Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên

Chương 1311 - Giáo sư (2)



Chương 1311 - Giáo sư (2)




Tin tức của Cảnh Lộ hiển nhiên không tốt bằng tin tức của cặp song sinh quanh năm lướt sóng, nàng thắc mắc: “Chuyện gì thế?”
Trần Tư Vũ: "Ta nghe nói có người bị chó hoang cắn ở cổng phía đông của sân vận động."
Sài Uy ở hàng ghế đầu có đôi tai khá nhạy bén, sau khi nghe những lời này, khóe miệng hắn giật giật. Lần trước hắn lẻn vào khuôn viên trường vào ban đêm, cũng bị chó cắn, hắn vốn định đầu độc chết lũ chó đó.
Thật không may, mọi chuyện sau đó diễn biến vượt quá dự tính. Từ đó trở đi, hắn rơi vào áp lực nặng nề của đám Bàng Kiều, nội cái việc sống thôi đã là kiếp nạn với hắn.
Sài Uy, người đã trải qua cay đắng của cuộc đời, lấy đâu ra thời gian để trả thù?
Bây giờ nghe thấy chó cắn người, hắn thấy vui khi người gặp họa!
Cảnh Lộ: “Thảo nào sáng nay có mấy chiếc xe bán tải đậu ở cổng trường!”
Trần Tư Vũ: "Họ là người quản lý đô thị, chắc chắn họ đã bắt được con chó."
Khương Ninh mở thần thức và đưa nó đến bức tường của sân vận động. Hắn nhìn thấy một người đàn ông trung niên với vẻ ngoài hung dữ và dáng người chắc nịch đang nói chuyện với những người lãnh đạo mặc quân phục, một đám quan chức quản lý đô thị đang cầm dụng cụ và đồ đạc lên để săn chó đi lạc.
Giám đốc Vương và các giáo viên khác đi cùng hắn.
Chẳng bao lâu, những con chó hoang lần lượt bị mắc vào các kẹp và lưới, rồi bị đưa ra trước mặt mọi người.
Người đàn ông trung niên chỉ vào một đám chó hoang màu đen, nâu xám và đốm rồi nói với Vũ Doãn Chi: “Con chó nào cắn ngươi?”
Vũ Doãn Chi mặc đồ trắng, dáng người cao ráo, đường nét và khuôn mặt tuấn tú.
Hôm qua hắn đã nhờ người xử đẹp Đan Khải Tuyền, nhưng người của hắn đã khiêu khích chó hoang, làm hắn tức đến mức phát rồ lên.
May mắn là hắn chạy rất nhanh nên chỉ bị răng chó cào xước da.
Vũ Doãn Chi, con người luôn thuận buồm xuôi gió mà lòng dạ hẹp hòi, không thể nuốt trôi cục tức này, liền gọi cha mình ngay trong đêm để giết những con chó hoang này.
Vũ Doãn Chi chỉ vào con chó đốm kia như chỉ tay vào một phạm nhân.
Người đàn ông trung niên chắc nịch hiểu ý, nói với người bên cạnh: "Hãy để con chó này cho ta."
Giám đốc Vương nghe vậy liền nghĩ hai cha con thật thú vị, chả hiểu tại sao ngay sớm hôm đã tốn bấy nhiêu công sức để trừng trị con chó này?
Không chịu trách nhiệm, Giám đốc Vương, người phụ trách an toàn của Trường Trung học Số 4, hỏi: "Vũ Doãn Chi đúng không? Hôm qua không phải chỉ có ngươi bị cắn, ở ngoài trường còn có một số bạn trường ngoài. Ta muốn hỏi, tại sao người ngoài trường lại đến trường vào lúc đêm khuya như vậy?"
Vũ Doãn Chi sượng mặt, cha hắn lập tức đi tới: "Anh Vương phải không? Tối nay ta đãi, chúng mình đi uống nhé?"
Giám đốc Vương từ chối thẳng mặt: “Ta không uống rượu.”
Người đàn ông khỏe khoắn mỉm cười nói: “Không sao đâu, chúng ta không uống rượu.”
Khương Ninh chú ý một hồi, lại cảm thấy phần còn lại nhàm chán nên thu hồi thần thức.
Người đàn ông trung niên chắc nịch là một trong những người anh em của nhà họ Võ hiển hách Vũ Châu. Ông ta là một người có nghị lực to lớn, sau này bị xử lí, phát hiện ông ta sở hữu hơn 100 cái bất động sản, hơn 200 ô tô, tàu thuyền, nhà cửa. rượu vang và đồng hồ nổi tiếng cùng vô số đồ trang sức, giá trị tài sản ròng đã vượt quá một tỷ đồng tệ.

Sau buổi tự học buổi sáng, cuộc săn chó hoang kết thúc.
Trước khi người đàn ông chắc nịch rời đi, Vũ Doãn Chi nói: “Bố, bố có thể giúp con đánh học sinh đó được không?”
Đêm qua hắn đã thất bại trong việc đánh bại Đan Khải Tuyền, và bây giờ giám đốc Vương đang nhắm vào hắn, chắc chắn hắn sẽ không dễ dàng làm được điều đó một lần nữa.
Người đàn ông vỗ về hắn và dạy bảo: "Bây giờ đã khác xưa rồi. Đây không phải là thị trấn của chúng ta, nếu không thì tối nay bố đã cho người đánh gãy chân nó."
"Bây giờ con đang học ở trường trung học số 4, là cơ sở dưới trướng Trường Thanh dịch, bố không thể giúp con được."
Vũ Doãn Chi vẫn không vui: “Bố!”
Người đàn ông: "Sau này làm việc gì cũng phải khôn ngoan, ở trường học hành tử tế, thời gian hãy còn dài lắm!"
Vũ Doãn Chi chịu hưởng ảnh hưởng của gia tộc, lập tức hiểu được ý của cha mình, thời gian hãy còn dài có nghĩa là sớm muộn gì cũng sẽ xử gọn thằng kia!
Vũ Doãn Chi lập tức đáp: "Dạ vâng ạ!"

Tiết thứ tư buổi sáng là tiết thể dục.
Ngay khi chuông vào tiết thứ ba vang lên, cả lớp bắt đầu đi về phía sân vận động, Ngô Tiểu Khải ôm quả bóng rổ đi đầu.
Thôi Vũ, Mạnh Quế đã chạy bộ từ sớm.
Khi lớp học sắp bắt đầu, trong lớp chỉ còn vài người, Khương Ninh mới nhắc Tiết Nguyên Đồng, kéo con người đang lim dim ra sân.
Khương Ninh đưa vợt cầu lông cho nàng, Tiết Nguyên Đồng cầm vợt trong tay bước đi.
Sau khi ra khỏi cửa lớp, hắn đi đến hành lang phía đông và đụng phải Lâm Tử Đạt.
Lâm Tử Đạt vui vẻ nói: "Này, ngươi thật tuyệt vời, trông cứ như game RPG đời cũ ấy, lúc nào cũng mang theo bé…à đồng đội!"
Khương Ninh hiểu ý câu này, nhưng Tiết Nguyên Đồng không hiểu về các loại game, nên không hiểu hàm ý câu đấy lắm.
Nhưng nàng không quan tâm, nàng vẫn còn mơ màng lắm. Khi đến sân mới gần như tỉnh lại.
"Tuyền ca, nhìn kìa!" Quách Khôn Nam va vào vai hắn.
Đan Khải Tuyền nhìn về phía xa và nhìn thấy lớp 16 khối mười đang học thể dục.



Bạn cần đăng nhập để bình luận