Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên

Chương 1296 - Những ám chỉ khó hiểu (2)



Chương 1296 - Những ám chỉ khó hiểu (2)




“Nữ sinh đẹp nhất lớp ta hồi đó là bạn bàn trước, một trong những nữ sinh đẹp nhất lớp, hiểu rõ giá trị của điều đó chứ?”
Giống như một lớp học bình thường, một lớp có năm mươi sáu người, hoặc sáu mươi bảy người, tỷ lệ nam nữ bằng nhau, khoảng 30 nữ sinh, chỉ cần lớp đó không quá tệ, thì nữ sinh đẹp nhất trong đó, nhan sắc chắc chắn sẽ không tồi.
"Nói cách khác, không phải 80% nữ sinh nào cũng có nhan sắc thuộc top 5% đâu nhé.”
Mà là từ 30 người mới chọn được một người, đó mới đúng là top 5% nhan sắc thực sự.
Đan Khải Tuyền và Quách Khôn Nam nhớ lại nữ sinh xinh nhất lớp ngày xưa, đều gật đầu, "Hiểu rồi, hiểu rồi, rồi sao nữa?"
Khuôn mặt ngăm đen của Hồ Quân hòa vào bóng tối, hắn ngồi dậy, thao thao bất tuyệt nói: “Nàng không chỉ xinh mà thành tích còn rất tốt nữa, tốt hơn ta nhiều. Nàng thi vào trường Trung học số 2 Vũ Châu.”
Đan Khải Tuyền: "Trâu bò!”
Quách Khôn Nam: "Mạnh!”
Hồ Quân tiếp tục nói: "Nàng thường xuyên quay lại hỏi bài ta, có lần là một bài về định lý Pytago, nàng hỏi ta có thể chỉ nàng bài này được không?"
Hồ Quân nghĩ đến đây, vỗ cái “Bộp” vào chăn: "Lúc ấy ta đã nói, bài đơn giản như vậy mà ngươi cũng không biết, ngươi thi có phải chép bài không?"
“Lúc ấy mặt nàng biến sắc, quay đi, sau đó không bao giờ tìm ta hỏi bài nữa!”
"Haizz!"
Quách Khôn Nam nhớ lại cảnh tượng đó, không khỏi tiếc nuối: "Chắc chắn nàng thích ngươi rồi, không thì sao lại hỏi bài ngươi chi?"
Hắn tiếp tục phân tích: "Đúng không? Hơn nữa người ta học còn giỏi hơn ngươi, kết quả ngươi còn châm chọc người ta?"
Nói đến đây, Quách Khôn Nam hận không thể xông lên sân khấu thay Hồ Quân luôn.
“Hồ Quân, sau đó ngươi không hối hận không?" Quách Khôn Nam hỏi.
Hồ Quân: "Thực ra ta không hối hận."
Quách Khôn Nam: "Hả? Tại sao?"
Đan Khải Tuyền bổ sung một câu: "Có thể người Quân ca thích là mẹ nàng.”
Hồ Quân ban đầu hơi bực mình, nhưng nghĩ lại, nữ sinh đó lớn lên đẹp như vậy, mẹ nàng chắc chắn cũng rất mặn mà!
“Chết tiệt!" Quách Khôn Nam mắng một câu, hắn vốn là trưởng phòng, giáo dục:" Tuyền ca, nếu sau này ngươi gặp phải tình huống tương tự, nhất định phải hiểu ý của nữ sinh người ta, đừng có ngốc như thế, nếu không bỏ lỡ, chính là cả đời.”
Lúc này, di động của Quách Khôn Nam đột nhiên sáng lên.
Một tin nhắn mới gửi tới: “Lần trước nói chuyện với ngươi, nghe nói ngươi biết sửa máy tính?”
Quách Khôn Nam vội vàng nhấn vào, hóa ra là Tân Hữu Linh gửi.
Hắn trả lời: "Biết, ta biết!”
Tân Hữu Linh: "Máy tính nhà ta hỏng rồi, tối nay cần dùng gấp, mà cửa hàng sửa máy tính giờ đã đóng cửa, ngươi có thể sửa được không?”
Quách Khôn Nam nhịn không được chửi thề: "Đậu má!”
Đan Khải Tuyền tò mò: "Sao vậy Nam ca?”
Hồ Quân cũng rất quan tâm.
“Có chuyện lớn rồi!" Quách Khôn Nam nhắn tin trả lời: “Ta biết, ta biết, ta biết sửa mà!”
Đêm hôm khuya khoắt, Tân Hữu Linh lại gọi hắn sửa máy tính, Quách Khôn Nam đã đọc thuộc sách dạy cách tán gái, nếu như không hiểu ý của nàng thì hắn có thể đi chết rồi!
Vui mừng đến nỗi, làm cho hắn bỏ qua rất nhiều logic.
Trong đầu hiện lên vô số hình ảnh đẹp đẽ, hắn không khỏi suy nghĩ: “Có phải quá nhanh không, ta có nên giữ mình không nhỉ?”
“Nhưng như vậy chẳng phải là không bằng cầm thú sao?”
Thật sự quá khó lựa chọn.
Quách Khôn Nam cố gắng giữ sự tỉnh táo, hắn hỏi: “Thật sự là sửa ngay bây giờ à?”
Tân Hữu Linh: "Bây giờ ngươi có tiện qua không? Ta trả tiền xe cho ngươi, coi như cảm ơn!”
“Ha ha ha, nàng sốt ruột rồi!” Quách Khôn Nam kích động đến nỗi, rống lên một tiếng, trực tiếp lăn khỏi giường.
Hắn vội vã mặc quần áo, đi giày, đẩy cửa ra đi, giống như đang lao vào chiến trường đánh trận.
Hồ Quân hỏi: "Nam ca, ngươi đi đâu vậy?"
"Ra ngoài một chút." Quách Khôn Nam không quay đầu lại.
Hồ Quân nói"Giờ này đã khuya rồi."
"Không sao."
Hồ Quân ném cho hắn một cành liễu, "Chắc chắn ngươi sẽ về muộn, trường học có thể đã đóng cửa rồi. Ngươi cầm cái này, vào trường qua cửa Đông sân vận động, sẽ không bị chó cắn đâu."
Quách Khôn Nam nhịn cười, khóe miệng nhếch lên: "Tối nay chưa chắc ta đã về. Nhưng nếu là lòng tốt của Quân ca, ta xin nhận vậy."
Hắn cầm cành liễu lên, chạy như điên ra ngoài.
Trong bóng tối, Đan Khải Tuyền và Hồ Quân nhìn nhau.

Quách Khôn Nam vừa ra khỏi cửa, ngẩng đầu nhìn lên, trăng sáng sao thưa.
Hắn cảm nhận được gió đêm bên ngoài, gió lớn hơn nữa, cũng không thổi nguội trái tim nóng bỏng của hắn.
Hắn chạy như điên.
Quách Khôn Nam giống như đang ngự phong mà đi, lồng ngực hắn giống như lò lửa, cháy hừng hực.
Hắn chạy ra khỏi ký túc xá nam, chạy qua khu vực phòng học, chạy vào đường chính sân trường, xuyên qua sân trường, hắ7n không dừng lại!
Quách Khôn Nam vẫy một chiếc taxi, nói với tài xế: "Đến khu chung cư Đại Thành! Nhanh lên, càng nhanh càng tốt!"
Tài xế: "Được rồi, đêm khuya đường vắng người."
Hắn đạp ga, chiếc taxi lao vào màn đêm.
Quách Khôn Nam: "Ta sắp đến rồi, mười lăm phút nữa."
Tân Hữu Linh: "Ta ở dưới lầu chờ ngươi.”
Quách Khôn Nam: "Ha ha ha, ngươi khách sáo quá rồi.”
“Không có việc gì." Tân Hữu Linh trả lời tin nhắn.
Quách Khôn Nam: "Còn mười phút nữa.”
“Năm phút!”
“Đến rồi!”
Quách Khôn Nam vội vàng nhảy khỏi taxi, lao về phía tòa nhà số 3. Những giọt mồ hôi của tuổi trẻ lăn dài trên trán, trái tim hắn thình thịch đập.
Cuối cùng, Quách Khôn Nam cũng nhìn thấy Tân Hữu Linh dưới ánh đèn.
Nàng diện một chiếc váy hoa, dáng người thanh mảnh, đứng yên ở đó chờ hắn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận