Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên

Chương 1512 - Tăng cường sức mạnh (3)



Chương 1512 - Tăng cường sức mạnh (3)




Phương Thu Nguyệt với gương mặt thanh tú, có chút bất lực, vội vã chạy theo.
Lê Thi chân dài, đi rất nhanh, nàng chặn đường nhóm của Hồ Quân, đối diện với đám nam sinh, nàng không hề sợ hãi, thậm chí khí chất còn có phần lấn át.
Khuôn mặt nàng mềm mại hơn một chút, không còn sự lạnh lùng như khi đối diện với Khương Ninh, mà mang thêm vài phần dịu dàng: "Các bạn học, các ngươi có thể chia cho ta một phần cherry không? Ta định mời bạn trong ký túc xá, cảm ơn."
Phương Thu Nguyệt chạy tới, thấy Lê Thi thái độ ôn hòa, thở phào nhẹ nhõm.
Quách Khôn Nam: "Ê, ngươi chẳng phải là bạn nhảy trong đoàn diễu hành của lớp chúng ta ở hội thao sao?"
Hắn phấn khích hẳn lên.
Vẻ dịu dàng trên khuôn mặt Lê Thi bỗng chốc biến mất, đó là nỗi nhục lớn nhất trong đời nàng!
Nụ cười trên mặt Lê Thi tan biến, nàng giơ hai ngón tay lên: "Ta trả ngươi gấp đôi giá."
Đan Khải Tuyền huých vào người Hồ Quân, bảo hắn mau đồng ý, dù sao cũng chỉ là chia nửa số cherry, coi như không mất tiền.
Mã Sự Thành tranh nói trước: "Thế này đi, ta trả ngươi gấp ba, mời ngươi đi chỗ khác mua."
Lê Thi mặt không biểu cảm: "Gấp bốn lần."
Vương Long Long nghĩ thầm: "Chà, còn có thể trả gấp mấy lần nữa sao?"
Bên ngoài quán trái cây, trên con đường vắng.
Mã Sự Thành bình tĩnh nhìn Lê Thi, bạn nữa cùng lớp này xuất thân không thua kém Tề Thiên Hằng, tính tình kiêu ngạo, dường như bẩm sinh đã cố chấp như thế.
Chỉ cần một chút hướng dẫn, chắc chắn có thể đạt được lợi ích to lớn hơn.
Về phần âm mưu hãm hại một cô gái thì có hơi hèn hạ không? Mã Sự Thành không quan tâm.
Khi Lê Thi đưa ra giá gấp bốn lần một cách vô cảm, Vương Long Long, người hiểu rất rõ Mã ca, lập tức biết chừng mực lại, sắm vai như một người tốt: "Thế này nhé, mọi người nhường nhau một tí, chỗ trái cây này sẽ thuộc về..."
Trước khi nói xong, Trương Trì, người cực kỳ nhạy cảm với tiền bạc và tí máu cá cược trong người, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng.
Những đứa phú nhị đại như Lê Thi thường vung tiền rất mát tay, không có tí khôn ngoan nào!
Tìm phú quý trong hiểm nguy!
Hắn ngẩng đầu lên, muốn khinh thường nhìn Lê Thi, nhưng Lê Thi quá cao, gần bằng hắn.
Trương Trì kiễng chân: "Giá gấp bốn lần, đúng là trò cười!"
Hắn lắc đầu ra hiệu: “Ta sẽ trả giá gấp 8 lần, mời đi mua ở nơi khác”.
Nói xong, Trương Trì nhìn Hồ Quân và những người khác bằng ánh mắt trấn an.
Ai ngờ sau khi nghe xong lời này, Lê Thi nói: "Được, chốt luôn."
Nàng đưa tay ra, trên khuôn mặt quyến rũ có chút ranh mãnh: “Đưa tiền cho ta.”
Vẻ mặt của Trương Trì đột nhiên thay đổi.
Bầu không khí giao dịch vốn dễ chịu ngay lập tức bị Trương Trì phá vỡ, Vương Long Long ngạt thở.
Đúng là tên ngu được việc thì ít mà hỏng việc thì nhiều!
Mã Sự Thành đứng dậy mắng hắn: "Chỗ này không có phận sự của ngươi?"
Trương Trì giả vờ như không biết bọn họ, ngại ngùng nói: "Ha ha ha, thấy các ngươi nói buồn cười, ta bèn thử tí thôi."
"Các ngươi cứ vui vẻ đi, ta đi đây."
Nói xong, Trương Trì nhanh chóng rời đi.
Lê Thi lại nhìn Hồ Quân, thốt ra hai chữ: "Gấp hai lần."
Mã Sự Thành: “Thỏa thuận.”
Buổi trưa họ không về ký túc xá mà tụ tập đi đến nhà trọ của Mã Sự Thành.
Vì Lê Thi mua một nửa số quả anh đào với giá gấp đôi nên Hồ Quân không tốn xu nào.
Hắn lại đến Cổ vịt mỹ vị, mua hơn 200 nhân dân tệ thịt om, cổ vịt, ruột vịt và đậu que. Anh ấy cũng chọn Coca và Sprite, và sẵn sàng tổ chức một bữa tiệc vui vẻ với anh em của mình.
Mã Sự Thành thuê một căn trọ một phòng ngủ, một phòng khách trên tầng ba của một khu dân cư đổ nát gần đó. Tiền thuê hàng tháng là 500 tệ, hắn thuê bằng số tiền kiếm được khi đi leo rank hộ.
Bọn họ ngồi xuống ghế sofa, uống Coca-Cola và ăn thịt kho. Quách Khôn Nam thốt lên: “Có tiền thì sướng quá!”
Vương Long Long: "Đương nhiên."
"Nếu Lê Thi trở thành bạn gái của ta, chẳng phải ta sẽ không phải lo lắng về việc ăn uống sao?" Quách Khôn Nam tưởng tượng cảnh ấy, bởi lẽ Lê Thi vừa xinh vừa giàu.
Hồ Quân: “Đúng vậy, phú bà mà.”
Nghe được lời nói của Nam ca, ngay cả Đan Khải Tuyền cũng không khỏi bật cười: “Thôi đi, người ta thích ngươi được chắc?”
Quách Khôn Nam lúc này tự biết điều, hắn thở dài: “Phải nhỉ, người ta giàu như vậy, người bình thường như chúng ta căn bản không thể mang lại hạnh phúc cho nàng.”
Đan Khải Tuyền đã rút ra được rất nhiều kinh nghiệm từ kinh nghiệm theo đuổi Bạch Vũ Hạ: "Những gì ngươi có, người ta đơn giản là không thích nó."
Hồ Quân: “Bóp mồm bóp miệng một tháng, dành dụm 500 tệ để mua mỹ phẩm cho người ta, nhưng cuối cùng nhận ra người ta chỉ sài cái loại mấy nghìn tệ trở lên.”
Quách Khôn Nam: "Chúng ta không cùng đẳng cấp với họ."
Mã Sự Thành cầm chân vịt lên nói: “Điều tất nhiên thôi, người ta giàu mà.”
Quách Khôn Nam: "Mã ca, ngươi nói như vậy thì dễ, dù sao ta cũng không tưởng tượng được là loại người nào có thể cưa đổ được nàng ấy."
Hồ Quân: “Thì đẹp trai, giàu có, giỏi hơn nàng ấy.”
Mã Sự Thành vui vẻ nói: “Nếu làm theo lời Lư Kỳ Kỳ nói, nhất định phải mang lại giá trị tinh thần cho người ta.”
"Nhưng theo Thôi Vũ, việc đó rất đơn giản, chỉ cần đánh người ta bằng một cây gậy và rồi chùm bao tải lên là xong."
Quách Khôn Nam sửng sốt. Ý tưởng của thằng Vũ có nguy hiểm như vậy à?
Mã Sự Thành kết luận: “Dù giàu đến đâu, nàng ấy vẫn là một người bình thường như chúng ta. Người Trung Quốc của chúng ta không có khái niệm về địa vị tôn ti. Dù có tiền, ngươi cũng không thể làm bất cứ điều gì mình muốn. Nếu ngươi ra ngoài buổi tối ăn thịt nướng thì gặp du côn vẫn phải nhường đường như thường.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận