hôi.
Nàng lười để ý đến tên ngốc này, cầm chiếc iPhone 5s lên nghịch: "Văn Văn, tôi nghĩ ngươi nên tìm một chàng trai thích ngươi, sẵn sàng chi trả cho ngươi."
"Hãy nhìn cái iPhone 5s trên tay ta. Nó được một sinh viên đại học đang đuổi theo ta tặng cho ta."
Vương Long Long ngạc nhiên: "Sinh viên đại học ngày nay giàu lắm sao? Một chiếc iPhone trị giá vài nghìn nhân dân tệ có thể mang ra tặng à?"
Mặc dù iPhone 6 hiện đã được phát hành nhưng 5S vẫn không phù hợp với túi tiền của sinh viên bình thường.
Nghe vậy, Lư Kỳ Kỳ bật cười: "Là quà của anh ấy, anh ấy mua trả góp 24 kì, buồn cười quá. Bây giờ bọn ta đã chia tay, anh ấy vẫn chưa trả hết."
Tiếng cười của nàng lạnh lùng và giễu cợt khiến mọi người cảm thấy vô cùng khó chịu.
Mã Sự Thành đang làm bài kiểm tra tiếng Anh ngẩng đầu lên hỏi: "Vậy ngươi cười cái gì? Cười hắn ngốc hay cười vì bản thân thông minh?"
Nàng cười nhẹ lại: “Đương nhiên cười nhạo anh ta ngốc nghếch, trông hắn ta ngốc thật mà?”
"Hắn trông giống như một con cóc, luôn muốn để ta ra ngoài. Khi bọn đứng cạnh nhau, hắn giống như cha chú trong nhà ta vậy."
Mạnh Quế nhìn thoáng qua khuôn mặt của nàng, nói: "Đừng dìm người ta, ngươi cũng không xinh lắm, cũng chỉ là dạng bình thường thôi."
Lư Kỳ Kỳ thay đổi sắc mặt: "Việc của ngươi à?"
Mạnh Quế: “Theo hệ thống tính điểm ta thiết lập, dung mạo của ngươi chỉ được 3 điểm thôi.”
Mạnh Tử Vận ở gần đó vốn cũng đang tham gia cuộc vui, nhưng khi nghe được lời của Mạnh Quế, nàng đột nhiên cảm thấy khó chịu vô cùng.
Mạnh Tử Vận từng là chị đại, làm mưa làm gió suốt thời tiểu học, tuy nhiên, nàng đã nhiều lần bị người ngoài đánh giá vì những vấn đề về hành vi.
Sau đó, nàng nhận ra rằng hoàn cảnh chung đã thay đổi nên đã chủ động không chơi với những người bạn tồi nữa, mà cải tà quy chính.
Nàng xinh đẹp, có thể khiến Tào Khôn ưu tú đó si mê.
Tuy nhiên, vì có quá khứ không mấy đẹp đẽ nên nàng ghét bị phán xét. Giờ đây, nàng lại gặp phải tình huống như vậy, điều đó trực tiếp khiến nàng có những phản ứng gay gắt.
Mặc dù nàng không quá thân với Lư Kỳ Kỳ, nhưng vào lúc này, Mạnh Tử Vận bước tới và mắng Mạnh Quế không kiêng nể: "Làm sao ngươi có đủ tư cách để đánh giá con gái bọn ta? Bọn ta từ chối bị định nghĩa!"
Nàng có khí chất của một nữ anh hùng. Làm chị đại nhiều năm, cả người tỏa ra khí thể bức bách, cái thứ sát khí được tạo nên từ việc cho cơ số kẻ bất phục ăn tát, khiến người ta nhìn thôi đã sợ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận