Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên

Chương 1480 - Huề nhau (2)



Chương 1480 - Huề nhau (2)




" Ừ, về nhà." Khương Ninh trả lời.
Vẻ không thôi trên người Thương Vãn Tình lại nhanh chóng chuyển hóa thành kiên cường và lạc quan: "Vậy cũng tốt, nếu ca ca đi, như vậy hẹn gặp lại!"
Nàng nhẹ nhàng đứng dậy, dáng vẻ ưu nhã, hoàn mỹ hiện ra thân thể thiếu nữ nhẹ nhàng mềm mại, nàng nhẹ nhàng phất tay một cái, đưa mắt nhìn Khương Ninh.
Đi thật xa, Tiết Nguyên Đồng quay đầu, phát hiện nữ hài rất biết diễn trò này vẫn còn nhìn bọn họ.
Tiết Nguyên Đồng xẹp miệng, không vui.
"Tuyền ca, không phải ta nói, ta chỉ ra tay một cái là bắt được vào tay." Hồ Quân lòng tin mười phần.
Quách Khôn Nam: "Có thể giải quyết hay không phải xem ngươi, Quân ca."
Hồ Quân khoát khoát tay: "Một cái nhấc tay thôi."
Nhưng mà chờ bọn họ đi tới cửa hàng đồ ngọt, lại phát hiện nơi này bị thanh tràng rồi.
Cửa tiệm dựng một cái dây cảnh giới, nữ nhân viên phục vụ áy náy nói với học sinh xung quanh: "Xin lỗi, buổi chiều bị bao quán."
Những lời này khiến cho rất nhiều học sinh không thích: "Tại sao các ngươi lại để người ta bao quán?"
"Không thể làm ăn bình thường sao?"
"Đúng vậy, chúng ta rất vui vẻ chạy tới, kết quả các ngươi đối xử với chúng ta như vậy, ngươi không phụ lòng chúng ta sao?"
Từng đợt sóng phản kháng vang lên, khiến cho nữ nhân viên phục vụ cực kỳ khó xử.
Đan Khải Tuyền trông thấy một màn này, trong lòng cảm thấy không ổn, chẳng lẽ bị Vũ Duẫn Chi bao quán sao?
Nếu như vậy mà nói, cho dù Hồ Quân có lợi hại hơn nữa thì có thể thế nào, hoàn toàn không có cơ hội xuất thủ!
Hắn cả gan hô: "Các ngươi bao quán tốn bao nhiêu tiền?"
Nữ nhân viên phục vụ gặp cuối cùng cũng đụng phải một cái vấn đề có thể trả lời, nàng vội vàng trả lời: "Một vạn đồng 3 giờ."
Lời vừa nói ra, tựa như viên đạn đại bác nổ tung ở trong đám người, trong nháy mắt sôi trào.
"Tê ~" Các học sinh chung quanh rối rít hít vào một hơi.
"Một vạn đồng, tiệm các ngươi nhỏ như vậy, một vạn đồng chỉ bao được ba giờ?"
"Quá nghịch thiên rồi!"
Có người hô: "Bị điên hả, tiêu nhiều tiền như vậy để bao ba giờ?"
Những lời này vang dội trong đám người, tất cả học sinh đều nghe.
Lại có một giọng nói bá khí vang lên: "Thật ra không có xài bao nhiêu tiền, chỉ là vì các ngươi thiếu tiền cho nên mới cảm thấy tốn nhiều thôi."
Theo câu nói phách lối không gì sánh được này vang lên, sau đó một nam nhân người mang giầy da đi ra, hắn để kiểu tóc undercut, nụ cười cực kỳ khéo đưa đẩy.
Triệu Hiểu Phong hiện thân, khiến cho học sinh chung quanh rối rít chú ý.
Bây giờ bề ngoài của hắn khí phái không gì sánh được, tựa như nhân sĩ thành công trong xã hội.
Triệu Hiểu Phong kiếm đủ danh tiếng, hắn có chút khom người, nhìn nam sinh sau lưng nói: "Thiên ca, mời ngồi vào!"
Giữa hai lông mày Tề Thiên Hằng tràn đầy vẻ bướng bỉnh thiếu niên, hắn chậm rãi ngồi ở bàn nhỏ kiểu tây trước mặt.
Nữ nhân viên phục vụ lập tức bưng lên một ly Cappuccino cao cấp cho hắn.
Ngoài mét ngoài dây cảnh giới, rất nhiều học sinh đứng vây xem, Tề Thiên Hằng không hề bị lay động, hắn cầm cái muỗng lên, vẻ mặt lạnh nhạt nhẹ nhàng khuấy khuấy ly, nhẹ nhàng thưởng thức.
"Mẹ, biết tinh tướng như vậy!" Quách Khôn Nam thầm mắng một câu.
Các bạn học nam trong lòng mắng hắn, nhưng bạn học nữ thì phản ứng không giống nhau.
Nhất là Lô Kỳ Kỳ, nàng vừa thấy được Tề Thiên Hằng thì giống như nam châm nhìn thấy sắt, Lô Kỳ Kỳ đứng sau lưng đám người, lấy cái gương nhỏ ra, kiểm tra lớp makeup trên mặt, xác định không thành vấn đề.
Sau đó, nàng đi tới gần dây cảnh giới: "Bạn học, ta có thể chụp một tấm ảnh không?"
Tề Thiên Hằng bao tiệm này là vì cua gái, Lô Kỳ Kỳ hóa trang xong cũng được tính là tiểu mỹ nữ, Tề Thiên Hằng vẫn bảo trì vẻ lạnh lẽo cô quạnh.
Bên cạnh, Triệu Hiểu Phong vỗ tay vài cái: "Hoan nghênh, cho bạn học nữ này một ly Machiato."
Được chấp thuận, Lô Kỳ Kỳ trong lòng kiêu ngạo, giống như một con gà đất kiêu ngạo, nhìn các bạn học nam nữ xung quanh một vòng.
Nàng vì giới tính của mình mà cảm thấy tự hào không gì sánh được, nàng càng nhận định sau này sẽ như hôm nay, bước vào chỗ càng cao hơn.
Lô Kỳ Kỳ được như nguyện, tiến vào cửa hàng đồ ngọt, khu vực bàn lộ thiên.
Thôi Vũ thấp giọng nói: "Phục rồi phục rồi, ngươi xem nàng thành hình dáng gì?"
Hôm nay Lô Kỳ Kỳ cố ý đem theo đồ ăn cho mèo, đây là một loại đồ ăn vặt cho mèo, vì muốn ôm được mèo cam chụp hình.
Nàng mở ra đồ ăn vặt cho mèo ra, đút cho mèo cam, sau đó đồ ăn cho mèo bị mèo cam ăn.
Lô Kỳ Kỳ đưa tay đi ôm, mèo cam lập tức giương nanh múa vuốt, cực kỳ hung tàn, dọa nàng nhảy một cái.
Lô Kỳ Kỳ tức chết: "Ăn đồ ăn vặt của ta mà còn không cho ta ôm, mèo gì kì vậy!"
Thôi Vũ chỉa về phía nàng, cười ha ha, không chút keo kiệt giễu cợt: "Ăn không có nghĩa là mèo đồng ý."
Tề Thiên Hằng nhìn thấy màn này, chân mày cau lại, Triệu Hiểu Phong vội vàng đi ôm mèo, kết quả thiếu chút nữa bị cào.
Đúng như dự đoán, mèo này rất khó làm a!
Giọng nói trêu chọc trước đó lại vang lên lần nữa: "Có thể bao quán thì có ích lợi gì, còn không phải là không ôm được mèo sao?"
"Đúng vậy, trước mắt trong trường chỉ có hai người có thể ôm được mèo chứ?"
"Học tỷ thật xinh đẹp!" Những học sinh mới nghĩ đến hình ảnh Bạch Vũ Hạ ôm mèo trong bài viết, đẹp không gì sánh được, không biết có bao nhiêu học sinh len lén lưu lại.



Bạn cần đăng nhập để bình luận