Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên

Chương 1482 - Trở lại con đường trước đây



Chương 1482 - Trở lại con đường trước đây




"Ừm." Nàng hơi dùng sức gật đầu, tâm tình hơi có chút thất lạc trở nên như là ánh nắng tươi sáng đầu mùa xuân, vẻ thanh lãnh trên mặt cũng bị hòa tan.
Khóe miệng của nàng có chút giương lên, tạo thành một đường cong hoàn mỹ, toả ra ánh sáng ngọt ngào, đẹp kinh tâm động phách.
Tiết Sở Sở không có cự tuyệt, nàng cầm quả cam, vào tay ôn nhuận, giống như muốn để nàng cảm nhận được rõ ràng Khương Ninh đang quan tâm.
Nhận cam, sau đó Tiết Sở Sở cười khanh khách nhìn Khương Ninh mấy giây, khuôn mặt nàng bịt kín vẻ đỏ ửng, thoải mái nói: "Vậy ta về nhà à nha?"
Khương Ninh: "Ừm, chú ý an toàn."
Tiết Sở Sở muốn cười, nàng nhếch miệng, tiếng nói nhu hòa mơn trớn bên tai Khương Ninh: "Rất gần, sao lại có nguy hiểm gì, nhưng mà ta sẽ chú ý."
Khương Ninh đứng trong tiểu viện, đưa mắt nhìn nàng rời đi, trước đây, bóng lưng Sở Sở tựa như một bộ tranh thuỷ mặc tĩnh mịch, không hợp khói lửa nhân gian.
Bây giờ lại nhìn, hoàn toàn ưu mỹ như trước đây, lại nhiều hơn mấy phần nhiệt khí nhân gian.
Khương Ninh cười cười, hôm nay cái này có tính là Đồng Đồng đánh nàng một gậy, sau đó mình lại cho nàng một quả táo ngọt không?
Ân, hi vọng Đồng Đồng hiểu chuyện, đừng cô phụ kỳ vọng của mình.
...
Mười phút sau.
Tiết Nguyên Đồng chạy đi tìm bạn tốt chơi đùa, phát hiện Sở Sở đang ở trong nhà ăn cam, ánh mắt của nàng rất nhạy cảm, nhìn một cái là nhìn thấy múi cam.
Phần múi hiện ra màu cam óng ánh sáng long lanh, tựa như một khối bảo thạch.
Thịt quả sung mãn non mịn, nhìn khiến cho người ta thèm nhỏ dãi.
Tiết Sở Sở dựa vào năng lực tự điều khiển cường đại, cố mà làm, chia một múi cam cuối cùng cho chị em tốt của mình.
Tiết Nguyên Đồng cầm múi cam, không kịp chờ đợi nếm thử một miếng, nước trái cây chua ngọt nổ tung ở trong miệng, thật sự rất thơm ngọt, răng môi lưu hương.
Cùng lúc đó, trong múi cam phảng phất còn có khí tức khác hiển hiện, như là từng tia từng sợi thanh tuyền chảy xuôi, mang tới cho nàng một loại cảm giác thanh lương mà tưới nhuần, cả người trở nên thư hoãn rất nhiều.
"Quá ngon!" Tiết Nguyên Đồng sắp khóc.
"Sở Sở, cam này ngươi mua ở đâu, có phải Khương Ninh đưa cho ngươi hay không?" Tiết Nguyên Đồng hỏi thăm.
Chuyện này không gạt được, Tiết Sở Sở thản nhiên thừa nhận.
"Giỏi cho Khương Ninh ngươi!" Tiết Nguyên Đồng như một làn khói chạy đi.
Để lại mình Sở Sở ở trong phòng, nàng nhức đầu thay Khương Ninh đồng thời lại có chút vui sướng không nói ra được.
Khương Ninh đang dựa ghế sô pha, trả lời tin nhắn của Thẩm Thanh Nga, Tiết Nguyên Đồng khí thế hung hăng xông vào phòng, chất vấn: "Ta tức giận, bây giờ coi như ngươi lấy thêm hai quả cam cho ta ăn ta cũng sẽ không nguôi giận!"
Nghe vậy, Khương Ninh nói: "Được, vậy thì không cho ngươi, đừng nóng giận."
...
Ngoài trường Tứ Trung.
Vũ Duẩn Chi cao ráo đẹp trai cũng dẫn theo Lam Tử Thần và khuê mật của nàng đi tới cổng cửa hàng đồ ngọt.
Bởi vì nơi này bị Tề Thiên Hằng bao quán, rất nhiều học sinh xem náo nhiệt sau đó phần lớn lựa chọn rời đi.
Nhưng mèo cam trong cửa hàng đồ ngọt giờ là danh nhân trong Tứ Trung, đại biểu mốt và trào lưu, nếu như ai có thể ôm được mèo cam, chụp ảnh post lên mạng thì chắc chắn sẽ được rất nhiều follow.
Rất nhiều nữ sinh vẫn ngừng chân nơi đây, định đợi đến khi hết thời gian đặt bao, bọn họ sẽ là người đầu tiên đi vào chụp ảnh.
Vũ Duẩn Chi đến, chú ý tới dây cảnh giới phía ngoài.
"Đây là chuyện gì?" Vũ Duẩn Chi còn không hiểu tình huống.
Bên cạnh có người giải thích: "Bị bao quán."
Lúc này Vũ Duẩn Chi mới nhìn thấy Tề Thiên Hằng trên ghế nhỏ lộ thiên, hắn chẳng thèm ngó tới: "Hóa ra là hắn?"
Ban đầu ở nhà ăn, hắn bị đối phương làm mất mặt, sau đó ở sân bóng rổ, hắn hung hăng ngược đối phương mấy lần, tìm lại mặt mũi.
Vũ Duẩn Chi tuy khó chịu nhưng vẫn bảo trì lý trí, hắn nói: "Hóa ra là bao quán, Tử Thần, hôm nay sợ là chúng ta không được, nếu biết bao quán, ngày mai ta bao lại, vừa vặn có thể thanh tịnh."
Cha và các bác Vũ Duẩn Chi chính là Vũ thị huynh đệ tiếng tăm lừng lẫy trên thị trấn, gia sản cực kì phong phú, thế lực rộng rãi, tiền đối với hắn mà nói thì cũng không là vấn đề.
Bên cạnh, Thôi Vũ ngó ngó hắn, khen: "Oa, trời ơi, ca môn có thực lực như vậy sao? Trực tiếp bao một ngày?"
Vũ Duẩn Chi trông thấy vị bạn học bên cạnh này chấn kinh, trong lòng của hắn có chút sảng khoái, nhất là Lam Tử Thần còn ở bên cạnh.
Bạn học nam quả thực là bàn đạp cho hắn trang bức.
Vũ Duẩn Chi ngẩng đầu lên, hắn cao một mét tám lăm, ở những năm 2014, cho dù là ở bất kỳ một tỉnh nào ở trong nước thì đều là người cao, hắn vốn định ngửa đầu khinh thường toàn trường, sau đó, hắn nhìn thấy một mái tóc dựng đứng.
“Cái quỷ gì, còn cao hơn ta?” Vũ Duẩn Chi nhìn chằm chằm nam sinh đó một chút, sắc mặt quái dị.
Mạnh Quế ưỡn thẳng người, miệt thị cười một tiếng.
“Đầu óc có bị bệnh không, vuốt tóc cao như vậy làm gì?” Vũ Duẩn Chi thầm mắng một tiếng.
Hắn tiếp tục cao cao tại thượng: "Một cửa hàng đồ ngọt mà thôi, bao một ngày thì có tốn bao nhiêu tiền?"
Thôi Vũ: "Ca môn bên trong tốn một vạn đồng đặt bao 3 giờ, một ngày 24 giờ, không quý, cũng chỉ tám vạn đồng, chút tiền ấy đối với ca môn thì chắc chắn chỉ là tiền trinh a?"
Vũ Duẩn Chi tỏ vẻ không thể tưởng tượng nổi: "Ngươi khôi hài sao? Một vạn đồng 3 giờ?"
Thôi Vũ giang hai tay nói: "Không tin ngươi hỏi người chung quanh."
Sau khi chứng thực, Vũ Duẩn Chi tin.



Bạn cần đăng nhập để bình luận