Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên

Chương 1831: Bẩm báo

Chương 1831: Bẩm báoChương 1831: Bẩm báo
Chương 1831: Bẩm báo Bờ sông nhộn nhịp, lúc này là khoảng bốn, năm giờ chiều, rất nhiều hàng quán đã dọn ra.
Lâm Tử Đạt thấy Tiền lão sư có ý định mua cơm, bèn nói: Cơm rang, mì xào đều mua một tặng một, chỉ có năm đồng một phân thôi ạ, có cả trứng gà, rau xanh nữa.
Tiên lão sư tính toán một hồi, năm đồng một phân thì hơi đắt, nhưng mua một tặng một, chia ra chỉ còn hai đồng rưỡi, thế này chẳng phải là được lời lớn saol "Tốt, cho ta một phần cơm rang, một phân ăn ở đây, một phân gói lại mang vê." Tiên lão sư gật gù, đưa ra một cái ca sắt.
Ban đầu lão định mua về nhà ăn, nhưng đã mua một tặng một rồi thì để lại một phần cho bà vợ ở nhà ăn vậy.
Còn tiền, đương nhiên là ăn xong rồi mới trả.
Sau khi ngồi vào bàn, Tiên lão sư thấy trên bàn trống trơn, bèn nhíu mày quát: "Trà đâu, mang trà ra đây cho taU”
Lâm Tử Đạt đã chuẩn bị sẵn tâm lý phục vụ khách hàng từ trước, nghe vậy cũng không hề tức giận, nhanh nhẹn rót một cốc trà.
Tiên lão sư nhấp một ngụm trà, nhìn dòng sông Nguyên Thủy ở phía xa xa đang chảy về phương Bắc, bèn hăng giọng ngâm nga: "Đông nhật tà dương soi bóng nước, dòng trôi lặng lẽ ánh tà dương!"
Lâm Tử Đạt vỗ tay: "Hay, hay quái! Ý thơ thật là tuyệt!"
Tiên lão sư cảm thấy Lâm Tử Đạt rất đáng dạy dỗ, bình thường mỗi lần lão ngâm thơ ở bờ sông, Thang lão đầu đều chê lão là đồ rảnh rỗi, Trương đồ tế mắng lão là đồ nhà quê, còn Nguyên Đồng và Khương Ninh thì chẳng thèm nhìn lão.
Đúng là một lũ người không biết thưởng thức." Tiên lão sư vô cùng bất mãn. Hôm nay may mắn gặp được một người bạn nhỏ, tâm trạng của Tiền lão sư rất tốt.
Lão bắt đầu lên mặt dạy đời: Sao hai đứa bây ngày nào cũng ra bờ sông câu cá vậy? Giờ lại còn bày bán đồ ăn nữa, không lo học hành gì cả à?”
Lâm Tử Đạt bịa chuyện: "Bọn em vẫn học mà, bọn em là học sinh trường trung học số 4, bây giờ trường học đang khuyến khích học sinh trải nghiệm thực tế a.
Tuy mới mười sáu, mười bảy tuổi nhưng Lâm Tử Đạt kiến thức uyên bác, lại thêm trí tuệ cảm xúc cao, thế nên có thể trò chuvên rôm rả với Tiền lão sư. Chỉ còn mỗi Trang Kiếm Huy thân tàn chí kiên ở đó một mình xào mì.
Tay phải của hắn vẫn chưa cử động bình thường, nhưng tuổi trẻ mà, thời gian này hắn đã học được cách dùng đũa bằng tay trái, xào mì đương nhiên không thành vấn đề, chẳng qua chỉ là đảo qua đảo lại cái xẻng mà thôi.
Tiền lão sư thấy vậy, thâm khen ngợi, nói: Hai đứa bây được lắm, biết tự kiếm tiên, không giống cái thằng ở gân nhà ta, bằng tuổi hai đứa mà suốt ngày chỉ biết ngủ, chẳng có chí tiến thủ gì cải"
Lâm Tử Đat nghĩ thâm. người lão nói chẳng phải là Khương Ninh sao?
Xem ra người này với Khương Ninh không hòa hợp rồi." Lâm Tử Đạt thầm kết luận.
Vài phút sau, một đĩa cơm rang được bưng lên, Trang Kiếm Huy vừa lau tay vừa nói: "Ngài là khách hàng đầu tiên, nên bọn cháu tặng ngài một quả trứng gà.
"Tốt lắm!" Tiền lão sư lại được lời, đang vui vẻ thì cúi xuống nhìn, bỗng thấy đĩa cơm rang có màu đen.
Lão thâm nghĩ: 'Cho nhiều xì dầu quá à?”
Lâm Tử Đạt vội chữa cháy cho huynh đệ: "Ha ha ha, ngài tinh mắt thật đấy!"
Trang Kiếm Huy định giải thích nhưng lại thôi, không phải do hắn cho nhiều xì dâu, mà là cơm bị cháy đen.
Lâm Tử Đạt lấy một lọ tương ớt, múc hai thìa đây đưa cho Tiền lão sư.
Loại tương ớt này không hề rẻ, một lọ gần mười đồng đấy!
Lâm Tử Đạt hào phóng múc hai thìa đầy, coi như là tặng kèm đồ ăn.
Tiên lão sư ban đầu còn hơi khó chịu, giờ thấy thế bèn giục: "Cho ta thêm một thìa nữal"
Lâm Tử Đat liền vui vẻ múc thêm cho lão.
"Hời quá!" Tiên lão sư thầm mừng rỡ.
Lão câm lấy chiếc thìa dùng một lần, Trang Kiếm Huy quả nhiên là người có điều kiện, ngay cả chiếc thìa cũng được làm bằng nhựa cứng chất lượng cao, bê mặt còn được làm nhám.
"Không tệ, không tệ." Tiền lão sư đánh giá, sau đó bắt đầu ăn. Trang Kiếm Huy vô cùng hồi hộp, mong chờ nhận được lời khen ngợi.
Gã công tử ngày thường luôn vênh váo tự đắc, giờ đây lại thấp thỏm lo âu chờ đợi lời nhận xét của một người bình thường. Tiền lão sư xúc một thìa cơm bỏ vào miệng, cơm cứng, vị đắng, lại còn có mùi vị rất lạ.
Lão lập tức phun ra, vẻ mặt đau khổ hỏi: "Cậu dùng xăng để xào cơm à?”
Lâm Tử Đạt bật cười ha hả: Làm gì có chuyện đó, xăng còn đắt hơn đấy!"
Tiên lão sư lại ăn thử một miếng, rồi lại nôn ra.
Trang Kiếm Huy còn chưa kịp hỏi lão thấy thế nào, Tiền lão sư đã mắng: "Cơm gì mà khó ăn thết"
Lão ăn hai miếng tương ớt, uống môt ngum trà rồi bỏ đi luôn, cũng chẳng trả tiền. Gương mặt tuấn tú của Trang Kiếm Huy méo xệch.
Lâm Tử Đạt ngơ ngác, rõ ràng lúc nấy hai người vẫn nói chuyện rất vui vẻ, sao tự dưng lại trở mặt như vậy?
Ít ra cũng phải giữ thể diện cho nhau chứ?
Hắn dọn dẹp bàn, an ủi huynh đệ: "Thôi, ngươi đừng để bụng, chắc là do khẩu vị của lão không hợp thôi, mấy người già thường thích ăn mặn mà.
Trang Kiếm Huy xuất sư bất lợi, tâm trạng vô cùng tệ, gương mặt tuấn tú trở nên u ám, trông như ai kia thiếu nợ hắn ta vậy. Lúc này, Trương đồ tể dắt theo con chó của mình đi dạo qua bờ sông.
Bình thường, Trương đồ tể bán thịt lợn ở chợ, vì việc buôn bán nên phải kìm nén bản tính, nhưng cứ tan làm là hắn lại thích dắt chó đi dạo, đi đến đâu là vênh váo ngang ngược đến đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận