Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên

Chương 1292 - Chế nhạo



Chương 1292 - Chế nhạo




Khương Ninh nói: “Chắc chắn rồi, trừ khi có gì đó bất ngờ xảy ra.”
Trần Tư Vũ nhớ lại: “Lại có thể ngồi cạnh Đường Phù rồi, lâu lắm rồi ta không nói chuyện với nàng.”
Trần Tư Vũ vẫn có chút nhớ nữ sinh cao lớn kia, có nàng ở đây, Trần Tư Vũ luôn có cảm giác ưu việt.
Sài Uy ngồi ở hàng đầu sau khi nghe được, cảm thấy rất hứng thú, hắn ha ha cười nói: "Bạch Vũ Hạ, ta tính rồi, khả năng chúng ta ngồi cùng bàn với nhau là rất cao đấy.”
Bạch Vũ Hạ: “Tối nay xem kết quả sẽ biết.”
Sài Uy cũng bắt đầu chờ mong kết quả.
Lần trước đi uống canh gà ở ngoài trường, cả một phòng học sinh đều bị ngộ độc thực phẩm, chỉ có mình hắn không sao. Từ sau lần đó, Sài Uy tự tin một cách khó hiểu về bản thân.
Hắn thậm chí còn chờ mong, căn tin sẽ xảy ra một sự cố tương tự nữa, và lần này hắn sẽ ngăn cơn sóng dữ, cứu Bạch Vũ Hạ, đó là hành động vĩ đại cỡ nào?
Nghĩ đến đây, Sài Uy cảm thấy trong lòng tràn đầy khí thế.
Trước đây, những cô gái mà hắn chơi thân đều lần lượt rời xa hắn, nhưng Sài Uy không hề thất vọng. Một chàng trai đã từng ngắm nhìn hoa hồng thì làm sao có thể thích cỏ dại được?
Tiết học thứ hai buổi sáng, sau khi chuông tan học vang lên, giáo viên hóa học Quách Nhiễm ôm tài liệu giảng dạy đi xuống bục giảng, trước khi đi, nàng nói một câu: “Khương Ninh, xuống phòng giáo viên một lát.”
Lời vừa nói ra, khóe miệng Sài Uy giật giật.
Khương Ninh theo Quách Nhiễm đi vào văn phòng.
Lúc này phòng giáo viên khá vắng, chỉ có một mình giáo viên là Quách Nhiễm, nàng kéo ghế cho Khương Ninh ngồi đối diện.
Sau đó, Quách Nhiễm đứng giảng cả tiết, nhẹ nhàng ngồi xuống, tựa người vào lưng ghế.
Trong lúc ngồi xuống, cổ búp bê áo sơ mi cùng quần jean chặt chẽ, lơ đãng hiện ra eo thướt tha, tinh tế mềm mại.
Sau khi Quách Nhiễm ngồi xuống, đôi mắt sâu thẳm của nàng nhìn về phía Khương Ninh. Một năm đứng lớp đã khiến nàng bớt đi vẻ trẻ con của một sinh viên, thay vào đó là sự trang trọng và dịu dàng.
“Ăn hết kẹo ngậm rồi à?" Khương Ninh hỏi.
“Chẳng lẽ giáo viên không thể tìm ngươi nói chuyện được à?" Giọng nói của Quách Nhiễm dễ nghe, lúc nói chuyện, cứ như làn gió xuân vậy.
Khương Ninh nhìn xung quanh, nói: "Lúc này hình như không thích hợp lắm thì phải?”
Bây giờ là giờ học buổi sáng, bất cứ lúc nào cũng có giáo viên vào văn phòng, không phải thời điểm thích hợp để tâm sự.
Quách Nhiễm hiểu ý người nói: "Thầy Trần xin nghỉ buổi sáng, cô Đồng đổi giờ dạy với người khác, cho nên…”
Khương Ninh vội nói: "Hiểu rồi, ta hiểu rồi.”
Quách Nhiễm nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nhíu mày nhẹ: “Ngươi hiểu cái gì?”
Khương Ninh thản nhiên ung dung: "Cô Quách làm việc thật hiệu quả, ngay cả việc đồng nghiệp làm gì cũng rõ ràng như vậy, thật là lợi hại!”
Quách Nhiễm nghe xong, hơi buồn bực, vốn định nhướng mày để hắn nếm thử uy nghiêm của một giáo viên, nhưng nghĩ đến phương thức ở chung thường ngày của hai người, nàng đành phải từ bỏ.
Nàng uống một ngụm trà để làm dịu cổ họng, lấy từ tủ đồ ăn vặt đã chuẩn bị sẵn: "Đồ ăn vặt chị em gửi, chia cho ngươi một phần.”
Khương Ninh thần thức đảo qua, bên trong là chút thịt khô, thạch hoa quả, khoai tây chiên, giá cả không hề rẻ, liền hỏi: “Thật sự là chị em ngươi gửi?"
Quách Nhiễm thấy hắn nghi ngờ, liền dùng uy nghiêm của một giáo viên: "Nếu không thì sao?
Khương Ninh: "Được, để ta mang về.”
Hắn lấy ra một lọ nhỏ, đặt thẳng lên mặt bàn: “Kem dưỡng da mẹ ta cho, chia cho ngươi một ít.”
Nhìn cái bình ngọc trắng noãn bóng loáng kia, Quách Nhiễm bắt chước hắn vừa rồi: "Thật sự là mẹ ngươi cho?"
Khương Ninh: "Đừng hỏi.”
Quách Nhiễm hiểu ý cười cười, nàng nói: “Hè vừa rồi ta gặp lại bạn cũ, nàng còn ngạc nhiên vì da ta đẹp, cứ như hồi đại học vậy.”
Khương Ninh: “Đừng nói đến đại học, ngay cả so với học sinh cấp ba, ngươi cũng không hề thua kém.”
Cho dù không dùng mỹ phẩm dưỡng da, Quách Nhiễm vẫn rất xinh đẹp, đúng là ở độ tuổi đôi mươi rực rỡ.
Chỉ là hiện giờ Quách Nhiễm đã trở lại ngôi trường này với tư cách giáo viên, sự thay đổi về vai trò khiến tâm trạng nàng cũng thay đổi, phụ nữ thường hay đa sầu đa cảm.
Nàng nhìn về phía đối diện, thiếu niên với đôi mày sắc nét, trên gương mặt luôn mang một nụ cười nhàn nhạt, trên người hắn không nhiễm bất kỳ một chút dầu mỡ, giả tạo, hư vinh nào, luôn toát lên vẻ trong sáng.
Đáng tiếc, thời học sinh của nàng, trước giờ chưa bao giờ gặp được người như vậy.
Quách Nhiễm lấy lại tinh thần, nổi lên tâm tư, bỗng nhiên hỏi: "Ồ, thật sao?”
Khương Ninh: "Đương nhiên, không thua kém các nữ sinh trong lớp chúng ta.”
"Ồ... vậy thì so với bạn cùng bàn của ngươi thì sao?” Quách Nhiễm biết mối quan hệ giữa hai người, trêu chọc: “Ai đẹp hơn?”
Khương Ninh: "Ngươi là nói về da, hay là nhan sắc?”
Quách Nhiễm tò mò về câu trả lời của hắn, nói thẳng: "Ừm, nhan sắc đi!”
Với tư cách là một nữ giáo viên, Quách Nhiễm hiếm khi tỏ ra trẻ con như vậy: "Ta và Đồng Đồng, ai đẹp hơn?”
Khương Ninh suy nghĩ một chút, câu hỏi này khá hóc búa, không dễ trả lời, dù trả lời ai xinh đẹp hơn, chắc chắn sẽ làm người kia không vui.
Nếu chỉ trả lời rằng ngoại hình của hai người ngang bằng nhau thì cũng quá tầm thường.
Khương Ninh là tu tiên giả duy nhất ở đời này, không phải là kẻ tầm thường vô vị.
Khương Ninh cân nhắc rồi nói: “Đợi đến khi Đồng Đồng lớn lên, nàng sẽ đẹp như ngươi vậy.”
Quách Nhiễm nghe vậy, nhìn hắn một cái, một cậu bé nhỏ tuổi lại nói ra những lời bất ngờ như vậy.



Bạn cần đăng nhập để bình luận