Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên

Chương 1814: Bàn tay nhân tạo (2)

Chương 1814: Bàn tay nhân tạo (2)Chương 1814: Bàn tay nhân tạo (2)
Chương 1814: Bàn tay nhân tạo (2)
Sức mạnh của con chó bỗng nhiên bùng nổ quá lớn, dì Trọng đừng nói là khống chế, đến phản ứng cũng không kịp, bị nó kéo ngã nhào xuống đất, sau đó lăn lộn, bị con chó kéo ra khỏi thang máy.
Thẩm Thanh Nga còn đang ngơ ngác thì cửa thang máy đã đóng lại.
Lúc cửa mở ra lân nữa, thang máy đã đến tâng nhà của bá phụ, Thẩm Thanh Nga nhìn sườn mặt Khương Ninh, từ đầu đến cuối hắn vẫn mang vẻ mặt thản nhiên, hệt như mọi chuyện đều năm trong lòng bàn tay. ... "Ôi, đến đây rồi còn mang gì nữa? Lịch sự quá đấy!" Bá mẫu trách yêu, sau đó nhanh chóng nhận lấy túi đồ.
Khương Tê Thiên cũng lên tiếng dạy dỗ: "Ta là bá ruột của con, cần con phải mua gì sao? Phí tiền! Lân sau đừng mang đến nữa”
Nói rồi, ông cũng đưa mắt nhìn túi đồ, xem cháu trai lần này mang đến thứ gì.
Hay cho, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, có dưa hấu.
Bây giờ là mùa đồng, giá dưa hấu tăng vọt, từ vài hào một cân vào mùa hè tăng lên đến vài tệ một cân, nhà bình thường ăn vào chắc chắn xót ruột.
Tất nhiên, so với mười mấy tệ một cân sầu riêng bây giờ thì dưa hấu vẫn còn rẻ chán.DOC FULL.VN - K h o t r u y ệ n d i c h m i ễ n p h í
Bá mẫu mở chiếc túi vải nhỏ ra, bên trong là một con vịt trời, bá phụ là người sành sỏi, kinh ngạc thốt lên: "Vịt trời này lấy đâu ra vậy?
Khương Ninh cười đáp: Bạn bè cho ạ..
Bá phụ mừng rỡ: "Tốt, tốt quái" Cho dù là ông mở nhà hàng, vịt trời cũng không phải thứ dễ kiếm, bình thường không dám công khai bán, nếu không bị người ta bắt được thóp thì rất phiền phức.
Ban đầu Thẩm Thanh Nga chỉ cảm thấy con vịt này rất đẹp, không biết nó quý hiếm đến mức nào, sau khi thấy phản ứng của bá phụ mới thay đổi suy nghĩ.
Nàng sống nhờ nhà chị gái, rất rõ tình hình kinh tế nhà chồng chị gái, trụ cột gia đình là bá phụ, là nhân vật có thể lái xe sang về làng, ngôi ghế chủ vi. Thẩm Thanh Nga cảm thấy điều kiện sau này của mình mà được như nhà bá phụ thì đã là rất tốt rồi.
Ngay cả ông cũng cảm thấy kinh ngạc, xem ra năng lực của Khương Ninh không tâm thường.
"Trưa nay hấp cua, luộc mực, hấp con cá me kia, còn con vịt trời này thì để kho." Bá phụ lên tiếng phân phó.
Bá mẫu cười vui vẻ, vốn dĩ bà còn thấy con cá me hơn trăm tệ một cân kia quá đắt, không ngờ bây giờ lại có vịt trời.
Bá phụ bá mẫu quá nhiệt tình, thêm vào đó Khương Quân Long cứ dùng chiếc mô hình máy bay để giữ Khương Ninh lại, cuối cùng hắn quyết định ở lại dùng cơm.
Hắn nhắn tin báo cho Tiết Nguyên Đồng, nhận được một icon mèo buồn bã, khoảnh khắc ấy, hắn như cảm nhận được sự thất vọng của nàng qua màn hình điện thoại.
Nhưng Tiết Nguyên Đồng nhanh chóng bảo hắn khỏi về, cứ chờ hối hận đi, nàng và Sở Sở ở nhà ăn ngon rồi.
Khương Ninh lại nhắn tin nói mình ăn xong sẽ vê ngay, nàng mới vui vẻ hơn một chút.
Giữa trưa, mọi người ngồi ăn cơm, cả nhà bá phụ giành nhau gắp thịt vịt, hệt như đánh trận, Thẩm Thanh Nga nhất thời cũng quên mất Khương Ninh, chỉ là ăn nhờ ở đậu nên nàng gắp được ít thit vit nhất. Đang ăn thì Tiết Nguyên Đồng nhắn tin hỏi: "Về chưa?"
Khương Ninh: Đang ăn cơm. Tiết Nguyên Đồng lại gửi ảnh chụp, là ảnh chụp mâm cơm với đầy đủ cá thịt canh rau, nàng nói: Anh Dương cho cá, chú Thang hái rau trong vườn, hì hì ngươi hối hận chưal"
Khương Ninh: "Giỏi."
Tiết Nguyên Đồng: "Sở Sở uống hai bát canh!”
Khương Ninh: "Giỏi (icon giơ ngón tay cái)”
Tiết Nguyên Đồng: "Ngươi làm gì vậy, trả lời cho có lệ hải Không muốn về thì đừng về nữal" Khương Ninh: "Không có.
Tiết Nguyên Đồng: "Có, ngươi đang làm gì?”
Khương Ninh nghiêm túc trả lời: "Ta đang ăn cơm nhà bá phụ, trưa nay nhà bá phụ ăn tám món, cua chiên, cá me hấp, mực luộc, cà tím xào, dạ bò xào sa tế... Ta thấy không ngon bằng ngươi nấu, ta ăn hơn nửa bát cơm rồi, bá mẫu lại múc thêm cho ta nửa bát nữa, ta còn uống hai ly Coca, lát nữa ta định uống thêm ly nữa, ta còn muốn gắp một miếng cua nhưng mà đĩa cua hơi xa, ta phải xoay bàn xoay đã.
Tiết Nguyên Đồng: "Hừ hừ, được rồi đấy" Nàng rất hài lòng.
Tiết Sở Sở thấy nàng cười ngây ngô bèn hỏi: "Tỷ tỷ sao tự nhiên lại cười vậy?....
Một giờ chiều.
Bá phụ vừa xỉa răng vừa nói: "Ninh này, thịt vịt con mang đến ngon thật, bán trong nhà hàng của ta với giá nào cũng có người mual"
Ông quen biết vài vị đại gia, toàn là những người thích ăn ngon, với món vịt này, chỉ cân bọn họ nếm thử một lần, dù có hét giá trên trời thì bọn họ cũng mual
Khương Ninh khéo léo cáo từ. Đường đê Khương Quân Long mua một chiếc mô hình máy bay mới tinh tặng cho người anh họ mà cậu ngưỡng mộ.
Còn bá phụ Khương Tề Thiên thì thừa lúc bá mẫu không để ý, lén nhét cho Khương Ninh hai ngàn tệ, bảo hắn bình thường mua đồ ăn ngon mà ăn.
Bá mẫu thì nhét cho hắn rất nhiều bánh kẹo trái cây, còn có một thùng sữa, nhưng Khương Ninh không nhận thùng sữa. Lúc đến tay không, lúc về tay xách nách mang.
Hắn lái xe điện về nhà.
Trên đường, hắn vừa đi vừa ngắm cảnh, nhờ có tập đoàn Trường Sinh Dịch, một công ty lớn như vậy nên tình hình kinh tế của Vũ Châu tốt hơn rất nhiều, chính quyền cũng biết đây là cơ hội ngàn năm có một.
Sản nghiệp càng phồn vinh, kinh tế càng phát triển thì càng thu hút dân cư đến sinh sống, thành phố cũng sẽ phát triển theo.
Vì vậy, chính quyền Vũ Châu đã thực hiện nhiều biện pháp cải thiện, một trong số đó là tăng cường đầu tư xây dựng cảnh quan cây xanh đô thị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận