Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên

Chương 1425 - Cơ hội đến rồi (3)



Chương 1425 - Cơ hội đến rồi (3)




Bàng Kiều nhìn trừng trừng vào hắn ta, đôi mắt lớn đầy vẻ đáng sợ.
Sài Úy run rẩy, nói với giọng đau khổ: "Thưa thầy chủ nhiệm, nếu họ trả thù ta thì sao?"
Đan Khánh Vinh nhìn Bàng Kiều, không chút nương tay: "Ngươi yên tâm, nếu họ dám trả thù ngươi, ta sẽ lập tức đuổi học họ!"
"Ngươi cứ yên tâm." Đan Khánh Vinh an ủi nạn nhân.
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt!" Sài Úy thở phào, dù không thể hoàn toàn hạ gục Bàng Kiều, nhưng cũng đã gần như khiến họ suy sụp!
Đó là hình phạt lưu lại trường!
Trong cái lồng tù của mình, Liễu Truyền Đạo, đôi mắt chợt lóe sáng.
Hành động dũng cảm tố giác của Sài Úy hôm nay, đã sâu sắc khích lệ hắn.
Và bây giờ, Bàng Kiều đang ở thời kỳ yếu nhất, liệu hắn có thể tận dụng cơ hội này?
Người ta nói, không vào hang cọp sao bắt được cọp con, hắn quyết định mạo hiểm, thêm dầu vào lửa, hoàn toàn tiêu diệt Bàng Kiều!
Với kế hoạch đó, Liễu Truyền Đạo đã có quyết định.
Trong giờ ra chơi, hắn tìm Đoạn Thế Cương, cùng nhau ra góc sân tập.
Hai người châm một điếu thuốc, dưới bầu trời đêm tĩnh lặng, phả khói.
Liễu Truyền Đạo lên tiếng: "Cương Tử, bao tải của ta đã chuẩn bị sẵn sàng, tối nay theo ta đi đánh Sài Úy một trận."
Đêm.
Bầu trời phủ một tầng mây dày đặc, như một tấm màn màu xám khổng lồ, trong không khí tràn ngập nặng nề cùng áp lực.
Khu vườn nhỏ.
“Ta hoàn toàn thất vọng với thế giới này rồi." Khuôn mặt Sài Uy dưới ánh sáng ảm đạm hiện ra sắc thái u ám.
"Tại sao họ không làm gì cả? Rõ ràng ta mua nhẫn thật, trên tay ta còn giữ hóa đơn mà!" Giọng Sài Uy tràn ngập sự khó chịu.
Vốn trong dự đoán của hắn, Bàng Kiều sẽ bị đuổi học, còn hắn cũng sẽ lấy lại nhẫn của hắn, thế nhưng hiện tại, cả hai mục đích đều không đạt được.
Bàng Kiều chỉ bị xử lý kỷ luật bằng hình thức cảnh cáo.
Ba nghìn tệ cho một chiếc nhẫn, tim Sài Uy đang rỉ máu!
Cường Lý ngồi trên ghế dài nghe hắn nói, cho dù Sài Uy có đối đầu với cả thế giới đi chăng nữa, hắn vẫn như cũ luôn đứng về phía Sài Uy, đơn giản vì dù nhân phẩm Sài Uy có thế nào đi nữa thì chưa bao giờ hại hắn, hai người là bạn bè thực sự.
Cường Lý phân tích một cách lý trí: "Không dễ giải quyết đâu, vấn đề chính là bây giờ không ai biết chiếc nhẫn bị đổi lúc nào. Ta nghe các bạn trong lớp thảo luận, có vài giải thuyết.”
"Một là bị cửa hàng vàng tráo, mua phải hàng giả."
Sài Uy khẳng định: "Không có khả năng, cửa hàng ta mua là cửa hàng vàng nổi tiếng ở Vũ Châu, rất nhiều người kết hôn đều mua ở đó, chất lượng bảo đảm.”
"Hơn nữa, cửa hàng họ toàn bộ quá trình đều có camera giám sát, họ tuyệt đối sẽ không vì một chiếc nhẫn vàng mà mạo hiểm lớn như vậy!"
Vừa dứt lời, điện thoại reo lên.
Sài Uy vội vàng nghe máy, sau khi trả lời vài câu, hắn mới cúp máy, nói: "Cảnh sát vừa gọi điện đến, họ đã xem lại đoạn ghi hình, không có vấn đề gì, chiếc nhẫn ta mua là vàng thật!"
Cường Lý nói: "Giả thuyết thứ hai, có thể là người khác đã đổi chiếc nhẫn, ví dụ như Bàng Kiều, hoặc là những người khác. À đúng rồi, còn ai biết ngươi mua nhẫn vàng không?"
Sài Uy bình tĩnh lại, thấp giọng nói: "Đan Kiêu.”
Cường Lý và Sài Uy liếc nhau, nghi ngờ: "Không thể loại trừ hắn khỏi danh sách nghi phạm, dù sao hắn cũng biết kiểu dáng của chiếc nhẫn, là người dễ đánh tráo nhất.”
Sài Uy cũng nghi ngờ, nhưng hắn cười khổ nói: "Ta mua loại nhẫn trơn, không có kiểu dáng gì cả."
Cường Lý: "Nhẫn trơn là cái gì?"
Sài Uy giải thích cho hắn: "Nhẫn vàng trơn chính là một chiếc nhẫn tròn trụi lủi, không có gì cả.”
Cường Lý sửng sốt: "Loại nhẫn này mà cũng có người mua à?”
Sài Uy tỏ vẻ hiểu biết: "Vậy ngươi thiếu hiểu biết quá rồi đấy, nhẫn trơn là loại bán chạy nhất, nó mang lại cảm giác đơn giản, thanh lịch, mộc mạc và thuần khiết, nhìn mãi không chán..."
Hắn giải thích cho Cường Lý một phen, khoan hãy nói, nhìn ánh mắt sáng tỏ của Cường Lý, nội tâm Sài Uy có một loại cảm giác sảng khoái, đây chính là cảm giác dùng tri thức trang bức.
Cường Lý nói: "Dù là nhẫn vàng, nhưng muốn tìm một chiếc nhẫn vàng cùng kích cỡ cũng không dễ dàng đâu, nghi ngờ về Đan Kiêu vẫn chưa thể loại trừ, ngươi để cảnh sát hỏi hắn chưa?"
Sài Uy lắc đầu: "Lúc đó ta không nghi ngờ hắn, tưởng Bàng Kiều đánh tráo, bây giờ nghĩ lại hình như không đúng, Bàng Kiều luôn ở trong sân trường, không thể trùng hợp lấy được nhẫn giả tương tự như vậy được.”
Cường Lý nói: "Như vậy thì Đan Kiêu vẫn là hiềm nghi lớn nhất.”
"Mẹ nó, hắn thoạt nhìn thành thật, nhưng không ngờ lại là kẻ trộm nhẫn, đúng là biết người biết mặt không biết lòng!"
Sắc mặt Sài Uy thay đổi, ấn tượng của hắn về Đan Kiêu trong hai ngày nay quá tốt, bắt đầu từ việc ăn sườn cốt lết, hắn đã tin tưởng Đan Kiêu.
Trong tiềm thức không muốn nghi ngờ.
Nhưng khi có quá nhiều điểm nghi vấn bày ra trước mắt, hắn không thể không nghi ngờ Đan Kiêu.
“Còn giả thuyết nào khác không?" Sài Uy lại hỏi.
Cường Lý cẩn thận nhìn hắn, do dự một chút rồi vẫn nói ra: "Hiện tại 90% các bạn trong lớp đều cho rằng chiếc nhẫn bị chính ngươi đánh tráo..."
Dù sao thì cách làm của Sài Uy õ ràng là muốn đổ oan cho người khác, điều này tất cả bạn học trong lớp đều thấy rõ ràng.
Mọi người không biết nhiều chi tiết nên dễ dàng tin rằng Sài Uy dùng nhẫn giả hãm hại Bàng Kiều...
Mặc dù ngẫm lại thì điều này không hợp logic, vì dù có hãm hại thì người ta cũng sẽ dùng nhẫn thật chứ không phải một chiếc nhẫn giả.



Bạn cần đăng nhập để bình luận