Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên

Chương 1673 - Không cần (2)



Chương 1673 - Không cần (2)




Vũ Duẩn Chi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn nhìn thoáng qua thân hình cường tráng của mấy người Bàng Kiều, đáy mắt phủ lên một tầng u ám.
Nếu không phải hắn kiên quyết không chịu, hôm nay thể diện của hắn sẽ bị quét sạch.
Vũ Duẩn Chi không dám nghĩ hắn sẽ phải đón nhận hậu quả tồi tệ như thế nào.
Hắn nhận lấy nước nho do bạn cùng lớp đưa tới, uống một ngụm, trong lòng nghĩ: ‘Trong trường ta không thể động đến các ngươi, nhưng ngoài trường thì chưa chắc.’
Chỉ trong chốc lát, Vũ Duẩn Chi đã quyết định.
Chuyện không thể chậm trễ, hắn nhận lại điện thoại từ một nữ sinh, rồi tránh xa những người tục tằng đó một chút.
Hắn bấm một cuộc điện thoại, bên kia nhanh chóng được kết nối, tiếng nói truyền đến: “Hey, Vũ ca!”
Vũ Duẩn Chi phân phó: “Tiểu Vệ, trường học của chúng ta có bốn cô gái chọc tức ta, tối nay ngươi giúp ta xử lý một chút, ta không muốn nhìn thấy bọn họ.”
Bên kia đầu dây, ở một nơi nào đó trong thành phố, sảnh chờ của một tiệm SPA chưa mở cửa, một thanh niên hai mươi tuổi ngồi trên ghế sofa da hút thuốc, hắn mặc một bộ đồ hiệu boy, cánh tay cầm thuốc lá có một hình xăm hoa.
Nghe thấy những lời này, trong lòng hắn thầm vui mừng, hay a! Không chừng đến lúc đó còn có thể chiếm được chút tiện nghi.
Đương nhiên, bọn họ không thể làm chuyện quá đáng.
“Được rồi, Vũ ca, tối nay ta sẽ giúp ngươi giải quyết.” Tiểu Vệ vội vàng cam đoan.
Vũ Duẩn Chi: “Ừm, giao cho ngươi thì ta yên tâm.”
Tiểu Vệ không để ý lắm, những tên du côn chuyên thu phí địa bàn như bọn họ mà muốn trị phục mấy đứa con gái không phải dễ như trở bàn tay sao?
Vũ Duẩn Chi cúp điện thoại, tâm tình thoải mái hơn nhiều.
Cha hắn là Vũ thị huynh đệ nổi tiếng ở Vũ Châu, buôn bán cát sỏi, khai thác mỏ, đào rỗng núi non, những việc làm ăn mà họ làm vốn đã vượt xa sức tưởng tượng của người thường.
Cho nên Vũ Duẩn Chi tuy mới học cấp ba nhưng từ nhỏ đã tiếp xúc, hắn có thể nắm giữ rất nhiều thứ.
Vũ Duẩn Chi cầm Coca Cola, trở về sân bóng rổ, trong lòng nghĩ: ‘Hy vọng tối nay Tiểu Vệ có thể mang đến tin tốt cho ta.’
……
Cách giờ tan học còn khoảng mười phút, Vũ Duẩn Chi tiếp tục chơi bóng rổ, phát tiết cảm xúc.
Lúc này, từ xa đi tới vài người.
Khương Ninh tay cầm trà sữa, bên cạnh là Tiết Nguyên Đồng và cặp song sinh, ở vị trí hơi xa một chút là Dương Thánh tóc ngắn.
Lý do là Dương Thánh nghe nói Khương Ninh có thể ném bóng vào rổ, cho nên tới đây học hỏi một chút.
Dương Thánh tuy biết chơi bóng rổ nhưng là con gái, chiều cao chỉ khoảng một mét sáu mấy, đối với nàng thì ném bóng vào rổ gần như là việc không thể.
Đến sân bóng rổ, Vũ Duẩn Chi liếc nhìn, cô gái tóc ngắn, cặp song sinh, đây mới là ba mỹ nữ chính hiệu.
Tiếc thay, bọn họ đi theo Khương Ninh biết ném bóng vào rổ.
Nghĩ đến đây, Vũ Duẩn Chi nhìn về phía Thôi Vũ gầy gò, tất cả đều là tại người này, hủy hoại giấc mộng bốn mỹ nữ của hắn!
Thôi Vũ gặp Khương Ninh, chào hỏi một tiếng, trong lòng rất hâm mộ.
Đặng Tường ánh mắt có chút không tự nhiên, hắn từng bị Khương Ninh dạy dỗ.
Cát Hạo bên cạnh lại không hề để ý, hắn nhìn cặp song sinh một cái, cảm thấy thật tuyệt vời!
Khương Ninh đi qua mấy người Hoàng Ngọc Trụ, thấy bọn họ đang trò chuyện bên cạnh khung bóng rổ, hắn lên tiếng mượn bóng, trước kia Tống Thịnh vô cùng kiêu ngạo, giờ lại không hề hé răng.
Đặng Tường hạ thấp giọng: “Tên béo đó ỷ mạnh hiếp yếu!”
Khương Ninh vận bóng hai lần, làm động tác rất bình thường, ba bước lên rổ, dễ dàng ghi điểm.
Rõ ràng là kỹ thuật rất bình thường nhưng cặp song sinh rất nhiệt tình vỗ tay, reo hò cỗ vũ cho hắn, cảm giác thành tựu tràn đầy.
Liễu Truyền Đạo nhìn thấy, nghi ngờ: “Chỉ vậy thôi sao? Chỉ vậy thôi sao?”
Thôi Vũ: “Đúng vậy, chỉ vậy thôi.”
Liễu Truyền Đạo không phục: “Đơn giản như vậy ai mà chẳng biết?”
Hắn ôm lấy quả bóng, đi đến khung bóng rổ gần cặp song sinh, hắn “khụ khụ” hai tiếng, biểu diễn ba bước lên rổ, cũng ghi điểm.
Cặp song sinh thậm chí còn không nhìn hắn.
Liễu Truyền Đạo trở lại, thắc mắc: “Các huynh đệ, kỹ thuật ném bóng của ta vừa rồi có kém Khương Ninh không?”
Đoạn Thế Cương: “Rất chuẩn xác, không kém.”
Liễu Truyền Đạo càng thêm bối rối: “Nếu trình độ không kém Khương Ninh, vậy tại sao bọn họ không vỗ tay cho ta?”
Thôi Vũ: “Câu trả lời không phải rất rõ ràng sao? Khương Ninh đẹp trai hơn ngươi!”
Liễu Truyền Đạo đau dạ dày.
Khương Ninh vận bóng, hắn nhìn xuống Tiết Nguyên Đồng: “Không phải ngươi định học ném bóng vào rổ sao? Bỏ cuộc rồi?”
Tiết Nguyên Đồng im lặng uống sữa chua, không lên tiếng, chỉ cắn ống hút thật mạnh.
Khương Ninh nhìn thấy, ném bóng cho Dương Thánh, hắn lấy ra khăn giấy ướt lau tay, vô cùng tao nhã.
Liễu Truyền Đạo nhìn thấy từ xa, đánh giá: “Đúng là thích làm màu.”
Thôi Vũ mỉa mai: “Đúng vậy, nếu ta là ngươi, ta nhất định sẽ thi đấu bóng rổ với hắn.”
Câu nói này vừa ra, không khí im lặng vài giây, mọi người không hẹn mà cùng nhìn về hướng khu dụng cụ thể thao phía đông nam.
Từ sau khi chơi cầu lông với Khương Ninh, trong tiết thể dục Sài Uy trở nên trầm mặc ít nói, không còn tham gia bất kỳ hoạt động giải trí nào nữa.
Liễu Truyền Đạo bực bội nói: “Thôi vậy.”
Hắn thật sự sợ.
Thôi Vũ vỗ vỗ vai hắn: “Ta biết ngươi đang lo lắng cái gì, nhưng đừng lo lắng, ngươi không thể trở thành khách quý của Kiều Kiều tỷ, có tiêu chuẩn về nhan sắc đấy.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận