Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên

Chương 1748: Ăn mày phách lối (2)

Chương 1748: Ăn mày phách lối (2)Chương 1748: Ăn mày phách lối (2)
Chương 1748: Ăn mày phách lối (2)
Rất nhanh, bọn họ đã đến trước cửa nhà họ Cố. Diêu phụ vẫy tay chào: "Được rồi, xe của ta ở gân đây, mọi người tiếp tục uống đi, ta đưa con gái vê nhà." Dương Phi nhiệt tình nói: Được, lân sau lại ghé quán!" Hắn biết Diêu phụ làm nghề xây dựng, quen biết rất nhiều người, từ khi hắn mở quán ăn đến giờ, Diêu phụ đã giới thiệu không ít khách hàng, hai người coi như là bạn bè. Dương Phi tiễn bọn họ xong, chào hỏi Khương Ninh đang phơi nắng ngoài cửa, xoay người trở về quán.
Mũ lưỡi trai thấy thời cơ đã đến, tiến vê phía hai cha con họ Diêu.
Không ngờ, Diêu phụ sau khi nhìn thấy mũ lưỡi trai, cả người đột nhiên run lên, một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng, mồ hồi lạnh túa ral
Hắn đã từng thấy ảnh của mũ lưỡi trai, là thuộc hạ của anh em nhà Vũ thị, một kẻ cực kỳ nguy hiểm.
Anh em nhà Vũ thị hoành hành ngang ngược nhiều năm qua, cướp đoạt rất nhiều dự án, các ông chủ khác đương nhiên cũng không phải là người dễ bắt nạt, vì vậy bọn chúng đã nuôi dưỡng một đám người tàn nhẫn, độc ác.
Từng có lần xảy ra xung đột, tên mũ lưỡi trai này đã dùng dao đâm thẳng vào chân một ông chủ, khiến ông ta mất rất nhiêu máu.
Mũ lưỡi trai nhận ra sự khác thường của Diêu phụ, hắn che nửa khuôn mặt dưới vành mũ, thản nhiên hỏi: "Ngươi từng gặp ta?
Diêu phụ nhìn con gái, rồi lại nhìn tên hung đồ trước mặt, do quá căng thẳng, trời lạnh như vâv mà mồ hôi hắn không ngừng chảy xuống.
Diêu Y Dao khó hiểu hỏi: "Phụ thân, người không khỏe sao?" "Xem ra là quen biết rồi" Mũ lưỡi trai khẳng định.
Diêu phụ giọng khàn khàn hỏi: Ngươi tìm ta có việc gì?
Trong lúc nguy cấp, hắn nhanh chóng suy nghĩ cách đối phó, tên mũ lưỡi trai này đã tìm đến tận nơi, chắc chắn là mang theo hung khí bên người.
Hắn là kẻ chuyên nghiệp, khoảng cách lại gân như vậy, căn bản không có cách nào phản kháng, hơn nữa con gái lại ở bên cạnh, đúng là tiến thoái lưỡng nan. Mũ lưỡi trai nói: "Nếu đã quen biết, vậy thì dễ nói chuyện rồi." Mọi chuyện diễn ra thuận lợi hơn hắn tưởng, hắn thản nhiên nói: Lên xe nói chuyện..
Sau đó, hắn cười với Diêu Y Dao: "Ta là bạn của phụ thân ngươi, bàn chút chuyện làm ăn. Diêu phụ cố gắng nặn ra một nụ cười: "Đúng vậy, Y Dao, con ở lại đây chơi với Khương Ninh nhé.. Hắn vừa định gọi Khương Ninh, lại nghe mũ lưỡi trai nói: Không sao, không phải chuyện gì quan trọng, cùng lên xe đi.
Dứt lời, Diêu phụ vẫn giữ nguyên nụ cười gượng gạo trên mặt.
Mũ lưỡi trai hỏi: "Ngươi muốn ở chỗ này nói chuyện?”
Diêu Hải Khoát bị buộc bất đắc dĩ, đành phải đi vê phía ô tô, hắn ngồi ở vị trí lái mũ lưỡi trai ở ghế lái phụ. ....
Ở cửa, Tiết Sở Sở đang thưởng thức trà chanh, phát giác được có gì đó không đúng.
Nàng nhẹ giọng nói: "Không bình thường.
Khương Ninh: "Ừm”"
Tiết Nguyên Đồng đang nghiên cứu Hạ Oa quả, căn bản không chú ý ngoại giới.
Tiết Sở Sở thấy Khương Ninh không có nhiều phản ứng, nàng cũng không làm chuyện dư thừa. trong đôi mắt nước không vui không buồn, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Khương Ninh nói: "Đừng lo lắng, không có việc gì.
Tiết Nguyên Đồng liếc thấy vết nứt mặt ngoài vỏ quả Hạ Oa, nàng dùng sức bẻ một cái. Không có tách ra.
Nàng râu rĩ không vui, đem Hạ Oa quả đưa tới, thoải mái nói: 'Khương Ninh, mời ngươi ăn trái cây.
Khương Ninh nhận lấy quả, ngón cái và ngón trỏ nhẹ nhàng ấn xuống, vỏ ngoài lập tức vỡ vụn, lộ ra nhân quả trắng nõn bên trong.
Sau đó. hắn tư mình ăn. Tiết Nguyên Đồng lại cầm một quả, phẫn nộ đập tường.
So sánh với nhau, Tiết Sở Sở lý trí hơn rất nhiêu, nàng bắt đầu lật bao bì của Hạ Oa, sau đó, lật đến một mảnh sắt màu trắng bạc, nàng hỏi Khương Ninh: -Đây là thứ gì?"
Khương Ninh: “Chìa khóa phòng nhỏ Hawaili."
Tiết Sở Sở: "?"
Ngược lại, Đông Đồng phát giác được tác dụng, nàng câm chìa khóa, nghiên cứu vài giây, cho nhân quả Hạ Oa chui ra.
"Ha ha ha, lợi hại không Sở Sở." Tiết Nguyên Đồng vui rạo rực. Cùng lúc đó. Trong ô tô phía nam.
Cho dù Diêu Hải Khoát như thế nào, cũng không đánh được lửa, mũ lưỡi trai cho rằng hắn chơi xấu, chuẩn bị động thủ, Diêu Hải Khoát giải thích nhiều lần, rốt cuộc thuyết phục được đối phương.
"Xuống xe. Mũ lưỡi trai lạnh lùng nói.
Diêu Hải Khoát nặn ra khuôn mặt tươi cười: Được, được.
Mũ lưỡi trai quay đầu, nói với Diêu Y Dao: "Ngươi cũng xuống xe.
Lúc này, Diêu Y Dao nhận thấy được không thích hợp, nàng không dám nói lời nào. Ba người lại xuống xe.
Sau khi mũ lưỡi trai xuống xe, theo bản năng nhìn vê phía nhà Trương đồ tể, chó săn không có ở đây, hắn thở phào nhẹ nhõm. Hắn định đưa Diêu Hải Khoát đến nơi xa hơn một chút, sau đó con gái của đối phương, mũ lưỡi trai cũng không định bỏ qua, hắn sắp xuất ngoại, làm việc căn bản không cố ky gì.
Mũ lưỡi trai bức bách Diêu Hải Khoát đi ngang qua căn nhà, cái gọi là một lần bị chó cắn, mười năm sợ chó sủa, trên đường, hắn nhịn không được, lại nhìn về phía nhà Trương đồ tể.
Khương Ninh cười nói: "Tiểu Ngốc về nhà ăn thịt rồi."
Trên mặt hắn treo nụ cười, rõ ràng chỉ là thiện ý nhắc nhở, mũ lưỡi trai lại nhìn ra vài phần trêu đùa.
Ngay cả một thăng nhóc choai choai cũng dám xem thường ta! Trong lòng mũ lưỡi trai như có lửa giận chực trào.
Hắn thoáng nhìn chanh trà trên bàn vuông nhỏ, màu sắc kia tương đối không tệ, gọi là miệng người chảy nước miếng, giữa trưa, hắn ngôi canh lâu như vậy, chưa uống một ngụm nước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận