Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên

Chương 1580 - Đối đầu với ta (4)



Chương 1580 - Đối đầu với ta (4)




Câu nói này hoàn toàn đánh sập tâm lý của Lê Thi, nước mắt từ trong mắt trào ra, không ngừng chảy.
Mọi kiêu ngạo, sự vô lý, và lòng tự trọng của nàng đều biến mất.
Nước mắt tạo nên những vệt dài trên khuôn mặt tái nhợt của Lê Thi. Nàng ngồi bệt trên đất, ánh mắt van nài, tiếng khóc nghẹn ngào:
“Phải thế nào thì ngươi mới tha cho ta?”
Trong sân tập trống trải, tiếng nói tuyệt vọng của cô gái vang lên.
Khương Ninh đột nhiên mở mắt, hắn thốt ra bốn chữ:
“Quỳ xuống, cầu xin ta.”
“Quỳ xuống.”
Theo lời của Khương Ninh vừa dứt, vẻ mặt Lê Thi giật mình, ngay cả nước mắt cũng cũng ngừng chảy.
Trang Kiếm Huy trong góc khẽ nhíu mày.
Có phải hơi quá đáng rồi không? Dù sao thì Lê Thi cũng chỉ là một cô gái.
Lâm Tử Đạt thì thầm nghĩ: "Hắn định giẫm đạp lên lòng tự trọng của Lê Thi rồi!"
Dù nghĩ gì đi nữa, lúc này cả hai đều không dám lên tiếng.
Tình hình của Khương Ninh hiện tại quá khó kiểm soát, nếu hắn đột nhiên phát điên, hai người sẽ không gánh nổi hậu quả đó.
Cảnh Lộ lặng lẽ rút tay khỏi tay áo của Khương Ninh.
Vừa rồi khi Khương Ninh nhắm mắt lại định bắn Lê Thi, nàng đã kéo Khương Ninh, quá nguy hiểm rồi...
Từ khi quen Khương Ninh tới nay, những việc hắn làm khiến Cảnh Lộ có ấn tượng rằng Khương Ninh tuyệt đối không phải là một người hấp tấp.
Vụ bắn súng của Khương Ninh trước đó càng chứng minh hắn tự tin vào khả năng bắn súng của mình.
Hơn nữa... Lê Thi sớm muộn gì cũng phải bị dạy cho một bài học, lúc nãy nàng đã chĩa súng vào cả nàng và Khương Ninh mà!
Nếu như vừa rồi Lê Thi không cẩn thận bóp cò, thì bây giờ có lẽ cả nàng và Khương Ninh đã chết rồi!
Đã chết rồi!
Cảm giác sợ hãi khi bị chĩa súng vào người, nếu chưa từng trải qua thì rất khó hiểu. Lúc đó toàn thân tê liệt, tim đập thình thịch, kinh hoàng hơn cả khi bị rắn độc rình rập.
Mặc dù nhân viên an toàn đã nhắc nhở rất nhiều lần, nhưng Lê Thi hết lần này tới lần khác không nghe, thái độ còn kiêu căng như vậy.
Cho nên Cảnh Lộ làm sao có thể không tức giận? Làm sao có thể bình tĩnh?
Cứ như người thân yêu bị đe dọa tính mạng vậy, ai cũng không thể bình tĩnh.
Nếu Khương Ninh chết... nàng không thể tưởng tượng hậu quả sẽ ra sao.
Đó là lý do vì sao sau khi Khương Ninh khoe tài bắn súng, nàng mới đưa băng đạn cho Khương Ninh để hắn dạy cho Lê Thi một bài học nhớ đời.
Nhưng sau khi nghe Khương Ninh chuẩn bị nhắm mắt bắn, Cảnh Lộ vẫn quyết định ngăn cản hắn.
Bởi vì như vậy quá nguy hiểm.
Dù hắn bắn rất giỏi, nhưng nhắm mắt bắn thì quá nguy hiểm, nếu có chuyện gì xảy ra thì...
Mặc dù hành động vừa rồi đã quá đáng, nhưng cuối cùng hắn cũng không đi quá giới hạn.
“Suy nghĩ kỹ chưa?" Giọng Khương Ninh vang vọng khắp sân huấn luyện.
Trong sân sáng như ban ngày, trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng đặc trưng, Lê Thi ngồi bệt xuống sàn, áo khoác màu đen Prada trên người nàng dính bụi bặm và nước mắt, trông có vẻ hơi lôi thôi
"Ta... nghĩ kỹ rồi..." Lê Thi không muốn chết.
Nếu có thể sống sót, không ai muốn chết chết.
Khương Ninh thốt ra hai chữ: "Quỳ xuống.”
Những lời này giống như một chiếc búa tạ lạnh lẽo đập vào người nàng, dáng vẻ kiêu ngạo của Lê Thi lúc này từ từ khuỵu xuống, chỉ còn lại nỗi khát khao được sống.
Vì úp mặt xuống sàn, nước mắt nàng theo đó chảy xuống, tạo thành những vũng nước nhỏ trên sàn nhà.
Không chỉ làm ướt sàn, mà còn làm ướt cả trái tim nàng, khiến nó trở nên yếu mềm.
Lúc này, Trang Kiếm Huy cảm thấy bóng dáng Lê Thi thật cô đơn và bất lực.
“Ta xin ngươi, xin ngươi... tha cho ta." Giọng nói run rẩy và yếu ớt của Lê Thi vang lên.
Sau khi nói xong câu đó, cơ thể nàng như bị rút hết sức lực, thứ níu giữ tinh thần nàng lúc này cũng theo đó tan biến theo.
Khương Ninh nhìn xuống Lê Thi, nàng mềm nhũng quỳ trên đất, hai đầu gối run rẩy. Dưới ánh đèn chiếu rọi, bóng của nàng cũng co ro thành một cục.
Lê Thi ngẩng đầu ưỡn ngực, ngạo mạn vô lễ ngày nào giờ đây đã không còn, chỉ còn lại một cô gái run rẩy trong sợ hãi và tuyệt vọng.
Khương Ninh nhìn nàng một lúc rồi thờ ơ nói: "Cút đi."
Nói xong câu đấy, hắn chẳng buồn nhìn đối phương nữa.
Nghe được lời ấy, Lê Thi như trút được gánh nặng, cơ thể nàng thả lỏng, nước mắt lã chã rơi.
Cuối cũng nàng vẫn còn sống, Khương Ninh không giết nàng.
Bóng tối xung quanh dường như tan biến hết.
Lê Thi hít một hơi thật sâu, lần đầu tiên nàng cảm thấy sống thật tuyệt vời.
Lâm Tử Đạt trong góc quan sát tình hình, thấy Khương Ninh dường như đã tha cho Lê Thi.
Hắn đụng đụng Trang Kiếm Huy rồi cùng đi về phía Lê Thi, chuẩn bị đưa nàng ra khỏi sân huấn luyện, đề phòng Khương Ninh thay đổi ý định.
Bước chân hai người hết sức thận trọng, luôn chú ý xem bên Khương Ninh có động tĩnh gì không.
Nhất là Trang Kiếm Huy, hắn tự cho hắn là đúng, lúc trước hắn định dùng súng để ngăn cản, kết quả lại bị Khương Ninh bắn một phát.
Hắn thật là gan dạ!
Nếu lúc đó viên đạn lệch đi một chút, chỉ cần lệch một chút thôi mà mà vô tình trúng tay hắn, thì từ nay về sau Trang Kiếm Huy sẽ trở thành người tàn tật, không bao giờ có thể chơi bóng rổ nữa!
Cho nên, trong lòng hắn rất là phản cảm trước hành động liều lĩnh của Khương Ninh.
Nhưng mọi chuyện sắp kết thúc rồi.
Sau đó, hắn sẽ phải trả giá cho những gì đã làm.
Ngay khi Trang Kiếm Huy đang tự hỏi về những điều này, đột nhiên có một câu nói vang lên: "Khoan đã!"



Bạn cần đăng nhập để bình luận