Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên

Chương 1497 - Thăm dò công kích (2)



Chương 1497 - Thăm dò công kích (2)




Trên gương mặt bàng hoàng của Hoàng Ngọc Trụ lộ ra vẻ do dự chừng hai giây, hắn không muốn về nhà quá muộn, bởi vì cửa sắt trong nhà khi đóng lại gây ra động tĩnh rất lớn, hắn sợ về nhà muộn sẽ ảnh hưởng tới giấc ngủ của bà.
Nhưng Thang Tinh giúp hắn rất nhiều, tỉ như báo danh Marathon, vừa rồi lại giúp hắn quét rác, cho nên Hoàng Ngọc Trụ phải báo ân!
"Tốt!" Hoàng Ngọc Trụ nắm chặt ba lô nhiều chức năng của hắn, đi đến thao trường mờ tối.
Mặt trăng, đèn đường, đường băng nhựa plastic, gió đêm, bóng người thiếu niên thiếu nữ phác hoạ ra sắc thái thanh xuân.
Ngày tốt cảnh đẹp, Thang Tinh nắm lấy cơ hội, cảm khái: "Đêm nay ánh trăng thật đẹp!"
Nói xong câu đó, nàng hạ quyết tâm, không thấy tôm là không thả tép, nàng nắm tay đưa tới trước mặt Hoàng Ngọc Trụ.
Hoàng Ngọc Trụ còn cho là mình mạo phạm lãnh thổ của nàng, tranh thủ thời gian dịch ra một bên.
Hắn dịch ra như vậy lập tức chọc giận Thang Tinh, nàng đã chủ động như thế, tên nhà quê Hoàng Ngọc Trụ này lại không nguyện ý?
Thang Tinh lập tức nổ, biểu cảm thay đổi: "Hoàng Ngọc Trụ, ngươi có phải là nam nhân hay không?"
"A, ngươi là nam nhân sao?"
"Cả nhà ngươi có nam nhân sao?"
Hoàng Ngọc Trụ không hiểu bị chỉ trích, nếu như chỉ nhằm vào hắn, hắn đều có thể nhịn xuống, nhưng Thang Tinh còn nói cả nhà của hắn.
Tượng đất còn có ba phần hỏa khí, Hoàng Ngọc Trụ nói: "Sao ta lại không phải?"
Thang Tinh xùy cười một tiếng, triệt để không biết xấu hổ nói: "Ngươi có thể chứng minh sao?"
Hoàng Ngọc Trụ bàn tay thò vào quần, Thang Tinh giật nảy mình, nguyệt hắc phong cao, hắn muốn làm gì!
Thang Tinh ngoài mạnh trong yếu: "Ngươi chứng minh a! Ngươi chứng minh a!"
Dưới ánh mắt khiếp sợ của Thang Tinh, Hoàng Ngọc Trụ móc ra thẻ căn cước, lắc lắc trước mặt Thang Tinh, hắn chỉ vào hàng giới tính, hỏi: "Ta có phải là nam nhân hay không?"
...
Thứ hai, nhà ăn Tứ Trung.
Tiết tự học kết thúc, Thôi Vũ và Quách Khôn Nam đồng hành, nói khoác về nữ hài hắn làm quen được trên mạng trong khoảng thời gian gần đây xinh đẹp cỡ nào, khiến cho Quách Khôn Nam rất hâm mộ.
Khiến cho hắn định mở ra chức năng tìm xung quanh, làm quen mấy muội tử.
Thôi Vũ khoe khoang một hồi, nhanh chân chạy đi, hôm nay bàn bọn họ đến phiên hắn lấy món chính, hắn nhất định phải tăng thêm tốc độ.
Năm phút sau.
Thang Tinh đi đến trước bàn cơm, nhìn thấy Đoạn Thế Cương, còn có Cường Lý, thậm chí còn có Tống Thịnh ngồi cùng một bàn ăn, ba người chỉ vào cái mũi Thôi Vũ mắng, phi thường hung ác.
Thôi Vũ thường ngày âm hiểm xảo trá, giờ phút này sắc mặt xấu hổ, vậy mà không có phản kháng.
Thang Tinh cảm thấy kì quái, trong ấn tượng Thôi Vũ không phải người mềm yếu như vậy a?
Lúc này đến thời gian ăn cơm, Thang Tinh không có xen vào việc của người khác, nàng nhìn về phía cơm và thức ăn trên bàn, hôm nay đồ ăn gồm lạp xưởng khoai tây sợi, còn có củ cải ướp gia vị cay, một bàn trứng ốp lếp, còn có một bàn gà rán tẩm bộ thì là tiêu cay.
Thang Tinh không thấy bát cơm, xem ra là Hoàng Ngọc Trụ ngồi cùng bàn giúp nàng múc cháo, hơi hóa giải một chút thất bại trong lòng của nàng.
Thang Tinh nhắm ngay bàn gà rán, đây là đồ ăn có lượng, một bàn 8 cái, vừa vặn đủ người trong bàn ăn chia nhau.
Chỉ là, hôm nay gà trong bàn này bày rất không bình thường, thậm chí có chút tán loạn.
Thang Tinh không để ý, nàng cầm lên một miếng gà rán liễu, cắn hai cái, không tệ, hương vị rất không tệ.
Sau đó, nàng thấy ba người đang mắng Thôi Vũ.
Thang Tinh cảm thấy có chút ầm ĩ, lúc đầu nhà ăn đã rất ồn ào, bây giờ bên người lại liên tục vang lên tiếng mắng.
Nàng không nhịn được nói: "Có chuyện gì trở lại phòng học nói, ở bên ngoài không đủ mất mặt xấu hổ!"
Thang Tinh tức giận vẫn tương đối mạnh mẽ, có một ít lực uy hiếp.
Đoạn Thế Cương hùng hùng hổ hổ: "Lão tử phục hắn luôn rồi, khi hắn để màn thầu, làm cho toàn bộ gà rớt xuống đất, làm rớt thì làm rớt đi, hắn còn nhặt hết lên để lại vào trong mâm coi như lừa dối qua ải."
"Ngươi nói ta mắng hắn đúng hay không, phân xử thử?"
Thang Tinh cúi đầu, nhìn thoáng qua sàn nhà phòng ăn, nghĩ đến gà vừa ăn, nàng trầm mặc.
Thôi Vũ bị ba người nói có chút khó chịu, hắn nhìn thấy Thang Tinh không nói lời nào, nói: "Mấy đại nam nhân các ngươi khí độ gì? Còn không bằng nữ sinh Thang Tinh người ta, ngươi xem người ta nói gì sao?"
Đoạn Thế Cương, Tống Thịnh, Cường Lý cùng nhìn về phía Thang Tinh.
Thang Tinh hít sâu một hơi, nói với ba người: "Các ngươi mắng mệt chứa? Bây giờ để cho ta tới mắng!"
...
Nhân loại bi hoan không cách nào tương thông.
Bàn ăn nhỏ chỗ Khương Ninh, Tiết Nguyên Đồng cầm màn thầu: "Thật đói nha, tối hôm qua ta đói bụng đến mười hai giờ mới ngủ."
Đường Phù ghé mắt: "Tại sao lại đói bụng đến mười hai giờ đâu? Ngươi cầm đồng hồ xem sao?"
Tiết Nguyên Đồng không nói, trong lòng ngạo mạn: 'Kẻ to con đều là ngu xuẩn.'
Khương Ninh cầm bánh, quấn gà vào bên trong, lại thêm một miếng trứng tráng, lại thêm chút tương bò lấy từ chỗ thầy Quách Nhiễm, mỹ mỹ cắn một miệng lớn.
Hắn rất thích ăn cơm như vậy, nhất là điểm tâm, chỉ là cảm thấy thiếu vài thứ, hắn nghĩ nghĩ, nói: "Ta đi siêu thị nhỏ bên cạnh mua nước trái cây, các ngươi ai muốn uống không?"
Đường Phù lập tức vung tay lên: "Cocacola lạnh!"
"Còn có ta!" Một giọng nói khác vang lên.
Khương Ninh hỏi: "Muốn cái gì?"
Cảnh Lộ cười mỉm: "Ta đi với ngươi."
"Được." Khương Ninh cùng nàng đi mua Cocacola.



Bạn cần đăng nhập để bình luận