Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên

Chương 1765: Hoa quả

Chương 1765: Hoa quảChương 1765: Hoa quả
Chương 1765: Hoa quả Tiết Nguyên Đồng bĩu môi: "..." Nàng ôm hộp táo, lại mang theo lỉnh kỉnh vài hộp quà cam, nhìn từ xa, thân hình nhỏ nhắn treo đây đồ vật, trông khá là buôn cười.
Khương Ninh đi vê một góc tối, hắn cong ngón tay bắn ra, Thanh Linh Chu đón gió lớn lên. Một phút đồng hồ sau.
Văn phòng của Tổng giám đốc tập đoàn Trường Sinh Dịch, cửa sổ bên ngoài bỗng nhiên đóng mở, một cơn gió theo đó thổi vào căn phòng sáng sủa.
Thiệu Song Song nằm úp sấp trên bàn làm việc ngủ, ngực hơi phập phông, yêu phong tràn vào, thổi tung mái tóc đen nhánh của nàng, lộ ra chiếc cổ trắng nõn.
Thân ảnh Khương Ninh chậm rãi hiện ra trong hư không, cửa sổ sau lưng cũng tự động đóng lại.
Hắn đi đến trước bàn làm việc của Thiệu Song Song, nhìn dung nhan say ngủ của nàng, Khương Ninh đoán, ngày thường công việc kinh doanh của Trường Sinh Dịch cùng với việc ra mắt sản phẩm mới, e là đã khiến nàng mệt mỏi lắm.
Hắn tĩnh tọa vài phút, sau đó, nhe nhàng gõ mặt bàn. mộc hê linh lực ẩn chứa bổ dưỡng nhẹ nhàng phất qua.
Thiệu Song Song chậm rãi ngẩng mặt lên, ban đầu là có chút mơ màng, sau đó, nhanh chóng tỉnh táo lại.
Sao ngươi lại tới đây? Nàng nhìn Khương Ninh từ trên xuống dưới, sau đó khoanh tay, nhẹ nhàng dựa vào lưng ghế, dáng vẻ buồn ngủ mông lung như vậy càng khiến nốt ruồi son nơi khóe mắt nàng thêm phân kiêu my.
Đã lâu rồi Khương Ninh không gặp nàng, lúc này mới nói: "Ta đến thăm ngươi.
-Hừ - Thiệu Song Song có chút oán trách: "Sợ là lại muốn sai khiến ta?"
Năm ngoái vào lúc này, Trường Sinh Dịch vừa mới bắt đầu, nàng còn có thể thường xuyên gặp mặt Khương Ninh, từng cùng nhau dùng bữa ở nhà ăn, trò chuyện vê tương lai, vê quá khứ, nhưng theo sự nghiệp ngày càng phát triển, thời gian hai người gặp nhau cũng ít dần.
Tuy ngoài miệng oán trách, nhưng khóe miệng Thiệu Song Song vẫn hơi nhếch lên, lại bởi vì nằm úp sấp trên bàn làm việc ngủ, trên mặt nàng còn lưu lại vài dấu vết, lộ ra màu hồng nhạt, trông rất thú vị.
Khương Ninh cười ha hả: "Hôm nay thật sự không phải."
Hắn giống như đang làm ảo thuật, lấy ra một hộp quà, đặt lên bàn làm việc của nàng: "Này, ngươi gửi hết đến đây rồi, bản thân cũng nên giữ lại một hộp chứ?
Sau khi nhìn thấy hộp quà, Thiệu Song Song rốt cuộc cũng cười: "Ồ, Khương lão bản cũng biết cho kẹo ngọt rôi sao?" Khương Ninh thản nhiên: "Ngươi là trợ thủ đắc lực của ta, ừm, đêm Bình An vui vẻ."
Thiệu Song Song hiện giờ là người đứng đâu Trường Sinh Dịch, lời hay ý đẹp gì mà chưa từng nghe qua? Thế nhưng nghe thấy lời chúc của Khương Ninh, nàng vẫn cảm thấy vui vẻ. Nàng bĩu môi nói: "Thôi đi, tối nay chẳng bình an chút nào, ngươi không biết đâu, bây giờ ta cũng chẳng dám về nhà, cứ hễ vê nhà là mẫu thân lại lải nhải, nói con nhà người ta đều đã có con trai, mỗi lần nghĩ đến ta chưa kết hôn là bà ấy lại mất ngủ."
Khương Ninh an ủi: "Bây giờ tốt xấu gì ngươi cũng là Tổng giám đốc, sao không sắp xếp cho mẫu thân làm ca đêm?"
Thiệu Song Song bị nghẹn lời, sau đó nói: ˆ... Cũng là một cách hay. Hai người lại trò chuyện thêm một lúc, không phải chuyện công việc, mà toàn là những chuyện nhỏ nhặt xung quanh Thiệu Song Song, bâu không khí rất vui vẻ.
Trước khi rời đi, Khương Ninh nói: "Nhớ ăn táo đấy."
Thiệu Song Song cầm lấy hộp quà, cười nói: "Ừm, nhưng mà quả Bình An.. cũng chỉ là chuyện thời học sinh...
Trong giọng nói của nàng có chút hoài niệm, phảng phất như đang trở lại thời điểm ở Tứ Trung.
Khi đó, nàng vẫn là một thiếu nữ ngây thơ, suốt ngày tranh giành đấu đá với Lâm Hàm, cũng không biết đang tranh giành thứ dì.
Thật khiến người ta hoài niệm... Nhưng mà... Hiện tại cũng rất tốt.
Dẫn dắt tập đoàn Trường Sinh Dịch, công thành đoạt đất, xung quanh đều là những gương mặt tươi cười, nàng vẫn xinh đẹp như ngày nào.
Nếu thật sự để nàng quay về lúc trước, Thiệu Song Song còn chẳng muốn.
Nhìn thấy thế, Khương Ninh suy nghĩ một chút, hắn búng tay, một hộp quà khác hiện ra.
Thiệu Song Song kinh ngạc: 'Còn nữa sao?”
Khương Ninh thổi một hơi, hộp quà bằng giấy giống như pháo hoa nhẹ nhàng nở rộ, những dải giấy đầy màu sắc rơi lả tả khắp văn phòng rộng lớn, tựa như tiên nữ rải hoa.
Hiệu ứng đẹp mắt này khiến Thiệu Song Song ngẩn người, khi hoàn hồn lại thì thấy trong tay Khương Ninh đang câm một đóa hồng phấn, mềm mại mà thanh nhã, tựa như một giấc mộng màu hồng.
Khương Ninh mỉm cười: "Bông hoa này... tặng cho ngươi của hiện tại. ....
Bầu trời đêm, ánh sáng lướt qua.
Khương Ninh đứng trên Thanh Linh Chu, nhớ lại biểu cảm vừa rồi của Thiệu Song Song, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nàng ta sẽ càng thêm tận lực làm việc.
Nghĩ đến đây, Khương Ninh rất hài lòng.
Phòng học lớp 8.
Du Văn đang tặng quà, nàng ta nhất định phải tặng quà, như vậy mới có thể khiến lớp trưởng biết được tấm lòng của nàng ta, từ đó yêu nàng ta.
Du Văn cầm một quả táo đỏ tươi, đặt trước mặt Hoàng Trung Phi, nàng ta dịu dàng nói: "Trung Phi, đêm Bình An vui vẻ, đây là táo ta tặng ngươi, chúc ngươi bình an.
Ngòi bút của Bạch Vũ Hạ ngồi phía sau khựng lại.
Hoàng Trung Phi nhận lấy quả táo, nói lời cảm tạ.
Du Văn tiếp tục nói: "Quả táo này đặc biệt lắm, bởi vì nó là mua một tặng một, hai quả là một đôi."
Giang Á Nam lập tức trợ công cho tỷ tỷ tốt: "Vậy quả còn lại đâu?
Du Văn cười rạng rỡ: "Quả còn lại ta ăn rồi."
Giang Á Nam: "Ha ha ha" Thẩm Thanh Nga: 'Ha ha ha."
Bạn cần đăng nhập để bình luận