Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên

Chương 1379 - Có đi không? (2)



Chương 1379 - Có đi không? (2)




Lần đầu tiên đến lớp 8, Đặng Tường bị Khương Ninh đánh cho một trận nhừ tử, đến giờ đã hơn một năm, vẫn không dám quay lại.
‘Thời đại đã thay đổi, thời đại của ta đã kết thúc...’
Những kỷ niệm oai hùng thời cấp hai, giờ chỉ còn lại sự thoái trào.
Lần trước hắn bàn bạc với anh em cách theo đuổi Bùi Ngọc Tĩnh, quyết định dùng cách hiện đại là xin số QQ, rồi tán tỉnh qua mạng.
Kết quả là chưa kịp nói xong đã bị từ chối.
Đặng Tường buồn bã mấy ngày, nhưng hôm nay tâm trạng tốt hơn nhiều, hắn giơ ly bia, nhìn Đoạn Thế Cương:
“Cương tử, ta nghe về chuyện của ngươi, chỉ có thể nói, cố gắng
lên!”
Bên cạnh, Cát Hạo cũng giơ ly: “Cố gắng lên! Đừng buồn vì phụ nữ, vẫn là câu nói đó, khi khó khăn ngươi không ở bên, khi ta trở lại ngươi là ai!”
Đoạn Thế Cương giật giật khóe miệng, tự biện hộ: “Các ngươi, ta không bị cắm sừng đâu!”
Nói đến đây, hắn nhìn Thẩm Húc nhiều hơn.
Thẩm Húc uống một ngụm bia: “Cương tử, ta biết ngươi khó chịu, chuyện này khó nói ra, hôm nay chúng ta không nói, để lời nói trong rượu!”
“Tối nay ta mời đi hát Karaoke!” hắn vung tay.
Dù đế chế kinh doanh cho thuê điện thoại của Thẩm Húc bị trường phong tỏa, nhưng hắn tin tưởng mình sẽ sớm trở lại.
Hắn có tiền tiết kiệm, một lần đi hát Karaoke không thành vấn đề.
Khâu Điệp vỗ tay: “Anh Húc hào phóng!”
Đoạn Thế Cương nhìn Thẩm Húc hăng hái, ngập ngừng.
Thẩm Húc an ủi: “Cương tử, ta nói cho ngươi nghe, phụ nữ à, chỉ cần có tiền, ngươi sẽ không thiếu, như bạn gái hiện tại của ta, nói thật ta thấy thân hình cô ấy cũng bình thường.”
Dù miệng chê bai, nhưng Thẩm Húc rất đắc ý, bạn gái của hắn là học sinh lớp thí nghiệm cao quý!
Hắn rất chăm sóc bạn gái, lần trước học sinh lớp 8 Miêu Triết va chạm bạn gái hắn, Thẩm Húc thà bỏ thị trường lớp 8 cũng phải đánh nhau với Miêu Triết.
Hắn tiếp tục khoe khoang, nói phét: “Thực ra ta cũng chán bạn gái rồi, sau này sẽ đổi người.”
Đoạn Thế Cương bắt lấy câu nói này, ngay lập tức nói: “Thật sao?”
“Thật chứ còn gì nữa?” Thẩm Húc cầm xiên thịt cừu.
Đoạn Thế Cương không do dự, mở lời: “Ngươi có giác ngộ như vậy là tốt, hôm nay ta thấy nàng ta nắm tay người khác, không biết nói với ngươi thế nào.”
Hắn bật màn hình điện thoại, mở thư viện ảnh: “Này, ta đặc biệt chụp lại ảnh nàng ta nắm tay người khác.”
Thẩm Húc nhìn ảnh, ngẩn ngơ.
Bầu không khí trở nên căng thẳng, Cát Hạo nói: “Anh Húc đừng buồn, khi khó khăn ngươi không ở bên, khi ta trở lại ngươi là ai!”
Đặng Tường: “Anh em cố lên, cố lên!”
Sự nghiệp và tình yêu bị đả kích, ai mà chịu nổi, nhưng hắn thầm vui, vì Thẩm Húc trước đây luôn khoe bạn gái lớp thí nghiệm của mình.
Chỉ có cô em Cung Huyên, đeo khuyên tai vỏ sò, yếu ớt hỏi: “Vậy... còn đi hát Karaoke không?”
Ban đêm, quán nướng.
Những xiên thịt được nướng trên bếp than, mỡ cừu chảy ra tỏa ra mùi thơm hấp dẫn.
Trầm Húc đá văng ghế, đập vỡ chiếc cốc trong tay, chửi: "Thật ngu ngốc! Thật ngu ngốc!"
"Ta muốn giết chết lũ khốn này, giết chúng nó!"
Người hắn đầy sự tức giận, đôi mắt đỏ hoe, kẻ phàm tục từng bán hàng nhỏ trong các lớp học khác nhau hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vẻ hung tợn trong sắt, giống như một con thú cuồng loạn.
Dù một người đàn ông có tốt đến đâu, sau khi biết mình bị lừa, sẽ cảm thấy vô cùng nhục nhã và tức giận.
Cát Hạo nhìn thấy bộ dáng của Trầm Húc, liền muốn lặp lại lần nữa: “Khi ngươi suy sụp...”
Nhưng bây giờ Trầm Húc sẽ không bao giờ nghe lời, Cát Hạo mắng hắn: "Anh Húc, chúng ta quấy rầy chúng nó đi! Chỉ cần ngươi nói một câu là chúng ta lập tức đi!"
So với Cát Hạo nhỏ bé, đại ca Đặng Tường và đại ca Đoạn Thế Cương rõ ràng đều không còn là học sinh cấp hai nữa, đã qua cái thời vô luật pháp đó.
Mọi người đều trên 14 tuổi, một khi Trầm Húc tức giận đụng chạm với bạn gái và chàng trai lừa dối mình, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì khủng khiếp!
Đặng Tường và Đoạn Thế Cương nhìn nhau nhắc nhở: “Phải quấy rầy! Phải quấy rầy hắn! Người anh em sẽ giúp ngươi trút giận và để người đàn ông đó quỳ xuống cầu xin sự thương xót, chúng ta sẽ tìm kiếm tin tức tối nay và thực hiện vào sáng sớm ngày mai!
Trầm Húc vẫn đang điên cuồng gào thét.
Bồi Ngọc Tĩnh ở xa nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt vẫn bình tĩnh, chỉ nhìn mẹ mình.
Chị Mã đang bận lật xiên, rắc gia vị thật khéo léo, chị ấy đã tự mình mở một nhà hàng thịt nướng lớn, duy trì nó trong nhiều năm, đã chứng kiến nhiều trận đánh nhau nhưng đây chỉ là một cảnh nhỏ, miễn đừng làm to chuyện.
……
Ngày hôm sau, thứ hai.
Hai bên đường dẫn vào cổng trường Trung học số 4, có rất nhiều quán ăn sáng bán bánh hấp và bột chiên.
Mặc dù nhiều học dinh chọn ăn ở căn tin, mhưng đó chỉ là một phần thôi, nhiều học sinh thích tự do hơn và chọn ăn bên ngoài khuôn viên trường.
Trầm Húc bước đi trên đường, không để ý đến những học sinh xung quanh, bước chân vội vã, đôi mắt đỏ ngầu.
Tối qua hắn đã gửi rất nhiều tin nhắn cho bạn gái, hỏi tại sao con người đó lại phản bội hắn, nhưng không nhận được một câu trả lời nào.
Không một ai!
Nếu không phải lương tâm cắn rứt, liệu nàng ấy có dám trả lời không?
Điều này hoàn toàn xác nhận sự thật Trầm Húc đã bị lừa dối.
Đau, đau đến xé lòng!
Hắn đã từng ôm nàngấy trong lòng, quan tâm, sau khi tự mình kiếm được tiền, đưa nàng ấy đi ăn đồ ăn ngon, mua cho nàng ấy một chiếc nhẫn vàng, điện thoại mới.



Bạn cần đăng nhập để bình luận