Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên

Chương 1751: Sở Sở dạy dỗ Khương Ninh (2)

Chương 1751: Sở Sở dạy dỗ Khương Ninh (2)Chương 1751: Sở Sở dạy dỗ Khương Ninh (2)
Chương 1751: Sở Sở dạy dỗ Khương Ninh (2)
Tiết Nguyên Đồng: "Sau này đám người xấu kia chắc chắn không dám đến đây nữa." Khương Ninh: "Ừm, sẽ tốt hơn rất nhiều." Tin tức này hắn đã nghe nói từ mấy tháng trước, lúc ấy khi phân cục chọn địa điểm, Thiệu Song Song đã cố ý nói cho hắn biết. Vị trí địa lý ven sông rất tốt, cách trung tâm thành phố không xa, phong cảnh cũng đẹp, Khương Ninh rất thích, chỉ là phương diện an ninh có hơi kém một chút.
Khương Ninh bảo Thiệu Song Song ngầm sắp xếp, vì vậy địa điểm xây dựng phân cục mới được quyết định...
Sau khi trò chuyện vài câu, bâu không khí ngột ngạt trong xe đã vơi đi phân nửa, Diêu Y Dao lúc này mới lên tiếng: "Cảm ơn ngươi, Khương Ninh, nếu không phải ngươi...
Khương Ninh: Không có gì, ta cũng bị tên côn đồ kia mạo phạm, tiện tay ra tay mà thôi. Diêu Hải Khoát nói: "Nguy hiểm quá.
Tiết Nguyên Đồng khoác lác: "Không nguy hiểm đâu, Khương Ninh lợi hại lắm, lần trước có tận mười người đánh hắn..."
Ừm, thật ra là chưa đến mười người, nhưng Tiết Nguyên Đồng thích làm tròn số.
Diêu Y Dao hứng thú hỏi: "Mười người? Nguy hiểm lắm đúng không?”
Nữ cảnh sát trẻ tuổi cũng tham gia vào cuộc trò chuyện: Một mình hắn đánh với mười người sao?
Tiết Nguyên Đồng xua tay: "Sao ta có thể để hắn một mình đối phó với bọn chúng được? Ta thấy hắn bị bao vây, lập tức xông lên ứng cứu.'
Diêu Y Dao và nữ cảnh sát nhìn dáng người nhỏ nhỏ xinh xinh của Tiết Nguyên Đồng, trên mặt lộ vẻ nghi ngờ, không khỏi hỏi: Sau đó thì sao?"
Tiết Nguyên Đồng còn muốn tiếp tục khoác lác, Khương Ninh cắt ngang: "Sau đó nàng ấy đã giúp ta phân tán không ít áp lực.
Nghe vậy, Tiết Nguyên Đồng khoanh tay trước ngực, nhìn Khương Ninh với ánh mắt khen ngợi, quả nhiên là Khương Ninh nhà nàng, đã biết phối hợp với nàng rồi, tối nay nhất định phải hảo hảo thưởng cho hắn.
Câu tiếp theo, Khương Ninh nói: "Biến thành năm người đánh ta, năm người đánh nàng. Diêu Y Dao và nữ cảnh sát bật cười ha ha.
Ngay cả nam cảnh sát đang lái xe cũng phì cười.
Tiết Nguyên Đồng bất mãn: -Hừ....
Xử lý xong mọi chuyện, lúc này đã là bốn giờ chiều.
Bước ra khỏi cổng phân cục, Tiết Nguyên Đồng cầm trên tay một phong bì dày cộm, vui vẻ nói: "Sao lại phát nhanh như vậy?”
Trước kia nàng xem phim truyền hình, còn tưởng rằng tiền thưởng phải chờ rất lâu mới được nhận.
Khương Ninh câm môt tấm bằng khen, cũng cười ha hả.
Sở dĩ mọi chuyện được xử lý nhanh chóng như vậy là vì tập đoàn Trường Thanh Dịch đóng tại Vũ Châu, khiến cho kinh tế Vũ Châu phát triển vượt bậc, GDP của Vũ Châu hiện tại chỉ đứng sau tỉnh lị là An Thành.
Vì vậy, tập đoàn Trường Thanh Dịch có tiếng nói hơn, liên tục đưa ra các đề nghị trong các cuộc họp, nâng cao chất lượng cuộc sống của người dân, giữ chân nhân tài, đặc biệt là trong vấn đề an ninh xã hội.
Tiết Nguyên Đồng gọi điện thoại báo bình an cho mẹ, sau đó nói: "Đi thôi, chúng ta đi mua đồ ăn nào." Hai người dạo chơi ở khu phố bán đồ ăn vặt gần đó, mua một đống đồ ăn vặt, sau đó quay lại phân cục, ngôi xe buýt trở vê con đê.
Tiết Nguyên Đồng cầm lấy tấm bằng khen, khoác lên người, nên bằng khen màu đỏ rực, trên đó viết tám chữ lớn: "Kiến Nghĩa Vi Dũng, Chính Nghĩa.
Bên dưới còn có hai dòng chữ nhỏ: "Phân cục XX: tặng... Khương Ninh tiên sinh, ngày 20 tháng 12 năm 2014...
Ông Thang, lão Trương bán thịt thấy thế, đều kinh ngạc nhìn sang, Tiết Nguyên Đồng không thèm để ý đến bọn họ, ngẩng cao đầu đi về nhà. Dì Cố nhìn thấy tấm bằng khen và một nghìn tệ tiên thưởng, vẫn không ngừng dặn dò, là cha mẹ, bà thà rằng không cân những thứ này.
Tiết Nguyên Đồng vốn định treo tấm bằng khen trong phòng Khương Ninh, sau đó nghe theo lời khuyên của Khương Ninh, treo trên tường cạnh cửa ra vào, quả là vinh dự sáng chói, ai đi qua cũng phải nhìn một cái. ... Buổi tối, trong phòng ngủ của Khương Ninh, Khương Ninh không có ở đây.
Ánh đèn ấm áp, tiếng cười vui vẻ.
"Để ta nói cho ngươi nghe này Sở Sở, hôm nay ở trong phân cục..." Nhân lúc chờ trận đấu bắt đầu, Tiết Nguyên Đồng vui vẻ kể lại.
Sở Sở vừa ăn hạt mắc ca, vừa nghe nàng kể.
Rất nhanh đã tìm được trận đấu, nick game Tiết Nguyên Đồng đang sử dụng là "Sở Sở Nhảy Disco”.
Vừa vào trận, một người đồng đội nói: "Ta không muốn đi rừng, ai đi rừng đây?”
Tiết Nguyên Đồng vừa nói chuyện với Sở Sở, vừa gõ chữ, giáo huấn người kia: "Trong game có thể trốn tránh, ngoài đời thì sao?” Sở Sở Nhảy Disco: "Lần này ta có thể đi rừng thay ngươi."
Sở Sở Nhảy Disco: "Vậy còn lần sau?
Người đồng đội: "...
Tiết Nguyên Đồng dùng nick name này, võ cùng thích thú giáo huấn người khác.
Sở Sở thì đang bóc hạt mắc ca, loại hạt này có vị bơ, vừa giòn tan, vừa béo ngậy, Sở Sở rất thích ăn.
Đương nhiên, nàng biết đạo lý ăn của người khác thì phải biết điều một chút, cho nên nàng thường bóc hai hạt, ăn một hạt, sau khi bóc được một ít, nàng sẽ đưa cho Nguyên Đồng. Tiết Nguyên Đồng giết chết hai người, cầm một hạt mắc ca lên thưởng cho bản thân, sau đó tiếp tục giết người.
Hạt mắc ca nàng đang ăn còn chưa hết, Sở Sở lại bóc thêm cho nàng một ít.
Tiết Nguyên Đồng cảm thán: "Sở Sở, ngươi thật tốt, không giống như Khương Ninh, huynh ấy chưa bao giờ bóc hạt mắc ca cho ta ăn, còn luôn thích cướp hạt mắc ca của ta."
Nói đến câu cuối cùng, nàng có chút tủi thân.
Sở Sở nói: "Huynh ấy rất vất vả." Nàng biết Nguyên Đồng chỉ đang nói đùa, hai người bọn họ đêu biết rõ, hạt mắc ca là do Khương Ninh mua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận