Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên

Chương 1793: Vũ điệu lửa

Chương 1793: Vũ điệu lửaChương 1793: Vũ điệu lửa
Chương 1793: Vũ điệu lửa Tuy không hiểu lắm, nhưng Thôi Vũ vẫn lập tức khen: "Hay hay, hình dung thật là hay! Thật tuyệt vời!"
Đái Vĩnh Toàn vô cùng hài lòng, ánh mắt nhìn Thôi Vũ không khỏi thân thiện hơn rất nhiều, ai mà hiểu được cảm giác sảng khoái khi vừa ngâm thơ xong đã có kẻ tán thưởng chứ?
Trân Hải Dương vốn cũng muốn ngâm một bài, nhưng hắn dạy tiếng Anh nửa đời người, trong thời gian ngắn thật sự không nhớ ra thơ từ nào liên quan tới đàn tranh. Trân Hải Dương bèn đổi hướng, tán dương thiếu nữ trẻ tuổi: "Doanh hơn mười ba, đầu tháng hai đầu tiên."
Thôi Vũ theo lệ lại thổi phồng vị giáo viên tiếng Anh một phen. Hai vị lão sư rất hài lòng, Đái Vĩnh Toàn cảm khái: "Già rồi, già rồi"
Trân Hải Dương đáp: "Đúng vậy!"
Thân là giáo viên nhân dân, bọn họ tiễn đưa từng khóa học sinh này đến khóa học sinh khác, năm nào người cũ cũng đi, người mới lại đến, tựa hồ thiếu niên thiếu nữ là mãi mãi, nhưng mà trong quá trình này, bọn họ cũng tiễn đưa luôn cả tuổi xuân của mình.
Thôi Vũ tuy là học sinh cá biệt, nhưng nhìn thấy hai vị lão sư cảm hoài không thôi, hắn nhất thời ngứa ngh.
Thôi Vũ muốn cao cấp hơn một chút, hắn không khen thanh xuân tốt đẹp, mà chuẩn bị khen hai vị lão sư đã có tuổi.
Thôi Vũ dù sao cũng là học sinh cấp ba, thơ từ vẫn biết được vài câu, hắn bèn nói: "Cái gì cũng có cái hay của nó, ví như 'Chiêu hôm vô hạn tốt, chỉ tiếc lúc gân tốt...
Lời này vừa thốt ra, Thôi Vũ đột nhiên cảm thấy không ổn. Hắn len lén liếc trộm Đái lão sư, phát hiện thân sắc của y có chút kỳ lạ.
Đúng lúc này, MC Nhan Sơ Thần trên sân khấu nói: "Tiếp theo, xin mời chúng ta cùng thưởng thức tiết mục biểu diễn võ thuật ngắn [Đối Quyết Đao Côn] do Thôi Vũ và Quách Khôn Nam lớp 12/8 mang đến!"
Thôi Vũ như được đại xá, vội vàng bước lên sân khấu, đồng thời trong lòng vạch sẵn đường lui, đợi lát nữa biểu diễn xong, sẽ đi xuống trực tiếp từ phía nam sân khấu.
Động tác của Thôi Vũ rất nhanh, giống như một con chuột lớn hình người. thoắt cái đã xông lên sân khấu.
Quách Khôn Nam ởi theo phía sau, hắn đi từng bước một, hít sâu, tự nhủ:
"Vì tiết mục lần này, ta đã luyện tập hàng ngàn hàng vạn lần, từng cảnh tượng, từng động tác đều đã nhuần nhuyễn, ta có gì phải sợ? Người dũng cảm không sợ hãi!"
Cuối cùng, hắn cũng từ trong bóng tối bước ra ánh sáng.
Ánh đèn sáng chói khiến hắn nhịn không được muốn đưa tay che đi, nhưng lại không thể che. Cuối cùng, hắn cũng đến được vị trí trung tâm sân khấu, hắn nhìn xuống phía dưới, trong ánh sáng lờ mờ là từng hàng người đông đúc, là vô số học sinh, tất cả bọn họ đều đang nhìn về phía hắn.
Hắn đã trở thành nhân vật trung tâm.
Tim Quách Khôn Nam đập nhanh vô cùng, như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, cổ hắn cứng đờ không thể điều khiển, cả người bắt đầu run rẩy, đâu óc trống rỗng.
Dựa vào bản năng, ánh mắt hắn đảo khắp nơi, nhìn thấy Tân Hữu Linh, Mạnh Tử Vận, Thẩm Thanh Nga trong hàng ngũ lớp mình, năng lực tìm kiếm mạnh mẽ còn giúp hắn tìm được Từ Nhan lớp 11. Luc Nhã Nhã lớp ...
Đột nhiên, phông nên phía sau sân khấu bỗng nhiên đổi màu. Quách Khôn Nam giật nảy mình, hắn nhảy dựng lên như một con mèo bị dọa, nhảy rất cao.
Cũng khiến Thôi Vũ đứng bên cạnh giật bắn mình: "Mẹ ơi chuyện gì thế này, sao Nam ca lại không diễn theo kịch bản?” Quách Khôn Nam sau khi tiếp đất, hai tay nắm chặt song côn, tiếp tục đứng ngây ngốc tại chỗ, hắn quên lời thoại rồi.
Sân khấu lại rơi vào tĩnh lặng. Hàng sau của lớp 12/8, Vương Long Long tán thán: “Chậc châc. thân thủ của Nam ca thât không tâm thường!"
Đơn Khải Tuyên nói: "Chỉ là hơi khó coi.
Mã Sự Thành nhận xét: “Người thì hơi thô, nhưng công phu thì không thô.
Thôi Vũ đánh giá Quách Khôn Nam, trong lòng lo lắng: "Sao Nam ca còn chưa ra chiêu! Thôi Vũ bắt đâu cứu vãn tình thế, hắn câm đại đao, múa hai đường, chỉ vê phía Quách Khôn Nam, hô lớn như hát kinh kịch: "Ta tung hoành giang hồ mười mấy năm, chưa từng có ai đánh bại tat”
Quách Khôn Nam hoàn toàn quên mất phải diễn như thế nào.
Hắn nắm chặt song côn, tạo tư thế đặc trưng của Lý Tiểu Long: Hãy
Thôi Vũ quát: “Tới đi!”
Quách Khôn Nam theo bản năng sử dụng song côn, trong khoảng thời gian này hắn đã luyện tập được kha khá, lúc này vung lên trông rất oai phong. Vương Long Long ở phía dưới vừa vỗ tay vừa kêu lớn: "Hay, hay lắm, xứng đáng được khen thưởng!"
Đơn Khải Tuyền hét lớn: "Nam ca ngâu quái"
Một tràng pháo tay vang lên, Quách Khôn Nam múa song côn, hùng hổ xông về phía Thôi Vũ.
Thôi Vũ vốn định dựa theo kế hoạch ban đầu, cùng Quách Khôn Nam diễn một màn đối kháng kịch tính, sau đó dẫn dắt đến nội dung tiếp theo của tiết mục.
Kết quả suýt chút nữa hắn đã bị đánh trúng, Thôi Vũ vội vàng lùi vê phía sau, nhỏ giọng nói: Nam ca, dừng tay!
Cả người Quách Khôn Nam run rẩy, hắn chưa từng biểu diễn trên sân khấu lớn như vậy, lúc này đang múa may song cồn, hắn hoàn toàn không khống chế được cơ thể, chỉ có thể dựa vào bản năng. Vì vậy khán giả ở phía dưới, liền thấy Quách Khôn Nam múa song côn, đuổi đánh Thôi Vũ khắp sân khấu.
Vương Long Long khó hiểu: "Giốỡn chơi à? Kịch bản là thế này sao?”
Đơn Khải Tuyên hoang mang: "Không biết, hai người bọn họ cũng chưa nói với ta tiết mục ngắn là như thế nào."
Bị đuổi đánh một hồi lâu, Thôi Vũ sốt ruột: "Ta phải đánh trả đấy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận