Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên

Chương 1631 - Làm trẻ con



Chương 1631 - Làm trẻ con




Cố Vĩ thuận nước đẩy thuyền, nói: “Được rồi, ngươi không cần làm nữa.”
Đoàn Thế Cương đứng đơ tại chỗ, chức vụ của hắn không còn rồi sao?
Cố Vĩ tự mình điểm danh, sau khi điểm xong, ông bắt mọi người chạy hai vòng.
Lư Kỳ Kỳ không hài lòng, nàng trực tiếp đứng ra phản đối: “Bình thường mọi người chỉ chạy một vòng thôi mà? Sao hôm nay lại hai vòng, thầy không thể đổi lại được không?”
Cố Vĩ tâm trạng không tốt, chỉ vào mũi nàng, nói: “Ngươi chạy ba vòng.”
Lư Kỳ Kỳ bị chặn họng.
Cố Vĩ nghĩ: ‘Đùa à, ngươi tưởng ta là giáo viên thể dục ốm yếu, thường xuyên bị chiếm tiết trước đây sao?’
Nhờ có sự ủng hộ của tổng giám đốc Thiệu ở Trường Thanh Dịch, bây giờ ta là giáo viên thể dục phiên bản khỏe mạnh!
Sân vận động này, ta làm chủ!’
...
Cổng trường Tứ Trung, một chiếc Audi A8 màu đen lướt vào trong khuôn viên.
Người có chút mắt nhìn sẽ nhận ra đây là xe riêng của hiệu trưởng Du, chiếc xe được Tổng giám đốc Thiệu của Trường Thanh Dịch tài trợ cho trường.
Với sự hậu thuẫn của Thiệu tổng, hiệu trưởng Du dám thoải mái lái xe này, thậm chí còn tự hào khoe khắp nơi rằng đây là quà tặng của một cựu học sinh nổi tiếng, đi đâu cũng nhắc tới, thỏa mãn lòng tụ mãn của ông.
Hiện nay, trường Tứ Trung không thiếu kinh phí, lượng tuyển sinh mới tăng, nhận được nhiều sự hỗ trợ từ chính quyền, hiệu trưởng Du như được tắm mình trong làn gió xuân.
Trong gần hai trăm giáo viên của trường Tứ Trung, hiệu trưởng Du nổi tiếng là hiệu trưởng nghiêm khắc, uy nghi vô cùng.
Bây giờ là giờ học, chủ nhiệm Nghiêm đứng trong phòng bảo vệ, nhìn thấy xe của hiệu trưởng, lập tức vẫy tay chào.
Hiệu trưởng Du đỗ xe, mở cửa bước ra, chủ nhiệm Nghiêm vội vàng tiến lên, vẻ mặt nghiêm trọng:
“Thầy Du, việc giúp đỡ các trường trung học ở các xã thuộc huyện Cốc Dương, ta có chút ý kiến.”
Do điều kiện dạy học của các trường trung học xã khá lạc hậu, nên thường có một số trường trung học thành phố thực hiện việc giúp đỡ đối ứng, phân bổ tài nguyên giáo dục, cùng nhau tiến bộ.
Hiệu trưởng Du gật đầu, giọng nói trầm và mạnh mẽ: “Ngươi nói đi.”
Hai người thảo luận về kế hoạch liên quan đến hàng trăm ngàn học sinh của các trường trung học xã.
Lúc này, bên ngoài cổng trường, Bạch Vũ Hạ cùng hai người bạn mang theo trà sữa, đầy ắp niềm vui trở về.
Trần Tư Vũ chú ý thấy hiệu trưởng đứng ở cổng, vẻ mặt nàng biến sắci: “Không ổn rồi, hiệu trưởng và chủ nhiệm Nghiêm đang ở cổng.”
Bạch Vũ Hạ cũng ngạc nhiên.
Chỉ có Tiết Nguyên Đồng vẫn tỏ ra bình thản: “Hiệu trưởng thì sao chứ.”
Nàng xách túi, bước đi ung dung, vừa rồi Bạch Vũ Hạ không chỉ mời nàng phần trà sữa, mà còn mua một ly cho Khương Ninh.
Được lợi nhiều như vậy, Tiết Nguyên Đồng cảm thấy mình cũng nên làm gì đó, nên nàng đã mua thêm vài cây kem.
Ban đầu ba cô gái cùng đi, khi đến cổng trường, Trần Tư Vũ cúi mặt xuống, là một người bình thường như nàng, trước những nhân vật lớn như hiệu trưởng, trong lòng cảm thấy sợ hãi.
Chủ nhiệm Nghiêm đang đứng bên xe trò chuyện với hiệu trưởng, đã bàn đến dự án liên kết đào tạo, đưa những học sinh xuất sắc của trường trung học xã lên trường Tứ Trung để học tập giao lưu ngắn hạn.
Ông ta liếc mắt, ‘Ồ! Có học sinh trong giờ học lại đi ra ngoài mua đồ!’
Ông ta vừa định quát mắng, thì nhận ra đó là Tiết Nguyên Đồng.
Lời nói chợt dừng lại.
Hiệu trưởng Du cũng nhận ra Tiết Nguyên Đồng, ông có ấn tượng sâu sắc về nàng!
Ông đã bỏ ra số tiền sáu con số để chiêu mộ Đỗ Xuyên, một học bá kỳ thi đại học, nhưng ngay từ khi vào lớp mười đã bị người khác áp đảo!
Hiệu trưởng Dư không những không buồn, mà còn vui mừng khôn xiết.
Trường Tứ Trung hiện nay chỉ thiếu một át chủ bài, và Tiết Nguyên Đồng chính là lá bài ấy.
Hơn nữa, mẹ của Tiết Nguyên Đồng còn làm việc ở Trường Thanh Dịch, theo lời Thiệu Song Song nói, mẹ nàng là nhân viên đầu tiên của công ty, có thể coi là tinh anh trong trong số các tinh anh.
Hiệu trưởng Du thay đổi thái độ uy nghiêm khi nói chuyện với chủ nhiệm Nghiêm, ân cần hỏi han: “Học mệt rồi, ra ngoài mua trà sữa uống phải không?”
Tiết Nguyên Đồng: “Đúng vậy .”
“Phải bổ sung chứ.” Hiệu trưởng Du đồng tignh, “Bình thường nhất định phải chú ý kết hợp giữa học và nghỉ, giữ gìn sức khỏe…”
Ông nói một hồi, ánh mắt dần chuyển sang túi đồ mà Tiết Nguyên Đồng đang cầm.
Nhìn thấy kem trong túi của nàng, Tiết Nguyên Đồng đành phải lấy ra hai bánh pudding nhỏ, đưa cho hiệu trưởng Dư và chủ nhiệm Nghiêm mỗi người một cây.
Chủ nhiệm Nghiêm nghĩ thầm: ‘Đưa cho ta cái này? Đùa sao?’
Nhưng ngay sau đó, hiệu trưởng đã xé vỏ bánh, cắn một miếng, không ngừng khen ngon: “Không tệ.”
Chủ nhiệm Nghiêm đành phải ăn theo, kết quả là nhận ra, thực sự rất ngon.
Hương vị thơm ngon làm cho khuôn mặt vốn nghiêm túc của chủ nhiệm Nghiêm xuất hiện một nụ cười.
Nhân viên bảo vệ ở không xa nhìn thấy hai nhân vật lớn của trường, mỗi người đang nhấm nháp một bánh pudding nhỏ, suýt nữa tưởng mình hoa mắt.
Sau khi chào tạm biệt hiệu trưởng.
Trần Tư Vũ nhìn Tiết Nguyên Đồng với ánh mắt khác lạ, những học sinh khác khi thấy hiệu trưởng thường cẩn trọng, nhưng Tiết Nguyên Đồng lại coi họ như trẻ con!
Bạch Vũ Hạ cảm thấy bình thường, cha mẹ nàng một người là phó giáo sư, một người là phó trưởng khoa, và tương lai sáng lạn, sắp được thăng chức, nên khi gặp hiệu trưởng Dư, nội tâm nàng gần như không có cảm giác gì.
Chỉ có điều ngạc nhiên trước cách suy nghĩ của Tiết Nguyên Đồng, quả thật là khác thường.



Bạn cần đăng nhập để bình luận