Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên

Chương 1280 - Diệu kế bắt chuyện (2)



Chương 1280 - Diệu kế bắt chuyện (2)




Khương Ninh: “Ngươi mới 15 tuổi, ma ra tông nửa chẳng phải 16 tuổi, ngươi không có tư cách.”
Mộng tưởng của Tiết Nguyên Đồng tan biến.
Lúc đám người đang nói chuyện thì Dương Thánh đi qua nói chuyện ma ra tông với bọn họ.

Liễu Truyền Đạo mặt xám mày tro xuất hiện phía sau, nhìn sang cảnh bên chỗ Khương Ninh thì sắc mặt khó chịu.
Vương Long Long xát muối vết thương: “Truyền Đạo, sao thế? Nói chuyện với Dương Thánh không vui rồi à?”
Liễu Truyền Đạo không nói lời nào.
Học sinh trong lớp ngày càng nhiều, Thang Tinh cầm ly: “Hết nước khoáng rồi, đến ai đi lấy vậy?”
Hồ Quân hô lên: “Vương Yến Yến, đến ngươi rồi.”
Vương Yến Yến quay người lại nói: “Ta đợi đám Kiều Kiều đến rồi đi lấy.”
Thang Tinh vốn đã không ưa đám kim hoa này rồi, nàng chuẩn bị làm khó Hoàng Ngọc Trụ ý định để báo thù kim hoa, lúc này bắt đầu công kích: “Tại sao bây giờ không đi lấy được, ta sắp chết khát rồi, người khác đi được tại sao ngươi không đi được?”
Thang Tinh liếc nhìn Vương Yến Yến, công kích: “Ai da, chẳng không phải không tìm được người đi lấy nước cho ngươi hả?”
“Chậc chậc, tội nghiệp quá.”
Nàng hả hê nói.
Sắc mặt Vương Yến Yến vô cùng khó coi, nàng nhìn sang con trai trong lớp nhất là Đổng Thanh Phong đang nói chuyện với Giang Á Nam, bởi vì bình thường hắn là người tốt nhất hay giúp đỡ con gái.
Thế nhưng Thanh Phong chỉ lo nói chuyện, hoàn toàn phớt lờ nàng.
Đám con trai khác thì khỏi nói, trong giai đoạn cấp ba này có rất nhiều con trai kỳ thị vẻ ngoài, đối với cô gái xinh đẹp, cô gái bình thường thậm chí là cô gái có tướng mạo xấu xí sẽ được phân ra thái độ khác nhau.
Cô gái xinh đẹp trời sinh được hưởng đặc quyền, không cần nói chuyện cũng có một đám con trai mặt dày đến giúp đỡ.
Còn kiểu con gái như Vương Yến Yến thì bị loại ra ngoài phạm vi.
Chính vào lúc Vương Yến Yến bị Thang Tinh châm chọc, Hoàng Ngọc Trụ đứng dậy, da hắn hơi đen, mặt mũi trung hậu, hắn nói: “Vương Yến Yến, ta lấy giúp ngươi.”
Hắn xông lên phía trước xách thùng nước khoáng lên đi ra ngoài.
Thang Tinh tức giận, giống như thứ gì đó mất đi quyền nắm giữ, nàng tức giận đùng đùng nói với Mạnh Tử Vân: “Hắn phản rồi.”
Vương Yến Yến nhìn bóng lưng rộng lớn của Hoàng Ngọc Trụ, mặc dù nàng mưu mô nhưng lúc này cũng có chút thiện cảm.
Vương Long Long lắc đầu: “Ngọc Trù ngầu thật.”
Quách Khôn Nam: “Đúng là hiếm có, không thể không thừa nhận, nếu ta là, trừ phi là gái đẹp bảo ta giúp ta mới ra tay.”
Vương Long Long: “Mã ca, ngươi thì sao?”
Mã Sự Thành chơi game, tranh thủ trả lời: “Kệ họ trông thế nào, ai bảo ta làm ta cũng không làm.”
Hoàng Ngọc Trụ ra tay trượng nghĩa tạo ra cuộc thảo luận trong phạm vi nhỏ trong lớp, Lư Kỳ Kỳ gọi hắn là điều hoà trung ương.
Mạnh Tử Vân không nhìn được cười thành tiếng.
Thang Tinh nói riêng: “Hắn là điều hoà trung ương gì chứ, Đổng Thanh Phong dáng cao mới là điều hoa trung ương, Hoàng Ngọc Trụ? Nhiều lắm chỉ là sưởi ấm dưới sàn.”

Khương Ninh và Dương Thánh trò chuyện vui vẻ.
Liễu Truyền Đạo phía sau lớp học không khác gì bị vả mặt nhưng không còn cách nào.
Đánh thì đánh không lại, thành tích cũng không tốt bằng người ta.
“Lẽ nào cuộc đời của ta định sẵn phải thất bại sao?” Liễu Truyền Đạo không khỏi suy nghĩ như thế.
Đúng lúc Quách Khôn Nam nói chuyện: “Thư viện bây giờ ở trường chúng ta lớn lắm, bên trong có rất nhiều chỗ ngồi, buổi chiều lúc ta đến là đọc sách ở đó đó.”
Liễu Truyền Đạo lên tiếng: “Ngươi cũng nghệ thật, sách có gì hay mà xem.”
Quách Khôn Nam: “Nhiều gái.”
Liễu Truyền Đạo nhìn đồng hồ, vẫn còn hai mươi phút, hắn giật người: “Cương tử, đến thư viện ngắm đi.”
Đoàn Thế Cương cũng muốn ngắm giá, hai người ăn nhịp với nhau nên hào hứng lên đường.
Thư viện trường trung học phổ thông số 4.
Nhờ có dịch Trường Thanh bỏ tiền, bây giờ diện tích thư viện rộng hơn gấp hai lần, bên trọng gọn gàng sạch sẽ, nền nhà sáng bóng.
Vừa bước vào thư viện chỉ có tiếc lật trang sách, dường như Liễu Truyền Đạo ngửi được mùi sách.
Phần lớn là con gái cầm sách lặng lẽ xem, hoặc đi qua đi lại giữa các kệ sách.
Thậm chí thư viện còn cung cấp đầu nối usb, có thể sạc pin điện thoại.
Liễu Truyền Đạo đi dạo trong thư viện tìm gái đẹp, chuẩn bị mở ra chuyến lữ hành săn gái.
Ngay chỗ rẽ hắn nhìn thấy Đan Kiêu – bạn cùng lớp.
Đan Kiêu thật thà gật đầu.
Liễu Truyền Đạo phản ứng bình tĩnh, sau khi bị Dương Thánh kích thích, tâm trạng hắn bây giờ bực bội chỉ muốn tìm gái chứng minh thực lực của mình.
Lại rẽ một cái tld đi đến khu đọc, vậy mà lại nhìn thấy một cô em xinh đẹp sắc sảo, toàn thân toát lên vẻ lạnh lùng.
“Đệch!” Liễu Truyền Đạo vội vàng huých vào Đoàn Thế Cương.
Đoàn Thế Cương cũng nhìn thấy.
“Thế nào?” Đoàn Thế Cương hỏi.
Tld nói không suy nghĩ: “Đương nhiên là xin cách liên lạc rồi.”
Hắn có kinh nghiệm cua gái phong phú, lập tức nghĩ ra cách: “Ta nói với nàng là ta không tìm thấy điện thoại, sau đó mượn điện thoại nàng gọi cho ta.”
“Cách này được không?” Liễu Truyền Đạo nói.
Đoàn Thế Cương hỏi ngược lại: “Nếu nàng không cho mượn thì sao?”
“Chắc không đâu.”
Đoàn Thế Cương: “Chắc có ngoại lệ.”
Liễu Truyền Đạo nghĩ thấy cũng đúng, lỡ như người ta không cho thế chẳng phải toang sao, buộc phải nghĩ cách vẹn toàn.
Hắn vẫn luôn chăm chăm vào cô gái đẹp.
Đúng lúc này Lam Tử Thần đọc sách xong đứng dậy đến kệ trả sách, chỉ để lại điện thoại trên bàn sạc pin.
Liễu Truyền Đạo vỗ đầu, loé lên tia sáng.
Kinh động hộ lên: “Ta nghĩ ra rồi!”



Bạn cần đăng nhập để bình luận