Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên

Chương 1283 - Khởi đầu và kết thúc của hành động (2)



Chương 1283 - Khởi đầu và kết thúc của hành động (2)




Giờ ra chơi tiết thứ hai lớp tự học buổi tối.
Đan Khải Tuyền trong lớp hét lớn: "Nam ca, ra sân chạy bộ để chuẩn bị cho cuộc thi Marathon Vũ Châu!"
Vương Long Long: "Này, ngươi định chạy marathon à? Sẽ khó khăn lắm đấy!"
Ngô Tiểu Khải đập bóng rổ xen vào: "Cuộc đua marathon ở Vũ Châu này không hạn chế quốc tịch, đảm bảo sẽ có rất nhiều người nước ngoài. Những chủng tộc đó đặc biệt sinh ra để chạy đường dài."
Mọi người đều hiểu những gì hắn nói.
Hồ Quân: “Toàn là hàng tiêu hao mà?”
Vương Long Long: "Ha ha ha."
Hàng ghế sau đều vui vẻ cả lên.
Tống Thịnh nói chen vào rất không đúng lúc: “Ta ngươi đều là hàng tiêu hao.”
Đột nhiên, bầu không khí trở nên kém hài hòa.
Đan Khải Tuyền thắt chặt dây giày chạy bộ của mình, giậm chân tại chỗ. Hắn toát ra sức sống của một chàng trai trẻ: “Làm sao biết mình có thể làm được hay không nếu không thử?”
Vương Long Long khích lệ: "Không tệ, lần này chúng ta được Trường Thanh Dịch tài trợ, tiền thưởng chắc chắn rất hậu hĩnh, quán quân rất có thể nhận được một trăm nghìn tệ hoặc hơn năm trăm nghìn."
Trương Trì đánh được hơi tiền: "Nhiều như vậy sao? Ta thấy ở rất nhiều thành phố nhỏ, nhà vô địch marathon chỉ được có mười nghìn tệ."
Vương Long Long: "Trường Thanh Dịch sắp tổ chức họp báo. Chạy marathon có lẽ chỉ là khởi động, cho nên sẽ không bủn xỉn đâu."
Trương Trì: “Vậy ta đăng ký!”
Đan Khải Tuyền: "Lệ phí tham gia là một trăm tệ."
Trương Trì sửng sốt: "Còn cần cả lệ phí á?"
"Thế ngươi tưởng như nào?"
Đan Khải Tuyền và Quách Khôn Nam lao đến sân vận động, trong khi luyện tập, họ bắt chuyện với bạn học Lam Tử Thần.

Tòa nhà 3, hành lang phía đông.
Khương Ninh đặt tay lên ban công, gió chiều nhẹ nhàng hôn lên má hắn, nhìn về phía xa, màn đêm bao trùm lên ngôi trường, giảng đường, đèn đường đều sáng lên, tạo thành sự tương phản mạnh mẽ với khung cảnh rộng lớn u tối.
Đôi khi thật dễ chịu khi không làm gì cả, cứ để gió thổi thế này thôi.
Ở đây không chỉ có Khương Ninh mà còn có Ngụy Tu Viễn và Viên Tiểu Mậu của lớp 1 đang thảo luận những chuyện vụn vặt trong trường.
Ví dụ như khi đăng kí kế hoạch bàn ăn nhỏ bắt đầu, ai sẽ tham gia...
Hoặc có lẽ tối nay cô giáo Quách Nhiễm sẽ mặc một bộ váy rất đẹp, cô duyên dáng và xinh đẹp như một nàng tiên.
Hoặc có thể Cường ca, người được mệnh danh là một trong ‘hai anh hùng của trung học số 4’, đã đập vỡ điện thoại di động của một học sinh trong lớp hôm nay.
Thời gian trôi qua từng phút.
Bạch Ngọc Hà bưng hai cốc sữa hai mặt đi lên cầu thang lên tầng hai, tình cờ nhìn thấy Giang Kinh đang im lặng đứng đó, lưng cao gầy.
Bạch Vũ Hạ không nói gì, chậm rãi đi đến ban công, đứng cùng Khương Ninh.
Khi khoảng cách càng ngày càng gần, Bạch Vũ Hạ phát hiện hắn đang đứng trên ban công trầm tư, đôi mắt sâu thẳm khuất vào khuôn viên đen kịt, những làn tóc mảnh bay theo gió, trông có phần tự do.
Bạch Vũ Hạ đặt hai cốc sữa lên bở tường: “Một cốc dâu xoài, một cốc khoai môn viên, đậu đỏ và dừa, chọn cái nào?”
Ngày trước ăn nhiều đồ của hắn rồi, Bạch Vũ Hạ không biết báo đáp thế nào, thôi thì cứ từ từ vậy.
Khương Ninh nghiêng đầu đưa mắt nhìn về phía Bạch Vũ Hạ, bắt gặp ánh mắt của nàng.
Bạch Vũ Hạ có ngoại hình xuất sắc, với đôi mắt hai mí, trong và sáng, chiếc mũi nhỏ và thẳng, điều này khiến gương mặt nàng càng thêm sắc sảo.
Cùng lúc đó, ý thức của Khương Ninh kích hoạt, quét về phía cơ thể Bạch Vũ Hạ.
Cô gái diện trang phục đơn giản với quần jeans ôm sát đôi chân thon, làm nổi bật đường cong hình thể. Tiếp theo là đôi giày thể thao màu trắng phối cùng quần jeans và áo phông khiến nàng trông vô cùng trẻ trung, năng động.
Bạch Vũ Hạ nhìn thấy Khương Ninh đang nhìn chằm chằm vào mặt mình, hơi nhướng mày, bật ra một tràng cười cảm động: "Sao vậy?"
Khương Ninh quay mặt đi: “Không có gì đâu.”
Bạch Vũ Hà nắm tay bám lấy ban công, nhìn màn đêm: “Khó có dịp ra ngoài mua sữa Song Bì lắm, uống một cốc nhé?”
Khương Ninh hỏi: "Ta còn phải lựa chọn sao?"
Bạch Vũ Hạ nhẹ nhàng nói: "Hả?", hơi ngẩng mặt lên, nhìn chằm chằm vào hắn, tỏ vẻ khó hiểu.
Khương Ninh cố ý cười nói: “Chỉ cần ngươi mua thì ta sẽ thích.”
Lúc đầu trên mặt Bạch Vũ Hạ có vẻ kinh ngạc, xen lẫn có chút xấu hổ, nhưng sau đó, đôi mắt sáng như suối trong trẻo dần dần nheo lại, đôi môi ẩm ướt nhẹ nhàng hé ra, có chút trêu chọc: "Nếu Đồng Đồng mua ngươi cũng thích sao?"
“Có phải Đồng Đồng đều thích không?”
Giọng nói của Bạch Vũ Hạ trong trẻo như dòng suối, vang vọng trong gió, kèm theo biểu cảm có phần khiêu khích.
Đối mặt với sự dồn ép của nữ đồng môn xinh đẹp, Khương Ninh trong lòng ngạc nhiên, từ khi nào mà Bạch Vũ Hạ điềm tĩnh lại mạnh dạn như vậy.
Khương Ninh hạ tay xuống khỏi bức tường, điềm nhiên trả lời:
“Đồng Đồng thích sữa kem song tầng trái cây.”
Bạch Vũ Hạ:
“Vậy nên ngươi muốn?”
Khương Ninh:
“Ta muốn dâu tây xoài.”
Nghe vậy, Bạch Vũ Hạ khẽ cười:
“Không cần chọn, hai cái đều cho ngươi.”
“Còn ngươi thì sao?”
Khương Ninh hỏi lại.
Bạch Vũ Hạ mím môi:
“Thật ra ta đã mua ba cốc, ta tự mình...”
Không đợi nàng nói xong, Khương Ninh ngắt lời:
“Không, ngươi không mua ba cốc.”
Bạch Vũ Hạ bình thản nhìn lại, chiếc mũi nhỏ nhắn hếch lên, mang theo nét tao nhã phóng khoáng.
Nàng nhẹ nhàng nói
“Ừm?”
Khương Ninh:
“Ta biết tất cả mọi thứ.”
Cuối cùng, Khương Ninh chọn cốc dâu tây xoài.
Hắn xách sữa kem song tầng, trở về lớp học.



Bạn cần đăng nhập để bình luận