Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên

Chương 1464 - Nhường đường một chút



Chương 1464 - Nhường đường một chút




Dù sao thì dù Khương Ninh có thế nào đi nữa, cũng không thể nào dẫn các nàng cùng đi được, điều đó quả thật quá phi lý.
Hơn nữa, mặc dù Sài Uy không đuổi kịp Bạch Vũ Hạ, nhưng Sài Uy là một kỳ thủ, khả năng phán đoán nhạy bén hơn nhiều so với học sinh bình thường.
Hắn hiểu khá rõ về Bạch Vũ Hạ, nàng là một cô gái rất tự cao tự đại, bề ngoài có vẻ hòa đồng với mọi người, nhưng để thực sự được nàng công nhận là một điều vô cùng khó khăn.
Trước đây, Sài Uy đã từng muốn nổi bật trong lớp 8, để các bạn học và tất cả các thầy cô đều công nhận hắn, giống như khi còn ở lớp 5, để nhận được sự ngưỡng mộ của Bạch Vũ Hạ.
Dù sao thì về bản chất, phần lớn các nữ sinh đều thích những người mạnh mẽ.
Đáng tiếc, sự nghiệp còn chưa kịp bắt đầu đã bị đám người Bàng Kiều quấy rầy, từ đó rơi vào cơn ác mộng không thể tỉnh lại.
Hiện tại, hắn cảm thấy hắn càng ngày càng cách xa mục tiêu đó.
Sài Uy không cam tâm!
Đặc biệt là vẻ ung dung tự tại của Khương Ninh khi ăn kẹo hồ lô, khí chất giơ tay nhấc chân của hắn khiến Sài Uy cảm thấy khó chịu.
Hắn không cho phép bất kỳ quân cờ nào của hắn được phép nhảy nhót như vậy, nhưng tạm thời Sài Uy không có cách nào để khống chế quân cờ.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn Khương Ninh phô trương như vậy.
Khương Ninh dẫn theo mấy cô gái đi về phía trước, nhà hàng mà hắn định đến nằm ngay trên con hẻm này, hắn lười quay lại nên trực tiếp đi thẳng.
Hắn cất bước đi về phía trước, nhưng con hẻm vốn đã nhỏ, con đường phía trước, Liễu Truyền Đạo nằm sõng soài trên đất, Bàng Kiều cưỡi trên lưng hắn, hoàn toàn chặn mất lối đi.
Liễu Truyền Đạo cúi đầu không dám nhìn Bạch Vũ Hạ, sợ đối diện ánh mắt của các nàng. Nếu như vậy, Liễu Truyền Đạo chỉ muốn chết đi cho rồi.
Hắn dùng dư quang chú ý động tác của mấy người Khương Ninh. Khi thấy họ tiến về phía trước, trong lòng Liễu Truyền Đạo mừng thầm.
Con đường này hiện tại bị hắn chặn không nhiều lắm, nếu Khương Ninh muốn đi qua, chắc chắn sẽ xảy ra xung đột với Bàng Kiều.
Về sức chiến đấu của mấy người Bàng Kiều, Liễu Truyền Đạo vừa rồi tự mình trải nghiệm qua nên rất có quyền lên tiếng, các nàng thật sự quá kinh khủng.
Một khi xung đột nổ ra, Khương Ninh chắc chắn sẽ bị áp đảo, cũng sẽ bị đè bẹp xuống đất.
Chỉ có một mình Liễu Truyền Đạo chịu đựng sỉ nhục thì đó mới thực sự là sỉ nhục, nhưng nếu tất cả mọi người cùng chịu nhục thì chuyện này có là gì đâu?
Tương đương với việc huề nhau rồi!
Nghĩ như vậy, trong lòng Liễu Truyền Đạo điên cuồng gào thét: "Đánh nhau! Đánh đi! Mau đánh nhau đi!"
Hắn muốn thấy máu chảy thành sông!
Thần thức Khương Ninh khẽ động, bắt được sự xảo quyệt giữa lông mày Liễu Truyền Đạo.
Thứ đồ chơi này chắc chắn đang nghĩ ra một mưu kế xấu xa nào đó, phải cho hắn một bài học.
Khương Ninh khẽ giẫm chân xuống đất, một đạo lôi quyết đánh ra, đột nhiên đánh trúng Liễu Truyền Đạo.
Liễu Truyền Đạo như bị điện giật, cả người run rẩy, làm cho cả Bàng Kiều cũng giật mình.
Nàng túm lấy gáy của Liễu Truyền Đạo đè chặt hắn xuống đất, vô cùng thô bạo và mạnh mẽ.
Tiết Nguyên Đồng: "Trò này thật tàn bạo!”
Trần Tư Vũ giả vờ thương cảm: “Một trò chơi tàn bạo như vậy, hắn có thể không chơi nha, tại sao không kết thúc trò chơi đi?"
Trần Tư Tình: "Ngươi ngốc à, đâu phải muốn kết thúc là kết thúc được.”
Trần Tư Vũ: "Chỉ cần hắn đứng lên là có thể kết thúc trò chơi rồi mà?”
Trần Tư Tình suy nghĩ một chút, nghĩ ra một lý do tuyệt vời để phản bác muội muội: "Trong sách giáo khoa cái gì cũng có, vì sao ngươi thi không bao giờ được hạng nhất?"
Tiết Nguyên Đồng: "Ta làm được mà.”
Trần Tư Tình: "...”
Mấy nữ sinh ở bên này trêu chọc nhau, sắc mặt Liễu Truyền Đạo đen như than.
Khương Ninh cuối cùng đi tới trước mặt, hắn nhìn Bàng Kiều, giọng điệu không cho phép phản kháng: “Ngươi nhường chỗ cho ta, ta muốn đi ăn cơm.”

Lời nói vừa dứt, không khí xung quanh như đóng băng.
Ánh trăng, con hẻm nhỏ, bóng tối.
Sài Uy đột nhiên nhìn lại.
Mặc dù hắn hận Bàng Kiều đến tận xương tủy, nhưng phải thừa nhận rằng sức chiến đấu của nàng là mạnh nhất mà hắn từng thấy ở một người phụ nữ, không, là mạnh nhất mà hắn từng gặp ở bất kỳ ai.
Sài Uy tự hỏi, nếu đối đầu một-một với Bàng Kiều, hắn sẽ không trụ được quá ba hiệp.
Chính vì biết rõ sức mạnh đáng sợ của Bàng Kiều nên hắn mới sử dụng mưu kế.
Vậy mà Khương Ninh lại dám nói chuyện với Bàng Kiều như vậy?
Hắn không muốn sống nữa à! Sài Uy vừa kinh ngạc vừa mừng thầm trong lòng. Nếu Khương Ninh bị Bàng Kiều dạy cho một bài học, vậy đối thủ cạnh tranh mạnh nhất của hắn chẳng phải sẽ biến mất hay sao.
Mặc dù thể chất của Khương Ninh rất tốt, từng giành được quán quân chạy marathon, nhưng lần đó chỉ là may mắn mà thôi.
Nếu thật sự đánh nhau, so với Bàng Kiều đáng sợ, thì cân nặng của hai người không cùng một đẳng cấp.
Ở góc hẻm.
Đoạn Thế Cương bị thương đầy mình ngẩng đầu lên, ánh mắt chuyển dời về phía Khương Ninh.
Giờ phút này, hắn vứt bỏ đội hình, hắn thật lòng hy vọng Khương Ninh sẽ đánh bại ba ác mộng đó!
Dưới chân núim Sơn, Liễu Truyền Đạo gần như vui đến phát điên.
“Khương Ninh, ngươi xong rồi!” Liễu Truyền Đạo khẳng định, hắn gần như đã thấy cảnh Khương Ninh bị đánh đập thảm thương.
So với phản ứng của những người khác thì Tiết Nguyên Đồng và cặp song sinh, cùng với Bạch Vũ Hạ lại vô cùng bình tĩnh.



Bạn cần đăng nhập để bình luận