Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên

Chương 1492 - Đả kích sắc bén (3)



Chương 1492 - Đả kích sắc bén (3)




"Như vậy đối với ngươi mà nói, lan can vô dụng đúng không?" Bạch Vũ Hạ hỏi.
Trần Tư Vũ phủ định: "Vậy không được, lỡ như không có lan can ta rơi xuống thì làm sao đây?"
Bạch Vũ Hạ: "Cho nên ngươi không cần lan can, ngươi cũng không cần vịn nó, nhưng có nó, ngươi lại có thể cảm thấy sinh mệnh được bảo hộ, đạo lý gia nhập vào, ngươi xem tín ngưỡng như lan can, cổ võ chính là tín ngưỡng của Liễu Truyền Đạo."
Nàng bình tĩnh nói xong lời này, dù cho Khương Ninh đối diện đang nhìn nàng thì Bạch Vũ Hạ vẫn bảo trì gia giáo cực cao, không kiêu không gấp, không chậm không nhanh.
Trần Tư Vũ nghiêng đầu, như hiểu không hiểu.
Bạch Vũ Hạ thở dài, nàng không cần phải nghiên cứu thảo luận vấn đề này với Trần Tư Vũ, làm như vậy chính là tự tìm phiền toái cho mình.
Trần Tư Vũ đúng là nghe không hiểu nhưng cũng không trở ngại nàng cảm thấy Bạch Vũ Hạ cực giỏi.
Nàng lý trí như vậy, bác học như vậy, khiến cho Trần Tư Vũ hâm mộ không thôi, sao trên đời này lại có nữ hài tử ưu tú như vậy?
Không được, nếu như Bạch Vũ Hạ cứ hoàn mỹ như thế, Trần Tư Vũ chỉ sẽ cảm thấy nàng cách mình càng ngày càng xa, nhất định phải để nàng trở nên bình dân một chút.
Thế là, Trần Tư Vũ lấy điện thoại ra, lặng lẽ gửi cho Bạch Vũ Hạ một đoạn phim ngắn.
Gửi xong, nàng tranh thủ thời gian chạy.
Bạch Vũ Hạ thấy được điện thoại chấn động, nàng thấy ở đây chỉ còn lại một mình Khương Ninh, có vẻ như hắn tạm thời không có muốn bắt chuyện với mình.
Thế là Bạch Vũ Hạ đưa tay về phía túi quần jean căng cứng, nhẹ nhàng ưu nhã rút điện thoại ra.
Nàng nắm chặt điện thoại, mở khóa.
Toàn bộ động tác quá trình tràn đầy phong phạm đại gia khuê tú, phối hợp dáng vẻ dung mạo của nàng, rất có mỹ cảm.
Bạch Vũ Hạ nhấn mở danh sách thông báo, sau đó nhìn thấy thấy video mà Trần Tư Vũ gửi tới, nàng run lên.
“Đáng chết, Trần Tư Vũ!”
Ngón tay nhỏ bé của nàng vô thức nhấn quay lại.
Khương Ninh trông thấy cảnh này, ánh mắt chớp động, một đạo linh lực đánh về phía màn hình của Bạch Vũ Hạ.
Bạch Vũ Hạ thề, rõ ràng nàng nhấn quay lại nhưng video đó lại phát hình, thanh tiến độ còn chạy tới một chút, may mà Bạch Vũ Hạ có thói quen để chế độ im lặng, nếu không thì nàng không còn mặt mũi ở lại phòng học.
Gần như là trong một mili giây, Bạch Vũ Hạ nhấn ngón tay, cấp tốc khóa màn hình.
Lúc này nàng mới thở sâu, ngửa mặt lên.
Khương Ninh giống như cười mà không phải cười: "Ngươi vừa mới xem cái gì đó?"
Bạch Vũ Hạ trong lòng sợ hãi, nàng mặt không cảm xúc: "Phim ngoại quốc."
“Tốt tốt tốt, rất biết diễn đúng không?” Khương Ninh hứng thú, tiếp tục hỏi: "Ta không nhìn lầm chứ, vừa rồi hình như bọn họ không mặc quần áo?"
Hắn hai mắt uẩn chứa ý cười, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm cô bé đối diện.
Bạch Vũ Hạ có chút chịu không được, nàng không biết khuôn mặt đỏ lên không, chỉ biết là lỗ tai cực kỳ nóng, tố dưỡng quanh năm suốt tháng khiến cho nàng sẽ không tuỳ tiện sa đọa.
Gương mặt nàng có chút đỏ hồng, giả ra dáng vẻ vân đạm phong khinh nói: "Mạng kém quá, quần áo còn chưa kịp hiện ra."
Phòng học lớp 8.
Khương Ninh nghe được Bạch Vũ Hạ giải thích có thể xưng nghịch thiên, hắn cảm thấy rất buồn cười, cô nương này rất biết cái khó ló cái khôn, nhưng mà trình độ nhanh trí này hạ xuống đến cùng một cấp bậc với Trần Tư Vũ.
Bạch Vũ Hạ sau khi nói xong, ánh mắt phiêu hốt, con ngươi ngập nước hiện ra ánh sáng, cố gắng tránh ánh mắt Khương Ninh, không nhìn hắn.
Khương Ninh không có ý định buông tha nàng, hắn gật gật đầu, chững chạc đàng hoàng nghiên cứu thảo luận: "Phim nước ngoài tương đối cao thanh, có yêu cầu mạng nhất định, đề nghị ngươi xem hàng nội địa, mặc dù họa chất mơ hồ nhưng càng phù hợp thẩm mỹ của người trong nước chúng ta."
Bạch Vũ Hạ mặt không đổi sắc: "Ừm, được, lần sau ta nhất định thử một chút."
Khương Ninh: "Mấy lần kiểm tra gần đây ngươi viết văn được điểm không tốt, như vậy đi, phạt ngươi viết một bài văn nêu cảm nghĩ xem phim dài 800 chữ, luyện kỹ xảo viết văn một chút."
Quá đáng. . . Bạch Vũ Hạ hô hấp không quá thông thuận, tại sao hắn có thể như vậy được!
Nhưng mà tính tình Bạch Vũ Hạ cực kỳ độc lập, bình thường nàng mặt ngoài ôn hòa, nhìn như có thể nói chuyện với bất cứ ai, thực tế là căn cứ vào gia giáo tốt đẹp.
Ở sâu trong nội tâm, Bạch Vũ Hạ có được nhận thức siêu thoát người đồng lứa, loại lực lượng này để nàng ở vào cao vị, dù đối mặt Khương Ninh thì nàng vẫn có lĩnh vực thuộc về mình.
Kết quả bây giờ lại bị đùa giỡn như thế, Bạch Vũ Hạ tâm tính có chút không vững vàng, nàng giả bộ như không hiểu:
"A, như vậy viết xong còn cần giao cho ngươi phê bình sửa chữa sao?"
Khương Ninh: "Có thể, dù sao ta cần phải hiểu rõ trình độ của ngươi."
Bạch Vũ Hạ phục, nàng rất khó lý giải, hắn có thể thản nhiên nói ra chuyện không bình thường như vậy?
Hắn không xấu hổ sao?
Không khí giữa hai người hơi lắng lại chút, Trần Tư Vũ lặng lẽ lui về, sau đó, nàng đối mặt ánh mắt nghiêm nghị của Bạch Vũ Hạ.
Trần Tư Vũ: "Ha ha ha, các ngươi trò chuyện vui không?"
Khương Ninh: "Rất vui vẻ."
Bạch Vũ Hạ mỉm cười: "Rất vui."
Không biết vì cái gì, Trần Tư Vũ nhìn biểu cảm của Bạch Vũ Hạ, có chút bối rối không hiểu, nàng tranh thủ thời gian giải thích: "Vừa rồi tỷ ta đăng nhập tài khoản của ta."



Bạn cần đăng nhập để bình luận