Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên

Chương 1557 - Sự ứng phó của lớp 8 (3)



Chương 1557 - Sự ứng phó của lớp 8 (3)




Mạnh Tử Vân: "À, thật ra chuyện ta muốn tiến bộ là ta nói đùa đấy, ta rất lười, chẳng muốn tiến bộ chút nào."
Cuối cùng, nàng bổ sung:
"Nhưng 50.000 tệ là thật đó!"

Hai phút sau.
Tư Đồ Tín trở lại hành lang phía nam.
Đan Khánh Vinh thấy ông ta mặc vest rất lịch sự, khí chất hơn người, liền chủ động hỏi:
"Ngươi có cần ta gọi thêm hai người nữa không? Cứ thử xem sao."
Tư Đồ Tín trong lòng chợt cảm thấy bất an, vội vàng xua tay:
"Không cần, không cần, ta sẽ nghĩ cách khác."
Đêm đã khuya.
Sông Trường Thủy phương Bắc lẳng lặng chảy xuôi, ánh trăng rơi xuống mặt sông, sóng gợn lăn tăn, giống như chỉ cần với tay ra là có thể vớt được ánh trăng trong nước.
Ánh trăng trên trời không hài lòng với một dòng sông, lại đem ánh trăng rải đầy mặt đất, từ rừng cây đến đồng ruộng, cuối cùng rơi vào một dãy nhà trệt rộng lớn.
Tường ngoài nhà trệt phản chiếu ánh đêm, bên trong bị ánh đèn thuần trắng nhuộm màu.
“Sở Sở, ngươi đang viết gì vậy?" Tiết Nguyên Đồng hỏi.
Tiết Sở Sở mặc váy ngủ màu trắng, yên lăngj ngồi trước bàn học, hai chân nàng khép lại, tựa như một đóa bách hợp mới nở tươi mát thuần khiết.
Nàng cầm bút mực, ngòi bút viết viết vẽ vẽ trên bài thi.
Tiết Nguyên vừa nói vừa nghiêng người nhìn, phát hiện nàng đang làm bài thi cấp hai.
Tiết Nguyên Đồng buồn bực: "Bây giờ đã học cấp ba rồi, còn làm bài thi cấp hai gì nữa?”
Tiết Sở Sở nói: "Hôm nay dọn dẹp lại sách cũ, mới phát hiện ra còn hai tờ giấy thi chưa viết."
"Mua bằng tiền, vứt đi thì hơi tiếc." Nàng bĩnh tĩnh nói.
"Được rồi." Tiết Nguyên Đồng nhớ ra họ đã mua giấy thi, phải trả một khoản phí.
Nghĩ đến đây, Tiết Nguyên Đồng đi tới giá sách, lật xem sách cũ của Sở Sở.
Sau khi nhà Tiết Sở Sở mua nhà ở đập sông, dì Hoa đã về quê hai lần, mang hầu hết những thứ có thể mang đi từ ngôi nhà ngói cũ ở quê về đập sông, bao gồm cả sách cũ và giấy khen của Tiết Sở Sở.
Rõ ràng là không có ý định quay lại ngôi làng lạc hậu đó.
Dù sao thì công việc của Hoa Phượng Mai ở thành phố, người bạn thân nhất của nàng là dì Cố cũng ở đập sông, con gái nhà mình lại xinh đẹp, trước đây khi học cấp hai, sau khi tan học còn bị các bạn nam theo dõi, Hoa Phượng Mai không mấy lưu luyến với ngôi làng nghèo nàn đó.
Thậm chí Tết năm nay, nàng cũng chuẩn bị đón năm mới ở đập sông, cùng nhà chị Cố làm bạn.
Tiết Nguyên Đồng rút một quyển sách giáo khoa tiểu học, tùy tiện lật một cái, lật đến bài văn “Quế Lâm sơn thủy giáp thiên hạ” (non nước Quế Lâm đẹp nhất thiên hạ), nàng nhớ rõ bài này yêu cầu phải thuộc lòng toàn bộ.
Nàng không tự chủ đọc thành tiếng: "Núi Quế Lâm thật kỳ lạ, ngọn núi này mọc lên từ mặt đất, ngọn núi kia lại không liên kết với nhau, giống như người già, giống như con voi khổng lồ..."
Nàng cố ý dùng giọng trầm bổng du dương kết hợp với giọng nói giòn tan của nàng, nghe có vẻ rất hài hước.
Tiết Sở Sở làm bài thi cấp hai rất nhẹ nhàng, nàng xoay người lại nghe Đồng Đồng đọc.
Tiết Nguyên Đồng đọc được vài câu liền cười hì hì, lại hỏi: "Sở Sở, sách của ngươi không bán à?”
Tiết Sở Sở nói: "Sách của ngươi bán rồi à?”
Những chuyện này nàng đúng là không rõ ràng lắm.
Nói đến đây, Tiết Nguyên Đồng bĩu môi, nói: "Lúc trước định bán đấy, ta để dành được bảy cân sách giáo khoa, định bán một lần cho hết rồi mua que cay và kem Bảy chú lùn ăn.”
Tiết Sở Sở: “Ừm ừm, rồi sao nữa?”
Nàng nhớ rõ, kỳ nghỉ hè đó nàng không được ăn que cay và kem của Đồng Đồng.
"Ngươi biết mà Sở Sở, người thu gom phế liệu tính theo cân. Để bán được giá cao, ta vẩy nước vào sách, vẩy tận 2 cân nước đấy!”
Ánh mắt Tiết Sở Sở sáng ngời: "Sau đó bị người thu gom phế liệu phát hiện sao?”
Khóe miệng Tiết Nguyên Đồng cong lên, có vẻ kiêu hãnh: "Làm sao có thể, kỹ xảo của ta hoàn hảo, ai mà phát hiện ra được!"
"Vậy tại sao cuối cùng không bán được?" Điều này khiến Tiết Sở Sở tò mò.
Tiết Nguyên Đồng bĩu môi, giờ vẫn còn tức giận: "Ông cụ thu gom phế liệu kia sau khi cân sách của ta xong lại nói với ta rằng, tất cả sách giáo khoa nặng 5 cân!"
Tiết Sở Sở im lặng.
Tiết Nguyên Đồng tuổi còn nhỏ đã cảm nhận được sự hiểm ác của xã hội.
“Không bán cũng tốt, để đấy mà đọc khi rảnh rỗi." Tiết Sở Sở nói.
Ánh mắt của nàng lướt qua những chồng sách cũ chất đầy trong tủ sách, rất nhiều cuốn sách giáo khoa vẫn còn nguyên lớp bìa, đó là năm đó nàng thích sách vở, cố ý bọc lại bảo vệ.
Tiết Nguyên Đồng: Rõ ràng lúc mua tốn rất nhiều tiền, nhưng lúc bán lại không đáng giá gì cả, haizz.”
Miệng nhỏ của nàng thở dài.
Tiết Sở Sở chăm chú nhìn từng quyển sách, những suy nghĩ như sợi tơ vò xoắn trong đầu nàng. Nàng như thấy một cô gái nhỏ gầy gò miệt mài học hành trong những năm tháng qua.
Tinh thần kiên cường ấy đã vượt qua thời gian, hòa vào trong con người nàng, lông mày Tiết Sở Sở dần dần giãn ra, ánh sáng trong mắt cũng dần dịu lại.
Nàng mỉm cười, lên tiếng: "Bởi vì tri thức đều bị ngươi hấp thu hết rồi nên giấy vụn đương nhiên không còn giá trị nữa.”

Trung tâm thành phố, trên một chiếc taxi, Du Văn, Giang Á Nam, còn có Hoàng Trung Phi ngồi một chiếc xe.
Hoàng Trung Phi ngồi ở ghế lái phụ.
Phía sau là Giang Á Nam và Du Văn.
Theo ô tô chạy, những ánh đèn neon của các tòa nhà hai bên đường chiếu vào trong xe qua cửa sổ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận