Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên

Chương 1282 - Khởi đầu và kết thúc của hành động



Chương 1282 - Khởi đầu và kết thúc của hành động




Sự bình tĩnh của Lam Tử Thần đã không còn nữa, thay vào đó là sự hoảng loạn.
‘Ơ lạ thế, vừa nãy vẫn còn đang sạc cơ mà? ’
‘Chả nhẽ lúc đi đổi sách, thì điện thoại biến mất? ’
Lam Tử Thần theo bản năng nhìn xung quanh, vẫn không có bóng dáng của điện thoại.
Nàng theo bản năng hỏi Liễu Truyền Đạo bên cạnh: "Bạn ơi, ngươi có thấy điện thoại di động của ta không?"
Liễu Truyền Đạo lúc này mới chậm rãi buông quyển sách ra, hắn lúc này mới nén cười, nghi hoặc nói: “Điện thoại gì?”
Lam Tử Thần hỏi: “Vừa rồi chiếc điện thoại có ốp màu hồng đang sạc được đặt ở đây.”
Liễu Truyền Đạo lắc đầu, để cho thật hơn, hắn giả vờ quan sát xung quanh.
Lam Tử Thần lo lắng. Điện thoại di động là tài sản vô cùng quan trọng đối với học sinh cấp ba.
Đúng lúc nàng đang lúng túng, Liễu Truyền Đạo lấy điện thoại di động ra, chủ động nói: “Làm thế này đi, ngươi cho ta biết số điện thoại di động của ngươi, ta sẽ gọi tới số của ngươi, nghe nhạc chuông là tìm thấy mà?"
Trong lúc Lam Tử Thần đang tuyệt vọng, nàng tất nhiên không ngờ rằng đối phương cố tình xin số điện thoại di động của mình, mình đồng ý trước, sau đó chợt nhớ ra: "Điện thoại của ta ở chế độ im lặng."
Trường trung học số 4 tuy không thống nhất tịch thu điện thoại di động, nhưng nếu điện thoại di động của học sinh đổ chuông chắc chắn sẽ bị tịch thu. Đứa nào không thì để ở chế độ im lặng.
Liễu Truyền Đạo sửng sốt: "Ôi chà"
"Không sao, không có tiếng nhưng điện thoại vẫn sẽ rung mà?"
Lam Tử Thần: “Rung thì có rung, nhưng tiếng sẽ rất nhỏ.”
Liễu Truyền Đạo nói: "Thế là đủ rồi."
Lam Tử Thần đọc: “138, 552…”:
Liễu Truyền Đạo bắt đầu bấm số, đồng thời đang suy nghĩ chờ cuộc gọi tiếp theo, hắn đi đến kệ sách giấu điện thoại di động, để cô gái có thể nghe thấy tiếng rung.
"Được rồi, ta bắt đầu gọi." Liễu Truyền Đạo bấm máy.
Lam Tử Thần cảm tạ: “Cám ơn ngươi, ngươi thật là người tốt.”
Liễu Truyền Đạo: "Ta hơn cả tốt ấy chứ..."
"Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau."
Liễu Truyền Đạo: "???"
Hắn ngẩn ra.
“Điện thoại của ngươi tắt nguồn rồi à?” Hắn không nhịn được hỏi.
Lam Tử Thần kết luận: “Không đâu, điện thoại sắp đầy pin rồi mà.”
Liễu Truyền Đạo gọi lại lần nữa nhưng vẫn không bắt máy được.
‘Vãi! ’ Liễu Truyền Đạo sửng sốt.
Vừa gọi điện, hắn vừa đi về phía kệ sách nơi giấu điện thoại. Đến nơi, hắn bàng hoàng phát hiện: “Chết tiệt, điện thoại đâu rồi?”
“Tại sao lại mất điện thoại?”
Lam Tử Thần ở một bên cảm thấy mơ hồ, không hiểu chuyện gì đã xảy ra?
Liễu Truyền Đạo không có hứng thú tán gái nữa, liền liên lạc với Thế Cương: “Giúp ta tìm điện thoại di động!”
Đoàn Thế Cương cũng sửng sốt.
Lam Tử Thần nhìn thấy hai người hoảng sợ, lúc này nàng cũng không rõ sự tình thực sự, chỉ cảm thấy hai chàng trai khá nhiệt tình, ngược lại nói: "Thư viện có camera, để ta kiểm tra."
Vẻ mặt của Liễu Truyền Đạo đột nhiên thay đổi.
Lam Tử Thần đi tới quầy lễ tân: "Chào thầy, điện thoại di động trên bàn của em bị mất, thầy có thể trích xuất camera được không?"

Mười phút sau.
Liễu Truyền Đạo đạt được mong muốn của mình đó là có được thông tin liên lạc với cô gái hắn thích.
Lam Tử Thần tức giận đỏ bừng mặt, vẻ bình tĩnh trước đó đã không còn nữa, đôi mắt đỏ bừng: "Ngươi phải trả lại điện thoại của ta càng sớm càng tốt, nếu không ta sẽ báo với giáo viên rằng ngươi đã lấy trộm nó!"
Liễu Truyền Đạo mở miệng muốn tranh luận, lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Đoàn Thế Cương đứng lên uy hiếp: “Ngươi mang điện thoại di động đến trường mà không được phép là sai, nhà trường sẽ không ưu ái ngươi đâu.”
Lam Tử Thần: “Ta sẽ báo cảnh sát!”
Thấy cô gái này kiên quyết như vậy, Liễu Truyền Đạo không còn cách nào khác đành phải thỏa hiệp: "Được được được, ta bồi thường, ta bồi thường!"
Kiểu gì cũng phải trả!
Bởi lẽ hiện tại hắn là người bị nghi ngờ nhất, trong camera, hắn đã ngang nhiên lấy điện thoại di động của người ta, một khi điều tra đến cấp trường, hắn có thể bị đuổi học!
Liễu Truyền Đạo chán nản rời khỏi thư viện, có Đoàn Thế Cương đi cùng: "Mẹ kiếp, đây là thứ gì vậy!"
Đan Kiêu từ phía sau đuổi theo, nụ cười ngốc nghếch trên mặt biến mất, thay vào đó là vẻ bất mãn của một người đàn ông thành thật: "Quá đáng thật. Ngươi chỉ muốn thông tin liên lạc của nàng ấy thôi mà, có gì sai đâu!"
Liễu Truyền Đạo đang tâm tình thấp thỏm, sau khi nghe được những lời này, vui vẻ lên một chút: "Đúng vậy, ai biết điện thoại bị trộm."
Đan Kiêu lý trí phân tích: "Ngươi còn nhớ trước kia trong phòng học cái món dồ bị trộm không? Rất có thể là cùng một người làm ra!"
Nghe được hắn phân tích, Liễu Truyền Đạo giận dữ, đứng dậy hét lớn: "Là hắn, là hắn, là hắn!"
Sau khi thuốc lá bị trộm, Liễu Truyền Đạo ngồi xổm trong lớp suốt đêm mà vẫn không tìm được gì. Đó là một tình thế một sống một còn giữa hắn và tên trộm.
"Chắc chắn là hắn lấy di động!" Liễu Truyền Đạo khẳng định.
Đan Kiêu: "Thật tệ hại!"
Liễu Truyền Đạo: "Mẹ kiếp, đợi ta nghĩ biện pháp, nhất định phải để hắn trả giá!"
"Ta muốn hắn chết!" Liễu Truyền Đạo hung ác nói. Hắn chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã như bây giờ!
Đan Kiêu ngây thơ nói: “Với chỉ số IQ của ngươi, nhất định có thể làm được.”
Liễu Truyền Đạo lấy lại tự tin, bình tĩnh nói: “Ta đã nghĩ ra cách hay để bắt tên trộm này, bắt được hắn sẽ phun ra hết mọi thứ!”
Đan Kiêu khiêm tốn hỏi: “Phương pháp gì?”




Bạn cần đăng nhập để bình luận