Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên

Chương 1348 - Trôi qua (2)



Chương 1348 - Trôi qua (2)




Hắn nhìn theo chiếc xe buýt đang dần chạy đi trên cầu bắt ngang hồ Tuyết Hoa đầy tiếc nuối…

Quên đi chuyện buồn, Hồ Quân đến công viên lấy lại con chó Teddy trước, rồi dùng điện thoại của Trương Trì gọi cho người mất chó.
Sau đó, cả nhóm chọn một nơi vắng vẻ để chờ.
Trương Trì ôm con chó Teddy, cùng với Nghiêm Thiên Bằng cao lớn lực lưỡng, đến địa điểm đã hẹn để thương lượng với chủ nhân của con chó.
Miêu Triết nhìn theo bóng lưng của hai người, lo lắng hỏi: "Có thành công không?"
Hôm trước, khi hắn và Hồ Quân tìm thấy con chó Teddy, đã rất vui mừng vì nghĩ rằng sẽ có được 1000 tệ tiền thưởng.
Nhưng chủ nhân của con chó đó là một cặp vợ chồng trung niên, hai người tỏ ra rất hung hăng, đe dọa đủ điều.
Đặc biệt là người phụ nữ mập mạp đó, bà ta hất hàm lên trời, khinh thường hai người: "Các ngươi có biết không? Bắt giữ thú cưng của người khác là bất hợp pháp đấy, có tin ta gọi cảnh sát bắt các ngươi không!"
Cuối cùng, vì không còn cách nào khác nên Hồ Quân đành trả lại con chó.
Trước khi đi, người phụ nữ còn lớn tiếng mắng: "Các ngươi cứ sống cho thành thật vào, đừng có mà làm mấy việc xấu xa."
Miêu Triết tức điên lên, đến bây giờ vẫn còn ấm ức.
Nếu không phải bị Hồ Quân kéo đi, thì chắc chắn hắn đã cãi nhau với họ.
May mà Hồ Quân có cách, làm cho con chó của họ bị lạc một lần nữa.
Lần này có Trương Trì đi cùng, Hồ Quân không hề lo lắng, hắn nói một cách đầy điềm tĩnh:
"Việc chuyên nghiệp để người chuyên nghiệp làm, bình tĩnh đi."
Trong lòng hắn còn nghĩ thêm: "Người ác phải để người ác trị."
Không lâu sau, từ xa truyền đến tiếng chó sủa thảm thiết, Miêu Triết giật mình: "Chắc là không thành công rồi nhỉ?"
Hồ Quân: "Bình tĩnh, đừng gấp.”
Tiếng hét giận dữ của Trương Trì vang lên: "Đ-t con mẹ nó, nhìn thấy giấy chứng minh chưa, ông đây chưa đủ tuổi, có tin ông đây quăng chết nó không!"
Miêu Triết giật mình: "Mấy người họ chắc không đánh nhau đâu nhỉ?"
Hồ Quân bình tĩnh đáp: "Đừng lo!"
Năm phút sau.
Trương Trì và Nghiêm Thiên Bằng trở lại, trên mặt tràn đầy nụ cười, bước đi khoan thai.
Nghiêm Thiên Bằng rút một xấp tiền mặt ra, đập vào tay Hồ Quân: "Cầm lấy!"
Hồ Quân đếm: "Sao chỉ có bảy tờ?"
Nghiêm Thiên Bằng định giải thích thì Hồ Quân ngắt lời: "Chúng ta đã nói là một nghìn tệ, lần sau các ngươi có còn muốn hợp tác với ta nữa không?"
Nghe vậy, Nghiêm Thiên Bằng lại lục lọi túi quần: "Ôi, đ-t mẹ túi quần chật quá, thiếu mất ba tờ rồi."
Giờ thì đủ rồi.
Nghiêm Thiên Bằng chìa tay ra: "Nhìn này, tay ta có một vết đỏ, là bà ta cào đấy. Tăng thêm chút tiền đi!"
Cuối cùng, Hồ Quân chia cho mỗi người một trăm tệ.
"Xe buýt đến rồi, các ngươi đi đi!" Nghiêm Thiên Bằng chỉ vào xe buýt.
Khi Hồ Quân và Miêu Triết lên xe, Trương Trì và Nghiêm Thiên Bằng vẫn đứng lại.
Nghiêm Thiên Bằng lại rút ra một xấp tiền:
"Trì Tử à, ngươi thấy vết đỏ trên tay tao không? Nếu không nói là chó cào, chắc chắn họ sẽ không chịu trả thêm một nghìn tệ đâu. Ta nói cho ngươi biết, ta phải lấy 800!"
Trương Trì: "Cút đi, là do ông đây hù dọa quăng chết chó, bọn họ mới lấy đưa thêm tiền, cổ họng ta sắp khàn hết rồi này!"
Cuối cùng, Trương Trì được chia năm trăm tệ, cộng với số tiền của Hồ Quân, tổng cộng là sáu trăm tệ.
Trương Trì nói: "Mẹ nó sau này phải thường xuyên hợp tác với Hồ Quân mới được!”
……
Trước giờ học buổi chiều.
Tiết Nguyên Đồng nói với Khương Ninh rằng phía tây khu nhà cấp bốn mới xây dựng một nhà kính để trồng dâu tây.
Ông chủ Dương nhờ vào sự hào hiệp và mối quan hệ rộng rãi của bố vợ, đã phát triển nhà hàng nhỏ của mình ngày càng lớn mạnh, ngày nào khách hàng cũng đến ăn uống, vô cùng đông đúc.
Không dừng lại ở đó, ông ta còn mở thêm vườn dâu tây để mở rộng kinh doanh.
"Vậy là sau này chúng ta có dâu tây ăn rồi đúng không?" Tiết Nguyên Đồng mong mỏi hỏi.
Dâu tây mùa đông rất ngon nhưng lại cực kỳ đắt, trước đây Tiết Nguyên Đồng không có điều kiện để mua.
Khương Ninh đáp: "Ừ."
Hắn cũng đã nhờ Thiệu Song Song chọn giống dâu tây tốt nhất và trồng một số lượng lớn ở núi Hổ Tê. Vào mùa đông năm nay, chúng sẽ chín.
Trần Tư Vũ ngồi bàn sau cũng tham gia vào cuộc trò chuyện, nói rằng nàng và chị gái đều rất thích đi hái dâu tây ở nhà kính, mỗi lần đến đều hái đầy một giỏ lớn, thậm chí còn có lời nữa.
Tiết Nguyên Đồng hào phóng nói rằng nàng sẽ mời họ đi hái dâu tây vào mùa đông.
Khương Ninh lắng nghe.
Từ khi được công ty Trường Thanh mua lại, núi Hổ Tê luôn trong tình trạng bị phong tỏa, mọi người không được phép lên núi.
Các con đường xung quanh núi có rất nhiều nhân viên bảo vệ ngày đêm tuần tra, hơn nữa hắn còn bố trí một đại trận linh khí bao quanh núi Hổ Tê để đảm bảo an toàn tuyệt đối.
Sau một thời gian khai hoang, trên núi đã có rất nhiều linh điền. Mặc dù nhiệt độ vào mùa đông có thể xuống đến âm 10 độ C nhưng trên núi Hổ Tê vẫn ấm áp quang năm, các loại thảo dược đua nhau khoe sắc, tràn đầy sức sống.
Hắn không chỉ coi núi Hổ Tê là nơi trồng trọt linh thảo mà còn muốn xây dựng thêm một số công trình giải trí.
Gần đây, Khương Ninh đã sử dụng pháp thuật để thăm dò nguồn nhiệt dưới lòng đất, cố gắng tìm ra nguồn địa nhiệt đủ lớn để xây dựng một cái suối nước nóng.
Dù sao thanh phi kiếm được luyện chế của hắn cũng sắp bị bỏ quên rồi, không bằng dùng nó để đào đá coi như là mài giũa.



Bạn cần đăng nhập để bình luận