Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên

Chương 1448 - Không nên nhìn (2)



Chương 1448 - Không nên nhìn (2)




Nếu như nàng có thể học được thì khi biểu diễn trước Sở Sở và cặp song sinh, chắc chắn sẽ khiến họ kinh ngạc.
Khương Ninh nói: "Không thể.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết của Tiết Nguyên Đồng lại căng ra, nàng hậm hực uống hai ngụm trà lớn.
Hai người nằm phơi nắng cả buổi trưa, trong lúc đó Đồng Đồng còn ngủ thiếp đi.
Trước khi đến trường, Khương Ninh đứng dậy khỏi ghế, nâng nàng từ tư thế nằm sang tư thế ngồi, Đồng Đồng ngồi ngây người trên ghế, tóc hơi rối, ánh mắt cũng có chút tan rã.
Nàng tỉnh táo lại một lát rồi lại nhanh chóng trở lại trạng thái tinh nghịch.
Khương Ninh thúc giục: "Không phải ngươi nói hôm nay muốn ngồi xe đạp leo núi đi học sao? Lốp xe xẹp rồi, về nhà lấy bơm đi."
Nghe nói đến bơm xe, Tiết Nguyên Đồng liền hứng thú, nàng trượt khỏi ghế, đi giày, nhanh nhẹn chạy về nhà.
Chờ nàng mang bơm ra, Khương Ninh đã đẩy xe đạp ra khỏi cửa.
Sau khi nối vòi bơm vào van, Tiết Nguyên Đồng giẫm lên bàn đạp của bơm, chăm chỉ bơm xe, trông rất vui vẻ.
Đáng tiếc, những khoảnh khắc vui vẻ luôn ngắn ngủi. Nàng phụ trách bánh sau, còn Khương Ninh thì phụ trách bánh trước. Quy định này là bất di bất dịch, vì trước đây nàng đã từng tranh luận với Khương Ninh về vấn đề xe đạp leo núi, cuối cùng quyết định bánh sau sẽ thuộc quyền quản lý của nàng.
Khương Ninh gắn van vào rồi từ từ bơm căng bánh xe. Mỗi lần như thế này, hắn lại nhớ về thời thơ ấu. Hồi đó, cứ ba, bốn ngày hắn lại bơm xe đạp cho gia đình một lần, và mỗi lần như vậy, hắn luôn tình nguyện xung phong.
Khương Ninh đang chơi, còn Tiết Nguyên Đồng ở bên cạnh nhìn.
Trong lúc Khương Ninh chơi vui vẻ, nàng bĩu môi cho thế giới thấy nàng không vui, nhưng Khương Ninh chẳng để ý.
Tiết Nguyên Đồng hơi không vui. Phía trên cái miệng nhỏ nhắn đỏ rực là một đôi mắt linh động, ánh mắt nàng nhìn xuống, phát hiện ra cái bóng của Khương Ninh.
Ánh nắng trưa gay gắt, bóng của cả hai in rõ trên mặt đất. Tiết Nguyên Đồng đưa tay ra, dùng cái bóng của mình để nghịch ngợm bóp nhẹ vào cái bóng của Khương Ninh.
Đôi môi chu ra của Tiết Nguyên Đồng lập tức cong lên vui vẻ, khóe miệng mang theo chút tinh nghịch và đáng yêu.
Sở Sở ở nhà bên đẩy xe điện ra ngoài. Từ góc nhìn của nàng, Đồng Đồng đang đứng rất gần Khương Ninh, động tác chu môi của nàng trông giống như đang hôn.
"Nếu ta không nhìn lầm..." Tiết Sở Sở trong lòng dao động: "Đồng Đồng... lại muốn trộm hôn Khương Ninh!"
“Sao nàng có thể như vậy chứ!”
“Nàng vẫn còn nhỏ mà!”
Đúng lúc này, Đồng Đồng phát hiện ra Sở Sở, trong nháy mắt bốn mắt nhìn nhau.
Tiết Sở Sở tâm loạn như ma, nàng vô thức đẩy xe vào nhà, hét lên: "Vừa rồi ta không thấy gì hết!”

Tiết thứ hai buổi chiều, tiếng chuông báo hết giờ vang lên.
Khương Ninh đứng dậy, nói với Bạch Vũ Hạ ở bàn trước: “Tiết sau nếu Đồng Đồng tỉnh, ngươi nói với nàng ta đi mua đồ, bảo nàng đến căn tin trước đi.”
“Mua đồ?”
Nghe giọng điệu của Khương Ninh, có vẻ hắn định sẽ nghỉ cả tiết, mua đồ gì mà mất nhiều thời gian thế?
Bạch Vũ Hạ rất ít khi thấy hắn vắng mặt cả tiết học.
Vẻ mặt nàng không thay đổi, trả lời dứt khoát: "Ừ, được.”
Nàng không hỏi Khương Ninh định làm gì, vì trong suy nghĩ của nàng, nếu như đối phương muốn nàng biết hắn đang làm gì, chắc chắn sẽ chủ động nói.
Cho đến khi nhìn thấy Khương Ninh trèo cửa sổ rời đi, Bạch Vũ Hạ vẫn không nhận được câu trả lời của hắn.
Nàng cầm bút mực, bàn tay trắng trẻo thon dài, chậm chạp không viết được chữ nào.
Khuôn mặt lạnh nhạt của Bạch Vũ Hạ hiện lên một tia bất đắc dĩ, nàng chợt hơ hối hận: "Sớm biết đã hỏi hắn.”

Gần tới giờ học, lớp trưởng Tân Hữu Linh bị ban cán sự lớp khác gọi đi họp.
Tiết học này là tiết cuối cùng của buổi chiều và cũng là tiết tự học, không có "linh vật" trấn áp, cả lớp lập tức náo loạn.
Trong số đó, người phấn khích nhất là Liễu Truyền Đạo, hắn trực tiếp thoát khỏi "nhà tù tối tăm", tiến về phía nam, đến thẳng chỗ ngồi của Tân Hữu Linh.
Quách Khôn Nam thấy chỗ ngồi thơm tho của người hắn thầm mến lại bị Liễu Truyền Đạo dơ bẩn chiếm giữ, hắn rất là khó chịu.
Lúc trước Đan Khải Tuyền và Liễu Truyền Đạo từng có mâu thuẫn. Lúc đó, hắn muốn giúp Tuyền ca dạy cho Liễu Truyền Đạo một bài học, tiếc là bị trưởng ban Vương ngăn cản nên không làm gì được.
"Không được, đây là chỗ ngồi của lớp trưởng, nếu ngay cả chỗ ngồi của nàng ta cũng không bảo vệ được thì làm sao ta bảo vệ lớp trưởng?" Quách Khôn Nam để tay lên ngực tự hỏi.
Cho nên hắn phải ra tay, Quách Khôn Nam len lén gửi tin cho anh em tốt: "Đuổi tên này đi."
Đan Khải Tuyền và Nam ca là anh em tốt thực sự, chỉ một câu ngắn gọn liền có thể hiểu ý nhau. Hắn từ ngăn bàn lấy ra hộp cờ tướng, nghênh ngang đi tới chỗ ngồi của Tân Hữu Linh.
“Người anh em, nhường chỗ cho ta chơi cờ." Đan Khải Tuyền nói.
“Dựa vào cái gì?" Liễu Truyền Đạo hỏi ngược lại.
Đây là chỗ của lớp trưởng xinh đẹp, hơn nữa cách Cảnh Lộ, Trần Tư Vũ, Bạch Vũ Hạ không xa, biết đâu có cơ hội tán tỉnh các nàng.
Dù cho không có cơ hội tán tỉnh, hắn cũng không muốn quay lại cái "địa ngục" kia.
Huống hồ, bản thân hắn và Đan Khải Tuyền vốn có mâu thuẫn, nếu cứ thế mà nhường bước, lộ ra hắn bao nhiêu vô năng, mặt mũi để ở đâu?
Cho nên Liễu Truyền Đạo chắc chắn sẽ không đi.
Đan Khải Tuyền cũng không phải là người không biết lý lẽ, hắn không muốn gây gổ với Liễu Truyền Đạo, dù sao bạo lực cũng không hay.



Bạn cần đăng nhập để bình luận