Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên

Chương 1298 - Duyên, tiếp tục



Chương 1298 - Duyên, tiếp tục




Mặc dù xảy ra chút biến cố nhỏ, nhưng nhìn chung bầu không khí vẫn tương đối hài hòa.
Vì cơ duyên nghịch thiên của Sài Uy mà cướp mất tứ đại kim hoa, cái gọi là có được tất có mất, hắn ở đây chịu đau khổ, thì người khác ở đó sẽ được hạnh phúc.
Đoàn Thế Cương vui sướng khi người gặp họa: "Truyền đạo quả là ngôi sao may mắn của ta, đã mang cả đán Bàng Kiều đi rồi, cuối cùng cũng có thể ăn một bữa ngon lành rồi!”
Lần phân bàn ăn trước, hắn cùng Lý Thắng Nam và Vương Yến Yến ngồi một bàn, khổ không thể tả.
Đan Khải Tuyền xoa xoa vai Nam ca ủ rũ, kỳ lạ: "Sao thế? Hôm qua trở về đã uể oải rồi, hỏi gì ngươi cũng không nói.”
Hắn động viên: "Phấn chấn lên, thấy không, ngươi và Tân Hữu Linh một bàn đấy!"
Quách Khôn Nam bất lực: "Mệt quá.”

Mặt trời mới mọc, bầu trời nhuộm sắc hồng.
Trong nháy mắt, mặt trời đã lặn về phía Tây.
Giờ giải lao tối, Ngô Tiểu Khải ôm bóng rổ ra cửa.
Đan Khải Tuyền và Quách Khôn Nam chạy bộ trên sân thể dục, tranh thủ bàn kế hoạch tỏ tình.
Khương Ninh ôm quyển truyện tranh, lặng lẽ đọc.
Thẩm Thanh Nga bước ra khỏi lớp, dáng đi kiêu ngạo như một con thiên nga.
Cảnh Lộ sau khi thấy, suy nghĩ vài giây rồi khẽ chọc chọc Khương Ninh: "Đi dạo trên sân thể dục không?"
Khương Ninh buông truyện tranh xuống: "Đi.”
Đi trên quảng trường, xung quanh là các nhóm bạn học nói chuyện rôm rả.
Cảnh Lộ yên lặng làm bạn bên cạnh Khương Ninh.
Nàng kiễng chân, bước chân nhẹ nhàng, cố ý giữ khoảng cách đều giữa các bước chân.
Nàng mặc áo chống nắng màu xám tro, áo chống nắng này thiết kế chiết eo, ôm lấy thôn thiếu nữ, chẳng những không hề mập mạp, ngược lại có lồi có lõm mơ màng.
Cùng với những bước nhảy nhẹ nhàng của nàng, tạo ra một hiệu ứng thị giác nhấp nhô, làm người ta xem thế là đủ rồi.
Dưới ánh đêm, sân vận động trở thành một bức tranh sâu thẳm, đường chạy màu sắc sặc sỡ như một dải lụa uốn lượn, vô cùng bắt mắt.
Ánh trăng và đèn đường chiếu ra nhiều bóng người, nhiều học sinh chạy trên sân thể dục, bóng của họ cùng nhảy nhót, tiếng cười nói vang vọng khắp nơi.
Cảnh Lộ không đi dạo dọc theo đường chạy, nàng đi về phía cuối sân thể dục, đó là một bãi cỏ rộng lớn, giống như một đại dương xanh biếc.
“Ở chỗ này đi!”
Cảnh Lộ ngồi xuống, Khương Ninh cũng ngồi dưới đất.
Hắn nhìn xa xa, tòa nhà học, cây cối, bãi cỏ, tất cả đều chìm trong ánh trăng.
“Thật đẹp.” Cảnh Lộ nói nhỏ.
Đúng là rất đẹp." Khương Ninh hơi nheo mắt lại, hưởng thụ nụ hôn nhẹ của gió.
Cảnh Lộ nhỏ nhẹ nói: "Gió thật dịu dàng.”
Đối thoại giữa hai người rất ít, cứ ngồi yên lặng như vậy, nhìn về phía xa.
Giờ ra chơi rất dài, lại rất ngắn, chẳng mấy chốc, tiếng chuông báo giờ vào lớp đã vang lên.
Sân thể dục lại trở nên trống rỗng, đã đến lúc trở về, Khương Ninh thong thả đứng dậy, Cảnh Lộ đứng dậy theo.
Chỉ là, Cảnh Lộ đứng lên được một nửa, lại ngồi xuống, nàng xoa cổ chân: “Hình như bị trật rồi.”
“Vậy... ngươi?" Khương Ninh hỏi.
Nàng cố gắng đứng dậy, đi được hai bước, mới nhíu mày, cắn môi: "Đau quá..."
Khương Ninh: "Sắp vào học rồi.”
Cảnh Lộ ngẩng mặt lên, ánh trăng tô thêm cho nàng chút mông lung: "Nếu không, ngươi cõng ta đi?"
Giọng nói của nàng như một nốt nhạc, âu lắng và tuyệt vời.
“Được.”
Khương Ninh nắm cổ tay nàng, xoay người cõng nàng lên lưng.
Nàng vừa đè lên, Khương Ninh lập tức cảm thấy như có hai khối thạch hoa quả mềm mại, nhẹ nhàng mở ra, lại áp sát vào nhau.
Cảnh Lộ thở ra một hơi: "Khỏe hơn nhiều rồi."
“Chân bị trật thì đừng cố." Khương Ninh: "Chuyện lớn như vậy sao không nói sớm hơn.”
Cảnh Lộ nằm trên tấm lưng rộng lớn của hắn: Nghĩ là chịu đựng được một chút.”
"Có nặng lắm không?" Nàng lại hỏi, con gái thường hay để ý những điều này.
Khương Ninh: "Rất nhẹ.”
Cảnh Lộ: "Thật sao? Có người nói ta béo đó.”
Khương Ninh: “Đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường.”
Qua quan sát của hắn, vóc dáng của Cảnh Lộ ngày càng đẹp hơn, eo thon mông vểnh chân dài, dáng người săn chắc, hầu như không có một chút mỡ thừa nào.
Có lẽ là nhờ việc tập yoga lâu dài của nàng.
Khương Ninh cõng nàng băng qua bãi cỏ, sợi tóc Cảnh Lộ rơi trên cổ hắn, bị gió thổi qua, hơi ngứa.
“Ngươi có mệt không?”
"Một chút."
"Ồ."
Cảnh Lộ không biết kiếp này có cơ hội thứ hai hay không, nhưng từ trước đến nay nàng luôn nắm lấy mọi cơ hội, nàng vùi mặt, thổi hơi nóng bên tai Khương Ninh: "Ta thổi cho ngươi, có mát hơn không?"
Khương Ninh không nói gì.
Cảnh Lộ lại thổi một hơi, nàng nói: "Quần áo của ta có đẹp không?
“Rất đẹp.”
Cảnh Lộ: "Ý ngươi là áo chống nắng, hay là áo ba lỗ?”
Nàng ngày càng táo bạo.
“Cái nào cũng đẹp.”
Cảnh Lộ: "Ta thấy áo ba lỗ đẹp hơn, tiếc là ngươi không thấy được. Hay là ngươi thử đoán xem màu gì nhé?”
Thực tế Khương Ninh đã sớm nhìn thấy chiếc áo ba lỗ màu trắng của nàng, bề ngoài hắn tỏ ra nghiêm khắc, ngăn cản nàng bằng một giọng điệu hơi nghiêm nghị: “Đừng nghịch nữa.”
Cảnh Lộ lập tức im lặng.
Cả hai lại rơi vào im lặng.
Khương Ninh bỗng nhiên cảm thấy, có lẽ hắn đã hơi quá lời.
Cũng giống như kiếp trước, khi hắn đang chơi game trên điện thoại, Cảnh Lộ ngồi trước mặt cười hì hì đọc ra tiếng, Khương Ninh sợ người khác nghe xong, cho rằng mình trẻ con, vì vậy liền nghiêm khắc ngăn lại nàng.
Sau đó, Cảnh Lộ không bao giờ làm những việc tương tự nữa, mối quan hệ giữa hai người từ đó trở nên xa cách, cuối cùng không bao giờ gặp lại nhau.



Bạn cần đăng nhập để bình luận