Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên

Chương 1778: Gia nhập! (3)

Chương 1778: Gia nhập! (3)Chương 1778: Gia nhập! (3)
Chương 1778: Gia nhập! (3) Tiết Nguyên Đồng vừa ăn bánh kem vừa cho Sở Sở xem, còn vừa chơi game cho nàng xem, thực hiện hiệu ứng xem thi đấu online.
Chơi chưa được một nửa, dì Cố chạy tới túm nàng, Tiết Nguyên Đồng chỉ kịp nói với Sở Sở một câu cúp máy, sau đó hoảng hốt chạy trốn.
Nghe thấy Đồng Đồng đã cúp máy, Tiết Sở Sở mím môi cười, nàng không chơi máy tính nữa, mà nằm trên giường đọc sách tiếng Anh.
Trong phòng ngủ ấm áp, đèn bàn tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, mái tóc của thiếu nữ giống như thác nước buông xuống, theo hơi thở của nàng mà nhẹ nhàng lay động, nàng câm sách, khuôn mặt thanh lãnh được bao phủ bởi một tâng ôn nhu, đang yên lặng đọc sách, ngay cả thời gian dường như cũng ngừng trôi.
Rất lâu sau, có lẽ nàng đã nhìn đến mệt mỏi, vì thế duỗi ngón tay thon dài trắng nõn ra, nhẹ nhàng gảy gảy con chim ưng máy móc trên đầu giường.
Đây là con chim ưng được ghép từ diêm, do Khương Ninh tự tay làm, sau đó được Đông Đồng tặng lại cho Sở Sở.
Chim ưng rất giống với "chim ưng thăng bằng" mà bọn trẻ hay chơi lúc nhỏ, mỏ chim mổ vào đầu giường, phân thân còn lại lơ lửng trên không, như thể đang bay lượn.
Vừa nghịch "đại điểu” của Khương Ninh, Tiết Sở Sở không biết nghĩ đến chuyện gì vui mà bất chợt mỉm cười, tiếng cười vui vẻ vang lên trong căn phòng nhỏ, nhẹ nhàng như tiếng đàn. Một lát sau, nàng xoa xoa miệng, kìm nén ý cười, tiện tay đặt cuốn sách sang một bên, nên đi ngủ thôi.
Tiết Sở Sở vừa định gập laptop lại, lúc này nàng mới phát hiện, ở góc dưới bên phải màn hình máy tính. có môt đôi mắt sáng long lanh đang nhìn chằm chằm nàng.
Chờ đến khi nhìn rõ chủ nhân của đôi mắt kia, nụ cười của Tiết Sở Sở bỗng nhiên cứng đờ. Từ loa máy tính truyền đến giọng nói trong trẻo của Khương Ninh: "Sở Sở, vì sao nàng lại cười?
Rạng sáng thứ Ba.
Bầu trời mùa đông, trời sáng rất muộn, bầu trời vẫn còn mang theo màu mực nhạt, không khí trong sân trường tràn ngập hơi lạnh.
Trên con đường dài bên ngoài trường, rất nhiều học sinh vội vã bước nhanh. Nghiêm chủ nhiệm phụ trách công tác kiểm tra, Vương chủ nhiệm, Cao Hà Soái, ba người ngôi trong phòng bảo vệ cạnh cổng trường, xếp thành một hàng, tựa như ba vị thẩm phán. Khiến cho những học sinh đi qua đều sinh lòng e ngại.
Cao Hà Soái phát hiện có học sinh quen thuộc đi qua, vội vàng quát lớn: "Mấy giờ rôi? 7 giờ 10 phút vào lớp tự học, cậu xem bây giờ là mấy giờ rồi?"
Ngô Tiểu Khởi ôm quả bóng rổ, bước chân chậm rãi, hắn ta liếc nhìn đồng hồ điện tử Casio trên cổ tay, đáp: "Bây giờ là 7 giờ 07 phút, sao nào?” Giọng nói của Cao Hà Soái đột nhiên khựng lại, tức giận chỉ vào mũi Ngô Tiểu Khởi: "Hay cho ngươi, Ngô Tiểu Khởi!"
Tê Thiên Hằng đi ngang qua, hắn ta thấy Ngô Tiểu Khởi nhìn đồng hồ, không chỉ cong khóe miệng, mà còn thò cổ tay ra, đó là một chiếc đông hồ đeo tay chính hãng, Bảo Phách 6654. giá trị đủ để mua mấy chục chiếc đồng hồ điện tử Casio.
Tâ Thiên Hằng liếc mắt nhìn đồng hồ, mang theo khí chất cao ngạo nhàn nhạt, thong dong rời đi.
Bởi vì gia đình hắn ta quá giàu có, những lãnh đạo như Nghiêm chủ nhiêm đương nhiên biết rõ thân phận của hắn ta.
Cao Hà Soái chỉ vào mũi Ngô Tiểu Khởi: "Cậu đến trường học tập sao? Ngày nào cũng đến muộn, ngay cả một giáo viên như tôi còn đến trường sớm hơn cậu.'
Ngô Tiểu Khởi đột nhiên lạnh lùng nói: Ngươi không dậy sớm băng tai"
Cao Hà Soái bị chọc cười,'Ngươi có thể so với ta?" Hắn ta biết gia đình Ngô Tiểu Khởi không đơn giản, nhưng Cao Hà Soái là giáo viên trẻ được hiệu trưởng đặc biệt mời từ Nam thị đến, thù mới hận cũ chất chồng, hắn ta nhất định phải trị cho Ngô Tiểu Khởi một trận ra trò.
Ngô Tiểu Khởi khinh thường nói: "Được, lần sau chúng ta so xem ai đến trường sớm hơn? Ai thua, người đó là cháu trail'
Nghiêm chủ nhiệm quát lớn: "Nhớ kỹ thân phận của mình, cậu chỉ là một học sinhl"
Cao Hà Soái trừng mắt, nói: "Cá cược như vậy chẳng thú vị, nếu như cậu đến trường sớm hơn tôi, sau này cậu muốn chơi bóng rổ trong giờ của tôi, tôi cũng mặc kệ.'
"Ngược lại, nếu như cậu không đến sớm bằng tôi, sau này tôi bảo cậu làm gì, cậu phải làm cái đó, cậu có dám không?”
Ngô Tiểu Khởi cười khẩy: "Có gì không dám!
Để đề phòng Ngô Tiểu Khởi cố ý dậy sớm, Cao Hà Soái đặt cược này trong vòng một tháng.
Chờ sau khi Ngô Tiểu Khởi rời đi, Vương chủ nhiệm khuyên nhủ: "Tiểu Cao à, cậu là giáo viên, chấp nhặt với học sinh làm gì?
Vương chủ nhiệm còn một câu chưa nói ra miệng, dù sao bên cạnh còn có Nghiêm chủ nhiệm phòng giáo vụ, ý tứ của câu nói kia đại khái là"Chúng ta đều là người nhận lương, dạy dỗ qua lòa cho xong chuyện là được rồi."
Cao Hà Soái tức giận nói: "Ngô Tiểu Khởi luôn dám cả cãi lại tôi trong lớp, lần này tôi nhất định phải trị cho cậu ta một trận nhớ đời!"
Hắn ta vô cùng tự tin, loại học sinh cá biệt như Ngô Tiểu Khởi, làm sao có thể so sánh với hắn ta?...
Sáng nay Khương Ninh sai bảo Sở Sở ở nhà.
Nguyên nhân là tối hôm qua Khương Ninh nói với nàng, sáng nay hắn muốn ăn bánh kếp cuộn rau do nàng tự tay làm. Lúc Sở Sở còn đang do dự, Khương Ninh nói với nàng: "Nàng thích tật xấu ngốc nghếch hay cười ngây ngô, nếu như bị người khác biết được, bọn họ nhất định sẽ cười nhạo nàng, nhưng chỉ có ta sẽ không cười nhạo nàng, nàng hiểu không?”
Khương Ninh còn ghi hình lại màn hình làm bằng chứng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận